" Lão họ Triệu là chưởng quỹ ở Văn Gia ký hai vị xưng hô thế nào ? "
" Tiểu tử Dương Hoằng còn đây là phụ thân tên Dương Đệ đến từ thôn Vĩ Khê , nay tiểu tử tìm đến tập hóa Văn gia bán bông Hồi , là được người giới thiệu đến , nói ở đây mua bán rất công bằng , còn trong bao này là bông Hồi có 20 cân.
"
Dương Đệ : ....!( "' _ "' )...
Triệu Can nhìn Dương Đệ nói :
" Có thể cho lão phu xem bông Hồi trước được không ? "
Dương Đệ nhanh tay mở miệng bao ra.
Triệu chưởng quỹ hốt một nắm lên xem ngửi ngửi chăm chú đánh giá bông Hồi.
" Là hương liệu bông Hồi thượng hạng mùi thơm nồng cánh hoa nhiều hơn , lão phu sẽ lấy hết 20 cân này , giá bán 34 văn tiền một cân Dương tiểu đệ thấy sao ? "
Dương Hoằng tính trong lòng.
34 văn một cân có 20 cân sẽ được 680 văn đối với mình còn quá ít.
Dương Đệ thật muốn đồng ý nhưng nhi tử đã dặn trước nên ông vẫn im lặng.
" Triệu chưởng quỹ cũng biết , bông Hồi này vừa là hương liệu vừa là thuốc đông y rất tốt , nên nhu cầu người mua sẽ nhiều hơn không lẽ đây là giá tốt Triệu chưởng quỹ đề ra.
"
Triệu Can trầm ngâm quả nhiên tiểu tử này giám trả giá , còn trình bày công dụng của bông Hồi để thêm được một giá khác , trên mặt cũng đầy sự tự tin tính toán , là người không thể nhìn vải bố mà phán xét.
" Vậy thôi được , lão phu thêm 6 văn nữa là 40 văn Dương tiểu đệ thấy được không ? Giờ Dương tiểu đệ có đi đâu bán giá cao lắm 35 văn.
"
Dương Đệ trố mắt ông không thể im lặng được nữa.
" Hoằng nhi , phụ thân thấy giá này hộp lý rồi.
"
Dương Hoằng trong lòng nở hoa nhưng mặt vẫn cố sự tự nhiên chấp tay mở lời giao tiếp :
" Vậy được tiểu tử chấp nhận giá này , cảm tạ Triệu chưởng quỹ đã nhượng bộ thêm tiền...Triệu thúc lần đầu gặp tiểu tử thấy Triệu thúc rất thân , cho phép cháu được gọi Triệu thúc.
"
" Ha..ha...Được , Triệu thúc cũng vừa thấy cháu như đã thân , Triệu thúc cũng gọi cháu là Hoằng nhi vậy.
"
Dương Đệ : * ...!* ...
Triệu cương : "' ...!"' ???...
Dương Hoằng được thế nói tiếp :
" Triệu thúc trong tay cháu còn khoảng 200 cân Hồi , Triệu thúc có cần nữa không ? "
" Za...!Theo Triệu thúc biết ở đây không có hương liệu này , cho Triệu thúc mạo muội hỏi cháu ở đâu có được ? "
Trên mặt Dương Hoằng liền giả bộ khó sử :
" Triệu thúc thật cháu không thể nói vì hương liệu này cháu chỉ bán dùm , còn ai nhờ thì người đó rất bí ẩn , cháu bán dùm sẽ được chia đôi tiền.
" Nga...!Hắn cũng không nói dối quá vì chia đôi thật!!!!
Dương Đệ nghĩ :
Thì ra là vậy nhi tử ông đã khác trước trên mặt trưởng thành giọng nói tự tin dáng lưng thẳng tắp , đã may mắn gặp người tài giỏi chỉ dạy.
Triệu Can cũng không nói gì nữa vì có hỏi cũng không có đáp án lão muốn , tiểu tử này tâm tư minh mẩn , đáng kết giao không chừng sau này có nhiều mua bán đáng giá.
" Lần sau cháu có bao nhiêu Triệu thúc thu hết không lo nhiều chỉ sợ thiếu thôi.
" Phải biết muốn có hương liệu này bên trên phải lập đoàn vận chuyển , đi hàng ngàn dặm lấy nguồn từ miền ngoài mới có , tất nhiên không chỉ lấy một hương liệu này , không những vậy mỗi lần đi sẽ có nguy hiểm trộm cướp.