Đại trạch Lâm gia.
" Lão gia mời dùng trà.
"
Lâm Trương Phong mặt mày giận giữ , nha hoàng bưng trà không dám thở mạnh.
Từ lúc mất miếng ngọc đã qua nữa ngày.
" Đến một tên cướp cũng không bắt được , đám quan sai này chỉ biết phô trương rầm rộ điều tra , đến giờ cứ báo tên cướp lẫn trốn mất dấu.
"
Thở dài nhìn nữ nhi Lâm Tiểu Đông nói :
" Có phải phụ thân nuông chiều con nên không xem lời phụ thân nói , con là nữ nhân mới đến tuổi cặp kê , không ở trong phòng học thiêu thùa , suốt ngày theo đuổi đám tú tài đó không thấy mất mặt sao ? "
"Phụ thân , nếu sau này được làm quan phu nhân , sao có thể mất mặt , là nở mày nở mặt , còn miếng ngọc bội đó mất thì thôi , trong Lâm gia không phải còn rất nhiều ngọc bội sao ? "
" Rầm...!" Ông nghe nữ nhi nói muốn đau tim.
" Dám cải lời phụ thân , con còn khinh thường miếng ngọc bội tổ truyền , nếu xưa Tằng Tổ không nhờ làm ăn buôn bán ngọc , sao có thể được Lâm gia ngày nay , con cũng biết trong rương có nhiều ngọc sao con không lấy , lại cầu phụ thân miếng ngọc tổ truyền để đeo một ngày , còn không phải vì miếng ngọc khác với tất cả miếng ngọc kia sao ? , nếu phụ thân biết con lại muốn đi xem đám tú tài ngâm gì thơ , thì phụ thân sẽ không cho con mượn đeo.
"
Lâm Tam Thu vừa định bước vào phòng xem náo nhiệt , không nghĩ lại nghe phụ thân giáo huấn muội muội , hoảng sợ bị vạ lây chẳng nói một câu chạy thẳng ra cửa lớn biến mất.
Người hầu : .......!( ° ...!° ).....
" Phụ thân bớt giận , là nữ nhi vô dụng không giữ được miếng ngọc hu...hu...." Nói xong lấy khăn che mặt khóc lớn.
" Phụ thân...!" Một thiếu niên hơn 20 tuổi bước vào phòng , trên mặt không lộ vui buồn chỉ có âm trầm lạnh lẽo.
Vừa nghe tiếng đại ca Lâm Tiểu Đông quên luôn khóc , cả người kinh sợ.
Không phải đại ca ra ngoài làm việc sao ? Không phải 1 tháng 2 tháng mới về sao ?
Vừa vào phòng Lâm Đại Xuân đã nói :
" Trên đường về con đã nghe đã biết , cũng đã cho người đi điều tra , cũng đã cho người theo giỏi các cửa hàng cầm đồ , mua ngọc...!Còn muội muội về phòng đóng cửa tự sám hối hai tháng không ra cửa.
"
" Khụ...Khụ...!Muội muội con cũng đã biết sai , hai tháng....!"
"Phụ thân, lại muốn xin , xin sẽ hại muội muội.
" Hắn mặt không cảm xúc nói :
" Phụ thân , con còn muốn đi xem hội ngâm thơ...!" Vừa nghe đại ca nói nàng đứng lên hô :
" Cái gì ? Đã như vậy con nghe lời đại ca con về phòng đi.
" Hừ...!Uổng cho ông xin trước mặt đại nhi tử.
Lâm Tiểu Đông nào dám mở lời nữa , lần này khóc thật , chạy nhanh về phòng khóc lớn.
Ông nhìn nữ nhi khóc chạy đi cũng đau lòng , qua tuổi tam thập mới có một nữ nhi.
" Đại Xuân con nhất định phải tìm được miếng ngọc này , dù sao cũng là truyền cho con.
"
" Phụ thân yên tâm.
"
Có đại nhi tử lo ông rất yên tâm.
" Con về sớm hơn dự kiến , thành công rồi sao ? "
" Đã thành.
"
" Ha...!Ha...!Nếu vậy Lâm gia ta sớm muộn danh tiếng hơn Văn gia.
"
" Phụ thân nhi tử về viện sắp xếp sổ sách chút nữa đem qua , còn muội muội đã đến tuổi , nên gã.
"
Lâm Trường Phòng : ....!( "' ...!"' ) ....