Nông Phụ Xuyên Về Cổ Đạigầy Dựng Gia Viên


Dương Hoằng nhìn lối mòn dẫn vào rừng,chắc dân ở đây cũng đi kiếm ăn hoặc thợ săn.


Men theo lối mòn qua hết bụi rậm này đến những cây tán lá to,mà không có thứ nào Dương Hoằng cần.


"Không lẽ người ở đây kiếm hết rồi,đi sâu chúc nữa không có gì phải quay về,với cơ thể còn yếu này lỡ gặp thú dữ khó thoát,đi lâu vậy sợ nương đứng ngồi không yên.

"

Càng vào sâu trong rừng nhiệt độ càng thấp,Dương Hoằng cuối xuống sờ bùn dưới chân.


"Hơi ẩm,thường thường chỗ có nhiệt độ thấp,nhất định có nấm hơn.

"

Dương Hoằng quơ những tán lá to vạch từng lỗ của thân cây,cuối cùng thì…

"Trời thương Dương Hoằng ta haha…là nấm Ngọc Châm.

"

Nấm Ngọc Châm có màu trắng,quả thể mọc thành chùm,có nhiều vitamin và chất sơ,có giá trị dinh dưỡng cao,thình thành ở nhiệt độ thấp,ký sinh ở cây có tán lá to.


Dương Hoằng vui vẻ cấm đầu hái hái miệng nhẩm nhẩm.

.


"Là nấm Ngọc châm ăn ngon,nấu chín rất ngọt,phải chi có cá nhỉ,ahh…chúc về tấp vào ruộng xem bắt được con gì không?.

"


Dương Hoằng nhìn đống nấm rất nhiều,bỏ gần hết rau dại ra để lấy sọt đựng,nhìn sọt tre đầy nấm cực nhọc tan một phần.


Sau cả buổi trở về khó khăn thì Dương Hoằng cũng ra đến mương ruộng,trên đường đi có để dấu tích nếu không giờ vẫn lạc trong rừng.


Ngó mấy mảnh ruộng vừa thu hoạch xong bỏ hoang,gốc gạ vẫn để nguyên,cỏ lên đã cao,không sử lý đất cỏ như vậy sao tăng năng suất được!.


"Dân ở đây để ruộng kiểu này cũng được!?.

"

Phải nói thôn dân vừa thu hoạch xong,nam nhân tranh thủ lên trấn kiếm việc hoặc ra bên tàu khiên vác,nên ruộng mới có cảnh tượng bỏ phế này.


Dương Hoằng nhìn nước trong mương cũng cạn khô rồi đành chịu,cứ đi dọc theo bờ tìm ăn may xem sao.


Cứ đi được một lúc thở hộc hộc…khác nước,suốt dọc bờ tìm kiếm.


Thành quả chỉ bắt được một con lương gần hai cân rất béo,có con này cũng thoa mãn.


Mừng ở đây đồ ăn ngon không thiếu,chỉ tốn sức tốn công nhưng mình thích thành quả có được.


Dương Hoằng lấy cỏ gói con lương cẩn thận để vào sọt tre,lòng đầy thỏa mảng đi về.


Đợi tới khi Dương Hoằng ra khỏi ruộng,người cũng rã rời,ngước nhìn con đường đất vàng dẫn về nhà,không biết tương lai ở đây như nào.



Dương Hoằng trước khi xuyên vào nguyên chủ,cậu không phải người yếu đuối,thân cũng khổ cực làm đủ nghề,sớm đã luyện nội tâm sắc thiếp.


Ở đây là cổ đại đối với Dương Hoằng rất mới lạ….

nện từng bước chân nhỏ về nhà.


Bất tri bất giác trời đã gần chiều,nhìn ánh mặt trời chiếu lên ngôi nhà 4 gian.


May mắn xuyên vào nhà có phụ mẫu yêu thương,tương lai cố gắng sẽ tốt lên.


Dương Hoằng vừa vào nhà đã thấy đại bá nương ngồi trên ghế gỗ.


Dương Hoằng giả vờ nhút nhát nhỏ giọng hỏi:

"Đai bá nương có thấy mẫu thân cháu về chưa?.

"

Cầm Hoa nương nghe tiếng hỏi cũng không trả lời,đầu ngước lên nhìn,thấy Dương Hoằng một thân bùn còn mang mùi bùn,bà hét cao giọng lên:

"Di…ngươi đã té ở đâu sao?ngươi nhìn ngươi đi một thân toàn dính bùn,cũng không biết đi ra suối giặt toàn thân cho sạch sẽ,ngươi vào nhà trây chỗ này ngồi chỗ kia ,bẫn này ai lâu?,còn không cút đi giặt sạch người mới vào nhà.

"

Lần đầu tiên gặp Cầm Hoa nương đúng kiểu người khắc khe,ham lợi,biến làm lại môi hở nên khi nói lớn nước bọt văng rất xa.


Dương Hoằng thầm bỉu môi nhỏ.


Đi tắm nói đi tắm còn bảo giặt toàn thân,chẳng lẻ cổ đại cũng biết chửi những lời hoa mĩ!?.









Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận