Dương Hoằng cũng lười đôi co với bà,nếu là nguyên thân đã sợ hãi chạy đi.
Dương Hoằng nghiêng người để sọt tre xuống đất,thật nặng quá không quải nổi nữa rồi,Đành chịu bản thân vừa mới hết bệnh.
Cầm Hoa nương thấy vậy bước lại nhìn vào sọt tre,không có rau ăn chỉ có nấm dại trắng phiếu.
"Thứ này vô dụng ngươi hái làm gì?, sáng đến giờ ngươi ra ngoài hái rau, lại đem nấm độc về muốn hại chết cả nhà sao?."(~_~)
Dương Hoằng từ xa đã thấy mẫu thân về lập tức hô lên:
"Mẫu thân...!Mẫu thân...."
Cầm Hoa nương:...(° _°)...!
Dương Hoằng vừa hô vừa chạy ùa về phía mẫu thân,đùa à,đứng đó để nghe bà chửi sao,mình thà nghe mẫu thân nói.
Trương La nương vai vác 2 bó củi, đi đường nặng nhọc khiến bà còng lưng về nhà,Lo lắng không biết nhi tử đã khỏe chưa?có ăn cái bánh nướng bà để cho cậu không? Sáng không nấu cơm,chỉ nướng vài cái bánh,phần bà 2 cái đã để cho nhi tử một cái.
Đang suy nghĩ vừa bước vào nhà đã nghe nhi tử hô gọi bà giựt mình nhìn, đến khi nhi tử chạy đến,hú hồn quăng luôn bó củi sờ cậu.
"Nhi tử con ngã ở đâu? Trên người bị thương chỗ nào? Không phải con đang nằm nghỉ dưỡng sao?."
"Mẫu thân con không sao, đây là bùn thôi."
Trương La nương biết đây là bùn,nhưng nhi tử xưa giờ rất nghe lơi sẽ không nghịch bùn,chỉ sợ nhi tử ngã bị thương.
"Là con đi ra mương bắt lươn về ăn, mẫu thân nhi tử muốn ăn chút thịt."
Trương La nương nghe nhi tử nói mà xót,bà từ ái sờ đầu nhi tử nói:
"Để mẫu thân nấu canh lươn cho con ăn,canh này sẽ tanh khó ăn nhưng cũng là thịt,nào phụ thân về mẫu thân nói để phụ thân con lên trấn mua chút thịt cho con bồi bổ."
Cầm Hoa nương vừa đi đến đã nghe mua thịt cho Dương Hoằng bồi bổ, nó là đứa tốn lương thực vô dụng, bà hùm hét:
"Ăn, ăn! Nhà có mấy mai tiền cũng không đủ cho một phòng các ngươi ăn thịt, tiền này để cho Dương Kha đi học đường rồi, sắp đến ngày Đóng học phí, không đóng đủ tiền phu tử không dậy học nữa thì sao, lão đại hiện là niềm hy vọng Dương gia rạng tổ, lão tam đã làm gì cho Dương gia hừ...."
Dương Hoằng: "" _ ""
" Đại tẩu nhà ta đã lâu rồi chưa mua thịt gì cho bọn nhỏ ăn, hay là...."
"Ăn gì ăn, không những thịt còn có Trứng gà cũng để dành gần tới phiên chợ rồi."
Cầm thị nói xong mặc kệ lớn nhỏ bỏ đi, muốn ăn thịt à mơ.
Trương thị buồn bã, từ lúc gã vào Dương gia bà không có tiếng nói, trên có bà bà dưới có đại tẩu, giờ cầm thị chưởng gia.
Thấy mẫu thân buồn hắn cũng biết giờ chưa phân gia muốn gì cũng không được.
"Mẫu thân đừng buồn, chút nhi tử trổ tài nấu canh nấm lươn cho mẫu thân thưởng thức món mới nhà."
Trương La nương nghe nhi tử nói trên mặt kinh sợ:
" Nhi tử nấm dại có độc không thể ăn, nấm thì bỏ đi lươn thì nấu canh với rau dại."
Nga Dương Hoằng quên ở cổ đại,vẫn chưa hiểu biết gì về nấm nào ăn được, nấm nào có độc không ăn.
"Mẫu thân nấm này lúc con phát hiện, bác thợ săn đi qua nhìn đã nói nấm này ăn được, bác từng ăn rồi rất thơm ngon, để qua mấy ngày ăn không sao."
Dương hề nói xong không quên chép chép miệng biểu thị hắn muốn ăn.
Trương La nương nghe vậy cũng yên tâm,đã có người ăn rồi không sao là được.