Sáng sớm.
Thôn Vĩ Khê có hai thân ảnh phong trần lội đêm về nhà.
Cóc cóc....!Cóc.
Đại bá Dương Nhan gọi vào.
" Nương đứa nhỏ mở cửa , là tôi về.
"
Dương Nhan không nghe tiếng bà nương đáp , chỉ có lão nhị Dương Kiêu mở cửa.
" Phụ thân và nhị bá về.
"
Ông nhìn Dương Kiêu ăn mặc một thân.
" Ta mới về tới nhà , ngươi sáng sớm muốn đi đâu.
"
Dương Nhan đang mệt thấy nhi tử muốn ra ngoài càng phát hỏa.
Nhìn mặt ông hầm hầm , Dương Kiêu chột dạ.
" Con đi đâu được , phụ thân đem gì về nhiều tay nãi vác rồi cầm , để con cầm giúp phụ thân.
"
Dương Đệ không quãng họ đoàn tụ , ông cầm tay nãi đi về phía nhị phòng.
" Phu quân , về rồi , mau vào đi , để thiếp nấu chút nước nóng cho chàng rửa mặt.
" Thấy chồng lâu ngày về bà vui mừng :
Nhìn nương tử đã lâu không về ông rất nhớ.
" Được , nàng làm từ từ thôi.
"
Dương Hoằng biết Dương Đệ về từ lúc Dương Kiêu mở cửa , hắn không dám ra đón tiếp , trong lòng hồi hộp sợ Dương Đệ nhận ra, Dương Hoằng sớm đã thay bố y đầy chấp vá đứng ở cạnh giường nao nao chờ ông.
" Phụ thân ....!" Thật sự Dương Hoằng không biết nói gì tiếp theo.
Dương Đệ nhìn tiểu nhi tử cũng thấy trên trán có viết thương mới đang lành , lòng của ông càng lạnh dần.
Dương Hoằng nhìn Dương Đệ đang đặc mông lên giường duy nhất nơi có thể ngồi , không biết suy nghĩ gì mặt ông dần buồn.
" Phụ thân không ở nhà , mẫu thân con và con vẫn khỏe chứ? ".
Dương Hoằng trả lời :
" Vâng , phụ thân nhi tử lớn rồi đã có thể chăm sóc mẫu thân được.
"
Dương Đệ băng khoăn nói :
" Nhi tử của phụ thân cũng sắp là nam tử hán rồi , nếu phụ thân không ở nhà thời gian dài , nhi tử chăm sóc cho mẫu thân được không!!? Chờ phụ thân về...!"
Bùm...!BB...
" Chàng.....Chàng....!Lại tính đi đâu sao!? ".
Trương La nương sợ hãi nhìn Dương Đệ , không biết chàng nói như muốn làm gì?.
Dương Hoằng chạy lại lụm chậu rửa mặt lên.
" Mẫu thân từ từ đã , nghe phụ thân nói hết rồi hả tính.
"
" Ta , ta..
Nương đứa nhỏ bà lại đây ngồi , ta có chuyện muốn bàn.
"
Thấy chồng nói vậy bà càng run.
" Ta hôm qua lúc về có nghe dân chúng bàn chuyện tri phủ thông báo , là chuyện bên trên muốn mở rộng đường Hải vận , cần rất nhiều người có sức lực , bạc trả cũng rất hậu , ta nghĩ cũng muốn đi.
"
Thì ra phụ thân muốn đi thuyền vận đồ , Dương Hoằng biết đi biển rất nguy hiểm , nhất là thời tiết ngoài biển luôn thiên biến vạn hóa , hên lúc đi sống yên biển lặng về bảo táp mưa sa , xui lật thuyền là chuyện như thường.
" Chàng không được đi , chàng là nông phu biết gì về biển vã lại gần tới ngày gieo trồng rồi.
"
Trương La nương không đi biển nhưng biết ngoài đó nguy hiểm hơn đất liền nhiều.
" Ta biết ở Dương gia ai cũng nói ta ngu ngốc , cả Vĩ Khê thôn điều bàn tán về nhị phòng , ta hiểu , nàng biết đại ca và tẩu tẩu rồi đó , nếu ta không làm gì nữa , cuộc sống thế này cứ tiếp diễn mãi , nhi tử đang tuổi ăn tuổi lớn , Dương Đệ ta không muốn nhị phòng cứ cống hiến vì đại phòng mãi , ta tính đi biển một chuyến về sẽ phân gia.
"
Phân gia tim Dương Hoằng đập nhanh, hắn muốn phân gia nhưng biết làm gì để bàn đến chuyện lớn này , đây là hy vong , nhưng đánh đổi vận may..