Nông Phụ

Hai mắt Hứa Thảo tỏa sáng lấp lánh, trên người nàng đang có tận một trăm lượng bạc a, nàng đều cảm thấy chỗ cất số bạc kia có chút nóng bỏng. Quay sang Phú Quý, Hứa Thảo kích động nói:

“Tướng công, trở về chúng ta tìm mua một miếng đất trong thôn, xây mấy gian nhà rồi chuyển ra bên ngoài sống có được không?”

Phú Quý gật gật đầu đáp: “Được. Sau khi trở về ta sẽ nói với cha một tiếng, vốn chúng ta cũng đã để dành được một ít, giờ nàng bán phương pháp hai món ăn này kiếm lời không ít, ta ước lượng xây mấy cái gian phòng cũng tầm khoảng hai mươi lượng, số còn lại nàng cất kỹ chính mình thích mua gì thì mua, sau này ta sẽ cố gắng săn thú kiếm tiền lo cho nàng và Miêu Miêu.” Giọng của hắn có chút rầu rĩ.

Hứa Thảo cười tươi đáp: “Được a, chúng ta xây phòng xong cũng không phải chi tiêu gì nhiều nên đều để dành hết sau này cho Miêu Miêu làm của hồi môn.”

“Ừ, đến lúc đó nàng sinh vài đứa bé, ta cố gắng kiếm tiền nuôi chúng ăn ngon, mặc tốt.” Phú Quý nhếch miệng nở nụ cười nói.

Mặt Hứa Thảo nhanh chóng đỏ lên, hai người hiện tại còn chưa có viên phòng  mà hắn đã nghĩ đến việc nàng sinh em bé rồi, vì xấu hổ nên Hứa Thảo sẵng giọng nói: “Ta… chúng ta mau đi về thôi, trời cũng sắp tối rồi.” Vì tốn nhiều thời gian trong tửu lâu nên giờ trời cũng sắp tối đành phải về, chứ nàng còn dự định đi dạo chợ mua chút này nọ nữa.

Miêu Miêu đi theo bọn họ cả một ngày, mệt mỏi liền ghé vào vai Phú Quý ngủ say. Phú Quý đành phải ôm bé trở về.

Về đến nhà, chẳng mấy chốc trời đã đen thui, Hứa Thảo buôn bán lời nhiều bạc, trong lòng vô cùng vui vẻ. Dùng dầu chiên vài cái bánh bột ngô, một nhà ba người ăn xong liền đi nghỉ ngơi sớm.

Miêu Miêu rất nhanh đã ngủ say, Hứa Thảo vẫn còn trong cảm xúc hưng phấn, đốt đèn, lấy ra một tờ giấy dùng than viết lên.

Phú Quý tò mò hỏi: “Nương tử, nàng đang viết cái gì thế? Cả ngày nay nàng cũng mệt rồi, còn không mau đi ngủ.”

Hứa Thảo ngồi trên ghé, chăm chú viết, nghe Phú Quý nói cũng không có ngẩng đầu lên, khẽ đáp:

“Ta đang tính thử xem xây nhà hết bao nhiêu tiền, tướng công, chàng nghĩ chúng ta có nên dùng gạch nung đỏ lát nền không? Ừm… một gian phòng khách, ba gian phòng ngủ, một gian phòng bếp, một gian tạp phòng, phía trước thì xây kín lại vừa vặn thành một cái viện nhỏ. Mặt sau chúng ta cũng lát gạch làm sân, đào thêm một cái hầm để trữ thức ăn. Đúng rồi, mấy cành nho rừng chàng lấy về cho ta ngày hôm qua có thể trồng hai bên sân trước, làm một cái giàn cho chúng leo, tầm ba bốn năm sẽ có trái cho chúng ta ăn, à, xuýt chút nữa thì quên, ta còn muốn nuôi vài con heo, gà, thỏ a. Chúng ta nên xây một cái chuồng heo, chuồng gà và chuồng thỏ ở phía sau nhà.”

Càng nói Hứa Thảo càng cảm thấy hưng phấn. Kiếp trước và kiếp này mơ ước lớn nhất của nàng là có được một căn nhà nhỏ của riêng mình, sân trước trồng nho, khai hoang nhiều mẫu đất trồng lương thực, rau củ, không ngờ rốt cuộc nàng cũng sắp có một cái nhà của riêng mình, vẫn do nàng thiết kế.

Phú Quý cười tủm tỉm nghe nàng nói, trong mắt tràn đầy nhu tình và cưng chiều.

“Tướng công, chàng thấy thế nào?” Hứa Thảo viết xong, nhịn không được ngẩng đầu lên hỏi.


“Hảo, nàng muốn thế nào thì làm như thế, chúng ta liền xây năm phòng. Sân trước cho nàng trồng nho, sân sau xây chuồng heo, chuồng gà, chuồng thỏ.” Chỗ ở của cả đời nên hắn cũng hy vọng làm tốt tốt một chút.

Hứa Thảo tính tới tính lui vài lần, xây năm gian phòng tầm ba mươi lượng bạc, do nàng muốn dùng gạch lát sân nên hơi tốn kém chút, tuy nhiên vẫn nằm trong mức nàng cảm thấy được. Tính xong, Hứa Thảo liền thu dọn giấy, rồi cùng Phú Quý leo lên giường ngủ. Một đêm không mộng mị.

Ngày hôm sau thức dậy, Phú Quý ở trong sân cùng Dương lão cha thương lượng chuyện xây nha.

“Cha, con nghĩ cùng lý chính nói mua một miếng đất nhỏ trong thôn, làm mấy gian phòng ở, sau đó con cùng thê tử chuyển ra bên ngoài sống.” Phú Quý bưng chén lớn, một bên vừa ăn mì sợi, một bên cùng Dương lão cha nói.

Dương lão cha sửng sốt hỏi: “Các ngươi trên người có đủ bạc không?”

Phú Quý gật gật đầu, uống nốt ngụm nước mì cuối cùng trong bát, thỏa mãn thở ra một hơi đáp: “Dạ cũng tạm đủ.”

“Vậy thì được, các ngươi đi đi, dù sao cũng đã phân gia, sớm hay muộn các ngươi cũng sẽ chuyển ra ngoài ở thôi.” Dương lão cha gật đầu nói, “Đúng rồi, các ngươi tính làm nhà kiểu gì? Bao nhiêu gian? Nếu không đủ tiền thì trước tiên làm hai gian để ở cái đã, sau này dành tiền rồi xây tiếp.”

Phú Quý cười đáp: “Cha, người không cần lo lắng, bạc con đã để dành đủ. Con tính xây năm gian làm thành một cái tiểu viện nhỏ, trước sau đều làm sân.”

“Cái gì? Vậy ít nhất cũng tốn mấy chục lượng bạc a, Phú Quý, các ngươi có đủ sao?” Dương lão cha sửng sốt một lát, sau đó nghĩ nghĩ, lại nói: “nếu không đủ, ta đi tìm nhị thúc, tam thúc các ngươi mượn họ chút tiền.”

Dương lão cha vừa nói xong, Trần thị trốn trong phòng nghe lén lập tức chạy vội ra ngoài, tức giận nói với Dương lão cha: “Ông già, ông nói cái gì? Phòng của chúng ta ở sắp hư đến nơi, mỗi khi mưa to đều bị dột còn không dám sửa lại, vậy mà ông thì hay rồi, còn muốn vay tiền giúp hắn xây phòng, sao ông có thể ngu ngốc vậy chứ.” Trần thị cảm thấy rất bực mình, bà ta thầm nghĩ khẳng định là do con tiểu tiện nhân kia thì thầm bên tai làm cho Phú Quý tìm lão già thương lượng chuyện xây phòng, sau đó giả vờ nói bạc không đủ, khiến lão già đi mượn giúp bọn hắn. Hừ! bọn hắn nghĩ tốt đẹp quá ha, có bà ta ở đây, tiểu tiện nhân kia đừng mơ đào được một văn tiền nào từ người lão già.

Đang ở trong bếp Hứa Thảo cũng nghe thấy, nàng cười lạnh một tiếng, bước ra, nhìn về phía Trần thị nói: “Nương, người đừng bận tâm, ta cùng với Phú Quý cũng để dành đủ bạc xây nhà, mấy chục vạn lượng vẫn có thể trả, không nhọc người cùng cha lo lắng.”

Trần thị miệng há hốc nhìn Hứa Thảo, tinh thần thất lạc thầm nghĩ… này… tiểu tiện nhân này nói cái gì? Mấy chục lượng? Bọn họ thế nhưng có thể bỏ ra mấy chục lượng để xây nhà ở?

“Ngươi… các ngươi lấy bạc ở đâu?”

Hứa Thảo cười đáp: “Chúng con buôn bán kiếm được a.”

Trần thị bị nàng chọc tức, nghẹn một bụng khí.


Dương lão cha nghe vậy, cũng không nghĩ nhiều, gật đầu nói: “Vậy thì tốt, bạc có đủ, vậy các ngươi nhanh chóng mua đất xây nhà đi, có chuyện gì khó khăn thì cứ nói với ta.”

Thẩm thị cùng huynh đệ Dương gia nghe Phú Quý sắp xây nhà mới đều đi sang chúc mừng. Thẩm thị lôi kéo Hứa Thảo cười tủm tỉm nói: “Đại tẩu, thật sự là chúc mừng hai người, vài hôm nữa hai người có nhà mới, ta nhất định phải thường xuyên qua làm phiền mới được.”

Hứa Thảo cũng cười đáp lại:

“Được. Đến lúc đó ngươi mang theo Quân ca nhi qua ở lại mấy ngày cũng không có vấn đề gì.”

Thẩm thị lại lôi kéo Hứa Thảo nói vài câu, sau đó mới nhỏ giọng hỏi: “Đại tẩu, hai người có thật là để dành đủ bạc? Nếu là thiếu cũng đừng ngại lời nương nói, ta tìm Đại Bằng nói một chút, hẳn là có thể cho các ngươi mượn đỡ một ít.”

“Nhị đệ muội, ngươi yên tâm đi, thật sự là đủ mà, ngày hôm qua ta đi lên trấn bán phương pháp làm lạp xưởng cho một tửu lâu, lúc đầu dự tính chắc cũng chỉ được tầm hai, ba lượng, nhưng không nghĩ đến bán được hơn hai mươi lượng bạc, vừa vặn đủ xây một cái nhà ở.” Hứa Thảo không phải là không tin Thẩm thị, nhưng nàng nghĩ bản thân có bao nhiêu tiền cũng không nhất thiết phải nói rõ với người khác. Lúc không có tiền thì tốt đẹp, đến lúc chỉ vì đồng tiền mà sứt mẻ tình cảm thì không hay.

Thẩm thị nghe vậy, nhất thời cũng yên tâm trả lời:

“Vậy thì tốt rồi. Nhưng mà đại tẩu a, tẩu cũng thật lợi hại, tự nghĩ ra món ăn mà cũng có thể kiếm nhiều tiền như vậy. Nương bây giờ có lẽ đang hối hận xanh ruột vì cho hai người ở riêng đấy.” Thẩm thị nói xong không phúc hậu nở nụ cười.

Sau đó Hứa Thảo cùng Phú Quý đi tìm lý chính, gặp ông ta hai người nói ra ý định mua đất, lý chính tự nhiên là đồng ý. Trong thôn cũng có vài miếng đất có vị trí khá được, Hứa Thảo quyết định mua miếng đất ở gần cửa thôn, cách Dương gia mấy trăm mét, vị trí này được tường cửa thôn bao vây, vừa vặn gần cửa thôn có một đám đất để không, nếu muốn phơi nắng gì đó cũng tiện.

Tiếp lại còn phải đi lên quan phủ lấy khế đất, công văn, cũng mất mấy ngày thời gian, mua miếng đất này cộng với tiền làm giấy tờ lung tung cũng hết bảy lượng bạc, nhưng mà khi cầm được khế đất, công văn của riêng mình trong tay, Hứa Thảo cảm thấy mất chút bạc đó không là gì a.

Thời điểm này cũng không phải làm ruộng, Phú Quý cũng tạm ngừng đi săn, hai người tập trung lo việc xây nhà. Ở trong thôn cũng không có nhà ai bán ngói nên đành lên trấn trên mua trở về, mua gạch, ngói, các nguyên liệu khác cùng phí trở về hết hai mươi tám lượng. Do Hứa Thảo muốn dùng gạch xây tường viện xung quanh nên khá tốn kém.

Việc còn lại là tìm người làm công, thợ xây, thợ mộc trong thôn cũng có rất nhiều, người làm thuê thì không khó kiếm, Hứa Thảo trả ba mươi văn một ngày, tìm bảy người đến phụ.

Ngày mùng một tháng tư thích hợp đồng thổ, cầu tự, cưới gả, đi xa, cầu tài. Kỵ an táng. Vì là ngày lành, nên hôm nay nhà Hứa Thảo và Phú Quý chính thức khởi công.


Bởi vì không bao ăn nên Hứa Thảo cũng không phải bận bịu nấu nướng cái gì, chỉ thỉnh thoảng nấu ít nước trà mang qua cho mọi người uống giải khát. Phú Quý không đi săn nữa nên theo chân mọi người cùng nhau xây nhà. Nhìn tốc độ của mọi người, Hứa Thảo nhẩm tính tầm nửa tháng là có thể xây xong toàn bộ. (Jun: sao xây nhanh quá vậy?)

Nhà xây được vài ngày, Lí thị tìm đến, lúc ấy Hứa Thảo đang ở ngoài đồng thăm khu đất trồng khoai tây, sinh trưởng không tệ, mầm cây đã mọc khá cao. Lúc nàng ngẩng đầu, nhìn thấy Lí thị từ xa đi tới. Hứa Thảo liền nhanh chân đi đón bà, trong lòng nàng có chút không yên, mấy ngày nay nương chắc đã biết việc nàng xây phòng, nhưng vẫn chưa tìm nàng nói cái gì, hôm nay đột nhiên đi lại, sợ là muốn trách cứ nàng đây.

Lí thị chạy tới, nhìn Hứa Thảo, thở hổn hển nói:

“Ta tìm ngươi cả buổi, may mà gặp nhị đệ muội của ngươi bảo ngươi đi ra đồng. Đúng rồi, trong thôn nhà đang xây kia là nhà của các ngươi đúng không? Ta thấy có Phú Quý trong đó, làm cái gì xây nhà cũng không nói cho cha nương một tiếng?”

Hứa Thảo ấp úng nói: “Còn không phải sợ người nói con tiêu tiền loạn này nọ…”

Lí thị liếc nàng trắng mắt, tức giận nói: “Ta khi nào thì nói ngươi như vậy? Xây nhà cũng không báo cho người nhà một tiếng, thật làm ta tức chết. Ta xem nhà của ngươi xây cũng lớn, tốn bao nhiêu tiền? Trên người có đủ bạc không? Có hay không đi mượn người ta? Aiz, ngươi đứa nhỏ này cũng thật là, không có tiền thì xây tạm hai gian để ở cũng được a, làm gì mà xây tận năm sáu gian. Ta nghe Phú Quý nói còn tính xây tường đem sân vây lại đúng không? Trên người các ngươi rốt cuộc có đủ bạc hay không a?”

Lí thị trong lòng cảm thấy gấp gáp, vợ chồng son mới thành thân, trên người cũng làm gì có nhiều tiền, cái nhà này xây chắc tầm phải hai ba chục lượng bạc. Bà ta nghĩ đến đây đều thấy đau lòng a, thở dài, bà nói:

“Nếu như không đủ, lần trước Phú Quý đưa sính lễ năm lượng bạc, ta đưa cho các ngươi mượn tạm, sau này buôn bán có tiền nhớ trả cho ta.”

Trong nhà tổng cộng cũng chỉ có mấy lượng bạc, còn có mấy đứa nhỏ đang tuổi ăn tuổi lớn, nhị nha tam nha vài năm nữa cũng nên đính hôn, đồ cưới lại càng không thể thiếu. Nên bây giờ bà cũng chỉ có thể cho đại nha mượn năm lượng bạc thôi, muốn nhiều hơn nữa thật sự không có.

Hứa Thảo nghe vậy cảm thấy trong lòng ấm áp, nói:

“Nương, người đừng lo, con có đủ bạc mà. Trước đó vài ngày con đi lên trấn đem cách làm lạp xưởng bán, cũng kiếm được mấy chục lượng bạc, đủ để xây cái nhà này a.”

Lí thị sửng sốt hỏi: “Cái gì? Cái thứ đen thui kia mà có thể kiếm được nhiều bạc như vậy? Ngươi nhưng đừng có mà lừa ta.”

“Nương, thật sự con không lừa người, nếu không bán có tiền con cũng chẳng thể xây cái nhà như thế này có đúng không? Cho nên người đừng quan tâm quá, khi nào nhà xây xong, người cùng cha đến uống rượu tân gia là được.”

Lí thị ngẫm nghĩ một chút, cái kia tuy có chút khó coi nhưng hương vị rất ngon, nếu là bán luôn phương pháp cho người ta, sau này đại nha cũng chỉ có thể làm cho chính mình ăn, muốn đem bán cũng không được nữa. Nhưng mà cũng không sao, dù gì cũng bán được mấy chục lượng bạc rồi a.

Hứa Thảo lôi kéo Lí thị về nhà, vào phòng liền đem mười lượng bạc đưa cho bà. Số bạc này vẫn là do Phú Quý mở miệng nói nàng đưa. Hứa Thảo nghĩ trên người nàng cũng còn tầm sáu mươi lượng nên cho mười lượng cũng không có gì. Hơn nữa chờ thu hoạch khoai tây, nàng lại khuyên nương trồng, thừa dịp thời gian còn lại trong năm cũng có thể kiếm thêm chút bạc.

“Nương, số bạc này người lưu trữ cho nhị nha tam nha làm đồ cưới, người đừng có mà dùng toàn bộ cho Tiểu Sơn, biết không?’

Lí thị đang do dự cầm lấy bạc, nghe nàng nói xong, lập tức vươn tay nhéo Hứa Thảo mấy cái, bực mình nói:


“Chẳng lẽ trong lòng ngươi, ta chính là một người không hiểu lý lẽ như vậy sao? Nhị nha tam nha đều là nữ nhi của ta, đến lúc đó ta cũng không bạc đãi các nàng. Trước kia là không còn biện pháp nào mới phải ủy khuất đem ngươi gả cho Phú Quý, bây giờ xem các ngươi sống tốt, ta cũng an tâm, bằng không sẽ áy náy đến chết a.”

Hứa Thảo nhỏ giọng nói:

“Được rồi, được rồi. Người nhanh chút về đi, mất công lát nữa mẹ chồng con nhìn thấy lại không vui. Mấy ngày nay mặt mũi bà ta lúc nào cũng cau có, khó chịu, con sợ bà ta lại gây sự.” Hiện nay nếu có thể tránh Trần thị, nàng cật lực tránh. Tuy nói nàng không sợ, nhưng nếu nháo lớn ra thủy chung đều không tốt.

“Có gì mà phải sợ bà ta chứ?” Lí thị than thở một tiếng mới chịu xuất môn trở về.

Mới ra đến cổng, hai người liền gặp Trần thị đang đi tới, gương mặt Trần thị đúng như những gì Hứa Thảo nói, khó chịu vô cùng. Trần thị nhìn thoáng qua bao bố nhỏ trong tay Lí thị, sắc mặt càng thêm khó coi hơn, hừ hừ mấy tiếng.

Lí thị liếc mụ ta trắng mắt mấy cái mới chịu đi về.

Lí thị vừa ra khỏi cửa, Trần thị liền hỏi Hứa Thảo:

“Ngươi cho nương ngươi tiền có phải không? Ngươi rốt cuộc có gả đến Dương gia chúng ta hay không đây? Nếu gả cho nhà chúng ta thì là người nhà chúng ta, làm sao có thể lấy tiền Dương gia cho nhà mẹ đẻ của ngươi như vậy a.”

Hứa Thảo cũng nổi giận nói:

“Nương, con cho nương con bạc thì sao? Bạc kia là do con cực khổ kiếm được, cũng không phải của người. Chúng ta đã phân gia rồi, chuyện của con và Phú Quý người cũng đừng quản. Về phần bạc của con, con muốn dùng nơi nào thì kệ con, người đừng có quan tâm, cùng người không có chút quan hệ gì cả.”

Bà bà này cả ngày chỉ biết nhớ thương tiền của người khác, thật sự chọc người phiền.

Trần thị sắc mặt càng trở nên tím tái, đang muốn chỉ vào Hứa Thảo mắng thì Lí thị vừa mới đi khỏi vòng về, nhìn thấy Trần thị dùng tay chỉ vào con mình, tức giận mắng:

“Ngươi chỉ cái gì mà chỉ. Ai cho phép ngươi chỉ vào khuê nữa nhà ta. Ngươi làm mẹ chồng mà không biết làm gương cho con dâu, cả ngày chửi mắng lug tung, ngươi không xấu hổ, nhưng ta đây cảm thấy xấu hổ thay cho ngươi đó.”

Trần thị bị Lí thị chửi nghẹn một bụng tức, không nói nên lời, sau đó cũng đưa tay chỉ về Lí thị mắng.

Thẩm thị và Tiểu An ở trong phòng nghe thấy, vội chạy ra khuyên, đem hai người tách ra, Thẩm thị quay sang Hứa Thảo nói:

“Đại tẩu, tẩu đưa Lí thẩm về trước đi.”

Lúc này Hứa Thảo mới lôi kéo Lí thị đang nổi giận đùng đùng đi về, cả dọc đường Lí thị đều vừa đi vừa mắng Trần thị, nước miếng văng tứ tung, càng mắng càng hăng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận