Tiểu Chi Chi thấy mọi người đều xa lánh, không chơi với cô bé, cô bé buồn thiu, buộc Tiểu Hoa vào cổ Nhị Hổ, thắt thành hình cái nơ, sau đấy lại móc từ trong cặp sách ra một thanh sô cô la.
3
Nhìn thấy sô cô la, Lý Hướng Tiến chậm rãi tới gần nói: “Nếu như tớ cầm kẹo của cậu, nó có cắn tớ không?”
“Không đâu, cậu xem miệng của Nhị Hổ bị buộc chặt rồi, bố tớ nói không cởi rọ mõm ra thì sẽ không cắn người đâu.”
Thế là Lý Hướng Tiến cả gan nhận lấy một thanh sô cô la, thấy con hổ không để ý đến nó, nó thích chí bóc sô cô la bỏ vào mồm, ăn hết, rồi lại chạy đi.
Lý Hữu Mai thay quần cho Vương Tam Bình xong, quay lại thì thấy mấy đứa trẻ trong lớp đều tụ tập chơi quanh con hổ, có đứa còn dám to gan ngồi trên lưng hổ.
“Các con tránh ra, nguy hiểm!” Lý Hữu Mai run rẩy hô lớn.
Lý Hướng Tiến đáp: “Cô ơi, đừng sợ, Nhị Hổ đeo rọ mõm rồi, không cắn người đâu.”
“Phải đó, phải đó, nó không cắn người đâu.” Mấy bạn khác cùng đáp theo.
Nhân sinh quan, thế giới quan của Lý Hữu Mai hoàn toàn bị đảo lộn, chứng kiến Vương Tam Bình vừa thay quần xong cũng lao tới...!hay là cô giúp Vương Tam Bình giặt cái quần tè dầm ướt đẫm này trước, tránh để bà nội nó lại đến trường mắng.
Mấy bạn nhỏ nhận đồ còn nhanh hơn người lớn, ngoài kẹo còn có thịt bò khô, sô cô la, đồ ăn vặt.
Tiểu Hoa không được ai để ý, Nhị Hổ cũng bị bỏ rơi, các bạn cùng với Tiểu Chi Chi chơi đùa rất vui vẻ.
Hôm nay mưa rất to, hoạt động ngoài trời đều bị hủy hết, Lý Hữu Mai còn lo các bạn nhỏ sẽ trốn ra ngoài nghịch nước, làm cả người lấm lem, kết quả là mọi người đều tụ tập chơi xung quanh con hổ.
Mưa ngày càng to, ngoài cửa sổ sấm vang chớp giật, cả bầu trời tối sầm lại.
Chập tối, đột nhiên nghe thấy tiếng vang ầm ầm, cả thôn làng như đang rung chuyển.
Trong lòng Lý Hữu Mai thấy lo lắng, nhìn thấy mấy đứa trẻ vẫn ngoan ngoãn, cô dặn dò một tiếng, rồi đi ra ngoài nghe ngóng.
Nhà trẻ cách thôn một mảnh ruộng, thường ngày mọi người vòng qua ruộng để đi, cũng có đứa trẻ nghịch ngợm, hoặc người lớn vội vàng, thì sẽ từ bờ ở giữa ruộng đi, Lý Hữu Mai cũng chẳng để ý bùn lầy, nhanh chóng từ bờ ruộng chạy vào thôn.
Từ xa đã nghe thấy có người xì xào, nói là núi cát đá sạt lở rồi.
Lý Hữu Mai lo lắng chồng mình xảy ra chuyện, chồng của cô ở đội vận tải, phải đến núi cát đá vận chuyển cát đá, nên không kìm được lo lắng.
Người trong thôn càng ngày càng đông, trong lòng cô hoang mang, đột nhiên có người chạy đến hét lớn: “Xảy ra chuyện lớn rồi, Chu Mộc bị đè chết rồi!”
“Tôi tận mắt nhìn thấy, ngọn núi ấy đột nhiên sụt xuống, đè thẳng lên người Chu Mộc.”
“Tảng đá lớn đấy lăn xuống, cũng may tôi né nhanh!”
“Đây là ông trời muốn lấy lại đấy, Chu Mộc xấu số quá, thật là xấu số!”
Khung cảnh hỗn loạn, đều là nói về Chu Mộc, nghe nói những người khác hình như không xảy ra chuyện gì, trong đầu Lý Hữu Mai cũng loạn hết cả lên, vội vàng lội bùn, quay về nhà trẻ.
Tan học, bố mẹ của mấy đứa trẻ đều đến đón con của họ, chỉ còn lại Tiểu Chi Chi.
Mưa đã tạnh rồi, mưa lớn trong sân tạo thành dòng suối nhỏ.
Tiểu Chi Chi ngồi xổm ở cửa chơi thuyền giấy, Nhị Hổ nằm ngoài một bên, Tiểu Hoa núp trong cặp.
Thuyền giấy đung đưa đung đưa trên dòng nước, không cẩn thận bị lật rồi.
Nước bùn bắn tung tóe, váy cô bé dính mấy vết bùn đen sì.
"Tiểu Chi Chi cúi đầu, đôi mắt trắng đen rõ ràng ấy cứ nhìn chằm chằm Lý Hữu Mai, mở miệng hỏi, “Cô ơi, bố con tại sao vẫn chưa đến?””
Cuối cùng thì người đến đón Tiểu Chi Chi là cựu trưởng thôn Lý Trường Canh.
Cho đến giờ, Lý Trường Canh đã trở thành cấp dưới đắc lực của Chu Mộc, so với làm trưởng thôn trước đây còn uy phong hơn.
Những thôn làng bên cạnh lúc nào cũng có người tranh nhau châm thuốc cho hắn, bởi bọn họ đều muốn xin vào đội lái xe tải của Chu Mộc.
Lúc nhìn thấy đất núi sạt lở, Lý Trường Canh còn có chút không tin.
Chu Mộc cứ như thế bị đè lấp dưới núi, loại người như Chu Mộc làm sao có thể chết như vậy được?
Trong mắt Lý Trường Canh, Chu Mộc giống như cái gì cũng biết, vấn đề gì anh ta cũng có thể giải quyết được.
Mới có vỏn vẹn ba năm, anh ta không những làm giàu cho bản thân mà còn nâng cao đời sống của người dân trong thôn lên một bậc.