Tiểu Chi Chi nằm ngủ trên chiếc giường êm ái, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào.
Có ông rồi, bố chắc chắn sẽ không bỏ rơi cô bé.
Lão tú tài được ngủ trong căn phòng có kính, mới tinh và sạch sẽ, nét mặt vô cùng thư thái, mái tóc hoa râm còn vương mùi thơm của gà quay.
Sau sự cố sạt lở lần trước, Chu Mộc càng bận rộn hơn.
Còn Lý Trường Canh đều nói với bản thân, chẳng may mình mà có mệnh hệ gì, trong nhà có vóc dáng người đàn ông vẫn tốt hơn.
Chu Mộc không có vẻ gì là để tâm, có lẽ chỉ có mỗi con gái là thứ khiến anh ta để ý.
Tiểu Chi Chi rất thích lão tú tài đó, dù cho ông có thân phận gì, mà Chu Mộc cũng có thể nuôi ông, cùng lắm thì nuôi ông ta tới lúc nhắm mắt xuôi tay.
Từ Kim Phượng được gả cho một ông bác sĩ trên thị trấn.
Gần đây nghe nói cô ta nghiện đánh mạt chược, còn đem cả tiền dưỡng lão của chồng để đánh rồi thua sạch, bị chồng phát hiện ra rồi đuổi đánh khắp phố, đuổi đánh tới mức quần rơi mất luôn, nổi tiếng toàn thị trấn.
Cô ta nổi tiếng tới mức người trong thôn Bình Khẩu mà gặp nhau phải vừa cười vừa nói với nhau rằng: “Anh nhìn thấy rồi à? Có phải là cái mông trắng phau phau không?”
Từ Kim Phượng xấu hổ tới nỗi không dám ra ngoài, không ngờ rằng ông trời lại giúp cô ta, trong thôn Bình Khẩu tuồn ra thông tin ở đây có than đá, câu chuyện về Từ Kim Phượng nhanh chóng bị đưa vào quên lãng.
Mông có trắng đến đâu, cũng làm sao bằng lợi ích của bản thân và gia đình.
Kia là mỏ than đá đó!
Có mỏ than chẳng khác nào sắp giàu rồi.
Tuy có vô số người bỏ mạng trong hầm than, cũng có vô số câu chuyện bi thảm, vô số gia đình nhà tan cửa nát, phá sản nhảy lầu, nhưng lại càng có vô số câu chuyện phát tài làm giàu trong một đêm.
Tin tức thôn Bình Khẩu có mỏ than nhanh chóng được truyền đi, không chỉ là mấy thôn làng xung quanh mà cả thị trấn Lục Phong chấn động.
Không chỉ là thị trấn Lục Phong, huyện Chung Sơn, thành phố Tây Hồ đều có người tới để dò la tin tức.
Điều này khiến người dân thôn Bình Khẩu vốn nằm sâu trong núi cảm thấy bất an.
Nhìn tên lươn lẹo Lý Trường Canh kìa, không làm trưởng thôn nữa, cùng Chu Mộc làm lụng hai năm, nhà to mái lợp coi như không tính, nhưng mà mua được cả ti vi màu lẫn tủ lạnh.
Còn thôn Bình Khẩu này hai năm qua, đèn đường có hết rồi, người trong thôn kiếm vợ cũng dễ dàng hơn.
Những người theo Chu Mộc làm lụng, thâm tâm cũng hiểu rõ.
Trong thôn, bậc đại trí thức học vấn cao chưa chắc đã có, nhưng nhanh nhạy tháo vát thì chắc chắn có, vì vậy mọi người đều muốn cùng Chu Mộc làm lụng.
Nếu bây giờ cho người khác làm, thì cũng chẳng ai biết sẽ như thế nào?
Nhưng thôn Bình Khẩu cũng chẳng thể nào ngăn được các lãnh đạo tới tham quan chỉ huy, từ Cục Đất đai, Cục Mỏ địa chất, Cục Công an, Cục tòa án, Cục Lương thực, Cục Phòng cháy, Cục Văn hóa…
Trong thôn mới có một cái nhà ăn, trước kia đều là mẹ của Trưởng thôn Vương Đại Phú làm đồ ăn, có liên hoan, làm vài món, uống chút rượu, cùng nhau ăn uống tạm bợ một bữa là xong.
Nhưng bây giờ thì không được, nhà ăn gần như ngày nào cũng mở, trong thôn tất nhiên phải ủng hộ hai thím làm cơm rồi.
Thôn Bình Khẩu náo nhiệt hẳn lên, nhưng đối với Tiểu Chi Chi thì cũng không quá ảnh hưởng, cô bé vẫn phải đi nhà trẻ.
Có điều sau sự cố sạt lở, mối quan hệ của Tiểu Chi Chi tốt hơn, cô bé có thể đường đường chính chính mang Tiểu Hoa và Nhị Hổ đi học rồi.
Phụ huynh của các bạn học sinh khác cũng không phản đối, tới đón các con có người còn dũng cảm chạm Nhị Hổ, sờ Tiểu Hoa, tất nhiên được nựng nhiều nhất vẫn là Tiểu Chi Chi, vì mọi người tin rằng chạm vào cô bé một chút sẽ mang lại nhiều may mắn.
Đặc biệt là các nàng dâu trẻ tuổi trong thôn, thường xuyên mượn cớ tới, thành khẩn nựng Tiểu Chi Chi một cái.
Cô giáo Lý Hữu Mai thực sự rất đắc ý, Tiểu Chi Chi là học sinh của cô, ai so với cô cũng không bằng, Chi Chi nói gì cũng chiều theo.
Hôm nay học vẽ.
Tiểu Chi Chi rộng lượng phóng khoáng để Nhị Hổ làm mẫu cho các bạn, cô bé kéo Nhị Hổ lên bục đứng, vẻ mặt thật tâm nói: “Các bạn vẽ đi, mau vẽ đi, Nhị Hổ rất lười, đứng một lúc là nó sẽ nằm luôn đấy.”
Các bạn trong lớp gật đầu, ra ý đã hiểu.