Vương Tam Bình nói: “Chị Chi Chi, con lợn nhà em cũng rất lười, bà em luôn nói như lợn thành tinh, ăn rồi lại ngủ, bảo sao không mập.”
Lý Hữu Mai nhìn thằng bé mập này không khỏi nhăn mày, thằng bé này bảy tuổi rồi sao lại gọi một bạn gái năm tuổi là chị, thật sự không biết xấu hổ sao?
Lúc đó, một đoàn lãnh đạo Bộ Giáo dục từ ngoài nhà trẻ tiến vào.
Bộ Giáo dục không thể vô duyên vô cớ bảo là muốn tới để xem mỏ than được, vì vậy đành phải tới để thị sát trường học.
Lý Hữu Mai bị Trưởng thôn Vương Đại Phú gọi ra ngoài, đầu óc như quay cuồng.
Cô làm giáo viên mầm non trong thôn chủ yếu cũng là nhà cách trường không xa, tiện mang theo con cái, lương lậu ổn thỏa, vốn chưa từng gặp qua cán bộ lãnh đạo nào.
Có trời mới biết ở cái nhà trẻ chật hẹp ở vùng núi hoang vu xa xôi này có cái gì hay ho để thị sát, Lý Hữu Mai và các em học sinh tổng cộng cũng chỉ có tám người.
Nhìn thấy Lý Hữu Mai luôn chân luôn tay, Trưởng thôn Vương Đại Phú thực sự cũng cảm thông thay, mấy ngày hôm nay hắn ta phải tiếp đãi vô số lãnh đạo, số cán bộ từ nhỏ tới giờ nghe danh cũng không nhiều bằng số người tới đây thị sát.
“Cô giáo, không cần phải sợ, chúng tôi và Vương chủ nhiệm chủ yếu muốn tới thăm xem các em ở đây học hành như thế nào, có cần giúp gì không thôi.” Một người đàn ông cao gầy mặc chiếc áo sơ mi ca rô, tay cầm túi nhẹ nhàng cười nói.
Vương chủ nhiệm có cái trán nhẵn nhụi, dáng người to béo, so với Vương Đại Phú còn có tướng làm quan hơn, để kiểu đầu nhìn một cái đã biết là lãnh đạo.
Ông ta nhìn cái cổng sắt rỉ sét rồi hướng ánh mắt tới đống củi xếp chồng chất lên nhau trên mặt đất cạnh cổng, cười một cách thận trọng.
“Cô giáo không có gì phải sợ hãi cả, có gì khó cứ nói với các vị lãnh đạo, có thiếu thốn thì cũng không thể thiếu thốn cái chữ, có vất vả cũng không để các học sinh vất vả.”
Lý Hữu Mai đâu đó thấy cảnh này rồi, lắc đầu liên tục: “Không có khó khăn gì cả, cô và trò vẫn ổn.”
Các vị lãnh đạo:…
Rồi người mặc áo sơ mi cầm túi giật giật ra hiệu, cười một tiếng: “Chúng ta hay là cứ vào xem bọn trẻ đã.”
Lý Hữu Mai vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng bị ngăn lại.
Nhóm người này tự dưng ầm ĩ xông vào nhà trẻ, vốn cũng chẳng muốn nghe cô nói, chỉ là muốn vào tham quan cho xong rồi làm chuyện khác.
Sau đó các vị lãnh đạo nho nhã đang đàm tiếu toàn bộ cứng đờ người lại.
Trời ơi, trời ơi, trời ơi...
Đi thị sát nhà trẻ hay là đi sở thú vậy…
Trên bục giảng đang có một con hổ đứng ở đó.
Tự dưng con hổ há to miệng, răng nanh lộ ra, nước bọt từ hai hàm kéo dài thành sợi.
Vậy mà một đứa bé béo tròn mặc quần cong cái mông trần, nhìn con hổ rồi lại cúi đầu xuống vẽ trên giấy.
Cái mông trần truồng cứ luôn lắc lư trước mặt con hổ.
Có một thằng nhóc đen gầy, nước mũi chảy dài, chỉ thấy thằng bé dùng tay lau đi, sau cứ thế mà lấy tay xoa phần bụng dưới của con hổ.
Còn có một cô bé xinh xắn, ngồi ở cái bàn trước bục giảng, trên bàn còn có một con rắn hoa…
Thấy con rắn cứ bò lên trên tay cô bé, các vị lãnh đạo đều bị dọa cho hồn siêu phách lạc, cô bé kia cũng không thèm ngẩng đầu lên, chăm chú cầm bút cúi đầu vẽ tranh, mặc cho con rắn hoa kia chậm rãi bò lên người cô bé.
Vương chủ nhiệm tiếc rằng không có cánh để bay đi, ông ta run rẩy lấy ra một cái khăn tay, lau đi mồ hôi lạnh trên trán, sợ đến mức nói tiếng địa phương: “Cô giáo ở đây đang làm gì vậy?”
Lý Hữu Mai lúng túng nói: “Hôm nay lớp học vẽ, dạy các con vẽ con hổ.”
Người mặc áo kẻ caro nghe thấy lớp đang học vẽ, tưởng như mình đã say rồi… Đây là cái nhà trẻ gì vậy, học vẽ cần phải có mẫu sao, lớp mẫu giáo học vẽ không phải chỉ cần dạy vài nét cơ bản thôi à?
Học vẽ cần mẫu cũng không sao, nhưng mà trời ạ, phải tìm hẳn một con hổ thật cho bọn trẻ con vẽ à.
Ông ta bỗng dưng cảm thấy chiếc quần trong của mình hơi ướt.
1
“Vẽ hổ à, vẽ hổ à, tốt lắm.
Cách dạy này thực sự rất sinh động… sinh động thú vị.” Vương chủ nhiệm vừa cố gắng nói bình tĩnh vừa dùng đôi chân run lên cầm cập lùi ra ngoài.
Lùi ra tới thềm cửa, còn vấp một cái.