Nông Thôn Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con


Lão tú tài càng có lý để nói.
“Về sau kẹo mua xong đều giao cho ta giữ!”
Nhìn lão tú tài mới vừa ăn kẹo miệng vẫn còn nhai chóp chép, Chu Mộc hừ một tiếng:
“Ông lão, ông quyết định là giao cho ông giữ rồi à, không phải sẽ bị ông ăn hết đấy chứ? Đám răng giả của ông cũng không tiện lắm đâu.”
Một già một trẻ trừng mắt nhìn nhau.
Tiểu Chi Chi mắt đỏ hoe, cầm lấy cái cổ của Tiểu Hoa, không cẩn thận nắm quá chặt, miệng của Tiểu Hoa liền mở to ra, bên trong chẳng có cái răng nào...!Thật muốn khóc!

Ngày hôm sau, Tiểu Chi Chi đáng thương ủ rũ cúi đầu che cái miệng hở đi đến nhà trẻ.
Vương Tam Bình thấy cô bé hôm nay không có mang kẹo, rất là tò mò.

Nó đợi tới lúc tan học, thấy Tiểu Chi Chi dựa vào trên ghế, không nói lời nào.
Vương Tam Bình luống cuống, tò mò hỏi: “Chị Chi Chi, hôm nay chị không có kẹo sao? Có phải vì không có kẹo ăn nên không vui không?”
Tiểu Chi Chi lắc đầu, vẫn như trước không nói lời nào.

Lý Hướng Tiến nhân cơ hội vỗ thật mạnh lên đầu Vương Tam Bình, mắng: “Đồ ngốc, nhất định là vì nhà Chi Chi quá nghèo, không mua nổi kẹo rồi.”
Nói xong, Lý Hướng Tiến lấy từ trong túi ra một viên kẹo hình con thỏ trắng, đưa cho Chi Chi nói: “Hôm qua tớ nghe bố tớ nói, bố cậu không có tiền bao thầu mỏ than đâu.

Chắc chắn không có tiền mua kẹo cho cậu ăn, yên tâm, từ nay về sau tớ có kẹo đều chia cho cậu một nửa.”
"Không phải, bố có tiền mua kẹo cho tớ ăn." Nghe người khác nói bố mình không có tiền, Tiểu Chi Chi lập tức không bằng lòng.

Mặc dù cũng không thực sự hiểu ý nghĩa của việc có hay không có tiền.
Kết quả Tiểu Chi Chi vừa mở miệng, liền lộ chuyện răng bị gãy.
Vương Tam Bình hét ầm lên: “Chi Chi, có phải chị muốn ăn kẹo nhưng bố chị không có tiền mua liền đánh chị, đánh rụng cả răng của chị luôn không? Răng của em chính là bị bố đánh rụng.” Vương Tam Bình nói xong liền nghĩ đến răng của mình, bắt đầu khóc to.
Tiểu Chi Chi nhìn thấy tên béo khóc, đột nhiên cũng muốn khóc, cô bé khóc sướt mướt, tìm Nhị Hổ rồi cứ thế về nhà.
Phía sau còn có thể nghe được tiếng cãi nhau của Lý Hướng Tiến và Vương Tam Bình.
“Là do bố cậu ấy không có tiền…”
“Là do bố cậu ấy đánh cậu ấy…”
“Bố cậu ấy không có tiền mới đánh cậu ấy…”
Trong nhà, Chu Mộc vẫn còn chưa ra ngoài, đã thấy con gái bảo bối nhà mình vừa đi vừa khóc trở về.
Dọa chết anh rồi.
“Làm sao vậy Tiểu Chi Chi? Ai bắt nạt con?” Sắc mặt ngày thường trung hậu thành thật của Chu Mộc bỗng trở nên u ám.
Đến cả lão tú tài vẫn thường có bộ dạng thanh thản cũng trầm lặng lại.
Nghe thấy Tiểu Chi Chi vừa khóc vừa nói: “Bọn nó nói bố rất nghèo.

Bố, con không muốn ăn kẹo nữa.

Về sau mỗi bữa cơm con ăn ít đi một bát, mỗi dịp lễ bái chỉ ăn một con gà quay được không, như vậy bố sẽ không lo không có tiền nữa.”

Chu Mộc há hốc mồm, dở khóc dở cười.

Dạo gần đây vì chuyện mỏ than mà anh ta phải chạy khắp nơi, lại không ngờ Tiểu Chi Chi khóc vì chuyện này.
Lão tú tài nghe xong, yên lặng quay người bước về phòng.

Một lát sau, ông cầm ra một bức họa, ném cho Chu Mộc.
Chu Mộc có chút không bình tĩnh, mặc dù cũng từng nghĩ tới khả năng này, nhưng cũng chỉ là nghĩ qua mà thôi, giờ thì thật không thể tưởng tượng nổi.

Chỉ có điều nghĩ đến nếu thật sự là lão tú tài, ông đã biến mất nhiều năm như vậy, nên anh ta vẫn cự tuyệt nói:
“Ông lão, không cần, ông yên tâm ở lại nhà, tôi sẽ không đem bán những đồ ông làm ra.”
Lão tú tài không để ý đến anh ta, lau nước mắt cho Tiểu Chi Chi.

Ông cũng không ngẩng đầu lên mà nói với Chu Mộc: "Thích bán hay không thì tuỳ, bức tranh này là thật."
Chu Mộc mở cuộn tranh ra, rõ ràng là bức tranh vẽ gà con của Tề Bạch Thạch, bên trên còn có vết dầu.

Đây chính là bức ngày đó con gái lấy ra lót ăn gà.


Mẹ kiếp!

Chu Mộc kể từ khi nhận bức tranh của lão tú tài thì ngày càng bận rộn.

Thế nhưng, Chu Mộc vẫn luôn dành thời gian cho con gái.
Thôn Bình Khẩu năm nay mưa nhiều vô cùng, lại là mưa suốt một đêm.

Buổi sáng ánh nắng sẽ tươi đẹp, không khí rất trong lành.
Vừa hay lại là cuối tuần.
Vẫy tay chào tạm biệt lão tú tài xong, Tiểu Chi Chi nóng lòng muốn cùng bố lên núi.

Trong núi, Chu Mộc đi phía trước, Tiểu Chi Chi bước theo sau, Nhị Hổ theo sau cô bé, Tiểu Hoa cũng lặng lẽ trườn sau cùng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận