Nhưng vẫn may, anh ta gặp được Tiểu Chi Chi.
Anh ta tìm được Tiểu Chi Chi cũng như tìm được chính mình.
Sau một thời gian rất dài Chu Mộc cùng con gái nương tựa vào nhau thì anh ta không muốn tiếp xúc cùng với người ngoài nữa.
“Khụ khụ, tôi cảm thấy Chi Chi như vậy vẫn rất tốt.” Tuy rằng có chút chột dạ nhưng Chu Mộc vẫn không chấp nhận nghe người ta nói con gái anh ta không tốt.
“Lại còn rất tốt! Một đứa trẻ mới bốn năm tuổi mà đã có thể lên núi bắt lợn rừng, lại còn cướp đồ ăn với hổ, việc này là bình thường à? Tóm lại bắt đầu từ mai, cứ theo lời tôi dạy, cậu không được xen vào.
Chắc cậu cũng không muốn con bé sau này cả đời đều phải sống trong cái nơi núi sâu này chứ.” Lão tú tài hừ một tiếng, không quan tâm đến Chu Mộc nữa.
Ông tức giận đi về phòng mình.
Chu Mộc về phòng nhìn thầy Tiểu Chi Chi đang ngủ rất say, ngáy nhẹ mấy tiếng.
Chiếc chăn bị cô bé đạp thẳng xuống dưới giường.
Anh ta nhặt chăn lên đắp lại cho cô bé.
Cô bé ngoan ngoãn nằm ngủ lúc này khác với cô bé nghịch ngợm ầm ĩ như mọi khi.
Lúc cô bé trở nên yên tĩnh, khuôn mặt trắng nhỏ bé tinh xảo, vô cùng xinh đẹp.
Chu Mộc không dám tin rằng đây là con gái của mình, anh ta luôn sợ sẽ bị người khác cướp đi mất.
Tiểu Chi Chi là do anh ta nhặt về, nếu như thật sự có ngày có người đến đòi bé về, chỉ cần nghĩ đến lúc đó, Chu Mộc liền không giấu nổi vẻ độc ác giống như một con sói hung dữ.
Tiểu Chi Chi trở mình, chẳng biết cô bé mơ thấy gì mà lẩm bẩm kêu một tiếng: “Bố ơi.”
Con sói hung dữ kia trong chốc lát biến thành một con sói ấm áp, canh giữ bên cạnh cô con gái, ẩn mình trong màn đêm.
Tiểu Chi Chi ngủ một giấc thật ngon.
Chu Mộc và lão tú tài đều mang theo đôi mắt thâm.
…
Cơm sáng đã ăn xong.
Lão tú tài hùng hổ vứt bảng kế hoạch dạy trẻ do ông mất cả đêm vắt óc sắp xếp trong tay cho Chu Mộc.
Chu Mộc nhìn sự sắp xếp học tập dày kín trên bảng kế hoạch, lại nhìn đến cô bé nghịch ngợm đang đè đầu Nhị Hổ xuống đất mà đánh một trận ở ngoài sân kia, anh ta muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại vẫn im lặng.
Lão tú tài xoa tay, hạ quyết tâm phải dạy đứa bé này thành thục nữ, cầm kỳ thi hoạ đều phải tinh thông.
Bây giờ cô bé mới chưa đến năm tuổi, bắt đầu từ bây giờ là vừa đúng, tất cả đều không quá muộn.
Chu Mộc ra khỏi nhà.
Nhưng mới được một lúc, Chu Mộc đã chạy về, dặn dò một câu không đầu không cuối: “Tiểu Chi Chi mà không thích, ông đừng ép con bé.
Tôi thà để cho con bé được vui vẻ cả đời này còn hơn.”
“Cậu mau đi đi, tôi nhìn thấy cậu là phiền.
Tôi còn thích con bé hơn cậu, nếu không làm sao tôi lại chịu dạy dỗ nó.” Lão tú tài mắng một câu, chẳng thèm để ý đến Chu Mộc nữa.
Chu Mộc vẫn cứ vừa đi vừa ngoảnh đầu lại.
Lão tú tài đi đến phía sân, giả vờ như không nhìn thấy con hổ ngốc bị đè đánh ở dưới đất.
Khuôn mặt ông tỏ vẻ dễ gần, hỏi một câu: “Tiểu Chi, con có muốn ăn khoai lang tẩm đường không? Khoai lang đó rất là thơm và ngọt, ở trên còn có đường quấn quanh, cắn vào trong miệng vừa giòn vừa ngọt, còn có vị đường nữa.”
Tiểu Chi Chi ngồi trên đầu Nhị Hổ, nghe lời ông miêu tả món ăn ngon kia thì rớt nước miếng.
“Muốn ạ.”
“Thế thì con phải đồng ý với ông một chuyện…” Lão tú tài còn chưa kịp nói hết câu Tiểu Chi Chi đã vội vàng gật đầu.
“Vâng ạ, vâng ạ.”
Cứ như vậy đã dễ dàng đạt được mục đích, lão tú tài ngược lại cảm thấy không yên tâm.
Cô bé này quá dễ dụ dỗ, Chu Mộc xấu tính như vậy làm sao có thể dạy một đứa trẻ thành ngốc như thế này chứ.
Nhỡ nó bị lừa thì phải làm sao đây.
Trong bảng kế hoạch dạy trẻ của mình, lão tú tài lại viết thêm một điều nữa.
Buổi tối khi Chu Mộc về nhà, lần đầu tiên nhìn thấy con gái mình ngoan ngoãn ngồi viết chữ chứ không phải đi bắt kiến.
Ngày hôm sau, Chu Mộc lại nhận được bức tranh vẽ mình do tự tay Tiểu Chi Chi vẽ.
Tuy anh ta không nhận ra, nhưng Chu Mộc vẫn rất vui vẻ, cẩn thận từng chút cất bức tranh ấy đi.
Đêm đó, anh ta mua cho lão tú tài một cái rương đồ do lão Bạch làm.
Lão tú tài thì khỏi cần nói cũng biết ông rất đắc ý, hơn nữa là cảm thấy vô cùng tự tin.