Đợi khi Chu Mộc đến nhà trẻ, anh ta nhìn thấy một đám trẻ con vây quanh con gái mình.
Con gái ngẩng đầu, bộ dạng tự hào, nụ cười trên mặt cũng sâu hơn.
Nhà trẻ ở vùng nông thôn sẽ không có việc không cho phép phụ huynh tham quan.
Đóng cửa lại cũng chỉ để phòng tránh việc bọn trẻ chạy lung tung.
Hơn nữa, bây giờ cũng sắp tan học rồi, nhìn thấy Chu Mộc đến, Lý Hữu Mai vô cùng khách sáo gọi một câu: “Ông chủ Chu.”
Cô nghe chồng mình nói Chu Mộc đang kiếm được rất nhiều tiền.
Anh ta sắp bao thầu mỏ than của cả thôn này, sau cứ theo Chu Mộc làm việc nhất định sẽ còn tốt hơn cả đội xe tải bây giờ.
Chồng còn nói sau này có tiền rồi, họ cũng có thể mua xe chở cô về nhà mẹ chơi.
Lý Hữu Mai nghe vậy thì như mở cờ trong bụng, vốn dĩ cô là một người có ăn có học, gả về nông thôn còn bị người ta nói bố mẹ cô chẳng có tí mặt mũi nào.
Bố mẹ vất vả cho cô đi học chỉ mong cô có thể làm người thành phố, nhưng không ngờ cô vẫn gả cho một anh nông dân.
Nếu như cô có thể ngồi ô tô về nhà mẹ, vậy thì mấy lời nói bóng nói gió kia chắc chắn không còn nữa.
Thế nên cô mới bất giác gọi Chu Mộc thành ông chủ Chu.
“Cô là cô giáo của Chi Chi, lại là vợ của Đại Hải.
Đại Hải gọi tôi một tiếng anh, cô cứ gọi tôi bằng anh là được.”
“Vâng, anh Chu Mộc.
Mấy đứa cùng với Chi Chi đang chơi ở ngoài sân, anh cứ đi vào đi ạ.” Lý Hữu Mai nhanh nhẹn mở cửa cho Chu Mộc, nụ cười trên khuôn mặt vô cùng chân thành.
“Bố ơi!” Tiểu Chi Chi phát hiện ra bố mình đã đến liền lao vội đến.
Chu Mộc bế con gái lên, cẩn thận lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán con bé.
Bình thường anh ta đều mang theo khăn tay, bản thân không dùng đến, chỉ dành riêng cho con gái.
“Hôm nay chơi có vui không?” Chu Mộc hỏi.
“Vui ạ, vui lắm ạ.” Tiểu Chi Chi vui sướng lâng lâng khi được mấy bạn học khen.
Lúc này cô bé hoàn toàn quên lời dặn dò của ông tú tài rằng không được để bố biết chuyện mình chơi dao.
Cô bé giãy dụa từ trên người bố đòi xuống, đi đến chỗ mà bình thường cô bé luyện tập phi dao.
Lý Hướng Tiến thông minh không hề đi lên cùng, thế nhưng tên béo kia lại tự cho mình đắc ý chiếm lấy cơ hội trước.
“Chị Chi Chi, cho chị.”
Chu Mộc nhìn thấy tên béo nhà trưởng thôn đưa rất nhiều dao con cho con gái mình, khuôn mặt lập tức đen lại.
Tên béo này thật đáng ghét, đây không phải là dạy hư con gái của anh ta sao.
“Bố ơi, bố xem con này!”
Tiểu Chi Chi đứng vững, trong tay cầm dao, quay đầu lại gọi bố.
Anh ta nhìn thấy con gái mình nhấc tay, con dao trong tay rất nhanh liền bay đến chỗ tường đối diện.
Trời chiều chạng vạng, ánh hoàng hôn chiếu vào bức tường ấy, lưỡi dao run rẩy dưới ánh sáng lập loè toả ra tia sáng chói mắt.
Chu Mộc kinh ngạc đến độ ngây ngốc, anh ta giống như quay trở lại tù giam nhìn thấy tên bạn tù tự xưng có sở trường phi dao.
Người bạn tù ấy, cầm một cái thìa sắt cũng có thể dùng để phi dao.
Có một lần cùng người khác cãi nhau, cách họ là tầm bảy tám người, rất xa, thế mà tên bạn tù vung cái thìa sắt qua bên đó lại cắm trúng vào cánh tay của người kia.
Đợi đến khi Chu Mộc phản ứng lại đã nhìn thấy con gái tung hơn mười con dao.
Trên bức tường kia là cả một mảng toả sáng, các bạn học đều đang vỗ tay hò hét.
“Chi Chi lợi hại quá!”
“Làm thêm lần nữa đi!”
Chu Mộc đi về phía trước bức tường, anh ta ấn vào tường.
Tuy là tường đất thế nhưng vô cùng chắc chắn, chắc cũng đã rất nhiều năm rồi.
Nếu để mấy người trai tráng trong thôn ra đây đào một cái lỗ trên tường thì cũng không hề đơn dễ dàng.
Thế mà bây giờ, Chu Mộc nhìn thấy trên tường chi chít những lỗ nhỏ, ở trên còn có đầy những vết dao cắm sâu một lỗ tròn ở trong tường, chuôi dao vẫn còn đang đung đưa lắc lư.
Đến độ này thì phải tập luyện bao nhiêu mới cho ra hiệu quả thế này đây…
Chu Mộc vô cùng tức giận, đây chính là cách lão tú tài dạy con gái mình thành thục nữ sao.
Trước đây khi anh ta dạy con, tốt xấu gì cũng chỉ vào núi phá hoại mấy con vật nhỏ.
Bây giờ con gái của anh không những đánh cả hổ, trên tay còn có thêm một món vũ khí.