Lục Tiểu Mãn đã quen thuộc với thái độ này của mẹ.
Mỗi khi mẹ dùng giọng điệu này để nói, cho dù là trên mặt có nở nụ cười thì trong lòng cũng đang tức giận, trừ khi bố ở nhà.
Thế nhưng bố hầu như đều nghe lời mẹ, chẳng thèm nghe cô bé giải thích mà em trai thì là một tên ngơ.
Cô bé chỉ còn cách ngoan ngoãn không phản bác lại.
Phan Nhã Tư và người khác nói chuyện xong, từ đằng xa đã nhìn thấy Liễu Mạch quỳ xuống nói chuyện với con gái.
Hình như cô con gái đang tức giận, Liễu Mạch đang khuyên con bé, khuôn mặt trông vô cùng dịu dàng.
Bà bất giác cảm thấy có phải mình có thành kiến với Liễu Mạch là không đúng không, dù sao cô ta cũng là vợ của chiến hữu của chồng mình.
Cúi đầu lại nhìn thấy con trai mình đang khẽ giương khoé miệng, mới bé tí mà đã có cái vẻ trêu hoa ghẹo nguyệt, bà không chịu nổi mà than một câu: “Con không thích em gái nhà dì Liễu Mạch sao? Mẹ thấy con bé rất thích con.”
Cao Thành Triển lắc đầu nói: “Không thích, bám dính như keo ấy.”
Phan Nhã Tư nghe thấy câu trả lời của con trai lại cười lên, “Cái tên nhóc này, con mới bao nhiêu tuổi hả? Biết cái gì mà bám với chả dính!”
Còn có một câu, Cao Thành Triển không nói ra.
Cậu nhóc không muốn nói xấu sau lưng người khác, thế nhưng có lần cậu nhìn thấy Lục Tiểu Mãn bất cẩn làm vỡ một chiếc cốc.
Lúc giáo viên hỏi đến, con bé lại nói do em trai làm vỡ.
1
…
Trường Tiểu học Lục Phong, mọi người ghi danh xong đều chuẩn bị về nhà.
Đột nhiên, tên béo Vương Tam Bình vội vàng chạy đến, khóc nức nở nói với Tiểu Chi Chi: “Chị Chi Chi, toi rồi, em không cẩn thận làm vỡ cái cốc của thầy giáo, có khi nào sẽ bị đuổi học không? Sau này có phải sẽ không được đi học cùng chị nữa không? Chị Chi Chi, em không muốn rời xa chị.”
Tên béo càng nói càng đau lòng, những giọt nước mắt to tròn lăn dài trên khuôn mặt múp míp.
Lúc này liền có một tiếng nói to nhưng trầm đục vang lên: “Ai làm vỡ cái cốc của thầy?”
Tiểu Chi Chi nhìn Vương Tam Bình khóc thút thít, bình tĩnh giơ tay lên, nói to: “Thầy ơi, là do em không cẩn thận làm vỡ ạ.
Em xin lỗi thầy.”
2
Lý Hướng Tiến đứng bên cạnh lúc này lại vội vàng nói: “Thầy ơi, không phải do Chi Chi, là do em, em làm vỡ ạ.”
Vương Mỹ Châu bình thường chỉ biết ăn cũng nhanh chóng nuốt miếng thịt khô vào trong miệng, kích động nói: “Nà em, nà em.”
"Là em làm vỡ ạ.”
“Là do em…”
Thầy Tiểu La vốn dĩ cũng chỉ tuỳ tiện hỏi một câu.
Cái đám nhóc ham chơi này làm vỡ cái cốc của thầy giáo nhất định sẽ không dám thành thật nhận lỗi.
Thầy chỉ muốn mắng bọn chúng vài câu xong thôi.
Nhưng không ngờ rằng, đám nhóc này lại tranh nhau nhận lỗi.
Điều này ngược lại làm thầy rất kinh ngạc.
Đến cuối cùng, một tên nhóc béo mới khóc thút thít gào lên: “Thầy ơi không phải các bạn, là do em làm vỡ.
Đừng đuổi học các bạn, thầy muốn đuổi thì đuổi em này.”
Thầy Tiểu La nghe được toàn bộ câu chuyện lại tự nhiên thấy cảm động.
Đối với tên nhóc béo đang khóc thút thít đến hồ đồ kia, thầy vừa tức vừa buồn cười.
“Không đuổi học, cái cốc đó của thầy cũng cũ rồi.
Vốn dĩ thầy định thay một cái mới.
Vỡ rồi thì tốt, thầy có thể mua một cái mới.”
Nghe được việc không đuổi học, tên béo Vương Tam Bình liền cười ngay tại chỗ.
Nước mũi vẫn còn dính trên mặt, tên nhóc ra sức dùng ống tay áo lau một lượt sau đó mới cười toe toét với Tiểu Chi Chi, nói: “Tốt quá rồi, chị Chi Chi ơi, em vẫn có thể chơi cùng mọi người.”
Gặp phải chuyện này, bọn chúng lại không hề trốn tránh trách nhiệm, ngược lại còn tranh nhau nhận lỗi, điều này khiến thầy Tiểu La vô cùng cảm động.
Thầy Tiểu La là giáo viên chủ nhiệm của học sinh lớp một năm nay.
Ấn tượng của thầy với đám nhóc thôn Bình Khẩu này vô cùng tốt.
Lúc trước, chỉ có đám nhóc ở trên trấn là có tố chất hơn chút, không ngờ rằng năm nay lại khác.
Điểm danh xong, thầy Tiểu La tổ chức buổi sinh hoạt lớp.
Thầy rất muốn gọi cái cô bé giơ tay đầu tiên và vô cùng lễ phép kia làm lớp trưởng.
Thế nhưng nhìn thấy cô bé ấy có vẻ mảnh mai, trông xinh xắn khiến người khác yêu thích, mà đám nhóc này càng thích cô bé nào sẽ càng bắt nạt người ta.
Thầy đã bắt đầu tưởng tượng ra cô bé sau này nói không chừng sẽ khóc đỏ cả mũi, nói rằng mình bị bắt nạt,…