Thầy bèn chọn cái tên nhóc béo múp khóc to và vang nhất kia lên làm lớp trưởng.
Vương Tam Bình không thể nghĩ rằng mình làm vỡ cốc của thầy, không bị phạt thì thôi còn được thầy chọn làm lớp trưởng.
Thật sự là quá vui mừng, tên nhóc nóng lòng muốn nhảy lên mà hét to ngay lúc đó: “Em là lớp trưởng, ha ha ha.”
Nhìn thấy dáng vẻ vui mừng phấn khích của tên nhóc béo ngốc nghếch kia, thầy La không nhịn được mà cười.
Sau đó, thầy lại chọn Lý Hướng Tiến làm lớp phó học tập.
Thầy Tiểu La cảm thấy đứa nhóc gầy và đen, là đứa thứ hai đứng ra tự nhận mình làm vỡ cốc này rất có trách nhiệm và thận trọng.
Thế là Lý Hướng Tiến cũng trở thành cán bộ lớp, cậu nhóc chỉ đứng dậy gật đầu, không có bộ dạng vui vẻ điên cuồng như Vương Tam Bình.
Để cho cân bằng, thầy Tiểu La chọn một học sinh trên trấn làm lớp phó.
Thầy chọn thêm một bé gái ở thôn Thượng Lương làm lớp phó lao động bởi vì thôn Thượng Lương rất to nên có rất nhiều học sinh.
Sau khi chọn xong cán bộ lớp, thầy Tiểu La nói thêm vài câu, dặn dò một việc trong khối xong liền thông báo tan học.
Bọn Vương Tam Bình vừa nghe thấy tan học liền vội vàng chạy theo Tiểu Chi Chi.
Tên béo cứ nói đi nói lại một câu: “Chị Chi Chi, em làm lớp trưởng nè.” Đôi mắt cười híp lại như một sợi chỉ.
Mà khuôn mặt đen xạm của Lý Hướng Tiến có chút ngại ngùng nhưng rất vui vẻ.
Cậu nhóc đưa ra một lời đảm bảo thật thận trọng: “Tiểu Chi, sau này tớ là lớp phó học tập rồi.
Tớ đi nghe ngóng, lớp phó học tập thì quản lý việc học tập, mỗi ngày đều phụ trách thu bài tập…”
Thầy Tiểu La thực tế chưa từng đi khỏi, mà chỉ đứng ở bên ngoài tường nghe lén.
Thầy nghe được Lý Hướng Tiến nói có trật tự rõ ràng liền bất giác mắt sáng lên như sao.
Tiếc thật, đáng ra nên chọn cậu nhóc này làm lớp trưởng, như vậy chắc chắn sẽ dễ quản lý hơn nhiều.
Nhưng lúc chọn lớp trưởng, thầy lại nghĩ ngay đến tên nhóc béo rất buồn cười kia.
Thế nhưng, thầy giáo sau đó nghe được:
“Tiểu Chi, sau này cậu quên làm bài tập cũng không sao, tớ sẽ không nói với thầy giáo đâu.”
Thầy Tiểu La đen mặt lại.
Từ đâu ra cái đám học sinh láo nháo này, mới bé mà đã biết lạm dụng chức quyền nịnh hót con gái rồi.
Vẫn may thầy đã chọn tên nhóc béo kia làm lớp trưởng, tuy rằng nó không quá lanh lợi nhưng được chọn chính là nhờ sự dũng cảm.
Kết quả ngay sau đó thầy lại nghe được giọng nói mừng rỡ của tên béo: “Chị Chi Chi, sau này em đều nghe lời chị, chị nói cái gì thì chính là cái ấy.”
Thầy Tiểu La:…
Tên nhóc béo và Lý Hướng Tiến không hề biết bản thân vừa làm cho thầy giáo tức đến hộc máu, chúng vẫn cứ vui vẻ phấn khởi lắm.
Vương Thuý Thuý cẩn thận kéo áo Chi Chi nói: “Chi Chi, cái bạn lớp phó lao động đang lườm cậu.”
Tiểu Chi Chi ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện ra mình không hề quen biết bạn gái đó.
Nghe thấy lời của Vương Thuý Thuý, mấy đứa khác cùng ở nhà trẻ thôn Bình Khẩu đều nhìn về phía lớp phó lao động.
Đột nhiên, Vương Mỹ Châu bịt mồm kêu một tiếng kinh sợ: “Mình biết bạn ấy là ai rồi.”
Nói xong, Vương Mỹ Châu bèn nhìn Tiểu Chi Chi với một ánh mắt có chút đồng cảm.
Nhìn thấy ánh mắt của mọi người đều chú ý đến mình, Vương Mỹ Châu mới mở miệng nói: “Bố em từng sang bên thôn đó giết lợn.
Có một lần em đi theo, bố em nói cô của bạn ấy là vợ của bố Tiểu Chi.
Bạn ý phải gọi bố của Tiểu Chi là chú.”
“Vợ của bố tớ á?” Tiểu Chi Chi lớn từng này nhưng chưa từng nghe rằng bố có vợ.
“Thế cô ý là mẹ tớ à?” Tiểu Chi Chi đột nhiên vui mừng hỏi.
Lúc này, tất cả bọn nhóc bỗng trở nên trầm lặng.
Người từ trước đến giờ vẫn biết ăn nói cứu mấy tình huống như Lý Hướng Tiến cũng không biết nói cái gì nữa.
Lúc này, lớp phó lao động ở trong lớp, Vu Lệ Lệ ở thôn Thượng Lương nói: “Cậu không có mẹ.
Cậu là do chú tôi nhặt được từ thùng rác.
Đợi khi cô tôi quay về thì sẽ vứt cậu trở về thùng rác.”
Thầy Tiểu La ở bên ngoài tường nghe lén đến câu nói này thực sự muốn ngất đi.
Đứa trẻ này ăn nói quá cay nghiệt.
Thầy chỉ muốn đánh vào cái mồm của mình, không ngừng nhắc nhở bản thân đó là cán bộ lớp do chính tay mình chọn, do chính mình chọn, chính mình chọn…