Hôm nay vừa đúng lúc bảo vệ trực cổng thôn lại là ông Lưu và ông Lý 82 tuổi, ông Lưu nhìn thấy lão tú tài, muốn mở miệng ra nói, cuối cùng lại chỉ há miệng: “Ô a...!ô a” Bộ dạng như muốn tắt thở.
Vẫn là ông Lý ở bên cạnh liền mở miệng vội hỏi: “Lão tú tài, ông đến đây làm gì?”
“Đợi cháu gái tôi.” Lão tú tài đáp thẳng thừng.
Ban đầu họ còn chẳng hiểu sao lão tú tài lại chuyển vào căn nhà cũ ở, mọi người còn cảm thấy ông ta điên rồi, nhưng bây giờ thậm chí còn ghen tị với ông ta, thấy lão tú tài được ăn ngon mặc đẹp, chỗ nào cũng thấy có đồ xịn.
Trước đây mặc dù mọi người bề ngoài rất tôn trọng Chu Mộc, bởi dù sao anh ta cũng là ông chủ, nhưng vẫn cảm thấy Chu Mộc rất thần bí kì lạ.
Có điều từ ngày lão tú tài chuyển đến căn nhà cũ, cuộc sống lại ngày càng tốt hơn, sắc mặt cũng trở nên hồng hào hơn, người trong thôn cũng gần gũi hơn với Chu Mộc, cảm thấy cho dù Chu Mộc đã từng ngồi tù nhưng kì thực vẫn chỉ là người bình thường.
Vẫn còn những lời lẽ chua ngoa đối với lão tú tài, thế nhưng nhiều người nói ông ta quả nhiên là có hậu phúc, ai mà ngờ được một ông lão cụt chân không con không cháu, đến lúc già rồi tự nhiên lại có người nuôi dưỡng, lại có cháu.
“Lão tú tài tuy chân không còn, nhưng lại rất có mắt nhìn, tự nhiên lại có một đứa cháu.” Ông Lý tỏ ra ngưỡng mộ.
“Hà hà…” Lão tú tài toét miệng cười, để lộ ra hàm răng giả trắng đều tăm tắp.
Ông Lưu đột nhiên lại “Ô a...!ô a...”, bộ dạng lại như muốn tắt thở.
Ông Lý đứng dậy nhìn, vỗ chân nói: “Ô, về rồi, về rồi, cháu gái ông về rồi.”
Rồi ông lại quay đầu sang bảo bà Lưu: “Chị Lưu, chị ngồi xuống nghỉ ngơi đi, bảo chị đừng đến trực rồi mà chị cứ đến.”
Lão tú tài nghe nói Tiểu Chi Chi đã về, liền không để ý tới những lời tán gẫu, đạp ván trượt đi tới.
Những bạn nhỏ khác thấy ông của Tiểu Chi Chi tới đón cô bé liền tỏ ra ngưỡng mộ.
Từng bạn một vây quanh lão tú tài, phấn khích la lên: “Ông, ông ngồi cái ván trượt này thật lợi hại, ông dạy chúng cháu đi.”
Lão tú tài ngạc nhiên thấy Nhị Hổ cũng ở đây, ông cứ tưởng con hổ ngốc nghếch này đi vào trong núi rồi, mấy ngày nay đều không thấy ở nhà.
Hỏi ra mới biết, lúc đám trẻ đi được nửa đường thì Nhị Hổ từ trong núi nhảy ra.
Nhóm người vừa tránh đường cho con hổ, vừa đùa giỡn với nó nên về muộn hơn bình thường một chút.
Một đám trẻ vây quanh lão tú tài hỏi về cái ván trượt, cho đến khi ông ta phải lên tiếng: “Đợi đến lúc nghỉ hè ta sẽ dạy các cháu chơi.”
Bọn trẻ lúc ấy mới tản đi.
Chạng vạng, khói bếp nghi ngút, trên ruộng từng đàn gà đàn vịt nối đuôi nhau trở về nhà.
Lão tú tài ngồi trên lưng Nhị Hổ, Chi Chi ôm ván trượt, đeo cặp sách, đi chậm chạp về căn nhà cũ.
“Đi học đã thấy quen chưa, thầy giáo có tốt không?” Lão tú tài dường như ngày nào cũng phải hỏi một lần.
“Đi học còn được chơi rất vui, có thêm nhiều bạn mới nữa ạ, nếu như có thể đem theo Nhị Hổ và Tiểu Hoa thì sẽ càng vui hơn.
Thầy giáo cũng rất tốt, thầy giáo Tiểu La lại đặc biệt tốt bụng.
Người ta nói thầy Tiểu La còn chưa có bạn gái, ông ơi, bạn gái là gì ạ?”
Chuyện này thật sự chưa hề lường tới, lão tú tài còn không ngờ ông ta già ngần này tuổi rồi mà còn phải đảm nhiệm chuyện giáo dục tâm lí cho đứa cháu nhỏ.
Lão tú tài còn chưa biết phải trả lời như thế nào thì nghe thấy Tiểu Chi Chi nói: “Ôi, Vương Thúy Thúy ở lớp cháu, trước đây cứ nói thích Vương Tam Bình, lên tiểu học mới được mấy ngày liền thay lòng, nói sau này lớn lên muốn làm bạn gái của thầy Tiểu La.”
Chủ đề này tới quá đột ngột, lão tú tài liền vội vàng hỏi: “Chi Chi vậy cháu thích ai?”
“Cháu thích bố, thích ông, cũng rất thích thầy giáo Tiểu La nữa, nhưng cháu không thích làm bạn gái của thầy giáo, vì Lý Hướng Tiến nói rồi, làm bạn gái rất khổ.
Phải giặt quần áo, phải nấu cơm, phải quét nhà, phải ra đồng làm việc, cháu không muốn làm bạn gái nữa rồi.”