Một người gặp phải việc gì cũng không thấy sợ như Chu Mộc nhìn thấy bộ dạng chống nạnh chửi đổng trên ruộng rau của bà vợ ông Lý thì khuôn mặt cũng trở nên nhăn nhó.
“Chi Chi, bố không phải đã nói với con rằng không được phép tuỳ tiện lấy đồ của người khác à?”
Tiểu Chi Chi vẻ mặt tủi thân, lấy con rắn hoa từ trong cặp sách ra, kéo đi kéo lại như dây chun.
Cô bé ngẩng đầu nhìn bố, nghiêm túc nói: “Thế nhưng con đã chôn 100 tệ dưới đất rồi.”
Được rồi, lần này đến Chu Mộc lại cảm thấy oan ức rồi.
Một trăm tệ cho cái bó rau hẹ này có phải quá đắt rồi hay không?
Cũng còn may là anh ta biết kiếm tiền, Chu Mộc đưa tay ra xoa đầu con gái, đầu tóc của con gái đều rất mềm mại.
Khi đi đến núi thì phải trèo lên trên, Tiểu Chi Chi không muốn được bố ôm, cô bé xách cặp sách, tự mình đi.
Đi cả một con đường dài mà cô bé chẳng thấy mệt, cô cùng với Nhị Hổ cứ người trước kẻ sau.
Vốn dĩ tâm trạng nặng nề của Chu Mộc biến mất là do cô bé con cứ một câu rồi lại một câu nói: “Bố ơi, bố đi nhanh lên.”
Phần mộ của bố mẹ Chu Mộc được trồng xung quanh rất nhiều mầm cây tiểu xuân, đến nay đều lớn cả rồi, so với con gái mình còn cao hơn gấp đôi.
Thân cây sắp to bằng tay của con gái rồi, hàng cây xanh mượt và trông thẳng tắp.
Tiểu Chi Chi đã nói là làm, cô bé cầm cuốc cuốc cỏ dại.
Chu Mộc nhìn thấy con gái đào được một con giun liền bắt đầu đi chơi với nó, cả người đều lấm lem.
Buổi sáng mặc cho con gái một bộ quần áo mới màu hồng, bây giờ đã bị dính bãi bùn màu vàng cùng mấy cây cỏ lau.
Nhìn thấy cô con gái ngồi trước mộ nghiêm túc xếp bó rau hẹ làm hai, vẻ lạnh lùng trên mặt Chu Mộc không còn thấy đâu, chỉ còn lại sự ấm áp.
Anh ta dùng bát đựng đồ ăn cúng, thắp một nén hương, đốt tiền vàng, Chu Mộc dạy con gái ngồi ngay ngắn trước mộ vái ba lạy.
“Bố, mẹ, hai người yên tâm, con bây giờ sống rất tốt.” Chu Mộc nghẹn ngào nói.
Chỉ cần nghĩ đến việc bố mẹ mình tức giận mà mất đi bởi vì mình phải đi tù, anh ta liền cảm thấy rất khó chịu, sự khó chịu này mãi cũng không thể phát tiết.
Tiểu Chi Chi ngoan ngoãn vái lạy xong, nhìn thấy bố vẫn đang cúi đầu dưới đất.
Cô bé đứng dậy, giơ tay vỗ vỗ vào đầu bố rồi nói: “Bố ơi, bố đừng đau lòng nữa, ông và bà không còn nữa, sau này Chi Chi sẽ chăm sóc cho bố.”
Chu Mộc ngồi trên nền đất của ngôi mộ lạnh lẽo, ôm con gái Tiểu Chi Chi, đầu anh ta dựa lên trên mộ, giống như đang gối đầu trong lòng của bố mẹ.
Anh ta ngước đầu, giọt nước mắt vẫn cứ tuôn rơi.
Tiểu Chi Chi ngồi trên chân của bố, đầu dựa vào trong lòng bố, ôm lấy cánh tay của bố mà ngủ thiếp đi.
"Gió thổi qua, đám tro của tiền vàng nhẹ nhàng bay lên, xoay vòng trên trời.”
Sâu trong núi của thôn Bình Khẩu, Tiểu Chi Chi cùng bố bái lễ bên phần mộ ông bà.
Bên ngoài thủ đô Đại Kinh, cách thôn Bình Khẩu hơn ba nghìn cây số, một chiếc xe limousine màu đen chậm rãi đi về phía nghĩa trang Cưu Sơn ở ngoại thành.
Bảo vệ cổng nghĩa trang nhìn thấy biển số xe, vội vàng cúi chào nghiêm túc.
So với khung cảnh đìu hiu của bên ngoài thì trong xe lại là không khí đầm ấm.
Phía trước là người lái xe, đằng sau là một gia đình bốn người.
Một đôi vợ chồng, ở giữa là một cặp song sinh trai gái.
Trong xe hương thơm thoang thoảng, mùi vị vừa đủ, không quá nồng cũng không quá nhạt, khiến lòng người thư giãn.
Chỉ là cô bé mặc chiếc váy trắng công chúa đang vặn vẹo ngồi không yên, mặt lộ rõ vẻ không kiên nhẫn.
“Mẹ, con không thích chỗ này, nơi này hoang vu quá, con muốn về nhà.”
Ngay bên cạnh cô bé là một cậu bé ngồi ngay ngắn, mặc âu phục như một người lớn, nghiêm nghị không nói tiếng nào.
“Tiểu Mãn ngoan nào, con quên mất trước khi đi con và mẹ đã nói gì à? Chúng ta tới đây là để bái lễ dì Diệp, bái lễ xong sẽ về.” Liễu Mạch ôm con đặt vào lòng mình, dịu dàng dỗ dành.
Lục Cẩm Hoa nghe được lời của vợ, có chút áy náy nói: “Làm khó em mất rồi, em cũng biết cái tính của bố anh, nếu không đi một chuyến, quay về sẽ lại nổi giận.”
“Cẩm Hoa, anh nói gì thế, em cũng rất nhớ chị Diệp, không chăm sóc tốt con gái của chị ý, là lỗi của em, em luôn áy náy về việc đó.
Nhưng mà Tiểu Mãn và Tiểu Tuấn còn nhỏ, em sợ rằng chúng sẽ sợ hãi khi ở nghĩa trang.”