Nông Trang Chủ Cổ Đại

Lễ cập kê sắp bắt đầu, Trần Vi Vi đi ra
ngoài chuẩn bị. Lý Phỉ ngồi một mình nhàm chán ở một góc, bỗng nhiên cô
gái diện mạo ngọt ngào lúc nãy đi tới bên cạnh nàng.

Nàng tò mò nhìn Lý Phỉ: “Ngươi chính là Lý Phỉ?”

Lý Phỉ gật đầu, lại nghe thấy nàng nói
tiếp: “Nghe nói ngươi nữ giả nam trang một mình đi ra ngoài làm ăn buôn
bán? Hình như cái cửa hàng mỹ thực kia là của ngươi mở?”

Lý Phỉ kinh ngạc nghe nàng ta nói, dù sao nơi này cũng không có ai tự nguyện nói chuyện với nàng. “Đúng vậy.”

“Ngươi rất lợi hại nha, bánh ngọt trong điếm của ngươi ăn ngon thật, ta có thể học sao?” Ánh mắt to lóe sáng nhìn Lý Phỉ.

Lý Phỉ lắc đầu cự tuyệt: “Cái này e là không được, dù sao thì cửa hàng của ta dựa vào chính là cái này để làm ăn.”

Lý Phỉ không nói hết nhẽ, nhưng đã nói như vậy thì chỉ cần không phải là người ngu thì đều hiểu được.

Tiểu cô nương ngọt ngào kia cũng không
ngại, cười nói: “Là ta suy nghĩ không thấu đáo rồi, thực xin lỗi. Nói
lâu như vậy, ta còn không nói cho ngươi biết tên của ta đâu, ta gọi là
Diêu Mạn.”

“Ừ.” Lý Phỉ không nói gì thêm, thứ nhất
là nàng không quen biết gì với những tiểu thư nhà thư hương dòng dõi,
thứ hai nàng cũng không tính làm quan hệ bạn bè hảo hữu với bọn họ.

Diêu Mạn dường như không ngại với sự lãnh đạm ấy, nàng nhìn Lý Phỉ nói: “Ngươi không cần quan tâm tới bọn họ.”

Nàng nhìn về phía bên kia các tiểu thư
ngồi cùng một chỗ đang hăng say nói chuyện phiếm: “Các nàng cũng chỉ là
cái tiểu cô nương, tự xưng là thanh cao, lúc không có tiền còn dám nói
vậy không!”

Lý Phỉ giật mình trừng to mắt nhìn Diêu
Mạn bên cạnh, thanh âm của nàng không còn ngọt ngào thân thiết như lúc
trước, ngược lại, là mang theo một cỗ lõi đời lạnh lùng.

Diêu Mạn nhìn bộ dạng này của Lý Phỉ,
phốc xuy nở nụ cười: “Tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy? Ngày mai có đi trang
viên nhà ta cạnh Lý gia trang kia chơi không?”

Thanh âm của nàng lại khôi phục ngọt như vừa rồi, dường như không phải là người vừa nói câu lúc đó.

Nghi thức lễ cập kê tiến hành xong thì
Lý Phỉ không ở lại nữa, lên xe ngựa rời khỏi. Dường như Trần đại nhân
cũng không có ý tứ giữ Lý Phỉ lại.


Mành cửa xe ngựa vừa được mở ra thì thấy Diêu Mạn cũng đi ra, nàng nhìn Lý Phỉ ngọt ngào cười.

“Lý tỷ tỷ, lần sau ta đi nhà ngươi chơi nhé.”

Nói xong thì lên xe ngựa của mình.

“Lý Phỉ tỷ, Diêu tiểu thư muốn tới nhà chơi, sao lại không đáp ứng vậy! Muội thấy ở nơi này cũng chỉ có nàng là người tốt.”

Xuân Vân có chút oán giận các tiểu thư
này cô lập một mình Lý Phỉ, chỉ có Diêu Mạn mới nói chuyện cùng, chỉ là
những lời nói ấy Xuân Vân không nghe thấy. Cho nên ấn tượng của Diêu Mạn trong mắt Xuân Vân không tệ.

Lý Phỉ không đáp ứng là vì Diêu Mạn
trong ngoài không đồng nhất, làm cho Lý Phỉ nhìn không thấu. Tuổi này
thân ái tiểu cô nương, là mình lúc ấy, có lẽ cũng chỉ biết nói mơ nói
mộng về bạch mã hoàng tử đi.

Trong lòng nàng lại suy nghĩ tới chuyện khác, vì sao Trần đại nhân lại muốn nàng đi tham gia lễ cập kê của Trần Vi Vi?

Về phần các tiểu thư sau lại muốn đi
trên núi Lý gia trang xem hoa đào, Lý Phỉ đã nghe hạ nhân bẩm báo, nhưng nàng không đi tìm bọn họ, nàng không thích ‘mặt lạnh thiếp nóng mông’.

Gần đây Lý Phỉ vội vàng chuẩn bị bán
bánh chưng tiết Đoan Ngọ. Gần nhất sinh ý trong điếm cũng không tệ lắm,
mỗi ngày lượng tiêu thụ vẫn được bảo trì. Tiết Đoan Ngọ lần này nàng
tính tung ra bánh chưng các khẩu vị khác nhau.

Hôm nay Lý Phỉ vừa trong điếm đi ra thì
nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, hình như là Diêu Mạn. Lý Phỉ thấy
nàng đi vào trong một hiệu cầm đồ. Cái này thì kỳ quái rồi, một quan gia tiểu thư một mình đi hiệu cầm đồ.

Đứng được một lát Lý Phỉ thấy mình thực
nhàm chán, đang chuẩn bị rời đi thì Diêu Mạn từ bên trong đi ra, hai
người bốn mắt nhìn nhau, Lý Phỉ đột nhiên có loại cảm giác có tật giật
mình.

Diêu Mạn đột nhiên cười, tươi cười nhưng lại mang theo chua sót. Nàng thoải mái đi tới trước Lý Phỉ nói: “Lý tỷ
tỷ, hôm nay ta có thể tới nhà tỷ chơi không?”

Thanh âm của nàng vẫn ngọt như vậy, chỉ là không chờ Lý Phỉ trả lời, nàng đã lên xe ngựa của Lý Phỉ.

Lý Phỉ bất đắc dĩ ngồi lên đi. Dọc theo
đường đi hai người đều không nói gì, đến Lý gia trang, Diêu Mạn không
cần Lý Phỉ tiếp đón, chính mình đi dạo quanh sân.

Nữu Nữu đang ở tiền viện chơi đùa cùng

mấy đứa nhỏ nhìn thấy Lý Phỉ đến, lập tức buông Tiểu Béo đang được nó
vuốt ve ra, lắc lắc cái mông nhỏ chạy tới.

“Mẹ!” Nữu Nữu kêu ngọt ngào ngấy ngấy,
Lý Phỉ bất đắc dĩ nhìn nó tro bụi đầy người, lại nhìn Thu Tịch bên cạnh
cũng không khá hơn, thở dài một hơi, lau sạnh tro bụi trên mặt cho Nữu
Nữu: “Đi chơi đi.”

Quay đầu thì nhìn thấy Diêu Mạn kinh
ngạc nhìn mình, Lý Phỉ giả bộ không phát hiện, vỗ vỗ trên người tro bụi, mời nàng vào phòng khách.

“Ngươi thật sự rất lợi hại, một mình
nuôi dưỡng đứa nhỏ còn xây một tòa trang viên như vậy, tự mình ra ngoài
làm ăn buôn bán, nuôi sống người nhà, lợi hại hơn nhiều so với mấy tên
nam nhân chỉ biết vui chơi giải trí kia.”

Khi nàng nói vẻ mặt phẫn hận như muốn
phát tiết cảm xúc của mình vậy. Lý Phỉ nghĩ, có lẽ trong lòng nàng có
bất đắc dĩ khổ trung đi.

“Đến cái đình kia ngồi ngồi đi.” Lý Phỉ mời nàng.

Nàng ấy cũng không khách khí, ngồi xuống liền quan sát viện này.

“Nhà ta cũng có cái thôn trang cách nơi
này không xa. Mấy tháng trước thấy bên này xây trang viên, không biết là loại người nào, thật không ngờ lại là một vị nữ tử, còn là một nữ tử có con nhỏ. Mẹ ta mà cũng có một nửa lợi hại như ngươi thì tốt rồi.”

Nàng cười chua chát: ” Diêu gia chúng ta là nhiều thế hệ thư hương dòng dõi, chỉ là đến thế hệ cha ta thì lụi
bại đi. Cha mẹ ta là do ông nội và ông ngoại định ra hôn sự, nói theo
lời cha ta thì chính là ông và mẹ ta không có cảm tình, chỉ là ‘cha mẹ
chi mệnh, môi chước ngôn’! Lúc ông nội còn sống cha vẫn còn khá, ông nội vừa mất ông ấy liền mang biểu muội thanh mai trúc mã về nhà. Ông ngoại
ta mang theo cậu đến náo loạn một hồi mới bỏ qua. Nhưng là từ đó về sau
thì không bao giờ tiến vào phòng mẹ ta nữa, ông ấy ra bên ngoài mua nhà ở cùng biểu muội, cái gì cũng mang tới đó, căn bản mặc kệ chuyện trong
nhà, mẹ ta cũng chỉ biết khóc thôi không làm gì được! Trong nhà không có tiền, hoàn toàn là sống nhờ vào đồ cưới của bà!”

Nàng nói xong thì nước mắt chảy ra, hàm
chứa uất hận với người cha, thất vọng với người mẹ yếu đuối, nàng không
giống với các tiểu thư thư hương dòng dõi khác, đã phải gánh vác gia
đình từ sớm.

Lý Phỉ không nói gì, đợi Diêu Mạn nói ra mục đích. Lý Phỉ mới gặp nàng ta một lần, nàng ta đã kể hết sự tình
trong nhà cho mình nghe, còn kể cả nỗi lòng. Lý Phỉ không tin mới chỉ
gặp một lần mà nàng ta đã moi tâm đào phổi tâm sự như vậy.


“Hy vọng ngươi có thể giúp ta.”

Diêu Mạn mở to đôi mắt sưng đỏ nhìn Lý
Phỉ, trong mắt hàm chứa hy vọng. Lý Phỉ không có tỏ thái độ, chờ nàng
nói ra mục đích kế tiếp.

“Ta biết ngươi không như người khác,
trước kia ngươi là cái nha hoàn, thế nhưng tài cán vì mình chuộc thân,
bây giờ còn có được nhiều tài phú như vậy!”

Quả nhiên! Chuyện quá khứ của mình bị người ta biết rất rõ ràng! Lý Phỉ áp chế khiếp sợ trong lòng nghe nàng nói cho hết lời.

“Ngươi muốn ta giúp ngươi?”

“Ừ, nói cho ta biết làm thế nào để kiếm được tiền?”

Lý Phỉ buồn cười, cong miệng lên nói: “Ngươi bảo ta dạy ngươi thế nào đây?”

“Chính là nói cho ta biết cách gì có thể kiếm tiền, ta đi làm.”

Lý Phỉ nghe nàng nói như vậy thì thấy
tốt cười, nếu kiếm tiền lập tức có thể học được như vậy như thế nào còn có nhiều người nghèo như vậy?

“Ngươi nói thật thú vị, nếu ta biết cái gì kiếm được tiền, ta đây không phải đã sớm đi làm sao?”

Diêu Mạn á khẩu không trả lời được, nhất thời ngốc lăng nhìn Lý Phỉ.

“Kia, vậy ngươi là kiếm tiền như thế nào?” Diêu Mạn còn chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi.

“Trước tìm biện pháp kiếm tiền, sau đó
đi kiếm tiền.” Lý Phỉ nói rất đơn giản, nhưng là đứng lên làm lại không
dễ dàng, nhưng Lý Phỉ không tính giảng cụ thể. Biện pháp kiếm tiền rất
huyền ảo, mình cũng không nói rõ ràng được, hơn nữa cũng không phải lập
tức có thể học được.

Nhưng xem ra nàng bậy giờ thực cần tiền, các nàng nhà thư hương dòng dõi, nhà giàu chi nữ, làm sao sẽ phải nghĩ
đến cái gì là biện pháp kiếm tiền. Nhớ lại hôm nay nàng đến hiệu cầm đồ
chắc là vì vậy.

“Không có biện pháp nào khác sao?” Diêu
Mạn đương nhiên nghe ra ý tứ của Lý Phỉ, nàng suy sút tuyệt vọng. Lý Phỉ nghĩ nàng hôm nay đi hiệu cầm đồ chắc phải bán đồ rồi, nhìn lại trên
người nàng, căn bản không có trang sức quý báu gì, xem ra trong nhà trôi qua cũng không tốt.

Lý Phỉ thấy nàng bộ dáng như vậy, không
đành lòng, suy nghĩ một chút nói: “Kỳ thật căn bản ngươi không hiểu rõ
vấn đề lớn nhất của nhà ngươi là gì?”

Nàng mờ mịt nhìn Lý Phỉ.

“Tiền, các ngươi còn có thể chống đỡ một đoạn thời gian, nhịn một chút liền trôi qua. Nhưng còn người thì sao?
Chẳng lẽ ngươi nghĩ cứ tiếp tục sống như vậy?”

“Không nghĩ!” Nàng kiên định lắc đầu, sau đó lại cúi đầu tự hỏi một chút.


“Ngươi là muốn ta tìm cha ta về?”

Lý Phỉ không trả lời, kỳ thật Lý Phỉ
nghĩ đến là ly hôn, đương nhiên đó là suy nghĩ trong lòng, ở thời đại
này, cái gọi là ly hôn chính là cùng cách. Bình thường không đến vạn bất đắc dĩ, không ai muốn đi cùng cách. Bởi vì việc này ảnh hưởng rất lớn
tới danh dự nữ tử, hơn nữa cùng cách xong, họ nhà gái cũng không muốn
nhận về, dù sao trong nhà có cái nữ tử bị cùng cách sẽ ảnh hưởng tới gia tộc.

“Nhưng mà ta cũng đã tìm cha ta rồi, ông ấy mặc kệ chúng ta! Ta nên làm cái gì bây giờ? Làm sao bây giờ?”

Diêu Mạn rốt cuộc nhịn không được, nhào
vào trên người Lý Phỉ gào khóc. Nàng không rõ, vì sao chỉ trong một đêm
nhà lại thành như vậy, gia gia mất, sau đó cha mẹ cãi nhau, trong nhà
ngày càng lụn bại, bản thân thì lớn lên trong một đêm, nhận lấy trọng
trách nâng dậy cả người mẹ yếu đuối.

Lý Phỉ cứ để cho nàng ta khóc một lúc,
có lẽ sẽ vơi đi chút nào. Tuy rằng Diêu Mạn nhìn qua có vẻ trưởng thành
hơn những người cùng tuổi, nhưng dù sao vẫn chỉ là cái đứa nhỏ chưa trải qua nhiều chuyện!

“Thực ra ngươi có thể bảo cha mẹ ngươi cùng cách, ngươi sống cùng mẹ ngươi.”

“Không được!” Diêu Mạn nghe xong lập tức phản đối, Lý Phỉ không khuyên nàng, mình đã nói đến nước này rồi không
thể hơn được, để nàng ta tự suy nghĩ thôi. Hơn nữa Lý Phỉ cũng chỉ là
nêu ra ý tưởng thôi, có một số việc không thể nói quá rõ ràng, hai người mới gặp nhau một lần mà thôi, có chút thông cảm đồng tình cho cảnh ngộ
mẹ nàng. Nhưng cây mỗi hoa nhà mỗi cảnh, không ai can thiệp được.

Nhưng nàng không nghĩ ra được biện pháp
nào. Diêu Mạn trong lòng nghĩ đến, nếu cùng cách, như vậy danh dự mẹ bị
thương tổn, toàn bộ gia tộc đều bị, ngay cả tương lai quy túc của mình
cũng gặp khó khăn, nhưng là so với cuộc sống bi thảm hiện tại thì sao?
Chẳng lẽ mình cứ mãi sống như vậy sao? Với một người cha không trách
nhiệm, một gia đình tan vỡ?

“Nhưng cha ta sẽ không đồng ý, họ hàng
trong tộc cũng không đồng ý.” Diêu Mạn cả người toàn tâm ỷ lại Lý Phỉ,
bây giờ nàng chỉ muốn nghĩ cách thoát khỏi cuộc sống như vậy, mà cùng
cách không phải là một biện pháp bình thường.

Cái đó phải dựa vào ngươi, nhưng Lý Phỉ
vẫn gợi ý kiến cho nàng ta: “Tiết Đoan Ngọ sắp đến rồi, không phải là
ngươi sẽ cùng mẹ đi thăm ông ngoại và cậu?”

Lý Phỉ dựa theo những lời Diêu Mạn vừa
nói, đoán rằng nhà ngoại mẹ Diêu Mạn đối xử với các nàng không tệ, ít
nhất sẽ không để nữ nhi ngoại tôn nữ bị khi dễ, chỉ cần nhà ngoại mẹ
Diêu Mạn đồng ý, tất cả sự tình sẽ có cơ hội chuyển biến.

Cuối cùng nhìn thân ảnh Diêu Mạn đơn bạc rời đi, Lý Phỉ lại có ý tưởng khác về thời đại này, nếu không tìm được
người thật sự nguyện ý yêu mình, nàng sẽ không gả! Sống một mình với Nữu Nữu!

Không biết Diêu Mạn đã dùng cách gì, cha mẹ nàng đã thật sự cùng cách. Lúc nàng rời đi viết một phong thư tới cảm tạ Lý Phỉ

Đây là nói sau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận