Nông Trường Ảo Tưởng


Trên thực tế đúng là Lục Thanh Tửu có lý do để nghi ngờ, có khi ngay cả mình cũng nằm trong thực đơn của Bạch Nguyệt Hồ, tuy nhiên, hồ ly là yêu quái thành tinh bị con người săn bắt từ rất lâu, thời kỳ Liêu Trai Chí Dị cũng đã được ghi lại rộng rãi.

Lục Thanh Tửu tin rằng nếu hắn thật sự muốn ăn mình, có khi đã ra tay từ lâu rồi.
Chu Miểu Miểu thấy biểu cảm Lục Thanh Tửu trở nên khó tả, nói: “Chị chỉ đùa một chút vậy thôi, anh đẹp trai kia sẽ không giận thật chứ?”
“Không đâu.” Lục Thanh Tửu nói, “Chắc anh ta cũng không hẹp hòi đến vậy, sao chị tự tìm đến đây được?” Tuy rằng cậu đã nói cho Chu Miểu Miểu biết chi tiết địa chỉ của mình, nhưng thật sự không ngờ cô nàng có thể tự tìm được tới đây.
Chu Miểu Miểu nói: “Hehe, vận may chị hơi bị tốt đó nha, đúng lúc gọi được tài xế taxi biết được địa chỉ này nên đi thẳng đến đây luôn, ôi chao…… chị đói quá, nhanh đi nấu cơm sáng cho chị đi nào, chị đói sắp xỉu dọc xỉu ngang luôn rồi.”
Lục Thanh Tửu gật gật đầu: “Được rồi, em đi nấu mì cho chị.”
Tuy nói Chu Miểu Miểu và Lục Thanh Tửu là đồng nghiệp nhưng lại giống như bạn bè hơn, lúc trước khi Lục Thanh Tửu mới vừa vào công ty, chính là nhờ một tay Chu Miểu Miểu chỉ dẫn, có thể nói Chu Miểu Miểu là sư phụ của Lục Thanh Tửu.

Chu Miểu Miểu cũng biết tình cảnh trong nhà Lục Thanh Tửu, cho nên khi biết Lục Thanh Tửu muốn từ chức về quê còn cố khuyên bảo cậu, nhưng tất nhiên, cuối cùng Lục Thanh Tửu vẫn không thay đổi ý định.

Bây giờ cô chạy tới chỗ vùng sâu vùng xa thế này thăm Lục Thanh Tửu, tuy rằng lấy cớ là xin nghỉ phép nhưng có khi là do trong lòng lo lắng Lục Thanh Tửu sống không được tốt thì đúng hơn.
Trong tận đáy lòng Lục Thanh Tửu và Chu Miểu Miểu hiểu rõ, nhưng hai người đều ăn ý không vạch trần.
Chu Miểu Miểu bảo Lục Thanh Tửu đi nấu cơm trước, bản thân cô thì dạo qua một vòng trong sân, Lục Thanh Tửu dặn cô đừng tới gần cái giếng chỗ sân sau, nói có người chết vừa mới vớt ra từ trong giếng.
Chu Miểu Miểu kinh ngạc nói: “Người chết á? Cậu mới rời khỏi công ty không bao lâu, vậy mà có cuộc sống mới kích thích như vậy luôn.”
Lục Thanh Tửu: “……” Cậu cũng không ngờ.
Chu Miểu Miểu nói: “Được rồi, cậu đi nấu cơm sáng đi ha, chị dạo xem lòng vòng một chút.”
Lục Thanh Tửu nấu xong cơm sáng, Chu Miểu Miểu cũng đã dạo hết toàn bộ cái sân, cô nói bọn heo trong chuồng trông đáng yêu ghê, cứ như hai con sóc lớn vậy.
“Đáng yêu thì đáng yêu thật, nhưng mà nghịch muốn chết.” Lục Thanh Tửu nói, “Ngày nào cũng dụ dỗ thằng nhỏ nhà hàng xóm vào trong chuồng heo ngủ với bọn chúng, may mà không bị cha mẹ đứa nhỏ phát hiện.”
“Ha ha ha ha.” Chu Miểu Miểu nghe vậy cười to.
“Mũ của chị bị ướt rồi đúng không, bỏ xuống đi.” Lục Thanh Tửu nói, “Em giúp chị giặt một chút.”
Chu Miểu Miểu tới lúc bên ngoài còn đang mưa, chiếc mũ lưỡi trai màu đen trên đầu cô đã thấm ướt.
“Không được.” Chu Miểu Miểu sờ đầu mình, “Chờ xíu nữa chị tự giặt.”
“Cũng đâu thể đội nón ướt như vậy được.” Lục Thanh Tửu nói xong câu này, tạm dừng một lát, như là nhớ tới gì đó, cậu nhỏ giọng nói, “Chị Chu, có phải tóc chị rụng nhiều hơn rồi không?”
“Câm miệng, đừng nói nữa.” Tốt xấu gì cũng có anh đẹp trai xa lạ khác phái đang ngồi ngay bên cạnh, Chu Miểu Miểu có chút ngượng ngùng, “Mẹ nó, mỗi ngày ông sếp cũng cứ thúc giục tăng ca, chị làm gì được nữa đây, có khi sắp phải đi cấy tóc luôn rồi ấy……”
Lục Thanh Tửu đã hiểu vấn đề, nhìn thoáng qua Bạch Nguyệt Hồ.
Dường như Bạch Nguyệt Hồ đã đoán được suy nghĩ trong lòng cậu, sau khi nhìn về phía cậu gật gật đầu thì đứng dậy rời khỏi chỗ ăn cơm, quả nhiên là chừa lại không gian cho hai người Lục Thanh Tửu và Chu Miểu Miểu.
“Anh ta đi rồi, mau cho em xem đi.” Lục Thanh Tửu nói, “Hai chúng ta đã quen biết lâu như vậy rồi.”
Chu Miểu Miểu bỏ mũ xuống, Lục Thanh Tửu liền thở dài, chỉ thấy trên đầu cô đã trọc một mảng lớn, tóc chỗ đó vô cùng thưa thớt, hoàn toàn có thể nhìn thấy cả da đầu.

Thật ra Chu Miểu Miểu có ngoại hình rất xinh đẹp, nhưng bởi vì tóc ít, bình thường chỉ có thể đội mũ để che đi, cứ phải đội mũ suốt như vậy, khiến tóc càng rụng nhiều hơn, một vòng tuần hoàn ác tính liên tục, quả thực giờ đây không còn cọng tóc.
“Haizz.” Chu Miểu Miểu che mặt lại, “Thôi như vậy là đi đời mái tóc.”
Lục Thanh Tửu trầm tư nói: “Em có cách này, nhưng không biết có tác dụng hay không……”
Chu Miểu Miểu nói: “Cách gì cơ?”
Lục Thanh Tửu nói: “Như vậy nè, chờ lát nữa chị tìm chút thời gian đi đến cái giếng kia lạy một lạy thử xem.”
Chu Miểu Miểu vừa nghe lời này liền sửng sốt: “Lạy một lạy á hả? Không phải cậu nói cái giếng đó mới có hai người chết sao? Chị lạy…… là lạy cái gì?”
Lục Thanh Tửu nói: “Chuyện này nói ra rất phức tạp, em cũng không biết là có được hay không, chị cứ thử xem, không được thì chúng ta lại nghĩ cách khác.”
Vốn dĩ Chu Miểu Miểu cho rằng Lục Thanh Tửu đang nói giỡn, nhưng nhìn biểu cảm nghiêm túc của cậu, không giống như đang giả bộ, nên chỉ có thể mang vẻ mặt nghi hoặc mà gật đầu.
Việc này không nên chậm trễ, Lục Thanh Tửu lập tức vào phòng bếp lấy cái chén, đặt chút đồ cúng vào đó, rồi dẫn Chu Miểu Miểu đến sân sau, sau khi đặt đồ cúng trước miệng giếng thì thành kính lạy.

Tuy rằng cảm thấy việc này rất vớ vẩn, nhưng cô vẫn ôm hi vọng cứu ngựa chết trở thành ngựa sống, mặc niệm trong lòng rằng tôi muốn tóc dài tôi muốn tóc dài…… Không biết có phải Chu Miểu Miểu gặp ảo giác hay không, sau khi cô lạy, cảm giác hình như có một cơn gió nhẹ thổi qua đầu mình.
“Vậy là được rồi hả?” Chu Miểu Miểu đến bên cạnh Lục Thanh Tửu.
“Ừ.” Lục Thanh Tửu nói, “Thử xem ngày mai có hiệu quả hay không.”
Chu Miểu Miểu sờ sờ cái đầu mình, thở dài: “Việc này có thể có hiệu quả sao? Thôi kệ, dù sao cũng chẳng tổn thất gì.”
Lục Thanh Tửu cười cười không nói chuyện.
Một lát sau Doãn Tầm cũng tới sân nhà Lục Thanh Tửu, trong tay câu ta xách theo một cái thùng, trong thùng chứa hai con cá, nói: “Lục Thanh Tửu, tôi thả cá vào hồ nhà cậu nha!”
Lục Thanh Tửu nói: “Cậu để trong hồ làm gì?” Cậu đi qua nhìn hai con cá chép trong thùng nước, thoạt nhìn rất có tinh thần, không biết Doãn Tầm mang từ đâu đến, gần đây cũng không có chỗ nào có nước.
“Hồ chứa nước nhà nào cũng phải thả cá, quy tắc trong thôn đó.” Doãn Tầm nói, “Phòng ngừa nguồn nước bị ô nhiễm hay gì đó.”
“À.” Lục Thanh Tửu nói, “Vậy cậu thả vào đi.”
“Vị này là?” Doãn Tầm tới thả cá tất nhiên cũng nhìn thấy Chu Miểu Miểu đứng bên cạnh Lục Thanh Tửu.
“Đồng nghiệp của tôi, Chu Miểu Miểu, tới nhà chơi mấy ngày.” Lục Thanh Tửu nói, “Vị này chính là Doãn Tầm, bạn thân của em, cùng lớn lên trong thôn Thủy Phủ này.”
Chu Miểu Miểu chào hỏi Doãn Tầm.
“Trưa nay chúng ta ăn cái gì đó?” Doãn Tầm nói, “Trong nhà có khách, nên làm một bữa ngon chứ?”
Lục Thanh Tửu nói: “Lấy miếng sườn heo mua lần trước làm sườn xào chua ngọt, rồi bắt thêm một trong hai con cá này, được không?”
“Được.” Doãn Tầm nói, “Đây là cá mà Uông Thông câu từ đập chứa nước bên kia, hương vị ngon lắm.” Uông Thông là bạn trong thôn của cậu ta, không thân với Lục Thanh Tửu nhưng có quan hệ không tồi với Doãn Tầm.
Lục Thanh Tửu nói: “Ngày mai đi chợ lại nhờ bác Lý mua giúp chúng ta chút thịt, trong nhà không còn nhiều lắm.”
Doãn Tầm gật đầu.
Chu Miểu Miểu ăn một bữa cơm ở nông thôn, cảm giác chất lượng cuộc sống của Lục Thanh Tửu đúng là không tồi, bấy giờ mới yên tâm, nói nơi này non xanh nước biếc, chờ về sau cô nghỉ hưu rồi cũng tới nơi đây sống.

Lục Thanh Tửu biết cô chỉ nói chơi, thôn này rất vắng vẻ, đừng nói tới phố buôn bán, ngay cả cơm hộp cũng không có, mua thịt còn phải đến thị trấn, người cá tính như Chu Miểu Miểu nếu có thể sống ở chỗ này thật thì đúng là kỳ quái.
Có điều nếu chỉ đơn giản ở vài ngày, vui chơi chỗ mới mẻ cũng không tồi.
Hôm nay mọi người đều rất vui, nhà có bốn người vừa đủ một bàn mạt chược, Lục Thanh Tửu đi tìm thím hàng xóm mượn mạt chược, đây chính là bộ mạt chược quý giá duy nhất trong thôn, sau đó bốn người bắt đầu xoa bài.
Mới đầu Bạch Nguyệt Hồ còn không biết chơi, nhưng rất nhanh đã quen tay, Chu Miểu Miểu là tay chơi già đời, chém giết ba tay mơ khác dễ như trở bàn tay.

Lục Thanh Tửu miễn cưỡng có thể theo kịp tiết tấu, còn Doãn Tầm thì ôm khuôn mặt đau khổ, cuối cùng vẫn chưa hiểu tại sao mình lại thua thảm như vậy.
Kết thúc hoạt động giải trí, mọi người trở về phòng ngủ của mình, Lục Thanh Tửu cũng đã hơi mệt mỏi, vừa nằm xuống giường một phát là mơ mơ màng màng ngủ thẳng cẳng, lúc ngủ còn đang suy nghĩ dở xem sáng sớm mai nấu món gì.
Cậu vốn định ngủ đến 6 giờ sáng, vậy mà mới hơn 5 giờ, một tiếng thét chói tai thảm thiết đã đánh thức cậu dậy.
“Má, má ơi!!” Chu Miểu Miểu điên cuồng đấm vào cửa, dọa Lục Thanh Tửu đến nỗi chưa kịp đi giày đã đến hỏi chuyện gì xảy ra, khi mở cửa liền thấy cô nắm lấy tóc mình mà rưng rưng, “Lục Thanh Tửu, con mẹ nó cậu đúng là cha mẹ tái sinh của tôi!”
Lục Thanh Tửu choáng váng, không hiểu sao mới qua một đêm mà mình đã có thêm đứa con gái.
“Cậu quả thật còn hơn cả cha ruột của chị!” Chu Miểu Miểu rướn cổ lên, “Cậu thấy không? Cậu có thấy được không!!!”
Lục Thanh Tửu: “…… Được, thấy được.”
Chu Miểu Miểu nói: “Tóc chị dài thật rồi đó!! Tóc tôi dài thật này cả làng ơi!! Nhiều lắm, vừa đen, vừa dày lắm luôn!!”
Lục Thanh Tửu: “……” Luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
Chu Miểu Miểu vuốt lại tóc của mình, nước mắt lăn trên khuôn mặt, nói thật chứ cô chưa bao giờ nghĩ sẽ dùng được cách như vậy để thực hiện ước mơ của mình, một mái tóc đen xinh đẹp như thế, nhìn còn động lòng hơn cả người đàn ông đẹp trai nhất giới.
Lục Thanh Tửu nhìn nhìn, nói: “Chị kích động như thế rồi chắc không ngủ được nữa nhỉ?”
Chu Miểu Miểu nói: “Sướng vậy rồi ngủ nữa chi nữa!”
Lục Thanh Tửu nói: “Vậy chị cho gà với heo ăn giùm em đi, em đi ngủ thêm chút nữa.”
Chu Miểu Miểu: “……”
Lục Thanh Tửu nói: “Có tóc rồi cũng phải làm việc.”
Chu Miểu Miểu: “Cậu không có gì muốn nói về mái tóc mới của chị sao?”
Lục Thanh Tửu thành thật nói: “Không có.”
“Tạm biệt.” Chu Miểu Miểu vô tình nói, “Cậu đã mất đi một người bạn quý giá rồi đấy.”
Lục Thanh Tửu: “……”
Chu Miểu Miểu cắt đứt quan hệ xong quay người, dịu dàng vuốt ve mái tóc đen của mình, tung tăng đi cho heo ăn.
Lục Thanh Tửu bất đắc dĩ ngáp một cái, quay người về phòng quyết định ngủ tiếp một xíu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui