Bình thường vào buổi chiều, công viên ở gần công ty đều đông kín người.
Có mấy bác gái khiêu vũ trong phần sân rộng rãi của công viên, có những bà mẹ đưa con mình đến công viên chơi đùa, thỉnh thoảng còn có những bạn học sinh cầm theo bảng vẽ, nói tóm lại cả cái công viên đều rất náo nhiệt.
Thế nhưng hôm nay chắc có lẽ là do thời tiết quá nóng, cho nên trong công viên cũng không có ai, Lục Thanh Tửu và Bạch Nguyệt Hồ đến chỗ của bác cây, rồi ngồi xuống bồn hoa bên cạnh bác cây.
Ánh mặt trời nóng rực xuyên qua cành lá xum xuê của bác cây, tạo thành một cái bóng loang lổ ở trên mặt đất, Lục Thanh Tửu đưa tay ra chạm vào thân của bác cây rồi gọi tên người bạn mình.
Nhưng bác cây vẫn không hề đáp lại, vào lúc Lục Thanh Tửu có chút sốt ruột thì Bạch Nguyệt Hồ lại đứng dậy nói mình đi ra chỗ khác trước, nhường thời gian và không gian nơi này lại cho Lục Thanh Tửu.
Khuôn mặt Lục Thanh Tửu mờ mịt, cậu không hiểu tại sao Bạch Nguyệt Hồ phải làm như vậy, Bạch Nguyệt Hồ giải thích nói: “Có thể nó cảm nhận được hơi thở của tôi, cho nên mới không dám nói chuyện.”
Lục Thanh Tửu: “Hả?” Cậu thì lại hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này.
“Không sao, hai người cứ nói chuyện đi.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Tôi đợi em ở cổng công viên.”
Nói xong thì hắn liền xoay người rời đi.
Sau khi Bạch Nguyệt Hồ đi thì qua khoảng năm sáu phút sau, phía sau Lục Thanh Tửu lại thật sự truyền đến giọng nói của bác cây, cơ mà trong giọng nói này lại mang theo chút run rẩy: “Tiểu Tửu, cậu… cậu không sao chứ?”
Lục Thanh Tửu nói: “Tôi không sao mà.”
Bác cây nói: “Sao cậu lại trở về cùng với con rồng thế này, một loài sinh vật khủng b0 như vậy…”
Lục Thanh Tửu nói thầm không những tôi về cùng với rồng, tôi còn yêu đương với rồng rồi đấy, đương nhiên, cậu không dám làm cho bác cây sốc thêm nên chỉ giải thích nói Bạch Nguyệt Hồ không giống với những con rồng bình thường khác, tính tình của hắn vô cùng tốt, từ trước đến giờ cũng chưa từng làm những chuyện tổn thương đến cậu.
Bác cây thì lại không phản bác đối với những gì Lục Thanh Tửu nói, ông chỉ hiện ra một biểu cảm miễn cưỡng nói rồng là một loài động vật rất nguy hiểm, hơn nữa từ trong ký ức truyền thừa mà ông biết được, khi con người qua lại thân thiết với rồng thì đều không có kết cục gì tốt đẹp cả.
Lục Thanh Tửu chỉ cười và lắng nghe, bác cây cũng nhận thấy được quyết tâm gì đó từ trong sự im lặng của cậu, ông thở dài một hơi rồi không tiếp tục chủ đề này nữa, sau đó ông nói đến những chuyện khác.
Thời gian một năm, đối với bác cây trường thọ mà nói thì cũng chỉ là một khoảng thời gian trong nháy mắt, nhưng mà không giống với những năm tháng trước kia, bác cây cũng đã có người để bầu bạn với mình, dường như cuộc sống của bác cây cũng theo đó mà trở nên thú vị hơn, không còn cảm thấy nhàm chán giống với trước kia nữa.
Vốn dĩ Lục Thanh Tửu còn hơi lo lắng về bác cây và Ngô Hiêu, nhưng bây giờ xem ra hai người ở với nhau rất tốt, cậu cũng cảm thấy yên tâm rồi.
Nói đến Ngô Hiêu, bác cây cứ như là mở máy radio lên, bác cây bảo anh ta miệng thì như đao kiếm nhưng trái tim lại như đậu hũ, mặc dù ngoài miệng ăn nói khó nghe, cơ mà thật ra thì vô cùng hiểu lòng người, còn bỏ ra rất nhiều thời gian để đến nói chuyện với mình, có một người như thế này đến bầu bạn, bản thân cảm thấy rất vui.
Nhưng mà điều không tốt chính là, sau khi Ngô Hiêu có thể nghe thấy ông nói chuyện thì cũng có thể nghe thấy những sinh vật không phải con người khác nói chuyện, thậm chí thỉnh thoảng anh ta còn có thể nhìn thấy bọn chúng, tình huống như vậy sẽ tăng thêm rất nhiều phiền phức cho Ngô Hiêu.
Lục Thanh Tửu lẳng lặng nghe bác cây nói miên man lằng nhằng, cậu cảm thấy dường như bản thân lại trở về khoảng thời gian mấy năm khó khăn nhất kia, lúc đó cậu mới vào công ty nên không thân với những đồng nghiệp khác, lại ma xui quỷ khiến gặp được bác cây, ông cực kì thích thích nói chuyện, ông hay dặn dò Lục Thanh Tửu ngày mưa phải mang theo dù, vào ngày lạnh thì nhớ mặc thêm quần áo, chỉ những điều đơn giản này cũng có thể giúp Lục Thanh Tửu vượt qua những ngày tháng khó khăn nhất đó.
Lúc này bệnh cũ của bác cây lại tái phát, ông huyên thuyên rất lâu mới nhận ra hình như bản thân đã nói quá nhiều, vì vậy ông có hơi ngại ngùng nói: “Chao ôi, cậu cũng không nhắc tôi, tôi mà nói thì nói gần cả tiếng đồng hồ luôn rồi này.”
Lục Thanh Tửu mỉm cười: “Không sao, bác cứ nói, tôi sẵn lòng nghe mà.”
Bác cây nói nhỏ: “Không được đâu, đừng để con rồng đó chờ lâu.”
Lục Thanh Tửu nói: “Không sao đâu.” Khó khăn lắm cậu mới quay lại một chuyến, tin rằng Bạch Nguyệt Hồ cũng có thể hiểu cho sự thỉnh thoảng tùy hứng này của cậu.
Bác cây nói: “Cậu thật sự không định quay lại à?”
“Không quay lại nữa.” Giọng điệu của Lục Thanh Tửu rất chắc chắn, “Nhưng mà mỗi năm tôi đều sẽ đến đây viếng mộ, mỗi năm chúng ta đều có thể gặp nhau một lần.”
Bác cây tiếc nuối ừm một tiếng.
Lục Thanh Tửu nhìn vào điện thoại, bây giờ cũng đã sắp đến thời gian Chu Miểu Miểu hẹn ăn tối rồi, cậu đứng dậy định chào tạm biệt bác cây, nói mình ăn cơm xong thì sẽ lại đến đây trò chuyện với bác cây thêm một lát nữa.
Nhưng bác cây lại ấp úng hồi lâu, dường như là ông có lời gì đó muốn nói.
“Có chuyện gì muốn nói với tôi sao?” Lục Thanh Tửu hỏi, “Bác nói đi, tôi đang nghe đây.”
Bác cây nói: “Thì là…”
Lục Thanh Tửu nói: “Hửm?”
Bác cây nói: “Cậu còn nhớ quẻ tượng mà tôi bói cho cha mẹ của cậu không?”
Lục Thanh Tửu nói: “Đương nhiên là nhớ.” Nói đến thì cũng trùng hợp, nếu không phải là bác cây bói một quẻ cho cha mẹ của cậu, thì cậu cũng sẽ không trở lại thôn Thủy Phủ, lại càng không quen được Bạch Nguyệt Hồ.
Bác cây nói: “Cậu… cảm thấy quẻ tượng đó có chính xác không?”
“Rất chính xác.” Lục Thanh Tửu nói, “Cha mẹ của tôi… thật sự không phải là chết ngoài ý muốn.”
Bác cây yên lặng một hồi, giọng nói lại có hơi suy sụp, ông nói: “Thật ra mấy hôm trước khi cậu trở về quê, tôi cũng có bói một quẻ cho cậu.”
Lục Thanh Tửu nói: “Quẻ bói như thế nào?”
Bác cây nói: “Không được tốt lắm.”
Lục Thanh Tửu thở dài: “Rất tệ à?”
Bác cây nói: “Tôi xem không hiểu lắm…” Ông nói lang mang cả lên, “Trong quẻ tượng nói, bảo cậu tránh xa những chỗ gần nước, nhưng lại cứ khăng khăng bảo rằng cơ hội sống chính là ở trong nước, đây không phải là rất mâu thuẫn sao?”
Lục Thanh Tửu nói: “Rốt cuộc là quẻ tượng nói thế nào?”
Bác cây đọc quẻ tượng ra: “Khi nguồn nước vốn có đã tận, liễu trong thôn khó giữ được hoa ngày mai, không vào trong nước thì sẽ khó tránh khỏi chu toàn, phong cảnh khó có thể khôi phục.”Quẻ tượng này không giống với những quẻ bình thường, đây là câu thơ dùng phương pháp độc môn của gia tộc bọn họ để tính ra, quẻ tượng chính là được ẩn giấu trong những câu thơ, bình thường phương pháp này sẽ tốn rất nhiều sức lực của bọn họ, cho nên bác cây rất ít khi xem bói.
Đến nay cũng chỉ từng xem bói ba lần, hai lần là bói cho Lục Thanh Tửu, một lần còn lại là cho Ngô Hiêu.
Quẻ bói trước đó chỉ c4n sau khi bói xong là hoàn thành rồi, nhưng mà sau khi bói xong quẻ này, bác cây lại cảm thấy sợ hãi, ông có một loại cảm giác nguy hiểm như thể bản thân lén nhìn đạo trời rồi suýt nữa bị phát hiện ra vậy.
Mà vốn dĩ bác cây không hiểu tại sao Lục Thanh Tửu lại liên quan đến đạo trời, cho đến khi ông nhìn thấy Bạch Nguyệt Hồ quay lại đây cùng với Lục Thanh Tửu, thì ông mới hiểu được nguyên nhân bên trong đó.
Long tộc vốn là được sinh ra ứng với đạo trời, chính xác mà nói thì bọn họ chính là chủng tộc duy trì đạo trời, Lục Thanh Tửu có quan hệ với rồng thì đương nhiên cậu cũng sẽ có liên hệ mật thiết với đạo trời, cho nên đây có lẽ là lần cuối cùng ông bói cho Lục Thanh Tửu rồi.
Lục Thanh Tửu đọc lại quẻ tượng của mình lần nữa, cậu cũng cảm thấy bên trong có luồng hơi thở không rõ ràng, nhưng mà khi cậu đọc cẩn thận một lần nữa, thì lại cảm thấy có chút không thể động não được.
Dường như quẻ tượng ở trước mặt đang nói rằng con đường sau này của cậu sẽ rất khó đi, nhưng mấy câu phía sau thì lại ám chỉ đến khi đó sẽ tìm ra được cơ hội sống.
Lục Thanh Tửu suy nghĩ một lát rồi nói: “Tôi biết rồi, sau này tôi sẽ cẩn thận.”
“Ừm.” Bác cây cứ nói mãi, “Con người của cậu rất tốt, người tốt nhất định sẽ có kết quả tốt, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Lục Thanh Tửu mỉm cười ừm một tiếng.
Cậu thấy thời gian cũng gần kề rồi nên nói tạm biệt với bác cây, sau đó đến cổng công viên đón Bạch Nguyệt Hồ.
Bạch Nguyệt Hồ hỏi bọn họ đã nói chuyện gì, Lục Thanh Tửu liền kể về quẻ tượng mà bác cây đã bói cho cậu với Bạch Nguyệt Hồ, Bạch Nguyệt Hồ nghe xong thì nhíu mày rồi rơi vào im lặng.
Hai người cứ giữ bầu không khí kỳ quái như vậy mà đi đến dưới công ty, lại vừa đúng lúc gặp Chu Miểu Miểu đang xuống lầu.
Chu Miểu Miểu nhìn thấy hai người bọn họ đều không lên tiếng thì cô nghi ngờ hỏi: “Hai người các cậu sao vậy, sao không ai nói gì thế?”
Lục Thanh Tửu nói: “Không có gì, chỉ là đang nghĩ xem chị sẽ mời em ăn cái gì thôi?”
Chu Miểu Miểu nói: “À, cậu khỏi lo, tôi đã sớm nghĩ xong cả rồi, có Bạch Nguyệt Hồ ở đây thì chúng ta nhất định phải đi ăn buffet.”
Lục Thanh Tửu: “…..” Hình như là rất có lý.
Chu Miểu Miểu xắn tay áo lên, tỏ vẻ mấy hôm trước cô đã sớm hóng hớt xong cả rồi, trong thành phố có mấy nhà hàng buffet rất nổi tiếng, cô cũng chọn một nhà hàng có giá cả phù hợp, mùi vị lại ngon, chỉ đợi bọn họ đến nữa thôi, Lục Thanh Tửu tỏ vẻ chấp nhận khiêu chiến.
Buffet lần này không giống với món Nhật mà Thái Phùng mời lần trước, mà là lẩu với thịt nướng, ở giữa là nồi lẩu nóng hổi, bên cạnh là mấy đĩa thịt nướng.
Món ăn ở đây cũng xem như khá mới lạ, có món nấu chín cũng có món tươi sống, hoàn toàn là tự mình đi lấy.
Sau khi ngồi xuống thì trước mặt bọn họ được lấp đầy bởi đủ loại món ăn, nhiều đến nỗi khiến nhân viên phục vụ đi ngang qua cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên, chắc là đang lo lắng rằng bọn họ sẽ lãng phí.
Nhưng mà thoắt cái, những ánh mắt nghi ngờ ở bên cạnh liền biến thành kinh ngạc, bởi vì những đĩa đồ ăn chất đầy bên cạnh đều bắt đầu giảm xuống một cách thần tốc, Lục Thanh Tửu và Chu Miểu Miểu đã nhanh chóng no nê, hai người đều bắt đầu phục vụ Bạch Nguyệt Hồ, một người thì phụ trách phần lẩu, một người phụ trách phần thịt nướng, còn Bạch Nguyệt Hồ chỉ phụ trách cầm đũa ăn là được rồi.
“Ôi mẹ ơi, cái sức ăn này của Bạch Nguyệt Hồ cũng mạnh quad rồi đấy.” Chu Miểu Miểu kinh ngạc rít lên, “Hiện nay dạ dày vương(*) nhiều như vậy, tôi thấy anh ta mà đi làm livestream ăn uống thì cũng có tương lai đấy…” Bạch Nguyệt Hồ có vẻ ngoài lại cộng thêm sức ăn khổng lồ thế này, cho dù có thế nào thì cũng sẽ là cục cưng mới ở trong giới livestream cho coi.
(*) chỉ người có sức ăn khủng.
Lục Thanh Tửu mỉm cười: “Muốn làm livestream ăn uống thì cũng phải kiếm được đồ ăn chứ.”
Chu Miểu Miểu bảo: “Thì không phải là đang ăn buffet à?”
Lục Thanh Tửu nói: “Một lần thì cũng thôi đi, mỗi ngày đều đến đây còn không ăn đến sập tiệm của chủ nhà hàng à.”
Chu Miểu Miểu nhìn bộ dạng ăn của Bạch Nguyệt Hồ thì cảm thấy có chút thấu hiểu, nói thật thì với kiểu ăn này của Bạch Nguyệt Hồ, cô thật sự có hơi hoài nghi lần sau hắn sẽ bị chủ nhà hàng cho vào danh sách đen luôn chứ chẳng đùa.
Theo số đĩa càng lúc càng chất đống bên cạnh Bạch Nguyệt Hồ, ánh mắt của những người xung quanh cũng càng lúc càng kinh ngạc, thậm chí còn có người lấy điện thoại ra chuẩn bị chụp ảnh, Lục Thanh Tửu thấy chuyện không ổn nên vội vàng gọi Bạch Nguyệt Hồ rời đi, cậu sợ nếu còn tiếp tục ăn nữa thì sẽ bị người trong nhà hàng vây xem, hơn nữa cũng sắp đến thời gian nhà hàng đóng cửa rồi.
Lúc ba người rời đi thì còn rất chột dạ giống như tên trộm vừa trộm đi thứ gì đó, đến cả ánh mắt cũng không dám nhìn xung quanh quá nhiều, vội vã rời khỏi nhà hàng.
Ra đến bên ngoài, Lục Thanh Tửu hỏi Chu Miểu Miểu có muốn ăn kem ốc quế cho tiêu hoá bớt không, Chu Miểu Miểu vui vẻ gật đầu.
Bạch Nguyệt Hồ vẫn còn dáng vẻ chưa thỏa mãn lắm, Lục Thanh Tửu mặt dày đến gần sờ lên bụng của hắn, cậu thấy nó vẫn không có cảm giác phình lên, mấy khối cơ bụng hiện lên rõ ràng dưới lớp áo sơ mi, cũng hoàn toàn không hề có xu hướng trở nên mềm đi.
Lục Thanh Tửu sờ vào bụng của mình, cậu cảm thấy dạ dày của mình chướng lên một cục nho nhỏ, ấn nhẹ vào trọng điểm thì có cảm giác muốn nôn, nên cậu nhanh chóng thu tay lại.
“Chúng ta tìm chỗ nào ngồi cho tiêu bớt cơm nha?” Chu Miểu Miểu đề nghị, “Gần chỗ này mới mở mấy quán bar không tệ đâu.”
Lục Thanh Tửu nói: “Hiện tại chị vẫn thường xuyên đi chơi à?”
Trước đây khi đi làm bị stress nặng, lúc nghỉ ngơi Chu Miểu Miểu rất thích đến quán bar, uống rượu rồi nhảy disco, may mắn còn có thể gặp được mấy anh trai dễ thương đến bắt chuyện.
Có lần cô uống say rồi Lục Thanh Tửu còn giúp đỡ đưa cô về nhà, vì như vậy nên lần nào Lục Thanh Tửu cũng dặn đi dặn lại Chu Miểu Miểu, bảo cô lúc đi chơi một mình thì nhất định phải chú ý an toàn.
“Không còn nữa.” Chu Miểu Miểu gật đầu đắc ý, “Lớn tuổi rồi, không nhảy được nữa, bây giờ tôi uống ly rượu cũng phải thêm cẩu kỷ vào đấy, đúng rồi, tôi nhớ là có một quán bar có rượu táo đỏ cẩu kỷ uống cực kỳ ngon, có đi không?”
Lục Thanh Tửu nghĩ dù sao bây giờ cũng còn sớm, có về khách sạn thì cũng không có việc gì để làm, thế là cậu bèn đồng ý.
Ba người liền đi về hướng quán bar, Chu Miểu Miểu ăn kem ốc quế xong nhân tiện nhận một cuộc điện thoại, sau khi ừ ừ à à cả buổi rồi cúp điện thoại, sau đó cô nói: “Sếp Ngô biết cậu đến đây rồi, anh ta cũng muốn qua uống một ly, cậu có để ý không?”
Lục Thanh Tửu hỏi: “Ngô Hiêu sao?”
Chu Miểu Miểu nói: “Đúng vậy.”
Lục Thanh Tửu nói: “Ừm… cũng được thôi.” Cậu cũng muốn nói với Ngô Hiêu về chuyện của anh ta, buổi chiều lúc nói chuyện với bác cây, cậu biết được gần đây tình trạng của Ngô Hiêu không được tốt, hình như là anh ta luôn bị ác mộng quấy rầy, bởi vì bác cây không thể rời khỏi công viên cho nên nhất thời ông cũng không thể tìm ra được nguyên nhân, cho nên trong lòng có hơi lo lắng.
Lục Thanh Tửu nghĩ dù sao Bạch Nguyệt Hồ cũng ở đây rồi, hay cứ để để Bạch Nguyệt Hồ giúp Ngô Hiêu xem thử, nói không chừng hắn lại có thể tìm ra được nguyên nhân.
Chu Miểu Miểu nói đến Ngô Hiêu, cô bảo từ sau khi Lục Thanh Tửu rời đi thì tính tình của anh ta cũng tốt lên rất nhiều, đối xử với người khác cũng hoà nhã hơn, bầu không khí trong nhóm đã đỡ hơn một chút.
Lục Thanh Tửu thầm nghĩ đây có thể chính là khi con người gặp việc vui thì tinh thần sẽ trở nên thoải mái đấy.
……
Đi vào quán bar, Chu Miểu Miểu gọi rượu và món ăn nhẹ, lần này cô chọn một quán bar vắng vẻ, bầu không khí ở đây cũng xem như là yên tĩnh, có một ca sĩ cầm chiếc ghi ta ngồi giữa sân khấu hát một bài hát mà chưa ai nghe qua.
Lục Thanh Tửu uống một ly rượu táo đỏ cẩu kỷ mà Chu Miểu Miểu đã nói đến, không ngờ mùi vị của nó lại ngon hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của cậu, uống vào trong miệng cứ luôn cảm thấy ấm áp.
Chu Miểu Miểu ăn khoai tây chiên, nói: “Ngô Hiêu đến rồi kìa.”
Lục Thanh Tửu nhìn qua theo hướng ánh mắt của Chu Miểu Miểu, quả nhiên là cậu nhìn thấy Ngô Hiêu, anh ta đã thay bộ công sở ra, hiện tại chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, khi vừa tiến vào quá bar dáng người cao ngất của anh ta đã thu hút ánh mắt của không ít người, nhưng đương nhiên, người đẹp nhất ở chỗ này của bọn họ thì vẫn phải nói đến Bạch Nguyệt Hồ, mặc dù mọi sự chú ý của Bạch Nguyệt Hồ đều dồn vào đĩa trái cây trước mặt.
“Đã lâu không gặp.” Ngô Hiêu ngồi xuống bên cạnh Lục Thanh Tửu rồi chào hỏi một cách nhiệt tình.
“Sếp Ngô, đã lâu không gặp.” Lục Thanh Tửu mỉm cười nói.
Ngô Hiêu nhíu mày: “Đừng có chọc tôi thế chứ, cậu cũng đã từ chức rồi, ai còn là sếp của cậu đâu, cứ gọi tôi là Ngô Hiêu đi.”
Lục Thanh Tửu cười đáp lại.
Cũng không biết là ảnh hưởng do tâm lý của bản thân, hay là do ánh sáng ở đây quá lờ mờ, sau khi Lục Thanh Tửu quan sát Ngô Hiêu một lượt, thì cậu lại cảm thấy sắc mặt của anh ta có hơi lúng túng, phần dưới mắt thì tái xanh, pha chút cảm giác tiều tụy, Lục Thanh Tửu nói: “Sao vậy, gần đây nghỉ ngơi không được tốt à, sao trông anh lại mệt mỏi thế này.”
Ngô Hiêu bóp giữa ấn đường của mình, bất đắc dĩ nói: “Đúng vậy, gần đây tôi ngủ không đc ổn cho lắm.” Anh ta nói xong thì nhìn Chu Miểu Miểu.
Lục Thanh Tửu đã hiểu ý của Ngô Hiêu, cậu nói: “Chị ấy biết cả rồi, anh cứ nói thẳng là được.” Có lẽ là Ngô Hiêu lo lắng Chu Miểu Miểu không biết đến chuyện của những thứ không phải loài người kia, cho nên anh ta mới liếc mắt nhìn Lục Thanh Tửu.
Ngô Hiêu nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, anh ta đưa tay cởi nút áo trên chiếc sơ mi của mình, cũng không còn giữ tư thế ngồi đĩnh đạc nữa mà dựa người vào sô pha: “Gần đây tôi ngủ không ngon giấc, vẫn luôn nghe được có giọng nói gì đó lẩm bẩm bên tai.”
Lục Thanh Tửu: “Lẩm bẩm?”
“Đúng vậy.” Ngô Hiêu nói, “Có lẽ là tiếng người, nhưng lại không nghe rõ là đang nói cái gì, cứ lẩm ba lẩm bẩm, tôi sắp suy nhược tinh thần luôn rồi.”
Lục Thanh Tửu nói: “Cụ thể là quấy rối như thế nào?”
Ngô Hiêu nói: “Tôi cũng không diễn tả ra được, dù sao thì nó giống như là dính vào bên tai tôi rồi nói chuyện vậy.”
Lục Thanh Tửu ăn miếng táo mà Bạch Nguyệt Hồ đút đến tận miệng cho cậu rồi nói: “Thường thì âm thanh này xuất hiện khi nào?”
Ngô Hiêu nói: “Là khi tôi ngủ, ban ngày đều bình thường, nhưng chỉ cần tôi vừa đi ngủ…” Anh ta xoa đầu một cách phiền não, “Tôi cũng đã hỏi bác cây rồi, ông ấy bảo không biết.”
Có thể nghe được những nội dung không phải do con người nói, đối với anh ta mà nói thì có lợi nhưng cũng có hại, có lợi là anh ta có thể giao lưu với bác cây một cách thuận lợi, còn có hại chính là anh ta sẽ bị ép nghe thấy những âm thanh mà mình không muốn nghe, có khi còn chọc phải những chuyện không nên dây vào.
Lục Thanh Tửu nói: “Giọng nói này chỉ xuất hiện trong nhà của anh, hay là những lúc anh ngủ ở nơi khác cũng xuất hiện?”
Ngô Hiêu nói: “Đều xuất hiện cả, nhưng mà những lúc ở trong nhà thì càng vang hơn một chút.” Trong biểu cảm của anh ta lộ vẻ bất đắc dĩ xen lẫn sự cầu xin, dễ nhận thấy anh ta đã xem Lục Thanh Tửu như một vị cứu tinh rồi, “Thanh Tửu, cậu nhất định phải giúp tôi, nếu như còn không mau xử lý giọng nói đó, tôi cũng sắp bị tinh thần phân liệt luôn rồi.”
Lục Thanh Tửu nói: “Nguyệt Hồ, anh có cách gì không?”
Bạch Nguyệt Hồ còn đang đấu tranh với đĩa trái cây, nghe thấy câu hỏi của Lục Thanh Tửu thì hắn mới lưu luyến mà buông cây tăm trong tay ra, sau đó nhìn về hướng Ngô Hiêu.
Ngô Hiêu bị ánh mắt lạnh lùng của Bạch Nguyệt Hồ nhìn chằm chằm đến nỗi sau lưng của anh ta phát lạnh, đây là lần đầu tiên anh ta gặp Bạch Nguyệt Hồ, vừa ngồi xuống thì liền chú ý tới khí chất bất phàm trên người Bạch Nguyệt Hồ, vốn dĩ anh ta còn đang suy nghĩ có cần chào hỏi với Bạch Nguyệt Hồ hay không, nhưng mà thấy Lục Thanh Tửu không có ý định giới thiệu, vậy nên dứt khoát bỏ qua luôn.
Lúc này anh ta lại bị ánh mắt không mấy thân thiện của Bạch Nguyệt Hồ nhìn chằm chằm, quả thật anh ta có một loại cảm giác nguy cơ như bị rất nhiều cây kim chích ở phía sau lưng vậy.
“À… quên giới thiệu mất rồi.” Lục Thanh Tửu nói, “Đây là bạn trai của tôi, tên là Bạch Nguyệt Hồ.
Ngô Hiêu ngây ngẩn cả người, như thể anh ta đang bị lời giới thiệu thẳng thắn của Lục Thanh Tửu hù cho hú hồn, anh ta im lặng một lúc lâu, sau đó mới nói nhỏ một câu: “Cậu là gay à?”
Lục Thanh Tửu nói: “Chắc là vậy đấy.”
Ngô Hiêu: “Vậy trước kia cậu…”
Lục Thanh Tửu nói: “Sau khi gặp được anh ấy rồi thì tôi mới phát hiện hình như đàn ông cũng được đó mà.”
Bạch Nguyệt Hồ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Ngô Hiêu, nói: “Có vấn đề gì sao?”
Ngô Hiêu vội vàng lắc đầu tỏ ý bảo hoàn toàn không có vấn đề gì cả, anh ta cũng nhìn ra chuyện của mình vẫn phải nhờ Bạch Nguyệt Hồ giúp đỡ, đừng bảo Bạch Nguyệt Hồ là đàn ông, cho dù Bạch Nguyệt Hồ là cọng cỏ ven đường thì anh ta cũng phải tỏ ra vẻ là hai người vô cùng xứng đôi….
Lục Thanh Tửu mỉm cười bảo Bạch Nguyệt Hồ đừng có dọa Ngô Hiêu nữa, lúc bấy giờ Bạch Nguyệt Hồ mới thu hồi ánh mắt của mình lại.
Ngô Hiêu cảm thấy sau lưng mình ướt sũng, anh ta cũng không biết bản thân bị gì nữa, rõ ràng đã từng nhìn thấy không ít tình cảnh, thế nhưng lại bị một ánh mắt của người ở trước mặt này dọa đến câm như hến.
Như thể là bản năng sinh tồn khắc sâu trong xương cốt đang mách bảo anh ta, dù có thế nào cũng đừng có động đậy, nếu mà động đậy, thì sẽ bị cắn mất đầu như chơi ấy…
“Không nhìn ra nguyên nhân gì cả.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Hơi thở trên người cậu ta rất loạn.” Hắn miễn cưỡng ngước mắt lên, “Chắc là đã đến nơi nào không nên đến.”
Ngô Hiêu lúng túng nở nụ cười.
Lục Thanh Tửu vội vàng dò hỏi Ngô Hiêu xem anh ta đã đến những nơi nào, Ngô Hiêu nói qua loa vài câu, nhưng thấy không thể đánh lừa được nên chỉ đành thẳng thắn nói ra, anh ta kể sau khi mình có thể nghe hiểu tiếng nói không phải của con người thì liền phát hiện một nơi rất thú vị, nơi đó mỗi khi qua một khoảng thời gian thì sẽ mở một phiên chợ, mấy kẻ không phải con người ở trong đó sẽ bán ra rất nhiều đồ ở trong phiên chợ này.
Sau khi anh ta phát hiện ra thì lại lo bác cây sẽ không cho anh ta đến đó nữa, cho nên bèn che giấu chuyện này đi.
Tự mình lén lút đến đó mấy lần, mấy lần trước đều không có chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng tháng trước sau khi anh ta đi rồi quay lại, trong lỗ tai liền bắt đầu xuất hiện giọng nói kỳ lạ, anh ta lại không dám nói với bác cây, vì vậy chỉ có thể cố gắng chịu đựng, vốn đã định tìm thời gian để đến thôn Thủy Phủ hỏi thử Lục Thanh Tửu, nhưng lại nghe ngóng được là tháng tám Lục Thanh Tửu sẽ quay lại đây một chuyến, cho nên anh ta cũng không đi nữa.
Lục Thanh Tửu và Chu Miểu Miểu nghe xong đều bày ra một biểu cảm anh thật sự là đang tự tìm đường chết mà.
Chu Miểu Miểu lại rất không khách sáo nói: “Sếp Ngô, không nhìn ra nha, một người trầm ổn như anh vậy mà lại có cái tính trẻ con như thế này sao?”
Ngô Hiêu vội ho một tiếng, biểu cảm thì cực kỳ xấu hổ, anh ta nói: “Đây chỉ là hiếu kỳ thôi…”
Chu Miểu Miểu: “Nhưng cũng không thể lấy mạng ra để hiếu kỳ chứ.”
Ngô Hiêu nói: “Miểu Miểu…”
Chu Miểu Miểu: Hử?”
Ngô Hiêu nói: “Rong biển đắp mặt mà trước đây cô hỏi tôi, cũng là do tôi mua được từ phiên chợ đó đấy.”
Chu Miểu Miểu: “….” Cô im lặng nửa phút rồi nói nhỏ một câu, “Sếp Ngô, lần sau đưa tôi đi ngó thử có được không?”
Ngô Hiêu: “Ờ.”
Lục Thanh Tửu ở bên cạnh thật sự không nghe nổi nữa, hai anh chị cũng không còn nhỏ nữa rồi, rong biển dưỡng da đó như thế nào mà lại có thể dùng mạng để đổi chứ?
Lúc này Chu Miểu Miểu vẫn còn đang nói nhỏ, nói rong biển dưỡng da đó xài tốt vô cùng, chỉ cần xài một lần là mụn đầu đen liền mất hết, kết hợp với mật ong nhà của Lục Thanh Tửu thì quả thực chính là thần khí làm đẹp, toàn bộ chị em trong công ty đều muốn giành lấy, nhưng đáng tiếc là chỉ có một túi…
Lục Thanh Tửu nghe ra được sự thất vọng từ trong giọng điệu của cô, nên nhất thời cảm thấy dở khóc dở cười.
Ngô Hiêu lấy lại tinh thần, anh ta lại giới thiệu thêm mấy món đồ thú vị nữa, chiếc nệm mà khi ngồi lên sẽ vô cùng thoải mái gì đó, gói mùi hương sau khi ngửi thì sẽ mơ thấy giấc mộng đẹp gì đó, còn có quả táo ăn mãi không hết gì đó nữa… Rõ ràng khi Lục Thanh Tửu chú ý đến, lúc anh ta giới thiệu đến quả táo ăn không bao giờ hết, ánh mắt của Bạch Nguyệt Hồ đang ngồi bên cạnh bỗng sáng lên một cách vô cùng rõ ràng, bên trong bắt đầu lóe lên một vì sao mang tên mong đợi.
Lục Thanh Tửu: “… Cũng đủ rồi đấy, anh đến để bán hàng, hay là muốn mau chóng giải quyết vấn đề đây?”
Ngô Hiêu vội vàng im miệng, anh ta nói là mình đến để giải quyết vấn đề.
“Hay là chúng ta đến nhà của anh xem thử mấy món đồ đó đi?” Chu Miểu Miểu đã bắt đầu hăm he, “Không phải anh nói tình hình trong nhà của anh là nghiêm trọng nhất sao? Ngọn nguồn nhất định là ở trong nhà rồi!”
Ngô Hiêu: “… Đi không?” Anh ta nhìn về hướng Bạch Nguyệt Hồ và Lục Thanh Tửu.
Bạch Nguyệt Hồ không nói gì, nhưng Lục Thanh Tửu đã biết suy nghĩ lúc này của con hồ ly nhà cậu, trong giọng điệu của cậu chứa đựng chút cưng chiều, bất đắc dĩ nói: “Đi đi, đến đó xem thử.”
Chu Miểu Miểu: “Ừm!”
Ngô Hiêu: “Ừm!”
Bạch Nguyệt Hồ mất tự nhiên không có ừm, nhưng ánh mắt đang lập loè phát sáng đã thay cái miệng của hắn nói ừm rồi.
Vì vậy bốn người thanh toán rồi rời khỏi đó, ngồi trên chiếc xe vận tải nhỏ của Lục Thanh Tửu, Ngô Hiêu ngồi ở ghế sau còn thuận miệng hỏi một câu, anh ta hỏi Lục Thanh Tửu mua chiếc xe này từ khi nào, trông còn rất mới nha.
Lục Thanh Tửu rất ngay thẳng bảo chiếc xe này không phải là mua, mà là động vật biến thành.
“Vậy là loài vật nào biến thành?” Chu Miểu Miểu kích động nói, “Là ngựa sao?” Giống như Bạch Long Mã trong manga ấy.
Lục Thanh Tửu nói: “Không phải.”
“Vậy là loài gì?” Chu Miểu Miểu hỏi.
Lục Thanh Tửu trả lời: “Là ốc sên.”
Chu Miểu Miểu và Ngô Hiêu đều kinh ngạc, dường như họ đều đang tiêu hoá cái tên ốc sên này.
Lục Thanh Tửu sợ bọn họ không hiểu, cậu còn thân mật giải thích thêm một câu: “Tên thường gọi là con sên.”
Ngay giây sau đó, trong xe vang lên tiếng kêu thảm thiết chói tai của Chu Miểu Miểu: “Áaaa, cậu câm miệng lại, đừng có nói nữa, tôi không muốn nghe! Tôi không muốn nghe nữa đâu!”
- -----oOo------.