Ngày qua ngày, cuộc sống đã khôi phục trở lại yên bình không gợn sóng như ngày xưa.
Đây vốn nên là chuyện tốt, nhưng bởi vì Chúc Long lẻn vào thế giới con người, kiểu yên bình ẩn chứa bên trong sóng gió mãnh liệt này, khiến cho người ta hưởng thụ lại đồng thời cũng tồn lo lắng nào đó ở trong lòng.
Chúc Long không hề gây án nữa, hết thảy đều quay về yên bình, Chúc Long đã kìm nén dục v0ng ẩn giấu chính mình ở trong thế giới con người, mặc dù là phượng hoàng cũng rất khó có thể tìm ra ở bên trong con người, rơi vào đường cùng, mọi người chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào con phượng hoàng lớn đang niết bàn ở nhà Thiếu Hạo, dù sao thì mười mấy năm trước, cũng chính là do nó đã tìm ra được Chúc Long.
Mùa hạ dần dần rút đi, gió thu lại nổi lên, lại đến một mùa thu hoạch của năm nay.
Năm nay nhà bọn họ trồng rất nhiều lúa, trong ruộng một mảnh vàng tươi, cuối cùng cũng đến lúc thu hoạch.
Việc thu hoạch lúa vẫn còn cần rất nhiều quy trình làm việc, đầu tiên là tuốt hạt, sau đó tách trấu, sau khi tách trấu thì sẽ có hạt gạo trơn bóng, tỏn ra mùi thơm nhàn nhạt.
Không giống như gạo để lâu năm, loại gạo này còn tươi nên chế biến ăn thế nào cũng rất ngon, loại gạo nhà bọn họ có chất dính tương đối cao, dùng để làm bánh gạo đúng lúc rất thích hợp.
Lục Thanh Tửu đem gạo xay thành bột, thêm nước quấy đều, sau đó tiến hành đun nóng, sau khi đun nóng bột sẽ trở nên mềm mại sền sệt, bỏ vào thêm trứng gà cùng sữa bò, cuối cùng lại dùng khuôn đúc định hình, một núi bánh gạo tản ra mùi sữa nồng đậm cứ như vậy ra lò.
Lại mềm lại dai, nhai đầy miệng đều là hương thơm của gạo, Lục Thanh Tửu lấy bánh gạo ra rồi bỏ vào tủ lạnh, thuận tay dùng màu xanh lục của rau dưa và nước sốt trang trí thành một hình vẽ ở mặt trên của bánh gạo.
Bánh gạo có màu sắc trông càng thêm mê người, cậu chia cho Doãn Tầm cùng Bạch Nguyệt Hồ mỗi người một miếng, nói chính mình sẽ làm thêm chút mì nữa.
Doãn Tầm và Bạch Nguyệt Hồ tỏ vẻ vô cùng đồng ý đối với đề nghị của Lục Thanh Tửu, nói Lục Thanh Tửu làm món nào cũng đều được hết.
Năm trước Lục Thanh Tửu cũng làm không ít mì, chỉ là lúc mùa đông đều ăn gần hết, lúc sau trong nhà đều là ăn đồ trong thị trấn mua về, tuy rằng hương vị cũng không tệ, nhưng suy cho cùng bản thân tự làm vẫn có chút khác biệt hơn.
Mì dùng để làm bữa sáng là nguyên liệu nấu ăn không thể tốt hơn, thêm vào phần nước canh hầm gà, rải một ít hành thái, bỏ vào mấy miếng rau dưa màu xanh lục, cũng đã đủ mê người.
Lục Thanh Tửu rất thích món này, bởi vì mùi vị không dầu mỡ, lại rất chống đói.
Mùa đông khó khăn lại sắp tới, Lục Thanh Tửu còn phải chuẩn bị một số thứ để qua mùa đông, năm trước lần đầu tiên đặt mua đồ dùng qua mùa đông có một số thứ vẫn chưa có suy xét đến, năm nay Lục Thanh Tửu tính mua một cái máy phát điện để cho nhà mình dùng, với mua thêm dầu máy, bảo đảm trong nhà ít nhất sẽ không cắt điện, cứ như vậy, mỗi ngày trôi qua sẽ có thể dễ chịu hơn khi khắp các ngọn núi đều bị gió tuyết bao phủ.
Gần đây thời tiết mát mẻ, dấu vết hoạt động của các con vật cũng ít hẳn đi, rắn và ếch xanh đều bắt đầu chuẩn bị ngủ đông, Bạch Nguyệt Hồ nói năm nay có lẽ sẽ không tìm thấy được Chúc Long đâu.
Thực ra, Chúc Long rất thích mùa hè nóng bức, vào mùa hè bọn họ cũng sẽ hoạt động nhiều hơn, một khi vào mùa thu thì sẽ bắt đầu trở nên lười nhác, huống chi con Chúc Long kia đã tìm được nơi có thể ở trong Nhân giới rồi, chuyện này sẽ càng thêm phiền phức hơn.
“Vậy làm sao bây giờ?” Lục Thanh Tửu nói, “Chẳng lẽ cứ để nó trốn luôn trong Nhân giới sao?”
“Dù sao thì Chúc Long vẫn sẽ để lộ ra dấu vết thôi.” Bạch Nguyệt Hồ nói.
“Nó sẽ không nhịn được bao lâu đâu.” Điểm khác nhau rất lớn giữa Chúc Long và phi nhân loại chính là bọn họ rất khó khống chế được dục v0ng của chính mình, bất luận là yêu thích hay chán ghét thì chỉ có thể kiềm chế loại dục v0ng này trong lúc nhất thời, khi đến phút cuối cùng cũng sẽ bùng nổ, mà loại bùng nổ này còn mang theo tính chất huỷ diệt, khiến cho bọn họ hoàn toàn không thể giống như con người bình thường mà có thể sống mãi ở trong thế giới con người được.
Lục Thanh Tửu nghĩ tới trận hỏa hoạn kia, trong lòng vẫn có chút lo lắng, nhưng cậu không có nói ra, chỉ là thay đổi giọng điệu an ủi Bạch Nguyệt Hồ, nói nhất định sẽ sớm bắt được Chúc Long thôi.
Tháng chín vừa đến, lại đến lúc ăn hạt dẻ tươi, bọn họ theo thường lệ đi hái hạt dẻ hoang dại mà năm trước cũng từng đi lên núi rừng hái vào mùa thu, lần này Doãn Tầm sáng suốt đi tìm cái mũ và bao tay, tránh cho giống năm trước cứ như vậy mà hái rồi bị đâm cho gào khóc.
Sau khi tách hạt dẻ ra, Lục Thanh Tửu kêu Bạch Nguyệt Hồ giết một con gà, dùng để làm món gà hầm hạt dẻ, mùi vị của gà cùng hạt dẻ hoàn mỹ hòa quyện vào nhau, hạt dẻ mềm mại ngọt ngào, thịt gà non mịn nhiều nước, chỉ là ngửi thấy mùi thôi cũng khiến cho người ta thèm nhỏ dãi rồi.
Sau khi vào mùa thu không khí trở nên mát mẻ hơn, mưa cũng nhiều hơn vào mùa hè, theo những ngày mưa thì chính là lúc những cây nấm sẽ mọc lên ở trên núi.
Những cây nấm hương hoang dại vị đều rất tươi ngon, bất luận là đem hầm cùng gà con, hay là dùng để xào, hoặc là phơi khô sau đó để dùng từ từ đều cũng rất ngon.
Vốn dĩ ăn nấm dại rất nguy hiểm, nhưng bởi vì trong nhà bọn họ có Doãn Tầm, cho nên ngược lại cũng không lo lắng về điều này.
Chọn một buổi chiều sau cơn mưa, Lục Thanh Tửu xách theo cái giỏ tre nhỏ cùng Doãn Tầm đi lên núi hái nấm.
Bạch Nguyệt Hồ không có đi theo bọn họ, hắn bị Chúc Dung gọi một cuộc điện thoại bảo đến thành phố một chuyến, hình như ở bên kia bọn họ đang có chuyện quan trọng.
“Cô gái nhỏ hái nấm, xách theo một cái giỏ tre to, đi khắp rừng cây cùng đồi núi bằng đôi chân trần nhỏ nhắn vào sáng sớm ~” Doãn Tầm một bên vừa hái nấm một bên vui vẻ hát.
Lục Thanh Tửu đi theo ở phía sau, nói cậu bao nhiêu tuổi rồi, có thể trưởng thành lên hay một chút không.
Doãn Tầm nói: “Tuy tôi trưởng thành, nhưng mà tâm hồn tôi vẫn mãi y như một đứa trẻ vậy á.”
Lục Thanh Tửu: “Tôi thấy cậu từ trên xuống dưới từ trái sang phải trông có thế nào cũng y như một đứa con nít vậy.”
Doãn Tầm: “Cậu đang khen tôi đáng yêu sao?”
Lục Thanh Tửu: “Tôi đang mắng cậu theo kiểu ngắn gọn đấy.”
Doãn Tầm: “……” Lục Thanh Tửu, cậu trở nên xấu quá rồi.
Trên bầu trời sau cơn mưa, sau tầng mây lộ ra một nửa ông mặt trời, so ra thì rất khác với ánh nắng mùa hè nóng rát, ánh nắng lúc này rất ấm áp, khi chiếu vào cơ thể con người chỉ có một loại cảm giác ấm áp, Lục Thanh Tửu đều dồn sự chú ý vào con đường nhỏ dưới chân mình.
Con đường Doãn Tầm đang dẫn cậu đi là một con đường không hay đi, bởi vì không hay đi, cho nên có rất nhiều lá rụng và cỏ dại mọc um tùm khắp mọi nơi trên khắp mặt đường.
Trên con đường thế này lại có rất nhiều nấm, chỉ cần dùng cây gậy trong tay quét lá rụng trên mặt đất thì liền có thể nhìn thấy mấy cây nấm đáng yêu đang mọc ở dưới bùn đất ẩm ướt.
Mấy loại nấm này mỗi đều rất kỳ quái, màu sắc khác nhau, nếu Lục Thanh Tửu đi một mình thì nhất định là không dám hái về ăn, trên tin tức cũng từng nhắc đến rất nhiều vụ án mạng do ăn nhầm nấm độc mà trúng độc chết lắm.
Có Doãn Tầm ở đây thì không như vậy, cậu ta gần như có thể phân biệt mọi loại nấm, xác định có thể dùng ăn hay không.
Chỉ có một số ít không phân biệt được là bọn họ sẽ không hái, cũng không cần quá lo lắng.
Sau khi Lục Thanh Tửu bỏ hết số nấm đã xác nhân vào sọt của mình thì tấm tắc khen: “Doãn Tầm, cậu cũng giỏi thật đấy.”
Doãn Tầm nói: “Quá khen quá khen rồi.”
Lục Thanh Tửu nói: “Cậu biết không, trên thế giới còn có một loại động vật, có thể tìm kiếm được mấy loại nấm có giá trị giống như cậu, kiểu như nấm tên là Tùng Nhung chẳng hạn……”
Doãn Tầm nói: “Động vật gì?”
Lục Thanh Tửu: “Heo.”
Doãn Tầm trợn mắt tức giận nhìn, cậu ta phát hiện tên Lục Thanh Tửu này càng ngày càng xấu xa, ngày thường không nhìn ra được, thỉnh thoảng hoạt bát lên là lòi ra liền.
Lục Thanh Tửu làm bộ không nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của Doãn Tầm, tiếp tục đi chậm rì rì theo phía sau.
Gió thu thổi lá cây màu xanh lục ngả sang màu vàng hoàng kim xinh đẹp, chúng theo gió bay xuống trải thành một cái thảm rất đẹp ở trên mặt đất, Doãn Tầm đi ở đằng trước chợt mở miệng phát ra tiếng kêu kinh ngạc vui mừng: “Tiểu Tửu, mau tới đây, bên này có rất nhiều nấm này.”
Lục Thanh Tửu ừm một tiếng, vội vàng tiến lên.
Chỉ thấy một mảnh đất trống, quả thật mọc rất nhiều nấm, chỉ là số lượng nấm này có chút kỳ quái, Doãn Tầm vẫn chưa nghĩ cái gì thì đã bắt đầu cong lưng vui vẻ hái nấm rồi.
Lục Thanh Tửu nói: “Sao nơi này lại có nhiều nấm như vậy?”
“Có thể là ở phía dưới có cây khô.” Doãn Tầm quay đầu nhìn về phía Lục Thanh Tửu, “Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Lục Thanh Tửu cũng cảm thấy bản thân có chút quá mẫn cảm, cậu cũng ngồi xổm xuống dưới, nhưng không vội hái, mà là quan sát tình huống ở xung quanh.
Doãn Tầm nói: “Nấm này béo khỏe thật đấy, hơn nữa còn là loại không độc, mùi vị của loại nấm chắc chắn sẽ rất ngon, dùng để hầm gà……” Cậu ta nói một nửa, đột nhiên biểu cảm ngừng lại một lát, tiếng nói cũng dừng lại.
“Doãn Tầm?” Lục Thanh Tửu khó hiểu đặt câu hỏi.
Doãn Tầm cứng đờ ngẩng đầu nhìn về phía Lục Thanh Tửu, thoắt một cái đã nắm được cổ tay của cậu, cứng đờ lắc lắc đầu.
“Sao thế……..” Lục Thanh Tửu vốn muốn hỏi cậu ta bị sao vậy, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt vô cùng hoảng sợ của Doãn Tầm, như là cảm thấy gì đó nên cúi đầu xuống, cậu nuốt nước miếng một cái, hỏi, “Là nấm có vấn đề sao?”
Doãn Tầm chậm chạp gật đầu.
Lục Thanh Tửu rũ con mắt xuống, nhìn về nơi Doãn Tầm hái nấm, đó là một mảnh đất vốn có nấm sinh trưởng rất rậm rạp, lúc này đã bị Doãn Tầm hái không ít nên đã lộ ra nền đất thưa thớt, mà trên nền đất lại có một đôi mắt nhắm như ẩn như hiện ở giữa đám nấm Tùng Nhung kia——phía dưới nấm…… Lại có thể đang chôn một người.
Doãn Tầm hiển nhiên bị dọa, sắc mặt trắng bệch, môi cậu ta run rẩy: “Tiểu Tửu, chúng ta trở về đi.”
Lục Thanh Tửu nói: “Cậu bình tĩnh một chút, lại đây.”
Hai người đứng ở bên cạnh, Lục Thanh Tửu dùng gậy trong tay quét đám nấm Tùng Nhung trước mặt ra một chút, sau khi nấm tùng bị quét ra thì cũng lộ ra thứ phía dưới, thứ đó đúng thật là một người, toàn thân đều mọc chi chít nấm, đám nấm này gần như bao phủ hoàn toàn cơ thể của y, chỉ có vị trí nơi Doãn Tầm mới vừa rồi hái không ít nấm mới hơi có chút thưa thớt thôi.
Lục Thanh Tửu chậm rãi quét đám nấm trên mặt của người nọ, sau khi nhìn thấy rõ được mặt người nọ thì trong lòng cứ như vậy mà trầm xuống.
Phát hiện trên mặt Lục Thanh Tửu không giống bình thường, Doãn Tầm vội hỏi Lục Thanh Tửu có phải quen biết người bị hại này hay không.
“Ừm.” Lục Thanh Tửu nói, “Có quen biết……” Người này chính là thần mùa thu Nhục Thu mà bọn họ đã gặp khi vào chợ kia, chỉ là lúc này y đã không còn hơi thở, biến thành một bộ thi thể lạnh băng, dùng máu thịt của chính mình thai nghén phát triển những thực vật khác, giống như một mùa thu hào phóng vậy.
Lục Thanh Tửu nhìn có chút choáng váng, cậu không suy nghĩ cẩn thận, vì sao Nhục Thu lại xuất hiện ở chỗ này, khi móc di động ra đang định mở điện thoại gọi cho Bạch Nguyệt Hồ, Doãn Tầm bên cạnh lại phát ra một tiếng kêu hoảng sợ, lôi kéo Lục Thanh Tửu liên tục lui về phía sau.
“Làm sao vậy?” Lục Thanh Tửu bị Doãn Tầm làm cho khiếp sợ.
“Anh ta, anh ta, đôi mắt anh ta mở kìa!” Doãn Tầm vốn nhát gan, khi bị dọa như vậy thì xém chút nữa đã xỉu ngay tại chỗ, “Có phải anh ta bò ra khỏi đất hay không thế?!”
Lục Thanh Tửu nói: “Cậu bình tĩnh một chút, để tôi đi xem.”
Doãn Tầm nói: “Nhưng mà……”
Không chờ Doãn Tầm nói xong, Lục Thanh Tửu đã cẩn thận đi tới bên cạnh Nhục Thu, cậu nhìn thấy đôi mắt của y đúng là đã mở ra.
Chỉ là cặp mắt đen vốn xinh đẹp kia đã mất đi thần thái, hiện đã bị bao phủ bởi một lớp màng âm u màu trắng, tiếp đó, Lục Thanh Tửu lại chú ý thấy nấm trên người Nhục Thu xuất hiện một ít biến hóa rất nhỏ, chúng bắt đầu càng lúc càng lớn, màu sắc cũng càng ngày càng tươi đẹp, cuối cùng lại nhanh chóng lan tràn khắp toàn thân của Nhục Thu, bao trùm tất cả chỉ còn lại đôi mắt của y.
Trong đôi mắt kia dường như có thứ gì chen chúc, ngay sau đó, Lục Thanh Tửu thấy được mấy con sâu màu xanh lam bò từ trong mắt của y ra ngoài, sau khi sâu màu xanh băng này bò ra ngoài thì rỉa nấm ở xung quanh, tiếp đó liền bắt đầu phun sợi hóa kén bao bản thân lại.
Lục Thanh Tửu thấy thế vội vàng lui về phía sau, kêu Doãn Tầm đừng tới gần.
Doãn Tầm run giọng hỏi Lục Thanh Tửu nhìn thấy thứ gì, Lục Thanh Tửu nói: “Con bướm……”
Khi cậu vừa nói xong thì cũng là lúc con bướm nhẹ nhàng bay khỏi người của Nhục Thu, chúng nó múa may đôi cánh xinh đẹp bay về hướng bầu trời, thoắt cái đã đã hóa thành từng đốm sáng màu lam, biến mất trong tầm nhìn của Lục Thanh Tửu.
Lục Thanh Tửu không chờ nữa, móc ra di động gọi điện thoại cho Bạch Nguyệt Hồ.
Điện thoại vang lên mười mấy tiếng mới được nhận, giọng của Bạch Nguyệt Hồ truyền từ bên kia điện thoại đến khiến cho lòng Lục Thanh Tửu cũng bình tĩnh lại, cậu nói thẳng vào vấn đề, câu đầu tiên đó là: “Nhục Thu chết rồi.”
“Em ở đâu?” Giọng điệu của Bạch Nguyệt Hồ nháy mắt khẩn trương lên.
“Em và Doãn Tầm ở trên núi.” Lục Thanh Tửu nói, “Sau khi anh đi thì chúng em liền lên núi hái nấm, sau đó…… thì phát hiện thi thể của Nhục Thu.” Cậu nhanh chóng miêu tả một chút chuyện khác thường xảy ra trên thi thể của Nhục Thu, còn có mấy con bướm màu xanh lam kia.
Sau khi Bạch Nguyệt Hồ nghe xong thì kêu Lục Thanh Tửu và Doãn Tầm lập tức về nhà, hắn sẽ nhanh chóng trở về.
Lục Thanh Tửu ừm một tiến rồi cúp điện thoại, cầm theo rổ muốn đi, Doãn Tầm run giọng nói: “Vậy, cứ để anh ta đặt ở nơi này sao?”
Lục Thanh Tửu nói: “Suy cho cùng cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với thi thể này, chúng ta vẫn nên đừng chạm vào thì hơn.” Tuy rằng cậu có một phần tư huyết thống Long tộc, nhưng năng lực cũng giống y như con người, mà Doãn Tầm thì cũng chỉ là một Sơn Thần nhỏ yếu, nếu hai người bọn họ thật sự gặp chuyện, chỉ sợ cũng không hề có sức phản kháng được chút nào.
Doãn Tầm nói: “Nhưng mà……có mang nấm tôi mới hái về không?”
Lục Thanh Tửu nói: “Thôi bỏ đi, cứ bỏ ở nơi này đi.” Không phải cậu không muốn mang về, mà là vừa rồi nấm Doãn Tầm hái trên thi thể đã trộn lẫn với nấm trước đó hái được, nếu có mang về thì cũng chưa chắc họ đã dám ăn.
Doãn Tầm hồn bay phách tán gật gật đầu, hai người bắt đầu đi về nhà.
Dọc theo đường đi, Doãn Tầm thấp giọng nói cậu ta dùng tầm nhìn quan sát của Sơn Thần hoàn toàn không nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cũng không có cảm giác được hơi thở khác thường nào, xem ra phi nhân loại gi3t ch3t Nhục Thu, có sức mạnh rất cường đại, còn trực tiếp che chắn đi tầm mắt của Doãn Tầm.
Lục Thanh Tửu an ủi Doãn Tầm một lúc lâu, cậu ta mới miễn cưỡng đỡ lại, cũng không trách Doãn Tầm xuống tinh thần như thế, cậu ta vốn là Sơn Thần ở giữa Thủy Phủ nên có thể nhìn được tất cả, ít nhất ở chỗ này cậu ta vốn có thể là người báo trước nguy hiểm đầu tiên cho Lục Thanh Tửu, nhưng hiện tại xem ra, ngay cả điều này mà cậu ta cũng không thể làm được.
Có người đã mang thi thể lặng yên không một tiếng động mà đặt ở trước mặt bọn họ, vậy mà ngay cả bóng dáng của người kia cậu ta cũng chưa từng bắt được.
Bạch Nguyệt Hồ trở về rất nhanh, sau khi biết được thi thể Nhục Thu ở trên núi thì liền vội vàng chạy tới trên núi.
Lục Thanh Tửu thì cùng Doãn Tầm ở trong sân chờ đợi, loại chờ đợi này khiến người khác rất bứt rứt khó chịu, Lục Thanh Tửu dứt khoát tìm chút chuyện để hai người họ làm, nói là đi rửa sạch nấm hôm nay hái được.
Nhưng sau khi hai người lấy nấm ra thì lại đều không tự chủ được mà dừng động tác lại, bốn mắt nhìn nhau đều thấy được sự miễn cưỡng ở trong mắt đối phương.
Không sai, hiện tại bọn họ nhìn thấy nấm, đều nhớ tới thi thể mới phát hiện ở trên núi hôm nay, có thể nói là không muốn ăn một chút nào.
Cũng may Bạch Nguyệt Hồ trở về rất nhanh, Lục Thanh Tửu vốn dĩ cho rằng hắn sẽ mang thi thể về, nhưng hai tay hắn lại trống trơn, không mang thứ gì về cả.
“Thi thể đâu?” Lục Thanh Tửu cẩn thận hỏi.
“Để ở chỗ nên đến rồi.” Bạch Nguyệt Hồ mặt trầm như nước, “Sao đột nhiên em lại muốn lên núi hái nấm?”
Doãn Tầm nói: “Là…… Là do tôi…… đề nghị.”
Bạch Nguyệt Hồ liếc mắt nhìn Doãn Tầm một cái, hơi hơi mím môi.
“Mấy ngày hôm trước không phải đã nói rồi sao, kết quả hôm nay có một trận mưa rơi xuống, Doãn Tầm mới hỏi em có muốn đi hái nấm hay không.” Lục Thanh Tửu nói, “Em thấy anh cũng không ở đây, cho nên đã đồng ý.” Năm nay lượng mưa rất ít, hôm nay không đi, cũng không biết lần sau phải chờ tới khi nào.
Bạch Nguyệt Hồ gật gật đầu xem như đã hiểu.
“Nhục Thu cũng sẽ sống lại sao?” Doãn Tầm nhớ tới chuyện Thần mùa xuân bị giết lúc trước, đầy chờ mong mà hỏi Bạch Nguyệt Hồ.
Ai ngờ lúc này đây, Bạch Nguyệt Hồ lại không có nói ra đáp án xác định.
Lục Thanh Tửu thầm nghĩ không ổn, quả nhiên, Bạch Nguyệt Hồ nhẹ nhàng thở dài: “Chỉ cần mùa thu còn, anh ta sẽ sống lại.”
Doãn Tầm nghe vậy lúc này mới thả lỏng, cười nói: “Vậy thì tốt quá rồi.”
Bạch Nguyệt Hồ liếc mắt nhìn Doãn Tầm t một cái: “Tiền đề là, phải có mùa thu.”
Lục Thanh Tửu có chút không hiểu rõ, bốn mùa với Nhân giới mà nói, vốn là mọi thứ đều ứng với vật, xuân hạ thu đông, thời gian không ngừng, bốn mùa sẽ không ngừng lưu chuyển.
Nhưng nghe ý này của Bạch Nguyệt Hồ, chẳng lẽ bốn mùa cũng sẽ biến mất sao?
Bạch Nguyệt Hồ tiếp tục nói: “Trời sinh có bốn mùa, Câu Mang là mùa xuân, Chúc Dung là mùa hạ, Nhục Thu là mùa thu, Huyền Minh là mùa đông, đây là quy luật mà chỉ có thế giới con người mới có.” Trong giọng nói của hắn mang theo chút bất đắc dĩ, “Nhưng ở Dị giới thì lại không có bốn mùa.” Một năm 365 ngày, mỗi một ngày đều là một dáng vẻ khác, cũng không có bốn mùa.
Không có bốn mùa thì cũng không cần thần linh quản lý bốn mùa, khi bọn họ chết đi, đương nhiên cũng sẽ không sống lại.
Lục Thanh Tửu và Doãn Tầm đều hiểu ra hàm nghĩa trong giọng nói của Bạch Nguyệt Hồ, hai người hơi trợn mắt lên, trong con ngươi đều là vẻ không thể tin được.
“Nguyệt Hồ, ý của anh là nếu Dị giới hòa hợp với Nhân giới thì bốn mùa cũng sẽ tan biến như vậy, thần bốn mùa chết đi cũng sẽ không thể sống lại được?” Lục Thanh Tửu nói, “Là như thế sao?”
Bạch Nguyệt Hồ gật đầu.
Hiện tại thần mùa xuân và thần mùa thu đã chết, chỉ còn lại có thần mùa hạ Chúc Dung cùng thần mùa đông Huyền Minh, Lục Thanh Tửu từng gặp Chúc Dung, nhưng chưa nghe qua về tin tức Huyền Minh, vì thế cậu liền hỏi ra, muốn biết về chuyện của Huyền Minh.
Nào biết Bạch Nguyệt Hồ lắc đầu, nói bọn họ đã rất lâu rồi chưa nghe được tin tức liên quan Huyền Minh, linh lực ở đây rất nhạt, tín ngưỡng cũng dần dần tan biến ở trong thế giới, có thể nói thần bốn mùa là thần linh có thần lực tương đối đầy đủ, bọn họ cũng chịu trách nhiệm duy trì cuộc sống của thế giới con người và các loại quy tắc của phi nhân loại.
Vốn Huyền Minh cũng là bá chủ một phương, nhưng y đã biến mất rất lâu, không có ai biết được tin tức của y, cũng không có người biết được y sống chết thế nào.
“Chúc Dung sẽ không sao chứ?” Lục Thanh Tửu không khỏi lo lắng.
“Tạm thời không đâu.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Chúc Dung là người chấp hành hình phạt, thực lực dũng mãnh, là người không có khả năng chết nhất.” Hắn nói, “Nếu anh ta cũng không còn thì thế giới này cũng coi như xong rồi.”
Thần bốn mùa có thể căn cứ theo sự cầu nguyện và cúng bái của tín đồ để điều tiết khống chế mưa gió, làm cho thế giới con người trở nên mưa thuận gió hoà, nhưng khi bọn họ chết sẽ không còn khả năng này, tất cả sương mưa gió tuyết đều sẽ theo ý trời tùy cơ mà thay đổi, lũ lụt ngập úng khô hạn cũng sẽ tùy theo số mệnh.
Cũng may chính là hiện tại khoa học kỹ thuật của con người không ngừng phát triển, yêu cầu đối với thời tiết đã không còn khắc nghiệt như cổ đại nữa, nhưng thời tiết khác thường vẫn là nhược điểm trí mạng đối với các gia đình nông dân, có thể tưởng tượng vốn là đang giữa hè mà lại đột nhiên rơi một trận mưa đá hoặc là tuyết xuống thì sẽ không thể nào thu hoạch cây nông nghiệp được nữa.
Ở trước mặt tự nhiên, tất cả sự hèn mọn của con người đều sẽ lộ ra hoàn toàn.
Cái chết của Nhục Thu khiến cho cả nhà đều bị bao trùm lên một tầng bóng ma u buồn, Lục Thanh Tửu cũng tinh thần sa sút mấy ngày, nhưng rất nhanh liền miễn cưỡng nâng cao tinh thần của mình.
Trước tiên cậu mang nấm đi phơi một chút, sau đó dùng nấm hầm thịt gà, hương thơm nồng cùng mùi vị cứ vậy hòa tan đi bóng ma tâm lý của mọi người đối với món ăn nấu từ nấm này.
Cuối tháng chín là Tết Trung Thu hàng năm, Lục Thanh Tửu cảm giác không khí trong nhà gần đây không tốt lắm, cho nên cậu kêu gọi mọi người làm một bữa tiệc lớn để cùng nhau ăn tết Trung Thu, còn làm thêm một ít bánh trung thu và món cua để vừa ăn vừa ngắm trăng nữa.
Con cua là Chu Miểu Miểu gửi tới đây, mỗi con đều đầy đặn béo khỏe, vì cua lớn nên càng cua dồi dào gạch cua cũng đặc biệt hấp dẫn người.
Lục Thanh Tửu mất mấy ngày làm xong các loại bánh trung thu theo khẩu vị trước, còn lặng lẽ bỏ đồng tiền vào bên trong bánh để chơi trò may rủi nữa.
Vào ngày tết trung thu, một bàn lớn bày đủ các món ăn, bắt mắt người ta nhất chính là cua cay được đặt ở chính giữa, đây được làm từ thịt cua nên cũng không tính là quá nhiều dầu mỡ, nhưng thịt cua béo khỏe hòa cùng hương vị nước sốt hương cay xào đến nổ tung chín đều, bên trong còn có khoai lang đỏ mềm mại và hành tây.
Doãn Tầm cùng Bạch Nguyệt Hồ đều ăn rất nhiều, lúc buổi tối, Lục Thanh Tửu thấy thời tiết hôm nay tốt nên liền pha trà mang bánh trung thu đến trong sân, mọi người cùng nhau ngắm trăng ăn bánh trung thu, không khí đã đỡ hơn không ít, chỉ là bánh trung thu ăn xong rồi Lục Thanh Tửu cũng không ăn ra được đồng tiền nào, cậu có chút bối rối, lẩm bẩm chẳng lẽ mình đã quên bọc vào? Hay là làm mất mấy cái bánh trung thu đó rồi……
Doãn Tầm hỏi Lục Thanh Tửu làm sao vậy.
“Không sao, hai người có ăn trúng vật gì cứng cứng trong bánh không?” Lục Thanh Tửu đầy đầu mờ mịt, “Tôi bỏ vào bên trong bánh trung thu năm đồng tiền……Sao bây giờ ăn không thấy cái nào hết vậy cà.”
Doãn Tầm và Bạch Nguyệt Hồ đều thay đổi vẻ mặt.
Lục Thanh Tửu hoảng sợ suy đoán, không thể tưởng tượng mà nhìn về phía hai người bên cạnh đang ăn bánh trung thu đến cảm thấy mỹ mãn này: “Này, đừng nói hai người ăn luôn rồi nha?”
Doãn Tầm nói: “Tôi không có.”
Bạch Nguyệt Hồ: “Tôi cũng không có.”
Lục Thanh Tửu rất hoài nghi, muốn từ vẻ mặt hai người nhìn ra được manh mối gì đó, nhưng Doãn Tầm và Bạch Nguyệt Hồ đều là một dáng vẻ vô tội, còn khiến cho Lục Thanh Tửu đều nghi ngờ có phải bản thân đã hiểu lầm bọn họ hay không.
“Hai người thật sự không ăn đúng không?” Lục Thanh Tửu xác nhận lại.
“Không có mà.” Doãn Tầm nói, “Tôi cắn cũng không được.”
Bạch Nguyệt Hồ cũng lắc đầu.
Lục Thanh Tửu chỉ có thể từ bỏ, không hề tiếp tục rối rắm chuyện này.
Chỉ là chờ Lục Thanh Tửu vào nhà lấy nước ấm chuẩn bị thêm trà, Doãn Tầm và Bạch Nguyệt Hồ lại liếc mắt nhìn nhau một cái, cả hai đều thấy được sự chột dạ ở trong mắt của đối phương, Doãn Tầm nhỏ giọng nói: “Tôi ăn hai……” Cậu ta tưởng đường phèn nên nuốt mợ luôn rồi.
Bạch Nguyệt Hồ vươn ba ngón tay, hắn còn tàn bạo hơn Doãn Tầm, hoàn toàn không có chú ý tới có đồng tiền hay không, chỉ là cảm thấy nhân có hơi hơi cứng, sau đó rộp rộp nhai mấy phát rồi nuốt vào luôn.
Hai người nói xong lời này, Lục Thanh Tửu vừa lúc trở về, biểu cảm của bọn họ lại biến trở về dáng vẻ bình tĩnh không gợn sóng trước đó, giả vờ như chẳng xảy ra chuyện gì cả.
Xem ra vận may Lục Thanh Tửu thật sự chẳng ra gì, cả một đống đồng tiền mà không ăn trúng được cái nào, còn người ăn trúng được…… Nuốt vào bụng cũng tính như đã ăn trúng được rồi đúng không?
=====.