Nông Trường Ảo Tưởng


Chúc Long biết bản thân rất tham lam.

Gã muốn có được và sở hữu tất cả mọi thứ, đặc biệt là đối với những thứ mà bản thân thích.

“Cậu cho rằng tên đó thật sự thích cậu sao?” Người nói chuyện kia rõ ràng ngay cả đôi mắt cũng không có, nhưng Chúc Long lại có thể nhìn ra được mùi vị trào phúng cùng vẻ cười lạnh từ trên khuôn mặt của ông ta, “Tên đó thích cậu là bởi vì tên đó xem cậu như con người, nếu cậu nói cho tên đó biết cậu là Chúc Long, tên đó có thể thích cậu sao?”
“Câm miệng.” Ngô Như Hỏa phun ra hai chữ, biểu cảm vặn vẹo đến dọa người, “Ngao Nhuận, ông có tư cách nói những lời đó với tôi sao? Ông chỉ là kẻ thất bại một tên phế vật……”
Ngao Nhuận nghe vậy lại nở nụ cười, khóe miệng ông ta hiện ra một độ cong đẹp, trào phúng trước đó đã biến mất không thấy đâu, thay vào đó lại càng thêm điên cuồng khinh miệt Ngô Như Hỏa, ông ta nói: “Cậu bảo tôi câm miệng, là bởi vì đã sớm biết đáp án rồi sao? Cũng đúng thôi…… nào có nhiều con người sẵn lòng tiếp nhận con quái vật như cậu.

Cho dù bọn họ có tiếp nhận cậu thì cũng chỉ là muốn lừa gạt cậu mà thôi.”
Ngô Như Hỏa phát ra tiếng rít gào rống giận, vọt đến Ngao Nhuận, lúc này tuy rằng Ngao Nhuận không phải là đối thủ của Ngô Như Hỏa, nhưng muốn né tránh công kích của gã thì cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.

Ngọn lửa màu đỏ nhảy múa giữa hai người, dường như hóa ra nguyên hình hai con rồng lớn.

“Cậu tức giận ư.” Ngao Nhuận vẫn duy trì nụ cười mà Ngô Như Hỏa cảm thấy chán ghét nhất, “Chẳng lẽ bị tôi nói trúng cái gì rồi sao?”
Ngô Như Hỏa không hề đối thoại với Ngao Nhuận, mỗi chiêu thức gã ra đều có thể gi3t ch3t ngay một người, hoàn toàn không ngó ngàng gì đến bản thân, cứ như vậy mà nóng lòng muốn gi3t ch3t Ngao Nhuận.

Nhìn dáng vẻ này của Ngô Như Hỏa, Ngao Nhuận lại vô cùng vui vẻ, ông ta bị một ít vết thương, nhưng đều không nghiêm trọng, hai người càng đánh càng kịch liệt, thoắt cái liền thu hút tới người bên cạnh của Chúc Dung, Chúc Long vốn định giữ Ngao Nhuận lại, nhưng vẫn để ông ta chạy thoát.

Bất đắc dĩ, Chúc Long cũng chỉ có thể lựa chọn rời đi.

Ngao Nhuận không có chủ động công kích Chúc Long, cho nên trên người Chúc Long cũng không có vết thương gì lớn, gã về tới trong nhà rồi im lặng chờ đợi.

Sau khi bắt đầu mùa đông, trời tối rất sớm, ước chừng vào lúc chạng vạng, bên ngoài tuyết lại bắt đầu rơi.

Trước khi Ngô Hiểu Hàng về nhà đã ghé siêu thị mua không ít trái cây và thịt, dự định nhân vào cuối tuần ngày mai sẽ nấu một bữa ngon cho đứa nhỏ trong nhà.

Ngô Như Hỏa còn ở độ tuổi cơ thể đang phát triển, không thể ăn quá ít, anh ta mặc quần áo mùa đông mỏng manh âm thầm tính toán ở trong lòng, sắp đến tết rồi, anh ta còn phải để dành chút tiền mua cho Ngô Như Hỏa một cái áo mùa đông đắt tiền một chút……
Ngô Hiểu Hàng xách theo túi lớn túi nhỏ đi tới cửa nhà mình, anh ta được như mong muốn thấy được ánh đèn sáng lên trong nhà, trong lòng hơi hơi ấm áp, sau đó liền lên lầu móc ra chìa khóa mở cửa nhà mình.

Ngô Như Hỏa ngồi ở trong nhà, đưa lưng về phía anh ta.

Ngô Hiểu Hàng kêu một tiếng: “Như Hỏa.”
Ngô Như Hỏa không cử động.

“Như Hỏa? Em làm sao vậy?” Ngô Hiểu Hàng phát hiện trên người Ngô Như Hỏa khác thường, phản ứng đầu tiên của anh ta là Ngô Như Hỏa nhà anh ta lại bị người khác bắt nạt nữa rồi, trong lòng nổi lên một ngọn lửa giận khó có thể tả, đương nhiên lửa giận nhằm vào đối tượng cũng phải là Ngô Như Hỏa, đối với nhà anh ta mà nói thì đứa trẻ này chính là nhóc con ốm yếu mà anh ta vô cùng thương xót ở trong lòng.

“Người nhà em lại tìm đến sao?” Ngô Hiểu Hàng buông đồ đạc xuống rồi đi tới phía sau Ngô Như Hỏa, giọng điệu anh ta rất cẩn thận, cố gắng lựa chọn tìm từ dịu dàng nhất có thể, ‘’Có phải bọn họ biết chúng ta ở chỗ này rồi không? Nếu em không vui thì tìm thời gian chúng ta chuyển nhà đi, dọn đến nơi mà bọn họ không tìm được em……”
Ngô Như Hỏa không nhúc nhích, cũng không nói chuyện, cứ như một pho tượng cứng đờ.

Ngô Hiểu Hàng càng lo lắng, anh ta nói: “Như Hỏa……”Lời của anh ta vừa ra khỏi miệng, thiếu niên trước mặt chợt duỗi tay ra rồi nặng nề nắm lấy cổ tay của anh ta.

Ngô Hiểu Hàng hoảng hốt trong lòng, Ngô Như Hỏa dùng sức rất mạnh nắm lấy tay anh ta, thậm chí cổ tay còn truyền đến cảm giác đau đớn, một tay khác của anh ta vội vàng nhẹ nhàng ôm lấy Ngô Như Hỏa, muốn để trong lòng gã dễ chịu một chút, “Không sao, không sao, anh sẽ bảo vệ em, không cho bọn họ tổn thương em nữa.” Cho đến bây giờ anh ta vẫn nhớ rõ những vết thương đáng sợ trên người của Ngô Như Hỏa, cũng không biết người lớn thế nào, sao lại có thể làm chuyện quá đáng với một đứa trẻ như thế.

“Bảo vệ tôi?” Giọng điệu Ngô Như Hỏa có chút kỳ quái, “Anh bảo vệ tôi sao?”
Ngô Hiểu Hàng ừm một tiếng chắc chắn, trong giọng nói tràn ngập quyết tâm.

“Anh chỉ là con người yếu ớt, lấy cái gì mà bảo vệ tôi.” Ngô Như Hỏa nói, “Hơn nữa…… cho dù tôi như thế nào, anh cũng sẽ chấp nhận sao?”
“Ừm.” Ngô Hiểu Hàng dùng giọng điệu khẳng định.

“Cho dù tôi không phải là con người sao?” Ngô Như Hỏa nói.

Ngô Hiểu Hàng nghe vậy thì có chút mờ mịt, anh ta không hiểu rõ lời Ngô Như Hỏa nói không phải con người là có ý gì, nhưng trong miệng vẫn là phản xạ có điều kiện đáp một tiếng, nói đúng vậy, cho dù em là gì thì bản thân cũng sẽ chấp nhận.

“Thật sao?” Ngô Như Hỏa xác nhận lại lần nữa.

“Thật mà.” Ngô Hiểu Hàng nói.

Ngô Như Hỏa chậm rãi xoay đầu qua, khi Ngô Hiểu Hàng nhìn thấy khuôn mặt của Ngô Như Hỏa thì trong nháy mắt đôi mắt mở to, lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.

Chỉ thấy mặt Ngô Như Hỏa đã hoàn toàn thay đổi, đồng tử đỏ đậm, thậm chí ở bên trong còn có ngọn lửa đang cháy lên, hai bên má mọc ra rất nhiều thứ giống như là vảy, trên trán còn có sừng màu đen, trông cực kỳ đáng sợ.

“Á!!!” Ngô Hiểu Hàng phát ra tiếng hét sợ hãi, xoay người liền muốn bỏ chạy, nhưng Ngô Như Hỏa lại gắt gao nắm lấy cánh tay anh ta, khiến cho anh ta hoàn toàn không thể nào động đậy được.

“Tên lừa đảo.” Giọng nói của Ngô Như Hỏa trầm thấp, không còn là tiếng thanh thúy non nớt của đứa nhỏ nữa, gã thấy Ngô Hiểu Hàng biểu hiện lùi từng bước về sau thì hung tợn nói, “Anh là kẻ lừa đảo đáng ghét.”
“Cứu mạng, cứu mạng ——” Ngô Hiểu Hàng không kiềm chế được kêu lên, lần đầu tiên anh ta cảm giác được hơi thở của cái chết, sát ý dày đặc tản ra từ trên người của Ngô Như Hỏa nói cho anh ta biết, gã thật sự muốn giết chính mình.

Khát vọng sinh tồn mãnh liệt khiến Ngô Hiểu Hàng không ngừng muốn tránh thoát khỏi tay của Ngô Như Hỏa, nhưng sức lực anh ta so với Ngô Như Hỏa thì chỉ là kiến càng bám vào cây mà thôi.

Bàn tay mảnh khảnh của Ngô Như Hỏa đã biến thành xiềng xích không gì phá nổi, gắt gao chế trụ Ngô Hiểu Hàng, khiến anh ta không có chỗ trốn thoát được.

“Không phải anh nói sẽ không sợ tôi sao!?” Ngô Như Hỏa phẫn nộ đến cực điểm, gã không ngờ lời nói của Ngao Nhuận đã thành sự thật, Ngô Hiểu Hàng hoàn toàn không thể chấp nhận gã không phải là con người, “Tại sao lại muốn gạt tôi!!”
Ngô Hiểu Hàng bị dọa trực tiếp mềm oặt ngã xuống ở trên mặt đất, anh ta nói không ra lời, chỉ là ngây ngốc nhìn người trước mặt, sợ hãi đến sắp ngất đi luôn rồi.

Ngô Như Hỏa thả lỏng tay, Ngô Hiểu Hàng cũng không cử động, hai người đối diện một lát, Ngô Hiểu Hàng lại khóc nức nở lên, lời nói kế tiếp của anh ta khiến cho trong lòng Ngô Như Hỏa như rơi hẳn vào trong nước đá, anh ta nói: “Quái…… Quái vật…… trả Như Hỏa lại cho tôi, mau trả em ấy trả lại cho tôi đi mà.”
Quái vật? Anh ấy gọi mình là quái vật sao? Biểu cảm của Ngô Như Hỏa cứng đờ trong nháy mắt.

Ngô Hiểu Hàng khóc đau khổ như vậy, anh ta nắm vạt áo của Ngô Như Hỏa, hô: “Mau trả Như Hỏa lại cho tôi, trả lại cho tôi đi mà——”
Như Hỏa? Ai là Như Hỏa? Tên của gã là Như Hỏa, xung quanh Chúc Long bắt đầu có ngọn lửa màu đỏ xoay quanh, gã đột nhiên nhận ra được, Ngô Như Hỏa vốn dĩ không phải là tên của gã, người mà Ngô Hiểu Hàng muốn bảo vệ kia, cũng chưa bao giờ là gã.

Tên của gã là Ngao Chích, là Chúc Long bị phái đến Nhân giới để hủy diệt hết tất cả……
“A!!” Ngô Hiểu Hàng bị ngọn lửa trên người Ngao Chích làm bị bỏng, anh ta bị bắt buộc thả lỏng tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một vết bỏng màu đỏ, anh ta vẫn còn khóc, trong miệng gọi tên Ngô Như Hỏa.

“Đáng thương thật.” Ngao Chích thương hại nhìn anh ta, con mắt còn một chút màu đen cuối cùng, cũng đã bị màu đỏ thay thế, gã nâng mặt Ngô Hiểu Hàng lên, sau đó nhìn nước mắt lăn theo hai gò má của anh ta xuống, lại hóa thành sương mù biến mất ở trong không khí nhiệt độ cao, giống như chưa từng tồn tại vậy, “Nếu như đã đáng thương như vậy, thì cứ để cho tôi giúp anh kết thúc tất cả mọi đau khổ này đi.”
“Như Hỏa…… Như Hỏa……” Ngô Hiểu Hàng khóc đến sắp ngất đi rồi.

Ngao Chích không nói chuyện nữa, gã duỗi tay vu0t ve đầu Ngô Hiểu Hàng, tựa như lúc bắt đầu Ngô Hiểu Hàng đã từng vu0t ve mình vậy, gã hơi cúi đầu rồi đặt một nụ hôn an ủi lên trên trán của Ngô Hiểu Hàng, “Yên tâm, sẽ không đau đâu, tôi sẽ giúp anh kết thúc tất cả mọi chuyện này, sẽ rất nhanh thôi.”
Ngọn lửa bắt đầu lan tràn, Ngô Hiểu Hàng mờ mịt ngẩng đầu, anh ta nhìn thấy một cái miệng to như chậu máu đầy những chiếc răng nhọn đang há ra……
Khi mấy người Chúc Dung chạy tới thì Chúc Long đã rời đi.

Tòa nhà dân cư vốn được cho là đã bị thiêu rụi trong ngọn lửa, lại không có dấu vết bị phá hư, ngược lại hiện trường lại được bảo quản rất tốt, giống như Chúc Long vốn nên vô tâm vô tình nhưng vẫn có chút quyến luyến đối với nơi này vậy.

Sắc mặt Chúc Dung vô cùng khó coi, y phát hiện hiện trường có mấy giọt vết máu, chứng tỏ Chúc Long đã từng ăn người ở chỗ này.

Chúc Long thật sự đã ăn người, nhưng dựa theo tính cách bắt bẻ lại bạo ngược của bọn họ thì thông thường đều sẽ chỉ ăn một bộ phận non mềm trên cơ thể con người.

Những con người bị Chúc Long gi3t ch3t trước đó, chính là bị chọn lấy đi một phần nội tạng non mềm nhất, còn cơ thể cùng phần đầu, bọn họ cũng đều khinh thường không thích đụng vào.

Nhưng người trước mắt này lại bị Chúc Long ăn hết toàn bộ cả người, ý nghĩa ở trong đó khiến cho Chúc Dung có một dự cảm cực kỳ không lành.

Lời nói của Bạch Nguyệt Hồ đã xác minh suy đoán của Chúc Dung: “Nó ăn cả người chăm sóc của bản thân luôn rồi.”
Chúc Dung mắng tho tục.

Bạch Nguyệt Hồ ngửi ngửi mùi trong không khí: “Còn chưa có đi xa, đuổi theo!”
Chúc Dung thở dài: “Quả nhiên súc sinh chính là súc sinh.” Sinh vật cao cấp đều có thể khống chế dục v0ng chính mình, nhưng Chúc Long lại không làm được, bọn họ chỉ cần bị k1ch thích là sẽ nuốt luôn thứ mình thích vào bụng, đến mức còn có thể lấy ra hay không thì cũng đã không phải chuyện bọn họ muốn quan tâm nữa rồi.

Lúc trước Chúc Long đánh một trận với Ngao Nhuận, cũng không biết Ngao Nhuận làm cái gì mà Chúc Long trở về đã ăn luôn người chăm sóc của mình như thế này.

Chúc Long vô cùng kén chọn đối với người chăm sóc, trong tình huống bình thường ăn luôn người chăm sóc bọn họ đầu tiên thì rất khó sẽ tìm ra được người thứ hai.

Điều này đối với bọn họ mà nói là chuyện tốt, cũng là chuyện xấu, chuyện tốt là bởi vì Chúc Long không có người chăn nuôi sẽ càng dễ dàng lộ ra tung tích, mà chuyện xấu là sau khi Chúc Long ăn luôn người chăm sóc thì sức mạnh sẽ trở nên cực mạnh, hơn nữa cũng bởi vì vậy mà xuất hiện một người hy sinh mới.

Bạch Nguyệt Hồ chạy ra khỏi ngoài cửa, Chúc Dung theo sát phía sau, đuổi theo phương hướng mà Chúc Long đã biến mất.

……
Doãn Tầm khó khăn kéo Lục Thanh Tửu đã hoàn toàn đông cứng trở vào trong nhà, lúc này Lục Thanh Tửu quả thực cứng đơ giống một pho tượng băng, Doãn Tầm sợ nếu bản thân không cẩn thận làm Lục Thanh Tửu rơi rớt cái gì một cái thì sẽ rớt luôn bộ phận ở trên người mất.

“Hu hu hu…… hu hu……” Sau mấy trận khóc bất lực, cuối cùng Doãn Tầm cũng đặt được Lục Thanh Tửu lên trên giường, sau đó bỏ thêm than vào chậu than cùng giường đất ở trong phòng, muốn khiến cho cơ thể Lục Thanh Tửu ấm lên.

“Cậu sẽ không sao đâu, cậu sẽ không sao đâu.” Doãn Tầm lấy quần áo và chăn phủ đầy lên trên người Lục Thanh Tửu, cậu ta hoảng loạn chạy quanh ở trong phòng rồi lại gọi điện thoại cho Bạch Nguyệt Hồ lần nữa, nhưng vẫn không có tín hiệu.

Doãn Tầm không có cách nào, chỉ có thể sử dụng lại biện pháp của bản thân, cậu ta bắt đầu nấu nước ấm, muốn dùng nước ấm thử lau người cho Lục Thanh Tửu xem sau.

Lục Thanh Tửu lại bị lăn qua lộn lại thì có chút mệt mỏi, đôi mắt cậu chậm rãi muốn khép lại, thấy cảnh này Doãn Tầm lại bị sợ hết hồn.

“Đừng ngủ, đừng ngủ mà!!” Đã từng thấy rất nhiều ví dụ con người bởi vì bị rét lạnh mà chết đi, Doãn Tầm vội vàng lớn tiếng kêu lên, muốn làm cho Lục Thanh Tửu tỉnh táo lại một tý, “Lục Thanh Tửu, đừng ngủ, đừng ngủ!!! Ngủ rồi sẽ xong đời luôn đấy!!!”
Lục Thanh Tửu có thể nghe được tiếng của Doãn Tầm, nhưng bản thân lại không có cách nào biểu đạt được, thật ra cậu không có sắp ngủm như trong tưởng tượng của Doãn Tầm vậy, cảm giác rét lạnh chỉ tồn tại khi nó mới vừa bị rót vào trong cơ thể, sau đó thì cậu vẫn chưa cảm thấy lạnh gì cả, ngoại trừ cơ thể cứng đờ ra thì cũng không có cảm giác gì khác.

“Đừng ngủ, đừng ngủ mà.” Doãn Tầm choáng váng, giơ tay liền cho Lục Thanh Tửu hai cái tát, Lục Thanh Tửu bị đánh nháy mắt liền tỉnh táo ngay, cậu trợn to mắt nhìn Doãn Tầm, nghĩ thầm có phải tên này cố ý hay không thế.

Doãn Tầm nhìn thấy tát có tác dụng, lúc này mới vui vẻ lên, nói bạn tôi ơi, tôi thật không phải cố ý đâu, nhưng mà tôi không còn cách nào khác cả, ngủ rồi cậu sẽ ngủm mất, chúng ta nhất định phải chống đỡ được đến khi Bạch Nguyệt Hồ trở về.

Nếu lúc này Lục Thanh Tửu có thể nói, nhất định sẽ há mồm ra chửi một trận cho xem.

Doãn Tầm chú ý thấy lửa giận trong mắt Lục Thanh Tửu, cậu ta lại cười ngây ngô lên, nói: “Tiểu Tửu à, cậu thấy tôi thông minh lắm đúng không, yên tâm đi, tôi nhất định sẽ không để cậu ngủ đâu.” Nói xong liền hung hăng nhéo cánh tay Lục Thanh Tửu một cái.

Lục Thanh Tửu đau đến nổi tròng mắt sắp lòi luôn ra ngoài, tức giận đến thiếu chút nữa trực tiếp ngất xỉu, kinh khủng nhất chính là Doãn Tầm giống như nhéo đến nghiện, cậu còn chưa ngủ vậy mà đã nhéo cậu thêm hai cái, còn vô tư nói rằng vì đề phòng Lục Thanh Tửu buồn ngủ.

Tên này nhéo đến hăng say, còn nghiên cứu vệt đỏ nổi lên, nói cậu không cần lo lắng đâu, tôi sẽ cho cậu nhéo lại con gà con khi cậu khỏe lại mà.

Lục Thanh Tửu: “……” Doãn Tầm, cậu cứ chờ đó cho tôi đi.

Vào ngày này, Lục Thanh Tửu chưa bao giờ trông chờ Bạch Nguyệt Hồ trở về như vậy ……
Trời vừa rạng sáng, Doãn Tầm vẫn luôn chú ý di động của chính mình, cho đến nửa đêm khi tuyết nhỏ đi, di động mới đột nhiên có hai vạch tín hiệu, cậu ta vội vàng móc ra gọi điện thoại ngay cho Bạch Nguyệt Hồ.

Điện thoại vang lên mười mấy tiếng, lúc Doãn Tầm còn cho rằng Bạch Nguyệt Hồ sẽ không nhận điện thoại, thì đầu bên kia chợt truyền đến giọng Bạch Nguyệt Hồ, có thể là hắn thấy được dãy số của Doãn Tầm, biết trong nhà nhất định xảy ra chuyện, cho nên giọng nói có chút nặng nề: “Thanh Tửu bị sao?”
“Anh mau trở về đi!! Tiểu Tửu bị tên ông ngoại khốn nạn kia làm cho đông cứng rồi.” Doãn Tầm sợ di động lại không có tín hiệu, cho nên nhanh chóng nói chuyện quan trọng nhất với Bạch Nguyệt Hồ.

Bạch Nguyệt Hồ nghe xong thì tỏ vẻ mình sẽ lập tức sẽ trở về, kêu Doãn Tầm đừng căng thẳng, cũng đừng rời khỏi sân.

Doãn Tầm vội vàng nói được.

Kế tiếp lại là chờ đợi dài dằng dặc, vốn thời gian ngắn ngủi vào lúc này như bị kéo dài vô hạn, Doãn Tầm nhìn Lục Thanh Tửu trợn tròn mắt trên giường, cảm thấy bản thân chưa bao giờ chờ đợi lâu như vậy, cho đến khi ngoài phòng vang lên tiếng bước chân đạp lên trên tuyết đọng, một hơi bị dồn ở trong ngực Doãn Tầm lúc này mới thở ra được.

“Bạch Nguyệt Hồ, Bạch Nguyệt Hồ, anh cuối cùng cũng trở về rồi!” Doãn Tầm xuyên qua qua cửa sổ nhìn thấy được Bạch Nguyệt Hồ đi vào trong sân, vội vàng mở cửa cho hắn, nói, “Tôi sắp sốt ruột muốn chết luôn rồi này.”
Trên đầu với trên người Bạch Nguyệt Hồ đều là tuyết đọng, hắn cũng không thèm để ý, tùy tay vỗ một chút, quay đầu hỏi: “Thanh Tửu đâu?”
“Cậu ấy ở trên giường!” Doãn Tầm nói, “Tình hình không tốt cho lắm!”
Bạch Nguyệt Hồ nghe vậy vội vàng đi tới mép giường, thấy cả người Lục Thanh Tửu cứng đờ.

Hắn duỗi tay sờ mặt Lục Thanh Tửu một chút, vốn dĩ biểu cảm nghiêm túc lại càng thêm nghiêm trọng, hắn nói: “ Mặt em ấy vẫn đỏ như vậy sao?”
Doãn Tầm xem xét mắt nhìn mặt Lục Thanh Tửu, im lặng một lát, sau đó nhỏ giọng nói: “Không phải, hình như vừa rồi có hơi trắng.”
Bạch Nguyệt Hồ: “Vậy sao lại bị đỏ.”
Doãn Tầm: “Tôi muốn giúp Lục Thanh Tửu duy trì tỉnh táo…… nên đánh.”
Bạch Nguyệt Hồ: “……”
Lục Thanh Tửu oán hận trừng mắt nhìn qua, tuy rằng cơ thể cậu không động đậy nổi, nhưng ánh mắt vẫn có thể giết người.

Bạch Nguyệt Hồ mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ, duỗi tay ôm Lục Thanh Tửu vào trong lòng ngực mình, nhanh chóng kiểm tra tình trạng cơ thể của Lục Thanh Tửu, rồi bảo Doãn Tầm đi rót một ly nước ấm đến đây.

Doãn Tầm vội vàng chạy đi bưng nước ấm rồi đưa tới trên tay của Bạch Nguyệt Hồ.

Bạch Nguyệt Hồ đỡ cơ thể của Lục Thanh Tửu rồi đưa nước ấm đến miệng của cậu, Lục Thanh Tửu khó khăn nuốt xuống, cảm giác sau khi nước ấm đi vào thân thể của mình thì liền một đường theo yết hầu chảy vào dạ dày, cả người rất nhanh đã ấm áp lên, trong miệng cậu phát ra một tiếng than nhẹ thoải mái, lúc này mới phát hiện chính mình có thể nói chuyện được rồi.

“Tiểu Tửu?” Nghe được giọng của cậu, Bạch Nguyệt Hồ kêu lên.

Lục Thanh Tửu lại uống thêm một ly, cảm giác bản thân như đã sống lại, tuy rằng cơ thể còn có một chút cứng đờ, nhưng ít nhất đã có thể nói chuyện, cùng lúc đó, cậu cũng cảm giác được sau khi băng tan trên má mình chợt đau rát, không khỏi tức giận nói: “Mẹ nó, Doãn Tầm, cậu ra tay ác vừa thôi, còn chỉ đánh có một bên mặt nữa chứ.”
Doãn Tầm phản bác nói tôi không có mà, rõ ràng tôi cũng có đánh cánh tay cậu, không tin cậu nhìn xem đi.

Lục Thanh Tửu cúi đầu vừa thấy, quả nhiên phát hiện cánh tay chính mình cũng bị đỏ một mảng lớn, hơn nữa vệt đỏ thật sự đúng là có hình dạng con gà nhỏ, cậu vậy mà lại bị Doãn Tầm làm cho nở nụ cười.

Bạch Nguyệt Hồ cũng xem rõ đã xảy ra chuyện gì, khuyên Lục Thanh Tửu đừng tức giận quá.

“Tình hình hiện tại của em thế nào.” Lục Thanh Tửu kể lại chuyện cậu và Ngao Nhuận gặp mặt với Bạch Nguyệt Hồ.

Sau khi Bạch Nguyệt Hồ nghe xong thì chau mày, nói: “Tại sao ông ta lại muốn làm như vậy?”
Lục Thanh Tửu: “Em sắp chết rồi sao?”
Bạch Nguyệt Hồ lắc đầu: “Người bình thường nhất định sẽ chết, nhưng em có một phần tư huyết thống Long tộc, tuy rằng cần một khoảng thời gian dài để khôi phục, nhưng cũng không đến mức bị thương đến tính mạng.”
Trong lòng Lục Thanh Tửu thở phào nhẹ nhõm, lúc cậu thấy Ngao Nhuận đã cảm giác ông ngoại cũng không có ác ý gì với mình, nhưng cậu lại nghĩ không rõ tại sao ông ấy lại muốn làm mình đông cứng như vậy, chẳng lẽ là có nguyên nhân gì đặc biệt sao?
Tiếp theo, Bạch Nguyệt Hồ lại nói cho Lục Thanh Tửu biết bên phía Chúc Long đã xảy ra chuyện.

Hình như Ngao Nhuận đã đánh một trận với Chúc Long, hơn nữa cũng không biết đã sử dụng cách gì k1ch thích Chúc Long khiến Chúc Long trực tiếp bùng nổ, trở về liền ăn luôn người chăm sóc của bản thân, hiện tại Chúc Dung còn đang đuổi theo Chúc Long, không biết tình hình hiện tại như thế nào rồi……
Lục Thanh Tửu cảm thấy mọi chuyện một vòng móc nối một vòng, giống như có chuyện gì lớn sắp xảy ra vậy, hơn nữa trước khi Ngao Nhuận rời đi còn nói một câu ‘không còn thời gian nữa rồi’, hiện tại cậu vẫn chưa rõ, chuyện gì mà không còn thời gian chứ.

“Tôi muốn dẫn em rời khỏi đây.” Bạch Nguyệt Hồ chợt mở miệng.

“Rời đi sao? Tại sao phải rời khỏi?” Lục Thanh Tửu mờ mịt.

“Tuy rằng bây giờ em đã khôi phục, nhưng khí lạnh trong cơ thể em vẫn sẽ liên tục không ngừng kích phát ra ngoài, nếu nhiệt độ xung quanh quá thấp thì cũng sẽ ảnh hưởng đến cơ thể của em.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Em rời khỏi thôn Thủy Phủ trước, tôi sẽ dẫn em đến một nơi ấm áp, qua hết mùa đông rồi lại tính tiếp.”
Lục Thanh Tửu nói: “Vậy anh định dẫn em đi đâu?”
Bạch Nguyệt Hồ cân nhắc một lát: “Nếu em không muốn ở lại Nhân giới, vậy đến thế giới phi nhân loại đi.”
Lục Thanh Tửu thẳng thắn nói: “Em không đi đâu hết.”
Bạch Nguyệt Hồ: “Không được.”
Lục Thanh Tửu nói: “Nói thật, có thể đi hay không, em luôn có một loại dự cảm không tốt.”
Bạch Nguyệt Hồ im lặng từ chối Lục Thanh Tửu.

Lục Thanh Tửu quan sát đến biểu cảm của Bạch Nguyệt Hồ, trong lòng lại có một suy đoán không tốt lắm, cậu vẫn luôn cảm thấy Ngao Nhuận đột nhiên ra tay với chính mình là rất kỳ quái, hoàn toàn không có ý muốn lấy đi tính mạng của cậu, vậy thì tất nhiên là có mưu tính khác, hơn nữa Ngao Nhuận vẫn luôn muốn cậu rời khỏi thôn Thủy Phủ, chẳng lẽ ý của ông ấy đông lạnh mình chính là muốn để Bạch Nguyệt Hồ ra tay dẫn mình đi sao?
Lục Thanh Tửu nghĩ đến đây, cậu ngước mắt nhìn về phía Bạch Nguyệt Hồ: “Anh đưa em đi, chẳng phải là sẽ đúng ý của Ngao Nhuận sao?”
Bạch Nguyệt Hồ im lặng, an tĩnh một hồi lâu mới nói một câu: “Đúng ý của ông ta thì sao?”
Lời này cũng coi như chứng minh suy đoán của Lục Thanh Tửu, quả nhiên, Ngao Nhuận cố ý đông lạnh cậu không phải là muốn giết cậu, mà là muốn cho Lục Thanh Tửu rời khỏi nơi này, nhưng Lục Thanh Tửu không nghĩ ra tại sao Ngao Nhuận lại có chấp niệm lớn đối với chuyện cậu rời đi như vậy.

“Ngao Nhuận nói sắp có chuyện gì đó sắp xảy ra.” Lục Thanh Tửu thử đặt câu hỏi, “Anh có biết là chuyện gì không?”
Bạch Nguyệt Hồ lắc đầu.

Lục Thanh Tửu hồ nghi nói: “Anh thật sự không biết sao?”
Bạch Nguyệt Hồ thở dài, hắn duỗi tay sờ sờ khuôn mặt của Lục Thanh Tửu, cảm nhận được trên mặt không có nhiệt độ như ngày xưa, nó đã trở nên lạnh lẽo: “Tôi thật sự không biết, Thanh Tửu, em nghe lời tôi đi, tôi không thể mất em đâu.”
Lục Thanh Tửu nói: “Em biết……” Cậu có thể cảm nhận được một sự bi thương sâu nặng vô hình từ trên người Bạch Nguyệt Hồ, sự bi thương này phát ra từ một nơi nào đó không biết được, nhưng lại cứ mãnh liệt như thế.

Bạch Nguyệt Hồ duỗi tay ôm chặt Lục Thanh Tửu, môi hôn lên lông mi của cậu.

Lục Thanh Tửu đang muốn nói gì nữa, Bạch Nguyệt Hồ lại cảm giác được cái gì đó, sắc mặt liền thay đổi, hắn nói: “Không ổn rồi!”
Lục Thanh Tửu vội hỏi xảy ra chuyện gì.

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Chúc Dung…… đã xảy ra chuyện.”
Lúc này Lục Thanh Tửu mới nhớ tới Bạch Nguyệt Hồ đang cùng Chúc Dung đuổi theo Chúc Long, hiện tại một mình Bạch Nguyệt Hồ chạy về, Chúc Dung cũng chỉ có thể đối phó với Chúc Long một mình.

“Anh mau đi đi.” Lục Thanh Tửu vội nói, “Em không sao cả, chờ anh giải quyết chuyện Chúc Dung xong rồi hẳn dẫn em rời khỏi nơi này.”
Biểu cảm của Bạch Nguyệt Hồ phức tạp, lại không có nói chuyện.

Lục Thanh Tửu biết hắn đang lo lắng cái gì, vội vàng bảo đảm khi Bạch Nguyệt Hồ xử lý xong chuyện này thì sẽ đồng ý rời khỏi thôn khỏi Thủy Phủ, đến nơi ấm áp ……
“Anh mau đi đi, Chúc Dung đã xảy ra chuyện rồi, lỡ đâu càng kéo dài chuyện sẽ càng trở nên phiền phức hơn thì phải làm sao.” Lục Thanh Tửu khuyên bảo, “Em đã ấm lại rồi, thật sự không sao cả, mau đi đi.”
Dưới sự thúc giục không ngừng của Lục Thanh Tửu, cuối cùng Bạch Nguyệt Hồ lên tiếng, hắn dặn dò Lục Thanh Tửu đừng chạy lung tung khắp nơi, bản thân xử lý xong mọi chuyện thì sẽ lập tức quay về dẫn cậu rời khỏi đây.

Lục Thanh Tửu ngoan ngoãn gật đầu, nhìn Bạch Nguyệt Hồ rời đi.

“Cậu thật sự không sao chứ?” Doãn Tầm lo lắng nhìn Lục Thanh Tửu.

“Không sao cả” Lục Thanh Tửu thở ra một ngụm sương trắng, chà xát tay chính mình, “Chúc Dung…… không thể xảy ra chuyện được.”
=======.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui