Sau khi Bạch Nguyệt Hồ đi rồi, Chúc Dung cũng không từ bỏ việc đuổi theo con Chúc Long hung ác kia.
Tuy rằng khi không có người chăm sóc thì sẽ có thể dễ dàng tìm được Chúc Long hơn, nhưng y dựa theo tình huống trước đó, Chúc Long như vậy cũng sẽ càng thêm nguy hiểm hơn nữa.
Tinh thần bọn họ đã rơi vào tình trạng vô cùng hỗn loạn, khi nhìn thấy vật sống sẽ tấn công ngay lập tức, gần như đã đánh mất hết lý trí của bản thân.
Nếu cứ để sinh vật như vậy ở Nhân giới thì thật sự không ổn một chút nào, chẳng những có thể dẫn đến thương vong trầm trọng ở Nhân giới, còn có thể để lộ ra tình hình của phi nhân loại, sau đó mà muốn giải quyết hậu quả thì cũng sẽ trở nên vô cùng khó khăn.
Cũng may lúc này Chúc Long cũng không cố tình giấu giếm hành tung của chính mình, cho nên dễ tìm hơn rất nhiều.
Vốn dĩ Bạch Nguyệt Hồ đang cùng đuổi theo với Chúc Dung, nhưng nửa đường lại nhận được một cuộc điện thoại, ngay sau đó sắc mặt thay đổi, nói Thanh Tửu đã xảy ra chuyện.
Chúc Dung nghe vậy bảo Bạch Nguyệt Hồ nhanh chóng trở về đi, Bạch Nguyệt Hồ cũng không do dự, nói bản thân xử lý xong việc nhà thì sẽ ngay lập tức trở lại, bảo Chúc Dung mọi chuyện đều phải cẩn thận.
Chúc Dung gật gật đầu rồi nhìn Bạch Nguyệt Hồ biến mất ở bên trong làn sương đen.
Sau khi tiễn Bạch Nguyệt Hồ đi thì sự chú ý của y lại đặt lên trên Chúc Long, tiếp tục truy theo dấu vết của Chúc Long để lại mà đi về phía trước, rất nhanh, dấu vết càng ngày càng rõ ràng, việc này cũng có nghĩa là khoảng cách của Chúc Dung đã càng ngày càng gần với Chúc Long rồi.
Những bông tuyết trắng lơ lửng rơi xuống mặt đất, bước chân của Chúc Dung dừng trước một hẻm nhỏ đen nhánh.
Bên trong hẻm nhỏ không có ánh đèn, người thường rất khó thấy rõ tình hình bên trong, cũng may Chúc Dung cũng không phải người, y là thần mùa hạ, là vua của những ngọn lửa, cho nên y thấy rõ được tình huống ở trong ngõ nhỏ.
Một bóng dáng gầy yếu đang ngồi xổm trong một góc của hẻm nhỏ, gã nghe được tiếng bước chân của Chúc Dung thì chậm rãi đứng lên.
Nhìn từ bên ngoài thì đây chỉ là một thiếu niên con người gầy yếu, còn chưa cao tới bả vai Chúc Dung, nhưng sát ý dày đặc tản ra ở trên người gã đã nói cho Chúc Dung biết người trước mắt này chính là con Chúc Long đã ăn luôn người chăm sóc của mình rồi thoát khỏi hiện trường kia.
“Phiền quá đi.” Chúc Long chậm rãi xoay đầu, đôi mắt gã đã không có đồng tử màu đen, đã hoàn toàn bị ngọn lửa màu đỏ thay thế, thậm chí ngọn lửa kia còn vụt ra từ giữa hốc mắt của gã, cứ giống như ngọn lửa mới là một bộ phận cấu thành thân thể gã vậy, mọi thứ trên má gã đều là vảy màu đỏ tươi, trên trán cũng mọc ra sừng rồng, mắt thấy sắp phải hóa ra nguyên hình, gã hung tợn nhìn chằm chằm Chúc Dung, ánh mắt hung ác tới cực điểm, dùng giọng khàn đục rít gào, “Phiền quá đi mất ——”
Chúc Dung rất bình tĩnh, y đã quen với cảnh như vậy, ngọn lửa ở trong tay của y cũng biến thành chiếc roi dài, y lạnh lùng nói một câu: “Súc sinh, chịu chết đi.”
“A a a a!!!!” Tựa như bị lời này của Chúc Dung k1ch thích, Chúc Long phát ra tiếng rống giận đinh tai nhức óc, ngọn lửa bắt đầu vụt ra từ da thịt của gã, da của gã trở nên cháy đen, tiếp theo bắt đầu tróc ra.
Trên bầu trời đêm khuya, một con rồng khổng lồ được tạo ra từ ngọn lửa bay vút lên trời, đồng tử màu đỏ trong đôi mắt dựng thẳng lên, lạnh nhạt nhìn chằm chằm Chúc Dung đang đứng trên mặt đất, giống như đang nhìn một con kiến vậy.
Khóe miệng Chúc Dung kéo lên một độ cung châm chọc, y nói: “Nổi điên cái gì, kết quả như bây giờ, không phải đều do mày tạo thành sao?”
“Câm miệng —— câm miệng!!” Ngọn lửa màu đỏ đậm phun trào từ trong miệng của gã ra, nó lao thẳng tắp đến hướng của Chúc Dung, gã rống giận, “Con người đều là kẻ lừa đảo, đều là kẻ lừa đảo ——”
Ngọn lửa và cơ thể của Chúc Dung chạm vào nhau, lại bị y trực tiếp hấp thu, Chúc Dung bay đến giữa không trung rồi vung cây roi dài của chính mình một cái, lúc này trong lòng còn đang cảm thấy may mắn là đêm khuya trời đông giá rét, toàn bộ thành phố gần như đều đã chìm vào giấc ngủ say, không có nhiều người sẽ nhìn thấy cảnh này, nếu không còn phải tốn rất nhiều công sức để giải quyết hậu quả, cơ mà dù vậy, y cũng cần thiết phải tốc chiến tốc thắng mới được.
Chúc Long lại rít gào một tiếng rồi vọt thẳng đến hướng của Chúc Dung, tuy cơ thể gã khổng lồ, nhưng động tác lại đặc biệt linh hoạt, móng vuốt và cái mồm máu dữ tợn to lớn không ngừng tấn công Chúc Dung đối diện, mỗi chiêu đều là trí mạng, không chừa một kẽ hở nào.
Dưới sự công kích của gã, Chúc Dung có vẻ rất thành thạo, làm người chấp hành hình phạt, y đã sớm quen với phương thức tấn công của Long tộc, xoay người lại liền né được một ngọn lửa cực nóng, Chúc Dung lại cảm giác được một tia không ổn.
Y quay đầu nhìn về phía Chúc Long, lại phát hiện cơ thể Chúc Long đang ngừng ở giữa không trung, dùng ánh mắt quái dị đối diện với y.
“Tao cũng rất thích tên đó.” Chúc Long nói, “Nhưng mà tao là Chúc Long.”
Chúc Long là quái vật không khống chế được dục v0ng của chính mình, thật ra Ngô Hiểu Hàng cũng không nói sai, gã thật sự chính là quái vật.
Linh hồn của gã đã bị dục v0ng xâm chiếm, mặc dù nhất thời nhịn xuống được, nhưng cũng không nhịn nổi một đời, một khi đã như vậy thì có thể khiến cho tất cả cùng chôn chung với gã.
Chúc Long biết bản thân đánh với Chúc Dung không có kết quả, nếu kéo dài tới khi Bạch Nguyệt Hồ trở về, chỉ sợ phần thắng của gã sẽ càng thêm thấp, nhưng mà không sao, dù sao từ khi tới nơi này, cũng đã chuẩn bị xong hết cả rồi……
Nhìn Chúc Dung nhào đến hướng của khu dân cư, sắc mặt Chúc Dung thay đổi, vội vàng tiến lên ngăn cản, Chúc Long thuộc lửa, một khi bổ nhào vào khu dân cư thì sẽ lập tức khiến cho khắp nơi nổ lớn cùng hỏa hoạn tràn lan, đến lúc đó chỉ sợ toàn bộ thành phố đều sẽ hóa thành biển lửa mà thôi, Chúc Dung vọt tới trước mặt Chúc Long, dùng tay nắm được sừng rồng của gã, dùng hết sức mạnh miễn cưỡng giữ gã lại ở giữa bầu trời.
Cơ thể bị cản lại, Chúc Long lại không nóng nảy, vẻ quái dị trong đôi mắt to lớn càng sâu hơn, giữa yết hầu phun ra một tràn cười khàn đục, gã nói: “Đáng không?”
“Đương nhiên đáng.” Chúc Dung lạnh lùng nói, “Người chăm sóc mày, chẳng lẽ không đáng sao?”
Chúc Long im lặng, gã biết bản thân có rất nhiều chuyện nên làm, nhưng mỗi ngày sống cùng với người chăm sóc, những chuyện nên làm kia đều cảm thấy đã không còn quan trọng nữa.
Gã thậm chí còn âm thầm nói với bản thân, nếu người chăm sóc kia có thể chấp nhận gã là Chúc Long, gã sẽ cố gắng nhẫn nại một chút…… Nhưng mà……
Chúc Long nghĩ đến đây, ánh mắt trở nên lạnh băng, hiện thực không có nếu như, cuối cùng gã vẫn là con quái vật không thuộc về Nhân giới.
Ngọn lửa trên người Chúc Long bắt đầu cháy lên kịch liệt, Chúc Dung phát giác không đúng, nhưng mà vẫn không dám buông tay, một khi y buông ra thì sẽ xảy ra tai họa đáng sợ, ngọn lửa trên người của Chúc Long bắt đầu tràn qua cơ thể của Chúc Dung, ngọn lửa kia lại giống như băng tuyết màu lam nhạt, Chúc Dung nhìn thấy ngọn lửa thì sắc mặt thay đổi, nói: “Mày ——”
Chúc Long ha ha nở nụ cười, trong giọng nói của gã mang theo sự ác độc khó có thể che giấu: “Ha ha, mày thật sự cho rằng tao chỉ lén ở lại thế giới loài người thôi sao, Chúc Dung, chọn đi?”
Bản thân Chúc Dung là Hỏa thần cho nên y cũng không sợ lửa, nhưng dường như ngọn lửa màu lam nhạt kia hoàn toàn không giống với ngọn lửa bình thường, sau khi tiếp xúc với cơ thể của Chúc Dung thì liền bắt đầu nhanh chóng kết băng, thậm chí còn làm đông lại cơ thể của Chúc Dung, lúc này Chúc Dung có thể lựa chọn buông tay để xử lý ngọn lửa đó, nhưng y biết chỉ cần bản thân buông tay ra thì Chúc Long sẽ không do dự mà lao vào khu dân cư ở phía dưới, đến lúc đó chỉ sợ con người sẽ thương vong vô số……
Chúc Long thấy Chúc Dung không có ý muốn buông tay, lạnh lùng nói: “Quả nhiên anh ta rất hiểu mày, Chúc Dung, mày sẽ phải hối hận vì tầm nhìn nông cạn và sự lựa chọn này của mày.”
Chúc Dung cười lạnh: “Tao chưa bao giờ hối hận.”
Trước nay đến Nhân giới, từ một phút muốn bảo vệ thế giới này, y đã biết, chính mình sẽ vĩnh viễn không hối hận.
Bạch Nguyệt Hồ dùng tốc độ rất nhanh đến bên trong thành phố, hắn thấy được Chúc Long và Chúc Dung đang giằng co ở giữa bầu trời, trên người cả hai tản ra ngọn lửa sáng ngời, gần như chiếu sáng toàn bộ bầu trời, chiếu rọi đám mây trên bầu trời biến thành một màu đỏ xinh đẹp.
Chỉ là ngọn lửa trên người Chúc Long, lại dần dần biến thành màu lam nhạt lạnh băng, ngọn lửa kia rất nhanh đã bao vây Chúc Dung lại, Bạch Nguyệt Hồ nhìn thấy cảnh này thì sắc mặt biến đổi, cũng bất chấp những thứ khác, vội vàng hóa ra nguyên hình bay đến hướng của Chúc Long, chỉ là hắn còn chưa bay đến, tại chỗ của Chúc Long và Chúc Dung lại bộc phát ra một tiếng kịch liệt.
Tiếng vang kia quả thực chấn động đất trời, theo tiếng vang, Bạch Nguyệt Hồ thấy cơ thể Chúc Long nổ tung như pháo hoa ở giữa bầu trời, ngọn lửa màu xanh băng bắn r4 tung tóe, Bạch Nguyệt Hồ vội vàng bảo vệ khu dân cư ở phía dưới lại, để ngọn lửa màu xanh băng kia không đến mức làm bị thương người khác.
Ngọn lửa màu lam này dường như không giống lửa bình thường, nhiệt độ cực thấp, nó chạm vào vật nào thì vật nấy đều nháy mắt kết băng.
Mà khoảng cách gần với Chúc Long nhất, thân hình của Chúc Dung lại cứng đờ ở giữa không trung, sau đó thẳng tắp rơi xuống.
Bạch Nguyệt Hồ vội vàng tiến tiếp xúc với y, chỉ là trong khoảng khắc khi chạm vào cánh tay Chúc Dung, tâm hắn lại trầm xuống.
Chúc Dung đã hoàn toàn bị đông lạnh thành hình dáng tượng băng, y trợn tròn mắt, con mắt đã hoàn toàn không có thần thái, chỉ là không biết vì sao, Bạch Nguyệt Hồ lại nhìn ra được cảm xúc bi ai từ trong mắt của y, giống như là phát hiện ra được bí mật nào đó khó có thể chấp nhận vậy.
Hắn vốn định tiếp lấy cơ thể của Chúc Dung, mà khi hắn định thử duỗi tay, cơ thể Chúc Dung lại bắt đầu hoá thành mảnh nhỏ li ti theo gió, không đến một giây đã hoàn toàn tiêu tán ở trong tay Bạch Nguyệt Hồ.
Chúc Long tự phát nổ, cũng kéo theo Chúc Dung cùng xuống địa ngục, Bạch Nguyệt Hồ cúi đầu, thấy khu dân cư đen nhánh, lục tục bật lên ánh đèn sáng, hình như con người đang ngủ say đã bị tiếng vang lớn đánh thức, mơ mơ màng màng bắt đầu muốn xem bên ngoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ là lúc này hết thảy đều đã kết thúc, Bạch Nguyệt Hồ nhìn mảnh nhỏ cuối cùng trong lòng bàn tay của mình, nó cũng hóa thành hạt bụi không cầm được, tan biến từ từ ở trong đêm mùa đông.
Khi Bạch Nguyệt Hồ tính xoay người rời đi, trước mặt hắn lại hiện lên một làn sương đen nhàn nhạt, bên trong sương đen xuất hiện hình dáng một người đàn ông lúc ẩn lúc hiện, giọng nói của ông ta truyền từ trong sương đen ra ngoài, giọng điệu lạnh lùng nói ra một câu, ông ta nói: “Bạch Nguyệt Hồ, cậu thật sự muốn Lục Thanh Tửu chết sao?”
Bạch Nguyệt Hồ dừng động tác lại, quay đầu, gọi tên của người đàn ông: “Ngao Nhuận.”
……
Lục Thanh Tửu cảm thấy rất lạnh, cái lạnh này rất khác cái lạnh bình thường, cũng không phải mặc vào quần áo thật dày, hơ lửa bên bếp lò là có thể giảm bớt được.
Cái rét lạnh này dường như chui từ bên trong xương cốt ra, theo máu chảy khắp toàn thân cậu, cậu chỉ có thể không ngừng uống nước ấm, mới có thể khiến bản thân dễ chịu được một chút.
Doãn Tầm mặt mày ủ rũ ngồi ở bên cạnh, không ngừng nấu nước cho cậu uống, còn lấy ra trà gừng Chúc Dung để lại, tất cả đều đem đến cho Lục Thanh Tửu.
Sau khi uống trà gừng vào, Lục Thanh Tửu mới cảm giác bản thân đỡ hơn một tý, cậu dựa vào mép giường, hàm răng run cầm cập vì lạnh.
Doãn Tầm sầu lo nói: “Khi nào Bạch Nguyệt Hồ mới trở về, kịp về đây không?”
Lục Thanh Tửu dựa vào trên giường đất, nửa khép con mắt, Doãn Tầm thấy thế vội vàng tiến lên sờ sờ làn da Lục Thanh Tửu, mới cảm giác trên đó lạnh băng, trong lòng cậu ta nôn nóng, nhưng cũng không thể làm được gì cả, chỉ có thể không ngừng đi loanh quanh ở trong phòng.
“Không được không được, tôi phải đi ra ngoài nhìn xem.” Doãn Tầm nói, “Tiểu Tửu, cậu kiên trì thêm một chút nữa nha.”
Lục Thanh Tửu mơ hồ ừm một tiếng, cũng không biết có nghe được lời Doãn Tầm nói hay không.
Doãn Tầm đi rồi, Lục Thanh Tửu vẫn lẳng lặng nằm ở trong phòng, khi cậu sắp ngủ, lại cảm giác một đôi tay ấm áp chạm vào cái trán của chính mình, trên tay kia có nhiệt độ nóng rực, nóng đến khiến cậu giật mình một cái, ngay sau đó lại phát ra một tiếng thở thoải mái.
Lục Thanh Tửu mở bừng mắt, lại nhìn thấy được ông ngoại Ngao Nhuận của mình.
“Ông ngoại……?” Lục Thanh Tửu nói, “Sao ông lại ở đây?”
Ngao Nhuận cầm tay Lục Thanh Tửu, ở trong lòng bàn tay cậu viết: Cháu kêu Doãn Tầm dẫn cháu rời khỏi đây đi.
Lục Thanh Tửu: “Vâng?”
Ngao Nhuận: Bảo cậu ta dẫn cháu rời khỏi thôn Thủy Phủ.
Ông nhẹ nhàng viết, rời khỏi bằng đường núi đấy.
Lục Thanh Tửu nói: “Nhưng mà đường núi không phải đã bị chặn rồi sao? Chúng cháu không ra được……”
Không sao cả.
Ngao Nhuận viết ra, ông đã làm tan tuyết động trên đường rồi, cháu lên xe ngồi là có thể rời đi, cứ đi đi, Thanh Tửu.
Xem ra ông thật sự rất muốn để Lục Thanh Tửu rời khỏi nơi này, thậm chí còn mở sẵn đường cho cậu, nhưng Lục Thanh Tửu phát hiện trên người Ngao Nhuận có chút khác thường, nhìn kỹ, mới phát hiện Ngao Nhuận đang dần dần trở nên trong suốt, giống như sắp biến mất vậy.
“Ông ngoại, ông không sao chứ!” Lục Thanh Tửu trong lòng hoảng sợ, có một suy đoán không tốt.
Không sao cả.
Ngao Nhuận rất bình tĩnh, dường như thật sự không có vấn đề gì, ông chỉ là quá mệt, cần được nghỉ ngơi một chút thôi.
Lục Thanh Tửu nói: “Vì sao……”
Ngao Nhuận duỗi tay sờ sờ đầu Lục Thanh Tửu: Rời khỏi nơi này đi, Thanh Tửu, đây là lựa chọn tốt nhất đối với cháu.
Lục Thanh Tửu còn chưa lên tiếng, ngoài phòng liền vang lên giọng của Doãn Tầm, khi Doãn Tầm đẩy cửa mà vào thì cũng cùng lúc với Ngao Nhuận biến mất ở trước mặt Lục Thanh Tửu, Doãn Tầm nói: “Tiểu Tửu? Cậu đang nói chuyện với ai đó?”
Lục Thanh Tửu lắc đầu, không có trả lời, chỉ là hỏi Doãn Tầm tình huống bên ngoài thế nào.
“Tuyết trên đường núi đã tan rồi.” Doãn Tầm nói, “Không biết khi nào Bạch Nguyệt Hồ mới trở về, chúng ta đi vào trong thị trấn trước đi.” Thôn Thủy Phủ tương đối cao hơn so với mặt biển, nhiệt độ cũng thấp hơn trong thị trấn rất nhiều, nếu trên đường núi đã không còn tuyết, với trạng thái lúc này của Lục Thanh Tửu cũng không biết có thể chống đỡ được bao lâu, Doãn Tầm chỉ muốn làm chút chuyện trong khả năng của bản thân mình.
Lục Thanh Tửu lại không có trả lời.
Doãn Tầm nói: “Tiểu Tửu, sao cậu lại không nói câu nào vậy?” Cậu ta nắm lấy cổ tay Lục Thanh Tửu, cảm giác da thịt cậu rất lạnh lẽo, thậm chí còn không bằng nhiệt độ tối thiểu của con người, nỗi lo trong lòng càng sâu hơn, “Hay là cậu không muốn rời đi, tôi sẽ gọi điện thoại cho Bạch Nguyệt Hồ, hỏi rõ anh ta khi nào trở về nha?”
Lục Thanh Tửu suy nghĩ rất nhiều, cậu nghĩ tới vẻ mặt u buồn của Ngao Nhuận, còn có quẻ bói bác cây đã xem cho cậu kia —— Khi nguồn nước vốn có đã tận, liễu trong thôn khó giữ được hoa ngày mai, không vào trong nước thì sẽ khó tránh khỏi chu toàn, phong cảnh khó có thể khôi phục.
Đến nay cậu còn chưa hoàn toàn hiểu rõ ý của quẻ tượng này, trong đó lại ẩn chứa bí mật như thế nào.
“Không, tôi không đi.” Lục Thanh Tửu cuối cùng vẫn từ chối Doãn Tầm.
Doãn Tầm nghe vậy thì lo âu tới cực điểm, cậu ta thật sự sợ Lục Thanh Tửu sẽ dần dần biến thành một tượng băng cứng đờ ở trước mặt mình, dưới sự sợ hãi, cậu ta sốt ruột đi vòng vòng quanh nhà.
Sau khi Doãn Tầm xoay vài vòng, di động cậu ta lại đột nhiên vang lên, mở ra nhìn thấy chính là số điện thoại của Bạch Nguyệt Hồ.
“Alo, tình huống Thanh Tửu thế nào rồi?” Giọng Bạch Nguyệt Hồ từ đầu điện thoại kia truyền đến.
Doãn Tầm trong lòng vui vẻ, còn tưởng rằng Bạch Nguyệt Hồ lập tức sẽ quay về, vội nói: “Anh mau trở lại đi, tình trạng Thanh Tửu không tốt lắm đâu.”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Cậu ngay lập tức dẫn Thanh Tửu vào trong thị trấn đi, tôi xử lý xong chuyện bên này rồi thì sẽ mau chóng trở về.”
Doãn Tầm không ngờ Bạch Nguyệt Hồ sẽ nói như vậy, trong lòng vui mừng nhưng đồng thời cũng sinh ra một chút lo lắng, cậu ta nói: “Khi nào anh mới trở về? Còn có, là ai đã dọn những mảng tuyết đọng trên đường núi kia thế?”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Không cần lo lắng, là ông ngoại Lục Thanh Tửu làm, đi đi, nhớ chú ý an toàn.”
Hắn nói xong liền cúp điện thoại, Doãn Tầm sửng sốt một lát, vội vàng kể lại tình huống Bạch Nguyệt Hồ nói ở trong điện thoại lại cho Lục Thanh Tửu nghe.
Lục Thanh Tửu nghe vậy lại cảm thấy rất kỳ quái, vì sao Bạch Nguyệt Hồ biết Ngao Nhuận giúp cậu dọn sạch tuyết trên đường, chẳng lẽ lúc này hai người bọn họ đang ở cạnh nhau? Còn có ý trong lời nói của Bạch Nguyệt Hồ dễ nhận thấy là mọi chuyện còn chưa được xử lý xong, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì……
Doãn Tầm thì không nghĩ nhiều như Lục Thanh Tửu vậy, vội vàng thúc giục Lục Thanh Tửu rời đi.
Cuối cùng Lục Thanh Tửu vẫn đồng ý, cậu được Doãn Tầm đỡ dậy, sau khi Doãn Tầm dán đầy miếng dán giữ ấm ở trên người cậu, thì liền đỡ cậu đi ra ngoài rồi ngồi vào trong xe vận tải nhỏ.
Doãn Tầm ngồi ghế điều khiển, sau khi khởi động động cơ kêu xe vận tải nhỏ nhanh chóng chạy đến trong thị trấn.
Xe vận tải nhỏ ting ting hai tiếng, xem như nghe hiểu lời Doãn Tầm nói.
Lúc xe vận tải nhỏ sắp xuất phát, con đường trước mặt lại đột nhiên xuất hiện một hình bóng quen thuộc, Lục Thanh Tửu tập trung nhìn vào thì lại phát hiện người này lại là hòa thượng Huyền Ngọc mà cậu từng gặp mấy lần.
Trong tay Huyền Ngọc cầm một cây dù giấy, im lặng đứng ở giữa gió tuyết, sau khi hành lễ với Lục Thanh Tửu thì gọi một tiếng Lục thí chủ.
“Anh đứng ở phía trước làm gì?” Doãn Tầm rất không vui quát nói, “Mau tránh ra đi, chúng ta phải đi rồi.”
Huyền Ngọc bất động, cũng không giận, chỉ là lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Lục Thanh Tửu duỗi tay kéo Doãn Tầm một chút, ý bảo cậu ta không cần kích động, theo sau nói: “Tiểu sư phụ, hiện tại tới tìm tôi là có chuyện gì sao?”
Huyền Ngọc nói: “Tôi có một số việc muốn nói với Lục thí chủ.”
Doãn Tầm nghe vậy lại đột nhiên nổi nóng lên, cậu ta nói: “Huyền Ngọc, anh muốn làm trò gì? Chúng tôi phải rời khỏi đây ngay lập tức, anh đừng có chặn đường ——”
Huyền Ngọc im lặng nhìn Doãn Tầm: “Lục thí chủ là người có duyên, quyền lựa chọn hẳn là ở trên tay của cậu ấy.”
“Con mẹ nó, tên khốn này!!” Doãn Tầm trực tiếp mắng ra lời tho tục đầy thô lỗ, “Cậu ta sắp chết rồi, anh muốn nhìn thấy cậu ta chết luôn ở thôn Thủy Phủ sao? Nhanh mà cút ngay cho tôi!!”
Lục Thanh Tửu bị trạng thái của Doãn Tầm làm cho hoảng sợ, cậu chưa từng gặp qua một Doãn Tầm nóng nảy như vậy, quả thực giống như ăn phải shit vậy, một phát liền trúng, nếu không phải Lục Thanh Tửu ngăn lại thì chỉ sợ cậu ta đã nhấn chân ga lao thẳng về phía Huyền Ngọc luôn rồi.
Dường như Huyền Ngọc cũng không sợ bản thân bị đụng trúng chút nào, y vẫn yên tĩnh đứng ở giữa con đường, ngăn cản đường đi của hai người.
“Tóm lại có chuyện gì, thầy cứ nói đi.” Lục Thanh Tửu xoa xoa cái tay đông cứng lần nữa nói, “Rốt cuộc thì sao lại thế này.”
Doãn Tầm nôn nóng nói: “Tiểu Tửu, cậu không cần phải nghe anh ta nói bậy, còn ở chỗ này thêm một chút nữa, cậu thật sự sẽ chết đấy.”
Lục Thanh Tửu lắc đầu, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay của Doãn Tầm, ý bảo bản thân không sao.
Huyền Ngọc chậm rãi đi tới bên cạnh Lục Thanh Tửu, hai người đối diện nhau qua tấm kính của cửa sổ xe.
Vẻ mặt của Huyền Ngọc vẫn yên lặng như cũ, ánh mắt mang theo từ bi nồng đậm, giống như Phật độ hóa hết thảy, y nói: “Lục thí chủ, nếu ngài rời khỏi nơi này, Ngao Nguyệt sẽ chết.”
Nghe được cái tên Ngao Nguyệt này, Lục Thanh Tửu ngây người một lát, ngay sau đó mới phản ứng lại, Ngao Nguyệt là tên thật của Bạch Nguyệt Hồ, à, thì ra hồ ly tinh giả nhà cậu tên là Ngao Nguyệt, thật là ngay cả tên cũng đáng yêu như cô gái thế này, nghĩ tới Bạch Nguyệt Hồ, trên mặt Lục Thanh Tửu hiện lên nụ cười, nội dung câu chuyện liên quan mà Huyền Ngọc nói đến đánh sâu vào cảm giác cũng đã phai nhạt đi.
“Anh ấy tên là Ngao Nguyệt sao.” Lục Thanh Tửu cười nói, “Giờ tôi mới biết đấy.”
Huyền Ngọc gật gật đầu, tiếp tục nói: “Làm người canh giữ, không thể rời khỏi thôn Thủy Phủ, huống hồ thời khắc mấu chốt như thế, nếu ngài rời đi, chết không riêng gì người yêu của ngài, còn có bạn bè của ngài, và mọi thứ trên thế giới này cũng đều sẽ chết……”
Doãn Tầm ngồi ở bên cạnh rốt cuộc đã nghe không được nữa, mở cửa xe liền nhào tới Huyền Ngọc, lại trực tiếp đẩy ngã Huyền Ngọc xuống trên mặt đất, cậu ta hung tợn bóp cổ Huyền Ngọc, rống giận: “Câm miệng, hòa thượng chết tiệt, anh nói bậy nói bạ cái gì đấy hả, mau câm miệng cho tôi!!!”
Lục Thanh Tửu bị động tác Doãn Tầm dọa cho hú hồn, vội vàng xuống kéo Doãn Tầm ra, sau khi Doãn Tầm bị kéo ra, Huyền Ngọc cũng không có ý muốn đứng dậy, cứ như vậy mà lẳng lặng nằm ở trên nền tuyết, tùy ý để bông tuyết bay xuống ở trên mặt và trên người của mình.
Lục Thanh Tửu miễn cưỡng đứng lại, cậu nhìn về phía Huyền Ngọc: “Tiểu sư phụ có cái gì muốn nói, cứ tiếp tục nói đi, tôi đều sẽ nghe.”
Huyền Ngọc ngước mắt nhìn về phía Lục Thanh Tửu, y nói: “Lục thí chủ, có lẽ không biết sẽ càng hạnh phúc, cậu thật sự muốn tôi tiếp tục sao?”
Lục Thanh Tửu nói: “Tiểu sư phụ nói đùa, thầy đến nơi này rồi, còn không phải là muốn nói sự thật cho tôi biết sao? Thầy nói rất đúng, ít nhất quyền lựa chọn là nằm ở trong tay của tôi.” Cho dù kết quả cuối cùng là tốt hay là xấu.
Huyền Ngọc nói: “Được.”
Doãn Tầm đứng ở một bên đột nhiên gào khóc lên, cậu ta nắm lấy tay Lục Thanh Tửu cầu xin cậu đừng nghe Huyền Ngọc nói hươu nói vượn nữa, cầu xin cậu theo chính mình rời đi, còn nói Bạch Nguyệt Hồ sẽ lập tức trở về, chỉ cần Bạch Nguyệt Hồ trở về, sẽ không có chuyện gì cả……
Lục Thanh Tửu chỉ có thể an ủi Doãn Tầm giống như đang an ủi một đứa nhỏ, cậu nghĩ tới mộng cảnh thuộc về Doãn Tầm, một mảnh cỏ khô cùng mộ bia, còn có lời nói dối của Doãn Tầm, nếu bản thân mình bỏ cậu ta ở lại thôn Thủy Phủ, có lẽ cậu ta và Bạch Nguyệt Hồ sẽ phải sống lại những ngày giống như trước kia, nhưng dù vậy, Doãn Tầm vẫn muốn để cậu rời khỏi nơi này.
“Thầy nói đi.” Lục Thanh Tửu nói.
“Thần nắm trong tay mùa hạ Chúc Dung đã chết.” Huyền Ngọc nằm ở trên nền tuyết, chậm rãi mở miệng, “Đã không còn sức mạnh tứ thần chống đỡ, hai thế giới sẽ rất nhanh hợp lại.”
Lục Thanh Tửu nghe vậy thì ngây ngốc ngay tại chỗ, vừa rồi khi Bạch Nguyệt Hồ vội vàng rời đi, cậu đã dự cảm nhất định đã xảy ra chuyện gì không xong, chỉ là không có nghĩ đến, Chúc Dung đã chết.
“Mà cậu là người duy nhất có thể ngăn cản tất cả những chuyện này.” Huyền Ngọc nói, “Bạch Nguyệt Hồ làm không được, Chúc Dung cũng không làm được, chỉ có cậu mới có thể làm được.”
Lục Thanh Tửu nói: “Nhưng mà tôi không biết nên làm như thế nào.”
Huyền Ngọc dịu dàng cười, y nói: “Cậu sẽ biết, đã có người cho cậu đáp án rồi.”
Doãn Tầm cuối cùng không nghe nổi nữa, rít gào nhào tới Huyền Ngọc lại lần nữa, lần này Lục Thanh Tửu không cản, sự chú ý của cậu đều đã đặt ở trên lời nói của Huyền Ngọc hết cả rồi.
Dựa theo cách nói của Huyền Ngọc, cậu mới là người duy nhất có thể ngăn cản tất cả những chuyện này, nhưng mà cậu ngăn cản như thế nào chứ? Cậu chỉ là một con người bình thường, chỉ có một phần tư huyết thống Long tộc mà thôi, rốt cuộc phải làm cái gì thì cậu mới có thể ngăn cản được những bi kịch sắp xảy ra mà bản thân không muốn nhìn thấy này đây?
- -----oOo------.