Đây là mùa đông ổn nhất mà Lục Thanh Tửu từng trải qua trong mấy năm gần đây.
Tuy rằng thời tiết đều lạnh như nhau, nhưng vì Huyền Ngọc đã lấy đi một phần rét lạnh nhất trong cơ thể nên khiến cậu không còn sợ mùa đông nữa, có thể mặc áo lông thật dày chạy chơi đùa với Doãn Tầm và Bạch Nguyệt Hồ ở bên trong tuyết, cũng hoàn toàn sẽ không cảm thấy rét lạnh nữa.
Không giống như tuyết trong thành phố rất nhanh sẽ bị xe nghiền thành màu tro, tuyết ở nơi này trắng tinh giống như bông vải mới, trải rộng trên mặt đất, giống y như một cái thảm thật dày.
Lục Thanh Tửu cong lưng nắm lên một mớ tuyết, nhào nặn thành hình quả cầu rồi chọi về phía của Bạch Nguyệt Hồ.
Quả cầu tuyết kia vừa vặn nện trúng ở một bên mặt của Bạch Nguyệt Hồ, sau đó trực tiếp rơi xuống bên trong đất tuyết vỡ ra thành những hạt tuyết một lần nữa, Bạch Nguyệt Hồ quay đầu nhìn về phía Lục Thanh Tửu, Lục Thanh Tửu cười to một tiếng liền xoay người chạy đi, nhưng lại trực tiếp bị người phía sau đuổi theo ôm lấy eo nhấc lên.
Một người đàn ông trưởng thành hơn 100 cân lại như trở thành món đồ chơi bị Bạch Nguyệt Hồ nhấc lên dễ như trở bàn tay, Lục Thanh Tửu bắt đầu cười xin tha, Bạch Nguyệt Hồ hoàn toàn không để ý tới, trực tiếp khiêng Lục Thanh Tửu đi nhanh về phòng, quăng cậu lên trên giường, vén tay áo nhướng mày nói: “Khỏi xin tha, vô dụng thôi.”
Lục Thanh Tửu nháy đôi mắt: “Anh muốn làm gì?”
Bạch Nguyệt Hồ: “Muốn em.”
Lục Thanh Tửu lại bắt đầu vui cười nói: “Không được không được, câu này nghe cũ quá rồi, anh đổi câu khác đi.”
Bạch Nguyệt Hồ: “Không đổi.” Hắn vừa nói thì đã thò qua hôn lên môi của Lục Thanh Tửu.
Hai người triền miên ôm nhau, trong phòng tràn ngập không khí hài hòa và ấm áp.
Tuy rằng Lục Thanh Tửu không sợ lạnh nữa, nhưng cậu vẫn mong chờ mùa xuân đến.
So với cái rét lạnh của mùa đông thì cậu càng thích mùa xuân tràn ngập sức sống hơn, khi đó vạn vật sống lại, trên mặt đất không còn một màu trắng đơn bạc nữa, mà là thảm hoa có đủ loại màu sắc, tất cả đều là sức sống dạt dào như vậy.
Nhưng mà thời gian nhoáng cái đã trôi qua, qua năm là đã tới tháng hai, tuyết vẫn không có ý muốn tan đi.
Lục Thanh Tửu nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ có chút lo lắng, Bạch Nguyệt Hồ an ủi cậu, nói đây là tình huống bình thường, bởi vì lúc này chỉ còn có một Thần mùa đông trong các thần bốn mùa còn sống, cho nên sức mạnh của y cũng đạt tới trạng thái mạnh nhất, mùa xuân cũng sẽ đến muộn hơn so với năm vừa rồi.
“Ít nhất vẫn sẽ đến chứ?” Lục Thanh Tửu hỏi.
“Nhất định sẽ đến.” Bạch Nguyệt Hồ đưa ra đáp án khẳng định.
Cho đến trung tuần tháng ba, tuyết vẫn luôn rơi liên miên không ngớt mới miễn cưỡng ngừng lại, nhưng nhiệt độ vẫn không hề tăng lên, nó vẫn duy trì ở âm độ, Lục Thanh Tửu thỉnh thoảng sẽ len lén để Bạch Nguyệt Hồ dẫn cậu đi đến thành phố mua chút vật dụng, nhân tiện lợi dụng tín hiệu của thành phố, cậu xem tin tức ở trên di động một chút, phát hiện khắp nơi đều đưa tin khí hậu năm nay khác thường.
Mà trên mạng xã giao mọi người đều tỏ vẻ lo lắng đối với sự khác thường này, còn có người nhân cơ hội này tạo ra sự hỗn loạn, nói sắp tới tận thế, kêu gọi mọi người mua đồ dự trữ ở khắp nơi Lục Thanh Tửu vất vả lắm mới giành được một chút đồ mà mình cần, sau đó cùng với Bạch Nguyệt Hồ mang theo túi lớn túi nhỏ thở dài đi ra ngoài, nghĩ thầm bản thân chưa từng nghĩ tới bốn mùa sẽ xảy ra sự khác thường, còn mang đến cho Nhân giới tai họa lớn như vậy.
Nếu hai thế giới hòa thành một đúng như Thần mùa đông suy nghĩ, hàng loạt sinh vật phi nhân loại sẽ hòa hợp vào thế giới của con người, khi đó chỉ sợ Nhân giới thật sự sẽ gặp phải một trận tai họa giết sạch.
Lúc này con người đã hoàn toàn quên đi loại chuyện tu hành này, cũng không hề có năng lực điều khiển đối với linh lực, đối với phi nhân loại cá lớn nuốt cá bé mà nói, bọn họ chỉ là từng miếng đồ ăn mềm béo mà thôi.
Lục Thanh Tửu lo lắng trong lòng, nhưng sợ sẽ ảnh hưởng đến Bạch Nguyệt Hồ, cho nên làm ra dáng vẻ không có chuyện gì.
Bạch Nguyệt Hồ thì từ tháng 3 đã bắt đầu thường xuyên đi ra ngoài, tuy rằng không biểu hiện ra ngoài ở trước mặt Lục Thanh Tửu, nhưng Lục Thanh Tửu vẫn phát giác ra một chút khác thường.
“Có phải có chuyện gì sắp xảy ra rồi hay không?” Lục Thanh Tửu hỏi Bạch Nguyệt Hồ, cậu nói, “Chúng ta nói rõ đi, có chuyện gì cũng đừng gạt em.”
Bạch Nguyệt Hồ ừm một tiếng, ôm Lục Thanh Tửu trong lòng ngực, nghe được lời này thì liền chậm rãi dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu Lục Thanh Tửu, nói: “Kết giới sắp bị phá rồi.”
Lục Thanh Tửu nghe vậy trong lòng cả kinh.
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Thanh Tửu, nếu kết giới bị phá, ông ngoại em sẽ tới tìm em, em hãy rời khỏi đây với ông ta đi.”
Lục Thanh Tửu đang muốn phản đối, Bạch Nguyệt Hồ lại ngăn cản lời cậu, hắn nói: “Sau khi kết giới bị phá, tôi cũng sẽ theo đó mà chết đi, nhưng mà không sao cả, Doãn Tầm còn ở đây, đến lúc đó cậu ta đã có thể rời khỏi thôn Thủy Phủ ……Em chỉ cần cùng cậu ta rời đi thôi.”
Lục Thanh Tửu nói: “Nhưng mà Huyền Ngọc đã từng nói, người duy nhất có thể ngăn cản tất cả chuyện này chỉ có một mình em.”
Bạch Nguyệt Hồ bật cười: “Nhất định anh ta đang lừa em đấy, dù em có huyết thống của bà ấy, nhưng nhất định huyết thống ấy sẽ vô cùng nhạt…… Nếu kết giới tan vỡ, chỉ sợ cũng không có liên quan gì với em cả.”
Lục Thanh Tửu khó hiểu nói: “Huyết thống của ai?”
Bạch Nguyệt Hồ không có giải thích, chỉ là lại hôn hôn Lục Thanh Tửu, nói: “Chúng ta làm đi.”
Lục Thanh Tửu vừa định từ chối thì đã bị Bạch Nguyệt Hồ trực tiếp bổ nhào đến, trong khoảng thời gian này, Bạch Nguyệt Hồ cũng không hề che giấu dục v0ng của bản thân một chút nào, tận tình hưởng thụ mỗi một phút một giây, Lục Thanh Tửu hoàn toàn không nỡ từ chối hắn.
Vốn nên là tháng ba mùa xuân, nhưng lại không có một chút cảnh xuân nào, toàn bộ khắp mọi nơi đều đang vẫn tràn đầy khí lạnh, tuy rằng không có tuyết rơi, nhưng tuyết rơi trước đó cũng không có ý muốn hòa tan.
Ngủ một giấc tỉnh dậy, Lục Thanh Tửu phát hiện bên cạnh mình trống không, cậu mơ mơ màng màng sờ sờ ván giường cũng không chạm được vào bóng dáng của Bạch Nguyệt Hồ như bình thường, cậu đứng dậy đi đến cửa sổ nhìn ra ngoài, phát hiện bên ngoài vẫn là một màn tối mờ mịt, không có ánh nắng cũng không có ánh trăng, chỉ có một màu trắng sáng bị tuyết bao phủ.
Trong lòng Lục Thanh Tửu hiện lên một loại dự cảm không lành, cậu sờ sờ di động, muốn xem một chút hiện tại là mấy giờ.
Khi Lục Thanh Tửu nhìn sắc trời, đoán hình như là rạng sáng, nhưng ai biết, cậu lại phát hiện bây giờ đã là hơn 9 giờ sáng, vậy mà bên ngoài vẫn là một khung cảnh đen nhánh, hoàn toàn không thấy bóng dáng của ánh nắng mặt trời đâu.
“Nguyệt Hồ, Nguyệt Hồ?” Lục Thanh Tửu định thử gọi tên Bạch Nguyệt Hồ một chút, nhưng đã đoán trước sẽ không có ai trả lời, “Doãn Tầm, Doãn Tầm cậu ở đâu?”
Thông thường vào thời gian này, Doãn Tầm đã qua đây ăn cơm sáng, hôm nay sắc trời khác thường, cũng không biết cậu ta có đến đây không.
Lục Thanh Tửu dạo qua một vòng ở trong phòng, vẫn không thấy bóng dáng của hai người kia đâu, cơ mà cũng may rất nhanh ngoài cửa đã truyền đến tiếng bước chân dẫm lên tuyết, Lục Thanh Tửu đi đến bên cửa sổ thì nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của Doãn Tầm.
“Sao lại thế này, sao trời lại không sáng chứ.” Doãn Tầm nói, “Tôi còn tưởng rằng tôi bị mù luôn rồi……”
Lục Thanh Tửu lắc đầu, ý bảo mình cũng không biết, cơ mà Bạch Nguyệt Hồ đi không nói một câu tạm biệt, có lẽ bởi vì đã xảy ra sự cố rất nghiêm trọng nào đó.
“Cậu ngồi xuống trước đi, tôi đi rót cho cậu một ly nước.” Lục Thanh Tửu quyết định bình tĩnh lại, bàn bạc với Doãn Tầm một chút xem nên làm gì bây giờ.
Doãn Tầm gật gật đầu đồng ý.
Lục Thanh Tửu đi đến phòng bếp, khi đang rót nước cho Doãn Tầm thì lại chợt cảm thấy mặt đất dưới chân phát ra một trận chấn động dữ dội, ly nước cậu đang cầm trong tay, xém chút nữa đứng không vững ôm cái ly té chung luôn rồi.
“Động đất rồi!!” Doãn Tầm ở trong phòng khách kêu lên, “Lục Thanh Tửu, mau ra đây đi!”
Lục Thanh Tửu ngay cả nước cũng chưa kịp lấy, liền vội vàng chạy nhanh ra ngoài, rời khỏi ngôi nhà không kiên cố gì cho lắm với Doãn Tầm, đứng ở trong sân không có chướng ngại vật nào.
Ngôi nhà cổ này được xây bằng đá, dưới cơn địa chấn dữ dội như vậy cũng không hề có sức phản kháng mà đổ mất một phần, cũng may phòng ngủ của Lục Thanh Tửu và với phòng khách vẫn còn kiên cố.
Doãn Tầm cùng Lục Thanh Tửu liếc nhau, đều nhìn ra được sự hoảng sợ ở trong ánh mắt đối phương.
“Đã xảy ra chuyện rồi.” Lục Thanh Tửu nói, “Tôi có cảm giác không ổn cho lắm.”
Doãn Tầm cũng sắc mặt trắng bệch, cậu ta dường như muốn nói gì đó, liếc mắt nhìn Lục Thanh Tửu một cái, lại run run nuốt trở vào.
Lục Thanh Tửu chú ý thấy Doãn Tầm khác thường, vội vàng hỏi cậu ta có phải nhìn thấy gì hay không.
Doãn Tầm nuốt nước miếng một chút, nhỏ giọng nói: “Tình hình của Bạch Nguyệt Hồ có vẻ không ổn cho lắm.”
“Cái gì?” Lục Thanh Tửu lập tức căng thẳng lên, “Sao thế?”
Doãn Tầm nói: “…… Xung quanh anh ta có rất nhiều Chúc Long đang bao vây, anh ta lại không thể hành động, dường như đang bảo vệ thứ gì đó.”
Lục Thanh Tửu nói: “Chúng ta có thể qua đó giúp đỡ được không?”
Doãn Tầm lắc đầu, nói chỉ sợ có đến cũng không thể giúp được gì, tuy cậu ta và Lục Thanh Tửu đều là phi nhân loại, nhưng thật ra năng lực cũng không khác con người cho lắm, cho dù đi đến đó thì cũng chẳng thể làm được gì cả.
Lục Thanh Tửu lập tức nhớ tới chuyện lúc trước Bạch Nguyệt Hồ dặn dò chính mình, nội tâm lập tức trở nên nôn nóng lên, cậu khẽ cắn môi nói: “Không, tôi vẫn muốn đến đó.”
Doãn Tầm còn muốn khuyên Lục Thanh Tửu.
Lục Thanh Tửu lắc đầu, nói cậu tự biết bản thân mình đến đó có thể sẽ không giúp được gì, nhưng ít ra, cậu hy vọng lúc Bạch Nguyệt Hồ chết thì cậu có thể sẽ ra đi cùng với hắn, không đến mức để hắn rời khỏi thế giới này một mình như thế.
Doãn Tầm thở dài, có chút u buồn, nói bản thân đã biết yêu đương không phải là chuyện tốt lành gì mà.
Lục Thanh Tửu lại hỏi Doãn Tầm cụ thể là Bạch Nguyệt Hồ đang ở đâu.
Doãn Tầm nói: “Tôi dẫn cậu đến đó, đi hai người sẽ an toàn hơn một chút.”
“Không, cậu ở lại chỗ này đi.” Lục Thanh Tửu nói, “Chờ đến khi hai thế giới hòa thành một, cậu đã có thể rời khỏi thôn Thủy Phủ rồi, đến lúc đó cứ quên tôi và Bạch Nguyệt Hồ đi, sau đó hãy đến những nơi khác nhau trên thế giới này mà ngắm nhìn thử một chút xem.”
Cậu nói rất thành khẩn, bởi vì đây là chuyện mà cậu đã suy nghĩ trong lòng, nhưng ai biết Doãn Tầm nghe xong cậu nói lại khóc lên, tuy cậu ta đã trưởng thành, nhưng phần lớn thời gian vẫn không khác một đứa bé cho lắm, khi sợ hãi, uất ức thì sẽ không nhịn được mà rơi nước mắt.
“Tôi không muốn như vậy.” Doãn Tầm khóc lóc nói, “Tôi không muốn sống một mình trên thế giới này mà không có hai người, tuy Bạch Nguyệt Hồ vẫn luôn xem tôi là thức ăn dự trữ, nhưng mà tôi biết, nếu anh ta không còn nữa, cậu sẽ rất đau lòng ……”
Lục Thanh Tửu chỉ có thể an ủi cậu ta.
Nhưng ở tình huống trước mặt thế này, lời lẽ gì cũng đều rất cứng nhắc, Doãn Tầm giơ tay lau nước mắt thành một vệt hoa băng, cậu ta nói: “Một mình cậu không qua được đâu, để tôi dẫn cậu đi, đi thôi, Thanh Tửu, tôi đã nghĩ kỹ lắm rồi.”
Lục Thanh Tửu còn muốn nói điều gì đó, Doãn Tầm cũng kiên quyết giơ tay, ý bảo khỏi cần nói thêm cái gì nữa.
Hai người dự định sẽ như vậy mà xuất phát, nhưng bởi vì sắc trời quá tối, Lục Thanh Tửu quyết định mang theo mấy cái đèn pin và một ít đồ vật phòng thân trên người, quay trở về căn nhà đã sập một phần, cậu tìm thấy được đèn pin trên tủ đầu giường ở trong phòng ngủ của mình.
Cơ mà lúc đang tìm đèn pin, cậu lại thấy được cái hộp gỗ bà ngoại để lại cho mình.
Sau khi tìm thấy cái hộp gỗ này, Lục Thanh Tửu chỉ mở ra có một lần, chính là lúc vào ngày sinh nhật của cậu, thời gian khác hộp gỗ vẫn ở trong tình trạng không thể mở ra như cũ.
Khi Lục Thanh Tửu cầm lấy hộp gỗ, ma xui quỷ khiến thuận tay lật xem cuốn nhật ký đặt ở phía dưới hộp gỗ một chút, cậu lật tới một trang cuối cùng, nhìn thấy được một câu trước đó khi xem vẫn luôn chưa hiểu cho lắm: “Thanh Tửu, bà ngoại yêu cháu, nếu cháu gặp chuyện không ổn thì cứ nhìn thứ ở trong hộp kỹ thêm một chút.”
Lục Thanh Tửu xem đến những lời này, cả người khẽ run lên, cậu nghĩ đến mọi chuyện đang xảy ra ở thôn Thủy Phủ lúc này, e rằng sẽ không có tình huống nào không ổn hơn bây giờ, bên trong cái hộp gỗ này, có phải còn chứa một món đồ vật khác hay không? Trong lúc nhất thời Lục Thanh Tửu cũng không nghĩ thông được, cho nên dứt khoát bỏ luôn hộp gỗ vào trong ba lô của chính mình rồi mang ra khỏi phòng ngủ.
Doãn Tầm lo âu bất an chờ đợi ở bên ngoài, cậu ta không ngừng đi qua đi lại, giống như một con kiến bị kẹt ở một chỗ vậy.
“Đi thôi.” Lục Thanh Tửu đi tới bên cạnh cậu ta.
“Ừm.” Doãn Tầm nói, “Cậu đem theo thứ gì trong balo vậy, trông có vẻ rất nặng.”
Lục Thanh Tửu nói: “Không có gì, một ít đồ vật phòng thân, cậu có muốn mang theo thứ gì không?” Cậu thuận tay đưa cho Doãn Tầm con dao gấp trong túi của mình.
Doãn Tầm hơi có chút do dự, nhưng vẫn nhận lấy, dọc theo đường đi này cũng không biết sẽ gặp được thứ gì, mang theo chút vũ khí phòng thân cũng tốt.
Lục Thanh Tửu nhặt cái xẻng xúc đất trong sân, hai người cứ như vậy mà lên đường.
Thời gian đã gần 10 giờ sáng, nhưng phía chân trời không có một tia ánh sáng, màn đêm giống như một bức rèm, đem toàn bộ thế giới chặt chẽ bao phủ lại.
Trên bầu trời không có cái gì cả, thậm chí ngay cả dấu vết của một đám mây cũng không nhìn thấy được.
Bốn phía không có âm thanh gì, chỉ có tiếng gió gào thét, ngược lại khiến toàn bộ thế giới càng thêm yên tĩnh hơn.
Doãn Tầm nói về chuyện của Dị giới, cậu ta nói tuy rằng Dị giới không có xuân hạ thu đông, nhưng khí hậu ở mỗi nơi đều khác nhau, giống như thôn Thủy Phủ là mùa đông, nhưng thành phố lại là mùa hè, ở Nhân giới phân chia bốn mùa, nhưng ở Dị giới lại là khu vực.
Đương nhiên, dưới loại tình huống này, cũng không thể được gọi là bốn mùa.
Hai người chậm rãi đi dọc theo con đường mòn, sắc trời quá tối, đường núi lại quá hẹp, trên đất còn có tuyết đọng, khi bước đi vô cùng không dễ dàng gì.
Chỉ là lúc Lục Thanh Tửu sắp phải rời khỏi thôn Thủy Phủ, phía sau lại bùng lên một ngọn lửa, Lục Thanh Tửu bị làm cho hoảng sợ, phản ứng đầu tiên là cậu đã quên tắt lò than trong nhà, cho nên mới làm cho ngôi nhà bị cháy.
Cơ mà sau khi cậu cẩn thận quan sát, lại phát hiện nơi phát ra ánh lửa là một ngọn đuốc, mà người cầm cây đuốc lại là ông ngoại Ngao Nhuận của cậu, chỉ là lúc này chính là Ngao Nhuận tóc đỏ, điều này đã nói cho Lục Thanh Tửu biết, ông ta là một nửa linh hồn khác của Ngao Nhuận.
“Đã lâu không gặp.” Ngao Nhuận chậm rãi đi tới trước mặt Lục Thanh Tửu, cười chào cậu một tiếng.
“Đã lâu không gặp.” Lục Thanh Tửu cẩn thận đáp lại, “Có chuyện gì sao?”
Ngao Nhuận nói: “Cháu đang muốn đi đâu?”
Lục Thanh Tửu nói: “Tôi muốn đi đâu thì có liên quan gì đến ông sao?” Cậu nhớ rõ mấy con bướm băng của Thần mùa đông lúc trước chính là do Ngao Nhuận tóc đỏ trước mắt này đưa vào trong cơ thể cậu.
Ngao Nhuận nhướng mày, dường như có chút bất mãn đối với thái độ của Lục Thanh Tửu: “Sao lại thế, đối với tên đó thì gọi là ông ngoại này ông ngoại nọ, còn đối với tôi thì cứ ông ông ông là sao? Cho dù màu tóc không giống nhau, thì tôi cũng là ông ngoại của cháu đấy.”
Lời này lại không biết phải phản đối thế nào, dù cho một phần của ông ngoại có không tốt đi chăng nữa thì suy cho cùng cũng là ông ngoại.
Nhưng Lục Thanh Tửu vẫn rất cảnh giác, bởi vì cậu nhớ Bạch Nguyệt Hồ từng nói nếu xảy ra chuyện gì thì cứ để cho Ngao Nhuận dẫn cậu rời đi.
Hiện tại Ngao Nhuận đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, nói không chừng chính là vì để dẫn cậu rời đi.
Ngao Nhuận thì lại giống như nhìn thấu được suy nghĩ của Lục Thanh Tửu, cười ha ha lên, chỉ là bên trong tiếng cười này không có mấy phần chân thành, ngược lại mang theo vài phần giễu cợt.
“Hừm, ông biết cháu đang nghĩ gì.” Ngao Nhuận nói, “Nếu đổi lại là tên đó, có thể sẽ dẫn cháu rời khỏi thật đấy, nhưng ông đây thì lại chả muốn làm mấy chuyện tốn công vô ích này.”
Lục Thanh Tửu dùng ánh mắt dò hỏi ‘vậy ông muốn làm gì?’
Ngao Nhuận nói: “Có thể chết ở bên nhau cũng coi như là một sự hạnh phúc, đi đi.” Ông ta đưa cây đuốc đang cầm trong tay cho Lục Thanh Tửu, ý bảo cậu nhận lấy, “Có thể cần dùng đến đấy.”
Lục Thanh Tửu nhìn Ngao Nhuận, dưới ánh lửa chiếu rọi lập loè không thể nhìn rõ được khuôn mặt của Ngao Nhuận, nhưng vẻ mặt ôn hòa bình thản của ông ta, lại khiến cho Lục Thanh Tửu nhớ tới ông ngoại tóc đen của mình.
“Cảm ơn.” Lục Thanh Tửu không cảm giác được ý xấu ở trên người ông ta, cho nên vươn tay nhận lấy cây đuốc.
“Đi đi.” Ngao Nhuận nói, “Còn trễ thêm chút nữa thì sẽ không còn nhìn thấy cậu ta nữa đâu.”
Lục Thanh Tửu gật gật đầu, xem như nhận ý tốt của Ngao Nhuận, sau khi nhận lấy cây đuốc liền xoay người rời đi, bước chân hơi mang theo vài phần vội vàng.
Doãn Tầm cũng liếc mắt nhìn Ngao Nhuận một cái rồi đi theo Lục Thanh Tửu rời đi.
“Tôi biết ông đang nghĩ cái gì.” Nhìn bóng dáng Lục Thanh Tửu đi xa, Ngao Nhuận như tự lầm bầm lầu bầu, lại như đang cùng nói chuyện với ai đó, “Nhưng đây là con đường của nó, nó phải tự bước đi, ông vì muốn tốt cho nó, ngược lại sẽ khiến nó hận ông, giống như lúc trước vậy……”
Ông ta nói xong lời này, lại nở nụ cười giống như tự giễu: “Được rồi, tôi biết ông đang tức giận, nhưng mà bây giờ có tức giận thì cũng đã trễ rồi, cứ tức giận như vậy đi, dù sao thì mọi chuyện cũng đều phải kết thúc thôi.”
Lục Thanh Tửu giơ cây đuốc tiếp tục đi về phía trước, mà cây đuốc này hẳn không phải là vật bình thường, khi bị gió lạnh thấu xương thổi qua, ngọn lửa cũng không bị nhỏ đi, nhiều nhất ánh lửa chỉ có hơi lập loè một chút mà thôi.
Ngọn lửa rọi sáng con đường dưới chân nhìn không sót thứ gì, còn mang đến sự ấm áp, quả thực giống như một mặt trời nhỏ vậy.
Dọc theo đường đi này, Lục Thanh Tửu đều không gặp được thứ gì, nhưng cậu vẫn không vì thế mà thả lỏng, bởi vì Doãn Tầm đi theo phía sau cậu vẫn luôn rất căng thẳng, không ngừng nhìn rừng núi ở xung quanh.
“Làm sao vậy?” Lục Thanh Tửu nhỏ giọng hỏi, cậu cảm thấy tình trạng của Doãn Tầm không ổn cho lắm.
Doãn Tầm nói: “…… Có thứ gì đó đang đi theo chúng ta.”
Lục Thanh Tửu nói: “Thứ gì?”
Doãn Tầm nói: “Một thứ gì đó rất đáng sợ.” Cậu ta vừa nói lại liếc mắt nhìn về phía bên phải một cái.
Lục Thanh Tửu hít sâu một hơi, để Doãn Tầm bình tĩnh lại rồi hỏi cậu ta tới chỗ đó của Bạch Nguyệt Hồ còn phải mất bao lâu.
Doãn Tầm nói ít nhất còn phải mất thêm nửa tiếng nữa, bọn họ tiến vào Dị giới từ con đường nhỏ thôn Thủy Phủ, sau đó đi vòng đến đỉnh núi, mới có thể nhìn thấy Bạch Nguyệt Hồ,
Lục Thanh Tửu ừm một tiếng, không khỏi bước nhanh chân hơn.
Lúc này đã không còn tuyết rơi, nhưng trên đường núi vẫn còn tuyết đọng đến cẳng chân, khi đạp lên mặt trên mỗi một bước đều hiện ra một cái hố, di chuyển đặc biệt khó khăn.
Lục Thanh Tửu muốn đi nhanh lên, nhưng dưới tình huống như vậy mà dùng tốc độ nhanh hơn thì thật sự không phải chuyện dễ dàng gì, huống chi thứ đi theo phía sau bọn họ, hình như càng ngày càng gần……
Tiếng thở d0c nặng nề hòa cùng với tiếng vang bùm bụp đạp lên trên mặt tuyết, Lục Thanh Tửu mới đầu cho rằng âm thanh phát ra chính là của cậu và Doãn Tầm, nhưng thoắt cái, cậu đã nhận ra được, cậu và Doãn Tầm di chuyển cũng không thể phát ra tiếng vang lớn như vậy, trong đó còn có tiếng tiếng cây cối bị đạp đổ.
Lục Thanh Tửu quay đầu, thấy vẻ mặt Doãn Tầm trắng bệch, Doãn Tầm chú ý thấy ánh mắt của Lục Thanh Tửu, nói: “Không sao đâu, tạm thời thứ đó còn chưa có theo kịp đâu.”
Lục Thanh Tửu nói: “Cậu không nên cùng tôi tới đây.” Cậu là vì Bạch Nguyệt Hồ mà đến, cho nên đã chuẩn bị sẵn sàng sẽ hy sinh, nhưng nếu cũng liên lụy đến Doãn Tầm thì……
Doãn Tầm lại mỉm cười, nói không miễn cưỡng gì hết, ngược lại còn mang theo giải thoát, cậu ta nói: “Tôi đã muốn sớm rời khỏi chỗ này rồi.”
Lục Thanh Tửu: “……”
Doãn Tầm nói: “Nơi này chẳng có một người sống nào, tôi ở lại chỗ này chẳng khác nào đang ở trong một khu nghĩa địa lạnh lẽo.” Cậu ta nhỏ giọng nói, “Chỉ có thể dựa vào ký ức để tồn tại……”
Lục Thanh Tửu nhớ tới cậu từng nhìn thấy quạ đen còn có phần mộ hoang vắng ở bên trong linh hồn của Doãn Tầm, cảm thấy trong ngực của mình giống như bị thứ gì đó chặn lại vậy.
“Có thể gặp được cậu là một sự may mắn của tôi.” Doãn Tầm nói, “Cho dù tương lai có thế nào, Lục Thanh Tửu……Những ngày này của tôi, đều thực sự rất vui vẻ.”
Lời cậu ta vừa nói ra, bên trong rừng rậm tối tăm liền có một bóng đen bổ nhào vào phía sau bọn họ, bóng đen kia nghịch ánh sáng, nhìn không rõ bộ dạng thế nào, nhưng cũng có thể mơ hồ nhìn ra hình dáng này vô cùng cao lớn, ước chừng phải gần 3 mét, nó há một cái mồm to như cái chậu máu mà rít gào về phía bọn họ, hàm răng tuyết trắng thấm phản xạ ra ánh sáng mơ hồ, còn có khoang miệng nồng nặc mùi máu tươi, nói cho Lục Thanh Tửu biết nó không phải động vật dễ chọc vào.
“Cậu đi đi, Thanh Tửu.” Doãn Tầm móc ra dao gấp từ trong túi ra, “Tôi xử được.”
Lục Thanh Tửu nói: “Sao được ——” Doãn Tầm yếu như vậy, sao cậu có thể để Doãn Tầm ở lại một mình.
“Cầu xin cậu rời đi đi mà.” Doãn Tầm lại khóc lên, “Bạch Nguyệt Hồ không còn bao nhiêu thời gian nữa đâu, cậu còn ở chỗ này cũng không giúp được gì hết, đi thẳng về phía trước là có thể tiến vào Dị giới, sau đó thì lên núi…… Cậu đi đi, cầu xin cậu đấy.”
Lục Thanh Tửu nói không ra lời.
Doãn Tầm nói: “Lục Thanh Tửu, nếu cậu còn xem tôi là bạn, thì hãy để cho tôi làm chuyện cuối cùng này cho cậu đi, được không?” Cậu ta lau khô nước mắt, “Tôi biết mình rất yếu, là một Sơn Thần rất vô dụng, cho nên…… Cầu xin cậu cho tôi một cơ hội đi mà.”
Lục Thanh Tửu bình tĩnh nhìn Doãn Tầm, cuối cùng rặn ra một chữ được, tiếp theo cậu giơ cây đuốc cất bước về phía trước, lại cảm thấy trên mặt mình lạnh lẽo, không phải tuyết không còn rơi nữa sao, vì sao trên mặt lại có hoa tuyết chứ? Chẳng lẽ cậu cũng khóc, không —— cậu không nên khóc, ít nhất đến cuối cùng, cậu phải để lại cho Doãn Tầm một nụ cười mới đúng.
Tiếng rít gào phía sau lại vang lên lần nữa, chỉ là con quái vật kia lại không đuổi theo, Lục Thanh Tửu không biết Doãn Tầm sẽ dùng biện pháp gì để đuổi được con quái vật kia, cậu chỉ có thể dùng hết sức chạy đi, muốn chạy nhanh một chút, nhanh thêm một chút, ít nhất là để cho mọi thứ không phải hy sinh vô ích.
Lục Thanh Tửu thở hổn hển tràn đầy nặng nề, trước mắt cậu một mảnh mơ hồ, cậu không dám dừng lại dù chỉ một lát, cho đến khi thể lực hao hết, té ngã ở trên mặt đất thì mới nhận ra bản thân đã rời khỏi thôn Thủy Phủ, đi tới Dị giới rồi.
Dị giới không có tuyết, dưới chân dẫm chính là phiến đá xanh bóng loáng, đây là thế giới Bạch Nguyệt Hồ đã từng dẫn Lục Thanh Tửu đến.
Cậu chậm rãi bò từ trên mặt đất dậy, tiếp tục lảo đảo đi về phía trước, Doãn Tầm nói, Bạch Nguyệt Hồ ở trên đỉnh núi, chỉ cần cậu có thể leo lên trên đó, là có thể thấy được Bạch Nguyệt Hồ rồi.
Đường núi vốn gập ghềnh, vào lúc này càng biến thành khe rãnh khó có thể vượt qua, Lục Thanh Tửu cắn răng leo lên trên, ở trong lòng không ngừng gọi tên của Bạch Nguyệt Hồ mới có thể miễn cưỡng chống đỡ một hơi, tiếp tục hướng lên trên.
“Bạch Nguyệt Hồ, Bạch Nguyệt Hồ, Bạch Nguyệt Hồ……” Lúc tới trên đỉnh núi, cả người Lục Thanh Tửu đều xụi lơ ở trên mặt đất, mà cây đuốc Ngao Nhuận cho cậu cũng bị tắt vào lúc này, cậu sử dụng tay chân ngồi từ trên mặt đất dậy, muốn đi đến bên sườn núi, nhìn thấy Bạch Nguyệt Hồ mà trong lòng mình luôn nghĩ đến, Lục Thanh Tửu nhỏ giọng nhắc mãi tên của hắn, duỗi tay lau mặt thật mạnh một cái, “Em tới rồi, anh phải…… chờ em đấy.” =====.