Có vẻ suy nghĩ của Trương Sở Dương đã chẳng thể thay đổi được nữa, cho đến khi rời đi, ánh mắt anh ta nhìn về phía Lục Thanh Tửu vẫn vô cùng vi diệu.
Lục Thanh Tửu cũng từ bỏ việc giải thích cho bản thân mình, tùy anh ta vậy.
Sau khi ăn cơm sáng xong, Lục Thanh Tửu lái xe vận tải nhỏ chở Trương Sở Dương và Chu Miểu Miểu lên trấn trên, ba người chia tay trong lưu luyến —— chính xác mà nói thì chỉ có Trương Sở Dương và Chu Miểu Miểu lưu luyến Lục Thanh Tửu.
“Lục tiên sinh, nếu có người khác cũng gặp phải khó khăn về vấn đề này, liệu tôi có thể tới tìm ngài không?” Mái tóc dài của Trương Sở Dương được cột ở sau đầu, rất giống kiểu nghệ thuật gia lang thang, lúc ấy anh ta nắm chặt tay của Lục Thanh Tửu, do dự không chịu buông ra, “Được chứ Lục tiên sinh?”
Lục Thanh Tửu bị nắm chặt đến nỗi đỏ cả tay, bất đắc dĩ nói: “Ừ được.”
Bấy giờ Trương Sở Dương mới lưu luyến buông tay.
Chu Miểu Miểu đứng bên cạnh cũng khuyên bảo Lục Thanh Tửu vài câu, cô muốn đưa Lục Thanh Tửu quay lại công ty.
Lục Thanh Tửu biết cô có ý tốt, lo lắng cho mình, cậu chỉ cười tủm tỉm nghe, nhưng không hề có ý muốn thay đổi quyết định của mình.
Chu Miểu Miểu thấy thế là hiểu mình chẳng khuyên nổi Lục Thanh Tửu, vì thế chỉ có thể thở dài, nói: “Vậy được rồi, bất cứ lúc nào cậu muốn trở về thì sẽ luôn luôn được chào đón.”
“Cảm ơn.” Lục Thanh Tửu rất cảm kích việc mấy năm nay Chu Miểu Miểu đã chăm sóc mình ở trong công ty.
Nhìn hai người lên xe lửa xong, Lục Thanh Tửu mới rời khỏi nhà ga.
Sau khi ra khỏi nhà ga, cậu cũng không vội về nhà, mà trước tiên phải lên thị trấn trên mua vài thứ đồ dùng cần thiết hàng ngày, trong nhà có tên dũng sĩ diệt mồi Bạch Nguyệt Hồ, cho nên không hôm nào được thiếu thịt hết, vì đã có phương tiện nên mỗi lần Lục Thanh Tửu đều mua sẵn mấy chục cân mang về đông lạnh.
Cậu mua đồ xong, điện thoại hiện lên thông báo, thẻ ngân hàng của cậu đã được chuyển thêm hai mươi vạn.
Lục Thanh Tửu phải đếm lại mấy lần, chắc chắn mình không nhìn lầm rồi sau đó mới gọi điện thoại cho Chu Miểu Miểu, hỏi chuyện này là như thế nào, Trương Sở Dương nhập sai số hay gì không biết?
“Không đâu, tôi ngăn không nổi anh ta, anh ta cứ nhất quyết phải chuyển cho cậu hai mươi vạn.” Giọng điệu Chu Miểu Miểu nghe rất bất đắc dĩ, cô cũng không biết rốt cuộc đêm qua như thế nào mà thái độ của Trương Sở Dương với Lục Thanh Tửu lại chuyển biến lớn như vậy.
Lục Thanh Tửu nói: “Chị đưa điện thoại cho anh ta nói chuyện đi.”
Vậy mà Chu Miểu Miểu vừa mới đưa điện thoại tới tay Trương Sở Dương, bên kia đã phát ra một câu: “Lục tiên sinh, đây là con số ngài đáng được nhận!”
Lục Thanh Tửu: “Từ từ……”
Trương Sở Dương vội vàng nói: “Tôi chưa từng gặp được chuyện nào thần kỳ như vậy, tôi mới chỉ ngủ một đêm, thế mà thật sự đã có một mái tóc mới, trời ạ, quả thực quá mức không tài nào tưởng tượng nổi, kia chỉ là một chút tiền để tôi có thể biểu đạt lòng biết ơn vô vàn bất tận của mình!! Xin ngài nhất định phải nhận lấy số tiền đó!” Vừa mới nói dứt câu đã cúp điện thoại, để lại mỗi Lục Thanh Tửu há hốc miệng đơ cu lơ một lúc lâu.
Đúng vậy, đối với một người đàn ông hơn ba mươi tuổi bị hói đầu mà nói, có thể làm cho đầu anh ta mọc được mái tóc đen nhánh tuyệt đẹp như thế, quả thực như người mẹ tái sinh anh ta lần thú hai, hơn nữa trong bầu không khí thần bí đêm đó, Lục Thanh Tửu đã thành cao nhân không thể đắc tội trong lòng Trương Sở Dương rồi.
Mà cao nhân Lục Thanh Tửu đã hoàn toàn từ bỏ việc giải thích với Trương Sở Dương, xách mấy chục cân thịt heo lên xe, lái xe vận tải nhỏ về nhà nấu cơm.
Trời đổ mưa suốt mấy ngày gần đây, đường núi trơn ướt cực kì, nhưng xe vận tải nhỏ không bị ảnh hưởng chút nào, bình thường đi tốc độ gì thì bây giờ vẫn là tốc độ đó, trừ việc đi chậm lại thì tất cả vẫn ok, hoàn toàn không khiến Lục Thanh Tửu phải phiền lòng.
Sau khi về đến nhà, Lục Thanh Tửu đưa nó đến chỗ đậu xe theo thường lệ, thuận tay sờ sờ chỗ đèn xe của nó rồi khen mấy câu.
Lục Thanh Tửu xách thịt vào sân, nhưng lại không nhìn thấy Bạch Nguyệt Hồ hay nằm trong sân, cũng không thấy bóng dáng Doãn Tầm đâu hết.
“Bạch Nguyệt Hồ? Doãn Tầm? Hai người bọn họ đi đâu rồi không biết?” Lục Thanh Tửu đi một vòng quanh sân, vẫn không thấy hai bọn họ đâu, nếu cả hai người đều không ở đây, vậy chắc chắn là đã đi làm chuyện gì đó rồi, Lục Thanh Tửu không tiếp tục tìm bọn họ nữa, đi vào phòng bếp chuẩn bị nấu cơm.
Xương sườn hôm nay mua rất tươi và ngon, Lục Thanh Tửu định lấy sườn này làm bữa trưa.
Làm món sườn xào chua ngọt, bỏ xương sườn vào nồi, nấu thêm món canh bí hầm sườn heo.
Bạch Nguyệt Hồ không kén ăn xíu nào, có vẻ là món nào cũng ăn được, nếu phải so sánh về món hắn thích nhất thì chỉ biết hắn thích ăn thịt hơn là ăn rau dưa.
Lục Thanh Tửu chặt xương sườn thành từng miếng nhỏ, đổ phần máu loãng đi, đúng lúc định bỏ xương sườn vào nồi phụ liệu thì thấy Doãn Tầm và Bạch Nguyệt Hồ đã trở về.
Trong tay hai người đều xách một cái túi lớn, túi bị kéo lê trên mặt đất để lại một vệt nước thật dài, chắc do đồ trong túi là thứ gì đó ướt át.
Thỉnh thoảng cái túi còn hay chuyển động, chắc hẳn bên trong là vật còn sống.
Vốn Lục Thanh Tửu đang cầm nồi chuẩn bị nấu cơm, mắt thấy cái túi thì lập tức nhìn chằm chằm, cậu tự bổ não ra hàng vạn hình ảnh khủng bố giết người chặt xác gì đó, nhỏ giọng nói: “Doãn Tầm, có cái gì trong túi vậy?”
“Cá.” Câu trả lời của Doãn Tầm khiến Lục Thanh Tửu thở phào nhẹ nhõm, cậu ta chú ý tới ánh mắt Lục Thanh Tửu, lập tức cười ha hả, “Thế cậu tưởng là cái gì, thi thể du khách đi ngang qua rồi bất hạnh bị chìm chết sao?”
Lục Thanh Tửu: “……” Không thể phủ nhận đúng là đã tính tới điều này.
Doãn Tầm đưa tay mở túi ra, thấy được thứ bên trong túi.
Bên trong quả thật là một con cá màu đen rất lớn, tuy nhiên con cá lớn này trông hơi kỳ quái, mang cá có màu xám vằn, môi lại màu đỏ, thoạt nhìn rất giống cá chép, nhưng các chi tiết còn lại thì hơi khác.
Trên lưng cá có hai miệng vết thương, máu đỏ đang chảy ra róc rách, nhưng mà con cá không hề suy yếu đi vì hai vết thương này, mà lại còn hoạt bát ra trò, cứ thế giãy đành đạch không ngừng nghỉ ở trong túi.
“Đây là cá gì vậy?” Lục Thanh Tửu nhìn hình dạng con cá thì hơi ngạc nhiên, “Tôi chưa từng thấy bao giờ.” Nếu bảo là cá chép, thì có một số đặc điểm không giống cá chép cho lắm, vậy chẳng lẽ là cá chép biến dị?
“Cá chép.” Bạch Nguyệt Hồ đứng ở phía sau Doãn Tầm trả lời vấn đề của Lục Thanh Tửu.
Cá chép thật à? Nhưng quả thực có rất nhiều loài cá cảnh thuộc họ cá chép, Lục Thanh Tửu nói: “Vậy…… để ngày mai ăn nó à?”
“Buổi tối hôm nay ăn luôn.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Trên mình cá có vết thương rồi, nuôi cũng không sống nổi.”
Lục Thanh Tửu nói: “Cũng đúng…… Vậy anh giết cá giúp tôi đi, tôi phải làm xương sườn xong cái đã, cá thì…… Làm món cá hầm cải chua ha?”
Bạch Nguyệt Hồ vừa lòng gật đầu.
Con cá này khá lớn, chắc thịt sẽ không được mềm cho lắm, có khi sẽ hơi tanh, rất hợp để làm cá hầm cải chua.
Lục Thanh Tửu làm xương sườn, Bạch Nguyệt Hồ thì đứng bên cạnh giết cá, tiện thể còn dựa theo sự phân phó của Lục Thanh Tửu cắt thịt cá thành từng miếng.
Kỹ thuật dùng dao của Bạch Nguyệt Hồ giỏi cực kì, sau khi mổ bụng cá thì móc hết nội tạng của cá ra cho thật sạch sẽ, rồi lần theo những đường vân lưu loát cắt cá thành từng miếng.
Lục Thanh Tửu đứng bên cạnh nhìn thì thấy thịt cá này mềm hơn so với cậu tưởng rất nhiều, hơn nữa hình như ngoài xương cột sống ra thì những chỗ khác rất ít xương bé.
Lục Thanh Tửu vừa thấy hình dáng của con cá này là biết chắc chắn Bạch Nguyệt Hồ đang nói dối, tuyệt đối con cá này không phải là cá chép, trên người cá chép có rất nhiều xương, đúng lúc Doãn Tầm đang ở ngoài ruộng rau, cậu không có gì phải dấu diếm liền hỏi thẳng: “Chắc đây không phải là cá chép đúng không? Rốt cuộc là cá gì vậy?”
Bạch Nguyệt Hồ chớp chớp mắt nhìn Lục Thanh Tửu, miệng phun ra hai chữ: “Văn Diêu.”
Lục Thanh Tửu: “……” Chưa nghe bao giờ.
“Không có độc, ăn rất ngon.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Hầm với dưa chua ăn là mê.” Hắn vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của Lục Thanh Tửu, có vẻ như lo lắng liệu Lục Thanh Tửu có ghét bỏ loại cá chưa từng nghe tên này hay không.
Lục Thanh Tửu thầm nghĩ, cậu chẳng quan tâm lắm đến việc đã nghe tên bao giờ hay chưa, ăn được là ô kê tất, hơn nữa trông thịt cá này cũng ngon phết, biết thế đáng lẽ không nên làm cá hầm cải chua, hấp lên thì hơn……
Giữa hai con người đang im lặng đã tìm được một nhận thức chung nào đó, Bạch Nguyệt Hồ vô cùng hào hứng chặt cá thành từng miếng, sau đó nhìn Lục Thanh Tửu nấu một nồi cá hầm cải chua to.
Dưa chua do Lục Thanh Tửu tự ngâm, nhưng chưa lâu lắm chỉ mới được vài ngày, vị chua còn chưa đủ, cho nên bỏ vào nhiều thêm một chút.
Thịt cá và dưa chua hòa quyện với nhau, hương thơm đậm đà tràn ngập khắp phòng bếp.
Lục Thanh Tửu nấu ăn trong phòng bếp, Doãn Tầm và Bạch Nguyệt Hồ đứng ở ngoài cửa sẵn sàng đi vào bưng đồ ra ăn cơm mọi lúc mọi nơi.
“Được rồi.” Múc cá trong nồi vào cái thau inox mới mua, Lục Thanh Tửu y như một bảo mẫu trong nhà trẻ tuyên bố tới giờ cơm, “Ăn cơm đi.”
Bạch Nguyệt Hồ và Doãn Tầm vào phòng bếp bắt đầu bưng đồ, Lục Thanh Tửu cởi tạp dề ra, thở một hơi uống một ly nước, sau đó mới ngồi xuống cái bàn trước mặt.
Bởi vì tự dưng có thêm con cá, Lục Thanh Tửu chỉ làm mỗi nồi xương sườn, còn chỗ xương sườn dư lại thì bỏ vào tủ lạnh, định buổi tối nấu tiếp.
Bạch Nguyệt Hồ và Doãn Tầm vẫn chưa ăn, chờ Lục Thanh Tửu động đũa trước, đây coi như là một quy tắc ngầm của nhà bọn họ, bởi vì lần nào Lục Thanh Tửu cũng nấu cơm làm việc vất vả nhất, cho nên hai người họ phải chờ cậu động đũa trước rồi mới bắt đầu ăn.
Vì chuyện này mà Lục Thanh Tửu đã nói với bọn họ mấy lần, nhưng thấy bọn họ vẫn mặc kệ, vì thế chỉ có thể từ bỏ.
Lục Thanh Tửu gắp một miếng thịt cá lên, bỏ vào trong miệng, sau đó mở to mắt kinh ngạc, nói: “Thịt cá này ăn ngon thật.” Thịt cá mềm vô cùng, mang theo một chút vị ngọt rất lạ, sau khi nấu cùng với dưa chua thì vị chua nhẹ hòa vào trong thịt cá, khiến nó vô cùng ngon miệng.
“Ngon lắm luôn.” Doãn Tầm gật đầu cái rụp, tay cầm đũa gắp không ngừng.
Đều khiến cho người ta cảm thấy sung sướng nhất là cá này không có tí xương nào hết, bất kì miếng thịt nào cũng vô cùng đầy đặn, thậm chí còn không nếm được một chút mùi tanh gì của cá.
Mặc dù Lục Thanh Tửu không phải người có hứng thú với cá lắm nhưng cũng ăn không dừng được đũa.
Thịt cá được mọi người nhiệt liệt hoan nghênh, nhưng Bạch Nguyệt Hồ vẫn không hề buông tha nồi xương sườn bên cạnh, tất nhiên là do hắn không thể từ chối đống thịt ấy.
Vốn khi Lục Thanh Tửu nấu cơm còn nghĩ nấu cả hai con cá ăn thì có bị nhiều quá không, nhưng thấy bộ dáng hai người Doãn Tầm và Bạch Nguyệt Hồ ăn thì hẳn là không bị nhiều tí nào.
Cái thau đáng lẽ dùng để rửa mặt lúc đầu còn chứa đầy cá mà giờ đã thấy đáy, cuối cùng Doãn Tầm là người gục trước, xoa xoa cái bụng tròn xoe của mình nói cậu ta muốn đẻ rồi, bảo Lục Thanh Tửu phải chịu trách nhiệm với cậu ta.
Lục Thanh Tửu nói: “Do con cá làm cậu to bụng, mắc mớ gì tôi phải chịu trách nhiệm chứ?”
Doãn Tầm: “……”
Từ trước đến nay sức chiến đấu của Bạch Nguyệt Hồ và Doãn Tầm chưa bao giờ cùng một cấp bậc, Doãn Tầm căng bụng rồi mà hắn vẫn còn đang chiến đấu, thịt cá vào miệng hắn y như vào cái động không đáy vậy, không thấy no chút nào.
Lục Thanh Tửu nhìn bụng hắn, cảm giác như không có gì thay đổi.
Vì thế Lục Thanh Tửu và Doãn Tầm đành ngồi yên một bên, nhìn Bạch Nguyệt Hồ ăn sạch món cá hầm cải chua bao gồm canh và toàn bộ thịt, nồi xương sườn bên cạnh chỉ còn dư lại một ít hành tây phụ liệu các thứ linh tinh, sau khi hắn ăn xong thì tự giác đứng lên, chuẩn bị rửa chén.
Lục Thanh Tửu nói: “Nguyệt Hồ, anh no rồi sao?”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Ngang ngang bụng rồi.”
Lục Thanh Tửu: “……” Cẩn thận nhớ lại từ trước tới giờ Bạch Nguyệt Hồ ăn cơm chưa từng nói mình no bao giờ, dù có hỏi thế nào thì hắn cũng chỉ đáp lại một câu: Tàm tạm.
Tàm tạm này ý là chưa no ấy hả? Lục Thanh Tửu nghĩ, mãi mà cậu vẫn chưa thấy được ngày mà Bạch Nguyệt Hồ ăn no……
Cơm nước xong, ai về nhà nấy, mẹ ai người nấy tìm.
Lục Thanh Tửu tắm rửa xong, ngồi trước máy tính chơi game, cậu đang chơi dở lại chợt nghĩ tới điều gì đó, mở thanh tìm kiếm search hai chữ Văn Diêu.
Tiếp đó cậu liền thấy được thứ này trong《Sơn Hải Kinh》, trong đó ghi lại: Cá Văn Diêu(*) vây có nhiều vân, giống như cá chép, trên thân cá có cánh chim, đầu trắng có đốm màu xám bạc, mỏ đỏ, thường đi đến biển Tây Hải, tiếng kêu như chim loan, thịt nó có vị chua ngọt, nếu như thấy loài cá này xuất hiện, thì thiên hạ sẽ được mùa lương thực bội thu.
(*) cá Văn Diêu
Đại khái ý chính là loại này khá giống chim, cũng khá giống cá chép, tiếng kêu thì như chim loan, hương vị chua ngọt, ăn vào chữa được bệnh tâm thần.
Lục Thanh Tửu nhìn đoạn văn này rồi chìm vào im lặng, nhớ lại hương vị cá hầm cải chua buổi tối hôm nay ăn, cảm giác《Sơn Hải Kinh》này đáng tin cậy ra phết.
Nói đến Sơn Hải Kinh, Lục Thanh Tửu nhớ rõ hình như trong đó có ghi lại rất nhiều sinh vật thú vị, cậu ngẫm nghĩ đôi chút, quyết định mua luôn một bộ trên mạng, nếu có thời gian rảnh thì sẽ đọc thử xem.
Buổi tối ăn quá no, căng da bụng là chùng da mắt, từ khi Lục Thanh Tửu tới thôn Thủy Phủ thì không biết hai chữ mất ngủ viết như nào, ngày nào cũng vậy chỉ cần đầu vừa dính vào gối là ngủ ngay.
Đêm nay cũng không ngoại lệ, Lục Thanh Tửu nằm lên giường, đắp một cái chăn lông nhỏ lên bụng mình.
Thời tiết càng ngày càng nóng, vài ngày nữa là có thể trải chiếu ra nằm, cậu nhắm mắt lại, ngủ say trong tiếng côn trùng râm ran.
Nhưng mà tới nửa đêm, vốn Lục Thanh Tửu còn đang ngủ say, lại nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của người nào đó truyền đến, cậu mơ mơ màng màng tỉnh lại từ giấc ngủ, phản ứng thứ nhất là Trương Sở Dương lại mọc tóc tiếp hả? Sao mà la hét ở đâu khiếp vậy?!
Nhưng sau khi tỉnh lại, cẩn thận nghe kĩ thì phát hiện ra tiếng kêu này đâu phải của Trương Sở Dương đâu, mà là một âm thanh vô cùng xa lạ.
“Ai vậy? Ai ở bên ngoài thế?!” Lục Thanh Tửu vẫn còn mặc áo ngủ, vọt ngay ra sân.
Ánh trăng trên trời đã bị tầng mây thật dày che khuất, Lục Thanh Tửu gắng lắm mới thấy rõ hình như trong sân nhà cậu có hai người đang nằm, mà cửa lớn trong sân thì bị mở lớn, chắc hẳn là bị người nào đó phá hủy từ bên ngoài.
Lục Thanh Tửu sửng sốt, lập tức hiểu rằng có thể đã có trộm lẻn vào nhà, cậu thuận tay cầm lấy cây gậy gỗ còn sót lại khi làm giàn nho được đặt ở ven tường, quát lớn nói: “Ai ở đằng đó!”
Nhưng mà hai người nằm trong sân kia vẫn không nhúc nhích, Lục Thanh Tửu cũng không dám đi qua, quay người đi vào hành lang bật đèn trong sân.
Bóng đèn phát ra ánh sáng, chiếu tỏ toàn bộ cái sân, bấy giờ Lục Thanh Tửu mới thấy rõ rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra ở sân.
Chỉ thấy hai người trẻ tuổi ngã xuống mặt sân nhà cậu, mặt dính đầy vết máu, miệng còn phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt, mà cách không xa chỗ sát bên người bọn họ là hai con dao dính đầy máu tươi, hẳn là mang theo để phòng thân.---Đọc FULL tại ---
Tuy rằng Lục Thanh Tửu không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng phản ứng đầu tiên vẫn là gọi điện thoại báo cảnh sát, cảnh sát ở trong điện thoại hỏi rõ tình huống sau đó tỏ vẻ sẽ tới ngay lập tức, dặn Lục Thanh Tửu cứ đến xem tình hình của hai người kia trước, nếu không ổn thì phải giúp hai người nọ gọi xe cứu thương đã.
Lục Thanh Tửu nói được.
Cậu nói chuyện điện thoại xong, cầm lấy gậy gỗ đi tới bên cạnh hai người kia thật cẩn thận, phát hiện ra trên thân thể của hai người đều đầy các lỗ nhỏ li ti, như là bị thứ gì đó mổ vậy, hai người bị đau mà trông như ngáo đá, ngã trên mặt đất rên rỉ không ngừng.
Ánh mắt Lục Thanh Tửu quét qua một vòng sân, phát hiện một ít vết máu dính trên mặt đất, cậu đi theo vết máu tiến về phía trước, cuối cùng ngừng bước chân ở cửa chuồng gà nhà cậu.
Bởi vì bình thường đám gà con này rất nghe lời, bất kể trời mưa hay trời tối, không cần ai phải đuổi, chúng nó sẽ ngoan ngoãn tự chạy vào chuồng gà, cho nên chuồng gà trong sân chưa bao giờ bị khóa, luôn luôn được mở ra để đám gà con tự do đi đi lại lại.---Đọc FULL tại ---
Lục Thanh Tửu mở chuồng gà ra, thấy khắp mọi nơi trong chuồng gà đều là vết máu, nhưng đây vẫn không phải là trọng điểm, trọng điểm chính là hình như trên mình mỗi con gà đều dính đầy máu tươi.
Mới đầu Lục Thanh Tửu tưởng chúng nó bị thương, nhưng lật lật kiểm tra một lượt sau đó mới phát hiện, tinh thần con gà con nào cũng rất phấn chấn, không có bộ dáng nào gọi là bị thương.
Như vậy, vết máu trên thân chúng nó là từ vết thương của hai kẻ trộm kia sao? Lục Thanh Tửu đã hiểu rõ ràng tất cả, chậm rãi quay đầu nhìn về phía hai người còn đang nằm rên vì đau kia.
Không biết Bạch Nguyệt Hồ đã bị đánh thức từ bao giờ, biếng nhác dựa vào khung cửa, nhìn cảnh tượng trong sân.
Lục Thanh Tửu nói: “Chào buổi tối.
”
“Chào buổi tối.” Bạch Nguyệt Hồ nhẹ giọng đáp lại.
Lục Thanh Tửu chắc chắn là hắn biết rõ rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, thế nên cậu đi với tốc độ chầm chậm bước đến cạnh Bạch Nguyệt Hồ, chỉ vào hai người đang ngã bẹp dí xuống đất kia: “Tôi gọi cảnh sát rồi, hai người kia không có gì nguy hiểm tới tính mạng chứ?”
Bạch Nguyệt Hồ lắc đầu.
Lục Thanh Tửu nói: “Bọn họ không phải là……”
Cậu chần chừ chỉ nói nửa câu, Bạch Nguyệt Hồ vô cùng nghiêm túc gật gật đầu: “Đúng như cậu nghĩ đó.”
Lục Thanh Tửu: “……” Mẹ nó, đúng là bị gà mổ thật à?!
“Vậy căn bản cái đám đó không phải là gà đúng không?” Lục Thanh Tửu nói, “Thế là cái gì?”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Là thứ có thể ăn được.”---Đọc FULL tại ---
Lục Thanh Tửu: “……”
Đúng vậy, trong mắt Bạch Nguyệt Hồ, có khi trên thế giới chỉ được chia ra hai loại đồ vật, một loại có thể ăn, một loại không thể ăn……
Lục Thanh Tửu nghĩ nghĩ, hỏi: “Vậy ăn có ngon không?”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Ngon chứ.” Khi hắn nói đến chữ ngon này, đôi mắt cong lên thành một vòng cung rất nhỏ, hẳn là vì tâm tình rất vui, không biết có phải đang nhớ tới hương vị con gà hôm đó hay không.
Nếu tính mạng của hai người trong sân không có gì nguy hiểm, Lục Thanh Tửu cũng lười giúp bọn họ gọi xe cứu thương, cậu cầm cái khăn lông ướt, đi đến chuồng gà, bắt đầu chà lau vết máu trên người đám gà con, thuận miệng hỏi Bạch Nguyệt Hồ: “Chúng nó sẽ không mổ tôi chứ?”
“Không đâu.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Chúng nó biết nhận chủ.”
Lục Thanh Tửu nói: “Có ý thức cơ á?”
Bạch Nguyệt Hồ quyết đoán trả lời: “Không có.”
Lục Thanh Tửu: “……”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Không có thật mà, trừ việc ngon ra thì chúng vô giá trị.”
Lục Thanh Tửu có chút dở khóc dở cười, nhưng đúng là gà con trong tay cậu thật sự rất ngoan ngoãn, không có ý muốn mổ cậu chút nào, cậu lại gần hỏi: “Tôi solo đấm nhau với mấy con gà này liệu có thắng nổi không?”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Ừm……”
Lục Thanh Tửu quay đầu lại nhìn hắn một cái: “Anh ừm là có ý hả?”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Tôi đang tính toán xem sức chiến đấu của cậu với gà con.” Hắn câm lặng trong chốc lát, mới nói, “Chắc là mười so một đó.”
Lục Thanh Tửu vui mừng nói: “Tôi đánh được nổi mười con luôn hả?”
Bạch Nguyệt Hồ: “Cậu chỉ đánh được một trên mười con thôi.”
Lục Thanh Tửu: “……”---Đọc FULL tại ---
Bạch Nguyệt Hồ thấy vẻ mặt Lục Thanh Tửu hơi sai sai, bổ sung thêm một câu: “Không sao đâu, khi nào ăn chúng thì để tôi giết cho.”
Vậy thì vất vả cho anh rồi, Lục tiên sinh chứng kiến toàn bộ quá trình tỏ vẻ mình thật sự tổn thương lắm lắm.
Nhưng khi thấy hai người trong sân đau đến nỗi sắp bay màu, mà lại không có vết thương nào trí mạng, cậu quyết định vẫn không nên đi khiêu chiến sức chiến đấu của đám gà con nhà mình.
Rạng sáng tầm khoảng bốn giờ, cảnh sát mới tới được đây, thấy hai tên trộm kia sắp đau đến ngất xỉu còn Lục Thanh Tửu thì ngồi trong sân ngủ gà ngủ gật.
“Ơ, Lục Thanh Tửu.” Cảnh sát này là người quen, chính là Hồ Thứ lần trước đến điều tra thi thể nữ trong sân nhà Lục Thanh Tửu, ông ta nói, “Sao lại là cậu nữa thế.”
Lục Thanh Tửu nói: “Tôi cũng muốn biết sao tôi lại xui xẻo như vậy lắm, hai người này cạy khoá cửa lớn sân nhà tôi, muốn lẻn vào trộm đồ.”
“Thế vết thương trên người họ là sao vậy?” Hồ Thứ hỏi.
“Biết chết liền.” Lục Thanh Tửu nói, “Tôi vừa ra ngoài đã thấy bọn họ đang ngã lăn trên mặt đất, không tin chú hỏi bọn họ đi.”
Hai người kia đã đau phát rồ, căn bản chẳng thể nào trả lời được câu hỏi của cảnh sát, tuy nhiên sau khi Hồ Thứ nhìn bề ngoài bọn họ, phát hiện hóa ra hai người này là tội phạm vượt ngục trên thành phố, bọn họ vừa mới làm một vụ giết người cướp của ngay tuần trước, bây giờ còn đang bị truy nã toàn thành phố, vậy mà không ngờ lại đụng trúng vào nhà Lục Thanh Tửu.
Cẩn thận ngẫm lại, có khả năng là do hôm nay ở trên trấn, Lục Thanh Tửu mua thịt như đại gia đã khiến cho hai người này chú ý đến.
“Được rồi, vậy tôi đưa người đi trước.” Hồ Thứ nói, “Cậu nhớ tới Cục cảnh sát làm bản tường trình đó.”
“Tại sao phải làm tường trình, tôi có biết chuyện gì đâu.” Lục Thanh Tửu cực kỳ bất đắc dĩ.
“Vậy mà còn nói không biết.” Hồ Thứ nói, “Trên người bọn họ có nhiều vết thương như thế, trong khi cái sân này chỉ có mỗi một mình cậu, không phải cậu làm, chẳng lẽ là do gà nhà cậu làm ra sao?” Ông ta thuận tay chỉ lung tung vào cái chuồng gà ở mép sân.
Lục Thanh Tửu: “……” Đệch, đúng thật là do gà nhà cậu làm mà.
Nhưng cậu lại không thể nói, nói cũng không ai tin, vì thế chỉ có thể nhìn Hồ Thứ với một ánh mắt vô cùng đau đớn.
Toàn thân Hồ Thứ run lên dưới ánh mắt đó của Lục Thanh Tửu, nói: “Cậu đừng có mà trừng tôi như vậy, tuy biết có thể là cậu vô tội, nhưng chúng ta vẫn phải làm theo trình tự.”
“Được rồi, cứ vậy đi” Lục Thanh Tửu thỏa hiệp.
“Đúng rồi.” Hồ Thứ đưa hai người kia rời đi, trước đó còn nhỏ giọng hỏi, “Cái miệng giếng sau nhà cậu không xảy ra chuyện gì nữa chứ?”
Lục Thanh Tửu nói: “Ừm… Không có… Sao thế?”
Hồ Thứ: “Tại sao cậu lại chần chừ như thế?”
Lục Thanh Tửu nói: “Không biết chừng chuyện buổi tối hôm nay, chính là do thứ gì trong giếng làm ra đó.”
Hồ Thứ run lẩy bẩy, nói: “Thật hay lừa tôi thế?”
Lục Thanh Tửu chớp chớp mắt, không nói đó là thật mà cũng chẳng phủ nhận là giả, cậu cảm thấy hình như Hồ Thứ muốn nói gì đó, nhưng lại vô cùng do dự, có vẻ là đang cố kỵ điều gì.
Hai người im lặng giây lát, cuối cùng Hồ Thứ vẫn không nhịn được, ông ta nói: “Cậu hay biết rồi quen mấy chuyện kiểu này đúng không?”
Lục Thanh Tửu nói: “Chuyện gì?”
Hồ Thứ nói: “Chuyện quỷ thần các thứ ấy.”
Lục Thanh Tửu nói: “Chưa quen lắm đâu, lần đầu tiên tôi thấy mà.”
Trong mắt Hồ Thứ như có một dấu hỏi chấm, nói: “Thật không đấy?”
Lục Thanh Tửu nghiêm túc gật đầu.
Hồ Thứ thấy Lục Thanh Tửu không có ý muốn thả tin gì hết thì há miệng thở dốc, nhưng ông ta cũng không nói gì cả, quay người đi mất.
Lục Thanh Tửu nhìn bóng dáng ông ta, vẫn cảm thấy hình như ông ta có rất nhiều lời muốn nói, nhưng vì một nguyên nhân nào đó mà không thể nói ra được.
Tuy nhiên chuyện này cũng chẳng liên quan gì tới cậu nữa, Lục Thanh Tửu liếc mắt nhìn cái chuồng gà nhà mình, thở dài, vết máu trên người gà con nhà cậu vẫn chưa lau hết đâu, vẫn nên lấy khăn lông đi lau chà thêm xíu, bằng không có khi ngày mai toàn bộ cái sân sẽ có mùi máu tươi..