“Hung thần?” Nói thật, khi nghe thấy hai chữ này, Lục Thanh Tửu cảm nhận được một thứ hơi thở nào đó không giống bình thường, thứ hơi thở này rất khó có thể dùng ngôn ngữ để miêu tả, cảm giác khi nói từ trong miệng ra hai chữ này, tựa như là một cấm kỵ vậy.
“Đúng thế.” Bạch Nguyệt Hồ cầm tấm ảnh trong tay, trong mắt là sự hứng thú mạnh mẽ, lần đầu tiên Lục Thanh Tửu thấy được vẻ mặt này của hắn, trông có vẻ rất nóng lòng muốn thử.
“Nhưng mà, hung thần……có gì khác so với yêu quái không?” Lục Thanh Tửu tiếp tục hỏi ra nghi vấn trong lòng chính mình.
“Tất nhiên là khác nhau.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Thần muốn tồn tại thì cần phải có tín ngưỡng, không có tín ngưỡng thì thần chẳng khác gì bọn yêu quái.” Giọng nói hắn từ tốn, vô cùng kiên nhẫn giải thích với Lục Thanh Tửu, “Nếu yêu quái có được tín ngưỡng, cũng có thể biến thành thần, cậu đã đọc Tây Du Ký mà loài người viết chưa?”
“Có đọc rồi.” Lục Thanh Tửu gật đầu, nhắc tới Tây Du Ký, cậu cũng đã hiểu sương sương hàm ý ẩn trong lời nói của Bạch Nguyệt Hồ, “Ý anh là trước khi Tôn Ngộ Không trở thành Đấu Chiến Thắng Phật thì cũng là yêu quái sao? Yêu quái có thể biến thành thần, vậy thì thần …… Sẽ sa đọa thành yêu quái sao?”
“Không.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Kể cả thần có sa đọa thì vẫn sẽ là thần, tuy nhiên tính tình sẽ trở nên méo mó, thậm chí có khả năng sẽ biến thành tà thần.” Hắn nói, “Cho nên nếu thấy thần nào kì lạ ở ven đường, đừng có mà bái lung tung.”
Lục Thanh Tửu cười nói: “Tất nhiên là không rồi.” Cậu không phải là loại người có hứng thú với thần linh, tiếp đó, Lục Thanh Tửu chuyển sự chú ý tới tấm ảnh chụp, nói, “Vậy nên người làm việc này chính là một vị thần bị sa đọa sao?”
“Sa đọa nhưng thật ra cũng không hẳn là vậy.” Bạch Nguyệt Hồ nở nụ cười, nụ cười của hắn có vài phần thỏa mãn, như là dã thú đã tìm được con mồi, thậm chí có cả vài phần khát vọng, “Tuy sa đọa mà không phải sa đọa, chắc chắn hương vị của tên thần này sẽ rất ngon.”
Lục Thanh Tửu: “…… Ăn được nữa cơ á?”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Được chứ.”
Lục Thanh Tửu tâm tình phức tạp: “Ngon không?”
“Chắc chắn là ăn phải ngon lắm.” Giọng điệu Bạch Nguyệt Hồ quả quyết.
Vừa nghe hắn nói lời này, Lục Thanh Tửu biết ngay chắc hẳn trước kia hắn đã từng ăn rồi, hơn nữa có khi là không chỉ mới ăn một lần, cậu câm nín, chỉ có thể chớp chớp mắt thử đặt câu hỏi: “Vậy vụ này……”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Buổi tối nay tôi ra ngoài dò xem.” Dò xem có thể ăn nhanh tiêu diệt gọn hay không.
Lời này của hắn có nghĩa là đã đồng ý vụ này, trong lòng Lục Thanh Tửu nhẹ nhàng thở phào, nếu Bạch Nguyệt Hồ có hứng thú đối với hung thần như thế, vậy thì cá rằng hung thần sẽ không tiếp tục gây án hại người nữa, áp lực của mấy người Hồ Thứ cũng sẽ giảm bớt đi rất nhiều.
Lục Thanh Tửu nói: “Được, vậy buổi tối anh muốn ăn gì?”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Ăn thịt……”
Chấp niệm của hắn đối với thịt vẫn không mảy may giảm bớt tí nào.
Vì thế buổi tối Lục Thanh Tửu làm món thịt heo kho khoai tây, thịt heo nuôi ở vùng nông thôn, sau khi cắt thành từng miếng nhỏ thì rán qua một lần, rồi lại bỏ vào trong nồi hầm cùng khoai tây, thịt sau khi rán thì dầu mỡ trong thịt đã tiết ra hết, trở nên mềm dai cực kì, nạc mỡ đan xen, ăn vào miệng không ngán tí nào, khoai tây cũng thấm đẫm mùi hương của nước thịt, thậm chí còn mỹ vị hơn cả, khiến cho ngón tay người ta rục rịch.
Lục Thanh Tửu biết nhà mình có hai người ăn thùng uống vại cho nên làm rất nhiều, sau khi Doãn Tầm ăn thịt xong còn lấy nước thịt chan lên chén cơm thật to, vét sạch toàn bộ.
Cơm nước xong xuôi, Bạch Nguyệt Hồ đi rửa chén đĩa, sau đó ra khỏi sân, Lục Thanh Tửu biết hắn muốn đi tìm hung thần nên không hỏi gì hắn, chỉ dặn dò hắn chú ý an toàn đi sớm về sớm.
Tuy nhiên sau khi cậu nói lời này thì Bạch Nguyệt Hồ nhìn cậu bằng ánh mắt vô cùng kỳ quái, nhìn đến nỗi khiến Lục Thanh Tửu khó hiểu: “Anh nhìn tôi như vậy làm gì?”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Chưa từng có ai nói với tôi phải chú ý an toàn.”
Lục Thanh Tửu: “……” Cậu im lặng ba giây, nhỏ giọng bổ sung thêm, “Ý của tôi là…..
chú ý an toàn thực phẩm ấy, đừng…… Đừng ăn vỡ cả bụng.”
Bạch Nguyệt Hồ gật gật đầu, vừa lòng đi mất.
Lục Thanh Tửu nhìn bóng dáng hắn, nghĩ thầm mình mà cũng có thể làm hắn thỏa mãn được, đúng là chuyện khó tưởng tượng nổi……
“Này? Bạch Nguyệt Hồ muốn đi đâu thế?” Không biết Doãn Tầm đã xông ra khỏi phòng từ bao giờ, nói, “Chẳng phải trừ việc ăn ra thì từ trước đến nay nếu anh ta có thể bất động thì sẽ bất động như đá sao? Sao tự dưng hôm nay lại nhàn rỗi đi ra ngoài tản bộ thế.”
Lục Thanh Tửu nói:“Đi ra ngoài tìm đồ ăn tiếp……”
Doãn Tầm gãi gãi cằm: “……Tìm cái gì cơ?”
Lục Thanh Tửu nhún vai, không trả lời.
Cũng may Doãn Tầm không hứng thú lắm với việc Bạch Nguyệt Hồ đi đâu, lập tức thay đổi đề tài, xoa tay nói: “Này, bao giờ dưa hấu nhà chúng ta mới chín vậy.”
Lục Thanh Tửu nói: “Chắc chín rồi đó, chờ Bạch Nguyệt Hồ về rồi bổ hai quả ăn thử.” Bình thường trái cây nhà bọn họ chín nhanh hơn nhiều so với nhà người khác, hơn nữa chất lượng rất tốt, dưa hấu dưới đất đã kết quả, quả nào quả nấy to tròn, vỗ vào thì phát ra âm thanh phê tai, chắc chắn hương vị sẽ không tệ.
“Được.” Doãn Tầm nói, “Tôi đi về trước, cậu ở nhà một mình nhớ chú ý an toàn đó, hôm qua tôi nghe bác gái hàng xóm nói trên thị trấn lại chết thêm người thứ ba rồi, chắc hẳn dạo gần đây sẽ không yên ổn”
Lục Thanh Tửu nói: “Được, tôi biết rồi, cậu cũng vậy nha.”
Doãn Tầm gật gật đầu, đi mất.
Lục Thanh Tửu ở lại trong sân chơi cùng Tiểu Hoa với Tiểu Hắc một lát, rồi nhìn đám gà con quay về chuồng gà, sau đó mới rửa mặt đi ngủ.
Bạch Nguyệt Hồ đã nói rằng tối ngày kia sẽ trở về, hai ngày nay không cần phải làm nhiều cơm nữa, tuy rằng Doãn Tầm ăn nhiều nhưng cũng là lượng cơm người bình thường ăn, Lục Thanh Tửu nghĩ nghĩ thì liền chìm vào mộng đẹp.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Thanh Tửu rời giường sớm, trước tiên phải đi ra vườn một chuyến.
Hôm nay không có Bạch Nguyệt Hồ tưới nước, tất cả cậu đều phải tự làm.
Không thể không nói, lúc trước hầu như Lục Thanh Tửu chưa bao giờ giẫm chân xuống ruộng, nay tự mình xuống ruộng mới thấy rằng trồng trọt đúng thật không phải là chuyện nhẹ nhàng vui sướng gì cả, mới chỉ gánh nước thôi cũng đã đủ phiền rồi, còn chưa nói tới việc phải cắt cỏ bón phân.
Lục Thanh Tửu nghĩ thầm nhất định về sau mình phải đối tốt với Bạch Nguyệt Hồ hơn một chút, vì dù sao thì hắn đã nhận thầu việc khó nhất trong nhà.
Sau khi làm xong việc dưới ruộng, Lục Thanh Tửu về nhà rồi không còn dư miếng sức nào để đi nấu cơm nữa, bấy giờ Doãn Tầm mới đứng dậy, nói rằng mình phải dùng sức mạnh của bản thân mình để bảo vệ Lục Thanh Tửu —— thay cậu đi làm một bát mì trứng.
Lục Thanh Tửu vẫn còn muốn sống lâu thêm mấy năm nữa tỏ vẻ vô cùng cảm động, sau đó từ chối Doãn Tầm, mở thùng mì gói đã phủ đầy bụi từ lâu trong tủ.
Doãn Tầm giận dỗi cực kì tỏ vẻ tại sao không thể cho cậu ta một cơ hội chứ.
“Bởi vì sinh mạng chỉ có một thôi.” Lục Thanh Tửu vỗ vỗ bờ vai của cậu ta.
Doãn Tầm: “……”
Lục Thanh Tửu: “Hoặc cậu có thể tự nấu tự ăn?”
Doãn Tầm suy nghĩ, cuối cùng vẫn lấy một gói từ trong thùng mì của Lục Thanh Tửu, yên lặng ăn cùng với Lục Thanh Tửu.
Người phàm ăn nhất trong nhà đã đi mất rồi, từ ấy chất lượng sinh hoạt cái nhà này liền tụt dốc không phanh……
Nhưng mà đã lâu không ăn mì gói, lâu lâu mới ăn lại một lần thế này, cảm giác cũng không tệ lắm, sau khi Lục Thanh Tửu và Doãn Tầm ăn xong thì đi nghỉ trưa.
Tầm khoảng hai giờ chiều, Lục Thanh Tửu còn đang mộng mị thì bị tiếng điện thoại đánh thức, cậu cầm điện thoại lên, trên đó hiển thị tên Hồ Thứ.
“Alo, cảnh sát Hồ, có chuyện gì sao?” Lục Thanh Tửu dụi dụi mắt, giọng nói uể oải.
“Lục tiên sinh đúng không?” Giọng nói Hồ Thứ có đôi chút nôn nóng.
“Tôi đây, làm sao vậy?” Lục Thanh Tửu nói.
“Chúng tôi cần ngài tới Cục Cảnh Sát ngay lập tức.” Hồ Thứ nói, “Có tình huống mới xảy ra.”
“Sao thế?” Lục Thanh Tửu vừa nghe giọng điệu ông ta đã cảm thấy mọi chuyện có vẻ nghiêm trọng hơn, cố nhanh chóng tỉnh táo lại, cậu nói, “Xảy ra chuyện gì?”
Hồ Thứ nói: “Lại có thêm người chết!”
Lục Thanh Tửu nói: “Người chết mới ư?!” Cậu ngồi thẳng dậy trên giường, hỏi rõ, “Chuyện xảy ra khi nào?”
“Tầm khoảng 11 giờ sáng.” Hồ Thứ nói, “Thi thể được phát hiện ở xung quanh Cục Cảnh Sát.”
Lục Thanh Tửu nói: “Vậy…… Xin hỏi tôi có thể giúp được gì?” Cậu chỉ là người thường, mà rõ ràng vụ án này là do phi nhân loại gây ra, dù cho cậu muốn làm gì, chỉ sợ sẽ là có tâm mà không đủ sức.
“Mời ngài tới Cục Cảnh Sát một chuyến, có khả năng rằng người chết này có quan hệ với ngài.” Hồ Thứ nói, “Nói chuyện điện thoại không tiện lắm.”
Lục Thanh Tửu nói: “Có quan hệ với tôi sao?!” Trong nháy mắt, trong đầu cậu hiện lên rất nhiều khả năng có thể xảy ra, phản ứng đầu tiên của cậu là có khi nào đó là thi thể của Bạch Nguyệt Hồ không, trong quá trình săn thú Bạch Nguyệt Hồ bị hung thần giết chết sao, nhưng trong lòng lại nảy sinh thêm một suy đoán kinh người—— dựa theo lời nói trước đó của Hồ Thứ, sau khi người bị hại chết đi, người nhà họ vẫn không phát hiện ra người đó có bất cứ điều gì khác thường, ngay cả khi người đó là người thân của mình.
Sau khi hung thần giết chết người nọ thì hóa thành hình dáng của người thân họ nhằm tiếp tục che giấu thân phận của mình, mà thôn Thủy Phủ nhỏ như vậy, bạn bè là con người của Lục Thanh Tửu, cũng chỉ có một người…… Chẳng lẽ người bị hại là Doãn Tầm?!
Nghĩ đến việc giữa trưa nay mình còn ăn mì gói với Doãn Tầm, cánh tay Lục Thanh Tửu sởn hết da gà, nhưng phần nhiều vẫn là cảm giác lo lắng, nếu Doãn Tầm thật sự xảy ra chuyện……
“Được, tôi sẽ lập tức đến ngay.” Lục Thanh Tửu không muốn trễ nải thời gian, cậu nhanh chóng rời giường thay quần áo ra khỏi cửa.
Trước khi đi cậu không dám tìm Doãn Tầm để xác nhận chuyện này, nếu người bị hại thật sự là Doãn Tầm, vậy chắc chắn sẽ bị rút dây động rừng, thậm chí có khi còn tự đưa mình vào tròng.
Thật ra bây giờ điều làm Lục Thanh Tửu muốn nhất chính là liên hệ được với Bạch Nguyệt Hồ, nhưng Bạch Nguyệt Hồ không dùng điện thoại, cho nên chỉ đành phải chờ hắn trở về.
Lục Thanh Tửu lái xe vận tải nhỏ bắt đầu đi lên trấn.
“Bé ngoan, hôm nay đi nhanh hơn chút ha, chúng ta có việc gấp.” Lục Thanh Tửu vuốt ve tay lái, thương lượng với xe vận tải nhỏ nhà mình, “Được không?”
Xe vận tải nhỏ kêu bíp bíp vài tiếng, như đang nói lại cho Lục Thanh Tửu rằng nó hiểu rồi.
Lục Thanh Tửu vui vẻ xoa xoa nó mấy cái.
Lần này xe vận tải nhỏ thật sự hăng hái hẳn lên, cắn chặt răng rồi dùng sức chạy về phía trước, quãng đường này bình thường đi mất 2 tiếng, giờ bị nó rút lại chỉ còn 1 tiếng.
Làm một racing boy trên đường núi vốn là chuyện vô cùng nguy hiểm, nhưng căn bản là xe vận tải nhỏ này tự chạy chứ không cần Lục Thanh Tửu kiểm soát tay lái, cho nên không cần lo sẽ xảy ra tai nạn giao thông.
Trong lúc đó, Lục Thanh Tửu gọi điện thoại cho Doãn Tầm, hỏi cậu ta đang làm gì.
“Tôi hả? Tôi vừa mới ngủ trưa dậy, giờ đang ở trong vườn nè.” Doãn Tầm nói, “Chuẩn bị gieo hạt giống cải trắng …… Sao vậy?”
Lục Thanh Tửu nghĩ nghĩ, nói: “Đúng rồi, cậu còn nhớ rõ chuyện chúng ta lên núi chơi khi còn nhỏ không?”
“Lên núi chơi khi còn nhỏ ấy à?” Doãn Tầm nói, “Sao thế?”
“Không phải cậu thích ăn quả gai nhất à?” Lục Thanh Tửu nói, “Tới mùa hè chúng mình lại lên trên núi hái được không?” Quả gai còn được gọi là phúc bồn tử(*), hương vị chua ngọt, là một loại trái cây dại được rất nhiều đứa nhỏ thích, sau khi chín sẽ chuyển sang màu tím, khi còn nhỏ đúng là bọn Lục Thanh Tửu rất thường xuyên đi hái để ăn.
(*) phúc bồn tử
“Không đi!” Doãn Tầm nói, “Cậu muốn chơi tôi đúng không hả?!” Ai ngờ Doãn Tầm lại một mực phủ nhận lời nói của Lục Thanh Tửu, “Ăn ngon thì ngon thật, nhưng trên cành cây quả đó có nhiều gai như vậy, tôi siêu siêu mẫn cảm với cây nào có gai, cậu đã quên vì chuyện đó mà tôi suýt chút nữa phải vào bệnh viện rồi sao?”
Lục Thanh Tửu nói: “À, ừ nhỉ, nhớ rồi.”
Doãn Tầm nói: “Sao tự dưng cậu nhắc tới chuyện đó chi? Kỳ quái.”
“Không có gì đâu.” Lục Thanh Tửu nói, “Cậu gieo hạt cải trắng đi, đến tối sẽ nói lại với cậu.”
“Được.” Có vẻ Doãn Tầm cũng đang bận, không dây dưa gì nhiều liền cúp điện thoại.
Quả thật những lời vừa nãy là để Lục Thanh Tửu thử Doãn Tầm, Doãn Tầm có thể chất đặc biệt, bị dị ứng với rất nhiều thứ, mấy loại quả mà cây có nhiều gai chính là một trong những số đó.
Nếu Doãn Tầm thản nhiên đồng ý với lời mời của Lục Thanh Tửu, thì tất nhiên Lục Thanh Tửu sẽ biết ngay vấn đề, nhưng giờ thì Lục Thanh Tửu vẫn không thấy được điều gì khác thường trên người Doãn Tầm.
Lục Thanh Tửu cảm thấy chuyện này càng ngày càng khó mà phân biệt.
Khoảng hơn mười phút sau, xe vận tải nhỏ chạy đến cửa Cục Cảnh Sát, Lục Thanh Tửu gọi điện thoại cho Hồ Thứ, thấy Hồ Thứ đi ra từ bên trong.
“Chúng ta đến nơi khác rồi nói.” Sau khi Hồ Thứ lên xe nói với vẻ mặt nghiêm túc.
“Đi đâu?” Lục Thanh Tửu hỏi.
“Quán trà quanh đây thôi, để tôi chỉ đường, cậu cứ đi về phía trước.” Hồ Thứ nói.
Lục Thanh Tửu cảm thấy có hơi kỳ quái, cậu nói: “Tại sao không nói luôn ở Cục Cảnh Sát?”
Hồ Thứ nói: “Cục Cảnh Sát bây giờ loạn lắm, tôi phải lén lút tìm cậu đó, nếu bị lãnh đạo chúng tôi biết là không ổn đâu.”
Hình như cũng có lý, Lục Thanh Tửu khởi động ô tô.
Hồ Thứ chỉ đường cho Lục Thanh Tửu, để Lục Thanh Tửu ra khỏi trấn nhỏ bằng một đường khác.
Vị trí của trấn nhỏ này tương đối xa, để lên thành phố phải cần hơn nửa tiếng, con đường này khá là hoang vắng, chỉ có dân cư thưa thớt.
Lục Thanh Tửu lái ra khỏi trấn nhỏ, tự dưng cảm giác có gì đó sai sai, cậu liếc mắt nhìn Hồ Thứ một cái, thử thăm dò nói: “Cảnh sát Hồ, xin hỏi rốt cuộc chúng ta phải đi đâu thế? ”
Hồ Thứ nhìn về phía trước, thản nhiên nói: “Cứ tiếp tục đi về phía trước đi.”
Nghe được lời này, Lục Thanh Tửu dẫm chân phanh lại, cậu nói: “Cảnh sát Hồ?”
Hồ Thứ quay đầu nhìn Lục Thanh Tửu, nói: “Tại sao cậu lại dừng xe?”
Lục Thanh Tửu hít sâu một hơi, nói: “Tôi không muốn tiếp tục đi về phía trước nữa, có chuyện gì thì phiền chú cứ nói với tôi ngay bây giờ, rốt cuộc người chết có liên quan gì với tôi.”
Hồ Thứ nói: “Muốn hút thuốc không?”
Lục Thanh Tửu lắc đầu.
Hồ Thứ cũng không ngại, móc điếu thuốc từ trong túi ra rồi châm lửa, hút một ngụm thật mạnh, ông ta nói: “Tệ thật, tôi đúng là một cảnh sát vô dụng.”
Lục Thanh Tửu nhíu mày, cậu vừa nghe Hồ Thứ nói chuyện, vừa bắt đầu nhích thân thể tới gần cửa xe, sẵn sàng nhảy khỏi xe bất cứ lúc nào.
Hồ Thứ nói: “Tại sao cậu lại sợ tôi? Phát hiện ra điều gì à?”
Từ lúc bắt đầu nhìn thấy Hồ Thứ, Lục Thanh Tửu đã cảm thấy ông ta có chút gì đó sai sai, đặc biệt là hành động của ông ta khi yêu cầu mình đến một chỗ khác để nói chuyện, tràn ngập cảm giác quái lạ.
Bây giờ ông ta thậm thà thậm thụt mãi không nói chuyện gì đã xảy ra, gần như Lục Thanh Tửu đã có thể chứng thực phỏng đoán của mình.
“Mày là Lục Thanh Tửu đúng không?” Hồ Thứ nở nụ cười, nụ cười của gã ta tràn ngập thứ tà khí khiến người khác vô cùng khó chịu, ánh mắt khi nhìn về phía Lục Thanh Tửu chứa đầy thứ khát vọng sởn tóc gáy, gã ta nói, “Tao, Hồ Thứ đây, rất vui được gặp mày.”
Gã ta nói câu đó xong rồi nhào về phía Lục Thanh Tửu.
Lục Thanh Tửu thấy thế kinh hãi, vội vàng trốn tránh, xe vận tải nhỏ cũng rất có tâm mở thẳng cửa xe ra, Lục Thanh Tửu nhảy ra khỏi xe, không để cho Hồ Thứ vồ được, nhưng Hồ Thứ nhìn Lục Thanh Tửu đứng ngoài xe, lạnh lùng nở nụ cười.
Gã ta không hoảng loạn, như kiểu đã chắc chắn Lục Thanh Tửu sẽ không thể trốn thoát, không nhanh không chậm mở cửa xe bên kia, xuống xe từ bên ấy sau đó đi về phía Lục Thanh Tửu.
Lục Thanh Tửu nhìn động tác của gã ta, trong đầu nảy ra một ý nghĩ.
Nhưng cậu còn chưa kịp động đậy, Hồ Thứ đã nở nụ cười nói một câu: “Tao khuyên mày tốt nhất là không nên làm vậy.”
Lục Thanh Tửu nói: “Cái gì?!”
Hồ Thứ không nói gì nữa, miệng ngậm thuốc lá, mỉm cười nhìn Lục Thanh Tửu, đưa tay vào túi quần mình, móc ra một thứ, Lục Thanh Tửu đứng ngay trước mặt gã ta, thấy rõ hình dạng của thứ đồ kia—— đó là một cây súng lục màu đen.
Hồ Thứ cầm khẩu súng, ‘răng rắc’ tiếng mở chốt an toàn, nói: “Xem này, tao không lừa mày tý nào đâu.”
Lục Thanh Tửu nói: “Ông là tên hung thần kia sao??”
Hồ Thứ nghe vậy nhướng mày, ánh mắt có hơi quái dị: “Sao mày biết? Mày không phải nhân loại sao?”
Gã ta vừa nói lời này, coi như đã gián tiếp thừa nhận thân phận của mình, Lục Thanh Tửu không ngờ rằng hôm trước mới vừa gặp Hồ Thứ mà ngày hôm sau đã gặp phải chuyện này, chỉ sợ trước đó gã ta nói với mình đã phát hiện ra thi thể ở xung quanh Cục Cảnh Sát, có khi đó chẳng phải lời nhảm nhí ——thi thể kia hẳn chính là Hồ Thứ thật.
“Mày có lời gì muốn trăng trối không?” Hồ Thứ cầm súng đi chầm chậm về phía Lục Thanh Tửu, “Nhanh lên nhân lúc còn sớm.”
Tình hình bây giờ thực sự rất gay go, hai người Lục Thanh Tửu và Hồ Thứ cách xa nhau không đến 3 mét, Hồ Thứ chỉ cần giơ tay là có thể bắn xuyên qua thân thể cậu, cơ hội duy nhất của Lục Thanh Tửu đó là cố mà chạy vào trong xe vận tải nhỏ, nếu có thể vào được buồng lái, có khi còn có một đường sống.
Nhưng hiển nhiên Hồ Thứ đã đoán được suy nghĩ của cậu, gã ta nói: “Đừng cố mà chạy vào xe, ngoan ngoãn ở đây thì may ra còn có một đường sống đấy.”
Lục Thanh Tửu lui về phía sau một bước.
Hồ Thứ đã tới trước mặt cậu, gã ta nói: “Đúng vậy, chính là như thế, rất ngoan……” Gã ta chậm rãi đi tới trước mặt Lục Thanh Tửu, nhưng vẫn không nổ súng, mà dùng khẩu súng nhấc cằm Lục Thanh Tửu lên, nói: “Mày biết vì sao tao lại giết người không?”
Lục Thanh Tửu nói: “Làm sao tôi biết được.”
“Bởi vì nhân loại thú vị lắm.” Hồ Thứ nghiêng nghiêng đầu, di súng từ cằm Lục Thanh Tửu xuống, lướt qua cổ, rồi dừng lại ở ngực Lục Thanh Tửu, gã ta nói: “Trên người nhân loại cái gì cũng có, tốt xấu gì tao thích tất, nhưng nếu không thích, tao chỉ cần bóp cò súng “pằng” tiếng thì mày sẽ chết ngay tức khắc ……chú em mày sợ không nào?”
Lục Thanh Tửu lạnh lùng nhìn Hồ Thứ, cậu nói: “Chẳng có ai là không sợ chết cả.” Miệng cậu nói vậy, nhưng trong ánh mắt lại không có sự sợ hãi mà Hồ Thứ muốn thấy, Hồ Thứ khẽ mỉm cười, nói: “Mày là người tỉnh táo duy nhất mà tao từng thấy đấy, rất thú vị.”
Lục Thanh Tửu nói: “Ông muốn làm gì nữa?”
Hồ Thứ nói: “Sao mày biết tao muốn làm gì?”
“Nếu ông không muốn làm gì thì đã nổ súng từ lâu rồi.” Lục Thanh Tửu nói.
“Thông minh.” Hồ Thứ nở nụ cười, “Tao rất thích nói chuyện với người thông minh.” Gã ta chậm rãi dời đầu súng đi chỗ khác, nói, “Thật ra thì tao cũng có hơi chán mấy kiểu giết người nhạt nhẽo kia rồi, thế này đi, mày với tao chơi một trò chơi được không?”
Lục Thanh Tửu nói: “Trò gì?”
Hồ Thứ nói: “Thấy cây súng này không? Bên trong chỉ có một viên đạn, mỗi người nã một phát súng cho đối phương, đến khi nào đối phương chết thì kết thúc.”
Lục Thanh Tửu nhìn Hồ Thứ không nói gì.
“Chơi không?” Hình như Hồ Thứ có hơi không kiên nhẫn trước sự im lặng của Lục Thanh Tửu.
“Được thôi.” Tình hình đã như vậy, nếu không đồng ý với gã ta thì đằng nào cũng chết, sau khi Hồ Thứ nghe được đáp án của Lục Thanh Tửu thì cười ha hả, có vẻ như tâm tình đang rất vui, gã ta nói, “Mày đi trước, hay tao đi trước?”
“Tôi trước đi.” Lục Thanh Tửu nói, cậu muốn xem xem liệu Hồ Thứ có thể thật sự đưa khẩu súng cho cậu hay không.
Cậu chẳng ngờ rằng, sau khi nghe cậu nói, Hồ Thứ vô cùng thản nhiên đưa súng lục ra trước mặt cậu, còn khá lịch sự nói câu: “Mời.”
Lục Thanh Tửu liếm liếm môi, cầm khẩu súng trong tay.
Súng rất lạnh, cậu cầm xong trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi nóng, Lục Thanh Tửu nắm chặt súng, giọng nói cậu có chút khàn khàn, có lẽ là bởi vì khẩn trương, cậu nói: “Ông không sợ tôi sẽ nã cho ông mấy phát liên tiếp sao?”
Hồ Thứ nói: “Mày cứ thử xem.”
Trong tình huống bình thường, khi phải đối mặt với thứ phi nhân loại này, tất cả mọi người đều sẽ sợ hãi, cố dùng súng bắn thật nhiều về phía Hồ Thứ cũng không phải không có khả năng.
Lục Thanh Tửu nhanh chóng suy nghĩ, cậu cảm thấy hành vi của Hồ Thứ tràn ngập sự quái dị kì lạ, rõ ràng có thể giết chết mình luôn, thế tại sao lại muốn chọn phương pháp lãng phí thời gian như thế? Chẳng lẽ thật sự tất cả là để giải trí giống như lời gã ta nói? Nhưng viên đạn trong khẩu súng này là do chính Hồ Thứ cho vào, hơn nữa với thân phận phi nhân loại của gã ta thì muốn gian lận cũng là chuyện rất đơn giản.
Lục Thanh Tửu suy đoán, rốt cuộc mình đã bỏ sót thứ gì đây.
“Nổ súng đi.” Hồ Thứ mở miệng.
Lục Thanh Tửu bóp cò súng lần thứ nhất, một tiếng răng rắc vang nhỏ, không có viên đạn bắn ra, Lục Thanh Tửu nhẹ nhõm thở dài một hơi đồng thời cảm thấy một cơn sợ hãi, nhưng cậu mạnh mẽ kiềm chế ý nghĩ muốn bắn cho Hồ Thứ bắn phát thứ hai, mà trả lại súng cho Hồ Thứ.
“Mày trả lại tao thật cơ đấy.” Không ngờ sau khi Hồ Thứ nhận súng lại nói một câu như vậy, “Tao còn tưởng rằng mày sẽ tiếp tục nổ súng chứ.”
“Thật ra tôi cũng nghĩ vậy.” Lục Thanh Tửu nói, “Nhưng ông vẫn có cách để tôi không trốn được.”
Hồ Thứ nói: “Nhỡ đâu tao chỉ muốn lừa gạt mày thôi?”
Lục Thanh Tửu nhìn gã ta.
Hồ Thứ nói: “Nhỡ đâu tao chỉ là một kẻ điên, muốn chơi với mày một trò chơi đánh cược tính mạng……”
Lục Thanh Tửu cười khẩy: “Nếu ông thật sự chỉ là một kẻ điên không toan tính gì, vậy sẽ không có bốn thi thể kia.”
Hồ Thứ nghe vậy khá là tán thưởng gật gật đầu, gã ta nói: “Mày rất thông minh.” Gã ta bóp cò súng.
“Răng rắc.” Chỉ nghe một tiếng vang nhỏ, sau lưng Lục Thanh Tửu đã toát một lớp mồ hôi lạnh, nhưng may là trừ tiếng vang nhỏ ấy thì không có ánh lửa trí mạng nào được bắn ra cả——thế mà đây lại là một phát súng không đạn.
“Vận may của mày khá tốt đó.” Hồ Thứ mỉm cười.
Lục Thanh Tửu thở ra một hơi, chìa tay về phía Hồ Thứ, cậu muốn thử xem, liệu Hồ Thứ còn đưa khẩu súng cho cậu nữa không.
Nhưng Hồ Thứ không do dự chút nào, đặt khẩu súng lục trong lòng bàn tay Lục Thanh Tửu, gã ta nói: “Xin cứ tự nhiên.”
Lục Thanh Tửu nắm lấy khẩu súng, chú ý tới ánh mắt của Hồ Thứ hình như có nhiều thêm điều gì đó hơn so với ban nãy, đó không phải là sự sợ hãi, cũng không phải lo lắng, mà là hưng phấn, sự hưng phấn không thể kiềm chế.
Rõ ràng là súng ở trong tay mình, tại sao Hồ Thứ lại hưng phấn? Lục Thanh Tửu có cảm giác rằng mình đã nắm được điều gì đó, cậu nhìn súng trong tay, mắt lại nhìn về phía hung thần đối diện mình, một ý nghĩ khó có thể tưởng tượng nổi nảy ra trong đầu cậu.
Cái ý nghĩ này vô lý quá mức, khiến cho cậu hơi nghi ngờ liệu có phải mình suy nghĩ nhiều quá rồi lú hay không.
“Nổ súng đi.” Nhưng mà ngay sau đó, câu nói của Hồ Thứ đã khiến cho Lục Thanh Tửu khẳng định ý nghĩ của mình..