Nông Trường Ảo Tưởng


Mang theo bốn con heo con, Lục Thanh Tửu và Doãn Tầm ngồi xe vận tải nhỏ của bác Trần trở về thôn Thủy Phủ.
Sau khi về đến nhà, Lục Thanh Tửu đưa heo con vào chuồng heo đã được cậu quét tước vệ sinh trước đó, trên mặt đất còn trải rơm rạ sạch sẽ.

Dựa theo cách nói của Doãn Tầm, thật ra heo rất thích sạch sẽ, ở một nơi thoải mái thì thịt mới dễ béo.
Lục Thanh Tửu xách mấy con heo đến bỏ vào chuồng heo, rồi đổ cỏ heo và nước vào máng ăn sạch sẽ.

Hai con heo trắng vừa bước vào đã ngoe nguẩy cặp mông mập mạp ăn uống vui vẻ, nhưng hai con heo đen lại do dự đứng ở cửa chuồng heo không nhúc nhích.
“Sao vậy?” Lục Thanh Tửu thấy bọn nó không chịu động đậy, nghi hoặc nói, “Chuồng heo này có chỗ nào không hợp ý tụi bây hả?”
Nghe thấy Lục Thanh Tửu hỏi chuyện, heo con đen lớn lại gật gật đầu, vươn cái móng heo nho nhỏ của mình chỉ vào hai con heo trắng đang ăn uống vui sướng kia.
Lục Thanh Tửu: “Mày không muốn ở chung với tụi nó?”
Heo con đen ụt ịt một tiếng.
Lục Thanh Tửu nghi ngờ nhìn heo con: “Mày có là heo thật không đấy? Hay là người biến thành heo thế hả?”
Mặt heo con đen đầy vô tội nhìn Lục Thanh Tửu, như kiểu không rõ Lục Thanh Tửu đang nói cái gì, Lục Thanh Tửu có một nghi ngờ nghiêm trọng rằng nó đang cố ý giả vờ vô tội.

Nhưng mà con heo đen này có lẽ không phải là người biến thành, suy cho cùng nếu là người thì khi phát hiện có người chấp nhận giao lưu với mình thì nhất định sẽ lập tức biểu hiện ngay ra ngoài, không đến mức cố ý giả ngu giống như nó.
Lục Thanh Tửu suy nghĩ rồi cầm lấy tấm ván bên cạnh, ngăn cách giữa hai con heo đen và heo trắng ra, vậy rồi hai heo con kia mới nhón mũi chân, thật cẩn thận đi vào chuồng heo, sau khi đánh giá một phen thì nằm trên đống rơm rạ sạch sẽ bắt đầu nghỉ ngơi.
Lục Thanh Tửu thấy thế cũng không để ý đến chúng nó nữa, xoay người quay về nhà.
Doãn Tầm đang bận lên bận xuống trong nhà bếp, sắp xếp cho xong đống đồ Lục Thanh Tửu đã mua.

Lục Thanh Tửu tiến vào hỏi cậu ta buổi tối muốn ăn gì.
“Cái gì cũng được.” Doãn Tầm rất tùy tiện, “Tôi đến ruộng hái chút rau củ về làm nồi lẩu nha?”
“Cũng được.” Lục Thanh Tửu nói, “Tôi bắc nồi nước lên trước…… Đúng rồi, chỗ cắt cỏ heo ở đâu vậy, hay là chỉ cần dùng thức ăn chăn nuôi thôi là được?”
“Cỏ heo à, cứ nhờ mấy đứa nhỏ trong thôn giúp cậu cắt ấy.” Doãn Tầm nói, “5 đồng một sọt thôi, cho tụi nó kiếm chút tiền tiêu vặt, cậu đỡ cần phải leo lên trên núi cắt, thức ăn chăn nuôi thì cũng nên cho ăn, bổ sung vitamin cần thiết cho heo, nhưng heo ăn nhiều thì thịt sẽ không thơm, cũng dễ bị bệnh nữa.”
Lục Thanh Tửu nghe vậy rồi gật đầu ý bảo mình biết rồi.
“Tôi đi hái rau, cậu nấu nước dùng trước đi.” Doãn Tầm đi sang đất nhà mình.
Lục Thanh Tửu thả xương cậu mua ở chợ hôm nay vào nồi, đốt lửa bắt đầu nấu, lại cắt thêm một ít thịt.

Trong nhà cổ này có tủ lạnh, chỉ là đã lâu rồi không sử dụng nên hiệu quả làm mát không tốt lắm, Lục Thanh Tửu mang nguyên liệu dư nhét vào tủ lạnh, cầm lấy rau dưa đi vào sân trong, cậu đang chuẩn bị rửa sạch chúng một chút thì lại nghe một tiếng vang lớn, nghe như tiếng vật nặng rơi xuống nước.
Âm thanh này truyền từ sân sau đến, Lục Thanh Tửu nghe thấy âm thanh này hơi sững sờ, sau đó lại nghĩ tới điều gì đó, cậu vội đặt đồ ăn trong tay xuống rồi chạy ra sân sau.
Sân sau vẫn chưa được dọn dẹp, xung quanh là cây cối khô héo và cỏ dại lộn xộn, trên tường vẫn còn phủ những mạng nhện trắng xóa, riêng cái miệng giếng màu đen kia lại trông cực kì nổi bật.
Lục Thanh Tửu vừa nghe rõ ràng có tiếng thứ gì đó rơi xuống nước, cậu sợ bọn trẻ trong thôn không cẩn thận rơi xuống giếng cho nên chạy nhanh tới bên cạnh miệng giếng rồi nhìn khắp ở bên trong.
Miệng giếng tối om, không thấy được đáy giếng, Lục Thanh Tửu gọi vài tiếng, nhưng lại không nghe thấy bất cứ tiếng kêu cứu nào từ bên dưới.
“Có ai không? Có phải có người rơi xuống hay không?” Lục Thanh Tửu tiếp tục hô, “Có thì kêu một tiếng ——”
Trong giếng im ắng, chỉ có một mảnh tĩnh mịch.
Lục Thanh Tửu lại gọi vài câu, vẫn không có bất cứ câu đáp lại nào, cậu đang nghĩ xem liệu là người hay cái gì rơi vào trong, bên cạnh đã truyền đến tiếng kêu của Doãn Tầm: “Tiểu Tửu? Tiểu Tửu ơi? Cậu ở đâu?”
“Tôi ở sân sau.” Lục Thanh Tửu trả lời.
“Cậu ở sân sau làm gì?” Doãn Tầm nói, “Tôi hái được đồ ăn về rồi này, dưa chuột ngọt lắm……”
Mắt Lục Thanh Tửu vẫn dính vào miệng giếng: “Tôi vừa mới nghe thấy tiếng có cái gì rơi vào trong nước nên tới đây nhìn xem.”
“Ò, vậy có cái gì không?” Doãn Tầm đứng ở cửa sân sau, trong tay cầm trái dưa chuột đã gặm được một nửa, đứng từ xa xa nhìn Lục Thanh Tửu.
“Không có.” Lục Thanh Tửu nói.
“Vậy đi thôi.” Doãn Tầm nói, “Có thể là do mấy đứa nhỏ ném đá ở ngoài tường rồi vô tình rơi xuống giếng thôi.”
Lục Thanh Tửu nghĩ nghĩ, cảm thấy dù sao cũng không phải có người rơi xuống nên không quan tâm nữa mà đi tới bên cạnh Doãn Tầm, rồi cùng nhau đi ra sân trước.

Doãn Tầm nhìn Lục Thanh Tửu, lại cắn thêm miếng dưa chuột, rộp rộp nhai nát, nói: “Trên lưng cậu bị dính gì đó?”
“Trên lưng tôi á?” Lục Thanh Tửu quay đầu nhìn phía sau mình, “Thứ gì cơ?”
Doãn Tầm vươn tay, gỡ cái thứ đen tuyền dính phía sau lưng Lục Thanh Tửu ra: “Đây nè……”
Lục Thanh Tửu thấy rõ thứ trong tay Doãn Tầm là một nhúm tóc đen thui, không biết dính trên lưng cậu từ lúc nào.
“Đây là tóc à? Ôi đệch!” Doãn Tầm thấy rõ ràng thứ trong tay mình là tóc thì vội vàng ném đi, “Đùa cái gì không biết, tởm quá đi.”
Lục Thanh Tửu: “……” Cậu im lặng nhìn cái giếng ở sân sau của mình, một loại dự cảm không ổn bắt đầu sinh sôi trong lòng.
“Đừng sợ đừng sợ, không sao đâu.” Doãn Tầm nói, “Nông thôn ấy mà, nơi này luôn có chút chuyện kỳ quái như vậy đấy……”
Lục Thanh Tửu kinh ngạc: “Chuyện kỳ quái? Ví dụ như?”
Doãn Tầm trầm mặc một lát, nhỏ giọng nói với Lục Thanh Tửu: “Mùa hè năm trước, đứa nhỏ nhà họ Lưu bị chết đuối.”
“Chết đuối?” Lục Thanh Tửu nói, “Ở dòng suối nhỏ trong thôn sao? Không phải dòng suối đó rất cạn ư?” Bọn nhóc đến con sông không nhiều lắm, theo hiểu biết của cậu, nơi có nước gần với thôn nhất chính là dòng suối kia, mực nước suối cao chưa đến đầu gối, có bị ngã vào bên trong cũng rất dễ đứng lên.
“Không.” Doãn Tầm nói, “Nếu như vậy thì cũng không có gì kỳ quái cả, nó …… bị chết đuối ở trong rừng.”
Lục Thanh Tửu tạm thời hơi lag không hiểu lắm, nghi hoặc lặp lại: “Trong rừng á hả?”
“Đúng vậy.” Doãn Tầm nhỏ giọng nói: “Ừ trong rừng ấy, xung quanh đó chẳng có một miếng nước nào, lúc ấy nhà họ Lưu báo cảnh sát, sau khi khám nghiệm tử thi, cảnh sát lại bảo là chết đuối.”
Lục Thanh Tửu nói: “…… Vậy cuối cùng thế nào?”
“Cuối cùng còn thế nào nữa đâu.” Doãn Tầm nói, “Thì cứ như vậy mà kết thúc thôi, thật ra mấy chuyện kỳ quái kiểu này thôn khác cũng có, nhưng không nhiều lắm, mấy năm chỉ có một hai vụ.”
Lục Thanh Tửu không còn lời nào để nói, trước kia cậu đi làm trong thành phố cũng gặp không ít chuyện kỳ quái, không ngờ đổi chỗ sống rồi mà vẫn gặp chuyện kỳ quái như vậy.
“Cho nên về sau gặp cứ coi như không thấy đi.” Doãn Tầm nói, “Mắt không thấy, tâm không phiền.”
Lục Thanh Tửu nghĩ thầm câu mắt không thấy tâm không phiền là dùng như vậy sao……
Doãn Tầm đưa cho Lục Thanh Tửu một trái dưa chuột, hai người liền ngồi xổm trước sân tiếp tục rửa rau.
Mùi vị quả dưa chuột quả nhiên không tồi, thanh mát ngọt lành, không có chút vị đắng nào, nhiều nước, không khác gì ăn trái cây cho lắm, Lục Thanh Tửu ăn dưa chuột, cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút, nói: “Vậy cậu có từng gặp chuyện kỳ quái nào không?”
Doãn Tầm vui vẻ nhếch miệng lên, cái răng khểnh đáng yêu lại lộ ra: “Có thể đã từng gặp đó, tôi không để ý nữa.”
Lục Thanh Tửu nghĩ thầm thần kinh thô thật là tốt.
Doãn Tầm hái được không ít đồ ăn, sau khi rửa xong, Lục Thanh Tửu múc nước hầm xương từ trong nồi bếp sang nồi lẩu mang từ thành phố về, sau đó mang vào sân, hai người khui mấy chai bia, vui vẻ bắt đầu vừa ăn lẩu vừa uống bia.
Nước lẩu được làm rất đơn giản, cũng may nguyên liệu tươi ngon nên hương vị không tệ, mùi canh xương thơm nồng tràn ngập trong vườn nhà, Doãn Tầm mới uống mấy ly mà trên má đã đỏ ửng, trông có chút say.
Lục Thanh Tửu cũng say, đã rất lâu rồi cậu chưa từng say, bình thường chỉ toàn tăng ca mệt cả tâm lẫn thân, làm gì có thời gian uống cùng bạn bè vài ly chứ.
Vẫn là quê hương khiến người ta thoải mái, chẳng cần lo nghĩ ngày mai còn phải đi làm, vừa nghĩ tới đây, Lục Thanh Tửu thấy Doãn Tầm ngồi ở trước mặt cậu đột nhiên giơ tay lên, chỉ vào đằng sau lưng cậu, mơ hồ nói: “Tối…… thật là tối ghê.”
“Cái gì?” Lục Thanh Tửu nói, “Không phải đang mở đèn sao?”
Doãn Tầm nghiêng đầu, biểu cảm vẫn vô cùng hoang mang: “Nhưng vẫn rất tối.”
Lục Thanh Tửu cho rằng Doãn Tầm đã say thẳng cẳng rồi, đến khi cậu quay đầu nhìn về phía sau mình, cậu mới hiểu được ý nghĩa trong câu nói của Doãn Tầm, chỉ thấy cách bọn họ không xa có một bóng người màu đen đang đứng, người nọ như là một cái lỗ đen hút ánh sáng, ánh sáng đến vị trí đó thì đều như bị hút vào.

Lục Thanh Tửu xoa xoa đôi mắt của mình thật mạnh, lúc này mới thấy rõ ràng cái lỗ đen kia là một cái đầu đầy tóc giống con người.
“Cậu biết tôi sợ cái gì nhất không?” Người phụ nữ nhẹ giọng hỏi bên tai.
Có lẽ là rượu đã làm tê liệt thần kinh của cậu, Lục Thanh Tửu cũng chẳng mấy sợ hãi, nghe người phụ nữ hỏi thêm một lần nữa.
“Cậu biết tôi sợ cái gì nhất không?” Tóc đen tiến lại gần bọn họ
Môi Lục Thanh Tửu hơi giật giật: “Chị sợ nhất là ……”
“Cái gì?”
“Sợ nhất… sợ nhất chính là bị hói đầu?” Lục Thanh Tửu uống say nói rất ư là nghiêm túc, còn cảm thấy logic của mình thật sự hoàn mỹ không đúng không lấy tiền, nếu không thì nữ quỷ nhiều tóc như vậy để làm gì …… Khi cậu nói những lời này còn sờ sờ tóc mình, có chút đau buồn mà cảm thán, “Cũng may mình từ chức sớm, nếu không cũng trốn không thoát……”
Bóng đen run rẩy mấy cái, không biết có phải bị đáp án của Lục Thanh Tửu làm cho chấn động hay không, suy cho cùng nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên cô nghe được đáp án như vậy, người đàn ông trước mặt này trông khá thuần khiết không giả vờ ra vẻ, không giống với những tên khốn diêm dúa lòe loẹt khác.
Bóng đen trước mặt còn đang muốn nói chuyện tiếp, xung quanh sân lại chợt xuất hiện một đám sương mù dày đặc màu đen, nữ quỷ cảm giác được điều gì đó ngay lập tức liền biến mất hẳn trước mắt Lục Thanh Tửu, trên mặt đất chỉ còn lại một vệt nước nhàn nhạt.
Lục Thanh Tửu cảm thấy có khi mình say thật rồi, nếu không sao thứ kia lại không thấy đâu nữa, Doãn Tầm đối diện hú hí mở thêm một chai mới rót đầy ly cho cậu.
“Uống đi……” Doãn Tầm nói, “Uống tiếp đi nào……”
Lục Thanh Tửu cầm lấy cái ly, chỉ cần 1 ngụm là xử lí gọn, nói: “Anh em mình uống nào!”
Sau chuyện đó, cậu như bị mất trí nhớ, lúc có lại ký ức thì đã là sáng sớm ngày hôm sau, cậu và Doãn Tầm nằm ở trong sân cả đêm, sau khi ngủ dậy thì bị đau lưng, suýt chút nữa té ngã.

Đặc biệt là đầu, sau cơn say đầu y như muốn nổ tung, Lục Thanh Tửu ngơ ngác bò từ trên mặt đất dậy, đẩy đẩy Doãn Tầm ở bên cạnh đang ngủ méo miệng dậy.
“ Ui…… ui da……” Doãn Tầm vừa mở mắt ra đã kêu lên, “Toàn thân tôi đau quá à, Tiểu Tửu, có phải đêm qua cậu nhân lúc tôi ngủ say mà đập tôi một trận không?”
Lục Thanh Tửu: “…… Tôi cũng rất đau, được chưa?”
Doãn Tầm nói: “Không ổn không ổn, toàn thân đều đau phát khiếp, đặc biệt là mông.” Cậu ta xoa xoa mông mình, nghi ngờ nhìn về phía Lục Thanh Tửu: “Cậu thật sự không làm gì tôi đó chứ?”
Lục Thanh Tửu: “Gương ở trong phòng, cậu đi soi lại cái mặt mình đi.”
Doãn Tầm: “Trông tôi cũng đẹp trai chứ bộ.”
Lục Thanh Tửu: “Đẹp con mắt cậu, mặt cậu sưng như cái đầu heo rồi kìa.”
Mặt Doãn Tầm lộ vẻ nghi hoặc, lảo đảo vào nhà tìm gương trong WC, sau đó Lục Thanh Tửu liền nghe được một tiếng kêu thảm thiết: “Lục Thanh Tửu —— Mẹ nó, chắc chắn là tối qua cậu nhân lúc tôi ngủ mà đánh tôi rồi!”
Lục Thanh Tửu: “Tôi không có à nha!”
Doãn Tầm: “Vậy tại sao tôi sưng cậu không sưng chứ!”
Lục Thanh Tửu: “Có thể là do tôi đẹp trai chăng.”
Doãn Tầm: “……” Cậu thật sự không biết xấu hổ à.
Đùa thì đùa nhưng mặt đột nhiên sưng lên như vậy thì vẫn nên đi khám, vì thế hai người khập khiễng đỡ nhau đi đến trạm y tế thôn.

Những thôn dân quen biết hai người nhìn thấy dáng vẻ của hai người họ thảm như vậy đều rất buồn cười, hỏi giỡn làm sao thế, nửa đêm hôm qua đi trộm bắp bị người ta bắt được đánh cho một trận à?
Vẻ mặt Doãn Tầm như đưa đám nói: “Anh Tiểu Thẩm, đừng trêu em nữa mà.”
Đến trạm y tế, sau khi bác sĩ kiểm tra nói là có lẽ Doãn Tầm bị dị ứng với gì đó, không phải bị người ta đánh, lúc này Lục Thanh Tửu mới thoát khỏi diện tình nghi.
“Dị ứng sao?” Doãn Tầm nghĩ mãi không ra, “Tôi vẫn ăn mấy thứ bình thường hay ăn mà nhỉ?”
Lục Thanh Tửu suy nghĩ một lát, giọng điệu không chắc nói: “Chẳng lẽ do cái nồi lẩu tôi mang đến khiến cậu bị dị ứng sao?”
Doãn Tầm mắt chữ a mồm chữ o: “…… Không thể nào! Còn có người dị ứng với nồi lẩu sao?!”
“Cũng có thể lắm.” Lục Thanh Tửu cẩn thận phân tích, “Trong nồi lẩu kia bỏ không ít hương liệu, có thể sẽ gây dị ứng…… Tất nhiên cũng chỉ là có thể thôi, cậu là người đầu tiên tôi gặp mà bị dị ứng với nồi lẩu đó.”
Doãn Tầm chảy giọt lệ bi thương.
Bác sĩ thấy tình trạng bệnh của Doãn Tầm không đến nỗi nghiêm trọng lắm, đưa thuốc cho cậu ta, dặn phải uống sau bữa ăn, đừng chạm vào vết mẩn nổi lên, chỉ qua vài ngày là sẽ đỡ.
Sau đó, hai người tàn tật giúp đỡ nhau trở về nhà.
Sau khi Lục Thanh Tửu về nhà nằm trên giường nửa ngày mới cảm thấy đỡ hơn một chút.

Đến lúc rời giường dọn dẹp mấy thứ trong sân, mắt cậu lia qua vị trí cái sân sau, hình như có ký ức nào đó lóe qua óc, nhưng trong lúc nhất thời lại không nhớ ra manh mối gì.

Cuối cùng vẫn không nhớ ra, cậu cũng lười suy nghĩ, dù sao cũng không phải chuyện gì lớn.
Dọn dẹp trong nhà xong, ăn uống qua loa một chút, Lục Thanh Tửu đi lấy hạt giống ngâm vào nước ấm, định buổi chiều sẽ gieo hạt, ngâm hạt trong nước ấm sẽ giúp hạt dễ nảy mầm hơn, đây cũng là do Doãn Tầm nói cho cậu biết.

Sau khi ngâm hạt thì cậu qua nhà hàng xóm bên cạnh, tình cờ nhìn thấy đứa trẻ hàng xóm đang ngồi đan dây rơm trong sân, khi còn nhỏ Lục Thanh Tửu cũng từng qua lại chơi bên nhà hàng xóm này, quan hệ với bà ngoại cậu cũng không tồi, ngày hôm sau khi Lục Thanh Tửu tới còn tặng cho cậu một sọt khoai lang, Lục Thanh Tửu chân thành nói cám ơn.
“Tiểu Lục, có chuyện gì sao?” Chú Lý hàng xóm hỏi.
“Con muốn hỏi Tiểu Ngư có bận việc gì không?” Lục Thanh Tửu nói, “Nhà con đang cần cỏ heo.”
Tiểu Ngư là tên đứa trẻ hàng xóm, tên đầy đủ là Lý Tiểu Ngư, nó nghe được lời này thì chạy nhanh tới rồi gật đầu, ném dây thừng trong tay xuống, nói: “Em không bận việc gì đâu, anh cần mấy sọt?”
“Mấy sọt cũng được.” Lục Thanh Tửu cảm thấy nhóc Lý Tiểu Ngư kia hẳn là đã đến tuổi học tiểu học, “Chỗ cắt cỏ heo có nguy hiểm không, trẻ con đến đó ổn không vậy?”
“Không sao đâu.” Chú Lý vừa nghe câu này thì cười, nói không sao cả, “Từ nhỏ chúng đã quen chơi ngoài đồng rồi, còn không cảm ơn anh Lục con đi.”
“Cảm ơn anh Lục ạ.” Lý Tiểu Ngư vui vẻ đứng lên, có thể thấy được đứa nhỏ này rất vui vì có tiền tiêu vặt, người trong nhà cũng không phản đối.
“Em không đi học sao?” Lục Thanh Tửu hỏi.
“Chỉ học nửa buổi thôi.” Chú Lý vô tư nói, “Dù sao sau này cũng về nhà làm ruộng, học hành cho lắm rồi cũng đâu làm được gì.

Đâu phải ai cũng có thể thành sinh viên được như con.”
Lục Thanh Tửu cho Lý Tiểu Ngư hai đồng tiền, thấy nó vô cùng vui vẻ mà đeo cái sọt tre và lưỡi hái đi ra cửa.
Nhìn bóng dáng nó, Lục Thanh Tửu nghe vậy muốn nói lại thôi, không tiếp thêm câu nào, nói cho cùng thì đây là việc nhà người ta, cậu cũng không muốn xen vào.
Một lúc sau Lục Thanh Tửu lấy chỗ hạt đã ngâm trong nước ấm gieo xuống ruộng, lần này cậu không trồng quá nhiều, hầu hết các loại rau cậu trồng đều là dưa chuột và cà chua, tất nhiên, cậu không quên trồng thêm một số loại rau, còn thuận tiện chôn một ít củ khoai tây vào.
Dù sao cũng là lần đầu tiên thử tay nghề, Lục Thanh Tửu không chú ý lắm, cứ làm tùy tiện.

Dựa theo cách nói của Doãn Tầm là nếu cậu không mang đi bán không cần phải chú ý sản lượng thì cứ vô tư đi, không cần thiết phải phí tâm tốn sức đi chăm sóc.
Lục Thanh Tửu làm chưa đến nửa mẫu ruộng thì trời cũng đã tối, cậu ra không ít mồ hôi, quần áo gần như ướt đẫm cả, cảm thán rằng chỉ có một mình tự tay làm ruộng mới có thể hiểu thế nào là mồ hôi thấm xuống đất, vất vả cực khổ.
Lục Thanh Tửu thấy sắc trời không còn sớm nữa bèn trở về nhà, tắm rửa thay quần áo, sau đó đặt bánh bao mua ngày hôm qua vào nồi hấp định làm đồ ăn tối.
Ngay khi bánh hấp gần chín, có người gõ cửa trước, Lục Thanh Tửu đi ra mở cửa thì thấy Lý Tiểu Ngư ra sau núi cắt cỏ heo đã về rồi, trong tay nó cầm một sọt cỏ heo đầy ụ, mặt mày tươi rói: “Anh Lục, em cắt xong cỏ cho anh rồi này, dù sao em cũng không có việc gì làm, để em giúp anh cho heo ăn nha.”
Lục Thanh Tửu vừa định từ chối thì thấy nhóc con chạy như bay đến thẳng chuồng heo, ngăn cản cũng không được.
Không còn cách nào, Lục Thanh Tửu đành phải quay người vào nhà, gói mấy cái bánh mới hấp cho đứa nhỏ, sau đó nghĩ nghĩ liền lấy một thanh sô cô la trong vali ra.
Lục Thanh Tửu cầm mấy thứ này đến chuồng heo, còn chưa tới đã nghe thấy Lý Tiểu Ngư la lên: “Anh Lục, con heo nhà anh trông đáng yêu quá đi mất!”
Lục Thanh Tửu đi tới thì nhìn thấy con heo đen được Lý Tiểu Ngư khen đang ưỡn ngực kiêu ngạo, biểu cảm đúng kiểu chú nhóc à, khiếu thẩm mỹ tốt đấy.
Lục Thanh Tửu: “……” Tại sao cậu lại thấy biểu cảm đó trên mặt một con heo chứ.
“Em có thể đặt tên cho nó không?” Lý Tiểu Ngư quay đầu nhìn về phía Lục Thanh Tửu.
Lục Thanh Tửu: “……” Cậu nghĩ tới thảm kịch của Doãn Tầm, nhưng nhìn thấy ánh mắt khao khát của Lý Tiểu Ngư, cậu chỉ có thể nghĩ nếu như trường hợp đó có xảy ra thì nhất định phải làm món thịt kho tàu ngon một chút mới được, “Được rồi.”
“Mày tên Tiểu Hoa nha.” Lý Tiểu Ngư chỉ vào con heo con đen lớn kia nói.
Lục Thanh Tửu: “……” Đây là vận mệnh an bài ư? Cậu uyển chuyển hỏi, “Tại sao đặt tên nó là Tiểu Hoa? Đặt tên khác không được sao?”
Lý Tiểu Ngư nói: “Vì trên lưng nó có hoa á.” Phía sau lưng con heo này đúng là có một lớp lông mềm mại, hoa văn giống như con sóc, màu đen nâu đan xen vào nhau.
Lục Thanh Tửu: “……” Cậu không còn cách nào phản bác nữa rồi.
Lý Tiểu Ngư nói: “Mày tên Tiểu Hắc.” Nó lại chỉ vật đặt tên, “Tụi bây là mấy con heo đáng yêu nhất mà tao từng gặp đó!”
Lục Thanh Tửu nghĩ, cũng có thể sẽ ăn ngon nhất luôn đó……
Lý Tiểu Ngư nhìn Tiểu Hoa Tiểu Hắc ăn no, cái bụng nho nhỏ phồng lên, lúc này mới vừa lòng tạm biệt Lục Thanh Tửu, hơn nữa còn ngượng ngùng dò hỏi lần sau cắt cỏ heo có thể để cho nó đi được không, Lục Thanh Tửu gật đầu đồng ý, còn đưa bánh bao và chocolate trong tay cho Lý Tiểu Ngư.
Nhìn đứa nhỏ tung tăng nhảy nhót rời đi, Lục Thanh Tửu nhìn nhìn Tiểu Hắc đang liếm lông cho Tiểu Hoa, nói: “Tiểu Hắc, Tiểu Hoa, phải lớn lên béo tốt đó nha.”
Tiểu Hoa: “……” Anh gọi ai đấy? Ai tên Tiểu Hoa?! Một con heo đực đẹp trai lai láng thế này mà tên Tiểu Hoa được sao!
Tiểu Hắc: “……” Sao thế? Anh hai đang nói gì đó? Ưm…… Cơ mà cỏ heo này ngon thật, mlem mlem.
Tiểu Hoa: Con lợn này, mày ăn cho lắm vào, ăn đi cho mập cái thây đi rồi bị người ta làm thịt!
Tiểu Hắc cực kỳ tủi thân: Anh à, anh đừng hung dữ như vậy…… Hơn nữa vừa rồi không phải anh rất vui sao.
Tiểu Hoa: Câm miệng! Nói nữa tao cho ăn đấm bây giờ!
Lục Thanh Tửu đứng bên cạnh chuồng heo đương nhiên nghe không hiểu cuộc đối thoại của hai con heo này, chỉ có thể nghe thấy bọn nó rầm rì một trận, nghĩ chắc đồ ăn ngon nên chúng nó vui.

Khi cậu quay trở vào nhà cổ, nghĩ có thời gian vẫn nên mua chút gà về nuôi, như vậy trong sân cũng náo nhiệt hơn một chút…….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui