Trong tưởng tượng của Lục Thanh Tửu, Bạch Nguyệt Hồ hẳn là hồ ly tinh mang đầy vẻ tiên phong đạo cốt(*), khinh thường các tục vật thế gian, cũng khinh thường phân tranh trong thế tục.
(*)cốt cách, phong thái của tiên; vẻ đẹp và phẩm cách cao thượng của người không vướng những điều trần tục cốt cách, phong thái của tiên; vẻ đẹp và phẩm cách cao thượng của người không vướng những điều trần tục---Đọc FULL tại ---
Sau này khi sống cùng với Bạch Nguyệt Hồ một khoảng thời gian, Lục Thanh Tửu mới phát hiện Bạch Nguyệt Hồ không muốn tham gia vào một mấy chuyện là bởi vì lười, mà bây giờ, còn lòi đâu ra thêm một nguyên nhân khác chính là…… nghèo.
Bởi vì chẳng muốn kiếm tiền từ nhân loại, cho nên trên người Bạch Nguyệt Hồ không có thứ gì dư thừa, cũng bởi vì không có thứ gì dư thừa trên người, cho nên ngay cả một cái bánh bao nhỏ cũng không mua nổi.
Cuối cùng chốt lại mỗi ngày chỉ có thể chịu thiệt ăn mấy con thằn lằn lớn, cá Văn Diêu này kia, cơ mà nếu sống mà không ăn được một chén cơm nóng thì cũng quá thảm rồi.
Nhưng mà…… có nên nói là Bạch Nguyệt Hồ quá thảm không nhỉ? Sau khi Lục Thanh Tửu nghĩ thông suốt, tâm trạng nhất thời trở nên phức tạp, loại cá Văn Diêu chỉ có trong thần thoại kia, người bình thường cả đời cũng đừng mong nếm thử được một miếng món ăn quý và lạ như thế này, vậy mà nó lại biến thành đối tượng bị Bạch Nguyệt Hồ ghét bỏ.
Cơ mà cũng đúng, cho dù là thứ gì ăn cảm thấy ngon miệng, nhưng khi ăn hơn mấy trăm hay là một ngàn năm, chỉ sợ cũng sẽ cảm thấy vô vị nhạt nhẽo.---Đọc FULL tại ---
Nhìn Bạch Nguyệt Hồ đã cắt tóc ngắn xong, ngồi ở trên ghế bập bênh bắt đầu đung đưa, Lục Thanh Tửu nhớ tới một câu nói đùa của Chu Miểu Miểu—— tôi vốn có thể sống rất vui sướng, nhưng vì không có tiền hại tôi không thể sống được như thế.
Nghĩ đến, Lục Thanh Tửu không nhịn được nở nụ cười, Bạch Nguyệt Hồ nghe thấy tiếng cười thì quay đầu nhìn về phía Lục Thanh Tửu: “Cậu cười cái gì?”
Lục Thanh Tửu che giấu ý cười của mình: “Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi anh buổi tối muốn ăn gì?”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Gì cũng được.”
Lục Thanh Tửu nghĩ tới lần gặp lại của bọn họ, nói: “Muốn ăn bánh bao lồng hấp không? Muốn ăn thì để tôi đến thị trấn mua cho anh.”
Đối với đồ ăn ngon, từ trước đến nay Bạch Nguyệt Hồ đều rất tùy tiện, vì thế hắn nói: “Gì cũng được.”
Lục Thanh Tửu nói: “Được rồi, vậy tôi nấu nồi cháo trước, anh canh lửa giúp tôi nha, Doãn Tầm, cậu đi cùng tôi đi.”
Từ lúc trở về, Doãn Tầm vẫn luôn rất im lặng, cậu ta gật đầu đồng ý.---Đọc FULL tại ---
Hai người ra cửa tìm xe vận tải nhỏ, Doãn Tầm lên xe lại có chút đứng ngồi không yên, Lục Thanh Tửu nói: “Cậu rốt cuộc làm sao vậy?”
Doãn Tầm chỉ vào chỗ ngồi phía dưới mông của mình nói: “Đây là con sên đấy, chúng ta ngồi chính là phần nào của nó thế?”
Lục Thanh Tửu nghe vậy có chút dở khóc dở cười, chỉ có thể trấn an Doãn Tầm hai câu, nói con sên không có tay chân, mỗi bộ phận không phải đều như vậy sao.
Có điều, Lục Thanh Tửu để ý từ khi nhìn thấy Bạch Nguyệt Hồ ở trên núi, tình trạng của Doãn Tầm có chút gì đó không ổn, Lục Thanh Tửu hỏi cậu ta bị sao vậy, cậu ta không chịu nói, chỉ tùy tiện nói hai câu cho có lệ, Lục Thanh Tửu chỉ có thể bất đắc dĩ mà tùy cậu ta vậy.
Cậu bạn Doãn Tầm này có thần kinh thô, có lẽ qua hai ngày sẽ tốt thôi.
Tiệm bánh bao ở trên thị trấn mở cửa từ sáng đến tận hơn 8 giờ tối, cửa tiệm này không bán đồ ăn khác, cũng chỉ bán lồng hấp bánh bao, bởi vì hương vị đặc biệt ngon, cho nên thậm chí còn có người nghe tên từ thành phố đến đây cũng chính là vì muốn mua bánh bao ở cửa tiệm này.
Có điều, Lục Thanh Tửu cũng chỉ ăn qua một lần, là lần mời Bạch Nguyệt Hồ ăn không ngừng kia.
“Tại sao đột nhiên một hai phải đến đây mua bánh bao cho anh ta?” Doãn Tầm đang vặn tới vặn lui ở trên xe vận tải nhỏ.
“Còn không phải do thấy cậu ở nhà không được thoải mái sao.” Lục Thanh Tửu nắm tay lái, nhìn phía trước, “Hỏi cậu chuyện gì cậu lại không chịu nói.”
Doãn Tầm gãi gãi đầu, có hơi ngại ngùng: “Thật ra cũng không phải không muốn nói, chỉ là tôi không thể diễn tả được cái cảm giác này, thật sự giống như…… phản ứng theo bản năng của cơ thể tôi vậy.” Sau khi cậu ta nhìn thấy Bạch Nguyệt Hồ mặc áo đen, sâu trong nội tâm liền sinh ra một loại cảm giác sợ hãi khó hiểu, loại đột nhiên sợ hãi này, ngay cả chính cậu ta cũng không biết ngọn nguồn, càng không biết giải thích với Lục Thanh Tửu thế nào.
Lục Thanh Tửu cũng không miễn cưỡng, nhún vai, dứt khoát quên đi cái đề tài không thoải mái này của Doãn Tầm.
Hai người lái xe tới thị trấn sau đó chạy thẳng đến tiệm bánh bao, khi ông chủ kia nghe thấy Lục Thanh Tửu nói muốn mua hai trăm cái bánh bao thì cười cong đôi mắt, nói lại với Lục Thanh Tửu qua một tiếng hẳn quay lại đây lấy.
Lục Thanh Tửu thanh toán tiền xong thì cùng Doãn Tầm tùy tiện đến quán trà bên cạnh, gọi hai ly trà ngồi nghỉ ngơi tám chuyện.
“Này, thật ra, cậu là người có tiền nhất ở trong nhà đấy.” Doãn Tầm nói với Lục Thanh Tửu, “Thật không dám giấu, tôi cũng không khác Bạch Nguyệt Hồ là mấy đâu, chính là nghèo muốn chết……”
Lục Thanh Tửu nói: “Cậu cũng nghèo?? Cậu không phải là Sơn Thần sao??”
Doãn Tầm nói: “Đừng nói nữa, trước đó cậu chưa chuyển đến đây, ngay cả cơm nóng tôi cũng không có mà ăn nữa là.”
Lục Thanh Tửu: “……” Hai người này rốt cuộc đã sống cho qua ngày như thế nào vậy.
Hai người đang nói chuyện, ven đường lại có người đang đi thẳng về hướng của bọn họ, sau khi đi đến ngồi đối diện bọn họ, anh ta cũng không chút khách sáo mà ngồi ở đối diện Lục Thanh Tửu.
Người này trông còn rất trẻ, dáng vẻ này đại khái tầm khoảng hai mươi mấy tuổi, khuôn mặt vô cùng tuấn tú, chỉ là trên người mang một kiểu khí chất cao ngạo lạnh lùng khiến cho người ta không thể nào thích nổi.
Lục Thanh Tửu và Doãn Tầm thấy người này thì dừng nói chuyện với nhau, liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy được sự ngạc nhiên trong mắt đối phương, hiển nhiên không ai trong bọn họ quen biết ngày này.
“Cậu tên là gì?” Thanh niên nhìn về phía Doãn Tầm, giọng điệu có chút thẳng thừng, ánh mắt cũng rất không tốt.
Doãn Tầm bị câu chất vấn hùng hổ này làm cho sửng sốt: “Anh là ai thế? Hình như tôi không quen biết anh?”
“Cảnh sát.” Thanh niên móc giấy chứng nhận từ trong ngực ra, quơ quơ ở trước mặt hai người.
Trên giấy chứng nhận cảnh sát biểu hiện tên Bàng Tử Kỳ, là tên của thanh niên này, chỉ là không thể hiểu được anh ta chạy đến trước mặt bọn họ làm cái gì, thái độ còn tồi tệ như thế, thật sự khiến Lục Thanh Tửu cũng rất khó sinh ra thiện cảm với anh ta, giọng điệu cậu lạnh xuống: “Cảnh sát Bàng, chúng tôi cũng không làm chuyện gì? Thái độ của cảnh sát Bàng là có ý gì thế?”
Bàng Tử Kỳ liếc mắt nhìn Lục Thanh Tửu một cái, không để ý đến lời cậu nói, duỗi tay gõ lên bàn ở trước mặt Doãn Tầm: “Tôi hỏi cậu, cậu tên là gì?”
“Tôi?” Không thể hiểu sao lại bị cảnh sát nhằm vào, Doãn Tầm cũng có chút không vui nổi, cậu ta nói: “Tôi tên Doãn Tầm, xin hỏi có chuyện gì sao?”
“Hiện tại cậu ở đâu?” Bàng Tử Kỳ lại hỏi.
Doãn Tầm bị anh ta vô lễ thăm dò như thế liền bùng nổ, cậu ta đập bàn một cái: “Giọng điệu này của anh là có ý gì? Muốn thẩm vấn phạm nhân hả?”
Bàng Tử Kỳ nghe Doãn Tầm rống lên thì lại nở nụ cười, anh ta nói: “Nếu cậu không làm chuyện gì, tại sao lại sợ nói cho tôi biết cậu ở đâu chứ?”
Doãn Tầm: “Cho dù là cảnh sát đến thẩm vấn người khác cũng phải cho một cái lý do chính đáng? Anh đột nhiên đi đến đã hỏi như vậy, có phải là bất lịch sự quá rồi hay không?”
Bàng Tử Kỳ nói: “Tôi chỉ lịch sự với con người.”
Lời này của anh ta nghe như đang chửi người, nhưng cẩn thận nghĩ lại, giống như có một ý nghĩa khác, biểu cảm của Lục Thanh Tửu và Doãn Tầm đều đờ ra một lúc, tiếp theo đôi mắt Doãn Tầm trừng lên, giận dữ nói: “Cảnh sát Bàng, anh đang nói chuyện hay là đang mắng tôi không phải người đấy?”
Bàng Tử Kỳ đang muốn mở miệng thì phía sau lại có một đôi tay ấn ở trên vai anh ta, tiếp theo là một giọng nói bất đắc dĩ vang lên, chính là người quen cũ của Lục Thanh Tửu cảnh sát Hồ Thứ: “Xin lỗi xin lỗi, làm phiền các cậu rồi.”
Hồ Thứ mặc thường phục, cười khổ đứng ở phía sau Bàng Tử Kỳ: “Vị này chính là đồng nghiệp mới tới Cục cảnh sát của chúng tôi……”
“Cậu ta nói tôi không phải người kìa.” Doãn Tầm đè chột dạ ở dưới đáy lòng, cố ý làm ra dáng vẻ tức giận.
“Ài, xin lỗi xin lỗi, cậu bạn nhỏ này mới vừa tới nên chưa quen việc.” Hồ Thứ nói, “Các cậu đừng so đo với cậu ta nha.”
Bàng Tử Kỳ nghe vậy thì không vui hất tay Hồ Thứ xuống, đứng lên nói: “Ông nói ai là cậu bạn nhỏ hả?”
Hồ Thứ nói: “Cậu đó.”
Bàng Tử Kỳ nói: “Trông ông cũng không lớn hơn tôi bao nhiêu?”
Hồ Thứ buông tay: “Lớn hơn một tuổi cũng là lớn.”
Bàng Tử Kỳ dường như có chút không vui, hắn chỉ chỉ Lục Thanh Tửu: “Đây là người quen của ông sao?”
“Đúng vậy.” Hồ Thứ gật gật đầu, “Vụ án lúc trước chính là nhờ cậu ấy giải quyết đấy.”
Bàng Tử Kỳ nghe được lời này, thì dùng ánh mắt đánh giá Lục Thanh Tửu một phen, anh ta nói: “Cậu và cậu ta ở cùng một chỗ sao?” Tất nhiên anh ta đang nói đến Doãn Tầm.
“Chúng tôi ở cùng một thôn.” Lục Thanh Tửu trả lời.
“Nếu cậu hiểu rõ những chuyện đó, thì cũng nên biết mùi ở trên người của mình đang rất không ổn nhỉ?” Bàng Tử Kỳ nói ra lời kinh người.
“Không ổn? Ý này là sao?” Lục Thanh Tửu hỏi.
“Mùi nồng đậm của một con thú dữ.” Khi Bàng Tử Kỳ nói đến thú dữ thì liếc mắt nhìn Doãn Tầm một cái, “Dã thú chính là dã thú, tuy rằng có thể giả làm con người, nhưng một khi bị kích thích sẽ lộ ra bản tính hung tàn, đến lúc đó có hối hận cũng đã quá muộn rồi.”
Lục Thanh Tửu nói: “Anh rất có kinh nghiệm nhỉ?”
Bàng Tử Kỳ cười lạnh: “Kinh nghiệm đều là dựa vào người trước truyền lại.” Anh ta còn muốn nói gì đó, lại thấy Lục Thanh Tửu dùng tay ra hiệu ngừng.
Tuy giọng điệu của Lục Thanh Tửu rất nhẹ nhàng, nhưng ai cũng có thể nghe ra sự kiên quyết trong lời nói của cậu: “Cảnh sát Bàng, cảm ơn lời khuyên của anh, nhưng chuyện của bản thân tôi, tự tôi hiểu rõ, không cần người khác đưa ra quyết định giúp tôi đâu.”
Bàng Tử Kỳ nhìn chằm chằm Lục Thanh Tửu một lát, lạnh lùng nói: “Hy vọng như thế.”
Lục Thanh Tửu không muốn nói nhiều với anh ta nữa, cậu kêu Doãn Tầm rời đi, Bàng Tử Kỳ cũng không giữ bọn họ lại, chỉ là cũng không thu lại ánh mắt không có ý tốt kia, cũng không biết anh ta đang suy nghĩ cái gì.
Doãn Tầm nghe xong lời Bàng Tử Kỳ nói thì rất không vui, lẩm bẩm nói tên Bàng Tử Kỳ này có biết nói chuyện không vậy, cái gì mà thú dữ với chả thú dữ, cậu ta chỉ là một Sơn Thần nghèo nhỏ yếu đáng thương thôi mà……
Lục Thanh Tửu bất đắc dĩ nói: “Cậu đang nghĩ gì đấy, Bàng Tử Kỳ nói thú dữ cũng đâu phải cậu đâu, đúng không?”
Doãn Tầm phản ứng lại: “Cái đó…… khoan khoan, anh ta nói chính là Bạch Nguyệt Hồ ư?”
Lục Thanh Tửu: “Rất có thể.” Bạch Nguyệt Hồ hợp với từ thú dữ hơn Doãn Tầm nhiều.
Doãn Tầm thở dài: “Mặc kệ thế nào, tôi rất ghét loại người này.”
Lục Thanh Tửu không nói chuyện, hai người bọn họ từ quán trà tới cửa tiệm bánh bao, ông chủ đang gói bánh bao bọn họ mua, thuận tiện còn nhìn sang quán trà nhìn vài lần.
Bọn họ đi rồi, Bàng Tử Kỳ và Hồ Thứ ngồi ở vị trí vừa rồi bọn họ ngồi, hai người dường đang tranh cãi kịch liệt gì đó.
Tuy rằng khoảng cách có chút xa, nhưng Lục Thanh Tửu vẫn thấy cảm xúc của Hồ Thứ đang kích động vỗ bàn, mà Bàng Tử Kỳ lại đang đối chọi gay gắt với ông ta.
Lục Thanh Tửu nhìn trong chốc lát, lại cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng.
Doãn Tầm không muốn dính quá nhiều thị phi của con người, mấy thứ này đối với cậu ta mà nói thì càng mẫn cảm hơn một chút, cậu ta khó hiểu nói: “Này, kỳ lạ thật nha, người bên cạnh Bàng Tử Kỳ là ai vậy?”
“Cái gì?” Lục Thanh Tửu nói, “Cậu nói Hồ Thứ sao?”
“Không, không phải Hồ Thứ.” Doãn Tầm nói, “Cậu nhìn xem có ai đứng phía sau lưng anh ta kìa……”
Lục Thanh Tửu nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện phía sau Bàng Tử Kỳ cách đó không xa thật sự có một người đang đứng, người nọ là một cô gái tóc dài, mặc một bộ váy màu xanh đậm, trên tay cầm một cây dù màu nâu, dù rất lớn cũng rất sâu, vừa lúc che khuất khuôn mặt cô ta.
Chợt nhìn qua, cô gái hình như không có quan hệ gì với Bàng Tử Kỳ cả, nhưng chỉ cần cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện hình như cô ta đang cố ý đứng ở phía sau Bàng Tử Kỳ.
“Đây là…… Thứ gì?” Lục Thanh Tửu có chút kinh ngạc, thứ này hẳn là không thuộc về phạm vi của con người, thậm chí nếu vừa rồi không phải Doãn Tầm nói, cậu cũng sẽ không chú ý tới có người vẫn luôn đứng ở phía sau Bàng Tử Kỳ.
“Không biết nữa.” Doãn Tầm xem xét, “Không giống như là thứ gì tốt……” Ở trên người thứ này lộ ra một luồng hơi thở bất thường, khiến cho người ta không muốn tới gần.
Lục Thanh Tửu nói: “…… Anh ta không phát hiện sao?”
Doãn Tầm nói: “Hình như là không.”
Ước chừng do ánh mắt hai người quá rõ ràng, Bàng Tử Kỳ cũng cảm giác được cái nhìn chăm chú của bọn họ, anh ta đứng lên dùng ánh mắt không có ý tốt nhìn thoáng qua tiệm bánh bao, sau đó mới đứng dậy rời đi, mà khi anh ta đi về phía trước, cô gái cầm dù đứng ở phía sau anh ta cũng nện bước đi theo anh ta, dường như cô ta không có chân, khi đi ở trên mặt đất giống như là bay ở giữa không trung, Bàng Tử Kỳ đi nhanh, cô ta cũng sẽ đi nhanh, Bàng Tử Kỳ đi chậm, cô ta cũng sẽ đi chậm.
Lục Thanh Tửu nhìn có chút sởn tóc gáy.
Sau khi Hồ Thứ tiễn Bàng Tử Kỳ đi thì thở dài đi tới, ông ta nhìn Lục Thanh Tửu xin lỗi lần nữa, giải thích một chút nói Bàng Tử Kỳ là do cấp trên cử đến đây làm việc, chỉ ở lại nơi này một khoảng thời gian, bởi vì do ở bộ phận đặc biệt, cho nên cũng vô cùng kiêu ngạo, thật ra người này ngược lại không phải là người xấu……
Khi ông ta nói, phát hiện Lục Thanh Tửu và Doãn Tầm đều đang thất thần, lại nói: “Các cậu đang nhìn gì thế?”
Doãn Tầm kéo Hồ Thứ đến, chỉ chỉ Bàng Tử Kỳ sắp đi xa: “Chú có thấy thứ gì ở đó không?”
“Thứ gì?” Hồ Thứ không hiểu ra sao.
“Chính là…… Người kỳ lạ nào đó.” Doãn Tầm hỏi.
“Người kỳ lạ sao?” Hồ Thứ nói, “Tôi cảm thấy trong thị trấn này không có ai kỳ lạ hơn Bàng Tử Kỳ cả.”
Nếu ông ta đã nói như thế, vậy thì khẳng định không hề nhìn thấy cô gái áo xanh đi theo phía sau Bàng Tử Kỳ, Lục Thanh Tửu uyển chuyển nói: “Vậy khi chú trở về nói với Bàng Tử Kỳ một chút, tôi cảm thấy có thứ gì đi theo phía sau anh ta đấy.” Cậu không dám nói quá rõ ràng.
“Được, nhưng mà chuyên môn của cậu ta cũng chính là bắt mấy thứ này mà.” Hồ Thứ xua xua tay, “Các cậu không cần quá lo lắng đâu.”
Sau khi Lục Thanh Tửu cẩn thận dò hỏi thì mới biết được bởi vì có chuyện xảy ra, cho nên cấp trên mới cử người của bộ phận đặc biệt đến, đương nhiên, vì yêu cầu bảo mật, Hồ Thứ cũng không thể nói với bọn họ cụ thể là chuyện gì.
Ba người nói chuyện trong chốc lát, bánh bao cũng đã đóng gói xong, Hồ Thứ giúp bọn họ đem bánh bao lên xe, ông ta đang tự hỏi bọn họ mua nhiều bánh bao như vậy làm gì, xem như trong nhà có ba miệng ăn, không phải mua để ăn trong mấy tuần liền luôn đấy chứ.
Lục Thanh Tửu cười cười không nói chuyện, trời biết mới biết số lượng bánh bao này chỉ là một bữa ăn của Bạch Nguyệt Hồ mà thôi.
Sau khi trở về nhà, Lục Thanh Tửu đem bánh bao hấp nóng lại lần nữa, sau đó cắt dưa muối và múc cháo, ba người cùng nhau ăn.
Mùi vị của bánh bao này không thay đổi một chút nào, vẫn là vỏ mỏng nhân nhiều như cũ, khi cắn xuống một cái đều là nước thịt nồng đậm, phần nhân thịt còn mang theo sự đàn hồi, ngay cả Lục Thanh Tửu cũng có thể một hơi ăn hết một cái.
Vừa ăn Lục Thanh Tửu vừa kể lại chuyện xảy ra ngày hôm nay ở trên thị trấn, cậu lược qua một số chi tiết, chủ yếu nói có một cô gái đi theo phía sau Bàng Tử Kỳ, cậu và Doãn Tầm đều có hơi tò mò, rốt cuộc thứ kia là cái gì.
Sau khi Bạch Nguyệt Hồ nghe xong thì nói một câu gan của nhân loại cũng lớn thật đấy.
“Có ý gì? Gan lớn?” Lục Thanh Tửu không hiểu.
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Ừm, cậu ta đụng vào thứ không nên đụng.”
“Thứ không nên đụng là thứ gì cơ?” Doãn Tầm nói, “Là nguyền rủa sao?”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Tôi cũng không rõ, có điều nhất định bản thân của cậu ta sẽ biết rất rõ.” Hắn hiển nhiên hoàn toàn không có hứng thú đối với chết sống Bàng Tử Kỳ.
Nhìn phản ứng của Bạch Nguyệt Hồ, Lục Thanh Tửu vậy mà biết được trọng điểm cái gì đó……Thứ kia nhất định không thể ăn, nếu không thái độ của Bạch Nguyệt Hồ sẽ không lạnh nhạt như thế.
“Bị thứ như thế đi theo cũng thật dọa người.” Doãn Tầm lòng còn sợ hãi, “Hơn nữa bản thân anh ta cũng nhìn không thấy……”
Lục Thanh Tửu nói: “Đúng vậy.”
Tuy rằng bọn họ tò mò, nhưng vẫn để ở trong lòng, cứ cho qua như vậy.
Năm nay lượng nước mưa tương đối ít, ánh sáng mặt trời vì thế mà dồi dào, trái cây đều phát triển rất tốt, Doãn Tầm đối với chuyện trên núi rõ như lòng bàn tay, cậu ta nói trong núi có một mảnh rừng cây dương mai* hoang dại, trong khoảng thời gian này dương mai đều đã vừa chín, Doãn Tầm đến gọi Lục Thanh Tửu cùng cậu ta đi lên núi hái chút quả đem về ăn.
(1)*Cây dương mai:
Thời gian kết quả của dương mai thực ra rất ngắn, đại khái chỉ hơn mười ngày, hơn nữa thịt quả bên trong không có vỏ ngoài bảo vệ, rất dễ bị sâu cùng chim mổ, cho nên dương mai hoang dại càng vô cùng hiếm thấy.
Một mảnh dương mai này vẫn là Doãn Tầm cố ý tìm được.
Lục Thanh Tửu đeo cái giỏ cùng Doãn Tầm lên núi, sau khi đi qua rừng cây rậm rạp thì nhìn thấy cây dương mai ở trong miệng của Doãn Tầm.
Cây dương mai không cao lắm, phía trên cành cây xanh biếc treo những quả dương mai đỏ rực, có những trái chín đã chuyển thành màu đỏ tím rất xinh đẹp, Lục Thanh Tửu hái được một quả bỏ vào trong miệng nhai nhai sau đó khen ngợi nói: “Ngọt quá.”
“Đúng vậy, ngọt quá.” Doãn Tầm nói, “Cây này do tôi cẩn thận che chở để nó được ra quả mỗi năm đấy……”
Lục Thanh Tửu nói: “Nhiều như vậy cậu ăn hết không?”
Doãn Tầm nói: “Ăn không hết thì mang xuống núi bán, dư chút tiền có thể mua thịt ăn……”
Lục Thanh Tửu: “……” Sao mà nghe bi đát như thế.
Hai người vừa ăn vừa hái, sau khi hái đầy một sọt thì mới ngừng, dương mai khác với các loại trái cây khác, ăn rất ngọt, nhưng ăn nhiều sẽ cảm thấy ê răng, Lục Thanh Tửu còn đỡ, Doãn Tầm ăn đến bụng cũng đã no, hàm răng cũng ê đến mức có lẽ sẽ ăn không nổi cơm chiều nữa rồi.
Lục Thanh Tửu nhìn mà cảm thấy thật sự buồn cười.
Bạch Nguyệt Hồ cũng rất thích dương mai, sau khi Lục Thanh Tửu đem dương mai rửa sạch thì liền bỏ vào trong tô mang đến đặt ở trước mặt của hắn.
Doãn Tầm ở bên cạnh u oán nhìn, cậu ta còn chưa ăn no đâu, cơ mà vì cái răng sắp không ổn rồi nên cũng đành chịu thôi.
Đối mặt với ánh mắt Doãn Tầm, Bạch Nguyệt Hồ ăn vô cùng thản nhiên, chả thèm liếc nhìn Doãn Tầm một cái nào.
Cuối cùng mấy chục cân dương mai được hái xuống, phần lớn đều vào trong bụng Bạch Nguyệt Hồ, Lục Thanh Tửu còn mang cho nhà Lý Tiểu Ngư bên cạnh một mớ, còn lại thì lấy làm tương dương mai.
Dương mai rất hợp làm tương, cách làm giống với anh đào không khác nhau lắm, bởi vì có độ nước cùng vị ngọt riêng, làm khi bỏ vào đồ hộp ngâm cũng bớt đi được vị chua chỉ còn lại sự ngọt thanh, mùa hè dùng để làm nước uống bỏ thêm chút đá thì phải nói là tuyệt vời, so với nước ô mai còn uống ngon hơn.
Cũng đã qua được hơn nửa mùa hè, mắt thấy sắp vào thu, Lục Thanh Tửu tính đi trấn trên mua chút hạt giống để mùa thu còn dùng.
Vốn dĩ làm ruộng rất chú ý mùa vụ, không ít cây nông nghiệp đều cần phải gieo trước thời hạn, có điều bởi vì Bạch Nguyệt Hồ đảm nhiệm chuyện làm ruộng này, cho nên Lục Thanh Tửu cũng không cần phải suy nghĩ quá nhiều, cậu chỉ cần cung cấp hạt giống cho Bạch Nguyệt Hồ, qua một thời gian ngắn là sẽ có được cây nông nghiệp tương ứng rồi.
Có đôi khi Lục Thanh Tửu đi ngang qua cổng thôn, gặp được cô dì chú bác nói chuyện vài câu, có thể nghe được mấy bác gái khen ngợi tay nghề làm ruộng của Bạch Nguyệt Hồ, nói trông người này đã đẹp trai, lại còn làm việc nhanh nhẹn như vậy, còn hỏi Bạch Nguyệt Hồ có phải trước đó đã từng làm nông nhiều năm rồi hay không, nếu không tại sao động tác làm ruộng lại thuần thục như vậy, nhà người khác đều là dùng trâu, còn hắn thì tự mình kéo, trong phút chốc đã cày xong một thửa ruộng……
Lục Thanh Tửu nghe xong lời của bác gái thì trong lòng cảm thấy đủ loại mùi vị, nghĩ thầm hồ ly nhà người khác đều được đối đãi ăn sung mặc sướng, còn hồ ly tinh nhà mình lại hoàn toàn không được diêm dúa lòe loẹt như người ta, tất cả sức mạnh đều đặt ở trên mặt ruộng hết cả rồi.
Vì thế sau khi về nhà lại nổi lên tình thương, buổi tối lại hầm một nồi thịt bò thật lớn.
Doãn Tầm còn mờ mịt hỏi trong nhà có phải có chuyện gì tốt hay không, lại thấy Lục Thanh Tửu dùng ánh mắt yêu thương nhìn cậu ta và Bạch Nguyệt Hồ, sau đó còn dùng đũa gắp cho bọn họ một miếng thịt bò, bảo bọn họ ăn nhiều một chút.
Doãn Tầm: “……” Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy.
Lục Thanh Tửu cơm nước xong, để Doãn Tầm đem chén đi rửa, nói mình muốn đến thị trấn trên một chuyến, mua chút hạt giống thuận tiện mua chút gia vị, buổi tối cậu đã chuẩn bị sẵn nước sốt ướp chân gà cùng thịt bò coi như đồ ăn vặt, chỉ là gia vị trong nhà không còn nhiều.
“Đi đi.” Doãn Tầm nói, “Nhớ trở về sớm đấy.”
Lục Thanh Tửu gật đầu đồng ý.
Cậu đeo ba lô đi tới bên cạnh xe vận tải nhỏ, mở ra động cơ mui xe vận tải nhỏ, sau đó nhét vào bên trong nước trái cây cùng kẹo dẻo, sau đó vỗ vỗ đầu xe vận tải nhỏ nói một câu: “Vất vả rồi, tao muốn đến thị trấn trên một chút.”
Xe vận tải nhỏ vui vẻ bịch bịch hai tiếng, lần này nó chạy rất nhanh xuống núi.
Lục Thanh Tửu xuất phát từ giữa trưa, cậu tính mua một ít hạt giống cùng gia vị xong sẽ trở về, tốt nhất nhanh một chút, buổi tối còn có thể ăn chân gà kho.
Lục Thanh Tửu dừng xe, cậu đi đến cửa hàng hạt giống, mua một ít hạt giống cần cho mùa thu.
Ngay khi cậu chọn xong hạt giống đang tính tiền với ông chủ thì khóe mắt liếc thấy một hình bóng quen thuộc đi qua trên phố.
Lục Thanh Tửu quay đầu nhìn qua, thấy đó là Bàng Tử Kỳ trước đó đã có thái độ không tốt lắm với bọn họ, khi cậu thấy dáng vẻ của Bàng Tử Kỳ thì đôi mắt chợt trừng lớn, đồng tử toát ra biểu cảm hoảng sợ.
“Làm sao vậy?” Chủ tiệm hạt giống thấy biểu cảm Lục Thanh Tửu không đúng, có chút khó hiểu đặt câu hỏi.
“…… Không, không có việc gì.” Lục Thanh Tửu lắc đầu.
“Cậu biết cảnh sát mới kia sao?” Chủ tiệm hạt giống còn tưởng rằng Lục Thanh Tửu và Bàng Tử Kỳ có xích mích, ông ta nói, “Tính tình cậu ta không tốt lắm, nhưng mà làm việc rất được, nghe nói là cấp trên điều xuống, cũng sẽ không ở lại chỗ này bao lâu…..”
Lục Thanh Tửu nói: “À……” Cậu mơ hồ đáp lời, sự hoảng sợ trong ánh mắt lại không giảm bớt.
Tuy rằng Bàng Tử Kỳ vẫn là dáng vẻ đã gặp trong khoảng thời gian trước, nhưng cô gái phía sau anh ta đã thay đổi rồi, cô gái cầm dù đứng ở phía sau Bàng Tử Kỳ, đầu của cô ta đang dựa ở trên vai Bàng Tử Kỳ, chiếc dù trong tay cũng che ở trên đỉnh đầu của hai người.
Lần này, Lục Thanh Tửu đã nhìn thấy rõ mặt của cô gái kia, khuôn mặt kia hoàn toàn không giống với con người, đôi mắt không có đồng tử chỉ có tròng trắng mắt, hai bên tai trái phải lại treo hai con rắn nhỏ một đỏ một xanh đang khè lưỡi, đôi mắt có màu đen, chúng đang dùng ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm Bàng Tử Kỳ.
Lục Thanh Tửu nhìn đến da đầu đều tê dại, đang muốn thu hồi ánh mắt, lại phát hiện không biết khi nào cô gái kia chú ý tới mình, đầu hướng về phía bên này nhích qua một chút, đôi mắt cũng nhìn tới.
Lục Thanh Tửu bị đôi mắt chỉ có tròng trắng mắt của cô ta nhìn chằm chằm, phía sau lưng lập tức lạnh lên, cậu làm bộ không thấy cô gái, lơ đãng thu hồi ánh mắt, nhưng mà cái nhìn chăm chú ác độc kia vẫn không biến mất, thẳng cho đến khi Bàng Tử Kỳ tuần tra ở trên phố biến mất ở góc đường.
Thứ đó rốt cuộc là thứ gì thế? Bàng Tử Kỳ chọc phải thứ gì vậy trời? Lục Thanh Tửu lòng còn sợ hãi, trông dáng vẻ của thứ kia hình như cũng không phải thứ dễ chọc gì cho cam, nếu Bạch Nguyệt Hồ nói không sai, Bàng Tử Kỳ chỉ sợ là phải xui xẻo….