Nông Trường Ảo Tưởng


Sau khi Cửu Phụng ở nhà Lục Thanh Tửu cọ một bữa cơm thì miễn cưỡng rời khỏi.

Trông dáng vẻ lưu luyến của cô ta, e là nếu không phải sợ Bạch Nguyệt Hồ, có lẽ cô ta sẽ thật sự sẽ đến nhà cổ của Lục Thanh Tửu ăn vạ lâu dài luôn cũng không biết chừng.

Lục Thanh Tửu ngủ được một giấc thì tinh thần sảng khoái, ngày hôm sau tỉnh lại đã không còn thấy bóng dáng của Cửu Phụng đâu, ngoài phòng vẫn là một màu trắng chói mắt, nhưng lại làm cậu có chút nhớ đến cái nơi có thời tiết nóng bức kia của Cửu Phụng.
Trước đó đã cố ý để lại nước canh gà hầm rắn, sau khi cho hai cái miệng trong nhà ăn no, Lục Thanh Tửu thấy thời tiết bên ngoài không tệ nên liền đem mấy con vật nhỏ trong nhà bỏ vào sân, cho bọn nó tự do hoạt động.

Dù sao từ khi bắt đầu mùa đông chúng đã ở trong nhà trong một thời gian dài, có chút sắp bị ngột ngạc đến phát điên luôn rồi.
Tiểu Hắc với Tiểu Hoa mặc áo bông nhỏ do Lục Thanh Tửu may vọt vào bên trong đất tuyết, để lại một loạt dấu chân nho nhỏ đáng yêu.

Nhóc hồ ly thì yếu ớt hơn bọn nó một chút, nó cứ ăn vạ trong lòng ngực Lục Thanh Tửu nửa ngày không chịu nhúc nhích cục cựa gì, thẳng cho đến khi Bạch Nguyệt Hồ vươn tay về phía Lục Thanh Tửu muốn bắt nó lại đây, nó mới chít chít kêu hai tiếng, thật cẩn thận nhảy lên lớp tuyết dày, lông và móng vuốt đều bị đông lạnh co thành một cục.
Sau khi tuyết ngừng gió cũng ngừng, ánh sáng mặt trời treo ở trên bầu trời, Lục Thanh Tửu mặc quần áo thật dày ở trên nền tuyết chạy một vòng, rất nhanh đã ra mồ hôi, ngược lại cũng không cảm thấy rét lạnh nữa.

Cậu thấy nhóm nhóc con chơi rất vui vẻ, cho nên liền cầm lấy quả bóng bằng bông thường chơi với nhóc hồ ly từ trong phòng ra cùng chơi với chúng.

Cách chơi này không khác gì trò dắt chó đi dạo, cậu ném ra xa, nhóc hồ ly vui vẻ ngậm quả bóng bằng bông về.
Người một nhà hoà thuận vui vẻ, không khí đặc biệt hài hòa.
Bởi vì mùa đông nên có rất ít người ra ngoài, Lục Thanh Tửu thả bọn nó ra sân, dặn dò bọn nó có thể hoạt động ở xung quanh sân, nhưng dù có thể nào cũng đừng chạy xa, nếu không lỡ như bị người khác bắt được có nước sẽ vào nồi luôn đó, còn bảo bọn nó trước khi trời tối nhất định phải về nhà ăn cơm chiều.

Dặn dò xong những việc cần chú ý, Lục Thanh Tửu để bọn nó tự mình chơi, xoay người đi vào làm cơm chiều.
Doãn Tầm nghe xong cảm thấy buồn cười, nói Lục Thanh Tửu quả thực giống như bà mẹ vậy.

Lục Thanh Tửu: “Nhóc con, cậu dám nói chuyện với ba của mình vậy à?”
Doãn Tầm: “……” Coi như cậu giỏi!
Hầu hết mấy món ăn vào mùa đông đa số khá thanh đạm, ăn nhiều sẽ có chút muốn nếm thử đồ ăn mùi vị kích thích.

Lục Thanh Tửu cũng cảm thấy miệng của mình có chút nhạt nhẽo, nên định sẽ làm chân gà ngâm ớt.

Chân gà trước đó đã mua sẵn để trong tủ lạnh đông cứng, lấy ra để rã đông là được, còn phần ớt ngâm thì Lục Thanh Tửu lấy từ trong một cái hủ ớt ngâm sẵn của nhà mình ra.

Sau đó cùng cho chân gà nấu chín và ớt ngâm vào trong cái bình thủy tinh, bỏ muối cùng một ít rượu vào bên trong, qua một ngày nhất định sẽ ăn rất ngon.

Buổi tối ngồi ở trên giường đất đọc sách hoặc là nói chuyện phiếm đều có thể gặm mấy cái, chẳng những mùi vị ngon, hơn nữa dùng để giết thời gian cũng rất tốt.
Lục Thanh Tửu giữa trưa làm chính là món gạo nếp hấp xương sườn, lại nấu một nồi canh cải trắng lát thịt, khi nấu cơm gần xong, Lục Thanh Tửu bảo Doãn Tầm đi ra ngoài kêu mấy nhóc kia về nhà, nói có thể ăn cơm rồi.
Doãn Tầm đi ra ngoài một chuyến, sau đó dẫn theo ba nhóc con trở về, nói: “Dẫn Tiểu Hoa với Tiểu Hắc cùng nhóc hồ ly về rồi này, nhưng không nhìn thấy Bạch Nguyệt Hồ đâu.”
“À, hôm nay anh ta có chút việc nên không ở nhà ăn cơm trưa.” Lục Thanh Tửu nói, “Chúng ta ăn trước đi.”
Ngày hôm qua Cửu Phụng tới nhà bọn họ cọ ăn cọ uống xong, tâm trạng Bạch Nguyệt Hồ vẫn luôn không tốt, giống như luôn tự hỏi chuyện gì đó, hôm nay cũng là vì chuyện đó nên sáng sớm đã đi ra ngoài, trước khi đi ra ngoài còn nói với Lục Thanh Tửu không cần làm cơm trưa và cơm chiều cho hắn.
Chuyện như thế rất ít, từ khi Bạch Nguyệt Hồ dọn vào nhà cổ, gần như chưa từng ra ngoài một ngày, cũng không biết hắn có chuyện gì gấp nữa.
Tiểu Hoa với Tiểu Hắc cùng nhóc hồ ly ngoan ngoãn ngồi ở trong phòng khách, ngửa đầu chờ Lục Thanh Tửu cho ăn.

Ba đứa bọn nó thật ra rất ngoan, trước khi vào nhà còn lau sạch bốn cái chân dính tuyết của mình ở trên đệm cửa, thấy Lục Thanh Tửu lại thì còn giơ chân nhỏ lên cho cậu xem, ý bảo mình đã lau chân sạch sẽ rồi.
Ngày thường ăn cơm bọn nó đều đi theo Lục Thanh Tửu ăn, Lục Thanh Tửu làm cái gì bọn nó ăn cái đó.

Vốn dĩ Lục Thanh Tửu còn có chút lo lắng Tiểu Hắc với Tiểu Hoa có thể ăn được thịt heo hay không, nhưng Tiểu Hoa đã mãnh liệt tỏ vẻ chính mình thật sự không hề tồn tại một chút nào huyết thống liên quan đến chủng tộc loài heo, vậy nên cậu mới cho bọn nó ăn thịt heo.
Ba con vật nhỏ vùi mặt vào chậu thức ăn, vui vẻ ăn xong cơm trưa của mình.
Lục Thanh Tửu và Doãn Tầm ngồi ở trên bàn ăn gạo nếp hấp sườn, lúc ăn, Lục Thanh Tửu chợt chú ý tới gì đó, nói: “Này, con búp bê bằng rơm này ở đâu ra thế?”
Ở bên chân Tiểu Hắc có một con búp bê bằng rơm đang nằm, to cỡ một bàn tay, trông vô cùng thô sơ.
“Búp bê rơm sao?” Doãn Tầm suy nghĩ một chút nói, “Hình như là Tiểu Hắc mang vào.”
“Là em gái tôi phát hiện ở trên nền tuyết.” Tiểu Hoa ở bên cạnh thay em gái còn đang trầm mê đồ ăn trả lời, “Nó đào tuyết nửa ngày, đột nhiên ngậm ra được con búp bê bằng rơm này.”
Lục Thanh Tửu đi qua xem rồi nhặt con búp bê lên, phát hiện đôi mắt búp bê là dùng đậu đỏ gắn lên, còn có cả miệng cùng mũi, trên người mặc một chiếc áo choàng ngắn lòe loẹt, xem ra đây là món đồ chơi đơn sơ.

Tuy rằng trong búp bê này thô sơ, nhưng lại gần quan sát kỹ, Lục Thanh Tửu cảm thấy thật ra búp bê này chế tác rất hoàn chỉnh, ngũ quan còn sống động cùng với tinh tế nữa.
“Nhặt được ở đâu thế?” Doãn Tầm lấy con búp bê từ trong tay Lục Thanh Tửu, lật xem vài cái thì mất đi hứng thú, “Có phải đứa nhỏ nào trong thôn làm mất búp bê không?”
Điều kiện cuộc sống bọn họ ở nơi này không tốt, cũng không dư tiền đi vào thành phố mua búp bê vải mắc tiền, cho nên mấy đứa nhỏ ầm ĩ muốn đồ chơi đều sẽ do người lớn làm ra.

Loại búp bê bằng rơm này vô cùng có thể là đồ chơi của mấy đứa nhỏ trong thôn.
“Có thể là vậy.” Lục Thanh Tửu trả lại búp bê cho Tiểu Hắc, “Mày chơi trước đi, chờ đến đầu xuân anh đi hỏi người trong thôn một chút, nếu không ai nhận thì sẽ mang về cho mày cho tiếp nha.”
Tiểu Hắc phấn khích kêu lên éc éc hai tiếng, dùng hai cái móng trước vui vẻ ôm lấy búp bê, mặt còn ra sức cọ cọ con búp bê.

So với anh trai Tiểu Hoa, thời gian tiến hoá của nó chậm hơn rất nhiều, tuy rằng có thể nói, nhưng thật ra tính tình vẫn là con nít, có món đồ chơi có thể chơi như vậy thì đương nhiên sẽ vô cùng vui vẻ.
Lục Thanh Tửu cơm nước xong xuôi thì đi ngủ trưa theo thường lệ.

Doãn Tầm kêu Lục Thanh Tửu đi ngủ đi, nói muốn nhân lúc thời tiết tốt, dọn sạch tuyết đọng ở trong sân một chút, mấy ngày sau có thể sẽ có bão tuyết, tốt nhất là nên chuẩn bị sẵn sàng hết, đến lúc đó đỡ phải bị tuyết vùi lấp cửa luôn.
Với tư cách Sơn Thần, dự báo thời tiết từ Doãn Tầm vẫn rất chuẩn, Lục Thanh Tửu gật gật đầu, xoay người vào phòng, đi ngủ.
Một giấc này Lục Thanh Tửu ngủ rất sâu, ngày xưa thông thường hơn một giờ cậu sẽ tự nhiên tỉnh, nhưng hôm nay lại ngủ cả buổi chiều, chờ đến khi cậu tỉnh lại thì trời bên ngoài đã tối hẳn.

Ở trong ổ chăn ấm áp mở mắt ra Lục Thanh Tửu có chút mờ mịt, cậu cảm thấy cả người đều mềm như bông, bởi vì ngủ lâu, đầu óc ngược lại trở nên mơ hồ, một hồi lâu sau mới tỉnh táo lại.
Sau khi tỉnh táo lại, Lục Thanh Tửu cảm giác có chút không thích hợp, cậu ngủ lâu như vậy, Doãn Tầm nhất định sẽ đến đánh thức cậu, nhưng hiện tại phía ngoài phòng tĩnh lặng không một tiếng động, cậu kêu Doãn Tầm vài tiếng đều không thấy có người đáp lại.
“Doãn Tầm, Doãn Tầm, cậu ở đâu?” Lục Thanh Tửu một vừa mặc quần áo vừa gọi thằng bạn thân của mình, nhưng vẫn không có ai trả lời cả.
Lục Thanh Tửu mặc xong áo lông thật dày thì đẩy cửa phòng ra, gió lạnh ập vào mặt có cảm giác lạnh thấu xương, trên bầu trời không có ánh trăng, trong sân một mảnh đen kịt, im lặng đến đáng sợ.
“Doãn Tầm?? Cậu ở đâu??” Dự cảm không lành bắt đầu lan tràn ở trong lòng Lục Thanh Tựu, cậu biết chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi, nếu Doãn Tầm rời đi nhất định định sẽ nói trước với cậu một tiếng, nhưng mà hiện tại rõ ràng không thấy cậu ta đâu cả.
Lục Thanh Tửu vội vàng về phòng tìm đèn pin, chỉ là khi đi ngang qua phòng khách lại thấy được áo khoác của Doãn Tầm để trên sô pha, còn đặt điện thoại trên bàn.

Hiển nhiên, Doãn Tầm cũng không phải tự nguyện rời khỏi, cậu ta thậm chí còn không kịp mang áo theo.

Mà cùng biến mất với cậu ta, còn có Tiểu Hoa với Tiểu Hắc bình thường hay chơi ở trong sân.
“Doãn Tầm, Doãn Tầm??” Lục Thanh Tửu cầm đèn pin ra sân, cậu kêu tên Doãn Tầm cùng Tiểu Hoa với Tiểu Hắc, sau đó đi đến hướng sân sau, muốn nhìn thử xem bọn họ có ở trong sân sau hay không.

Nhưng khi Lục Thanh Tửu đi ngang qua nơi giao nhau giữa sân trước và sân sau——giá dây nho khô héo, cậu lại chợt bị vấp vào thứ gì đó dưới chân.
Lục Thanh Tửu bị vấp một cái lảo đảo, xém chút nữa té ngã trên đất, cậu dùng đèn pin chiếu trên nền tuyết, sau khi xem rõ thứ trên nền tuyết thì cả người đều cứng đờ.
Cậu thấy được một đám rơm rạ bị người ta chôn ở trên nền tuyết, cây lúa nhà của bọn họ vốn yếu ớt, tất nhiên sẽ không có rơm rạ, hơn nữa ban ngày Lục Thanh Tửu còn đi qua con đường này, cho nên càng nhớ rõ trước đó nơi này hoàn toàn không có thứ này.
Lục Thanh Tửu chậm rãi đến gần nơi đó, vươn tay đẩy tuyết vùi lấp ở trên rơm rạ.

Tuyết đọng càng ngày càng ít, thứ bị chôn ở dưới tuyết rốt cuộc cũng lộ ra dáng vẻ thật của nó.
Đó là một người rơm rất lớn, cao tầm khoảng 1m7, lấy một loại tư thế nằm rạp xuống mà bị chôn ở trên nền tuyết, nhưng đây cũng không phải lý do làm Lục Thanh Tửu sợ hãi …… Khiến cho Lục Thanh Tửu tuyệt vọng chính là, trên cơ thể của người rơm này lại đang mặc quần áo của Doãn Tầm.
Doãn Tầm đã biến thành người rơm rồi.
Toàn thân Lục Thanh Tửu nổi da gà lên, cậu gần như dùng hết sức tự chủ mới ép bản thân bình tĩnh lại.

Cậu hít sâu một hơi, tiếp tục dùng sức đào bới, rất nhanh đã nhìn thấy dưới cơ thể của người rơm còn có ba con búp bê nhỏ bằng rơm, đó là hai con heo và một con hồ ly, chúng đều là mấy đứa nhỏ mất tích nhà cậu.
Nhìn thấy cảnh này, Lục Thanh Tửu lập tức hiểu ra con búp bê bằng rơm ban ngày Tiểu Hắc mang về nhất định là đã có vấn đề nghiêm trọng, nhưng bây giờ mới kịp phản ứng cũng đã quá muộn, Doãn Tầm đã biến thành bộ dạng hoang đường trước mắt mất rồi.
Lục Thanh Tửu lau mặt, đào Doãn Tầm và ba con vật khác từ trong đống tuyết ra rồi ôm vào trong phòng.

Cậu sợ Doãn Tầm bị bắt lửa, còn cố ý kéo chậu than xa Doãn Tầm một chút.
Nương theo ánh sáng mỏng manh, Lục Thanh Tửu cùng đôi mắt đậu đỏ của Doãn Tầm mắt to trừng mắt nhỏ, nửa ngày sau mới bất đắc dĩ thở dài một tiếng, móc điện thoại từ trong lòng ngực ra, nhập vào một dãy số.
Sau khi ngọn núi bị gió tuyết dày bao phủ, tín hiệu di động đều là đứt quãng khi có khi không, Lục Thanh Tửu cũng không biết có thể kết nối được hay không.
Cũng may vận may của cậu không tệ, điện thoại thành công gọi được, vang lên mười mấy tiếng thì có người bắt máy.
“Nguyệt Hồ.” Lục Thanh Tửu gọi tên khách trọ của mình.
“Lục Thanh Tửu.” Bạch Nguyệt Hồ đáp.
“À……” Lần đầu tiên Lục Thanh Tửu gọi điện thoại cho Bạch Nguyệt Hồ, không ngờ lại bởi vì nguyên nhân thế này, Bạch Nguyệt Hồ mới đi một ngày, đứa nhỏ nghịch ngợm đã đem đồ chơi không nên vào nhà, “Trong nhà đã xảy ra chút chuyện.”
“Chuyện gì?” Bạch Nguyệt Hồ nói.

“Cậu không sao chứ?”
“Tôi không có chuyện gì.” Lục Thanh Tửu nói, “Nhưng Doãn Tầm…… Cậu ta biến thành búp bê bằng rơm rồi.”
Bạch Nguyệt Hồ: “……”
Hai người im lặng chừng hai mươi mấy giây, khi Lục Thanh Tửu cho rằng Bạch Nguyệt Hồ sẽ cúp điện thoại thì bên kia lại truyền đến giọng nói của Bạch Nguyệt Hồ: “Xảy ra chuyện gì?”
Lục Thanh Tửu đơn giản kể lại chuyện Tiểu Hắc nhặt được con búp bê bằng rơm và biến đổi của Doãn Tầm cho Bạch Nguyệt Hồ nghe.
Sau khi Bạch Nguyệt Hồ nghe xong thì suy nghĩ một lát, dường như đã hiểu có chuyện gì xảy ra, nói: “Đừng lo lắng, không phải chuyện lớn gì cả.”
“Không phải chuyện lớn sao?” Lục Thanh Tửu nhìn dáng vẻ người rơm của Doãn Tầm, vẫn là cảm thấy khiếp sợ đến hoảng loạn, “Doãn Tầm sẽ không sao chứ?”
“Không sao đâu.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Cậu ta không có gì nguy hiểm, cậu chờ tôi trở về sẽ từ từ giải thích với cậu sau, phải đến xế chiều ngày mai tôi mới về đến được, chờ lát nữa trong nhà có thể sẽ có một vị khách đến, cậu giấu kỹ người rơm Doãn Tầm là được rồi.”
“Ừm.” Tuy rằng Lục Thanh Tửu nghe như lọt vào trong sương mù, nhưng nếu Bạch Nguyệt Hồ đã nói mạng sống của Doãn Tầm sẽ không có gì nguy hiểm thì cậu liền an tâm rồi, cơ mà Bạch Nguyệt Hồ nói có khách là sao nhỉ? Chẳng lẽ chính là người đã biến Doãn Tầm và ba đứa nhóc kia thành người rơm ư?
“Vậy anh sớm một chút trở về nha…” Lục Thanh Tửu cảm thấy người đáng tin nhất ở trong nhà này vẫn là Bạch Nguyệt Hồ, nói, “Ngày mai chúng ta sẽ hầm thịt dê ăn.”
“Được.” Giọng của Bạch Nguyệt Hồ cũng ấm lên.
Sau khi cúp điện thoại, Lục Thanh Tửu dựa theo lời nói của Bạch Nguyệt Hồ mang giấu người rơm Doãn Tầm đi.

Trong nhà còn rất nhiều phòng, cậu tùy tiện tìm đại một phòng nhét Doãn Tầm và nhóm nhóc con vào trong.

Sợ bọn họ lạnh, Lục Thanh Tửu còn đắp cho bọn họ một chiếc chăn thật dày.
Sau khi làm xong, Lục Thanh Tửu đơn giản giải quyết cơm chiều, vào trong phòng khách tìm một quyển sách bắt đầu xem.

Không thể không nói, trong nhà không có Doãn Tầm thích nói chuyện cùng Tiểu Hoa với Tiểu Hắc ồn ào nhốn nháo lại quạnh quẽ đến kỳ quái.

Đặc biệt là buổi tối nhiệt độ bắt đầu hạ thấp, ngoài phòng gió lạnh gào thét, thổi qua kính thủy tinh rung động rào rạt, nghe rất giống tiếng quỷ khóc sói gào.
Lục Thanh Tửu pha cho chính mình một ly trà, để ở trong lòng bàn tay sưởi ấm.

Cậu đang xem cuốn《 Liêu Trai Chí Dị 》, từ sau khi Bạch Nguyệt Hồ vào ở trong nhà, Lục Thanh Tửu bắt đầu chủ động muốn tìm hiểu thêm các loại truyền thuyết Trung Quốc cổ đại này kia, vào mùa đông nhàm chán, xem mấy cái này ngược lại cũng là một loại hình giải trí.
Tối nay quả nhiên theo như lời Doãn Tầm nói sẽ có một trận bão tuyết, đại khái khoảng hơn 10 giờ tối là đã đến, Lục Thanh Tửu chờ không thấy vị khách mà Bạch Nguyệt Hồ nhắc đến, cậu cho rằng sẽ không có ai đến nên khép sách lại chuẩn bị đi ngủ, lúc này lại nghe thấy hai tiếng gõ cửa ‘cộc cộc’.
Thanh âm này ở trong gió tuyết gào thét đặc biệt mỏng manh, nếu không phải Lục Thanh Tửu vẫn luôn chú ý, khẳng định sẽ không nghe được.
Lục Thanh Tửu mang theo đèn đi đến cạnh cửa, cách cửa sắt màu đen hỏi: “Ai ở bên ngoài đó?”
“Bần tăng đi ngang qua nơi đây, muốn ở nhà thí chủ tá túc một đêm, chẳng biết có được hay không?” Bên ngoài truyền đến tiếng một người đàn ông trẻ tuổi.
Lục Thanh Tửu: “……”Con mẹ nó, sao mà giống mở đầu của câu chuyện kinh dị thế này.
Nếu không phải Bạch Nguyệt Hồ trước đó đã nói với cậu sẽ có khách đến, Lục Thanh Tửu có lẽ sẽ quyết đoán từ chối.

Không phải cậu sợ phiền phức gì, mà là bây giờ cậu hoàn toàn phân không rõ được người đang đứng ngoài cửa chính là người hay quỷ, lỡ đâu mời vào thứ gì đó không sạch sẽ thì không phải là tự chính mình tìm đường chết sao? Huống hồ thôn Thủy Phủ đã sớm phủ đầy tuyết ở trên núi, sao lại có vị hòa thượng đến đây, đã thế còn ngay lúc thời tiết đang bão tuyết thế này……
Cơ mà nếu Bạch Nguyệt Hồ đã nói người này là khách, vậy chắc hẳn y cũng không phải là người xấu.
Lục Thanh Tửu mở cửa, nhìn thấy một sư tăng mặc một bộ đồ tu màu xám, đội mũ rộng vành của hòa thượng.

Ánh sáng quá mờ, cậu không thấy rõ mặt hòa thượng lắm, nói: “Tiểu sư phụ, vào đi.”
Hòa thượng tuổi trẻ hành lễ với Lục Thanh Tửu, cẩn thận bước vào thềm cửa.
Lục Thanh Tửu mang theo đèn dẫn đường đi ở phía trước, cậu dẫn hòa thượng đến phòng khách, khi đến phòng khách ấm áp, hòa thượng mới gỡ mũ trên đầu xuống, lộ ra một gương mặt vô cùng trẻ.

Khuôn mặt y không thể nói quá tuấn tú, nhưng lại mang theo một loại mị lực kỳ quái, làm cho khi người ta nhìn vào hai mắt y, nội tâm sẽ liền bình tĩnh lại.
“Tiểu sư phụ, sao lại đến được thôn Thủy Phủ.” Lục Thanh Tửu rót ly trà nóng cho y, “Nơi này đã bị tuyết lớn phủ kín núi, thầy đi lại trong bão tuyết như vậy, rất nguy hiểm.”
Sau khi tiểu sư phụ tiếp nhận ly trà, chắp tay trước ngực lại hành lễ đối với Lục Thanh Tửu, nói: “Là Phật Tổ kêu bần tăng tới nơi này.”
Lục Thanh Tửu cười nói: “Cũng là Phật Tổ kêu thầy tới gõ cửa nhà tôi sao?”
“Ăn uống cử động, đều đã định trước.” Tiểu sư phụ trả lời.
Tuy Lục Thanh Tửu không tin Phật, nhưng cũng không gây trở ngại thiện cảm của cậu đối với tăng nhân, tuy rằng tiểu sư phụ trước mắt này đột nhiên tới, nhưng thái độ cung kính có lễ, lại rất làm người khác thích, cậu nói: “Tiểu sư phụ đã dùng cơm chưa?”
Tiểu sư phụ lắc đầu: “Thí chủ gọi bần tăng Huyền Ngọc là được.”
Lục Thanh Tửu không nói tiếp, cười nói: “Vậy để tôi nấu gì đó cho thầy ăn nha, tiểu sư phụ ở chỗ này uống trà cho ấm cơ thể trước đi.”
Nói xong cậu đi vào phòng bếp, đơn giản làm một ít thức ăn chay.

Thời tiết lạnh này, rau dưa không dễ dàng bảo quản, cũng may trong hầm còn có không ít khoai lang cùng cải trắng, vậy nên Lục Thanh Tửu làm cơm khoai lang(*) còn xào một đĩa cải trắng đường dấm cho tiểu sư phụ.

(*)Cơm khoai lang
Sau khi làm xong, cậu đem đồ ăn đến trước mặt tiểu sư phụ: “Trong nhà cũng chỉ có thức ăn chay này, thật sự ngại quá.”
Huyền Ngọc mỉm cười: “Như vậy đã đủ rồi, cảm ơn thí chủ.”
Lục Thanh Tửu lại pha cho y một ly trà.
Khi Huyền Ngọc ăn cơm, Lục Thanh Tửu quan sát hòa thượng trước mắt này, cậu mơ hồ cảm giác thân phận hòa thượng trước mắt dường như cũng không bình thường gì cho lắm, cơ mà cũng đúng thôi, người bình thường sao có thể xuất hiện ở trong đêm bão tuyết thế này.
Sau khi cơm nước xong, Huyền Ngọc lại nói cảm ơn với Lục Thanh Tửu.
Lục Thanh Tửu nói: “Tôi đã chuẩn bị sẵn phòng cho tiểu sư phụ rồi, buổi tối ngài ở nơi đó nghỉ ngơi đi.”
Huyền Ngọc nói: “Cảm ơn thí chủ.”
Lục Thanh Tửu dẫn y tới cửa phòng, sau khi nhìn y đi vào thì mới xoay người đi ngủ.

Cậu nghĩ đến Doãn Tầm thì vẫn có chút lo lắng, vì vậy mà tìm thời gian kéo Doãn Tầm tới trong phòng của mình, bởi vì rơm rạ sợ lửa, Lục Thanh Tửu cũng không dám để gần giường đất, sợ thằng con trai ngốc của mình cứ vậy mà biến thành nhiên liệu đốt rồi tan thành mây khói luôn……
Buổi tối hôm đó Lục Thanh Tửu ngủ rất ngon, sau khi thức dậy cậu thấy Huyền Ngọc đứng ở trong sân, dường như đang quan sát gì đó.
“Tiểu sư phụ.” Lục Thanh Tửu kêu y.
“Thí chủ.” Huyền Ngọc đáp lễ.
“Đêm qua ngủ ngon không, cơm sáng muốn ăn gì?” Lục Thanh Tửu nói, “Tôi chiên bánh cho thầy nha, bên ngoài tuyết lớn, thầy đừng ra bên ngoài.”
Một đêm đi qua, bão tuyết vẫn chưa dừng, chẳng qua là hòa thượng kia đứng ở bên trong gió tuyết, tuy rằng thân hình đơn bạc, nhưng lại cho người ta một loại ảo giác giống như một tảng đá cứng rắn.

Phảng phất bất luận cơn gió có lớn có mạnh đến như thế nào, y cũng sẽ không vì vậy mà mảy may nhúc nhích.
Huyền Ngọc không nhúc nhích, y nói: “Thí chủ, cậu đã từng nghe qua câu chuyện về Phật Tổ thí thân cho cọp chưa?”
Lục Thanh Tửu sửng sốt, cậu nói: “Tôi……hình như đã từng nghe qua.”
Câu chuyện này đại khái chính là nói Phật Tổ dùng cơ thể của mình làm thức ăn để cho hổ mẹ ăn, cứu sống hổ mẹ và hổ con, hàm nghĩa này nói Phật Tổ thương hại chúng sinh, chúng sinh bình đẳng.
“Cậu cảm thấy thế nào?” Huyền Ngọc hỏi.
Lục Thanh Tửu nhíu mày: “Tôi không tin Phật.”
Huyền Ngọc cười nói: “Tôi biết thí chủ không tin Phật, chỉ là muốn biết thí chủ cũng sẽ lấy thân mình cho hổ ăn sao?”
Lục Thanh Tửu không nói chuyện, trong lòng cậu thật ra cũng không đồng ý, chỉ là nói ra như vậy thì sẽ có chút không được lịch sự với Huyền Ngọc, cho nên liền chuyển hướng đề tài: “Tiểu sư phụ vẫn là vào trong dùng cơm chay thôi.”
Đây cũng xem như một câu trả lời, Huyền Ngọc liền hiểu rõ ý của Lục Thanh Tửu, y hơi thở dài, lại nói: “Hôm qua thí chủ có thấy một người rơm nhỏ không?”
Lời này vừa nói ra, Lục Thanh Tửu nháy mắt khẩn trương lên, cậu nói: “Người rơm kia là của thầy sao?! Thú cưng của tôi không cẩn thận ngậm về nhà, qua một buổi trưa, tôi lại phát hiện thú cưng của tôi cũng biến thành hình dạng rơm rạ.” Doãn Tầm đáng thương cũng không biết chính mình từ địa vị con trai bây giờ lại bị xuống cấp biến thành thú cưng……
“Là của bần tăng.” Huyền Ngọc nói, “Chỉ là người rơm của tôi, cũng không phải thứ xấu.”
Lục Thanh Tửu nói: “Không phải thứ xấu ư?!”
Huyền Ngọc nói: “Thí chủ có thể phân biệt rõ giữa người và quỷ không?”
Lục Thanh Tửu sửng sốt.
Huyền Ngọc nói: “Có người không phân biệt được rõ ràng, cho nên bần tăng giúp bọn họ phân biệt rõ ràng.” Y nhìn Lục Thanh Tửu, trong cặp mắt màu đen kia chính là từ bi trách trời thương dân, “Nhưng mà, nếu trong lòng thí chủ sớm đã có định số, bần tăng ngược lại cũng không nhiều lời nữa.”
Lục Thanh Tửu nói: “Ý của thầy là, người rơm kia là đến để phân biệt rõ giữa nhân loại và phi nhân loại sao?”
Huyền Ngọc gật đầu.
“À.” Lục Thanh Tửu nói, “Tôi đã sớm biết những việc này…… phải làm thế nào mới biến họ lại như cũ?”
Huyền Ngọc nói: “Ba ngày sau là có thể khôi phục.”---Đọc FULL tại ---
Lục Thanh Tửu lại nghĩ tới gì đó, cậu nhăn lại mày: “Nếu trong lúc bọn họ biến thành người rơm mà bị đốt rụi thì sao?”
Huyền Ngọc cười nói: “Thí chủ quan tâm bọn họ như vậy, sao có thể cam lòng để bọn họ bị đốt được chứ?”
Lục Thanh Tửu nói: “Sẽ có người cam lòng sao?”
Huyền Ngọc nói: “Vậy tại sao thí chủ không hỏi xem những người đó vì sao lại cam lòng?”
Lục Thanh Tửu hiểu rõ hàm nghĩa người rơm của Huyền Ngọc, thật ra y tự cho con người một cơ hội lựa chọn.

Có thể lựa chọn tiếp tục, cũng có thể lựa chọn kết thúc mối quan hệ này.

Khi phi nhân loại đụng vào người rơm kia thì cũng sẽ biến thành người rơm, mà lúc này nếu con người quyết định kết thúc, vậy liền có thể trực tiếp đốt người rơm đó đi.
Bụi về với bụi, đất về với đất.
Chỉ là không biết khi người rơm bị đốt như thế, chúng còn có ý thức hay không, biết được tất cả mọi chuyện xảy ra với người bên cạnh của mình hay không.
Đương nhiên, Lục Thanh Tửu cũng hiểu, cũng không phải mỗi phi nhân loại đều thân thiết giống như nhà mình vậy, mối quan hệ của bọn họ và con người càng là thiên kỳ bách quái, có bạn bè, có người yêu, cũng có ức hiếp cùng với ký sinh.
Khó trách Bạch Nguyệt Hồ nói Huyền Ngọc là người khách, bởi vì Huyền Ngọc giao quyền lựa chọn vào trong tay của Lục Thanh Tửu.

Đúng là một vị hòa thượng từ bi.
Lục Thanh Tửu nở nụ cười.
Huyền Ngọc hỏi: ‘’Vì sao thí chủ cười?”
Lục Thanh Tửu nói: “Không biết tiểu sư phụ đã từng nghe qua cái tên Pháp Hải(*) hay chưa?”
(*)một nhân vật trong phim Thanh xà bạch xà…
Huyền Ngọc chớp chớp mắt: “Thí chủ biết sư phụ của tôi vì sao có thể sống đến một trăm tuổi hay không?”
Lục Thanh Tửu nói: “Vì sao?”
Huyền Ngọc nói: “Bởi vì ông ấy không lo chuyện bao đồng.”
Lục Thanh Tửu cười ha ha lên..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui