Lúc này Doãn Tầm rốt cuộc cũng đã hiểu từ đầu tới đuôi, cậu ta và Lục Thanh Tửu không phải đang nói cùng một vấn đề.
Nhìn sắc mặt và biểu cảm không rõ của Bạch Nguyệt Hồ kia, Doãn Tầm quả thực rất muốn ném Lục Thanh Tửu ở tại chỗ này rồi tự mình rời khỏi đây.
Lục Thanh Tửu còn chưa rõ tại sao biểu cảm của Doãn Tầm lại bi thương như thế, cậu tiếp tục hỏi: “Cậu nói gì cơ? Thổ lộ cái gì? Ai muốn thổ lộ?”
Doãn Tầm đau đớn che mặt, vẻ mặt không nỡ nhìn thẳng.
Bạch Nguyệt Hồ ở bên cạnh lẳng lặng ngồi nhìn hai người tương tác qua lại, khi ánh mắt dừng ở trên người Lục Thanh Tửu thì mắt đen lại khẽ lóe lên.
Doãn Tầm không chịu nói nữa, Lục Thanh Tửu cho rằng cậu ta đang lên cơn động kinh như bình thường, cho nên cũng không để ý tới cậu ta nữa, mà quay đầu nhìn về phía Bạch Nguyệt Hồ, cậu nghĩ nhanh chóng giải quyết cho xong việc này thì sẽ tốt hơn, biết rõ nguyên nhân tại sao cái đuôi của Bạch Nguyệt Hồ lại bị rụng như thế.
Rốt cuộc có phải giống như lời Tô Diễm nói tuổi thọ Bạch Nguyệt Hồ sắp hết hay không, hay là vì nguyên nhân nào khác.
“Nguyệt Hồ, những điều Tô Diễm nói là sự thật sao?” Lục Thanh Tửu hỏi, “Anh ta nói chỉ khi tuổi thọ của hồ ly sắp đến thì mới bị rụng đuôi như thế.”
Bạch Nguyệt Hồ trầm mặc một lát, nói: “Hồ ly bình thường đều như vậy.”
Lục Thanh Tửu: “Hả?”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Nhưng tôi là hồ ly đặc biệt.”
Lục Thanh Tửu: “……”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Cho nên không cần lo lắng chuyện tôi sẽ chết.”
Lục Thanh Tửu nghe xong lời này trong lòng lại an tâm không ít, cậu nói: “Thật sao?”
Bạch Nguyệt Hồ gật gật đầu.
Lục Thanh Tửu nói: “Vậy tốt quá rồi.” Cậu nở nụ cười, giống như vô tình mà nói một câu, “Xém tý nữa tôi đã cho rằng cái đuôi này không phải là của anh rồi.”
Bạch Nguyệt Hồ: “……”
Doãn Tầm: “……”
Sau khi Lục Thanh Tửu nói ra lời này, mặt Bạch Nguyệt Hồ không cảm xúc mà liếc mắt nhìn Doãn Tầm một cái, Doãn Tầm miễn cưỡng cười một cái, nụ cười kia quả thực trông còn khó coi hơn cả khóc, Lục Thanh Tửu cũng theo Bạch Nguyệt Hồ nhìn sang Doãn Tầm: “Doãn Tầm, Bạch Nguyệt Hồ không chết rồi, cậu còn khóc cái gì?”
Trong lòng Doãn Tầm nghĩ đương nhiên Bạch Nguyệt Hồ sẽ không chết rồi, rõ ràng người chết là tui nè, đương nhiên cậu ta không dám nói ra, chỉ là nỗ lực kéo kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười không thể nào giả hơn: “Ha ha, ha ha, thì đúng là tôi vì Bạch Nguyệt Hồ không bị gì nên đang cảm thấy vui mừng mà!”
Lục Thanh Tửu à một tiếng, cuối cùng tổng kết lại việc này: “Cho nên, thật ra Bạch Nguyệt Hồ là hồ ly đặc biệt, dù có bị rụng đuôi cũng không thành vấn đề, đúng không?”
Doãn Tầm sầu đời mà gật đầu, Bạch Nguyệt Hồ nhàn nhạt ừm một tiếng.
“Vậy hai người chơi đi, tôi đi nấu cơm trước đây.” Lục Thanh Tửu đứng lên, đơn giản mà nhanh chóng kết thúc cái đề tài này, xoay người đi vào phòng bếp.
Doãn Tầm vốn dĩ cũng muốn đi, Bạch Nguyệt Hồ lại quăng cho cậu ta một cái ánh mắt ý bảo cậu ta ở lại, tuy rằng Doãn Tầm sợ hãi, nhưng chỉ có thể vừa ríu rít ở trong lòng vừa run như cầy sấy mà ngồi ở trên ghế.
Bóng dáng Lục Thanh Tửu biến mất ở trong phòng khách, để lại hai người Bạch Nguyệt Hồ và Doãn Tầm bốn mắt nhìn nhau.
“Cậu biết rõ ràng hết đúng không?” Bạch Nguyệt Hồ mở miệng.
“Rõ…rõ ạ.” Doãn Tầm kiên định nói, “Anh Bạch ơi, em tuyệt đối sẽ không làm lộ thân phận của anh ra đâu!” ——anh xem lần này thân phận của anh có nguy cơ bị phát hiện như thế này, còn không phải do anh xài đuôi hồ ly giả kém chất lượng hay sao!
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Ừm, đi đi.”
Doãn Tầm đứng lên vội vàng lao vào phòng bếp, không dám ở lại thêm một phút nào với Bạch Nguyệt Hồ nữa.
Trong phòng bếp Lục Thanh Tửu đang cúi đầu lặt rau, nghe thấy tiếng bước chân của Doãn Tầm cũng không quay đầu lại, Doãn Tầm tay chân nhẹ nhàng đi tới phía sau Lục Thanh Tửu, đang định hỏi cậu mình nên phụ làm cái gì, vừa mới cúi đầu thì chợt nghe thấy Lục Thanh Tửu bình tĩnh hỏi một câu: “Bạch Nguyệt Hồ rốt cuộc là gì thế?”
Doãn Tầm: “……”
Lục Thanh Tửu tiếp tục nói: “Không phải hồ ly đúng không?” Cậu chưa từng thấy qua nguyên hình của Bạch Nguyệt Hồ, cho nên cũng không phân biệt được, chỉ là không rõ tại sao Bạch Nguyệt Hồ luôn muốn giấu giếm thân phận của bản thân, chẳng lẽ nguyên hình của hắn rất đặc biệt sao?
Doãn Tầm bởi vì câu này của Lục Thanh Tửu mà nổi lên một tầng da gà ở phía sau lưng, thậm chí cậu ta còn có thể cảm giác được ánh mắt của Bạch Nguyệt Hồ đang xuyên qua vách tường nhìn chằm chằm chính mình, chỉ cần một trả lời một câu không đúng thôi thì e rằng bữa cơm trưa nay sẽ là bữa cơm cuối cùng tiễn cậu ta lên đường luôn.
Doãn Tầm, một Sơn Thần bất lực đáng thương lại nhỏ yếu, khi đứng trước sự uy hiếp ép bức của sức mạnh cường đại, cuối cùng vẫn lựa chọn phản bội thằng bạn thân nhất của chính mình, bán đứng đi một chút lương tâm còn sót lại, cậu ta nói: “Bạch Nguyệt Hồ là hồ ly.”
Lục Thanh Tửu quay đầu liếc mắt nhìn Doãn Tầm một cái.
Doãn Tầm ra vẻ thản nhiên: “Cậu nhìn tôi làm gì?”
Lục Thanh Tửu: “À…… tuy rằng nói tò mò không phải là đức tính tốt, nhưng tôi thật sự là hơi tò mò đấy.”
Doãn Tầm: “……”
Lục Thanh Tửu nói: “Quên đi, không nói chuyện này nữa.” Cậu cảm thấy Bạch Nguyệt Hồ quả thực không phải hồ ly, chỉ là cậu thật sự không rõ, tại sao Bạch Nguyệt Hồ lại kiêng kỵ chân thân với cậu như thế, cứ y như nếu để người ta biết sẽ xảy ra chuyện gì đó rất khủng bố vậy.
Cơ mà nếu Bạch Nguyệt Hồ đã không muốn thẳng thắn như vậy, thì cậu dứt khoát cũng lười hỏi đến, chỉ cần biết rõ tính mạng của Bạch Nguyệt Hồ không sao là được rồi, hơn nữa hiện tại cái đuôi đã rời khỏi cơ thể của Bạch Nguyệt Hồ, vậy thì chẳng phải mỗi ngày cậu đều có thể một mình ôm cái đuôi mà ngủ ngon sao, cũng không cần phải nằm cùng một chiếc giường với Bạch Nguyệt Hồ nữa rồi.
Ngẫm lại như vậy, Lục Thanh Tửu thậm chí còn có chút muốn cười.
Doãn Tầm không nhìn thấy rõ sắc mặt của Lục Thanh Tửu, cho rằng cậu đang không vui vẻ, cho nên tận tình khuyên bảo ở bên cạnh: “Tiểu Tửu này, có một số việc không biết thì sẽ hạnh phúc hơn đấy!”
Lục Thanh Tửu: “Không phải côn trùng hay loài bò sát đó chứ?”
Doãn Tầm lắc đầu lia lịa: “Đương nhiên không phải, là hồ ly, là hồ ly mà.”
Lục Thanh Tửu: “Vì sao phải là hồ ly?”
Doãn Tầm nói: “Ai mà không thích một con hồ ly lớn có bộ lông xù xù mềm mụp đâu chứ.” Đặc biệt là con người luôn thích đặt giá trị nhan sắc lên hàng đầu như thế.
Lục Thanh Tửu lại cảm thấy câu này rất có lý, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng lúc trước khi cậu nhìn thấy cái đuôi to lông xù kia của Bạch Nguyệt Hồ, thì nội tâm đúng là vô cùng vui sướng thậm chí còn có chút kích động.
Sự cám dỗ của cái đuôi hồ ly kia thực sự đúng là lớn quá mà……
Lục Thanh Tửu nói: “Biết rồi, giữa trưa ăn ớt xanh xào trứng đi.”
Doãn Tầm: “……” Cậu chuyển đề tài cũng nhanh quá đấy.
Bạch Nguyệt Hồ vốn dĩ cho rằng Lục Thanh Tửu sẽ còn tiếp tục nghi ngờ thân phận chính mình, nhưng ai biết từ lúc đó trở đi Lục Thanh Tửu lại im bặt không hề nhắc gì đến chuyện này nữa, phảng phất như không phát hiện ra gì cả.
Nhưng có một chuyện lại làm Bạch Nguyệt Hồ trở nên có chút bất mãn, chính là thái độ Lục Thanh Tửu đối với cái đuôi còn dịu dàng hơn khi đối với hắn nữa……
Buổi tối Lục Thanh Tửu ngủ cũng sẽ ôm cái đuôi lớn, vẻ mặt hạnh phúc mãn nguyện mà xúc tiến vào ổ chăn, cậu dùng mặt cọ cọ, cọ cọ xong liền ngủ luôn.
Sau khi Bạch Nguyệt Hồ mất đi cái đuôi thì đồng thời cũng mất luôn quyền hạn được ngủ với Lục Thanh Tửu trên cùng một cái giường đất, hắn bị khuyên tới phòng cho khách ở bên cạnh —— dù sao hắn cũng không sợ lạnh mà.
Cứ như vậy qua mấy ngày, Lục Thanh Tửu còn ở trong hương thơm nhẹ nhàng của cái đuôi không thể tự thoát ra được, lại không biết có một ngày khi cậu đang ngủ say, Bạch Nguyệt Hồ đi tới phòng cậu, nhìn chằm chằm Lục Thanh Tửu ngủ say với một vẻ mặt không rõ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Thanh Tửu tỉnh lại từ trong ổ chăn trống rỗng, cảm thấy bên cạnh mình hình như thiếu thiếu cái gì đó, cậu duỗi tay sờ một cái thì liền hoảng sợ phát hiện cái đuôi của mình …… À không đúng, là cái đuôi của Bạch Nguyệt Hồ, lúc này đã không thấy đâu nữa rồi.
“Nguyệt Hồ Nguyệt Hồ.” Lục Thanh Tửu còn mặc áo ngủ và dép lê chạy vọt đến phòng Bạch Nguyệt Hồ, kêu lên, “Có chuyện rồi!”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Sao thế?”
“Không thấy cái đuôi của anh đâu nữa rồi!” Lục Thanh Tửu nói, “Đêm qua rõ ràng tôi còn ôm cái đuôi của anh ngủ mà, tự nhiên sáng sớm hôm nay thức dậy lại phát hiện không còn thấy cái đuôi của anh đâu hết!”
Bạch Nguyệt Hồ: “Không còn?”
“Thật sự không còn.” Lục Thanh Tửu nôn nóng nói, “Tôi tìm hết toàn bộ phòng rồi mà cũng không thấy nó đâu cả.”
“Đừng lo.” Bạch Nguyệt Hồ như thế an ủi Lục Thanh Tửu, “Chờ đến mùa xuân năm sau, tôi sẽ có lại đuôi mới.”
Lục Thanh Tửu: “…… Hả?”
Bạch Nguyệt Hồ: “Chờ thêm một chút nữa đi.”
Lục Thanh Tửu mở to hai mắt nhìn, từ trong giọng nói của Bạch Nguyệt Hồ, cậu phát hiện một thật sự là không phải hắn đang nói giỡn: “Còn có thể mọc lại được sao?”
Bạch Nguyệt Hồ: “Đương nhiên rồi.”
Lục Thanh Tửu quả thực sợ ngây người, lần đầu tiên cậu nghe được đuôi hồ ly rụng rồi mà còn có thể mọc lại được luôn đấy, chẳng lẽ chân thân của Bạch Nguyệt Hồ không phải hồ ly mà là một con thằn lằn lớn sao? Nhưng mà không phải Doãn Tầm đã nói Bạch Nguyệt Hồ không phải loài động vật bò sát sao……
Mất đi cái đuôi Lục Thanh Tửu quả thực như mất đi linh hồn, hơn nữa thảm nhất chính là nhóc hồ ly cũng bị Tô Diễm xách luôn đi rồi, ở trong những ngày mùa đông ngắn ngủi này, cậu đã mất đi hai món bảo vật an ủi linh hồn quý giá nhất.---Đọc FULL tại ---
Lục Thanh Tửu đã bị một cú sốc rất ư là nặng nề.
Giữa trưa hôm đó, Bạch Nguyệt Hồ và Doãn Tầm hiếm khi phải ăn mì gói.
Doãn Tầm nhìn chằm chằm hộp mì gói trước mặt mình, cầm đũa lên ăn một ngụm, buồn bã nói: “Sao anh lại làm mất lòng cậu ấy thế?”
Bạch Nguyệt Hồ: “……”
Doãn Tầm nói: “Tâm trạng của Tiểu Tửu mà không tốt, chúng ta còn phải ăn mì gói dài dài đấy.”
Bạch Nguyệt Hồ hơi do dự: “Tôi thu cái đuôi lại, nói với cậu ấy phải đến mùa xuân nó mới có thể xuất hiện trở lại.”
Doãn Tầm: “Vì sao thế?”
Bạch Nguyệt Hồ kiêu ngạo mạnh mẽ lấy hết can đảm ra nói: “Ngày nào cậu ấy cũng ôm cái đuôi hết.”
Doãn Tầm sợ ngây người: “Cậu ta không ôm đuôi chẳng lẽ ôm anh sao?”
Bạch Nguyệt Hồ: “Tôi không ngại đâu.”
Doãn Tầm: “……” Cơ mà Lục Thanh Tửu để ý đấy! Đương nhiên, cậu ta không dám nói mà chỉ húp một miếng nước mì vào trong miệng để khiến cho mình bình tĩnh một chút, cũng đỡ phải nói cái gì đó không thể cứu vãn được, cậu ta suy nghĩ, nói, “Như vậy đi, anh biến ra hai cái lỗ tai rồi cho Lục Thanh Tửu sờ cho đỡ thèm đi, anh cũng biết rồi đó, cậu ta rất thích mấy thứ có lông xù mà……”
Bạch Nguyệt Hồ nhíu mày.
Doãn Tầm nói: “Nếu không thì khi cậu ta sử dụng dao trong lúc nấu cơm sẽ rất dễ bị cắt vào tay đấy!”
Mấy câu cuối cùng này đã chạm đến Bạch Nguyệt Hồ, hắn gật gật đầu, xem như đồng ý đề nghị của Doãn Tầm.
Vì thế vào lúc ban đêm, Lục Thanh Tửu tinh thần sa sút một ngày trời lại thấy Bạch Nguyệt Hồ đột nhiên mang sắc mặt nghiêm trọng ngồi xuống ở trước mặt chính mình.
Lục Thanh Tửu bị vẻ mặt của hắn làm cho hoảng sợ, đang định hỏi đã xảy ra chuyện gì thì nghe Bạch Nguyệt Hồ nói một câu: “Không có đuôi vậy cậu xài lỗ tai tạm đi.” —— dù sao lỗ tai cũng không thể nào rụng được đâu.
Khi hắn vừa nói xong, trên đầu liền hiện ra hai cái lỗ tai lông xù, hai lỗ tai kia trắng như tuyết, mềm mụp, còn nhẹ nhàng run run, khiến cho Lục Thanh Tửu trực tiếp nhìn đến ngây người, cậu nói: “Tôi, tôi có thể sờ một chút không?”---Đọc FULL tại ---
Bạch Nguyệt Hồ: “Được.”
Hắn mới vừa nói xong, Lục Thanh Tửu liền vươn tay, một trái một phải, nắm chặt lấy hai cái lỗ tai, lỗ tai kia rất ấm áp, khi bị bóp ở trong tay vừa mềm vừa ấm, giống hai cái bảo vật làm ấm tay vậy.
“Mềm……mềm quá đi à.” Lục Thanh Tửu nói, “Bạch Nguyệt Hồ ơi, anh cũng đáng yêu quá đi à.” Không quan tâm Bạch Nguyệt Hồ rốt cuộc là giống loài gì, chỉ cần hắn có thể biến ra lỗ tai và đuôi dài thì hắn chính là hồ ly tinh xinh đẹp nhất trong cảm nhận của cậu.
Lục Thanh Tửu còn nghĩ nếu Doãn Tầm biết được, nói không chừng Doãn Tầm có khi còn oán hận mắng một tiếng Lục Thanh Tửu, cậu nông cạn quá rồi đấy.
Bạch Nguyệt Hồ thản nhiên tiếp nhận lời khen của Lục Thanh Tửu, nói: “Ngủ đi.”
Lục Thanh Tửu hạnh phúc gật gật đầu.
Cuối cùng, với lời đề nghị của Doãn Tầm, Bạch Nguyệt Hồ thành công trở lại trong ổ chăn của Lục Thanh Tửu, tuy rằng đổi lại là phải lộ lỗ tai của mình ra cho Lục Thanh Tửu, nhưng cái này cũng không thể xem là trả giá lớn gì hết, Bạch Nguyệt Hồ hoàn toàn không sao cả.
Cứ như vậy cãi nhau ầm ĩ, ngày cuối năm rất nhanh đã đến.
Đây là năm đầu tiên Lục Thanh Tửu ở đây, sau khi cậu trở về, cậu tất nhiên là muốn ăn mừng một phen rồi.
Bạch Nguyệt Hồ và Doãn Tầm đều tỏ vẻ vô cùng đồng ý với việc này, Bạch Nguyệt Hồ nói bản thân có thể mang rất nhiều nguyên liệu nấu ăn còn tươi trở về, Doãn Tầm thì tỏ vẻ bản thân có thể ở phòng bếp giúp Lục Thanh Tửu một tay.
Trước năm mới, Lục Thanh Tửu còn nhận được điện thoại của Tô Diễm, trong điện thoại Tô Diễm hỏi Lục Thanh Tửu cô gái bên trong lông Tô Tức kia là thứ gì thế.
Lục Thanh Tửu suy nghĩ vài giây thì mới nhớ tới Vũ Sư Thiếp mini vẫn còn ẩn ở trong lông cổ của Tô Tức …… Trên thực tế, nếu không phải Tô Diễm hỏi, cậu đã sớm quên sạch sẽ chuyện này rồi.
“Mẹ của Tô Tức còn tưởng rằng Tô Tức có bọ chét nữa đấy.” Tô Diễm nói “Tự nhiên đang tắm lại rơi ra một người nhỏ xíu như vậy.”
Lục Thanh Tửu nói: “Thật ngại quá, ngày mai tôi sẽ kêu Bạch Nguyệt Hồ đến mang cô ấy trở về.” Cẩn thận nghĩ lại, bọn họ đào mộ Vũ Sư Thiếp nhà người ta lên, còn đối xử với cô ấy cẩu thả như vậy, thế này thật sự có chút không đúng cho lắm.
“Không cần phiền đến Bạch Nguyệt Hồ đâu.” Tô Diễm lại nói, “Chờ qua tuổi, tôi sẽ mang cô ta và Tô Tức trở về cho cậu.”
Lục Thanh Tửu: “À……Vậy cũng được.”---Đọc FULL tại ---
“Lục tiên sinh, chúc cậu năm mới vui vẻ trước.” Tô Diễm nói.
“Cảm ơn, anh cũng năm mới vui vẻ.” Lục Thanh Tửu nở nụ cười.
Bởi vì mùa thu từng có ngày cúng tế mùa thu, hơn nữa mùa đông hoàn cảnh khí hậu ác liệt, cho nên vị xuân của thôn Thủy Phủ cũng không dày.
Cơ mà, vụ này cũng không thể ngăn cản nhiệt huyết ăn tết của Lục Thanh Tửu được, cậu đã sớm bắt đầu chuẩn bị đồ để ăn tết từ trước mùa đông rồi, thậm chí còn mua mấy cái đèn lồng màu đỏ và giấy dán song cửa sổ, vô cùng hứng khởi mà trang trí nhà cửa có dáng vẻ không khí dạt dào hân hoan.
Bạch Nguyệt Hồ đi ra ngoài một chuyến, mang về không ít rau dưa tươi cùng với thịt, đa số phần lớn đều là dị thú quý hiếm mà hắn chộp được từ trong núi, còn chút rau dưa là hắn trực tiếp đến thành phố mua về.
Chỉ là đáng tiếc TV trong nhà không có tín hiệu, thiếu vắng Gala hội xuân tiêu biểu nhất, cơ mà có người một nhà quây quần ở bên nhau, ăn một bữa cơm tất niên đầm ấm, cũng đã đủ lắm rồi.
Lục Thanh Tửu đã làm thực đơn bữa tối tất niên, bố trí một bàn đồ ăn xong.
Cậu làm cá, hầm gà, xào rất nhiều đồ ăn, thậm chí bản thân còn làm một tô bánh trôi nhân mè đen lớn.
Sủi cảo tất nhiên là phải ăn, có điều Lục Thanh Tửu cũng không nấu quá nhiều, chỉ là nấu cho mỗi người một chén.
Vào ngày tết, thời tiết cũng không tệ lắm, ít nhất không có tuyết rơi, Lục Thanh Tửu đốt một quả pháo ở trong sân.
m thanh bùm bùm đặc biệt náo nhiệt, đây là tập tục trong thôn, ngay cả những người nghèo nhất cũng phải đốt một chuỗi pháo vào ngày Tết m Lịch, tỏ vẻ đuổi đi những điều khó chiệu của một năm cũ, nghênh đón một năm mới tốt đẹp.
Mảnh vụn của pháo màu đỏ rơi ở trên đất tuyết màu trắng, giống như những cánh hồng mai rơi rụng, trông rất xinh đẹp.
“Muốn đốt pháo hoa không?” Lục Thanh Tửu hỏi.
“Cậu mua sao?” Doãn Tầm có chút tò mò, từ khi bà nội và ông nội trong nhà qua đời, cậu ta đã rất lâu chưa từng ăn một cái Tết m Lịch nào náo nhiệt như vậy.
Ngày lễ này đối với người Trung Quốc mà nói là vô cùng quan trọng, với cậu ta mà nói lại vô cùng bình thường, chẳng khác với ngày thường là bao.---Đọc FULL tại ---
“Ừm.” Lục Thanh Tửu cười nói, “Là khi Bạch Nguyệt Hồ đến thành phố thuận tiện mua về đó.” Ở chỗ này, không có lệnh cấm đốt pháo hoa pháo trúc, cho nên đã nhân tiện bảo Bạch Nguyệt Hồ mua về một chút, cậu muốn cho trong nhà qua tuổi mới phải náo nhiệt hơn một tý.
“Cơm nước xong đi hẳn đốt tiếp.” Doãn Tầm nói, “Nếu không đồ ăn sẽ nguội mất.”
“Cũng đúng.” Lục Thanh Tửu nói, “Đi thôi, Nguyệt Hồ, ăn cơm thôi.”
Ba người hai heo trở vào nhà, bắt đầu hưởng thụ món ngon của bữa tiệc lớn đêm giao thừa.
Trên bàn đến mười mấy đồ ăn, cũng hoàn toàn đủ cho ba người bọn họ ăn no uống say, Lục Thanh Tửu còn lấy ra rượu nho nhà mình ủ, rót cho mỗi người một ly.
Trong phòng ấm áp, cùng với tiếng cười nói chuyện với nhau, còn có tiếng chuông vang lên, một năm mới cứ như vậy mà đến.
Chờ đến khi ăn xong, ba người trở lại trong sân, trong tay mỗi người cầm một cây pháo hoa.
Pháo hoa này có hình dạng khác nhau, được thắp sáng bởi một ngọn lửa, nở rộ ra một ánh sáng rực rỡ hoa mỹ.
Doãn Tầm vui vẻ giống như một đứa nhỏ, chạy tới chạy lui đầy mặt tươi cười ở trên nền tuyết, Bạch Nguyệt Hồ đứng ở phía sau cậu, ngươi mắt màu đen hiện lên tia sáng xinh đẹp, Lục Thanh Tửu lớn tiếng nói: “Mọi người năm mới vui vẻ nha!” Cậu nói, từ trong túi móc ra bốn cái bao lì xì chỉnh tề, đưa cho Doãn Tầm, Bạch Nguyệt Hồ cùng Tiểu Hoa với Tiểu Hắc mỗi người một cái.
“Cậu cho tôi bao lì xì này, vậy có ổn không?” Doãn Tầm ngoài miệng nói không cần, cơ thể vẫn rất thành thật mà nhét bao lì xì vào trong túi mình, lộ ra cái răng khểnh đáng yêu nơi khóe miệng, “Cảm ơn nha, ba yêu.”
Lục Thanh Tửu: “Ài, con trai ngoan.” Cậu nói xong lời này thì chuyển ánh mắt qua trên người Bạch Nguyệt Hồ.
Bạch Nguyệt Hồ cầm bao lì xì rồi liếc mắt nhìn Lục Thanh Tửu một cái, Lục Thanh Tửu cứ vậy mà kỳ tích hiểu rõ ánh mắt của hắn đang chứa điều gì, nhịn không được nở nụ cười: “Nhận đi, anh không cần kêu tôi là ba đâu.”
Lúc này Bạch Nguyệt Hồ mới yên lặng nhận lấy bao lì xì.
Ai có thể nghĩ đến chứ, nhà này người có tiền nhiều nhất lại chính là người bình thường Lục Thanh Tửu chứ.
Sau tết m Lịch thì qua tiếp hơn mười ngày nữa là mùa đông gian nan này sẽ kết thúc, tuyết đọng hòa tan, vạn vật sống lại.
Những điều mới mẻ, luôn tràn ngập hy vọng, làm người nhịn không được chờ mong sắp đến một năm mới đến.---Đọc FULL tại ---
Lục Thanh Tửu còn có rất nhiều kế hoạch, cậu tính sang năm sẽ nuôi ong mật để chuyên cung cấp mật ong cho trong nhà, còn tính trồng thêm chút cây ăn quả ở xung quanh sân, chờ qua thêm mấy năm nữa, vừa đến mùa thu, cây ăn quả trong sân sẽ treo đầy trái cây óng ánh đầy đủ sắc màu đỏ vàng rực rỡ, nhất định sẽ trong rất đẹp cho xem.
Đêm dần khuya, Doãn Tầm phải tạm biệt Lục Thanh Tửu về nhà.
Lục Thanh Tửu thức đêm có chút mệt mỏi, nên bảo Bạch Nguyệt Hồ ngày mai hẳn dọn dẹp cái bàn sau, giờ cứ lên giường đất ngủ cho ngon hôm sau rồi tính.
Ổ chăn ấm áp dễ chịu mang theo độ ấm của người, Lục Thanh Tửu bóp bóp lỗ tai của Bạch Nguyệt Hồ, trò chuyện với hắn ở trong ổ chăn: “Bóp như vậy anh có nhột không?”
“Không đâu.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Không có cảm giác.”
Lục Thanh Tửu nghe vậy trầm mặc một lát, lại hỏi: “Khi mùa xuân đến thì cái đuôi sẽ mọc trở lại sao?”
Bạch Nguyệt Hồ gật gật đầu.
Lục Thanh Tửu lúc này mới yên tâm, nửa khuôn mặt cậu đều rúc vào trong đệm chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt mơ màng sắp ngủ, trông như sắp ngủ luôn rồi, cậu nói: “Vậy là tốt rồi…… không thấy cái đuôi…… khiến tôi sợ hết hồn luôn……”
Bạch Nguyệt Hồ nằm ở bên cạnh Lục Thanh Tửu, hơi hơi nghiêng mắt là có thể nhìn thấy được mặt Lục Thanh Tửu.
Lục Thanh Tửu là người làm cho người ta cảm giác rất thoải mái, ấm áp nhưng không nồng nhiệt, khiến người ta rất muốn tới gần, hơn nữa sau khi đến gần cũng sẽ không bị bỏng.
Lần đầu tiên Bạch Nguyệt Hồ gặp được kiểu người thế này.
Hắn trải qua năm tháng dài đằng đẳng, vẫn không thể nào thành công hòa nhập được vào thế giới của loài người.
Không phải hắn không thể, mà là hắn không muốn.
Loại chuyện phí tâm phí sức còn không được cám ơn này, Bạch Nguyệt Hồ lười làm lắm.
Có cùng suy nghĩ giống như hắn, còn có rất nhiều như thần linh và đại yêu khác.
Con người theo đuổi rất nhiều thứ, bọn họ đều không có cách nào hiểu được, điều duy nhất hắn cảm thấy hứng thú chính là thức ăn của con người, chỉ là có đôi khi bên trong đồ ăn có rất nhiều thứ hỗn loạn, khiến cho người ta nhất thời hết hứng muốn ăn.
Nhưng Lục Thanh Tửu làm gì cũng rất thuần túy, từ đầu tới đuôi cậu đều không đưa ra bất cứ yêu cầu gì với Bạch Nguyệt Hồ, càng chưa từng cần hắn phải trả ơn báo đáp.
Bạch Nguyệt Hồ từng gặp không ít con người, sau khi những người đó biết hắn không phải con người thì thái độ đều sẽ xảy ra một ít biến đổi, có người càng thêm thân thiết, chỉ là loại thân thiết này lại kèm theo sự lấy lòng, cũng có người sẽ trở nên lạnh nhạt, bắt đầu sợ hãi và rời đi.---Đọc FULL tại ---
Chỉ có Lục Thanh Tửu, vẫn cứ xem hắn như một vị khách trọ bình thường.
Người ở bên cạnh đã ngủ, tay lại vẫn không chịu rời khỏi lỗ tai lông xù, Bạch Nguyệt Hồ hơi có chút bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng vẫn không lấy tay của Lục Thanh Tửu ra, cứ để cậu như vậy.
Năm mới bắt đầu, vẫn còn chút không khí của giao thừa năm mới.
Sáng sớm Lục Thanh Tửu đã dậy, nấu cho mỗi người bốn cái bánh trôi tròn vo.
Bánh trôi này không giống với những loại bình thường, mỗi một cái đều to bằng nửa nắm tay, nhân bên trong chính là nhân mè đen, một ngụm cắn xuống, vừa ngọt vừa dẻo.
Bốn cái bánh trôi là tập tục khi Lục Thanh Tửu còn nhỏ bà ngoại đã nói với cậu, ý nghĩa của mỗi viên là năm mới bốn mùa đều trọn vẹn, trôi qua thuận lợi.
Ăn xong bánh trôi, Lục Thanh Tửu còn cho mỗi người một chén sủi cảo, nhân bên trong sủi cảo đều có cả thịt heo cải trắng và thịt heo dưa chua, hương vị cải trắng phải nhạt một chút, sẽ càng thêm tươi ngon hơn, thịt heo dưa chua vô cùng kích thích vị ăn, chỉ một mình Lục Thanh Tửu cũng đã có thể một hơi ăn hơn hai mươi cái.
Cơm nước xong, Lục Thanh Tửu tính đi tảo mộ.
Hôm nay là mùng một đầu năm mới, là thời điểm cúng mộ tổ tiên, tuy rằng Lục Thanh Tửu chưa từng chú ý vấn đề này, nhưng cũng muốn đi đến mộ quét tước một chút.
Doãn Tầm vốn dĩ cũng muốn đi theo, Lục Thanh Tửu vẫn từ chối, tỏ vẻ bản thân muốn đi một mình.
Doãn Tầm nhìn Lục Thanh Tửu muốn nói lại thôi, nhưng thấy thái độ Lục Thanh Tửu kiên quyết, chỉ có thể đồng ý.
Cũng may hôm nay thời tiết không tệ, không có tuyết rơi, tuy rằng đường núi khó đi, nhưng nghĩa địa ở gần thôn, cũng không cần lo lắng sẽ quá phiền phức.
Lục Thanh Tửu mang theo cái giỏ, trong giỏ đặt tiền giấy nhang đèn chuẩn bị cho bà ngoại, cứ như vậy xuất phát.
Đi hết đường nhỏ trong thôn đi về phía trước, rất nhanh đã rời khỏi thôn Thủy Phủ, khi đi dọc theo con đường này Lục Thanh Tửu chưa gặp được người nào ở trong thôn, nhưng mà cũng đã từng nói, từ sau khi bắt đầu mùa đông, toàn bộ thôn Thủy Phủ đều giống như tiến vào trạng thái ngủ đông, mọi người không ai ra khỏi cửa cả.
Cơ mà nghĩ đến cũng là chuyện bình thường, mấy ngày mùa đông này ra ngoài cũng không có chuyện gì làm, còn không bằng ở trong sân nhà mình hoạt động thì hơn.
Bởi vì tuyết rơi, cho nên gần như toàn bộ nghĩa địa đều bị che lại, Lục Thanh Tửu chỉ có thể theo trí nhớ, tìm kiếm bia mộ của bà ngoại.
Cũng may vận may của cậu không tệ, rất nhanh đã tới được vị trí bia mộ cần tìm.
Đầu tiên cậu dọn sạch sẽ tuyết đọng trước, sau đó lại cắm nhang đèn lên, sau đó thì đốt một ít tiền giấy.
“Bà ngoại, bà cho con thứ gì vậy ạ.” Lục Thanh Tửu vừa đốt vàng mã vừa nói với bia mộ, “Có một vị hòa thượng tên là Huyền Ngọc tới nhà, thầy ấy nói thầy ấy quen biết bà, đó là một người bạn trước kia của bà sao?”---Đọc FULL tại ---
Bà ngoại trên tấm bia đá tất nhiên sẽ không trả lời, bà ở trong tấm ảnh chụp trắng đen kia như đã trở lại thời thanh xuân, trong ánh mắt vẫn mang theo ý cười dịu dàng, giống y như hình dáng của Lục Thanh Tửu vậy..