Tuy tràn đầy tự tin nhưng tổ tiết mục đã nhanh chóng suy sụp khi đối mặt với người dân trong thôn.
Bọn họ vào sân của thôn dân khác, chưa kịp mở miệng đã bị đuổi ra ngoài một cách thô bạo.
Tuy cũng có người có thái độ không tệ, nhưng bọn họ không muốn cho nhóm người này mượn bất cứ thứ gì, tổ tiết mục vừa mở lời là họ lập tức xua tay.
“Đám người này bị sao thế này?” Đây cũng là lần đầu tiên ngôi sao đi ghi hình gặp phải chuyện như vậy, cậu ta cầm bao gạo duy nhất xin được ở cửa thôn oán giận, “Không phải chỉ xin có chút đồ thôi à, sao thái độ lại kém như vậy chứ.”
“Có thể là do nơi bọn họ ở quá xa, không thể xem TV nên mới không biết cậu.” Nhân viên an ủi “Nếu không chắc chắn họ sẽ không có thái độ này đâu.”
Người trước mắt anh ta chính là người đang được săn đón nhất trong giới giải trí, tên là Giang Bất Hoán.
Nhân khí của cậu ta rất cao, đi đến đâu là biển fans tấp nập đến đó.
Cứ nghĩ đến một vùng quê xa xôi này sẽ trốn được fans, ai ngờ người dân nơi đây lại né như né tà như vậy, muốn ghi hình cũng không làm nổi.
“Vậy bây giờ phải làm sao đây, Tiểu Hoán?” Một nhân viên nói, “Hay là chúng ta trở về thảo luận với đạo diễn một chút xem có thể đổi nơi khác không nhé?”
“Hừ, tôi cứ không đổi đấy.” Giang Bất Hoán nói, “Không phải chỗ này có ruộng sao? Anh dẫn tôi xuống ruộng xem thử đi.”
Nhân viên kia gật gật đầu.
Nhóm người đi xuống ruộng.
Lúc này mới vừa đầu xuân, đa phần thu hoạch của vụ xuân đều mới được gieo hạt, lúc này chỉ mới nhú ra mầm mềm, hiển nhiên là không thể ăn.
Vậy nhưng vẫn có một nhà đặc biệt hơn, Giang Bất Hoán thấy trong ruộng nhà bọn họ có những quả cà chua tươi non mơn mởn, cà chua kia lớn bằng khoảng nắm tay, đỏ rực, trông có vẻ rất ngon.
Cậu ta nói: “Lạ thật, sao trong ruộng của nhà này lại có cà chua?”
Nhân viên kia nói: “Không biết nữa, có phải dùng nhà kính để trồng không?” Anh ta cũng cảm thấy kỳ quái, đất của nhà này không giống những nhà khác, có thể thấy mỗi một cọng rau đều phát triển rất tốt.
“Để tôi nếm thử.” Giang Bất Hoán duỗi tay hái một trái, tùy tiện lau mấy cái rồi nhét vào miệng cắn một miếng.
Vừa cắn xong, cậu ta lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc.
Cà chua này quá ngon, so với tất cả các loại cà chua đặc biệt thì ngon hơn gấp trăm lần, nó có mùi vị vô cùng đậm đà, hơn nữa còn chua chua ngọt ngọt cực ngon miệng, hoàn toàn có thể coi như trái cây để ăn.
“Ăn cực kỳ ngon.”
“Ngon đến vậy sao?” Nhân viên công tác hiếu kỳ nói.
“Ngon thật đó.” Giang Bất Hoán nói, “Cà chua này ngon quá, trước giờ tôi chưa từng ăn quả cà chua nào ngon như vậy.” Nói xong, cậu ta còn hái thêm một quả cho nhân viên ăn thử.
Nhân viên công tác nhận lấy gặm một miếng, sau đó cũng lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc như Giang Bất Hoán, cà chua này quả thực ngon vô cùng.
“Chỉ cần hái cái này là được rồi.” Giang Bất Hoán nói, “Lát nữa đi nói chuyện với người nhà này một chút, bao giờ ghi hình xong chúng ta sẽ trả tiền cà chua cho nhà bọn họ.”
“Được.” Nhân viên công tác đồng ý.
Nhóm người hái được một túi cà chua, cộng thêm không ít đồ ăn khác, vô cùng vui vẻ đi về nơi mình trọ, bọn họ hoàn toàn không biết mình đã gây nên chuyện không thể cứu chữa.
Lục Thanh Tửu cho rằng bọn họ không mượn được đồ có lẽ sẽ còn quay lại tìm mình, nhưng đêm đó cậu lại không thấy bóng dáng người nào của tổ chương trình.
Cậu cho rằng bọn họ đã bị phương pháp của người dân trong thôn thuyết phục, vậy nên Lục Thanh Tửu cũng không để ý đến chuyện này nữa.
Ai ngờ đêm hôm ấy, Bạch Nguyệt Hồ từ ruộng về, toàn thân đều tỏa ra áp suất rất thấp, ánh mắt vẻ mặt đang âm trầm tới cực điểm.
“Nguyệt Hồ, có chuyện gì vậy?” Lục Thanh Tửu làm chủ nhà nhà, tất nhiên phải quan tâm đến sức khỏe thể chất và tinh thần của các thành viên.
“Có chuyện gì mà lại không vui như thế?”
Bạch Nguyệt Hồ lạnh lùng nói: “Cà chua của tôi bị thiếu mất mười hai quả, cải thìa thì thiếu một bó, còn dưa chuột thiếu đến hai quả.”
Doãn Tầm bị khí thế của Bạch Nguyệt Hồ dọa sợ tới mức trốn vào trong phòng, chỉ lộ ra hai con mắt hóng hớt.
Lục Thanh Tửu lập tức hiểu rõ, cậu hỏi: “Bọn họ đi vào ruộng rau của anh sao?”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Ừm.”
Lục Thanh Tửu nhăn mày, cậu biết tính cách bảo vệ thức ăn của Bạch Nguyệt Hồ, cũng cảm thấy cách làm của những người này không đúng, cậu nói: “Để tôi đi nói chuyện với bọn họ.”
“Không cần.” Bạch Nguyệt Hồ lạnh lùng “Bọn họ phải đi.”
Lục Thanh Tửu: “Phải đi sao?”
Bạch Nguyệt Hồ: “Không đi thì cứ chờ chết đi.” Hắn nghiêm túc.
Lục Thanh Tửu do dự: “Nhưng mà……”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Sao?”
Lục Thanh Tửu nói tiếp: “Nhìn bọn họ có vẻ không ngon lắm đâu.” Đa số các ngôi sao đều nhuộm tóc, không biết ăn vào có bị trúng độc hay không nữa.
Bạch Nguyệt Hồ nhíu mày, dường như có chút đồng ý với lời Lục Thanh Tửu.
Bình thường hắn chỉ biết ăn thứ mình thích, như là cá Văn Diêu béo ngậy, Thông Lung, lại như là Lục Thanh Tửu trước mắt này, trông cậu rất ngon.
Đương nhiên hắn cũng hơi tiếc người sau, bởi vì ăn rồi thì sẽ không còn nữa.
“Hơn nữa đều là ngôi sao, nếu bọn họ chết thì cảnh sát sẽ tìm tới cửa đấy, nhiều người đến vậy mà.” Sau khi cẩn thận tự hỏi, Lục Thanh Tửu cảm thấy chuyện ăn luôn người này luôn rất không hợp lý.
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Ừm.” Tất nhiên là hắn có cách khiến cho nhóm người này biến mất không còn dấu vết, nhưng Lục Thanh Tửu nói cũng có lý.
Trông đám người kia thật sự không tốt cho sức khỏe lắm, hiện tại mức sinh hoạt của Bạch Nguyệt Hồ đã được nâng lên một bậc, hắn không muốn ăn nhiều thực phẩm rác như vậy.
Không biết nếu người tình quốc dân – Giang Bất Hoán biết bản thân mình bị người ta nói thành thực phẩm rác sẽ có tâm trạng như thế nào……
“Hơn nữa tôi có cảm giác chuyện bọn họ tới thôn Thủy Phủ này có chút kỳ quái.” Lục Thanh Tửu nói, “Cứ như là có người nào đó cố tình dẫn bọn họ tới đây vậy.”
Bạch Nguyệt Hồ không nói gì nhưng Doãn Tầm đứng bên cạnh lại nói một câu: “Đúng là rất kỳ quái, trước khi đến bọn họ cũng không có liên hệ gì với người trong thôn, nhưng dáng vẻ lại rất rành về thôn này, chẳng lẽ là người nhà họ Liễu nói với bọn họ sao?”
Lục Thanh Tửu cảm thấy chuyện này khiến người ta hơi có chút bất an.
“Hơn nữa trong căn nhà của nhà họ Liễu kia đã có không ít người chết.” Doãn Tầm nói, “Nhà bọn họ có bốn anh em, ba người đều chết ở bên trong, chỉ còn sót lại một cô gái, nhưng sau đó cô ấy cũng ra đi ngoài ý muốn, mọi người đều nói là do phong thuỷ không tốt……”
Lục Thanh Tửu có chút ký ức về chuyện này.
Lúc ấy cậu còn rất nhỏ, anh cả nhà kia xảy ra chuyện, hình như lúc đó là đang sửa nhà, cậu ta không cẩn thận mà ngã từ trên tầng hai xuống.
Vốn dĩ tầng hai không cao, nhảy thẳng xuống nhiều nhất chỉ bị gãy chân, nhưng khi người nọ rơi xuống lại gãy luôn cả cổ.
“Nghe cứ y như truyện ma vậy.” Lục Thanh Tửu nói.
“Đúng vậy, rất dọa người.” Sơn thần Doãn Tầm cũng vô cùng không có tiền đồ, “Sau khi người nhà họ Liễu dọn đi, căn nhà vẫn luôn bỏ trống, chưa từng cho ai ở.”
Thật ra ở thôn Thủy Phủ có rất nhiều loại nhà cổ này, người trẻ ở đây đều đi ra ngoài làm công, còn lại trong thôn đa số đều là người già.
Rất hiếm ai như Lục Thanh Tửu, sống ở đây từ nhỏ, cuối cùng lại quay về.
Lục Thanh Tửu nói: “Hy vọng là không có chuyện gì.” Tuy không thích tổ chương trình ồn ào này cho lắm nhưng cậu cũng không ghét đến nỗi muốn lấy mạng của bọn họ, cậu tính chờ lát nữa sẽ tìm thời gian rảnh đi nói chuyện với đám người kia một chút, bảo bọn họ đừng đến hái đồ ăn của Bạch Nguyệt Hồ nữa, nếu không hồ ly tinh nhà cậu mà thật sự tức giận thì đến cậu cũng không cản nổi đâu.
Sau khi vào xuân, dù là buổi tối nhưng trời vẫn còn sáng, đã 7 giờ mà mặt trời vẫn treo ở chân trời, nhuộm ra một rặng mây đỏ tươi tắn.
Những loài côn trùng biến mất trong mùa đông giờ đã quay về bụi cỏ ven đường, thi thoảng lại phát ra tiếng kêu vang.
Lục Thanh Tửu đi cùng Doãn Tầm đến nhà họ Liễu, thấy bên trong nhà họ Liễu đèn đuốc sáng trưng, trên sân là đủ loại thiết bị quay chụp.
Mấy ngôi sao đang quây quần ăn cơm, nhân viên đang đứng ở xung quanh quay chụp.
Lục Thanh Tửu gõ gõ cửa, ánh mắt mọi người lập tức dừng trên người cậu.
“Xin lỗi, nơi này không thể tùy ý đi vào được.” Thấy là thôn dân, có người lập tức tiến lên ngăn cản.
Lục Thanh Tửu cũng không định đi vào, cậu nói: “Tôi không có ý muốn vào, tôi chỉ muốn hỏi một chút, có phải các anh đã hái dưa chuột và cà chua trong ruộng nhà tôi không?”
“Đúng vậy, chúng tôi có hái một ít.” Có người nhanh chóng trả lời, “Nhưng chúng tôi cũng không hái nhiều, cậu bán thì cứ nói bao nhiêu một cân đi, chúng tôi đổi thành tiền trả cho cậu.”
“Không cần.” Lục Thanh Tửu nói, “Lần này bỏ đi, lần sau phiến các anh đừng đến hái nữa.”
“Nhà cậu nhiều cà chua như vậy cũng có ăn hết đâu?” Có người bất mãn, “Chúng tôi dùng giá thị trường mua cũng không được sao? Hoặc là giá cao hơn thị trường cũng được.”
Lục Thanh Tửu mỉm cười, không tức giận đáp: “Cà chua trồng ra đều là để người trong nhà ăn.” Năm nay có thu nhập từ nước mọc tóc nên cậu cũng không định bán đồ ăn nữa.
Cà chua còn dư có thể làm sốt cà chua, làm các món ăn từ cà chua, có rất nhiều cách để ăn, hơn nữa dạ dày Bạch Nguyệt Hồ như cái động không đáy, hoàn toàn không cần lo không ăn hết.
“Vậy bán cho chúng tôi một ít đi.” Rõ ràng là người nói chuyện này vô cùng có hứng thú với cà chua của Bạch Nguyệt Hồ, anh ta thương lượng, “Bán cho chúng tôi không nhiều thì ít cũng được.”
“Không được.” Lục Thanh Tửu kiên định từ chối “Cà chua không bán, nếu muốn ăn thì phiền các anh lên thị trấn mua đi.”
“Anh ra vẻ như vậy làm gì chứ, không phải chỉ là mấy trái cà chua thôi sao?” Người nọ thấy Lục Thanh Tửu mềm cứng không ăn, dường như có chút thẹn quá hóa giận, giọng anh ta mang theo chút giận dữ, anh ta còn muốn nói gì đó nhưng lại bị người khác đè vai cản lại.
“Xin lỗi, là tôi hái đấy.” Ngôi sao ban ngày tới xin gạo lộ ra nửa khuôn mặt ở phía sau, đúng là Giang Bất Hoán, “Không biết là của nhà anh, tôi định bao giờ ghi hình xong sẽ đến nhà anh trả lại tiền.
Nếu anh không vui thì thôi vậy, tất cả hết bao nhiêu tiền, để tôi thanh toán trước.”
Lục Thanh Tửu nói: “Không cần, coi như mời mấy anh.” Cậu nâng tay lên, chỉ vào căn nhà cổ ở phía sau bọn họ “Các anh có biết chuyện về ngôi nhà này không?”
“Chuyện gì?” Giang Bất Hoán sửng sốt.
“Trước đây trong căn nhà này đã có năm, sáu người chết.” Doãn Tầm đứng cạnh nói, “Đều là ra đi ngoài ý muốn, cũng coi như là điềm xui.
Rốt cuộc là ai đã giới thiệu các anh đến đây thế?”
Nghe vậy, Giang Bất Hoán có chút kinh ngạc: “Không biết nữa, chuyện đó đều do bên hậu cần làm.”
“Tôi đề nghị các anh dọn đi nhanh đi, càng sớm thì càng tốt.” Lục Thanh Tửu nói, “Căn nhà này thật sự không may mắn đâu.” Nói xong, cậu cũng nhanh chóng ra về với Doãn Tầm, để lại nhân viên công tác và các ngôi sao đang mang vẻ mặt vô cùng khó tả.
“Bọn họ đang nói là gì vậy?” Một nữ ngôi sao khác ghi hình chung với Giang Bất Hoán đi đến.
Cô ta là Ngô Á, là một ngôi sao ca nhạc bước ra từ một show tuyển chọn.
Bình thường cô gái này rất kiêu ngạo, lần này nếu không phải biết Giang Bất Hoán cũng tham gia thì chắc chắn cô ta sẽ không chạy đến vùng quê xa xôi hẻo lánh nghèo nàn này để ghi hình rồi.
“Anh ta nói nơi này là hung trạch(nhà có ma).” Giang Bất Hoán trả lời.
“Hung trạch sao?” Ngô Á trợn tròn mắt, “Thật hay giả vậy? Đừng nói bọn họ tới đây để cố ý dọa chúng ta đấy nhé.”
Giang Bất Hoán nói: “Có phải thật hay không, đi hỏi đạo diễn một chút chẳng phải sẽ biết ngay sao.”
Hai người bọn họ nhanh chóng dùng lời của của Lục Thanh Tửu dò hỏi đạo diễn, đạo diễn lại mờ mịt trả lời mình hoàn toàn không biết việc này.
Giang Bất Hoán hỏi: “Đạo diễn Nghiêm, vậy ông thuê căn nhà này từ ai thế?”
“Tôi không gặp được người.” Đạo diễn kinh ngạc, “Là tổ hậu cần tìm được căn nhà này, chúng tôi còn chưa gặp được mặt chủ nhà, người ta chỉ trực tiếp gửi chìa khóa tới thôi.”
Giang Bất Hoán nói: “Vậy người tìm được nhà đâu?”
Đạo diễn nói: “Là người làm công tạm thời, đã đi từ khoảng hai tháng trước rồi, rốt cuộc là làm sao vậy?”
“Ông không cảm thấy việc này có chút kỳ quái sao?” Ngô Á cũng có chút sợ hãi, từ khi bước vào thôn này cô ta đã cảm thấy nơi đây không hề giống với cuộc sống nông thôn mà cô ta tưởng tượng.
Tất cả người dân trong thôn đều nhìn người ngoài bọn họ bằng ánh mắt quái dị, không ai đồng ý cho bọn họ vào nhà, thậm chí kể cả khi bọn họ vào được trong nhà, các thôn dân cũng làm như không nghe thấy mấy câu hỏi của bọn họ.
Dường như ở trong thôn Thủy Phủ, nhóm của bọn họ chính là một nhóm vô hình vậy……
“Đúng vậy, rất kỳ quái, ngoại trừ người trẻ tuổi vừa rồi kia, những người khác ở trong thôn đều như không nhìn thấy chúng ta.” Giang Bất Hoán nói, “Hay là chúng ta đổi nơi khác đi, hơn nữa lúc tới đây, không phải cũng đã có hai cảnh sát ngăn cản chúng ta rồi sao?”
“Lịch trình không kịp rồi.” Đạo diễn nói, “Hai người cũng đừng lo lắng, trên thế giới này làm gì có ma quỷ chứ.
Mà cho dù có quỷ, chúng ta có nhiều người như vậy, quỷ cũng sẽ bị dọa mà chạy mất dép thôi.”
Ngô Á cười lớn: “Cũng đúng ha……”
Giang Bất Hoán thấy không tác động được đạo diễn thì cũng chỉ có thể từ bỏ.
Bọn họ phải ở trong thôn này khoảng một tháng, giờ mới chỉ vào trọ mà không khí đã kỳ quái như vậy rồi, không biết những ngày tiếp theo có thể ghi hình được không.
Cơm nước xong, mọi người dọn dẹp đơn giản một chút rồi đi ngủ.
Giang Bất Hoán ngủ ở phòng ngủ chính nằm ở trên tầng hai bên cạnh hành lang.
Tuy căn nhà này rất cũ nhưng nó cũng là một chỗ ở tốt, đặc biệt là nơi này có rất nhiều phòng, hầu như mỗi nhân viên đều có một phòng riêng.
Mỗi phòng đều đã được dọn dẹp, nhưng vẫn còn chút bụi bặm, ai ngửi cũng đều cảm thấy có hơi khó chịu.
Bên trái Giang Bất Hoán là cửa sổ, từ cửa sổ nhìn xuống có thể thấy khoảng sân trước nhà.
Xung quanh gian nhà này chưa được dọn dẹp, cỏ dại mọc thành cụm.
Ngày mai đạo diễn sẽ để bọn họ làm nhiệm vụ ấy, lúc này nhìn xuống, toàn bộ ngôi nhà đều hoang vắng đến đáng sợ.
Giang Bất Hoán cảm thấy có chút khó chịu, cậu ta quấn chặt chăn trên người.
Sau khi trở về nhà, Lục Thanh Tửu và Doãn Tầm vẫn còn dư thời gian xào một đĩa thịt bò sợi cay mang tới an ủi hồ ly tinh vẫn còn giận dỗi của nhà mình.
Món này có thể được xem như đồ ăn vặt, xào ớt khô thái sợi với sợi thịt bò rán.
Sau khi xào một lúc, sợi thịt bò sẽ dần săn lại, vừa ngon vừa dai ăn rất thích.
Bột ớt dùng để ăn chung với món này không quá cay nhưng đặc biệt thơm, trên bề mặt món ăn còn được rắc một lớp mè trắng dày, làm đồ nhắm rượu thì quá tuyệt.
Bạch Nguyệt Hồ ăn một lúc tâm trạng mới khá hơn, bấy giờ hắn mới chịu đi ngủ.
Lục Thanh Tửu cũng hơi mệt, cậu rửa mặt rồi lên giường.
Lục Thanh Tửu vươn tay sờ chiếc hộp gỗ ở đầu giường.
Mấy ngày nữa là đến sinh nhật cậu, không biết khi đó chiếc hộp gỗ này sẽ có thay đổi gì nữa ……
Buổi đêm là một sự kết thúc đối với Lục Thanh Tửu, nhưng đêm nay của Giang Bất Hoán cùng tổ chương trình, tất cả chỉ là mới bắt đầu mà thôi.
Màn đêm bao phủ toàn bộ thôn, chiếc đèn dầu cuối cùng của nhà họ Liễu cũng tắt phụt, trả lại sự yên tĩnh tối tăm của những ngày trước kia.
Ngủ đến nửa đêm, Giang Bất Hoán bỗng cảm thấy lạnh, chăn đệm dày dặn mà cậu ta quấn quanh người đã không có dụng gì, cả ổ chăn cứ như hầm băng, lạnh đến lòng người cũng hốt hoảng.
Cậu ta mở bừng mắt, nhìn thấy vách tường cũ kỹ ở trong phòng.---Đọc FULL tại ---
Thôn này quả thực rất lạc hậu, tường chỉ là tường đá thô ráp, thậm chí còn không được quét sơn.
Giang Bất Hoán thật sự không chịu nổi nữa, cậu ta từ trên giường ngồi dậy, muốn đi ra ngoài tìm vài bộ quần áo mặc lên người cho đỡ lạnh.
Ra đến cửa, cậu ta bỗng nghe thấy một âm thanh không thể tưởng tượng được…… Tiếng nước, là âm thanh sóng biển vỗ vào bờ cát.
Giang Bất Hoán ngây người, cậu ta thậm chí còn cho rằng có phải mình đã gặp phải ảo giác hay không, nhưng sao âm thanh kia lại chân thật đến thế, chân thật đến nỗi cậu ta cũng không tài nào tự lừa gạt mình được.
Rốt cuộc là âm thanh thế này? Ôm một nỗi nghi ngờ, Giang Bất Hoán chậm rãi di chuyển tới bên cửa sổ.
Khi ánh mắt cậu ta xuyên qua cửa sổ thấy cảnh tượng bên ngoài, cả người Giang Bất Hoán hoàn toàn ngơ ngác.
Hành lang cũ nát và sân nhỏ hoang sơ đã biến mất, trước mắt cậu ta là biển rộng mênh mông vô bờ.
Sóng biển mãnh liệt thổi xuống mặt biển, tạo nên những con sóng vỗ mạnh vào đá ngầm sẫm màu.
Trên mặt biển đen ngòm hiện lên một lớp sương mỏng, bên trong màn sương dường như còn có thứ gì đó đang chầm chậm lướt qua.
Thấy cảnh tượng này, cơ thể Giang Bất Hoán bắt đầu run rẩy.
Cậu ta dùng sức nhéo cánh tay mình một cái, đau đớn kịch liệt lập tức truyền đến, nhưng nỗi đau này cũng không thể đánh thức cậu ta từ trong ảo giác, nước biển vẫn ở trước mắt, tiếng sóng biển vẫn không ngừng rót vào màng nhĩ.
Trên mặt biển, thứ như ẩn như hiện kia cũng dần dần xuất hiện trước mắt Giang Bất Hoán.
Cậu ta thấy một chiếc thuyền lớn, trên thuyền có rất nhiều người đang đứng, cơ thể bọn họ đều cứng đờ, khuôn mặt bị sương mù bao phủ nên không thấy rõ.
Lần đầu tiên Giang Bất Hoán thấy sợ, cậu ta cứng người đứng trước cửa sổ, trơ mắt nhìn con thuyền lớn trôi về phương xa.
Dường như ở giữa biển có thứ gì đó, nhưng sương mù quá dày, trời cũng quá tối, Giang Bất Hoán không nhìn rõ lắm, thứ duy nhất cậu ta có thể nhìn thấy chỉ là con thuyền kia và những con sóng cuộn trào phía dưới.
Gió biển ẩm ướt lạnh như băng dội lên mặt cậu ta, Giang Bất Hoán nghe thấy từ trong biển truyền đến một tiếng kêu to.
Trước giờ cậu ta chưa bao giờ nghe thấy tiếng kêu này, nếu nhất định phải hình dung thì nó có chút giống tiếng cá voi xanh, linh hoạt, kỳ ảo và sâu thẳm, khiến người ta vừa thấy duyên dáng lại vừa có chút sợ hãi.
Thứ phát ra âm thanh nhất định là của một con vật có hình thể lớn, có lẽ là cá, có lẽ là cá voi, hoặc có lẽ là thứ gì khác …… Trong lúc Giang Bất Hoán đang bận suy nghĩ, một bóng dáng vĩ đại màu đen đã nhảy ra từ trong biển.
Cậu ta không thể dùng ngôn từ để miêu tả kích thước của thứ ấy, chỉ biết một bên vây của nó đã che khuất cả bầu trời.
Con thuyền ban đầu cũng rất lớn, vậy mà giờ đây chỉ như món đồ chơi làm nền cho con thú khổng lồ này.
Con thú khổng lồ nhảy lên từ đại dương đen thẫm rồi rơi xuống thật mạnh, tạo ra một cơn chấn động khiến biển cả nuốt chửng con thuyền lớn, người trên thuyền cũng không thấy bóng dáng.---Đọc FULL tại ---
Rốt cuộc là mình đang ở đâu, những cảnh tượng ngoài cửa sổ là sao? Giang Bất Hoán lâm vào mờ mịt, cậu ta cầm lấy đồng hồ của mình, nhìn thấy phía trên mặt đồng hồ, kim giờ, kim phút và kim giây đều dừng lại ở con số 12, không hề nhúc nhích.
Đêm rất yên tĩnh, bên tai Giang Bất Hoán chỉ có tiếng sóng biển rào rào.
Nhưng đêm cũng rất ầm ĩ, bởi bên cạnh sóng biển, cậu ta còn nghe thấy đủ loại tiếng vang quái dị khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Có tiếng gầm gừ, có tiếng hí vang, có tiếng đánh nhau dữ dội, thậm chí còn có tiếng kêu cứu thê thảm của con người.
Dường như Giang Bất Hoán đã tiến vào một thế giới khác, tất cả những thứ trước mắt đều là cảnh tượng cậu ta chưa bao giờ gặp, tất cả những gì bên tai đều là những âm thanh cậu ta chưa từng nghe qua bao giờ.
Cái lạnh khiến Giang Bất Hoán phải cuộn tròn người, nỗi sợ hãi cũng khiến cậu ta tiêu hao phần lớn sức lực, ý thức dần dần mơ hồ, Giang Bất Hoán rúc vào góc tường, tuyệt vọng nhắm mắt.
Trong một giây, Giang Bất Hoán thật sự cho rằng mình không thể vượt qua đêm nay.
Thẳng cho đến sáng hôm sau, khi tiếng đập cửa ầm ĩ và tiếng gọi oang oang đánh thức cậu ta từ trong mơ, Giang Bất Hoán mới mờ mịt mở mắt, cậu ta phát hiện bản thân đã nằm ngủ cả đêm ở trên sàn nhà cứng ngắc.
“Giang Bất Hoán, cậu không sao chứ!” Có người ở ngoài cửa kêu tên cậu ta, sau đó là tiếng gõ cửa ồn ào “Cậu có ở bên trong không?”
Giang Bất Hoán khó khăn bò dậy từ trên mặt đất, cảm giác như cơ thể của mình rụng rời như bị nghiền thành từng mảnh.
Việc đầu tiên cậu ta làm sau khi đứng dậy là bước ra cửa sổ nhìn lại, bên ngoài vẫn là mảnh sân nhỏ quen thuộc, trong sân cỏ hoang đã mọc thành cụm, làm gì có sóng lớn ngập trời nào.---Đọc FULL tại ---
Sau khi xác định bản thân đã quay về chỗ ban đầu, Giang Bất Hoán mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu ta đi ra mở cửa, thấy người đại diện của mình đang nhìn chằm chằm mình với vẻ mặt kinh ngạc: “Cậu không sao chứ? Sao sắc mặt lại kém như thế?”
“Tôi phải rời khỏi nơi này.” Giang Bất Hoán thẳng thắn lên tiếng “Tôi không tham gia chương trình này nữa.”
Người đại diện sửng sốt: “Cậu có ý gì? Sao đột nhiên lại nói như vậy?” Anh ta lờ mờ nhận ra “Đêm qua đã xảy ra chuyện gì sao?”
Giang Bất Hoán lắc đầu không nói, cậu ta không thể nói với người đại diện chỉ là do mình gặp ác mộng.
Nhưng giấc mộng kia sao lại có thể chân thật đến thế? Giang Bất Hoán không trả lời được vấn đề này, nhưng cậu ta cũng không muốn biết đáp án, cậu ta chỉ biết mình nên rời khỏi nơi đây càng sớm càng tốt.
Người đại diện còn ở bên ngoài dùng sức gõ cửa, Giang Bất Hoán mặc kệ anh ta, bắt đầu lo thu dọn hành lý của mình.
“Giang Bất Hoán, cậu đang làm gì đó? Cậu có biết vi phạm hợp đồng sẽ phải đền bao nhiêu không? Nói không làm là không làm sao?” Người đại diện hơi bực bội vì nghĩ là do hoàn cảnh khó khăn nên nghệ sĩ của mình muốn làm bậy, nhưng đúng lúc này, anh ta nghe thấy tầng một truyền đến một trận ồn ào.---Đọc FULL tại ---
Anh ta cúi đầu nhìn xuống thì thấy Ngô Á đã thu dọn hành lý xong, cô ta không để ý những người khác khuyên can, nằng nặc đòi rời đi.
Sắc mặt cô trắng đến dọa người, quầng thâm dưới mắt rất đậm, dáng vẻ như bị trúng tà khiến cho người khác nhìn cũng thấy hoảng sợ theo.
“Tôi phải đi!!” Giọng Ngô Á cực kỳ bén nhọn, cô ta đã mất đi vẻ điềm đạm thẹn thùng hôm qua, trở nên có chút điên loạn, “Nếu còn ở lại nơi này nữa tôi sẽ chết mất!! Buông tôi ra!!”
Người đại diện nhìn cô, đột nhiên thấy hơi sợ, không phải là thôn này thật sự có vấn đề gì đấy chứ, nếu không thì tại sao chỉ qua một đêm cả Giang Bất Hoán và Ngô Á đều biến thành bộ dạng thế này?!
Thái độ của Ngô Á còn kiên quyết hơn cả Giang Bất Hoán, nhờ thân hình gầy yếu, cô ta dễ dàng lách khỏi những người ngăn cản mà đi ra ngoài, sau đó đẩy cửa đi thẳng.
Đạo diễn đứng tại chỗ, sắc mặt xanh mét.
Nhưng ông ta không ngờ rằng Ngô Á chỉ mới là bắt đầu, sau cô ta, mấy nghệ sĩ cũng sôi nổi tỏ vẻ mình muốn rời khỏi chương trình.
“Các cô các cậu cũng phải cho tôi một lý do hợp lý chứ!” Đạo diễn tức tối đặt câu hỏi.---Đọc FULL tại ---
“Hôm qua tôi mơ thấy một giấc mơ.” Có nghệ sĩ tính tình tốt trả lời, “Tôi mơ thấy tất cả những người chết ở nghĩa trang cuối thôn đều bò ra ngoài.”
“Đấy là do cậu xem quá nhiều phim kinh dị thôi!” Đạo diễn cũng không tin.---Đọc FULL tại ---
“Lúc đầu tôi cũng nghĩ thế để an ủi chính mình.” Nghệ sĩ kia cười như khóc, “Nhưng rõ ràng đây là lần đầu tiên tôi tới thôn này, vậy mà ở trong mơ tôi lại biết ở cuối thôn có nghĩa trang luôn chứ.”
Sắc mặt đạo diễn nháy mắt trắng bệch..