Vì để bồi thường cho trái tim vỡ nát của Doãn Tầm, ngày hôm sau Lục Thanh Tửu lại nấu một nồi thịt dê to.
Đương nhiên, bởi vì cơn cảm lạnh lại nặng thêm, cậu cũng không xuống bếp chạm vào nước lạnh mà để Tiểu Hoa tiếp tục hỗ trợ.
Vốn dĩ Doãn Tầm cũng xung phong cũng nhận việc, nhưng xét đến chuyện nếu bị tiêu chảy ngồi xổm ở WC trong thời tiết thế này nhất định sẽ chết người…… Lục Thanh Tửu đành vô tình từ chối.
Doãn Tầm có thể làm những chuyện trợ thủ cho Tiểu Hoa ví dụ đi ra ngoài múc nước tuyết sau đó lọc rồi đun sôi, cũng như những việc linh tinh tương đối đơn giản khác.
Tuyết này có chút khác tuyết thật, bình thường trong tuyết sẽ chứa rất nhiều tạp chất, vậy nên tuyết cơ hồ không thể dùng để uống.
Nhưng loại tuyết này lại vô cùng sạch sẽ, thậm chí vị còn có chút ngọt lành, dùng để nấu canh rất vừa miệng.
Lục Thanh Tửu nép vào giường đất ấm áp uống canh thịt dê cùng cả gia đình, Doãn Tầm ngồi cạnh dùng sức gặm thịt dê, thịt dê không được hầm mềm nên đặc biệt khó gặm, cậu ta dùng răng xé thịt, khuôn mặt nhìn qua đặc biệt dữ tợn.
“Doãn Tầm, phía của Bạch Nguyệt Hồ thế nào rồi?” Lục Thanh Tửu hơi lo lắng cho Bạch Nguyệt Hồ.
Doãn Tầm duỗi tay lau miệng: “Cậu muốn nhìn một chút không?”
Lục Thanh Tửu nói: “Có thể xem sao?!”
Doãn Tầm nói: “Không chắc là có thể xem toàn bộ nhưng hẳn có thể nhìn thấy Bạch Nguyệt Hồ.” Cậu ta nhai thịt, mơ hồ nói, “Cậu muốn thử xem không?” Bạch Nguyệt Hồ hẳn là không rời khỏi thôn Thủy Phủ, nếu ở thôn Thủy Phủ thì cậu ta sẽ có thể nhìn thấy, nhưng tình hình bên kia không biết thế nào nên cậu ta cũng không dám bảo đảm với Lục Thanh Tửu.
“Muốn!” Lục Thanh Tửu quả quyết.
Đã ba ngày trôi qua mà Bạch Nguyệt Hồ vẫn không có tin tức, nếu có thể, đương nhiên là cậu muốn nhìn tình trạng hiện giờ của Bạch Nguyệt Hồ một chút.
Doãn Tầm nói: “Vậy chờ tôi ăn xong thịt đã.”
Giải quyết xong một nồi thịt dê to, cơ thể Doãn Tầm đã hoàn toàn ấm áp.
Cậu ta sờ cái bụng ăn đến tròn vo của mình, sau đó quay đầu nhìn về phía Lục Thanh Tửu, ý bảo cậu qua đây ngồi.
Lục Thanh Tửu ngồi xuống bên cạnh Doãn Tầm.
Doãn Tầm nói: “Tôi chỉ có thể thử, không biết cậu có thể nhìn thấy cái gì đâu……”
Lục Thanh Tửu gật đầu.
Thấy vẻ mặt quyết đoán của Lục Thanh Tửu, Doãn Tầm bèn cắn ngón tay mình.
Sau khi bị cắn rách, ngón tay cậu ta không chảy máu, mà chỉ có thứ gì đó đọng lại ở nơi bị bẻ gãy.
Tiếp theo, Doãn Tầm vươn tay, bôi thứ đang đọng lại trên ấy lên mí mắt Lục Thanh Tửu rồi bảo Lục Thanh Tửu chớp mắt để thứ đó rơi vào trong.
Lục Thanh Tửu cảm giác mí mắt mình bỗng lạnh lẽo, cậu dùng sức chớp mắt, thứ kia theo những lần chớp mắt tiến vào trong tròng mắt cậu.
Bấy giờ, mắt cậu như bị bịt kín một lớp keo mơ hồ, tuy có chút lạnh nhưng cũng không khó chịu.
“Bắt đầu rồi đấy.” Doãn Tầm thì thầm.
Lục Thanh Tửu nói một tiếng được.
Doãn Tầm vừa nói xong, trước mắt Lục Thanh Tửu lập tức xuất hiện một hình ảnh kỳ diệu.
Tuy cậu đang ngồi trong nhà nhưng tầm nhìn lại ở giữa không trung, từ trên cao nhìn xuống bao quát toàn bộ thôn Thủy Phủ, đây hẳn là thị giác của Doãn Tầm.
Lục Thanh Tửu còn chưa kịp cảm thán, tầm mắt đã vội tiến về phía trước, ngay sau đó, cậu thấy một biển mây cùng những rặng đá hỗn loạn lởm chởm.
Dường như có thứ gì đó đang nhanh chóng lướt qua biển mây, Lục Thanh Tửu tập trung nhìn kỹ mới phát hiện đó là Bạch Nguyệt Hồ.
Bên cạnh Bạch Nguyệt Hồ còn có năm ngọn lửa chói mắt quay xung quanh, Lục Thanh Tửu liếc mắt một cái đã nhận ra đây là năm con rồng lửa vừa lao ra từ trong bầu trời.
Đánh nhau với năm con rồng lửa mà Bạch Nguyệt Hồ cũng không hề rơi vào thế yếu, hắn lao trong sương mù nhanh như bơi, thỉnh thoảng dùng móng vuốt đập vào phiến đá đen hòng khơi dậy một trận rung động.
Lại một cái xoay người, hắn mạnh mẽ quét cái đuôi dài cứng rắn qua thân một con rồng lửa, hất nó xuống vực sâu, móng vuốt màu đen xẹt qua thân thể một con rồng lửa khác, cào rách mình con rồng lửa kia, lộ ra nội tạng đầm đìa máu.
Những hình ảnh này chỉ diễn ra trong nháy mắt, Lục Thanh Tửu nhìn mà lòng run sợ.
Tuy Bạch Nguyệt Hồ rất mạnh, nhưng dù sao hắn cũng phải đấu với năm con rồng, trên người đã có một vài vết thương không nhẹ không nặng.
Hơn nữa, Lục Thanh Tửu còn nghi ngờ Bạch Nguyệt Hồ đang bảo vệ thứ gì đó, bởi hắn không chịu lui về phía sau một bước, ngay cả khi những con rồng lửa đó vồ vào mặt, hắn cũng cứng rắn chống trả chứ không hề lùi lại.
Tầm mắt Lục Thanh Tửu lướt qua Bạch Nguyệt Hồ, nhìn về nơi hắn che chở phía sau, giữa tầng mây lượn lờ có một ngọn núi đen chọc trời, đá trên ngọn núi này bóng loáng như lưỡi đao khiến nơi này không giống như nơi người phàm có thể leo lên, đỉnh ngọn núi cũng bị mây che khuất, không thấy rõ lắm.
Lục Thanh Tửu cảm thấy ngọn núi này rất quen, cẩn thận nghĩ lại, bỗng nhiên nhớ ra lúc trước mình đã từng thấy nơi này.
Chỉ là lúc nhìn thấy đỉnh núi dường như còn có một con rồng màu đen quấn quanh, chẳng lẽ…… Đó chính là nguyên hình của Bạch Nguyệt Hồ?
Lục Thanh Tửu đang suy nghĩ bỗng nghe thấy một tiếng vang lớn.
Cúi đầu nhìn lại, cậu thấy một con rồng đỏ đã bị Bạch Nguyệt Hồ đập một phát rơi vào ngọn núi kia.
Rồng đỏ bị va đập cũng không giãy giụa mà còn định men theo ngọn núi để leo lên trên.
Thấy vậy, rồng Bạch Nguyệt Hồ hé miệng, trực tiếp cắn vào người nó rồi kéo nó xuống.
Hôm nay quá lạnh, miệng Bạch Nguyệt Hồ phun ra hơi thở rét lạnh, trong đôi mắt màu đen không còn thấy vẻ lười biếng dịu dàng như ngày xưa, chỉ còn lại sự tàn khốc và máu lạnh của dã thú.
Trong khoảnh khắc ấy, chiến đấu và giết chóc đã chiếm cứ linh hồn hắn, thậm chí Lục Thanh Tửu còn nhìn ra nét hưng phấn trong vẻ mặt của hắn.
Cũng may là Bạch Nguyệt Hồ đã chiếm được ưu thế trong trận chiến này, những con rồng đỏ kia dường như không phải đối thủ của hắn.
Vừa nghĩ như vậy, Lục Thanh Tửu đã cảm giác tình hình có chút không ổn.
Cậu thấy có ba con rồng đỏ đang quấy rầy Bạch Nguyệt Hồ, hai con rồng khác dừng ở nền tuyết bên cạnh, một con há mồm nuốt con còn lại vào bụng.
Sau khi nuốt đồng bạn, màu sắc trên người con rồng đỏ kia bỗng trở nên tươi đẹp hơn.
Lục Thanh Tửu nhớ ông ngoại Ngao Nhuận của mình cũng có mái tóc và đôi mắt màu đỏ, cậu cẩn thận nghĩ lại một chút, sau khi so sánh, Lục Thanh Tửu nhận ra màu đỏ trên người con rồng đỏ này nhạt hơn rất nhiều so với màu tóc của ông ngoại, nếu nói sắc đỏ của ông ngoại là sắc đỏ của máu tươi thì sắc đỏ trên người con rồng này lại là màu đỏ sáng bừng như ngọn lửa, tuy cũng là màu đỏ song lại có chút ngả cam.
Vậy nhưng sau khi cắn nuốt đồng loại, màu sắc trên người con rồng kia lại bắt đầu chuyển thành màu đỏ tựa như máu.
Lục Thanh Tửu cảm giác tình hình hết sức không ổn, đang định xem tiếp, cậu bỗng thấy ngực mình hơi khó chịu, cảm giác buồn nôn dần dâng lên, cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt khiến cậu buộc phải nhắm mắt, không kìm chế được ngã xuống mép giường dùng sức nôn ra.
“Ọe ——” Tuy không nôn ra gì nhưng hình ảnh trước mắt Lục Thanh Tửu cũng biến mất.
Doãn Tầm ngồi bên cạnh vội vàng cầm nước tới lau sạch thứ trên mắt Lục Thanh Tửu.
Lục Thanh Tửu nhắm mắt lại một lúc, khi cậu mở mắt ra, tầm nhìn đã trở về trong phòng, hình ảnh mấy con rồng đánh nhau cứ như vậy biến mất.
“Thanh Tửu, cậu không sao chứ!” Doãn Tầm hốt hoảng hỏi.
“Không có việc gì.” Lục Thanh Tửu lắc đầu, vội vàng nói, “Tôi còn muốn nhìn tiếp……”
“Không được.” Doãn Tầm nói, “Cậu không thể nhìn nữa, người cậu không chịu được.”
Lục Thanh Tửu lộ vẻ bất đắc dĩ: “Nhưng mà vừa rồi đang đến thời điểm mấu chốt……”
Doãn Tầm nói: “Hay là để tôi giúp cậu nhìn xem?”
Lục Thanh Tửu nói: “Cũng được.”
Doãn Tầm phát ngốc một lát, một lúc sau cậu ta mờ mịt nhìn về phía Lục Thanh Tửu: “Không được đâu, màn hình bị đen rồi.”
Lục Thanh Tửu: “……”
Doãn Tầm: “Đổi kênh cũng không được.”
Lục Thanh Tửu: “……” Đổi kênh cái quỷ gì chứ.
Doãn Tầm lắc đầu, bất đắc dĩ tỏ vẻ thật sự không thể xem được, không riêng gì chỗ đó của Bạch Nguyệt Hồ mà giờ toàn bộ thôn Thủy Phủ đều đen thui, chẳng thể nhìn được gì.
Lục Thanh Tửu có chút sốt ruột, nhưng sốt ruột thì có ích gì chứ.
Bạch Nguyệt Hồ đánh nhau cậu không giúp được gì, cũng không thể đứng bên cạnh phất cờ hò reo cổ vũ.
Lục Thanh Tửu nhìn cái hố lớn nơi chân trời, trong lòng có chút mất mát và nôn nóng, nhưng cậu cũng không bộc lộ tâm tình của mình ra ngoài mà chỉ nhìn về phía Doãn Tầm, nói nhìn không được thì thôi, Bạch Nguyệt Hồ nhất định sẽ không thua đâu.
Doãn Tầm buồn rầu nhìn vẻ mặt Lục Thanh Tửu, một lúc lâu sau vẫn chưa biết nói gì.
Lục Thanh Tửu không còn đắm chìm trong cảm xúc tiêu cực nữa, cậu nói: “Tôi phải nghĩ xem khi anh ấy về thì nên nấu gì cho anh ấy ăn đây.” Đánh lâu như vậy chắc chắn là sẽ rất mệt và đói bụng, khi về nhà nhất định sẽ muốn có cơm canh nóng hổi chờ sẵn, chỉ là…… khi nào anh ấy mới có thể trở về chứ.
Trận tuyết lớn này rơi suốt bảy ngày.
Vào ngày thứ bảy, cái hố lớn trên bầu trời bắt đầu từ từ thu nhỏ, tuyết cũng theo đó ngừng rơi.
Lúc ấy Lục Thanh Tửu đang ngồi ở bên cửa sổ, cậu thấy một con bướm màu xanh băng bay từ trong núi rừng lên trời, nó múa may đôi cánh màu xanh một lát rồi bay về phía cái hố lớn.
Ngay sau đó, Lục Thanh Tửu nghe thấy tiếng gõ cửa.
Ban đầu cậu cho rằng đây là ảo giác của mình, nhưng khi tiếng gõ cửa lại lần nữa vang lên, cậu quay đầu nhìn về phía Doãn Tầm, trong mắt hai người đều là kinh ngạc vui mừng.
“Có người gõ cửa sao?” Lục Thanh Tửu hỏi.
Doãn Tầm nói: “Tôi cũng nghe thấy!”
“Tôi đi mở cửa!” Lục Thanh Tửu vội đứng dậy đi ra ngoài, cậu đã đợi Bạch Nguyệt Hồ quá lâu rồi, từ đó đến giờ cậu vẫn luôn lo lắng cho hắn, lúc này tuy cậu cảm thấy mọi chuyện đã kết thúc nhưng trái tim vẫn lơ lửng như cũ, cho đến khi nghe thấy tiếng gõ cửa này.
Một tiếng kẽo kẹt rất nhỏ vang lên, Lục Thanh Tửu thật cẩn thận mở cửa, thấy người đứng ở ngoài cửa —— đúng là Bạch Nguyệt Hồ.
Hắn mặc đồ đen, vẻ mặt dịu dàng nhìn cậu chăm chú, sợi tóc trên vai còn bám đầy vụn tuyết.
Bạch Nguyệt Hồ gọi tên cậu như thường lệ: “Thanh Tửu.”
Ngực Lục Thanh Tửu như nổi trống, cậu bất chấp tất cả, vươn tay ôm chặt Bạch Nguyệt Hồ, chôn đầu vào hõm vai hắn: “Bạch Nguyệt Hồ! Cuối cùng anh cũng trở về rồi!!”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Ừm, tôi đã về rồi đây.”
Lục Thanh Tửu chợt nhận thấy có điều gì đó không đúng, vẻ mặt cậu xuất hiện chút nghi ngờ, hai tay đang ôm chặt Bạch Nguyệt Hồ cũng chậm rãi buông lỏng.
Mùi trên người Bạch Nguyệt Hồ không đúng, tuy nói ra có chút buồn cười, nhưng bởi vì hai người từng vu0t ve an ủi nhau nên Lục Thanh Tửu xác định cơ thể người trước mắt có thêm một mùi hương khác.
Mùi hương này vô cùng nhạt, nếu không phải Lục Thanh Tửu vừa vặn vùi đầu vào vai hắn thì có lẽ cậu cũng không ngửi được.
Đó là một hương thơm kì ảo mang theo hơi thở lạnh lẽo, tựa như một ngọn núi lạnh băng, hương thơm ấy từ xoang mũi xông vào trong óc, quả thực có thể đóng băng đầu óc.
Lục Thanh Tửu lui về phía sau một bước.
Thấy thế, dường như Bạch Nguyệt Hồ có chút khó hiểu, hắn nói: “Thanh Tửu, làm sao vậy?”
Lục Thanh Tửu nhíu mày nhìn hắn.
Bạch Nguyệt Hồ: “Thanh Tửu……”
Lục Thanh Tửu nói: “Anh là ai?”
Bạch Nguyệt Hồ mờ mịt nhìn cậu.
Lục Thanh Tửu càng khẳng định suy đoán của mình, cậu cảnh giác nói: “Anh không phải Bạch Nguyệt Hồ, anh là ai?”
Bạch Nguyệt Hồ vốn dĩ đang cười, nghe được lời Lục Thanh Tửu nói vậy, ý cười trên mặt lập tức phai nhạt.
Hắn ta dùng ánh mắt soi mói quan sát Lục Thanh Tửu, ánh mắt này khiến Lục Thanh Tửu cảm thấy vô cùng không thoải mái, đồng thời cũng cho cậu cũng biết người trước mắt không phải là Bạch Nguyệt Hồ.
“Cậu rất giống bà ngoại cậu.” Hắn ta nói, “Phải nói là giống nhau như đúc.”
Lục Thanh Tửu không muốn nhiều lời với hắn ta, cậu cảm nhận được một hơi thở nguy hiểm từ tên này.
Lục Thanh Tửu duỗi tay giữ chặt cửa, cậu muốn đóng cửa nhưng tay đã bị người này giữ lại.
“Lục Thanh Tửu.” Những con bướm xanh bắt đầu bay ra từ cơ thể của hắn ta, thân hình người này nhanh chóng thu nhỏ, “Cậu là người cuối cùng.” Nói đến đây, hắn ta không ngăn được mà nở nụ cười, “Tôi còn tưởng bà ngoại cậu là người cuối cùng rồi chứ.”
Nghe hắn nhắc tới bà ngoại mình, sắc mặt Lục Thanh Tửu lập tức trở nên lạnh lẽo.
Cậu muốn nói gì đó nhưng người này đã được một đàn bướm màu xanh băng vây quanh rồi đưa đi.
Nhìn dáng vẻ thì người này trông rất giống một đứa trẻ chưa lớn, đôi mắt và mái tóc đều mang màu xanh lam xinh đẹp, cả người như được điêu khắc từ băng tuyết.
Lục Thanh Tửu nhìn hắn ta đi xa, cậu cúi đầu, thấy một con bướm rơi trước cửa nhà mình.
Ma xui quỷ khiến, cậu cong lưng nhặt con bướm kia lên, con bướm này cũng như được làm từ băng, sau khi nằm trong lòng bàn tay cậu, nó rũ cánh rồi tan chảy thành nước trong tay Lục Thanh Tửu.
Lục Thanh Tửu vươn tay đóng cửa rồi xoay người vào phòng.
Doãn Tầm ở cửa đã nghe được cuộc nói chuyện của hai người, vẻ mặt cậu ta rất mờ mịt, dễ nhận thấy là cậu ta cũng không quen biết đứa nhỏ kia.
“Bạch Nguyệt Hồ chưa về.” Lục Thanh Tửu nói, “Tiếp tục chờ thôi.”
Doãn Tầm bĩu môi nói người này chẳng có chút tố chất gì cả, đến tìm người thì cứ tìm thôi, sao phải biến thành Bạch Nguyệt Hồ, đây không phải lừa ôm một cái sao.
Lục Thanh Tửu hỏi: “Rốt cuộc nó tới đây làm gì chứ?”
Doãn Tầm: “Không biết nữa.”
Đây là đứa nhóc cậu từng nhìn thấy trong mơ, rõ ràng là ông ngoại cậu đang muốn cho cậu biết điều gì đó nhưng Lục Thanh Tửu không nghĩ ra.
Hơn nữa nếu người này thật sự muốn thương tổn Lục Thanh Tửu thì hẳn là chuyện rất dễ dàng, vậy vì sao hắn không ra tay luôn mà lại xoay người rời đi, còn câu nói cuối cùng kia có nghĩa là gì……, người canh giữ cuối cùng sao?
Lục Thanh Tửu suy nghĩ một lúc mà vẫn không ra được manh mối gì.
Cũng may người kia đã đi được khoảng nửa tiếng, Bạch Nguyệt Hồ thật sự đã trở lại.
Đương nhiên là lần này Lục Thanh Tửu mang thái độ nghi ngờ đi mở cửa.
Sau khi quan sát từ trên xuống dưới một hồi lâu, xác định đúng là Bạch Nguyệt Hồ thật, cậu mới mở rộng vòng tay chào đón.
Bạch Nguyệt Hồ bị Lục Thanh Tửu nhìn chằm chằm đến ngơ ngác, hắn hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Lục Thanh Tửu nói: “Không sao, không sao, chỉ là muốn xem anh có bị thương ở đâu không thôi.”
Bạch Nguyệt Hồ sờ tóc Lục Thanh Tửu, nói: “Tôi không sao, mọi chuyện đã kết thúc rồi.”
Lúc trở về, Bạch Nguyệt Hồ vẫn mặc chiếc áo choàng màu đen như cũ, chỉ là trên áo có một vài chỗ bị móng vuốt cào rách, Lục Thanh Tửu còn ngửi thấy mùi máu trên người hắn, rõ ràng là trận chiến này cũng không dễ dàng như hắn nói.
Sau khi về đến nhà, Bạch Nguyệt Hồ tùy tiện ăn chút gì đó rồi đi ngủ ngay, có thể thấy hắn vô cùng mỏi mệt.
Trận tuyết này đến trong một đêm và cũng đi trong một đêm, trả lại tiết trời tháng sáu nóng bức.
Doãn Tầm trở lại từ đường, nói nến đã được thắp lại, mọi người dân thôn Thủy Phủ cũng đã xuất hiện, nhìn không khác gì người bình thường.
Ban đầu Tiểu Hoa còn kiên quyết từ chối dạy học bù cho Lý Tiểu Ngư, nhưng sau khi đối mặt với vẻ mặt ngơ ngác tủi thân nước mắt tuôn rơi của cậu bé, cuối cùng nó vẫn lựa chọn thỏa hiệp.
“Lỡ đâu người chết cũng cần phải làm bài kiểm tra thì sao.” Tiểu Hoa chỉ có thể vừa an ủi mình như vậy vừa tiếp tục bổ túc Toán Olympic cho Lý Tiểu Ngư, “Hơn nữa các cụ nói rất đúng, học giỏi toán lý hóa, đi khắp thiên hạ đều không sợ, âm phủ cũng coi như là thiên hạ mà nhỉ?”
Lục Thanh Tửu bất đắc dĩ nhìn Tiểu Hoa.
Tiểu Hoa nói: “Được rồi tôi hiểu rồi, anh cũng muốn tôi duy trì sự nghiệp giáo dục của mình phải không.
Quả nhiên trẻ con nghèo gì cũng không thể nghèo giáo dục!” Tuy đứa nhỏ này là đứa nhỏ đã chết, nhưng nó cũng là đứa nhỏ ngoan.
Lục Thanh Tửu xoay người rời đi, không thèm quan tâm đến Tiểu Hoa nữa, cậu biết chắc chắn Tiểu Hoa còn phải tốn thêm chút thời gian xây dựng tâm lý mới có thể tiếp tục dạy học cho Lý Tiểu Ngư.
Qua một đêm, thời tiết lại về mùa hè, những thứ như chậu than không thể dùng nữa.
Bạch Nguyệt Hồ ngủ say như chết ở trên giường, nếu không phải sờ lên mặt hắn vẫn cảm nhận được nhiệt độ thì có lẽ Lục Thanh Tửu cũng sẽ cho rằng hắn đã chết mất đất rồi.
Đây cũng là lần đầu tiên dùng đồ ăn mà gọi hắn cũng không tỉnh.
Lục Thanh Tửu bưng canh gà nấu xong đi lại vài vòng trong phòng mà vẫn chưa thấy hắn dậy, thấy vậy, cậu biết chắc chắn Bạch Nguyệt Hồ đã rất mệt rồi.
Bạch Nguyệt Hồ ngủ khoảng ba ngày mới dậy.
Hắn mang cái thân đói đến xanh cả mặt rời giường, Lục Thanh Tửu bèn nhanh chóng làm đồ ăn cho hắn.
Doãn Tầm vừa lúc đi vào nhà, bị ánh nhìn chòng chọc của Bạch Nguyệt Hồ dọa đến mức lông tơ dựng đứng.
Cậu ta vọt vào bếp mãnh liệt yêu cầu Lục Thanh Tửu nhanh chóng dọn đồ ăn lên, Doãn Tầm sợ Bạch Nguyệt Hồ không khống chế được sẽ hiện nguyên hình rồi một phát ngoạm sạch luôn cậu ta.
Vì đang gấp nên Lục Thanh Tửu dùng canh gà hôm qua còn dư làm một bát mì gà thật lớn, bên trên rải hành thái và năm quả trứng chiên, sau đó trực tiếp đặt trước mặt Bạch Nguyệt Hồ.
Bạch Nguyệt Hồ lập tức cầm đũa ăn, người ta ăn mì thì là hút sợi mì, hắn thì trực tiếp uống mì, Lục Thanh Tửu trơ mắt nhìn hắn uống bát mì mà không hề nhai miếng nào.
Uống xong, Bạch Nguyệt Hồ lẳng lặng ngồi tại chỗ hai phút, sau đó quay đầu nhìn về phía Lục Thanh Tửu, nhỏ giọng nói một câu: “Không no.”
Lục Thanh Tửu ngồi cạnh xem mà trợn mắt há hốc mồm, xém chút nữa là phun luôn ngụm nước mới uống ra ngoài.
Cậu ho khan một hồi lâu mới lấy lại được bình tĩnh, sau đó gật đầu nói anh đợi chút rồi đi vào bếp tính làm món khác.
Doãn Tầm chậm chạp bị ánh mắt Bạch Nguyệt Hồ dọa tới mức lập tức đứng lên nói: “Tôi cũng vào bếp phụ.”
Lục Thanh Tửu lại chiên cho Bạch Nguyệt Hồ một chảo cơm chiên trứng to, sau đó trơ mắt nhìn hắn ăn hết sạch.
Ăn xong chảo cơm này, vẻ mặt Bạch Nguyệt Hồ mới trở lại bình thường.
Tuy Bạch Nguyệt Hồ không kêu đói nữa nhưng Lục Thanh Tửu vô cùng tinh ý nhận ra rõ ràng hắn vẫn chưa ăn no, vì thế suốt một ngày, cậu chỉ bận rộn nấu đồ ăn cho Bạch Nguyệt Hồ.
Tối hôm ấy, cuối cùng trông Bạch Nguyệt Hồ cũng có vẻ đã ăn no.
Vì sao Lục Thanh Tửu nhận ra Bạch Nguyệt Hồ đã ăn no? Bởi cậu bỗng nhiên nhận ra khi đói Bạch Nguyệt Hồ sẽ như có như không nhìn Doãn Tầm, đó không phải là ánh nhìn hứng thú mà là ánh nhìn đánh giá mùi vị.
Nếu nhất định phải so sánh thì ánh nhìn này giống với ánh nhìn của một đứa trẻ nhà nghèo khi thấy cây kem, nhưng vì lo lắng nhà nghèo không mua nổi nên nó chỉ có thể đứng bên cạnh mà ngắm nghía, người lớn hỏi nó có muốn ăn không, đứa trẻ sẽ ngoan ngoãn hiểu chuyện lắc đầu nói mình không muốn ăn.
Lúc này, Doãn Tầm lại lần nữa sâu sắc nhận thức được địa vị của bản thân trong nhà.
Con mẹ nó cậu ta chính là thức ăn dự trữ đấy, nếu ngày nào đó Bạch Nguyệt Hồ đói đến ý thức mơ hồ, có lẽ hắn sẽ thật sự ăn cậu ta luôn.
Lục Thanh Tửu sẽ không hỏi Bạch Nguyệt Hồ ăn no chưa, giờ cậu đã hiểu hồ ly tinh giả nhà mình vĩnh viễn không có khả năng ăn no, vì thế Lục Thanh Tửu thông minh đổi cách nói: “Anh còn muốn ăn thêm gì nữa không?”
Bạch Nguyệt Hồ lắc đầu: “Không ăn, em nghỉ ngơi đi, ngồi nói chuyện với tôi một lát.”
Lục Thanh Tửu nói một tiếng được rồi ngồi xuống cạnh Bạch Nguyệt Hồ.
Hai người nói chuyện một lát, Bạch Nguyệt Hồ giải thích qua về trận tuyết lớn vừa xảy ra, nguyên nhân đại khái là giữa hai giới đột nhiên rách ra một cái hố lớn để thứ kia đến đây, cuối cùng chúng đã bị đánh trở về, nguy cơ đã được hóa giải.
Tuy hắn kể rất ít nhưng xem ra thực tế tình hình còn nguy hiểm hơn như vậy.
Nghe hắn kể xong, Lục Thanh Tửu hỏi: “Anh thật sự không bị thương chứ?”
Bạch Nguyệt Hồ im lặng một lát rồi nhẹ nhàng gật đầu: “Chỉ có một chút.”
Lục Thanh Tửu nói: “Em muốn nhìn một chút đó.”
Bạch Nguyệt Hồ hơi do dự, nhưng thấy thái độ kiên quyết của Lục Thanh Tửu, cuối cùng hắn vẫn đồng ý.
Tuy Doãn Tầm cũng tò mò nhưng không dám đi đến gần hóng hớt.
Thấy Bạch Nguyệt Hồ và Lục Thanh Tửu vào phòng ngủ, cậu ta bèn tìm cớ rồi chuồn ra sân quét dọn.
Vào phòng ngủ, Lục Thanh Tửu giám sát Bạch Nguyệt Hồ c0i quần áo nửa người trên, thấy được miệng vết thương trên người hắn.
Nói là vết thương nhỏ, nhưng khi nhìn thấy da thịt Bạch Nguyệt Hồ, Lục Thanh Tửu vẫn phải hít một hơi khí lạnh.
Trên người Bạch Nguyệt Hồ không có một chỗ nào lành lặn, vết thương dày đặc lớn bé chi chít ở trên người hắn, nghiêm trọng nhất là một vết thương sâu đến mức có thể thấy cả xương, không cần nghĩ cũng biết đau đớn đến thế nào.
Lục Thanh Tửu nhìn mà đau lòng vô cùng, cậu vươn tay nhẹ nhàng chạm vào miệng vết thương rồi hỏi: “Có cần xử lý một chút không …… Cứ như vậy thì bao lâu mới có thể lành được chứ?”
Bạch Nguyệt Hồ duỗi tay đè tay Lục Thanh Tửu, để lòng bàn tay cậu trực tiếp đặt trên miệng vết thương hắn, vẻ mặt bất biến, hắn thấp giọng nói: “Không đau, chỉ cần em chạm vào là không đau nữa.”
Lục Thanh Tửu sợ làm Bạch Nguyệt Hồ đau nên vội vàng rút tay về, thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, cậu bất đắc dĩ nói: “Giờ còn nói đến cái này sao……”
Bạch Nguyệt Hồ tiếp tục thấp giọng: “Nếu em có thể hôn một chút thì sẽ càng không đau.”
Lục Thanh Tửu càng thêm bất đắc dĩ, cậu không ngại chuyện này, chỉ là giờ cơ thể Bạch Nguyệt Hồ như vậy, cậu thật sự lo lắng sẽ làm rách miệng vết thương nên không thể ra tay.
Ai ngờ Bạch Nguyệt Hồ lại nổi hứng thú, hắn nháy mắt với cậu, ánh mắt vô tội nhưng chan chứa khát vọng khiến người ta không chịu nổi.
Lời từ chối lăn trong miệng Lục Thanh Tửu nửa ngày mà vẫn không thể ra khỏi miệng.
Cuối cùng, cậu thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Vậy được rồi, nhưng lần này anh đừng nhúc nhích, em tới.”
Bạch Nguyệt Hồ: “Được.” Thế nào hắn cũng không ngại.
Lục Thanh Tửu vươn tay đẩy Bạch Nguyệt Hồ xuống giường rồi lại gần hôn lên cằm hắn.
Cậu cúi đầu nhìn miệng vết thương trên người Bạch Nguyệt Hồ, thầm thở dài một tiếng thật to trong lòng.
Bạch Nguyệt Hồ bị thương nghiêm trọng đến như vậy, tất nhiên là cậu không nỡ làm hắn bị thương, hơn nữa ở mặt trên không phải cũng có cách chơi hay sao.
Lục Thanh Tửu cong khóe mắt, dịu dàng nở nụ cười.
Bạch Nguyệt Hồ bị nụ cười Lục Thanh Tửu hấp dẫn, hắn không kìm chế được ôm cổ cậu, hai người cứ như vậy triền miên bên nhau.
- -----oOo------.