Ánh mắt mọi người đều rơi vào cái bình trên mặt đất, không khí trong phòng im lặng đến đáng sợ.
Cuối cùng Lục Thanh Tửu không chịu nổi bầu không khí này bèn hỏi Bạch Nguyệt Hồ cái bình này rốt cuộc là thế nào.
Bạch Nguyệt Hồ duỗi tay gõ hai cái lên cái bình, nhưng nó không hề có phản ứng.
“Không chịu nói.” Giọng Bạch Nguyệt Hồ thản nhiên, “Thế thì ăn luôn đi.”
Lục Thanh Tửu: “……”
Rõ ràng là Bạch Nguyệt Hồ đang nghiêm túc, hắn còn bổ sung một câu: “Ăn rồi sẽ không ồn ào nữa.”
Cái bình kia như nghe hiểu những gì Bạch Nguyệt Hồ nói, nó bắt đầu đáng thương run rẩy, dáng vẻ trông như muốn khóc nhưng vì muốn bảo toàn sinh mệnh nên phải mạnh mẽ kìm lại.
Lục Thanh Tửu hỏi: “……Cái bình này có thể ăn được sao?”
Bạch Nguyệt Hồ: “Thịt ở bên trong.” Hắn liếc vào trong bình xem xét, “Nhưng nhìn dáng vẻ này thì có lẽ là sẽ không ngon cho lắm.”
Ba người còn lại càng thêm trầm mặc, Hồ Thứ và Bàng Tử Kỳ đều đang khiếp sợ trước những gì Bạch Nguyệt Hồ và Lục Thanh Tửu vừa nói.
Nếu không phải chính mắt nhìn thấy, chỉ sợ là bọn họ sẽ không hề nghĩ trong tay Bạch Nguyệt Hồ đang cầm một con yêu quái hình cái bình…… Trời ơi mẹ nó, thịt ở bên trong, ai không biết còn tưởng Bạch Nguyệt Hồ chỉ đang ăn con cua thôi ấy.
Lục Thanh Tửu vội vàng ngăn Bạch Nguyệt Hồ: “Không ngon thì đừng ăn, lát nữa còn phải ăn xiên nướng đấy.” Cậu nhìn về phía Hồ Thứ, “Các chú tính xử lý cái bình này thế nào?”
Nghe vậy, nhất thời Hồ Thứ mặt ủ mày chau: “Không biết nữa, xem ra đúng là người báo án không nói dối.
Có thể cho ném cái bình này đi không, hay là đập bể để tiêu hủy?” Ông ta thật sự rất sợ mấy thứ này.
“Hay là cứ đi ăn trước đi?” Nói thật, đợi lâu như vậy, Lục Thanh Tửu cũng thấy hơi đói, hơn nữa chuyện cái bình này có vẻ cũng không giải quyết xong ngay được, chi bằng vừa ăn vừa bàn.
“Cũng được.” Thấy cũng sắp đến thời gian thay ca, Hồ Thứ bèn đồng ý đề nghị của Lục Thanh Tửu.
Bạch Nguyệt Hồ tùy tay đặt cái bình kia lại trên bàn, mấy người rời khỏi phòng, sau đó thật cẩn thận khóa cửa.
Đồng nghiệp thay ca cũng tới, thấy bốn người, Hồ Thứ bèn giới thiệu qua về Lục Thanh Tửu một chút, sau đó dặn dò đồng sự đừng mở cửa phòng kia.
Đồng nghiệp không hiểu gì: “Vì sao không thể mở ra, các anh để gì ở bên trong đấy?”
Bàng Tử Kỳ nói: “Kêu cậu đừng mở ra thì đừng có mở, hỏi nhiều như vậy làm gì.”
Vị đồng nghiệp kia nói: “Mẹ nó, Bàng Tử Kỳ, anh và Hồ Thứ lại mang đồ vật kỳ quái gì về nữa phải không?”
Bàng Tử Kỳ liếc Hồ Thứ, ánh mắt hai người đều có chút chột dạ nhưng họ vẫn cố gắng trấn định, Bàng Tử Kỳ nói: “Cậu nói gì thế, tôi là loại người vậy sao, đi, Hồ Thứ, ăn cơm thôi, đói chết tôi rồi.”
Hồ Thứ cũng nói: “Đi đi đi.”
Đi tới cửa, Hồ Thứ vẫn dùng chút lương tâm cuối cùng nhắc nhở đồng nghiệp kia một lần nữa, ông ta bảo cho dù có gì xảy ra cũng không được mở cái cửa kia ra.
Người đồng nghiệp nhìn hai vị trước mắt với ánh nhìn đầy hoài nghi.
Trên đường đi đến cửa hàng thịt xiên, bọn họ bàn luận một chút về chuyện cái bình, ai cũng thấy cái bình này hẳn là không có tính công kích gì, bằng không người đầu tiên gặp nguy hiểm sẽ phải là người báo án, chỉ là không biết cụ thể bên trong cái bình là thứ gì……
“Tôi bảo này, hai người thường xuyên mang mấy thứ kỳ quái về Cục cảnh sát sao?” Doãn Tầm nghe được cuộc trò chuyện trước đó của Hồ Thứ và Bàng Tử Kỳ với đồng nghiệp nên tò mò hỏi.
Hồ Thứ nhìn Bàng Tử Kỳ đang ra vẻ không có chuyện gì, mặt lộ vẻ bất đắc dĩ.
Trước khi Bàng Tử Kỳ tới, ông ta thật sự chỉ là cảnh sát nhỏ phổ thông, vậy mà sau khi người này tới, không hiểu sao phương hướng điều tra vụ án của ông ta dần chạy theo hướng thần quái, hơn nữa còn là chuyện càng điều tra càng khủng b0, quả thực không muốn nghĩ lại.
“Ví dụ như?” Doãn Tầm truy vấn.
“Ví dụ như tuần trước đi.” Hồ Thứ đau khổ nói, “Có người báo nguy là không thấy mèo nhà mình đâu ……”
“Không thấy mèo cũng có thể báo cảnh sát sao.” Doãn Tầm có chút kinh ngạc.
“Đây không phải là một thị trấn nhỏ sao, không có vụ án nào là không thể điều tra.” Hồ Thứ thở ngắn than dài, “Lúc ấy chúng tôi đến xem tình hình, kết quả lại phát hiện không phải mèo đi mất, mà là bị thứ kỳ quái gì đó ăn rồi.”
“Ăn luôn sao?” Lục Thanh Tửu cũng thấy hứng thú.
Hồ Thứ nói: “Đúng vậy, lúc tìm được mèo chỉ còn sót lại một chút da lông, bị ăn sạch sẽ.” Ông ta thở dài, “Lúc ấy chúng tôi nghi ngờ thú dữ trên núi làm nên cũng hơi hốt hoảng, nhưng sau khi tiếp tục điều tra thì……”
“Sau đó thì sao?” Doãn Tầm hỏi.
Hồ Thứ không nói tiếp mà u oán liếc Bàng Tử Kỳ.
Bàng Tử Kỳ thở dài, bổ sung nốt chuyện Hồ Thứ chưa nói xong, “Sau đó vào một buổi tối, cuối cùng chúng tôi cũng tìm ra hung thủ giết mèo.”
Mọi người đều im lặng lắng nghe.
“Tôi cũng không biết đó là thứ gì.” Bàng Tử Kỳ nói, “Nó hơi giống khỉ, cũng có chút giống người, nó treo ngược ở trên trần nhà, trong tay còn cầm một nửa con mèo gặm dở.”
Giọng Hồ Thứ vô cùng đau khổ: “Trên sàn nhà la liệt lênh láng máu và xương cốt, mẹ nó, hình ảnh kia, cả đời này tôi sẽ không thể quên được.”
Cũng may là lúc ấy bọn họ mang theo súng, bằng không thiếu chút nữa đã xảy ra sự cố ngoài ý muốn.
Nhưng cho dù như thế thì Hồ Thứ cũng bị quái vật kia hung hăng cào một phát, sau hơn mười ngày miệng vết thương mới khá hơn.
Kể xong chuyện cũ cũng là lúc mọi người đến nơi.
Hồ Thứ cùng Bàng Tử Kỳ hẳn là khách quen của nơi này, thấy hai người đến, ông chủ lập tức nở nụ cười: “Vẫn gọi như cũ sao?”
“Hôm nay nhiều xiên thịt dê một chút.” Hồ Thứ nói, “Thêm hai két bia, lạnh nhé.”
Chủ quán nói: “Được rồi, có thêm hai xiên thận không? Hôm nay vừa đưa đến, tươi lắm.”
Hồ Thứ nói: “Cũng được, có nầm nướng không?”
Chủ quán nói: “Có, nhưng mà không nhiều lắm.”
Hồ Thứ nói: “Vậy lấy hết cho tôi đi.”
Lục Thanh Tửu ở bên cạnh ngửi, khoang mũi tràn ngập hương thơm nồng đậm của thịt nướng BBQ.
Hiện tại trong thành phố lớn rất ít thấy những hàng thịt nướng than, một là vì sự xuất hiện của những nhà hàng này tương đối ảnh hưởng bộ mặt của thành phố, hai là có chút ô nhiễm không khí.
Đương nhiên, địa phương nhỏ này thì không cần chú ý như vậy, nơi đây dân cư rất ít, xung quanh đều là núi rừng, hoàn toàn không cần lo lắng đến chất lượng không khí.
Nầm(*) là một bộ phận trên người bò, nhìn qua sẽ thấy dầu mỡ, cứ nghĩ ăn sẽ rất ngán, vậy nhưng thật ra sau khi nướng nầm lại vô cùng rất ngon, rất giòn, khi cắn xuống hương vị mỡ màng sẽ bùng nổ, còn mang theo mùi thơm đặc trưng của thịt bò.
Phần thịt này rất ít, không phải ở đâu cũng có thể ăn được, xem ra nhà hàng đồ nướng này quả thật không tệ.
(*) nầm là một bộ phận trên người bò, vị trí của nầm là ở phần vú bò, nơi mà con bò tiết sữa để nuôi con của chúng
Trong lúc đợi đồ ăn, Hồ Thứ lại cùng Bàng Tử Kỳ kể thêm một số vụ án.
Các vụ án khá giống nhau, đều là từ bình thường rẽ lối sang hướng không bình thường.
Hôm nay khi người kia cầm hai cái bình kia tới, lúc nhận được thông tin bọn họ chỉ cho rằng đầu óc người báo án có chút vấn đề, ai ngờ vấn đề không nằm ở người báo án mà lại nằm ở chính hai cái bình vô cùng đẹp kia.
Hồ Thứ biết Lục Thanh Tửu không phải người thường, nhìn thấy bia được mang ra, ông ta vội vàng rót cho Lục Thanh Tửu một ly, nói: “Anh Lục này, cái bình kia cậu có ý kiến gì không, dù sao thì chúng tôi cũng không thể giữ nó ở Cục cảnh sát thế được……”
Lục Thanh Tửu uống một ngụm bia rồi nói: “Tôi cũng không có cách nào, ăn cơm trước đi, ăn no rồi nói tiếp.” Nói đoạn, cậu liếc Bạch Nguyệt Hồ một cái, dù sao nếu không cho hồ ly tinh nhà cậu ăn no, có lẽ hắn cũng không có hứng thú tham gia.
Tâm tư Bạch Nguyệt Hồ quả thực không đặt vào chuyện này, mọi sự chú ý của hắn đều đang đặt ở những xiên thịt nướng đang được nướng trên bếp than.
Xiên thịt có thịt dê và thịt bò, miếng nào cũng nạc mỡ đan xen, đã thế còn rất tươi.
Trên bề mặt miếng thịt rắc đầy gia vị và ớt cay khiến miếng thịt tỏa ra mùi thơm đậm đà hấp dẫn lòng người.
“Hay là chúng ta đến tìm người báo án hỏi một chút đi.” Hồ Thứ vẫn đang rối rắm chuyện này, “Đây không phải cái bình do tổ tiên nhà cậu ta truyền lại sao? Nếu là tổ tiên truyền lại, sao từ đó đến nay không ai phát hiện ra có gì bên trong…… hay là để thứ kia xuất hiện thì phải có điều kiện gì?”
Bàng Tử Kỳ gõ ngón tay lên bàn: “Tôi sẽ bảo cậu ta tới.”
Hồ Thứ nói: “Nếu cậu ta sợ không muốn đến……”
Tính tình Bàng Tử Kỳ vốn hung dữ, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Không muốn cũng phải đồng ý, chúng ta là cảnh sát chứ có phải thiên sư đâu, người phụ trách những vụ việc này đâu rồi, chẳng lẽ việc gì cũng đến tay chúng tôi à.” Tuy rằng quả thực bọn họ cũng đã được trang bị kiến thức về ngành này.
Hồ Thứ thở ngắn than dài, nói tại sao gần đây những vụ việc như thế này ngày càng nhiều, rõ ràng trước kia có vụ nào đâu, Bàng Tử Kỳ tới quả thực như là mở ra cánh cửa dẫn vào thế giới mới—— một thế giới mà ông ta không hề muốn bước vào.
Lục Thanh Tửu nghe hai người nói chuyện, trong đầu bỗng nhớ đến trận tuyết ở thôn Thủy Phủ trước đó.
Cậu đoán có khi nào tần suất xuất hiện của những vụ việc này có liên quan đến Dị giới không.
Nếu giới hạn giữa hai giới càng ngày càng mơ hồ thì cuộc sống của hai người Hồ Thứ cùng Bàng Tử Kỳ sẽ chính là bức tranh minh họa rõ nhất cho cuộc sống của loài người sau này.
Càng ngày con người sẽ càng gặp nhiều chuyện và các sinh vật kỳ quái, hơn nữa trong chuyện này họ còn không hề có sức phản kháng……
Ông chủ nhanh chóng bưng thịt dê nướng tới.
Thời tiết này phải uống bia ướp lạnh, ăn xiên thịt dê vừa được nướng.
Thịt dê nướng được cắt rất mỏng nên ăn vô cùng ngon miệng, Lục Thanh Tửu cầm xiên thịt, vừa ăn vừa uống bia.
Bạch Nguyệt Hồ và Doãn Tầm đều không có hứng thú quá lớn với bia, cả hai toàn tâm toàn ý ăn xiên thịt dê nướng thơm ngon.
Bên này Hồ Thứ và Bàng Tử Kỳ cũng đã tìm thấy tiếng nói chung, bọn họ quyết định ngày mai sẽ gọi người báo án tới, cẩn thận nói về chuyện cái bình.
“Anh Lục, đồ vật bên trong cái bình này có tính uy hiếp lớn với con người không?” Hồ Thứ chỉ quan tâm chuyện này.
Lục Thanh Tửu còn chưa mở miệng, Bạch Nguyệt Hồ đã lên tiếng: “Không có uy hiếp gì.” Nếu không lúc ấy hắn cũng sẽ không để Lục Thanh Tửu đi theo hóng chuyện.
“Nghĩa là ngoại trừ việc ầm ĩ một chút thì không có nguy hiểm gì khác sao?” Bàng Tử Kỳ dò hỏi.
“Ừm.” Bạch Nguyệt Hồ đáp, rõ ràng là hắn rất hài lòng với thịt nướng BBQ nên mới nói nhiều hơn ngày thường một chút, “Tôi chưa từng gặp thứ này, nhưng từ mùi của nó, tôi nghĩ hẳn là không phải vật tà ác gì.”
“Không phải vật tà ác có nghĩa là không hại người sao?” Hồ Thứ xác nhận lại lần nữa.
Bạch Nguyệt Hồ gật đầu.
Từ những gì Hồ Thứ và Bàng Tử Kỳ nói với nhau, Lục Thanh Tửu đã đoán được bọn họ muốn làm gì, quả nhiên, hai người này liếc nhau, sau đó lộ ra nụ cười tươi rói.
“Nếu không có gì nguy hiểm thì để cho cậu ta mang về đi.” Bàng Tử Kỳ nói, “Dù sao cũng không thể đặt ở Cục cảnh sát mãi được, như vậy thì sẽ gây tổn hại đến hình tượng của Cục cảnh sát mất.”
“Đúng vậy.” Hồ Thứ nói, “Đều là người trưởng thành cả, nên dũng cảm một chút, không phải bên trong cái bình chỉ có người thôi sao, cũng lắm là nhiều thêm cái miệng nhiều thêm đôi đũa thôi mà.”
Bàng Tử Kỳ: “Vậy ngày mai bảo cậu ta mang về nhé.”
Hồ Thứ: “Cứ quyết định như vậy đi.”
Lục Thanh Tửu: “……” Cậu bị hai người kẻ xướng người hoạ này làm cho trợn mắt há mồm, hơn nữa vì sao hai người bọn họ lại thuần thục như vậy chứ, rốt cuộc là đã trải qua quá bao nhiêu chuyện như vậy rồi.
Chuyện cứ như vậy được giải quyết, Hồ Thứ và Bàng Tử Kỳ đều lộ ra nụ cười thoải mái.
Bạch Nguyệt Hồ tiếp tục im lặng ăn xiên thịt dê của mình, nhìn vẻ mặt hắn, hẳn là hắn đã thích món ăn này rồi.
Xiên thịt dê của nhà hàng này thật sự khá ngon, Lục Thanh Tửu vừa ăn vừa nói chuyện, bất tri bất giác, đêm đã khuya.
Nếu không phải Lục Thanh Tửu trả tiền, Bạch Nguyệt Hồ chắc chắn sẽ ăn thả cửa, cuối cùng còn ăn sạch cả hàng dự trữ của ông chủ.
Cũng may nhóm Hồ Thứ đã sớm biết sức ăn của Bạch Nguyệt Hồ lớn nên cũng chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng dù vậy, lúc thanh toán đơn, họ vẫn bị một tờ hóa đơn dài ngoằng k1ch thích đến đau tim.
“Chuyện lần trước rất cảm ơn các cậu.” Bàng Tử Kỳ đã uống hơi nhiều nhưng Hồ Thứ còn tỉnh, mấy người chia tay, Hồ Thứ lại nói lời cảm ơn lần nữa với Lục Thanh Tửu.
“Khách sáo rồi.” Lục Thanh Tửu nói, “Tôi có giúp được gì đâu, đều nhờ Nguyệt Hồ cả.”
Nghe vậy, Hồ Thứ chỉ cười không đáp.
Nói thật, tuy người hỗ trợ là Bạch Nguyệt Hồ, nhưng nếu không có Lục Thanh Tửu giật dây thì chắc chắn chuyện này cũng không thành.
Bạch Nguyệt Hồ vừa nhìn đã biết không phải là người dễ sống chung, nếu không có Lục Thanh Tửu, chắc chắn ông ta sẽ không dám nhờ vả.
Hơn nữa đi theo Bàng Tử Kỳ đã lâu, giờ Hồ Thứ cũng lờ mờ đoán được thân phận của Bạch Nguyệt Hồ.
Chắc chắn Bạch Nguyệt Hồ không phải con người, nhưng cụ thể là gì thì ông ta lại khó lòng nói ra.
Trước khi đi, Bạch Nguyệt Hồ liếc Hồ Thứ một cái, đặc biệt nói: “Nếu chuyện cái bình không xử lý được, có thể tới tìm tôi.”
Hồ Thứ được quan tâm mà kinh sợ, vội vàng nói cảm ơn.
Bạch Nguyệt Hồ không đáp mà xoay người đi luôn.
Đến khi lên xe, Lục Thanh Tửu mới tò mò hỏi hắn vì sao lại chủ động như vậy.
“Xiên thịt dê ngon.” Bạch Nguyệt Hồ trắng trợn nói.
Lục Thanh Tửu cứng họng một lát rồi cười ha ha, cậu không ngờ Bạch Nguyệt Hồ lại dễ dàng bị một xiên thịt dê mua chuộc như vậy.
Cười xong, Lục Thanh Tửu bỗng có chút chua xót, bởi vì cậu nhớ khi Thiếu Hạo dụ dỗ Bạch Nguyệt Hồ đi làm, hình như cũng chỉ bỏ ra 500 tệ…… Thật đúng là không đủ để ăn một bữa xiên thịt dê.
“Ngày mai trở về hầm nồi thịt ăn đi.” Lục Thanh Tửu tuyên bố, “Hầm móng heo nữa, làm chút Khâu Nhục.”
(1)*Khâu Nhục:Khâu Nhục là món thịt kho có nguồn gốc từ Quảng Đông, Trung Quốc, một món ăn thường được thấy trong những dịp lễ Tết hoặc những sự kiện quan trọng như đám cưới đám hỏi hoặc ma chay của người dân tộc vùng cao phía Bắc được làm từ thịt lợn nhưng lại mang cho người thưởng thức một hương vị thật khác khi được chế biến rất cầu kỳ với đầy đủ các loại gia vị như húng lìu, ngũ vị hương, địa liền, mật ong, rượu, dấm, xì dầu…
Tiểu Hoa nói rất có lý, khổ gì cũng được nhưng không được để đứa nhỏ bị khổ, hồ ly tinh nhà cậu phải được nuôi trong sung túc, nếu không sớm muộn gì người ta cũng cho ăn một chút thịt dê rồi lừa bán mất luôn.
Lại nói về Hồ Thứ và Bàng Tử Kỳ, sau khi biết được cái bình kia không có gì nguy hiểm, bọn họ mới yên tâm.
Hồ Thứ đưa Bàng Tử Kỳ về ký túc xá, rửa mặt rồi tính đi ngủ một giấc thật ngon lành.
Ai ngờ vừa nằm xuống, điện thoại bỗng báo có người gọi đến, Hồ Thứ mơ mơ màng màng nghe máy, thấy được số đồng nghiệp mình.
“Alo, sao thế?” Ông ta mơ mơ màng màng nhận điện thoại.
“Hồ Thứ!!” Giọng đồng nghiệp từ đầu bên kia truyền đến, “Con mẹ nó anh với Bàng Tử Kỳ lại mang thứ gì về đấy? Chấn động đến nỗi sắp làm tai tôi điếc luôn rồi đây này!”
Nghe vậy, Hồ Thứ sửng sốt một lát mới hiểu được lời đồng nghiệp nói là có ý gì, ông ta vội nói: “Cậu bình tĩnh chút đi, cậu không mở cái phòng kia ra chứ?”
Đồng nghiệp nói: “Không hề —— anh nhanh đến đây giải quyết thứ kia cho tôi đi, nếu không tôi sắp phát điên luôn rồi này!”
Hồ Thứ nói: “Tôi không giải quyết được đâu, để ngày mai trời sáng mới có thể giải quyết, hay là như vậy đi, cậu kiếm hai cái nút bịt tai lại……”
Hai người dây dưa ở vấn đề này một lúc lâu, cuối cùng đồng nghiệp được Hồ Thứ hứa hẹn mai đến nhất định sẽ xử lý xong xuôi cái bình mới tha cho Hồ Thứ, nhưng từ giọng nói của anh ta, có thể tưởng tượng ra tình hình bên phòng trực ban đang thê thảm đến nhường nào.
Hồ Thứ đặt lưng xuống là ngủ thẳng đến hừng đông, tinh thần thoải mái mà kéo Bàng Tử Kỳ cùng đi làm.
Hôm qua Bàng Tử Kỳ uống tới phút cuối cùng, lúc này đầu còn choáng váng mơ hồ.
Anh ta đi theo Hồ Thứ vào Cục cảnh sát, lập tức thấy dưới mắt của đồng nghiệp trực đêm treo hai quầng thâm, giờ người ta đang dùng ánh mắt vô cùng u oán nhìn chằm chằm bọn họ.
“Sớm vậy…… Chào buổi sáng?” Bàng Tử Kỳ không rõ đã xảy ra chuyện gì, bị nhìn chằm chằm có chút không được tự nhiên nên anh ta vẫy tay chào hỏi.
“Chào cái rắm á.” Đồng nghiệp đau khổ lấy hai cục giấy khỏi lỗ tai, “Hai người nhanh chóng xử lý thứ kia đi, tai tôi sắp điếc rồi đây này.
À mà, sở trưởng sắp tới rồi, nếu để ông ấy nghe thấy……”
“Được rồi được rồi, tôi sẽ lập tức xử lý.” Hồ Thứ giơ tay đầu hàng, ông ta cũng không dám để sở trưởng biết bọn họ mang thứ phiền phức gì về.
Hồ Thứ lôi điện thoại ra gọi cho người báo án, bảo cậu ta tới Cục cảnh sát một chuyến.
Người báo án là một chàng trai trẻ tuổi tên là Trần Húc Dương.
Nghe thấy lời Hồ Thứ nói, phản ứng đầu tiên của cậu ta chính là từ chối, nhưng Hồ Thứ đe dọa nếu cậu ta không đến, ông ta sẽ tự mình đưa cái bình đến cửa nhà cho cậu ta.
Rơi vào đường cùng, Trần Húc Dương đành phải đồng ý.
Nhưng dễ nhận thấy cậu ta vẫn tràn ngập sợ hãi đối với cái bình, tuy rằng nói sẽ đến, nhưng lằng nhằng rất lâu cậu ta mới đến Cục cảnh sát.
Hồ Thứ tìm vật liệu tốt bọc hai cái bình lại rồi bảo Trần Húc Dương mang đi.
“Tôi có thể từ chối không?” Trần Húc Dương ôm cái bình mà sắp khóc.
Hồ Thứ vô tình nói: “Không được, đây là đồ của cậu, cảnh sát nhân dân không thể nhận dù chỉ là một cọng chỉ của quần chúng.”
Trần Húc Dương: “……”
Hồ Thứ nói: “Hơn nữa đây chính là đồ gia truyền của cậu, càng không thể tùy tiện xử lý.” Nghe nói thứ này có từ triều Minh, giá trị xa xỉ, đương nhiên đây cũng chỉ là Trần Húc Dương nói.
Trần Húc Dương mặt ủ mày chau nhìn chằm chằm cái bình, cậu ta nói: “Tôi có thể quyên góp cho viện bảo tàng không, đây là văn vật thật đấy.” Nếu không cậu ta đã sớm ném thứ này đi, sao phải giữ đến bây giờ.
Hồ Thứ nói: “Cậu có thể liên hệ với viện bảo tàng xem bên đó có nhận không.”
Trần Húc Dương nói: “Vậy nếu viện bảo tàng không nhận……”
Hồ Thứ: “Cậu mang về nhà trưng đi.”
Trần Húc Dương: “……”
Hồ Thứ nhớ tới tiếng khóc như sấm của nó, che lương tâm nói: “Nó là cái bình tốt.”
Vẻ mặt Trần Húc Dương khẽ vặn vẹo, cậu ta rất muốn nói nếu là cái bình tốt sao chú không nhận giúp tôi đi mà một hai phải kêu tôi mang về nhà chứ.
Tuy rằng rất không tình nguyện nhưng xét thấy dáng vẻ việc công xử theo phép công của Hồ Thứ, Trần Húc Dương vẫn phải mang hai cái bình này về nhà.
Cậu ta vừa đi, Cục cảnh sát lập tức yên tĩnh, tiếng sấm ầm ầm hoàn toàn biến mất.
“Anh nói xem cái bình kia rốt cuộc là thứ gì vậy.” Bàng Tử Kỳ ấn huyệt Thái Dương có chút đau của mình.
Hồ Thứ buông tay tỏ vẻ mình cũng không rõ cho lắm.
Trần Húc Dương mang cái bình trở về nhà, sau khi suy nghĩ, cậu ta không dám đặt chúng trong phòng khách mà bỏ vào phòng chứa đồ tối tăm.
Thật ra nhà bọn họ vẫn luôn thích mấy thứ này, đồ sứ, ngọc bội đồ cổ đều là đối tượng sưu tập.
Trước đây khi nhà bọn họ còn hiển hách, mấy món đồ cổ yêu thích đều chất đầy cả gian nhà, nhưng hiện tại xuống dốc, những gì có thể bán đều đã bán, chỉ còn lại một vài vật nhỏ không nỡ bán đi nên giữ lại làm đồ lưu niệm.
Cái bình này chính là đồ cha để lại cho cậu ta.
Màu sắc và hoa văn của cái bình này đều rất kỳ quái, khác hẳn phong cách trong lịch sử triều Minh, vậy nên cũng rất khó mà bán chúng vì mọi người đều tưởng đây là đồ rởm thấp kém.
Nhưng trên thực tế, cái bình này đã được gia tộc bọn họ truyền qua nhiều thế hệ, dù cho có nghèo túng đến mức nào, Trần Húc Dương cũng không nghĩ đến chuyện bán chúng nó đi, cho đến khi trong nhà xuất hiện một vài hiện tượng khác thường.
Mới đầu là trong phòng có thi thể động vật nhỏ, tiếp theo chính là hình như trong phòng có người đi tới đi lui, những chuyện kỳ lạ càng ngày càng nghiêm trọng, cho đến một ngày kia, Trần Húc Dương trong mông lung mở bừng mắt, thấy một người ngồi xổm trên sô pha, tròng mắt xanh lè im lặng nhìn chằm chằm cậu ta.
Khi ấy Trần Húc Dương trực tiếp bị dọa đến hôn mê, hôm sau tỉnh lại cậu ta vội vàng đi báo cảnh sát.
Nhưng sau khi xem xét cảnh sát lại không phát hiện bất kì điều gì khác thường.
Ngay lúc Trần Húc Dương lo lắng có khi nào cảnh sát nghĩ cậu ta bị tâm thần mà xử lý hay không thì hai cảnh sát này lại rất quan tâm mà giúp cậu đưa hai cái bình đi, tuy rằng phần quan tâm này…… không được bao lâu đã bị trả về.
Nhìn cái bình, Trần Húc Dương lại lâm vào sầu muộn, ngay cả lạc khoản* cái bình này cũng không có, có lẽ viện bảo tàng cũng không cần đến.
Nhưng nếu ném đi thì đúng là cậu ta lại có chút không nỡ.
*Lạc khoản: dòng chữ nhỏ ghi ngày tháng và tên người vẽ tranh, đi câu đối, dựng bia, v.v., thường là ở góc phía dưới
“Trời ơi, phải làm gì với mày bây giờ.” Trần Húc Dương buồn rầu duỗi tay sờ cái bình, “Nếu mày thật sự có linh khí thì đừng làm tao sợ nữa đấy……”
Cái bình vẫn không nhúc nhích.
Trần Húc Dương cũng cảm thấy mình có chút buồn cười, sau khi thở dài, cậu ta tắt đèn, xoay người rời khỏi phòng chứa đồ.
Mấy ngày sau, Hồ Thứ vẫn luôn lo rằng Trần Húc Dương sẽ báo công an lần nữa, vậy nhưng không ngờ từ lúc mang cái bình đi cậu ta không hề liên hệ lại với bọn họ một lần nào cả.
Hồ Thứ gọi điện thoại cho cậu ta dò hỏi tình hình mới biết sau khi Trần Húc Dương mang bình mang về nhà, trong nhà đã không còn xuất hiện hiện tượng khác thường như trước nữa.
“Cho nên ý cậu chính là không có việc gì nữa phải không?” Hồ Thứ nói.
“Đúng vậy.” Trần Húc Dương nói, “Ít nhất là hiện tại không có việc gì.” Cậu ta đi đến dưới lầu tiểu khu nhà mình, ấn nút thang máy, “Cảnh sát Hồ, chú thành thật nói cho cháu biết đi, vì sao lúc trước chú một hai phải bảo cháu mang cái bình kia đi.
Có phải cái bình này có vấn đề ở đâu không?”
Hồ Thứ nói: “Không có đâu.”
Trần Húc Dương hỏi: “Thật không có chứ?”
Hồ Thứ nghĩ thầm sao tôi có thể nói cho cậu biết cái bình nhà cậu vừa đến Cục cảnh sát đã khóc la um sùm, còn khóc đến nỗi khiến người ta suýt nữa thì đã viêm màng tai luôn, ông ta chỉ có thể khăng khăng nói: “Không có thật mà.”
“À.” Trần Húc Dương nói, “Vậy được rồi, cháu vào thang máy đây, cháu cúp máy trước.”
“Được, có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho tôi.” Hồ Thứ kết thúc cuộc trò chuyện.
Trần Húc Dương nhét điện thoại bỏ vào trong túi, ấn nút thang máy đi lên.
Thang máy dần di chuyển lên trên, keng một tiếng, cửa thang máy mở, Trần Húc Dương móc chìa khóa ra mở ra cửa nhà mình.
Một tiếng kẽo kẹt nhỏ vang lên, sau khi cửa mở, Trần Húc Dương nhìn hình ảnh trong phòng mà cả người cứng đơ—— cậu ta nhìn thấy trên sàn nhà, trên vách tường, nơi nơi đều là dấu tay màu đỏ sậm như máu.
Trong nhà, một thứ hình người đang ngồi xổm trên mặt đất thô lỗ gặm cái gì đó.
Dường như nghe được tiếng động, thứ kia chậm rãi quay đầu.
Trước mắt Trần Húc Dương tối sầm, hình ảnh cuối cùng trong đầu cậu chỉ còn là đôi mắt xanh lè kia, cùng một hàm răng nhọn trắng ởn bám đầy máu thịt.
—— Hồ Thứ, chú đúng là một con chó, quả nhiên là lừa tôi, Trần Húc Dương dùng chút sức lực cuối cùng hung hăng mắng một câu tho tục trong lòng.
====.