Trình diện nhập học xong, Huyên Hiểu Đông bị kéo đến căn cứ huấn luyện quân sự khép kín luôn, kỳ huấn luyện kéo dài tròn một tháng, mỗi tuần chỉ có thể gọi điện thoại cho người nhà một lần, không được vượt quá năm phút đồng hồ.
"Huấn luyện có mệt không?" Giọng Thịnh Vô Ngung rất đỗi dịu dàng.
Huyên Hiểu Đông nói: "Không mệt, hôm đầu tiên lớp trưởng đã ra oai phủ đầu với em, bảo em chịu trách nhiệm nấu nướng."
Thịnh Vô Ngung bật cười, "Em lộ bài rồi sao?"
Huyên Hiểu Đông nói: "Ừm, làm chân giò hầm đậu tương, còn có gà hầm Tân Cương, canh thịt bò, kết hợp với bánh mơ nướng, tất cả mọi người đều khen."
Thịnh Vô Ngung cười, "Sao em biết cậu lớp trưởng kia ra oai phủ đầu với em?"
Huyên Hiểu Đông nói: "Em cảm giác thế, hơn nữa trước đây muốn chỉnh đốn mấy tên gai góc khó trị, họ cũng toàn đẩy mấy người này vào đội bếp núc suốt, làm tiêu hao nhuệ khí."
Thịnh Vô Ngung nói: "Hửm? Ngoại hình em đâu có gai góc khó trị?"
Huyên Hiểu Đông nói: "Cậu ta chịu trách nhiệm chia nhóm trong lúc huấn luyện, em cảm giác cậu ta rất để ý tới em, nhưng sau đó mỗi động tác em đều làm đến nơi đến chốn, sĩ quan rất tán thưởng.
Cho nên lúc phân nhiệm vụ nhóm, cậu ta bảo em chịu trách nhiệm nấu nướng ở hậu cần, em biết ngay cậu ta nhất định là nhằm vào em."
Thịnh Vô Ngung cười khanh khách, "Rất tốt, ít nhất không sợ bị đói." Thật ra anh lại chẳng lo lắng Huyên Hiểu Đông phải chịu thiệt chút nào, có sĩ quan huấn luyện hướng dẫn ở đó, Hiểu Đông lại giỏi, cũng chẳng sợ bị thiệt cái gì.
Cái anh lo là việc khác, tình cảm chiến hữu gì gì đó cơ, tuy là có lòng tin với chính mình, nhưng anh vẫn lo lắng cục cưng của anh bị người ta mơ tưởng.
Huyên Hiểu Đông nói: "Anh thì sao? Tối nay ăn gì đó?"
Thịnh Vô Ngung nhớ lại, "Gan vịt rán, kết hợp với mứt mâm xôi, một ít bò bít tết, salad đậu gà, súp tôm hùm đặc, hoa quả là hai quả chuối tiêu."
Huyên Hiểu Đông cau mày, "Anh vẫn không ăn món chính, ăn ít quá, anh tự làm sao?" Y đã từng thấy Thịnh Vô Ngung ăn súp, gần như anh không thêm muối, chỉ ăn một bát con con.
Thịnh Vô Ngung cười khẽ, "Không phải tôi làm, ăn ở bên ngoài, buổi trưa thì tự làm, dùng gạch cua trộn với mỳ để ăn, còn rưới thêm cả dầu ngỗng hẹ tây em làm, cho nên buổi tối mới không có món chính.
Yên tâm, năng lượng và dinh dưỡng vẫn đủ, em đừng quên còn có bác sĩ chủ trị giám sát tôi."
Huyên Hiểu Đông càng cau mày chặt hơn, "Anh nên thuê thêm một trợ lý sinh hoạt."
Thịnh Vô Ngung lái sang chuyện khác, "Tiếc quá, bây giờ là thời điểm cua ngon, mấy hôm trước tôi được ăn món cua hấp tiêu Tứ Xuyên ở sơn trang Bích Bồ, tiêu rang thơm lên rồi cho vào hấp với cua và muối.
Thịt cua thơm nức mùi tiêu, vị cay đậm đà, bên trong mai cua biển hình thoi đầy ắp dầu đỏ, ăn ngon lắm, rất muốn đi ăn cùng em.
Bọn họ còn có cua sống ngâm, dùng muối, hạt tiêu và rượu trắng để ướp trong hũ, nghe nói hương vị cũng không tồi.
Cơ thể tôi không thử được mấy món kích thích như thế, đợi khi nào em về có thể thử xem sao."
Huyên Hiểu Đông tim mềm nhũn, "Kết thúc kỳ huấn luyện quân sự sẽ có ngày nghỉ, có thể ra ngoài, đến lúc đó em đi ăn cùng anh."
Thịnh Vô Ngung đếm ngày, "Vừa hay sắp đến Trung thu, đến lúc đó chúng ta phải chơi thật vui."
Huyên Hiểu Đông gật đầu, lại nói thêm vài câu, nhìn đồng hồ rồi lưu luyến cúp điện thoại.
Thịnh Vô Ngung cũng rất không nỡ, cầm màn hình điện tử lên lướt tìm ứng dụng mạng xã hội, tìm được của Nghiêm Duệ Phong, "Đại tá Nghiêm?"
Nghiêm Duệ Phong trả lời cực kỳ nhanh, "Chủ tịch Thịnh có gì cần chỉ giáo?"
Thịnh Vô Ngung nheo mắt, "Lần trước mở rộng dự án máy bay không người lái, về cơ bản đã điều chỉnh ổn thỏa theo yêu cầu của mấy người.
Tôi cảm thấy...!có thể để các học viên ở học viện thực chiến diễn tập thử xem sao."
Nghiêm Duệ Phong trả lời rất dứt khoát, "Được, tôi đến sắp xếp."
Thịnh Vô Ngung cong môi lên, đóng màn hình điện tử lại.
Quả nhiên rất nhanh, trên hải đảo huấn luyện khép kín, các học viên đã chào đón các kỹ sư, chuyên gia của Khoa học Kỹ thuật Đom Đóm, họ mang đến máy bay trinh sát không người lái hiện đại nhất.
Thịnh Vô Ngung đứng trên bục giảng nhìn xuống, thấy mấy trăm học viên mặc trang phục rằn ri giống nhau như đúc, sống lưng nghiêm túc ngồi thẳng tắp không nhúc nhích.
Mặc dù anh chưa nhìn ra Huyên Hiểu Đông ở đâu trong số đó, nhưng khóe môi vẫn mỉm cười.
Anh mở bản tài liệu demo, giới thiệu các công năng của loại máy bay không người lái mới khai thác lần này cho họ, sau đó trong tràng vỗ tay nhiệt liệt thì từ tốn nói: "Tôi cần một bạn học viên lên phối hợp với tôi chạy thử bản thử nghiệm máy bay không người lái này."
Rất nhiều học viên bên dưới mắt lấp lánh nhìn anh, trong đôi mắt đều toát lên vẻ phấn khích.
Anh lật danh sách mà sĩ quan huấn luyện đã cung cấp cho mình trước đó, hàng đầu tiên liệt kê danh sách các sinh viên xuất sắc đã học ngành kỹ thuật UAV(*), nhưng anh vẫn bỏ qua, cười nhìn xuống bên dưới, "Huyên Hiểu Đông."
(*) Viết tắt của Unmanned aerial vehicle, có nghĩa là Thiết bị bay không người lái, hoặc Máy bay không người lái, là tên gọi chỉ chung cho các loại máy bay mà không có phi công ở buồng lái và được điều khiển từ xa từ trung tâm.
Loại máy bay này được dùng để phục vụ cho mục đích trinh thám quân sự, hoặc dân sự.
Bên dưới im lặng, Huyên Hiểu Đông đứng thẳng người dậy, hô vang dội một tiếng, "Có."
Thịnh Vô Ngung tủm tỉm khóe miệng, nhìn y sải bước ra khỏi hàng, đi lên phía trước, chào một cái với anh, ánh mắt anh dịu dàng, "Làm phiền cậu, mời đeo thiết bị."
Lúc đeo phần thiết bị mắt, Thịnh Vô Ngung đích thân bước tới giúp y điều chỉnh dây chun, hơi cúi đầu xuống ghé vào tai y thì thầm, "Sao, bất ngờ không?"
Huyên Hiểu Đông chỉ cảm thấy tai mình vừa nóng vừa nhột, lòng y mềm mại và ấm áp, nhưng cũng không dám nói gì, dù sao bên dưới đang có rất nhiều học viên dõi theo y.
Thiết bị được cài đặt xong, y thuần thục khởi động điều khiển máy bay không người lái, vù một tiếng, chiếc máy bay màu xanh sẫm linh hoạt bay lên, lơ lửng giữa không trung.
Bên ngoài hải đảo gió rất lớn, không phù hợp lắm để diễn tập máy bay không người lái.
Thịnh Vô Ngung giới thiệu: "UAV này của chúng tôi luôn có thiết bị chắn gió, bản thử nghiệm ngày hôm nay lấy yếu tố trinh sát là chính, nhưng nó vẫn không cản trợ khả năng trinh sát."
Huyên Hiểu Đông khéo léo thao tác máy bay không người lái bay lên, bay xuyên qua hội trường và ô cửa sổ kính đã mở sẵn ra ngoài.
Trên màn hình lớn hiển thị góc nhìn từ máy bay, góc nhìn thứ nhất hoàn toàn phóng ra ngoài theo cửa sổ một cách chân thật, bay lượn giữa ánh nắng dưới trời xanh, rồi bắt đầu bay dạo vòng quanh.
Tiếng vỗ tay của học viên vang lên trong nhà.
Huyên Hiểu Đông thành thạo phối hợp với lời giới thiệu của Thịnh Vô Ngung, biểu diễn các chức năng thăm dò, đánh dấu, quay chụp,...!sau đó mọi người thấy trên màn hình lớn bỗng nhiên xuất hiện hai máy bay không người lái khác, ấy vậy mà nó nhanh chóng khóa chặt góc nhìn, bắt đầu bắn, truy đuổi và công kích.
Học viên bên dưới kinh ngạc, vô thức bật thốt ra tiếng trầm trồ.
Thịnh Vô Ngung mỉm cười, nói: "Đây là loại máy bay không người lái thường dùng, phối hợp với chúng ta thực hiện một bản trải nghiệm đơn giản."
Huyên Hiểu Đông linh hoạt điều khiển máy bay tránh thoát khỏi phe công kích, nhanh chóng bay lên không gian thật cao, sau đó khóa chặt đối phương nhanh, bắn rơi mục tiêu một cách dứt khoát, rồi thao tác cho máy bay quay về.
Trên đường bay có bật chức năng chống theo dõi và tàng hình, sau khi truyền dữ liệu về thì đóng lại, nhanh chóng tự nổ gọn gàng trên mặt biển.
Máy bay không người lái vỡ tan tành thành vô số linh kiện nhỏ vụn, rơi xuống biển, hoàn toàn không thể bị bắt giữ hay lần theo.
Màn hình lớn biến thành màu đen, các học viên tiếc nuối than thở một tiếng.
Huyên Hiểu Đông tháo thiết bị xuống, lại chào Thịnh Vô Ngung một cái rồi quay về chỗ ngồi.
Thịnh Vô Ngung cười tuyên bố lần này có tài trợ mười bộ máy bay không người lái cho nhóm học viên, dùng vào mục đích nghiên cứu và diễn tập sử dụng, sau đó vang lên một tràng vỗ tay rền vang kết thúc bài giới thiệu và bản thử nghiệm.
Thịnh Vô Ngung dùng bữa cùng các huấn luyện viên chịu trách nhiệm đón tiếp trong căn cứ, các giáo viên vô cùng biết ý gọi cả Huyên Hiểu Đông đến dùng cơm, sau khi ăn xong còn săn sóc bảo y tiễn Thịnh Vô Ngung và các chuyên gia khác lên thuyền trở về, đồng thời còn tạo ra một ngày nghỉ chưa từng thấy trong tiền lệ, cho phép Huyên Hiểu Đông quay về căn cứ hải đảo trong sáng ngày mai.
Quay về điểm xuất phát mất khoảng nửa tiếng, Thi Ký Thanh đã biết trước nên dẫn các kỹ sư và chuyên gia đi hết, chỉ để lại Thịnh Vô Ngung và Huyên Hiểu Đông ở khoang trong.
Thịnh Vô Ngung cười nhích sát lại gần y, "Tôi tưởng em phơi nắng không đen, vẫn đen đi một chút rồi."
Huyên Hiểu Đông nói: "Ừm, thật ra trước đó đi du lịch cùng anh cũng đã đen đi rồi, còn bây giờ đang huấn luyện thì là đen thêm thôi."
Thịnh Vô Ngung nói: "Trước đó tôi có đưa kem chống nắng cho em mà, bây giờ nhìn là biết em lại không bôi tử tế rồi."
Huyên Hiểu Đông không được tự nhiên nói: "Không ai bôi cái đó đâu."
Thịnh Vô Ngung nói: "Phơi nắng quá lâu cũng làm tổn thương cơ thể, hơn nữa loại tôi mua cho em cũng không nổi bật, khả năng chống nắng hiệu quả lắm đấy."
Huyên Hiểu Đông nói: "Được rồi, tối nay về anh nghỉ ngơi ở đâu?"
Thịnh Vô Ngung hỏi: "Mai mấy giờ em phải về trình diện căn cứ?"
Huyên Hiểu Đông nói: "Mười hai giờ trưa."
Thịnh Vô Ngung nói: "Không nhiều thời gian lắm, chúng ta thuê một đêm phòng khách sạn ở cảng này đi."
Huyên Hiểu Đông nghe thấy giọng điệu anh lại vừa mập mờ vừa thân mật, chẳng biết tại sao mặt mũi lại nóng bừng lên.
Thịnh Vô Ngung mới từ tốn nói: "Chúng ta cùng nhau đi ăn cua đi."
Huyên Hiểu Đông: "..."
Thịnh Vô Ngung ôm lấy eo y, chỉ cảm thấy trang phục rằn ri càng khiến vòng eo y mạnh mẽ săn chắc hơn, giống như đúc bằng sắt vậy.
Anh khẽ cười, "Sao, lẽ nào em không nhớ tôi sao? Hôm nay thấy tôi có vui không? Có khiến em kiêu hãnh không? Bây giờ làm gì còn ai dám sai em đi nấu cơm nữa chứ?"
Huyên Hiểu Đông không thể không thừa nhận, khi nhìn thấy Thịnh Vô Ngung chậm rãi phát biểu trên bục giảng với phong thái trác việt, trong lòng y có cảm giác tự hào và vui sướng bí ẩn.
Y thật sự muốn để cho những người xung quanh biết, người đàn ông ưu tú trên sân khấu ấy là chồng của y, nhưng y đã hình thành thói quen hành động nghiêm túc, cử chỉ quy tắc khi mặc quân phục, vì vậy bèn đè lấy tay anh hơi đẩy ra một khoảng cách, "Vui, thật ra em về cũng nhanh lắm, không cần gấp gáp vậy."
Thịnh Vô Ngung vuốt ve ngón tay y, "Tôi đã quyết định nhận lời mời làm giảng viên thỉnh giảng của học viện em, chuyên ngành quan hệ quốc tế.
Đến lúc đó em nhớ chọn môn của tôi đấy."
Huyên Hiểu Đông: "..."
Thịnh Vô Ngung nói: "Nghiêm Duệ Phong cũng kiêm một chức giảng viên tên tuổi ở chỗ em, tôi đã nghe ngóng sẵn rồi, lại còn là môn bắt buộc nữa."
Câu này nghe ra được sự ghen tị, Huyên Hiểu Đông không nhịn được cười, "Anh bận rộn như vậy...!em không nỡ để anh lên lớp vất vả thế, hơn nữa giáo viên giảng bài khổ lắm, còn phải đứng nguyên một tiết học nữa." Thịnh Vô Ngung vẫn chưa thể đứng lâu, hôm nay y cũng vội vã kết thúc chiến đấu buổi thử nghiệm, sợ anh đứng quá lâu sẽ mệt.
Thịnh Vô Ngung cười dịu dàng, "Không vất vả, có thể gặp được em, mọi thứ đều đáng giá." Anh vừa nói vừa lại gần, rõ ràng muốn hôn Huyên Hiểu Đông.
Huyên Hiểu Đông khẽ thở dài, giơ tay ghìm anh lại, "Đợi khi nào lên bờ, em thay thường phục đã..."
Thịnh Vô Ngung nhìn y chăm chú, tròng mắt giống như màu mật ong, Huyên Hiểu Đông dịu dàng thở dài một tiếng, chủ động tiến đến hôn phớt, "Sắp đến rồi mà."
Khách sạn ở cảng đang mùa đắt khách, nhưng Thi Ký Thanh vẫn thần thông quảng đại đặt trước được một phòng suite có view biển tuyệt đẹp.
Cả đoàn người ở lại, quả nhiên buổi tối Thịnh Vô Ngung và Huyên Hiểu Đông ăn cua.
Gỡ chiếc mai cua to để lộ phần dầu vàng đầy ứ chảy ra, thịt cua trắng tinh thơm ngon điểm sắc dầu vàng, không cần làm gì nữa, chỉ cần chấm vào giấm gừng và rượu vàng nóng là có thể ăn, làm nổi bật hương vị ngon nhất.
Cua hấp bơ, cua sống ngâm, cua rang chao cay, cà ri cua, cua hấp phô mai, tối nay Huyên Hiểu Đông đã được nếm thử mấy cách chế biến cua liền, đến cả bánh bao gạch cua cũng ăn được mấy cái.
Hai người nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh biển, hoàng hôn buông xuống, ăn con cua, uống chút rượu, vô cùng mãn nguyện tận hưởng một buổi tối hạnh phúc ngắn ngủi..