Huyên Hiểu Đông - con riêng của thành chủ Mộ Quang bị từ hôn.
Tin tức này lan truyền khắp toàn bộ rừng rậm Mộ Quang nhanh như chớp.
Thành chủ Mộ Quang Lâm Nhược Phi ngồi trên ngai vàng, bối rối nhìn Lộ Tiểu Trúc khóc bù lu bù loa bên dưới, "Được rồi được rồi, lần này là ta không suy nghĩ kỹ càng, thế nhưng người ta thà cắt tóc bứt lông chứ cũng không muốn lấy Hiểu Đông, thôi được rồi.
Không kết hôn thì hai họ vẫn tốt, cũng đâu phải kết thù.
Lấy một cô gái hẹp hòi cực đoan cũng chưa chắc đã là một người vợ tốt, Hiểu Đông tính tình dịu dàng, ta lại giúp thằng bé tìm kiếm một người vợ tốt tính."
Gương mặt Lộ Tiểu Trúc tái nhợt như thể sắp trở nên trong suốt, suối tóc mỏng dài màu xanh lục chảy xuống đến bàn chân, "Là em làm liên lụy thành chủ chịu nhục nhã, hôm nay Diệc Du và Diệc Kỳ khóc lóc từ trường về, nói ở trường cũng lấy chuyện này ra chế nhạo chúng...!Là do em làm khó thành chủ, bây giờ Hiểu Đông cũng đã mười tám tuổi rồi, nghĩa vụ nuôi nấng nó chúng ta cũng đã cố hết sức, hay là để Hiểu Đông rời khỏi Mộ Quang Sâm Lâm, tự lập đi?"
Lâm Nhược Phi nói: "Lâu đài Mộ Quang không thiếu một miệng ăn, sao phải để thằng bé ra ngoài, làm tổn thương trái tim nó? Lần sau chúng ta chọn người cẩn thận một chút là được."
Lộ Tiểu Trúc hai mắt sưng đỏ, "Em chịu đủ lắm rồi, mỗi lần nhìn thấy mái tóc đen và đôi mắt đen của nó, chúng không ngừng nhắc nhở em về nỗi nhục này.
Bây giờ sự sỉ nhục này cũng làm ảnh hưởng tới thành chủ, rồi biến thành nỗi nhục của cả lũ trẻ nữa.
Lúc trước Diệc Cẩn đòi đi thành Thiên Không nhập học cũng là vì không hòa hợp được với Hiểu Đông.
Bây giờ thằng bé không về nhà nữa, ai biết có phải vì ghét nó không.
Hiểu Đông có thể săn bắn, có thể trồng trọt, có thiên phú bay lượn, cũng có thiên phú tự nhiên, hoàn toàn có thể tự lo cho cuộc sống của mình.
Trước đây cha ruột nó cũng để lại một khu rừng rậm để ở, bảo nó qua bên đó sống, cùng lắm thì hàng tháng cho nó một ít phí sinh hoạt là được."
Lâm Nhược Phi chần chừ, Lộ Tiểu Trúc khóc thút thít nói: "Lúc trước sinh ra nó, em mới biết cha ruột nó có huyết thống tinh linh bóng đêm, còn là một người vô danh.
Vì nó còn nhỏ, thành chủ nhân từ nên mới chứa chấp nó.
Nhưng bây giờ nó đã thành niên, còn gây ra chuyện lớn như vậy, về sau tiếp tục ở lại lâu dài sẽ chỉ khiến trong nhà không hòa thuận, thành chủ cũng bị cười nhạo.
Em vẫn luôn ân hận vì điều này, lần này nhất định thành chủ phải đồng ý với em, không thể giữ một kẻ không rõ danh tính ở trong lâu đài được!"
Bà quỳ hai gối xuống, váy dài trắng tinh và mái tóc xanh lục uốn lượn trải dài khắp nền đất, ngẩng đầu nhìn Lâm Nhược Phi.
Dưới mũ hoa bạch kim, đôi mắt màu xanh lục tựa như bị nước rửa qua, u oán đau thương.
Lâm Nhược Phi lòng mềm nhũn, "Hiểu Đông tính tình dịu ngoan, con người lương thiện, tài bắn cung hết sức ưu tú, lại bay được giống Vũ tộc chúng ta.
Mấy lần cùng ta ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, nó đều hoàn thành vô cùng tốt, võ sĩ Vũ tộc còn không bằng nó.
Vốn dĩ có thể được bồi dưỡng tốt, tương lai sẽ là sự hỗ trợ tốt nhất cho hai anh em chúng nó..."
Ông biết rõ trên người Huyên Hiểu Đông mang một bí ẩn lớn, trước khi cha đẻ Huyên Hiểu Đông lâm chung có viết cho ông một phong thư, nói trưởng lão tinh linh đã dùng cây mẹ tinh linh để kiểm tra, Huyên Hiểu Đông là một trong những người hiếm hoi được hưởng toàn bộ huyết mạch thiên phú, vạn người mới chọn được một người để kích hoạt toàn bộ huyết thống thiên phú.
Bởi vậy Huyên Hiểu Đông vừa có tinh linh đặc biệt của xạ thần, vừa có thiên phú trồng trọt, lại vừa có đôi cánh đen hồi tổ(*) của tinh linh bóng đêm, có thể di chuyển nhanh trong không khí, sở trường ẩn nấp yên tĩnh.
Thậm chí y còn kế thừa được thiên phú chữa trị của Lộ Tiểu Trúc, cũng có thể sử dụng phép thuật chữa trị.
Cha ruột Huyên Hiểu Đông dụng tâm lương khổ với mục đích hi vọng ông có thể che chở cho y, có thể để đứa trẻ này lớn lên bên cạnh mẹ ruột nó, nhưng ông lại không nghĩ rằng Lộ Tiểu Trúc lại quá thờ ơ xa cách với đứa con trai này.
(*) Atavism (Hiện tượng lại giống/ hồi tổ): Chỉ sự xuất hiện lại đột ngột của các đặc điểm của tổ tiên trong một cá nhân.
"Lời đồn đại cũng chỉ một thời gian thôi, quả thật không cần vì những lời đồn vớ vẩn này mà từ bỏ một đứa trẻ ưu tú trời ban như thế."
Lộ Tiểu Trúc nói: "Thiên phú tốt cái gì, bây giờ em thấy ngoài việc bắn mấy mũi tên ra, nó chỉ một lòng trồng hoa, ngày ngày ngâm mình trong vườn hoa, cũng chẳng nói chẳng rằng với ai cả.
Chỉ có thiên phú trồng trọt thì nhiều hơn chứ tinh linh xạ thần làm gì có! Chẳng qua chỉ dựa vào một đôi cánh nên tiện hơn, nhưng đôi cánh này màu đen, quá gây sự chú ý! Trông có khác gì ác ma sa ngã không! Với cả nó dễ tính cái gì? Thật ra tính nó rất quái gở, không thân thiết với ai, em nói chuyện với nó, nó cũng rất ít khi đáp lại, ngày nào cũng không biết nó nghĩ gì trong đầu! Diệc Cẩn đã vì sống cùng nhà với nó mà xảy ra hiềm khích, em sợ nếu tiếp tục như thế, em trai em gái nó cũng phải sinh oán hận!"
Lâm Nhược Phi thấy bà như vậy, nhớ ra đúng là bình thường Huyên Hiểu Đông đều không gần gũi với người thân trong gia đình lắm, chưa kể mặc dù nghe toàn bộ thiên phú có vẻ rất hay, thế nhưng tinh lực của con người là có hạn, tu tập tinh thông một thiên phú đã không dễ, huống chi là thông thạo tất cả? Cũng bởi vậy mà giờ Huyên Hiểu Đông mới chỉ bộc lộ chút thiên phú bắn cung và nuôi trồng thực vật, cũng không phải quá xuất sắc, dĩ nhiên y còn trẻ, vốn dĩ có thể từ từ mà học...!Với lại quả thật thằng bé rất nghe lời, vẫn luôn nghe theo sự sắp xếp của ông, bảo gì thì làm đó, mặc dù không biết vì sao con trai trưởng lại ghét nó nhưng chỉ là giận chó đánh mèo thôi, ai rồi cũng sẽ trưởng thành.
Lâm Nhược Phi đã có dự định trong đầu, toàn bộ thiên phú của Huyên Hiểu Đông, theo huyết thống trực hệ, đời sau cũng sẽ như vậy có xác suất rất lớn.
Ban đầu ông hi vọng có thể để cho Huyên Hiểu Đông và con gái Vũ tộc mau chóng thành hôn, nuôi dưỡng ra một thế hệ đời sau của Vũ tộc được hưởng toàn bộ thiên phú, như vậy Vũ tộc chấn hưng xưng bá mới có hi vọng.
Nhưng lần này xảy ra chút sự cố, bây giờ Lộ Tiểu Trúc như này, chèn ép quá sẽ khiến mâu thuẫn ngày càng lớn...!Nhưng lại không thể nói với Lộ Tiểu Trúc việc này, dù sao bà quá đơn thuần, lỡ như bị người ta moi ra bí mật này, rồi Huyên Hiểu Đông bị lôi kéo, thể chất tốt đến vậy lại rơi vào tộc khác thì rất tiếc.
Lâm Nhược Phi nhíu mày, "Được rồi, thế này đi, bên ngoài vẫn ồn ào bàn tán, hay để thằng bé sang bên chỗ cha ruột ở một thời gian ngắn, tránh sóng gió trước, phí sinh hoạt vẫn dựa theo Diệc Cẩn bên kia mà cho là được.
Em cũng cố gắng an ủi nó, đây không phải lỗi của nó, đừng lạnh nhạt với nó."
Lộ Tiểu Trúc đồng ý, trong lòng đã thầm quyết định sẽ chia phí sinh hoạt tháng này cho cặp sinh đôi, Huyên Hiểu Đông mà cũng xứng so với Lâm Diệc Cẩn sao? Đó là con trưởng đích tôn của Lâm Nhược Phi, có thiên phú vô cùng thuần túy của Vũ tộc, tóc bạc mắt bạc, một đôi cánh tuyết, cao quý lạnh lẽo, là đứa trẻ mang huyết thống vương giả tự nhiên của Vũ tộc.
Hắn trở thành thành chủ tương lai là chuyện đương nhiên, ngay cả hai đứa con của bà cũng chẳng dám sánh vai.
Lúc Lộ Tiểu Trúc bước lên tầng, quay về phòng khách, đôi song sinh đã nhào tới, "Mẹ, mẹ, thế nào rồi? Đuổi được tinh linh bóng đêm kia đi chưa?"
Đôi mắt Lộ Tiểu Trúc hơi buồn bã, "Đừng gọi như vậy, các con gọi trước thế thì lấp kín miệng người ta kiểu gì? Có một người anh là tinh linh bóng đêm nghe êm tai lắm à? Chỉ là một chút huyết thống hồi tổ mà thôi."
Lâm Diệc Kỳ bĩu môi, "Anh ta rời khỏi, mọi người sẽ quên hết; anh ta mà cứ ở lại, chúng ta mãi mãi là trò cười!"
Lộ Tiểu Trúc cúi đầu nhìn cặp sinh đôi sở hữu tròng mắt màu ngọc lục bảo giống mình như đúc, khẽ thở dài, "Cha các con đã đồng ý, việc làm người xấu này để mẹ làm.
Hai người các con đừng nói xấu anh trai trước mặt cha." Hai đứa bé này kế thừa huyết thống tinh linh rừng rậm giống bà, mặc dù hai cánh cũng dài và trắng phau, nhưng mềm yếu vô lực, chỉ có thể hơi đập cánh bay lên, không thể bay quá lâu và thi triển phép thuật.
Nguyên nhân là do chúng không điều động được gió, không thúc đẩy được yếu tố gió.
Lâm Nhược Phi cũng thương chúng, nhưng ở đại lục Quang Huy này, thiên phú là số một.
Mặc dù Huyên Hiểu Đông là con của bà và chồng trước, không có quan hệ máu mủ với Lâm Nhược Phi, nhưng vì thiên phú tốt của nó, ngoại trừ có thể bắn cung thì còn có một đôi cánh đen cường tráng mạnh mẽ, có thể bay lượn trên không trung, lại thêm khả năng xạ thần, sức chiến đấu như vậy đúng là không thể coi thường.
Lâm Nhược Phi vô cùng coi trọng, không quan tâm tới sự phản đối của bà khi ấy, nhận nuôi dưỡng đứa trẻ này ở lại lâu đài mười một năm.
Trong các thiên phú của tinh linh rừng rậm, được chào đón nhất là thiên phú chữa trị, rất nhiều tộc đều thích cưới con gái tinh linh rừng rậm vừa xinh vừa có tài chữa trị.
Tiếp theo là thiên phú bắn cung, tinh linh rừng rậm nam có thân thủ nhanh nhẹn, ánh mắt nhạy bén, mũi tên bắn ra chuẩn xác, cho dù là săn bắn hay chiến đấu thì sức chiến đấu đều không thể coi thường.
Kém cỏi nhất là thiên phú trồng trọt, kiểu tinh linh này chỉ có thể sinh sống ở khu vực quần cư, trồng trọt lương thực và rau dưa cho người trong tộc.
Khí hậu đại lục Quang Huy dễ chịu, khắp nơi đều vô cùng thích hợp để nuôi trồng, thiên phú này cống hiến cho bộ tộc ở mức rất thấp, cũng bởi vậy phần lớn cuộc sống đều phụ thuộc vào bộ tộc.
Tinh linh rừng rậm và tinh linh nước đều được hoan nghênh, nhưng lại có một loại tinh linh khiến cho mọi người nhượng bộ lui binh.
Đó chính là tinh linh bóng đêm, bọn họ ở trong lòng đất, truyền thuyết kể rằng họ trao đổi lợi ích triệt để với ác ma tới mức sa đọa, có mái tóc màu đen, đôi mắt và da thịt đen, hai cánh cũng màu đen.
Bọn họ giỏi ám sát, ẩn náu, mai phục.
Tính cách bọn họ thô bạo, ghét ánh mặt trời.
Huyên Hiểu Đông vừa ra đời đã có đôi mắt đen, mái tóc đen, còn có đôi cánh đen khiến cha mẹ sợ hãi, mặc dù y vẫn có làn da trắng trẻo giống như phần lớn tinh linh khác, tóc đen mắt đen có lẽ chỉ do tổ tiên có huyết thống tinh linh bóng đêm rất nhạt mà thôi, khi đó tinh linh bóng đêm vẫn chưa sa đọa.
Thỉnh thoảng tinh linh rừng rậm và tinh linh nước cũng sẽ xuất hiện đứa trẻ như vậy, do đó kiểm tra được huyết mạch thiên phú, lại nhận được sự cho phép của cây mẹ tinh linh, Huyên Hiểu Đông vẫn bình an ở lại trong tộc.
Nhưng Lộ Tiểu Trúc lại cho rằng cha đẻ Huyên Hiểu Đông che giấu huyết thống, dụ dỗ bà, bà ghét đứa bé này, kiên quyết li dị với cha Huyên Hiểu Đông rồi bỏ mặc bọn họ, tình yêu đã hoàn toàn tan vỡ.
Với sức mạnh chữa trị thuần túy, bà tình cờ gặp thành chủ Mộ Quang, lại một lần nữa vì ông mà mang bầu sinh đôi, sinh ra một cặp song sinh có thiên phú chữa trị quý giá, có thể trở thành phu nhân thành chủ.
Huyên Hiểu Đông vẫn luôn đi theo cha ruột đến năm bảy tuổi, cha y chết bệnh, khi lâm chung đã gửi cho thành chủ Mộ Quang một phong thư, thỉnh cầu ông ta che chở cho con mình.
Thành chủ Mộ Quang Lâm Nhược Phi nhận được thư, bị nội dung huyết mạch toàn bộ thiên phú trong thư hấp dẫn, sai người đón Huyên Hiểu Đông qua, nuôi nấng mười một năm, cơm áo không thiếu, vốn chỉ muốn nó trưởng thành rồi đủ khả năng giúp thành chủ san sẻ công việc, không ngờ hôn sự này lại không thể sắp xếp xong.
Vốn dĩ sắp đặt với con gái một gia đình ở thành Thiên Không, nhà kia cũng làm quan ở Vũ tộc, rõ ràng đã đồng ý việc này, nói đợi sau khi con gái tốt nghiệp sẽ cử hành hôn lễ.
Không bao lâu sau khi đính hôn, nhà gái bỗng nhiên cắt tóc bứt lông chim trên cánh ở trường học, khóc lóc tuyên bố tuyệt đối không lấy chồng là tinh linh bóng đêm, lấy cái chết ra kháng cự hòng muốn hủy hôn.
Vụ việc gây xôn xao bàn tán rất lớn, cha mẹ nhà gái cũng không chịu được dư luận, chỉ có thể rút lại sính lễ, giải trừ hôn ước.
Điều này khiến cho Lộ Tiểu Trúc - người vốn dĩ đã không thích đứa con trai ruột của mình cuối cùng đã suy sụp, bà khóc lóc cầu xin Lâm Nhược Phi, mặc dù Lâm Nhược Phi cảm thấy khá đáng tiếc, nhưng thấy vợ khóc thành ra như vậy cũng chỉ có thể thỏa hiệp trước.
Lộ Tiểu Trúc đạt được mục đích thì tự suy xét, lấy một túi tiền vàng ra đếm 100 tệ cho y, nghĩ thầm mình đã hết lòng hết sức với đứa con trai này, tìm Huyên Hiểu Đông đến, đưa tiền vàng cho y, "Bây giờ con cũng mười tám tuổi rồi, lúc trước bố ruột con qua đời, con còn nhỏ, thành chủ nhân từ, đón con qua đây nuôi nấng.
Hiện tại con vừa đã thành niên, cũng nên về kế thừa cha con, chút tiền vàng này để con dùng trên đường và thu xếp ổn định cuộc sống."
Huyên Hiểu Đông ngước mắt lên nhìn Lộ Tiểu Trúc một lát, Lộ Tiểu Trúc bị đôi mắt đen láy của y nhìn vào, chẳng hiểu sao trái tim trống rỗng.
Nhưng nghĩ tới hai đứa bé kia, vốn dĩ chúng không có thiên phú của Vũ tộc, dù không thừa kế được thành chủ nhưng cũng kế thừa được thiên phú chữa trị cực kỳ trân quý, có ở đâu đi chăng nữa cũng là con nhà quan thiên kiêu vạn sủng, kết quả vì đứa con riêng Huyên Hiểu Đông này mà thiên phú chữa trị của hai anh em bị bôi nhọ.
Lâm Nhược Phi còn có vẻ coi trọng thiên phú chiến đấu của Huyên Hiểu Đông phù hợp hơn, vừa tròn mười tám tuổi đã vội vã giúp y kết hôn, lại còn nói với bà hi vọng y mau chóng sinh ra thiên phú Vũ tộc đời sau.
Rõ ràng bọn họ đều là con ruột của Lâm Nhược Phi, nhưng Lâm Nhược Phi lại muốn bồi dưỡng Huyên Hiểu Đông hơn! Chẳng phải chỉ là một đôi cánh đen thôi sao, có gì hiếm lạ chứ? Mấy lần Lâm Nhược Phi ra ngoài tuần tra lãnh địa đều dẫn y đi, có vẻ dù là cánh đen thì vẫn bay giỏi, còn mạnh hơn cặp song sinh.
Bay lượn là thiên phú mà Vũ tộc lấy làm tự hào.
Hai đứa bé đều khóc lóc hỏi vì sao cha không đưa con đi theo, bản thân bà chỉ có thể vỗ về chúng, nói hai đứa còn nhỏ, thế nhưng đến khi chúng lớn lên rồi, sự chênh lệnh thiên phú càng lúc càng lớn, chúng sẽ bắt đầu oán trách tại sao mẹ ruột mình lại không sinh ra bọn họ mang thiên phú của Vũ tộc.
Còn Lâm Diệc Cẩn vì giận dỗi Huyên Hiểu Đông mà tới thành Thiên Không, cũng không trở về nữa.
Lâm Diệc Cẩn là thành chủ tương lai, là anh ruột của hai đứa song sinh, một khi Lâm Diệc Cẩn vì Huyên Hiểu Đông mà xa lánh bọn họ, một khi Lâm Nhược Phi xảy ra vấn đề gì, bọn họ lại bị thành chủ mới ghét bỏ thì sẽ có kết quả gì tốt đây?
Lộ Tiểu Trúc trái tim sắt đá, lạnh như băng nói: "Thành chủ không bạc bẽo với con, thế nhưng lần này phong ba quá lớn, thành chủ cũng nói để con ra ngoài tránh đầu ngọn gió."
Huyên Hiểu Đông nhận túi tiền vàng, dứt khoát xoay người rời đi.
Lộ Tiểu Trúc nhìn vóc dáng thon dài, bả vai rộng, sải chân dài bước không chút lưu luyến, được vài bước đã đi xa.
Y mặc áo sơ mi chất liệu ma pháp chuyên dụng của Vũ tộc, như vậy lúc giương cánh sẽ không làm rách áo, bóng lưng thoạt nhìn còn toát ra sự tiêu sái quả quyết.
Thật ra bà hơi lo lắng Huyên Hiểu Đông đi tìm Lâm Nhược Phi, thấy Huyên Hiểu Đông không nói một lời đẩy cửa về phòng mình, trong lòng bà luôn cảm thấy có phần lo lắng bất an, cứ đứng ở đó một lúc, lại nhìn thấy Huyên Hiểu Đông đẩy cửa ra ngoài, xách cái vali nhỏ trên tay, y nhìn thấy bà cũng chỉ khẽ gật đầu, "Con đi đây."
Mỗi tầng lâu đài Vũ tộc đều có khán đài ban công rộng mênh mông, thuận tiện cất cánh.
Phòng Huyên Hiểu Đông vốn dĩ ở cuối cùng hành lang, xoay người vài bước đã đi lên ban công, đôi cánh mở soạt một tiếng rồi vỗ vỗ bay lên bầu trời.
Lộ Tiểu Trúc vô thức chạy chậm theo vài bước, tựa lên cột trụ trắng, nhìn lên khoảng không giữa trời, ngắm nhìn đôi cánh đen cường tráng mạnh mẽ tỏa sáng, bay lên chỗ cao cực kỳ khiến người ta chú ý, bay về phía Đông.
Y có tinh linh nhanh nhẹn, đôi cánh mang sức mạnh cực lớn, tốc độ bay cực nhanh, chẳng mấy chốc đã biến thành một chấm nhỏ.
Nhanh đến mức dường như sợ bà đổi ý, thậm chí còn khiến Lộ Tiểu Trúc sinh ra ảo giác, hình như Huyên Hiểu Đông đã chờ ngày được rời khỏi đây từ lâu rồi.
Lúc Huyên Hiểu Đông quay về căn nhà nhỏ giữa núi của cha, ánh tịch dương le lói, chân trời lóe hào quang ấm áp.
Y cũng không tốn quá nhiều thời gian để dọn dẹp xong nhà của mình, sau đó đi xuyên qua rừng cây xanh rậm, tới dòng sông gần đó múc nước, suy nghĩ nên làm một cái giếng để tưới tiêu hoa cỏ sau này.
Nước sông vô cùng trong, mấy hôm liền trời nắng nên nước cũng sạch sẽ hơn nhiều.
Y xách thùng gỗ bay đến thượng nguồn, tìm được hồ sâu vừa hình thành dưới thác nước, cảm thấy nước ở đây là trong và mát nhất.
Huyên Hiểu Đông bay đến giữa hồ, thả thùng nước vào hồ nước trong vắt, múc đầy thùng rồi nâng lên, sau đó y chạm phải một đôi con ngươi màu mật ong.
Huyên Hiểu Đông ngẩn ra, tưởng là mình nhìn nhầm, nhưng mắt của y nhạy bén hơn người bình thường, rất nhanh đã nhìn thấy rõ bên dưới hồ nước trong vắt là một người đàn ông nằm thẳng dưới đáy, ánh mắt xuyên qua mặt nước, hờ hững nhìn về phía y.
Nói đúng ra, đây không phải là người đàn ông, nửa thân trên của anh trần trụi trắng bệch, nửa thân dưới lại là đuôi cá rất dài.
Đây là một giao nhân(*), giới tính nam.
(*) Sinh vật bí ẩn có đuôi cá trong thần thoại và truyền thuyết cổ đại của Trung Quốc, tương tự như nàng tiên cá của phương Tây.
Kỳ lạ quá, không phải giao nhân sống ở biển sao? Vì sao lại xuất hiện ở hồ nước ngọt dưới thác nước?
Y chạm mắt với giao nhân chốc lát rồi lịch sự gật đầu, nhấc người khỏi nước, từ từ bay lên không trung, định rời đi.
Suy bụng ta ra bụng người, y không muốn quấy rầy sự yên tĩnh của người ta.
Giao nhân nhìn thấy đôi cánh đen của y thì nét mặt hơi ngẩn ra, chợt anh vươn tay phải, ngón tay thon dài xòe ra, dường như muốn ra hiệu y kéo mình một cái.
Huyên Hiểu Đông hơi sửng sốt, nhưng vẫn vỗ cánh tới gần mặt nước, vươn tay nắm chặt tay anh rồi kéo mạnh.
Đối phương mượn lực kéo của y, chậm rãi khoe ra đuôi cá, nửa thân trên nổi lên khỏi mặt nước.
Lên khỏi mặt nước, Huyên Hiểu Đông mới phát hiện thật ra hai mắt giao nhân có màu vàng, nhưng do quá nhu hòa nên dưới ánh mặt trời nhìn như sắc vàng của mật ong.
Mái tóc dài như hải tảo và phần vẩy trên đuôi cá cũng là màu vàng nhạt, vây tai màu xanh nhạt giống như một chiếc quạt nhỏ xòe ra bên tai.
Trên trán có đeo dây ngọc trai, lông mi dài và dày, cánh môi tái nhợt.
Cổ và cánh tay đều đeo vòng tay và vòng cổ trân châu tinh xảo, làn da nhợt nhạt, trơn bóng như ngọc, bị ánh nắng rọi vào, cả người như phát sáng.
Anh nhìn về phía Huyên Hiểu Đông, "Xin hỏi có thể cho tôi ăn chút gì không?" Anh vươn tay ra, từ cánh tay tới bàn tay đều quấn một chuỗi ngọc trai óng ánh, "Tôi có thể dùng sợi ngọc trai này để đổi với cậu." Giọng nói của anh vô cùng dễ nghe, đây là thiên phú của giao nhân.
Quả nhiên giọng êm tai có thể mê hoặc được lý trí và lòng người, hơn nữa lại còn xinh đẹp như thế.
Huyên Hiểu Đông nghĩ thầm, lại hỏi: "Anh từ biển rộng tới đây bằng cách nào?"
Giao nhân khẽ mỉm cười, "Tôi xuôi dòng mà lên, cứ bơi mãi tới cuối thì bơi đến thác nước này, không còn sức, chỗ này cũng không có cá ăn được."
Huyên Hiểu Đông liếc nhìn đuôi cá của anh, "Anh có thể biến thành hai chân lên bờ không?"
Giao nhân lắc đầu, "Đuôi tôi đang bị thương, không thể hóa thành hai chân."
Huyên Hiểu Đông nghĩ ngợi rồi nói: "Vậy anh chờ tôi chút."
Y mở hai cánh, xách theo thùng nước rồi bay đi mất.
Giao nhân ngắm nhìn đôi cánh lực lưỡng mạnh mẽ kia, vẻ hờ hững trong mắt toát ra sự ngưỡng mộ.
Huyên Hiểu Đông đi không lâu đã trở lại, y bay trên không trung, tay xách ngược một cái đùi dê, tay còn lại đưa một bình sữa dê nóng cho anh.
Giao nhân nhận cái đùi dê kia trước, hơi ngẩn ra, phát hiện ra chiếc đùi này đã được nướng sơ, còn được phết mật ong và hạt tiêu khắp bề mặt, tỏa ra mùi thơm quyến rũ.
Thật ra anh đói chết rồi, nhưng vẫn chưa ăn ngay mà khăng khăng đưa chuỗi ngọc trai cho Huyên Hiểu Đông.
Huyên Hiểu Đông nhận lấy, không có chỗ cất, chỉ có thể quấn quanh cổ tay mình.
Y mặc sơ mi sợi đay và quần dài màu đen, sợi ngọc trai quấn quanh cổ tay trông rất chói mắt, nhìn qua là biết không phải thứ tầm thường.
Ánh mắt giao nhân dừng trên cổ tay trắng trẻo gầy gò một lúc, anh nhận lấy bình sữa dê, nhận ra cũng nóng quá, hèn gì đi lâu thế.
Anh khẽ mỉm cười, "Cảm ơn cậu, chỉ là tôi ăn sống cũng được...!Chủ yếu là do dưới thác nước này không có cá, tôi bơi tới đây cũng kiệt sức rồi."
Huyên Hiểu Đông hỏi: "Anh cần thuốc trị thương không?"
Giao nhân lắc đầu, uống một hớp sữa, cảm giác được dịch sữa ấm áp nhanh chóng chảy xuống dạ dày trống rỗng của mình, nhanh chóng xoa dịu anh.
Anh cắn một miếng đùi dê, nhận ra ở giữa vô cùng tái, thậm chí vẫn còn rỉ ra nước huyết, hiểu ra đây là sự quan tâm tới khẩu vị của mình, từ trước đến nay giao nhân luôn ăn đồ sống——Hơn nữa cái đùi dê này còn rất tươi, y mới đi săn sao? Quả nhiên là tinh linh rừng rậm am hiểu săn bắn, thế nhưng lại có đôi cánh thuộc về tinh linh bóng đêm, cùng với tóc đen và mắt đen.
Anh nói hai lần chuyện bản thân bơi tới đây kiệt sức, nhưng đối phương lại không truy hỏi tại sao anh phải làm một việc vô nghĩa như vậy.
Cho nên đương nhiên anh cũng không hỏi đối phương vì sao tinh linh rừng rậm lại có tướng mạo khác cùng bộ cánh đen thế này.
Nhưng trước nay tinh linh rừng rậm sống quần cư, y rời xa tập thể, có lẽ không ở được cùng bộ tộc.
Huyên Hiểu Đông lẳng lặng nhìn anh một lúc, quan sát anh ăn hết đùi dê mới hỏi: "Đủ chưa? Không đủ tôi săn thêm cái đùi khác."
Giao nhân mỉm cười, "Tôi ổn hơn nhiều rồi, cảm ơn cậu."
Huyên Hiểu Đông lại hỏi: "Thật ra không hợp khẩu vị anh lắm đúng không?"
Giao nhân ngẩn ra, đôi mắt nhìn về phía Huyên Hiểu Đông dịu dàng hơn một chút, "Tôi bị thương rất nghiêm trọng, với tôi ăn gì cũng như nhau cả."
Huyên Hiểu Đông hỏi anh: "Anh cần tôi dẫn anh trở về biển không?" Y có hai cánh, rất dễ dàng ôm lấy đối phương bay về biển khơi được.
Giao nhân nghĩ một lúc, "Tôi không biết nữa, để tôi suy nghĩ chút được chứ?"
Huyên Hiểu Đông gật đầu, "Được, ngày mai tôi hỏi lại anh."
Giao nhân lại nói: "Tôi tên Thịnh Vô Ngung."
Huyên Hiểu Đông gật đầu, "Huyên Hiểu Đông, tên tôi, vậy tôi đi trước." Căn nhà nhỏ của y còn chưa dọn xong đâu.
Sáng sớm hôm sau, Huyên Hiểu Đông xách một cái gùi tới đặt bên bờ, đứng bên hồ nước, lấy từ trong gùi ra một cái bình gốm.
Thịnh Vô Ngung trồi lên mặt nước cười với y, "Cậu đến rồi à?"
Huyên Hiểu Đông chỉ bình gốm, "Canh chim trĩ." Y lại lấy từ trong gùi ra hai cái bát cho anh, sau đó mở nắp bình gốm, mùi thơm của canh chim bay ra, ngửi ra được bên trong còn thả thêm nấm.
Thịnh Vô Ngung nằm nhoài lên tảng đá ven bờ, tò mò nhìn vào trong gùi, có cung tên, thỏ, anh đào, đủ các thứ linh tinh, phía trên cài một bó hoa, những nụ hoa lốm đốm màu hồng phấn, phiến lá mảnh vụn, dịu dàng như nước.
Huyên Hiểu Đông thấy anh nhìn, bèn đưa bó hoa kia cho anh, "Tặng anh, hái bừa trên đường." Y lại lấy ra một quả anh đào đặt bên cạnh bát canh.
Thịnh Vô Ngung nhận lấy bó hoa kia, ngửi một cái, chỉ ngửi được hương cỏ thoang thoảng.
Anh đặt hoa lên tảng đá nông rìa hồ nước, để cho cành hoa được ngâm trong nước, nhìn Huyên Hiểu Đông giúp mình đổ canh chim ra bát, lại đặt thêm cái thìa bên cạnh, ánh mắt anh toát lên ý cười, "Cảm ơn cậu."
Huyên Hiểu Đông thấy anh ngoan ngoãn uống canh chim, cũng không nói gì cả, chỉ bứt mấy loại rau dại ven bờ ném vào trong gùi.
Thịnh Vô Ngung hỏi: "Cậu rút mấy cái đó làm gì?"
Huyên Hiểu Đông nói: "Lá non này dùng để nấu canh cũng không tệ, đặc biệt là canh cá."
Thịnh Vô Ngung hỏi: "Còn anh đào kia thì sao? Cậu đào về cho người nhà ăn sao?"
Huyên Hiểu Đông nói: "Tôi sống một mình, tôi định dùng để ủ rượu."
Nét cười thấm ra từ đôi mắt Thịnh Vô Ngung, "Cậu sống ở gần đây sao? Hình như quanh đây không có thôn xóm tinh linh quần cư."
Huyên Hiểu Đông nói: "Ừm, bọn họ sống ở tít sâu trong rừng rậm cơ, tôi không thích quần cư."
Thịnh Vô Ngung gật đầu, "Tôi cũng thích thanh tĩnh, có thể cho tôi qua ở chỗ cậu một thời gian ngắn không? Tôi sẽ thanh toán chi phí cho cậu.
Vì một số nguyên nhân nên tôi muốn tránh người nhà và đám đông, yên tĩnh một chút..."
Huyên Hiểu Đông không hỏi nguyên nhân, chỉ nói: "Được thôi."
Thịnh Vô Ngung mỉm cười, "Cậu không sợ tôi là người xấu sao?"
Huyên Hiểu Đông nói: "Tôi nhận ra anh."
Nụ cười trên mặt Thịnh Vô Ngung cứng lại, "Hả?"
Huyên Hiểu Đông nói: "Ban đầu không nhận ra, sau đó anh nói đuôi cá của mình bị thương nên tôi nhớ ra.
Anh là tam hoàng tử của Hải vương, năm năm trước, Hải tộc, Vũ tộc và Tinh linh tộc liên thủ tiêu diệt Ma lửa, lúc đó tôi cũng ở đó.
Đuôi của anh là bị lửa địa ngục làm tổn thương phải không?"
Thịnh Vô Ngung trầm tư, "Cậu không thể vờ như không biết tôi sao?"
Huyên Hiểu Đông im lặng.
Thịnh Vô Ngung vẫn mỉm cười, "Ừ, lửa độc vẫn còn trong vết thương ở đuôi cá, ngày đêm âm ỉ.
Mấy ngày trước tôi đã nghĩ, cứ bơi đi, bơi tới khi nào sức tàn lực kiệt thì yên lặng rời khỏi thế gian này cũng rất tốt."
Nhưng anh không ngờ mình lại bơi đến nước sông ở cửa biển, anh cứ ngược dòng mà bơi, đến dưới thác nước, cuối cùng kiệt sức chìm xuống đáy hồ, nghĩ bụng nơi này cũng coi như một chốn tĩnh lặng đẹp đẽ, phù hợp để chìm vào giấc ngủ ngàn thu bình yên.
Nhưng khi anh nhìn xuyên qua nước chợt thấy một tinh linh cánh đen đang nhìn mình bằng đôi mắt đen láy, đặc biệt là hai tròng mắt trong veo, bỗng nhiên anh vươn tay ra.
Có lẽ trong thâm tâm anh vẫn chưa muốn chết, lúc lẳng lặng nằm im dưới đáy hồ, anh đã hi vọng gặp được người trước mặt, gọi anh dừng bước chân tiến về vương quốc của tử thần.
Tròng mắt Huyên Hiểu Đông hơi dao dộng, y nhỏ giọng hỏi: "Vết thương đau lắm phải không? Tôi...!biết một chút phép thuật chữa trị, hay anh thử xem sao?"
Thịnh Vô Ngung nói: "Không dùng, tinh linh thánh nữ tinh thông nhất phép thuật chữa trị ở Tinh linh tộc mấy người tôi cũng đã thử qua rồi, nghe nói chỉ cần người không chết thì có thể cứu sống được, dù vậy vẫn không có cách nào hoàn toàn loại trừ được lửa độc.
Giao nhân là băng, phép thuật có thuộc tính nước, lửa độc ở trong người lúc nào cũng rất thống khổ."
Từ trước đến nay anh chưa từng phơi bày sự đau đớn và mềm yếu của bản thân trước mặt cha mẹ anh em trong gia đình, nhưng trước mặt một người xa lạ vào giờ khắc này, anh lại thản nhiên thừa nhận mình đau đớn, cũng thản nhiên nói ra suy nghĩ muốn tìm cái chết của kẻ nhu nhược, anh cũng không biết mình đang chờ mong gì nữa.
Nhưng trông Huyên Hiểu Đông vẫn rất bình tĩnh, chỉ nói: "Được, anh chờ tôi một chút, tôi về chuẩn bị thùng nước cho anh."
Thịnh Vô Ngung nở nụ cười, "Được, tôi chờ cậu."
Huyên Hiểu Đông về nhà, đột nhiên cảm thấy rất phấn chấn, y bay đến chợ rừng.
Phiên chợ hôm nay rất đông người, không ít thần lùn(*) đang chào hàng với đủ các loại hàng hóa muôn màu muôn vẻ.
(*) Thần lùn giữ của (Gnome) là một nhân vật thần thoại trong văn hóa dân gian Bắc Âu.
Bể cá thì quá nhỏ, y chọn tới chọn lui vẫn không hài lòng, người bán bể cá là một thần lùn, gã cười nói: "Ngài nuôi cá lớn thế cơ á? To hơn nữa thì tôi kiến nghị ngài nên đào luôn ao hồ nuôi sẽ ổn hơn."
Huyên Hiểu Đông bừng tỉnh, "Đa tạ đã nhắc nhở." Sau khi nghĩ xong, việc lựa chọn bể cá tạm thời đã đơn giản hơn nhiều rồi.
Y không chọn loại bể trong suốt, bởi cảm thấy Thịnh Vô Ngung sẽ không thích bị người ta nhìn chòng chọc.
Y chỉ chọn một cái vạc gốm to nhất, đây là bể chứa nước dự bị khi hỏa hoạn được làm đồ trang trí bên ngoài cung điện quý tộc của Vũ tộc ở thành Thiên Không.
Y suy nghĩ, lại chọn thêm một cái bể cá thủy tinh trong suốt ba chân đặt vào bên trong vạc gốm, mua năm cân cá sống rồi thả vào trong bể.
Thần lùn có nước da màu xanh đậm thấy bán được bể cá to như vậy thì rất thỏa mãn, lắc cái tai nhọn cười tủm tỉm hỏi, "Xem ra cá ngài nuôi rất quý, có cần mua chút thức ăn cho cá không? Thức ăn cho cá ở chỗ tôi là tốt nhất đó."
Huyên Hiểu Đông lắc đầu, "Không...!Anh ấy rất yêu kiều."
Ngoại trừ mua vạc gốm, y còn mua vài chai rượu mật ong, một bao lớn đủ các loại hạt giống, một ít nông cụ, lại mua thêm vài đồ dùng hàng ngày và nguyên liệu nấu ăn, đều cất hết vào chiếc vạc gốm, sau đó buộc dây thừng, xách lên đập cánh bay về căn nhà gỗ nhỏ lưng chừng núi của mình.
Y nghĩ ngợi một hồi, bèn đặt vạc gốm xuống, đổ đầy nước trong vào trong đó, sau một phen bận rộn mới bay ra chỗ Thịnh Vô Ngung.
Hồ nước im phăng phắc, y bay đến mặt nước, không hiểu sao trong lòng hơi hoảng loạn, bèn gọi một tiếng: "Thịnh Vô Ngung?"
Rào rào rào, từ hồ sâu phía sau thác nước, Thịnh Vô Ngung đang nổi lên, mỉm cười với y từ xa.
Lúc này Huyên Hiểu Đông mới yên tâm bay qua, thấy anh dừng lại trước thác nước.
Nước sông trút xuống từ trên vách núi cao ngất, hùng vĩ như dải thiên hà rủ xuống nhân gian.
Dòng nước xiết dâng trào như mãnh hổ gầm thét, bọt nước văng tung tóe như châu như ngọc, vô số bọt trắng như tuyết hình thành vòng xoáy trên mặt nước.
Huyên Hiểu Đông ngước nhìn thác nước, nước văng ra khắp nơi, hàng vạn hàng nghìn bọt nước bao phủ trên không trung, giống như mưa bụi mịt mù.
Thịnh Vô Ngung nổi trên mặt nước, đuôi cá dựng thẳng, vai rộng eo thon, mái tóc vàng như hải tảo tung bay phần phật trong hơi nước, trong tay anh cầm một thanh tam xoa kích dài màu xanh, đưa ngang trước người, trông giống như vị thần đạp nước mà đến trong màn mưa.
Thác nước chảy rào rào vang vọng gây chấn động giữa sơn cốc, Huyên Hiểu Đông thấy Thịnh Vô Ngung bỗng nhiên dùng sức vung vũ khí lên, chém về phía thác nước kia.
"Rầm!"
Thác nước muôn trượng bỗng nhiên chảy ngược dòng, tạo thành kỳ quan vạn năm chưa từng thấy!
Dòng nước chảy ngược chiều gây chấn động lòng chảo, lực trào lên như ngàn cân, khí thế dồi dào, nguy nga tráng lệ.
Huyên Hiểu Đông vô thức rung động, nhớ lại hồi mình còn nhỏ có đi theo Lâm Nhược Phi tham gia một trận chiến đấu liên hợp, lúc đó y chủ yếu chỉ bay tới bay lui thám thính và truyền tin tức.
Khi đó y đã tận mắt chứng kiến cảnh Thịnh Vô Ngung vung tam xoa kích lên chiến đấu cùng Ma lửa trên mặt biển.
Tam hoàng tử của Hải vương Thịnh Vô Ngung trông đẹp như nữ thần, nhưng lại ẩn chứa sức mạnh hào hùng, để lại cho y ấn tượng sâu sắc.
Thác nước từ từ khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, Thịnh Vô Ngung nhắm mắt lại, nét mặt bình tĩnh nhưng lồng ngực lại phập phồng kịch liệt, tam xoa kích trong tay lóe thành tia sáng rồi biến mất.
Anh chậm rãi điều chỉnh hô hấp, mở mắt ra quay đầu lại nhìn về phía Huyên Hiểu Đông, "Lâu quá rồi không động thủ, sức chiến đấu kém hơn nhiều rồi."
Huyên Hiểu Đông nói: "Anh sẽ làm được thôi."
Y đã nhìn thấy chỗ bị thương của Thịnh Vô Ngung, có một vết thương đen đậm kéo dài từ lưng tới tận đuôi cá của anh.
Đó là vết bỏng do lửa ngầm của Ma lửa, nhất định anh rất đau, cho dù ở trong nước hay bất kỳ chỗ nào.
Nhưng sống lưng anh vẫn thẳng tắp, dáng vẻ tao nhã, tuyệt đối không mảy may bộc lộ sự mệt mỏi mềm yếu một chút nào.
Huyên Hiểu Đông hỏi anh: "Tôi chuẩn bị xong bể nước rồi, tôi đưa anh bay qua nhé?"
Thịnh Vô Ngung gật đầu, "Được."
Huyên Hiểu Đông nhích tới gần, Thịnh Vô Ngung vốn định thi triển phép thuật nổi, không ngờ động tác của Huyên Hiểu Đông lại quá nhanh nhẹn, vừa mới tới gần mà tay y đã vòng lấy eo anh, dứt khoát bế ngang anh dễ như trở bàn tay.
Anh còn chưa kịp phản ứng, người đã bị bế bay lên giữa không trung.
Anh kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn Huyên Hiểu Đông một tay vững vàng vòng ôm lấy eo mình, một tay nâng đuôi của anh lên, hai cánh y mở ra, bay lượn ổn định.
Cảm nhận được ánh mắt của anh, Huyên Hiểu Đông nhạy bén cúi đầu nhìn anh, "Có phải chạm vào miệng vết thương của anh không? Đau à?"
Quả thật y đã rất cẩn thận tránh vết thương của anh, thế nhưng từng giây từng phút vết thương ấy luôn đau đớn, Thịnh Vô Ngung lặng thinh chớp mắt một cái rồi mỉm cười, "Không sao đâu."
Tinh linh tóc đen trước mặt đang thay đổi từ thiếu niên thành thanh niên, nhưng từ trước đến nay tinh linh luôn trông có vẻ trẻ trung, tròng mắt trong veo, cánh tay mảnh khảnh gầy yếu thuộc về thiếu niên, hai tay và hai chân đều trông cực kỳ thon dài dẻo dai.
Đây cũng là cơ thể thường thấy của tinh linh, nhưng sức lực của tinh linh lại thua xa Vũ tộc và Hải tộc.
Thịnh Vô Ngung không ngờ đôi tay thế kia lại giàu sức mạnh như vậy, nên biết rằng giao nhân thân mang cả đuôi nên tương đối nặng, nhưng y lại có thể dễ dàng ôm anh mà bay lượn trên không trung, không thấy quá sức một chút nào.
Y dịu dàng và trân trọng ôm anh như vậy đấy.
Còn thể lực của anh đúng là không đủ để thi triển phép thuật nổi quá lâu, vì thế anh im lặng tiếp nhận ý tốt này.
Hai người về đến căn nhà nhỏ, Huyên Hiểu Đông dừng lại vững vàng bên cạnh vại nước, ngượng ngùng nói: "Đây là vại nước to nhất mà tôi mua được, để anh chịu ấm ức trước vậy, tôi sẽ đào một cái hồ ở bên cạnh cho anh sau."
Y cúi người xuống, đặt Thịnh Vô Ngung vào nước.
Thịnh Vô Ngung gác hai tay nằm nhoài lên thành vại nước, cười hỏi: "Cậu nghỉ ngơi ở đâu?"
Huyên Hiểu Đông chỉ vào gian phòng bên trong, hơi quẫn bách nói: "Chỉ mới thu dọn được hai gian ngoài này, chỗ này là bếp và phòng ăn, hơi đơn sơ.
Thật ra tôi cũng mới về, hai hôm nữa tôi thu dọn một gian phòng giúp anh."
Thịnh Vô Ngung đầy hứng thú, "Không sao, cậu từ đâu trở về?"
Vẻ mặt Huyên Hiểu Đông không được tự nhiên, "Rừng rậm Mộ Quang, thành chủ Mộ Quang là cha dượng của tôi...!Tháng trước ông ấy giúp tôi đặt một mối hôn sự, kết quả cô gái không đồng ý, từ hôn, trong nhà bèn bảo tôi ra ngoài tránh bão."
Thịnh Vô Ngung thấy vẻ mặt y không có gì khổ sở bi thương, "Cậu biết cô gái kia không?" Thành chủ Mộ Quang Lâm Nhược Phi sao? Anh nhớ mang máng hình như phần lớn Vũ tộc đều như vậy, người nào cũng vô cùng kiêu ngạo, nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, luôn cảm thấy huyết thống Vũ tộc của mình cực kỳ cao quý, sao có thể giúp đỡ một đứa con riêng có huyết thống thiên phú của tinh linh bóng đêm chứ, còn vì y mà giúp cưới một cô gái Vũ tộc?
Huyên Hiểu Đông lắc đầu, "Chỉ gặp một lần hôm ăn tiệc đính hôn."
Thịnh Vô Ngung cười, "Vậy cũng không có gì đáng tiếc cả, buổi tối ăn gì vậy?" Anh tò mò nhìn về phía bể cá bên cạnh, "Sao cậu nuôi nhiều cá thế?"
Huyên Hiểu Đông lại nói: "Đó là mua về làm thức ăn cho anh, sợ ban đêm anh đói bụng."
Thịnh Vô Ngung nở nụ cười, "Không tệ, cậu suy nghĩ rất chu đáo."
Huyên Hiểu Đông hỏi: "Buổi tối nướng thịt hươu cho anh ăn được không? Tôi làm bánh huyết hươu cho anh, là máu tươi, tay anh lạnh quá."
Vốn dĩ nhiệt độ của giao nhân đã luôn thấp hơn các sinh vật khác, ý cười trong đôi mắt Thịnh Vô Ngung gần như không giấu nổi nữa, nhưng anh cũng không sửa lại nhận định của y, "Được."
Huyên Hiểu Đông xoay người đi ra ngoài, không lâu sau bưng một bát máu hươu tới, đánh trứng vào khuấy đều lên, pha thêm các loại gia vị, cho vào lồng hấp, sau đó thái thịt hươu thành các miếng lớn, trộn lẫn với gia vị rồi đặt vào lò sưởi âm tường để nướng.
Kế tiếp là nhào bột, trộn nhân bánh.
Thịnh Vô Ngung vẫn luôn đầy hứng thú quan sát Huyên Hiểu Đông cho anh đào vào lọ, nghiền nát ra rồi cho mật ong vào ngâm cùng, sau đó bắt đầu gọt vỏ táo.
Anh hỏi: "Nhào bột để làm đồ ngọt sao?"
Huyên Hiểu Đông nói: "Bánh táo nhân anh đào, anh thích ăn ngọt không?"
Thịnh Vô Ngung nói: "Tôi sao cũng được."
Huyên Hiểu Đông lại gọt xong một quả táo đưa cho Thịnh Vô Ngung, "Anh ăn quả táo trước đi."
Thịnh Vô Ngung nhận lấy, cắn một miếng, đôi mắt cong cong, thuận miệng đùa giỡn, "Hóa ra thiên phú chữa trị của cậu dựa vào nấu nướng sao?"
Huyên Hiểu Đông ngẩn ra, sau đó chần chừ nói: "Không phải, nấu nướng...!chỉ là nấu nướng bình thường thôi, tôi cũng chưa nghe ai nói làm đồ ăn có thể chữa trị hiệu quả." Y vô cùng đắn đo mà suy nghĩ, chẳng lẽ kiến thức của mình nông cạn quá sao? Chẳng lẽ lại có hiệu quả như vậy với giao nhân của Hải tộc ư?
Thịnh Vô Ngung thấy y coi là thật, bật cười bảo: "Tôi đùa thôi."
Huyên Hiểu Đông khẽ giọng nói: "Buổi tối để tôi trị liệu giúp anh thử xem."
Thật ra Thịnh Vô Ngung không tin tưởng lắm khả năng chữa trị của y, dù sao anh cũng đã thất vọng quá nhiều lần, nhưng lại không muốn từ chối khiến y thất vọng, "Được rồi."
Bên trong lớp vỏ bánh xốp giòn được nhồi đầy nhân táo và anh đào, mềm mại thơm phức, trong vị ngọt lại xen lẫn vị chua, vô cùng ngon miệng.
Thịt hươu nướng tái năm phần, tươi và ngon.
Bánh huyết hươu hấp mềm thơm, phía trên còn rắc vụn ruốc, hương vị cực ổn áp.
Ngoài ra còn có canh vây cá đỏ, phong vị độc đáo được kết hợp từ các loại gia vị, ngon tuyệt cú mèo.
Thịnh Vô Ngung ăn đến là vui vẻ, thân phận anh cao quý, những món từng ăn vừa tinh tế vừa phức tạp, nhưng có vẻ những món được tinh linh tóc đen trước mặt nấu này, dường như lại càng có tư có vị đặc biệt hơn.
Sau khi ăn no, Thịnh Vô Ngung lười biếng co mình chìm xuống làm tổ trong góc vại nước, nhắm mắt ngủ.
Qua làn nước có thể nghe thấy Huyên Hiểu Đông đang ở bên ngoài cần cù dọn dẹp nhà bếp, quét tước, cọ rửa, nhưng trong nhà bếp lại yên tĩnh.
Huyên Hiểu Đông đi tới bên vại nước, vỗ nhẹ lên thành vại, "Tôi trị liệu cho anh nhé?"
Thịnh Vô Ngung trồi lên khỏi mặt nước, uể oải nói: "Được rồi."
Huyên Hiểu Đông hỏi: "Nằm ghế trúc ngoài nhà có được không? Ánh trăng rất sáng, trong nhà tối quá."
Thịnh Vô Ngung nói: "Được."
Huyên Hiểu Đông vươn tay bế anh, lần này Thịnh Vô Ngung đã có chuẩn bị, nhưng đang ướt sũng bị y bế lên từ trong nước, lại còn giống như bế trẻ con khiến anh vẫn cảm thấy hơi lúng túng.
Cũng may Huyên Hiểu Đông đi rất nhanh, cẩn thận từng li từng tí đặt anh nằm úp sấp lên ghế trúc sạch sẽ rộng rãi.
Trên ghế nằm còn được lót đệm và gối vải cá mập mềm mại trơn tuột, vải cá mập không thấm nước, vô cùng bền, bởi vậy cực kỳ đắt giá.
Tơ tằm tinh linh nuôi cũng được coi là mỏng nhẹ, nhưng quá dễ rách——Xem ra thành chủ đối xử với cậu ấy cũng không tệ lắm ha?
Thịnh Vô Ngung nằm xuống, cảm thấy thoải mái, đường cong lưng tuyệt đẹp phô bày dưới ánh trăng.
Huyên Hiểu Đông vươn tay ra, nhẹ nhàng đặt lên lưng anh, dường như đang chạm tay lên thứ gì yếu ớt dễ vỡ vậy, cảm nhận được sự trơn mịn lạ thường từ da thịt anh, cũng mát lạnh khiến người ta kinh ngạc.
Bàn tay y chậm rãi trượt tới gần vết thương.
Nơi đó cực kỳ nhạy cảm, chạm vào là có cảm giác đau đớn như bị thiêu đốt, nhưng Thịnh Vô Ngung nhắm mắt lại không nhúc nhích, hình như đã ngủ thiếp đi rồi.
Sau đó xúc cảm dịu dàng mát lạnh bỗng nhiên xuất hiện ở phần eo vẫn luôn phải chịu đựng sự tàn sát bừa bãi của lửa độc, lành lạnh, mềm mại.
Cảm giác ấy lan thẳng từ cột sống lên đến sau não, Thịnh Vô Ngung nhất thời chưa kịp phản ứng, toàn thân run rẩy, lông tơ cả người như dựng đứng lên, đến cả vây đuôi nhạy cảm cũng phạch một tiếng xòe ra.
Anh đột nhiên mở mắt ra, hơi rướn phần thân trên trần trụi, quay đầu nhìn lại eo mình, nhìn thấy trong tay tinh linh tóc đen đang ngưng tụ một quầng sáng bạc, giống như ánh trăng đang dịu dàng bao phủ lên vết thương cháy sém.
Tay còn lại của y ấn lên lưng anh, nhưng ánh mắt y vẫn nhìn chăm chú lên vết thương ở phần eo, "Đừng lộn xộn, tôi không thể phân tâm."
"..."
Thịnh Vô Ngung lòng tràn đầy hỗn loạn hoang mang nằm về, đây là quy luật gì vậy? Nghe nói thuật chữa trị của tinh linh thánh nữ là mạnh nhất, nhưng trị liệu cho anh lại không có tác dụng gì.
Tại sao thuật chữa trị của tinh linh bóng đêm này lại có tác dụng với lửa độc của anh?
Thịnh Vô Ngung nằm nhoài người ra phía trước chốc lát, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Thuật chữa trị của tinh linh thánh nữ không giống với thuật chữa trị của cậu sao?"
Huyên Hiểu Đông hết sức chuyên chú chữa trị, một lúc lâu sau mới chậm chạp nói: "Thiên phú chữa trị của tinh linh rừng rậm là sức mạnh tự nhiên do cây mẹ tinh linh ban tặng.
Trước đây tôi cũng lờ mờ cảm thấy thuật chữa trị của tôi và của mẹ tôi không giống nhau lắm, sau đó tìm hiểu mới biết, hóa ra thuật chữa trị của tinh linh bóng đêm thuộc về năng lượng của ánh trăng."
Từ nhỏ y đã nhận ra thuật chữa trị của mình khác với của mẹ và hai em, cho nên y quyết định không dùng thuật chữa trị trước mặt Lộ Tiểu Trúc.
Lộ Tiểu Trúc vốn dĩ cũng không thích y, lại không biết y có huyết thống toàn bộ thiên phú, chỉ tưởng rằng y thức tỉnh mỗi thiên phú trồng trọt và bắn cung.
Còn Lâm Nhược Phi biết sơ sơ y có chút thiên phú chữa trị, nhưng cũng tưởng rằng y không am hiểu.
Thịnh Vô Ngung: "Sao tôi chưa từng nghe nói tinh linh bóng đêm có thuật chữa trị?"
Huyên Hiểu Đông thản nhiên nói: "Tôi cũng phải tìm kiếm ở thư viện rất lâu mới tìm được chút tài liệu, sau khi tinh linh bóng đêm sa đọa, có lẽ đã đánh mất năng lượng ánh trăng."
Thịnh Vô Ngung mê mẩn, "Cậu làm thế nào để thức tỉnh được huyết mạch thiên phú của tổ tiên xa?"
Huyên Hiểu Đông nói: "Tôi có huyết mạch toàn bộ thiên phú."
Thịnh Vô Ngung: "...Cậu có thể không cần nói thật với tôi." Điều này hiển nhiên là một bí mật hết sức kinh khủng, bỗng nhiên anh hiểu ra vì sao thành chủ Mộ Quang giữ lại đứa con riêng này, đồng thời còn giúp y cưới hỏi.
Một tinh linh được trời ban cho toàn bộ thiên phú, cưới một cô gái Vũ tộc sẽ giúp tái sinh ra một thế hệ Vũ tộc sở hữu toàn bộ thiên phú nữa, đúng là một ý định phi phàm.
Tinh linh tóc đen này, ấy vậy mà cứ hờ hững chẳng chút bận tâm nói ra bí mật liên quan đến an nguy của bản thân trước mặt anh.
Huyên Hiểu Đông khẽ mỉm cười, không lên tiếng, chỉ càng chuyên tâm trị liệu.
Qua một khắc, ánh trăng sáng trong tay từ từ biến mất, trên trán Huyên Hiểu Đông cũng rịn ra lớp mồ hôi mỏng, y nhỏ giọng hỏi: "Anh bị thương quá nghiêm trọng, có lẽ cần phải chia ra chữa trị rất nhiều lần mới được."
Thịnh Vô Ngung nằm nhoài ra, buồn ngủ không mở mắt nổi, "Ừm...!Làm phiền cậu...!Tôi buồn ngủ quá, ngủ một lát..." Anh bị đau đớn giày vò quá lâu, đã rất lâu rồi không được thật sự nghỉ ngơi.
Dưới ánh trăng, từng mảng từng mảng vẩy cá trên đuôi Thịnh Vô Ngung quý giá như bảo thạch, tỏa ánh sáng vàng óng lộng lẫy.
Da thịt bả vai và bờ lưng trắng nõn trơn nhẵn, vòng tay nạm ngọc trai quý giá điểm xuyết trên cánh tay anh.
Nửa bên mặt anh vùi trong gối, lông mi vừa dày vừa dài che mất sườn mặt, tóc ướt nhẹp xõa ra chen lẫn với ngọc trai.
Cặp vây tai nhô ra khỏi mái tóc màu vàng nhạt giống như hải tảo, vừa yếu đuối lại vừa mỹ lệ.
Huyên Hiểu Đông nhẹ nhàng kéo chăn vải cá mập, phủ lên lưng Thịnh Vô Ngung, đến cả đuôi cũng giúp anh đắp kín lại.
Y đi tới cầm cuốc, quan sát lại nơi buổi sáng đã xem thử, bắt đầu đào một cái ao.
Cuốc nện vào trong đất phát ra âm thanh vừa trầm ổn vừa nhịp nhàng.
Thịnh Vô Ngung mơ màng nghe thấy, lờ mờ cũng biết Huyên Hiểu Đông hình như đang đào đất.
Anh vẫn còn tồn tại lý trí hơi muốn vùng vẫy theo bản năng, lông mi rung rung muốn mở to mắt, nghĩ ngợi lung tung, đào đất làm gì đấy? Để trồng rau sao?
Đuôi cá vô lực vỗ vỗ, cơn buồn ngủ chiến thắng tất cả, anh ngủ say sưa trong tiếng cuốc đất..