Nông Trường Lưng Chừng Núi


Cuối cùng mưa bão đã đến.
Từ nửa đêm, mưa đã nặng hạt rơi xuống dày đặc khắp nơi, Chử Nhược Chuyết vốn dĩ đã ngủ không ngon rồi, mơ màng nghe thấy tiếng mưa gõ lên mái ngói thì tỉnh lại.

Hắn nằm trên giường nghe tiếng gió rít gào phía xa, giống như trong rất nhiều diễn biến của phim tài liệu về thảm họa, sức mạnh của thiên nhiên quá khủng bố, không thể kháng cự, đào núi lấp sông, cuốn phăng cả mặt biển, phá hủy tất cả mọi thứ.
Vì những điều này nên nỗi sợ hãi của mọi người mới biến thành điều khoản "bất khả kháng" trên hợp đồng.
Áp lực giảm bớt ban ngày giờ lại dâng lên trong lòng một lần nữa.
Hắn tưởng tượng vùng đất trồng đầy chuối tiêu hồng đang kết trái của mình sẽ bị tàn phá sạch sành sanh chỉ trong một cơn lốc, thậm chí là bị nhổ tận gốc, hủy diệt thành bột mịn.
Ông nội thất vọng, cha mẹ lạnh nhạt, anh em họ chế nhạo.
Bản thân mình sống mấy chục năm nay giống như một câu chuyện cười, không còn gì khác, một cuộc đời ăn hại, đến cả hợp đồng đơn giản nhất cũng không xét duyệt, thậm chí còn không tìm một luật sư chuyên nghiệp, chỉ có bản thân tự xem qua một lần là thấy được rồi——Mà bản thân hắn khi đó đang làm gì chứ?
Chương Bách...!Trông cậu ta rất thành thạo và chuyên nghiệp, còn đảm bảo đi đảm bảo lại không có vấn đề gì, mà đúng là những cây chuối tiêu đã lớn rất khỏe mạnh từ đất.

Những siêu thị lớn và các doanh nghiệp chọn mua cũng đều phải tốn rất nhiều tâm tư mới tìm được, khi còn bé hắn gọi bác gọi chú, cho nên lúc hắn đến tìm, người ta cũng vì lợi ích của nhà họ Chử nên mới thoải mái ký hợp đồng.
Lúc đó Chương Bách vô cùng hưng phấn, nhìn hắn bằng đôi mắt sáng long lanh, vô cùng sùng bái, "Quả nhiên nhà họ Chử khác hẳn, em gặp được quý nhân rồi! Em có thể trả hết tất cả các khoản nợ cờ bạc của bố em! Sau này anh có gì dặn dò thì cứ gọi cho em! Đến lúc đó Nữu Nữu nhà em nhận anh làm cha nuôi được không? Anh là quý nhân của cả gia đình em!"
Hắn ngây ngất trong niềm vui sướng được cho đi và cứu rỗi, lại thêm tất cả mọi chuyện cũng rất thuận lợi.

Thậm chí mấy ông chú bác còn đích thân gọi điện, khen dự án này của hắn có triển vọng, hắn phơi phới đắm chìm trong niềm hi vọng tương lai được mùa.
Lúc đó Chương Bách cũng dạt dào cõi lòng mơ ước được lên kế hoạch tương lai cùng hắn, có tiền thì phải mở rộng hơn thế nào, cậu ta dự định mua nhà ở đâu, mua xe gì, tương lai cho con học trường nào, học ở khu nào ra sao...
Vì sao tại thời điểm mấu chốt lại bất chợt nói di cư? Nhận tiền hoa hồng xong còn bỗng nhiên mất liên lạc.
Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn, nhưng cuối cùng hắn vẫn cười khổ, trách người khác có tác dụng gì không? Rõ ràng đây là vấn đề của bản thân hắn, hợp đồng cũng là do hắn ký, không nghiêm túc xem xét tính toán thì còn đổ trách nhiệm cho ai đây?
Cả trăm suy nghĩ liên hoàn nảy sinh trong đầu khiến Chử Nhược Chuyết càng trằn trọc trở mình, bên ngoài sấm sét thi nhau xuất hiện, gió lớn thét gào, còn trong lòng hắn cũng bị tiếng gió thổi ào ào làm cho nguội lạnh.
Nhất thời bi phẫn, nhất thời oán hận, nhất thời bản thân hối hận, sau đó cái bụng vô thức kêu lên rột rột.
Mấy hôm nay ban ngày hắn đều ăn ít, buổi tối lại không ngủ được nên cuối cùng bụng dạ cũng không chịu nổi, trỗi dậy tạo phản.

Một khi ý thức được thì cơn đói sẽ trở nên cồn cào, phá hủy tất cả ý chí của hắn.
Chử Nhược Chuyết xoay người xuống giường, mặc áo ngủ quần soóc, nhìn vườn rau ướt nhẹp nhuốm mưa sa gió giật bên ngoài, hàng nghìn giọt mưa giống như mũi tên bắn vào.

Phía đối diện là nhà bếp le lói ánh đèn, hình như là đèn trong bể cá, hắn định đi đến tủ lạnh xem thử còn mấy thứ Thanh Đoàn bánh hấp gì gì khác không——Hắn nhớ hôm qua có thấy lò vi sóng, hắn chỉ biết dùng cái đó, ờm, trứng gà thôi cũng được, ít nhất ở nước ngoài hắn đã học được cách dùng lò vi sóng để làm món trứng hấp đơn giản nhất.
Chử Nhược Chuyết đóng kín cửa, đi ngang qua hiên nhà, chợt phát hiện đây là một khuôn viên rất tiện để đi lại, kể cả trời mưa thì cũng có thể đi dưới hiên nhà để vào mỗi phòng, nhà bếp mà không cần bung dù.
Thật sự căn nhà này có bố cục khá độc đáo, không giống những căn nhà nhỏ xây bừa bãi ở nông thôn.
Hắn vừa suy nghĩ miên man vừa đi đến nhà bếp, còn chưa vào đã ngửi thấy mùi hương cướp hồn người khác dễ như bẻ cành cây khô.
Chử Nhược Chuyết ra sức nuốt nước bọt, trong nháy mắt cả người bỗng thấy phấn chấn hẳn lên, hắn vào phòng bếp, quả nhiên trước mặt kính của bể cá to, một bóng người cao lớn đang khom người ngắm cá bên trong.

Hắn mừng rỡ nói: "Cậu cũng chưa ngủ à? Đúng lúc quá đúng lúc quá! Đói bụng chết mất, ban đầu không định làm phiền cậu đâu, không ngờ trùng hợp cậu cũng chưa ngủ, cậu đang làm món gì đấy? Thơm quá! Thịt lợn sao?"
Huyên Hiểu Đông quay đầu lại cười với hắn, "Chỉ là ép mỡ lợn thôi, tôi định làm bánh bao vào sáng mai, trộn một ít mỡ lợn vào bột, bánh bao sẽ nở phồng ra trắng như tuyết, hương vị cũng ngon."
Chử Nhược Chuyết thèm dỏ dãi tự đi tới mở nắp nồi ra, mùi thơm đậm đà của mỡ lợn lại một lần nữa tràn ra, hắn liến thoắng, "Tôi thích ăn tóp mỡ, để lại một ít cho tôi ăn đi, rắc thêm tí muối tiêu là được!"
Huyên Hiểu Đông thấy hắn gấp như khỉ, cười lấy bát sứ to và đũa, quả nhiên trong chảo dầu có mấy miếng tóp mỡ được rán vàng ruộm, sau đó y lấy lọ muối tiêu trên tủ bát rắc lên trên, "Tôi tưởng mấy người như anh thích ăn đồ ngọt, hơn nữa điều kiện nhà anh tốt như vậy cũng ăn tóp mỡ sao?"
Chử Nhược Chuyết cười nói: "Cậu không biết đâu, trước đây gia đình tôi nghèo lắm, ông cụ nhà tôi từng ngồi tù, bị người ta tố cáo bôi nhọ, nói ông ấy lợi dụng chức vụ tham ô, biển thủ tài sản, điều tra hơn một năm luôn bị giam giữ, bị thẩm vấn rất nhiều lần.

Sau đó thay đổi chánh án, xử phúc thẩm lại, phân tích kỹ hơn, trả lại sự trong sạch cho ông ấy, chỉ là có vài khâu không đúng quy tắc——Nếu làm đúng luật thì chuyện không giải quyết được! Sau đó ông ấy được giảm án, sau khi ra tù phải mất nhiều năm thì tài sản mới được trả lại cho gia đình tôi.

Hồi tôi còn bé, ông nội tôi mới ra tù, cả gia đình phải chen chúc nhau sống trong một khu nhà bé tí."
Chử Nhược Chuyết cũng không sợ nóng, ăn liền mấy miếng tóp mỡ, cái bụng đang đói meo cũng tạm bớt cồn cào.

Hắn tiếp tục chìm vào câu chuyện dang dở, "Cái sân đó vô cùng nhỏ, chỉ có thể ăn cùng nhóm chú bác, người lớn thường xuyên nấu mỡ lợn, cả sân ngập tràn mùi hương đó luôn.

Khi ấy tôi còn nhỏ, nhưng lại ham ăn, những người khác đều thích ăn ngọt, chỉ có tôi thích ăn mặn.

Bình thường người lớn sẽ không làm món mặn cho riêng mình tôi, chỉ có ông nội thường xuyên bảo người ta làm, sau đó gọi tôi tới ăn, ầy."
Huyên Hiểu Đông: "Ông cụ rất tốt với anh."
Chử Nhược Chuyết cảm khái: "Khi ông ấy ngồi tù, bà nội làm ầm lên đòi ly dị, rồi thì ly hôn thật.

Sau khi ông ra ngoài thì cưới tiếp, bà ấy là một giáo viên, tính tình không tệ, còn sinh được một cô nhỏ, nhỏ tuổi hơn cả tôi.

Hồi đó nghèo khổ, mấy chú bác không vui, trong sân suốt ngày vang lên tiếng mắng chửi.

Sau đó nữa thì nhà nước trả lại tài sản, bà nội lại lâm bệnh nặng, hai chân không đi được, lúc nào cũng cần người chăm sóc.

Ông nội tôi lên tiếng, bố mẹ tôi đưa bà nội về——Cho nên trong nhà có hai bà, mỗi người có một cô con gái, mặc dù ở riêng nhưng quan hệ vẫn khá gần gũi, ôi."
Huyên Hiểu Đông mở tủ lạnh, ôm mấy quả cà chua ra ngoài, "Ông nội anh đúng là người trọng tình nghĩa, làm miến tiết vịt cho anh nhé? Chiều tối tôi giết vịt vẫn còn giữ lại tiết, thịt vừa có thể làm nhân bánh bao vừa có thể nấu canh, ừm, còn có củ cải chua.

Bây giờ nửa đêm canh ba rồi, anh ăn ít mỡ lợn thôi, đừng ăn nhiều quá kẻo không tiêu hóa được."
Chử Nhược Chuyết nói: "Đúng, ông nội tôi là một người nhân nghĩa, bị anh em tống vào tù xong ra ngoài vẫn ôm tôi nói, làm người phải có tình, phải chính trực, không thẹn với lòng là được...!Miến được, không phiền quá chứ? Sao muộn vậy rồi mà cậu chưa ngủ?"
Huyên Hiểu Đông nói: "Nuôi cá rồng đỏ đẻ trứng cần chăm sóc kỹ, loài cá này rất hung dữ, phải cẩn thận." Y thành thạo thái từng miếng tiết vịt, mở nồi, sau khi bỏ hành gừng tỏi thì cho tiết vịt vào xào cùng thịt băm một lúc, lấy củ cải chua ra đĩa, mùi chua riêng biệt tỏa ra trong nháy mắt.
Chử Nhược Chuyết thèm chảy nước miếng, "Chà, người có thể nuôi được cá rồng sinh sôi nảy nở được cũng không nhiều, cậu thật sự rất giỏi đấy.

Nghe nói loài cá này giúp chấn hưng thịnh vượng, hay là cậu bán cho tôi một con đi, nếu lần này tai qua nạn khỏi, tôi nhất định sẽ chăm sóc chú cá này cẩn thận."
Huyên Hiểu Đông nhanh nhẹn rắc hạt tiêu vào nồi, cầm chai "nước suối lạnh" rót vào trong nồi, đợi sau khi nước sôi thì bỏ thêm miến, cười nói: "Được, cho anh giá ưu đãi, 80 ngàn tệ(*), tôi chọn cho anh con có màu đẹp nhất."
(*) Gần 290 triệu VND.
Chử Nhược Chuyết hít một hơi thật sâu, "Xem ra cuộc sống của cậu không tệ, chỉ là không phải con cá này được bán với giá mấy trăm ngàn tệ sao? Con nào xịn hơn tôi nghe nói có thể bán với giá hơn triệu luôn, cậu bán dễ dàng thế này thì thiệt lắm đấy."
Huyên Hiểu Đông nói: "Cũng có người quen bán cá đến tìm tôi mua rồi bán lại cho khách khác bên ngoài, đừng lo, bình thường đều bán với giá 180 ngàn tệ(*) một con, mỗi năm họ cũng chỉ mua mấy con thôi, giá bán quá cao, khách lại đông, cứ dăm ba bữa là lại có người đến xử lý và chuyển bể cho cá, rồi thì gọi điện hỏi màu sắc không đúng phải làm sao, phiền lắm."
(*) Hơn 650 triệu VND.
Chử Nhược Chuyết mỉm cười, "Cậu thế này là chặn miệng tôi trước đó hả, sợ tôi làm phiền sao? Tôi biết cậu rất thích sự yên tĩnh rồi."
Huyên Hiểu Đông cười, "Nói thật với anh, những người mua cá của tôi rồi chuyền tay nhau bán đều là vì lợi nhuận cả.

Giá tôi bán không đắt, cho dù cá không được nuôi tốt thì cũng đừng làm phiền tôi chứ.

Khách mua cá của tôi cứ như đến vì số mệnh vậy, quá sốt sắng.

Cá mất sức sống, cá tụt vảy, cá không chịu ăn, ngày nào cũng đến làm phiền tôi, cứ như thể họ trói buộc số phận của mình vào con cá này vậy.

Tôi sợ nhất là kiểu khách này, lỡ có làm chết cá thì cứ như cha mẹ mình mất, chuyện này không có gì hay cả.

Cá là cá, cá rồng có bản tính hung dữ nhưng lại rất dễ nuôi tốt, cá không được nuôi tốt chỉ có một nguyên nhân, là do người nuôi không chú tâm thôi."
Y đổ miến tiết vịt trong nồi ra bát, rắc rau thơm lên, bê ra ngoài đặt lên bàn, mùi hương thơm ngon nóng hổi phả vào mặt.
Chử Nhược Chuyết hít sâu một hơi, cầm đũa bắt đầu ăn, nước canh chua cay và miến trượt xuống dạ dày, tiết vịt mềm nhạt, vị thịt chua cay ngon miệng, nước canh trong veo nồng vị tiêu.

Bão vẫn cứ càn quét bừa bãi ở nơi xa, Chử Nhược Chuyết ấm bụng rồi thì thả lỏng ra.

Hắn nhìn về phía Huyên Hiểu Đông, tay áo sơ mi vải lanh của y được xắn lên, khoe ra cánh tay săn chắc, y đang chăm chú cho thêm gì đó vào bể cá, ánh sáng mờ lấp loáng trong bể hắt lên những đường nét trên khuôn mặt, càng tăng thêm vẻ anh tuấn lạ thường.
Chử Nhược Chuyết nheo mắt lại, dựa ra sau ghế bành, trong lòng vô cùng tiếc nuối.

Người sở hữu diện mạo đẹp một cách gây sự chú ý thế này, nếu thật sự cùng hắn đến câu lạc bộ Bích Bồ, chỉ sợ chưa đến một tháng đã bị quý bà giàu có nào đó vừa ý, đúng là nên ở lại thôn quê thanh tĩnh này thì hơn.

Hắn vừa suy nghĩ vừa nói: "Cố gắng chọn giúp tôi một con, cậu định chọn con nào cho tôi?"
Huyên Hiểu Đông đảo mắt nhìn hắn, cười nói: "Ngọn đuốc pha lê đi, con này được nuôi tốt nhất."
Chử Nhược Chuyết vừa nghe tên là biết màu sắc nhất định rất tươi rõ, vội vàng nói: "Giá kia là cậu nhường tôi, tôi không thể trắng trợn chiếm lợi của cậu được, để tôi gửi cậu hai mươi vạn tệ."
Huyên Hiểu Đông không nhịn cười nổi, "Vốn dĩ tôi còn lo lắng cho anh." Còn có tâm tình mua cá, xem ra con nhà giàu vẫn có sự khác biệt, người khác được ăn cả ngã về không, chỉ sợ những lúc thế này đã sợ hãi lắm rồi.
Chử Nhược Chuyết xoa mặt, hiểu ý của y, "Tôi biết, nhất định cậu đang nghĩ thầm lũ nhà giàu bọn tôi đang lỗ hơn mấy trăm triệu tệ mà vẫn còn có thể vung tiền như rác mua cá, không bận tâm gì trong lòng đúng không?"
Huyên Hiểu Đông nói: "Không phải mang ý chế giễu như anh nói, nếu bề trên gia đình anh đã muốn cho các anh trải nghiệm rèn luyện thì dĩ nhiên sẽ bồi thường nổi, có thể học thêm được gì đó cũng tốt."
Chử Nhược Chuyết nhỏ giọng nói: "Lỗ vốn quả thật không bị tổn thương lắm, chỉ là sức lực như bị rút cạn đi ấy, cậu hiểu không? Một khi sức lực biến mất, tôi cảm thấy mình không còn chí khí gì nữa."
Hắn cười, nụ cười xen lẫn vẻ mỉa mai, "Sau này chỉ có thể yên tâm làm một công tử bột, ăn chơi chè chén——Chắc cậu không biết, thật ra từ bao đời nay gia đình chúng tôi đã có câu nói, không sợ lang thang, nhậu nhét chơi bời, xe sang rượu ngon, tiền mất bao nhiêu cũng có giới hạn.

Ngược lại, chỉ sợ những kẻ chí lớn nhưng tài mọn, khăng khăng dùng tài sản trong nhà mang đi gây dựng sự nghiệp, cuối cùng thất bại thảm hại đến mức tài sản tích góp mấy đời cũng không đủ để bù lỗ."
"Nhà tôi ấy, nằm ườn ra sống phóng túng thì không lo, bây giờ nhìn lại mới thấy đúng là tôi có chí lớn nhưng tài mọn, thật ra nên tự biết mình, người có phúc thì không cần vội." Hắn chua xót cười nói.
Huyên Hiểu Đông lấy một hộp sữa và một cái ly từ tủ lạnh ra, quay nóng bằng lò vi sóng rồi đưa sữa cho hắn, nhẹ giọng nói: "Anh nghỉ ngơi sớm đi được không? Sáng mai ra thăm ruộng là được, người ta thường nói người có phúc không bao giờ rơi vào cảnh vô phúc, có lẽ không sao đâu, chỉ là thời vận không đủ, sang năm khôi phục lại là được."
Chử Nhược Chuyết uống cạn một hơi hết sữa bò ấm, "Má nó, trước đây ông đây đến Las Vegas đánh bạc cũng chưa từng thấy kích động thế này."
________________
Chú thích của editor:

Tóp mỡ

Miến tiết vịt

Bánh mướp

Củ cải chua.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui