Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển


Các thái y có y thuật cao cũng không chẩn ra bệnh, nhưng chỉ chốc lát sau bệnh tình của tiểu Hoàng tử đã ổn định lại.

Hoàng hậu nương nương vẫn cảm thấy không yên tâm, quyết định giữ Dư Tiểu Thảo ở lại cung Cảnh Dương mấy ngày, chờ sau khi tiểu Hoàng tử khỏi hẳn mới xuất cung.

Trong lòng nàng, tuy Dư Tiểu Thảo tuổi nhỏ nhưng lại rất có kinh nghiệm đối với một số bệnh khó chữa.Giống như chuyện trúng độc lần này cũng vậy, toàn bộ thái y của Thái y viện gần như đều được điều động hết, vậy mà vẫn không thể nghiên cứu ra bệnh gì.

Người ta vừa tới, chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra không phải trúng độc mà bị trùng kiết lỵ.

Khả năng theo chuyên môn, có lẽ người ta cũng tương đối thành thạo trong việc chữa trị cho trẻ em!Người của ngự thiện phòng sợ bóng sợ gió một hồi, vì bị Hoàng hậu nương nương gán cho tội âm mưu cùng với mấy vị phi tử, cuối cùng cũng có thể âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nếu tiểu Hoàng tử thực sự xảy ra chuyện gì không hay, kẻ hứng chịu tai ương đầu tiên sẽ là mấy người bọn họ đó! Tuy nói bọn họ không thẹn với lương tâm, nhưng nếu bị Hoàng hậu nương nương ghi hận, sau này bọn họ còn có thể có những ngày tháng tốt đẹp nữa sao?Sau khi bệnh tình của con trai ổn định, Chu Quân Phàm ở bắt đầu ra tay điều tra rõ nguyên do phát bệnh.

Tiểu nha đầu Dư gia nói, triệu chứng về đường ruột chỉ bắt đầu xuất hiện sau mười hai canh giờ.

Vậy là một ngày trước...!Hình như lúc đó Hoàng nhi xuất cung, đến nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu nương nương - Mạnh phủ.Gọi người của Mạnh phủ tới hỏi biết được khi tiểu Hoàng tử ở Mạnh phủ, cháu trai của Hoàng hậu nương nương là Mạnh Thư Hoàn dẫn cậu bé đi chơi hội chùa một vòng, đã ăn không ít đồ ăn vặt ven đường.

Ngày thường Mạnh Thư Hoàn theo võ sư trong nhà luyện công phu, thể chất tương đối tốt cho nên về đến nhà chỉ chạy vào nhà cầu hai lần thì đã không sao.

Ngày thường tiểu Hoàng tử được chăm sóc quá kỹ lưỡng cho nên sau khi trở về thì ngã bệnh!Bởi vì là sai lầm của cháu trai mình, cho nên tuy Hoàng hậu nương nương rất đau lòng con trai nhưng cũng không giáng tội Mạnh gia.

Ca ca của Hoàng hậu nương nương, cũng chính là cha của Mạnh Thư Hoàn hung hăng đánh con trai một trận, phạt quỳ trong từ đường nhịn đói hai ngày.


Cuối cùng, lão thái thái trong phủ đau lòng cho cháu trai, thay cậu bé cầu xin, chuyện này mới được cho qua.Từ đó về sau, mỗi lần tiểu Hoàng tử giá lâm Mạnh phủ, trên dưới Mạnh phủ lại phải tiếp đãi trong nơm nớp lo sợ.

Đặc biệt khi đưa đồ ăn vào đều phải trải qua kiểm tra đi kiểm tra lại mới dám trình đến trước mặt tiểu Hoàng tử.Chu Quân Phàm cảm thấy Hoàng nhi cũng đã năm tuổi, cứ nuôi ở bên cạnh Hoàng hậu nương nương được bảo vệ quá kỹ càng, tương lai làm vua của một nước, không thể lớn lên trong tay đàn bà.

Vì thế, sau khi tiểu Hoàng tử khỏi bệnh thì dọn vào cung Chung Túy ở bên cạnh.

Hơn nữa còn mời hai cận vệ giỏi quyền cước công phu dạy cậu bé một chút công phu cường thân kiện thể.

Vì bồi dưỡng thêm hứng thú cho tiểu Hoàng tử, hắn còn tìm thêm mấy người bạn tuổi tương đương cậu bé đến cùng luyện công phu.

Đây vốn là chuyện sau này!Giờ nói đến Dư Tiểu Thảo bị giữ lại trong cung.

Sau khi đưa tiễn mẹ nuôi, nàng uể oải đi theo sau lưng cung nữ Xuân Hồng được Hoàng hậu nương nương phái tới đây hầu hạ nàng.

Chu Tuấn Dương cho rằng nàng không quen hoàn cảnh trong cung, vội nói: "Đừng lo lắng! Ngươi là khách quý của Hoàng hậu nương nương.

Nếu trong cung có người dám qua loa với ngươi, cứ việc nói với gia.

Gia thay ngươi đòi công đạo với Hoàng thượng!"Cung nữ Xuân Hồng kinh ngạc liếc mắt nhìn Dương Quận vương một cái.


Vị Quận vương nổi tiếng mặt lạnh trong kinh này vậy mà lại có một mặt quan tâm như vậy.

Nhìn lại Dư Tiểu Thảo vóc người chưa trưởng thành, còn gần như một đứa trẻ bên cạnh, suy đoán: Thì ra Dương Quận vương thích kiểu này...!Tuổi tác không khỏi cũng quá nhỏ rồi!Trong mắt Dư Tiểu Thảo chứa đầy cảm kích, nàng gật đầu một cái, nói: "Đa tạ tiểu Quận vương! Bệnh tình của tiểu Hoàng tử đã ổn định, gần như ngày mai sẽ có thể tỉnh lại! Chờ cậu bé khỏe lại, ta có thể xuất cung...!Xuân Hồng tỷ tỷ, không biết trong cung có loại tiểu viện hoang phế, mọc đầy cỏ dại hay không!"Xuân Hồng dừng bước chân, kỳ quái nhìn nàng, hỏi: "Dư cô nương, cô hỏi nơi như vậy để làm gì? Nô tỳ cả gan khuyên ngài một câu, chuyện trong nội viện hoàng cung vẫn nên ít hỏi thăm thì tốt hơn!"Dương Quận vương cũng rất khó hiểu: "Tiểu Thảo, ngươi tìm viện mọc đầy cỏ dại là có dụng ý gì?"Dư Tiểu Thảo cười cười, nói: "Ta nhớ tới một phương thuốc phụ trợ trị liệu trùng kiết lỵ, cần một loại rau dại thường thấy.

Nếu ở viện mọc đầy cỏ dại, rất có thể có loại rau dại này.

Cho nên mới hỏi như vậy!"Xuân Hồng là cung nữ đắc lực nhất bên cạnh Hoàng hậu nương nương.

Nàng ta vừa nghe muốn tìm một loại thuốc có ích cho bệnh tình của tiểu Toàng tử, tất nhiên không dám trì hoãn, lập tức nói: "Dư cô nương, để nô tỳ đi bẩm báo Hoàng hậu nương nương, cầm thẻ bài đến rồi mang ngài đi!"Chỉ cần có thể trợ giúp đối cho bệnh tình của tiểu Hoàng tử, Hoàng hậu nương nương không gì không đồng ý.

Xuân Hồng lĩnh thẻ bài, đưa Dư Tiểu Thảo đi thẳng về phía tây bắc, càng đi càng hẻo lánh, càng đi càng hoang vắng.

Từ khi khai quốc tới nay, mấy năm liên tục chinh chiến, quốc khố trống rỗng, nào có tiền sửa chữa cung điện.

Đại Minh vẫn tiếp tục sử dụng Hoàng cung cũ của tiền triều.

Bởi vì hậu cung không có nhiều phi tần cho nên rất nhiều cung điện đều bỏ trống, nhưng vẫn để lại thái giám cung nữ quét tước.

Nhưng càng đi về phía bắc, bóng người có thể nhìn thấy càng ngày càng ít, đến bây giờ tựa như không thể nhìn thấy được mấy bóng người."Xuân Hồng tỷ tỷ, chúng ta đang đi đâu vậy?" Dư Tiểu Thảo thấy trong khe hở gạch dưới chân mọc cỏ dại càng ngày càng nhiều, những tiểu viện gần đó cũng càng ngày càng đổ nát.

Thì ra trong hoàng cung còn có một mặt rách nát như vậy!Chu Tuấn Dương nhẹ giọng nói: "Phía trước chính là lãnh cung của tiền triều! Thái thượng hoàng và Hoàng thượng nhân từ, lãnh cung hoang phế nhiều năm như vậy vẫn luôn không người ở..."Xuân Hồng tìm lão thái giám trông giữ lãnh cung mở khóa đồng rỉ sét loang lổ, đẩy cửa ra, trước mắt nơi nơi đều là cỏ dại mọc cao đến tận eo, phòng ở cũ nát đã sụp xuống một nửa, bên kia cũng lung lay sắp đổ.


Nhìn qua còn cho rằng bọn họ vừa đi vào bên trong một mảnh phế tích nữa!Chu Tuấn Dương nhổ một cây cỏ to mập từ trong đám cỏ dại, khua khua để xua đuổi chuột rắn sâu kiến trong bụi cỏ.

Dư Tiểu Thảo gian nan đi theo phía sau hắn, nỗ lực tìm kiếm trong đám cỏ dại.

Xuân Hồng nhìn dạng vẻ rách nát của lãnh cung, thầm dựng tóc gáy, chỉ đưa Dư Tiểu Thảo đến cửa lãnh cung thì đã dừng bước.Cũng may, rau sam Dư Tiểu Thảo cần vốn không phải một loại cỏ dại hiếm gặp.

Chỉ trong chốc lát, nàng đã tìm ra được rau sam trong đám cỏ dại, mau chóng đào lên.

Bây giờ sắc trời đã dần dần mờ tối, lãnh cung cũng không phải nơi tốt lành gì, nghe nói có rất nhiều phi tần chết oan...Dưới sự trợ giúp của Chu Tuấn Dương, không tới hai khắc, Dư Tiểu Thảo đã đào được đủ số lượng rau sam cần dùng.

Trở lại cung Cảnh Dương, nàng lại thỉnh cầu Hoàng hậu nương nương xin đường mía, nói là cần để làm thuốc! Nếu là thuốc cho tiểu Hoàng tử uống, tất nhiên sẽ phải trải qua sự thẩm tra của thái y.

Dư Tiểu Thảo làm đường viên rau sam, phối hợp nguyên liệu rất đơn giản, ngoại trừ rau sam thì chính là đường mía.Rau sam là một loại rau dại thường gặp bên ngoài, có tác dụng giải nhiệt, tiêu sưng, lợi tràng, giải độc thông xối.

Kiếp trước đứa trẻ nhà hàng xóm bị trúng độc trùng kiết lỵ, ngoài uống thuốc bệnh viện kê cho, nhà họ còn tra được phương thuốc đường viên rau sam đơn giản này trên mạng.

Nghe nói, rau sam có tác dụng kháng khuẩn, có tác dụng ức chế rõ rệt đối với khuẩn que kiết lỵ.Dù sao ăn rau sam và đường mía cũng không thể chết người, nàng tạm thời thử một chút xem sao! Tin tưởng có nước linh thạch nàng, công hiệu tuyệt đối hiệu nghiệm!Dư Tiểu Thảo dựa theo tỉ lệ 5:1:1, rửa rau sam trước, thêm nước linh thạch sau đó đun sôi, lại cho thêm đường mía chế thành một khối đường.

Sau đó cắt khối đường thành những viên nhỏ nặng khoảng ba gam.Lúc đường viên rau sam trình lên trước mặt Hoàng hậu nương nương, nàng ấy nhìn những viên đường có màu sắc không được đẹp cho lắm, hoài nghi hỏi: "Loại đường viên này thật sự có thể trị được bệnh của Hoàng nhi?"Dư Tiểu Thảo cười nói: "Hoàng hậu nương nương, ngài yên tâm đi! Loại đường viên này rất có ích cho bệnh của tiểu Hoàng tử.

Hơn nữa hương vị ngọt ngào, tiểu Hoàng tử càng dễ uống hơn.

Nếu ngài cảm thấy không bảo đảm, có thể cho uống cùng với thuốc các thái y đã dùng, sẽ không có bất kỳ tác dụng phụ gì!"Người của Thái y viện mở miệng nói: "Nương nương, quả thật rau sam rất có ích cho bệnh về đường ruột, đặc biệt là trùng kiết lỵ.


Theo dân gian, có thể coi rau sam như rau dại để ăn!"Nếu dân chúng có thể coi rau sam như rau dại để ăn, vậy khẳng định nó không có độc tính gì.

Hoàng hậu nương nương cứ yên lòng, hỏi cẩn thận rồi liều dùng loại đường viên này.Dư Tiểu Thảo dò hỏi tuổi tác của tiểu Hoàng tử, suy tư một lát, nói: "Một ngày cho uống hai đến ba lần, mỗi lần ba viên đường.

Dùng bảy ngày thì bệnh của tiểu Hoàng tử có thể gần như khỏi hẳn."Đúng lúc này, một giọng nói to lớn vang dội truyền đến từ cửa cung: "Tiểu Hãn Văn thế nào? Chắt trai ngoan của gia, thái gia gia tới thăm con! Những kẻ hầu hạ tiểu Hoàng tử đã cho thằng bé ăn cái gì chứ? Sao có thể khiến chắt trai ngoan của gia bị bệnh nặng như vậy?"Hoàng hậu nương nương nghe được giọng nói này, vội vàng đứng lên, đi nghênh đón thỉnh tội: "Hoàng gia gia, là tôn tức không chăm sóc chu toàn, khiến Hoàng nhi phải chịu tội lớn như vậy.

Hoàng gia gia, xin ngài trách phạt!"Thái thượng hoàng Chu Hoài Dung nhìn dáng vẻ tiều tụy của Hoàng hậu nương nương, thở dài, nói: "Đứng lên đi! Bệnh trên người con, đau trong lòng mẹ, hai ngày nay con vất vả rồi.

Bệnh của Tiểu Hãn Văn đã đỡ hơn chưa? Thái y nói như thế nào?"Hoàng hậu nương nương tỉ mỉ kể lại bệnh tình và tình huống trị liệu của tiểu Hoàng tử cho Thái thượng hoàng nghe.

Nghe được tiểu Hoàng tử đã không còn gì đáng ngại, trái tim treo lơ lửng của Chu Hoài Dung cuối cùng mới có thể thả xuống."Ơ? Tiểu nha đầu này...!Không phải con gái Dư gia ở thôn Đông Sơn sao? Cuối cùng cũng chịu tới Kinh thành rồi sao? Hôm nay làm món ngon gì? Cho gia nếm thử chút..." Vừa nói, Thái thượng hoàng vừa cầm lấy một viên đường trong mâm Dư Tiểu Thảo đang bưng nhét vào trong miệng mình."Ừm...!Rất ngọt.

Chỉ là so với điểm tâm trong cung vẫn còn thiếu chút lão luyện! Hoàng hậu, con gọi con bé tiến cung, sẽ không chỉ vì làm mấy viên đường này chứ?" Khi nói chuyện, Thái thượng hoàng lại bóp viên đường khác, nhai ngấu nghiến.Hoàng hậu nương nương dở khóc dở cười, chần chờ một lát, nhắc nhở nói: "Hoàng gia gia, đó là thuốc đường Dư cô nương làm cho Hãn Văn.

Có thể trị trùng kiết lỵ..."Thái thượng hoàng vừa nghe, vô cùng xấu hổ, ông lại coi thuốc của cháu trai như kẹo mà ăn.

Ông giả vờ ho khan vài tiếng, trừng mắt nhìn Dư Tiểu Thảo đang im lặng bất động một cái, nói: "Tiểu nha đầu nhà ngươi, sao lại không nhắc nhở gia một tiếng?"Nhìn gương mặt của Thái thượng hoàng, Dư Tiểu Thảo không nói nên lời.

Đám người Hoàng gia này, sao lại chạy đến tụ tập ở Đường Cổ? Đầu tiên là "Thế tử Tĩnh Vương" biến thành Hoàng thượng, bây giờ Ngũ gia lại bại lộ thân phận Thái thượng hoàng.Nghe Thái thượng hoàng nói xong, Dư Tiểu Thảo tỏ vẻ nằm không cũng trúng đạn.

Ngài ra tay quá nhanh, không phải sao? Người ta chưa kịp nhắc nhở, mấy viên đường đã bị ngài ăn hết rồi.

May mắn ông cụ đã lớn tuổi như vậy mà răng miệng vẫn còn rất tốt!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận