Nông Viên Tự Cẩm

Vừa nói, không cần người khác hầu hạ, tự cầm đũa lên, gắp củ cải giòn, bỏ vào trong bát… Một bát cháo nhanh chóng vào bụng, bà ấy còn chưa cảm thấy no, lại để cho người hầu múc thêm một bát nữa. Những món ăn khác trên bàn cũng nếm thử vài miếng. Nhưng mà, ăn nhiều nhất vẫn là củ cải ngọt giòn ngon miệng.

Lão thái gia Chu gia thì yêu rượu đậu sâu sắc. Ông cụ mỗi ngày đều uống vài chén, trong rượu đậu nhàn nhạt mùi thơm, hơi hơi cay, kích thích nụ vị giác* khiến cho ông muốn ngừng cũng không ngừng được.

(*)Nụ vị giác: khí quan cảm thụ của vị giác, phân bố trên mặt lưỡi, dùng để phân biệt mùi vị.

Những người khác trong nhà cũng khen không dứt miệng hai món ăn kia. Chu Tử Húc lộ ra biểu cảm tràn đầy đắc ý, đột nhiên nghĩ tới cô bé tuy quần áo cũ nát nhưng còn chói mắt hơn những tiểu thư nhà giàu kia, nói với Chu lão thái gia: “Tổ phụ, món ăn này ăn ngon chứ?”

Chu lão thái gia cầm lên một cái màn thầu, gắp một gắp rượu đậu để lên phía trên, à ừ cắn một miếng, híp mắt nói: “Ngon…”

“Tổ phụ, nếu như lúc dọn đồ ăn nguội lên ở Trân Hưởng lâu, tặng thêm mấy đĩa thức ăn nhỏ thơm ngon như vậy, người nghĩ khách có thích hay không?” Khi ở trong quán đồ ăn, cô bé thuận miệng nói một câu như vậy, khiến cho người làm ăn như hắn xúc động trong lòng.

Đôi mắt híp của Chu lão thái gia bỗng nhiên trợn lên, ông cụ đặt đũa xuống, vuốt chòm râu trên cằm, gật đầu vui vẻ nói: “Húc Nhi, tổ phụ quả nhiên không nhìn lầm con. Con đúng là giống lão nhị… Cách này có thể làm, vậy giao cho con đó!”

Bàn tay của Chu Tử Phương nắm chặt lại ở dưới bàn, móng tay ghim vào trong thịt nhưng lại không cảm thấy đau đớn, trên mặt còn phải cố gắng duy trì nụ cười nhàn nhạt: “Tổ phụ, Húc đệ đúng là không lên tiếng thì thôi, đã lên tiếng sẽ khiến người khác kinh ngạc! Trong người Chu gia chúng ta đều chảy dòng máu như vậy.”

Nhưng trong lòng hắn ta không ngừng ghi hận, dù bản thân cố gắng thế nào, dù làm được bao nhiêu mối làm ăn tốt, ở trong lòng tổ phụ vẫn không thể so được với vị trí cháu đích tôn của con vợ cả.

Tuy tổ phụ khen hắn ta có đầu óc làm ăn, có thiên phú kinh doanh, nhưng chỉ chia cho hắn ta một ít chuyện làm ăn nhỏ. Chu Tử Húc chẳng qua chỉ là một đứa trẻ không hiểu chuyện, nói ra một đề nghị trung quy trung củ*, vậy mà tổ phụ định trá hình để cho hắn xử lý việc làm ăn của Chu gia. Làm sao hắn ta có thể phục được chứ?

(*) Trung quy trung củ: phù hợp quy củ, không có gì đặc biệt, thậm chí tương đối cứng nhắc, câu nệ. Thường mang hàm nghĩa xấu.

Chu gia là nhà giàu số một trấn Đường Cổ, có người vui có người buồn. Tiểu Thảo vẫn như thường lệ nấu đồ kho mang đi bán, người trong nhà bận rộn đến sứt đầu mẻ trán.

Từ sau khi Trương thị tới làm loạn cầm đi công thức nấu đồ kho, ngày hôm sau đã chạy tới chợ mua một cái đầu heo to, ruột già heo và dạ dày heo, tự mình về nhà nấu thử.

Ruột già heo và dạ dày heo vừa bẩn vừa thối, Trương thị đương nhiên không muốn tự tay làm, bà ta lấy lí do tay bà ta còn phải thêu đồ cưới cho con gái đợi gả đi, nên nhiệm vụ này đương nhiên là rơi xuống đầu Lý thị.

Lý thị này, ăn ngon lười biếng miệng hay lảm nhảm, có chỗ nào là người làm được việc? Nếu như có thể bán được tiền, rơi vào túi nàng ta thì tốt, nhưng thu nhập trong nhà đều là Trương thị cầm, nàng ta đương nhiên không có động lực làm rồi.

Bóp mũi, dùng nước sôi rửa sạch những thứ dơ bẩn trong ruột già, lại dùng nước sạch tùy tiện rửa vài lần cho xong việc. Lông trên đầu heo cũng không nhổ sạch sẽ, lông tai và tạp vật cũng không rửa sạch, vứt luôn vào trong nồi đun lên.

Trong quá trình kho, Trương thị tiếc gia vị tốn nhiều tiền, mỗi loại đều giảm một nửa, gia vị đắt tiền thì trực tiếp bỏ qua. Cứ như vậy, hương vị đồ ăn lại giảm đi vài phần.

Thịt đầu heo và ruột già kho xong, đã bốc lên một loại mùi khiến người khác buồn nôn, nói gì tới việc ăn! Trên mâm cơm bưng một đĩa thịt đầu heo kho, Dư lão đầu nếm cũng chưa nếm đã vỗ bàn quát: “Đây là đồ ăn người ăn sao? Mau bưng đi ném ra được bao xa thì ném! Mùi này còn để cho người khác ăn cơm không?”

Lão tam Dư Ba khó khăn lắm mới về nhà một lần, bị mùi của đầu heo kho xông lên mũi làm buồn nôn, ngay cả trứng gà cho hắn ăn thêm mỗi ngày cũng không ăn, ném đũa về phòng đóng cửa ầm ầm vang trời. Tiểu cô Dư Thải Điệp thì cầm một chút củ cải và bánh bột ngô ngồi xuống ăn trong sân.

Chỉ có Hắc Tử khứu giác và vị giác có vấn đề, ăn từng miếng thịt đầu heo béo mập như thơm ngon lắm. Nếu như Tiểu Thảo ở đây, nhất định sẽ cười thầm: Tên ngốc này chỉ cần là thịt, dù thối hơn phân người cũng có thể ăn!

Mua đầu heo mất mười văn tiền, và các loại gia vị khác, mất hai mươi ba mươi văn tiền. Nếu như vứt những thứ này đi, chẳng phải là vứt tiền trôi theo dòng nước sao?

Trương thị mặc kệ hết thảy, buổi chiều đã sớm mang đầu heo kho và ruột già kho bỏ vào giỏ, kéo Lý thị làm bạn cùng đi bến tàu.

“Đồ nhắm một văn tiền! Đồ kho Dư gia chính gốc! Vừa ngon vừa rẻ… Đại huynh đệ, mua một phần nếm thử một chút đi!” Lý thị dưới sự chỉ bảo của Trương thị, miễn cưỡng cười, lớn tiếng hét, trong lòng lại không muốn chút nào.

Nói cũng khéo, hôm nay công nhân ở chỗ đốc công Tôn không nhiều, công nhân ở bến tàu đã sớm đến chờ đồ nhắm một văn tiền của Tiểu Thảo. Nghe Lý thị hét to như vậy bèn vây quanh sôi nổi.

Lão Hác vẫn như cũ lấy ra hai văn tiền đưa ra, thuận miệng nói: “Cho ta hai phần cá nấu rượu kho mục… Sao hôm nay Tiểu Thảo không tới vậy?”

Cá nấu rượu kho mục? Trên mặt Lý thị cứng đờ. Trương thị lại nhanh tay nhanh chân thu tiền. nói: “Ngươi nói cháu gái ta à? Hôm nay có có chút chuyện… Đại huynh đệ, hôm nay không có cá nấu rượu, có thịt đầu heo và ruột già, có muốn mua không?”

“Muốn muốn! Vậy hai văn tiền thịt đầu heo, phải đầy đặn một chút nhé.” Lão Hác thích nhất thịt đầu heo, bình thường buổi chiều đều bán cá nấu rượu kho mục, hôm nay có thể mua được thịt đầu heo, khiến cho ông ta rất ngạc nhiên và mừng rỡ.

Nhận lấy túi giấy dầu Trương thị đưa, lão Hác ước lượng trong tay một cái, trong lòng thầm nhủ: Hôm nay lượng đồ kho có vẻ ít hơn bình thường. Nhưng mà đổi một cách nghĩ khác, đồ ăn ngon như vậy mới chỉ một văn tiền, ít một chút cũng không sao…

Lão Hác gấp không chờ nổi mà mở túi giấy dầu ra, không phải mùi hương thơm nồng như bình thường, một loại mùi quái dị xông vào mũi. Ông nhăn mày, dùng tay cầm lên một miếng, phát hiện lông heo phía trên diễu võ dương oai dựng đứng lên.

Đồ nhắm một văn tiền của Tiểu Thảo không những mùi thơm xông vào mũi, hương vị rất ngon, mấu chốt là sơ chế sạch sẽ. Lúc này, người ngu cũng phát hiện ra đồ kho này không bình thường.

Lão Hác cầm thịt đầu heo, một lần nữa chen vào trong đám người, xách lông trên miếng thịt lên, quơ quơ trước mặt Trương thị: “Vị thẩm thẩm này, ngươi chắc chắn đây là thịt đầu heo Tiểu Thảo tự tay kho chứ?”

“Đương… đương nhiên rồi! Mấy cái lông này có thể là sơ chế không cẩn thận, không thấy hết… Đại huynh đệ, ta đổi một phần khác cho ngươi nhé…” Trương thị cứng mặt cười xòa nói.

Lão Hác thấy bà ta ấp úng, trong lòng biết nhất định có điều gì đó khác thường, nên thả luôn miếng thịt kia vào trong túi giấy dầu, lại nhét vào trong tay Trương thị, nói: “Tự ngươi ngửi thử cái mùi này đi! Đồ nhắm một văn tiền của Tiểu Thảo, vừa mở túi giấy dầu ra mùi thơm đã xông vào mũi. Của ngươi thì sao, suýt chút nữa khiến người khác ghê tởm buồn nôn. Đây tuyệt đối không phải đồ Tiểu Thảo nấu! Đồ ăn này ta không cần nữa, trả tiền, trả tiền!”

Trương thị cầm tinh Tỳ Hưu, là người chỉ có vào không có ra, muốn bà ta trả lại tiền, làm gì có chuyện đó! Mặt bà ta run lên, đẩy túi giấy dầu lại, kêu lên chói tai: “Ngươi ăn đã ăn rồi còn bắt ta trả lại tiền! Coi là là lão phụ nhân dễ bắt nạt sao!”

Lúc này, bà ta đã bán được mười mấy phần đồ ăn, những người xung quanh thấy tình hình không đúng, thu lại tiền đồng trên tay, đứng ở một bên xem kịch.

Mấy người vừa mới mua đồ ăn, còn chưa mở túi giấy dầu ra, vội vàng yêu cầu nói: “Thẩm thẩm, đồ ăn vừa mới tới tay, ta còn chưa mở ra túi giấy dầu, có thể trả lại tiền chứ?”

Trương thị vốn dĩ thấy việc làm ăn của mình nhanh chóng như lửa cháy, lại bị làm loạn đến không thể kiêma tiền lời, còn muốn bà ta trả lại tiền, đương nhiên bà ta không trả. Bà ta nhéo đùi mình, giậm chân kêu trời kêu đất: “Tốt lắm! Các ngươi bắt nạt chúng ta là người già yếu và trẻ em, mua đồ còn không muốn trả tiền! Trời phạt, không sợ gặp báo ứng à?”

Lý thị cũng căng giọng kêu lên: “Chúng ta bán đồ ăn, các ngươi mua đến tay, ai biết có đụng tay đụng chân gì rồi không? Trả về thì chúng ta bán cho người khác thế nào được? Hàng hóa đã bán ra, nhất định không trả về!”

Lão Hác tức muốn hộc máu chỉ vào thịt đầu heo trong tay, nói: “Đồ ăn ngươi bán căn bản không thể ăn được! Trả lại tiền là điều hiển nhiên!”

“Hay cho trả tiền là điều hiển nhiên! Làm sao mà không ăn được? Ăn vào có thể độc chết người chắc? Ngươi ăn thử xem, nếu như chết vì độc, chúng ta trả tiền quan tài cho người!” Trương thị phát huy khả năng nói chuyện cay cú của mình lên mức cao nhất. Dù sao bà ta cũng là một bà già, không thể trêu chọc cũng không thể dây vào. Nếu như ông dám đụng đến một ngón tay bà ta, bà ta nhất định ăn vạ!

Lão Hác trợn trừng mắt, nắm tay nắm chặt, tiến lên một bước nói: “Lão thái thái ngươi sao lại vô lý như vậy? Đã không trả tiền lại còn rủa người khác chết!”

“Ôi chao! Muốn giết người kìa! Mọi người mau đến xem, một đám người cùng nhau bắt nạt lão bà ta này! Có còn người quản chuyện này không…” Trương thị bị ông trừng trong lòng rất e ngại, bà ta lui về sau hai bước, đặt mông ngồi dưới đất, vỗ đùi khóc to.

Lão Hác và những người liên can dở khóc dở cười. Đã bán đồ giả còn giả vờ có lí lẽ lắm ấy!

“Nãi nãi, người sao thế? Ai bắt nạt người?” Giọng nói của Tiểu Thảo từ sau lưng đám người truyền tới. Công nhân ở bến tàu nhường ra một con đường, nàng tay cầm giỏ, ung dung đi tới chỗ Trương thị.

Bị con cháu nhìn thấy bộ dạng la lối om sòm của mình, da mặt Trương thị còn chưa dày tới mức đó. Bà ta vội vàng đứng dậy, vỗ vỗ đất trên người, hợp tình hợp lý lớn tiếng nói: “Tiểu Thảo, ngươi đến đúng lúc lắm! Ngươi nói, ngươi có phải không muốn chúng ta cướp đi mối làm ăn của ngươi, cố ý giấu giếm, cho chúng ta công thức nấu ăn sai hay không? Bọn chúng nói đồ kho mùi vị không đúng, muốn đòi lại tiền!”

Tiểu Thảo nhìn một cái những khuôn mặt quen thuộc ở sau lưng, trong lòng đã hiểu ra phần nào. Nàng đi tới trước mặt Lão Hác, nhìn túi giấy dầu trong tay ông: “Lão Hác thúc, ta xem đồ kho trong tay thúc một chút nhé!”

Lão Hác mở túi đồ ăn ra đưa cho Tiểu Thảo, nói: “Tiểu Thảo, ngươi ngửi xem, thứ này bảo người khác ăn thế nào được!”

Tiểu Thảo bị mùi gay xông mũi kia làm cho nhăn mày, nhìn kỹ thịt đầu heo, quay lại nói với Trương thị: “Nãi nãi, trước khi kho đầu heo, phải cạo sạch lông trên đầu heo, moi sạch tạp vật ở tai, rồi ra sức rửa sạch sẽ. Rồi bổ đầu heo, lấy óc heo ra, ngâm ở trong nước, sau đó ngâm trong nước nóng ba mươi phút, mới có thể loại bỏ mùi lạ trên đầu heo. Ngươi nhìn thịt đầu heo của ngươi, lông ở phía trên vẫn còn, chính là lúc sơ chế đầu heo cố tình bỏ qua công đoạn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui