Nông Viên Tự Cẩm

Liễu thị vừa nghe hai cha con muốn đi Sơn Nam, nhất thời nóng nảy: “Tất cả đứng lại cho ta! Sau này không có sự đồng ý của ta không ai được vào núi cả!”

Sau khi Dư Hải gặp chuyện trong núi, Liễu thị nghe nói đến núi là biến sắc! Trước đây nghe nói trong núi sâu có mãnh thú, nhưng mà mười mấy năm qua nàng ấy gả đến Dư gia, hàng năm Dư Hải vào núi vô số lần, không nhiều lần gặp phải lợn rừng, chứ đừng nói đến các loại mãnh thú như hổ, sói…

Dư Hải bị gấu đen cắn bị thương đã để cho nàng cảm nhận rõ ràng sự hung hiểm của núi rừng, nàng suýt chút nữa mất đi người dựa vào ở kiếp này. Lòng nàng ấy có thể không sợ hãi sao? Cho nên, ai nói muốn vào núi, nàng sẽ nổi nóng với người đó!

Dư Tiểu Thảo thấy sắc mặt của mẹ cũng thay đổi, vội vàng trấn an nói: “Mẹ! Con không vào núi! Dọc theo chân núi có đường nhỏ đi qua Sơn Nam, tuy phải đi vòng hơi xa một chút, nhưng không có nguy hiểm đâu!”

“Không vào núi thật chứ?” Sau khi thấy Tiểu Thảo dùng sức gật đầu bảo đảm, Liễu thị mới thả lỏng: “Không vào núi thì được, hôm qua bắt được khá nhiều cá, đủ để nấu cá nấu rượu kho mục chiều nay mang đi bán. Để cho cha đi cùng con, mang nhiều lương khô một chút, đi vòng qua chân núi chỉ sợ đến tối cũng chưa về được!”

Dư Hàng nằm ở trên giường đất nghe vậy, giãy giụa muốn ngồi dậy, nhưng vì ngực đau nhức mà nhăn mặt. Tiểu Thảo thấy vậy vội đỡ cậu, lót chăn đệm sau lưng để cho cậu nửa nằm: “Ca, huynh đừng cử động, cần gì thì gọi mẹ giúp! Quan trọng nhất bây giờ là huynh hồi phục sức khỏe, đừng nghĩ những thứ linh tinh khác!”

“Tiểu muội, Tôn đại phu nói ta hồi phục rất nhanh, có ăn cá chuối hay không không có gì khác nhau cả! Sơn Nam quá xa, đừng đi! Nhà chúng ta có cá mà? Dùng cá đó nấu canh cũng rất tốt!” Dư Hàng không muốn người trong nhà vì cậu bôn ba vất vả nên cố gắng khuyên nhủ.

“Ca, huynh đừng lo lắng nữa! Nào, uống ngụm nước, ngủ một giấc đi. Ngủ sẽ giúp khôi phục thân thể!” Chuyện Dư Tiểu Thảo một khi đã quyết định, sao có thể vì dăm ba câu nói của cậu mà từ bỏ? Nàng cho Dư Hàng uống một cốc to nước linh thạch nồng độ cao.

Tiểu Bổ Thiên Thạch cũng nói, nước linh thạch uống nhiều không có hại gì, chỉ cần ngủ một giấc mà thôi. Đúng, nước linh thạch bị nàng coi như thuốc ngủ không có tác dụng phụ mà dùng!

Tiểu Bổ Thiên Thạch vừa nghe được đi Sơn Nam, lập tức phấn chấn tinh thần, Tây Sơn nó đã đi lượn một vòng, những nơi xa hơn nó còn chưa có cơ hội đi đâu.

Nó “Tạch” nhảy lên đầu vai Tiểu Thảo, hưng phấn dùng cái đầu vàng nho nhỏ cọ cọ khuôn mặt Tiểu Thảo: [Mang ta đi với, ta cũng muốn ra ngoài chơi!]

Dư Hàng thấy động tác mạng mẽ của con mèo nho nhỏ màu vàng không giống mèo con mới sinh ra một chút nào cả, nên thấy lạ hỏi: “Ơ? Con mèo xinh đẹp như vậy thật hiếm thấy, sao mà có được vậy?”

“Muội muội con nhặt được ở sau núi, có vẻ rất thông minh, nên giữ lại làm bạn với Nhóc Con!” Liễu thị vừa dọn dẹp nhà cửa vừa buồn cười nhìn động tác của Tiểu Thảo và chồng mình.

Dư Tiểu Thảo đang định thuyết phục cha mình nàng có thể tự đi Sơn Nam một mình, người thường nói: Bị thương gân cốt phải nghỉ ngơi một trăm ngày, chân của cha tuy mỗi ngày đều có Tiểu Bổ Thiên Thạch giúp đỡ trị liệu và bảo vệ sức khỏe, nhưng dù sao cũng là vết thương nặng, đường đi Sơn Nam không ngắn, còn phải đi đường núi, nàng thật sự không yêu tâm!

Dư Hải thương con gái như vậy, sao có thể yên tâm để một bé gái tám, chín tuổi như nàng đi Sơn Nam một mình chứ?

Trong lúc hai cha con còn đang giằng co, cửa nhà bị gõ mở ra, Triệu Hàm đeo cung tên, tay cầm dao săn đi từ ngoài cửa vào: “Chào buổi sáng Dư thúc! Tiểu Thảo không đi bến tàu bán đồ kho à!”

Dư Tiểu Thảo thấy Triệu Hàm khí vũ hiên ngang, ánh mắt sáng lên, chạy tới kéo tay cậu, nói với cha mình: “Cha, không phải người không yên tâm con đi một mình sao? Để Hàm ca đi cùng con đi! Đại phu Tôn nói chân của người vẫn phải nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa!”

Triệu Hàm nghe lý do Tiểu Thảo nói, cười nói: “Thật khéo, công tử nhà Tri phủ đại nhân phủ Tân Vệ cưới vợ, cần một cặp chim nhạn, Sơn Nam có một bãi lau sậy rộng lớn, lúc này chắc có chim nhạn bay từ phương bắc về nghỉ ngơi. Tiểu Thảo cũng đi Sơn Nam, vừa vặn tiện đường. Dư thúc, có ta đi cùng, thúc cứ yên tâm đi!”

Tiểu Thảo lại bỏ ra chút công sức thuyết phục, lại có Triệu Hàm ở cạnh ủng hộ, thật khó mới gạt được ý muốn đi cùng của Dư Hải. Trước khi đi, Dư Hải ngàn vạn dặn dò, vẫn là Liễu thị lên tiếng: “Cha nó à, chàng còn không để Thảo Nhi xuất phát, hôm nay có thể không về được đâu!” Chàng đầy bụng không yên tâm nhìn con gái đi xa.

Đi khỏi tầm mắt của cha, Tiểu Thảo thở dài một hơi, dưới ánh mắt buồn cười của Triệu Hàm, có chút ngượng ngùng nói: “Có người cha dính con như vậy cũng rất phiền toái!”

Triệu Hàm lại cười cười, nói: “Đó là Dư thúc quan tâm muội! Không nghĩ tới Dư thúc cao lớn thô kệch lại cẩn thận chăm sóc con như vậy!”

Dư Tiểu Thảo nhún vai, không nói gì nữa. Nàng đi theo Triệu Hàm, đi tới phía nam chân núi Tây Sơn, nơi đó là một bãi tha ma, cỏ dại mọc thành cụm, bia mộ san sát, thỉnh thoảng truyền tới tiếng kêu chu chéo của chó hoang.

Dư Tiểu Thảo khẩn trương bước đi, mắt nhìn thẳng, sợ nhìn thấy thứ gì xui xẻo. Trong lúc Triệu Hàm lơ đãng quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, chân mày nhíu chặt, bộ dạng khẩn trương như đối mặt với kẻ địch. Lúc này mới nhận ra Tiểu Thảo cũng chỉ là một bé gái tám, chín tuổi. Bình thường nàng làm việc, nói chuyện quá mức thành thục lão luyện, khiến người khác dễ xem nhẹ tuổi của nàng.

Triệu Hàm bước chậm lại vài bước, sóng vai đi cùng Tiểu Thảo. Tiểu Thảo còn chưa cao tới nách cậu, lại lần nữa nhắc nhở cậu, bé gái bên cạnh còn nhỏ tuổi và non nớt.

“Đừng sợ, chúng ta đi đường này tuy có hơi vắng lặng, nhưng sẽ không có hình ảnh phơi thây nơi hoang dã như muội tưởng tượng đâu. Nếu như muội sợ có thể nắm vạt áo ta này!” Triệu Hàm từ bảy tuổi đã chịu sự dạy dỗ không giống người khác, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tiểu Thảo là không tốt nên chỉ cúi đầu dặn dò.

Dư Tiểu Thảo trong lòng trợn mắt coi thường. Nắm vạt áo ngươi? Coi ta là đứa trẻ ba tuổi à! Bên trong ta là người sắp ba mươi tuổi rồi, còn không bằng một đứa nhóc mười hai mười ba tuổi như ngươi sao? Vì chứng mình mình không sợ, nàng cố ý bước lớn hơn.

Triệu Hàm nhắm mắt theo đuôi, đồng thời chú ý tiếng động xung quanh, bảo vệ người nho nhỏ bên cạnh mình.

Cũng may bãi tha ma không rộng, hai người rất nhanh đã đi đến dưới chân Nam Sơn.

“Nếu không thì chúng ta đi đường dưới chân núi đi?” Vượt qua ngọn núi cũng không tính là cao này, rất nhanh có thể đến nơi. Nếu như đi con đường dưới chân núi kia, phải đi quãng đường dài gấp đôi. Nếu như chỉ một mình Triệu Hàm, cậu nhất định sẽ chọn vượt núi băng đèo, nhưng phải suy xét tuổi và sức khỏe của Tiểu Thảo, cậu có chút do dự.

Dư Tiểu Thảo sớm đã quên lời dặn dò của Liễu thị, nàng ngẩng đầu nhìn ngọn núi trước mặt, cảm thấy cũng không cao lắm, hơn nữa một con đường núi uốn lượn ở giữa, chứng tỏ gần đây có không ít người lên núi, nên hào khí ngút trời gào lên một tiếng: “Đi! Lên núi!”

Vừa nói đã dẫn đầu đi lên núi, Triệu Hàm không biết làm sao, nắm chặt dao săn trong tay, theo sát phía sau.

Dư Tiểu Thảo vừa đi vừa quan sát phong cảnh hai bên sườn núi, thỉnh thoảng chui vào trong bụi cỏ, thả bẫy mà mình mang theo tới nơi thú săn hay đi lại.

Thấy bẫy thú trong tay Tiểu Thảo, Triệu Hàm đột nhiên nói: “Mỗi lần đi đặt bẫy cùng muội, tỷ lệ bẫy được con mồi sẽ cao hơn nhiều, tại sao vậy?”

Trước đây khi cậu đặt bẫy, mười cái có thể trúng hai ba cái đã là may mắn rồi. Nhưng khi đi cùng Tiểu Thảo đặt bẫy, tỷ lệ lại cao hơn, mười cái có khi được tận năm, sáu, có khi còn cao hơn! Đúng là khiến người khác cảm thấy khó hiểu!

Động tác trên tay Dư Tiểu Thảo dừng một chút, dẫu sao kiếp trước gần ba mươi năm ăn cơm khô cũng không phải ăn chùa. Nàng làm như không có chuyện gì nhìn Triệu Hàm, cười hì hì nói: “Còn có thể vì sao? Đương nhiên là vì nhân phẩm của ta tốt!”

Nhân phẩm tốt… Có liên quan gì tới thú săn đâu? Triệu Hàm cũng cảm thấy vấn đề mình hỏi có chút ấu trĩ, chắc chỉ là trùng hợp thôi!

Sau khi đặt xong bẫy mang theo, đường núi cũng dần cao lên, có nơi phải dùng cả tay chân bám vào để leo lên. Triệu Hàm đi trước mở đường, thỉnh thoảng chìa vỏ đao trong tay ra kéo Tiểu Thảo lên, như vậy sẽ tiết kiệm sức lực khi leo núi.

Tiểu Bổ Thiên Thạch biến thành con mèo nhỏ màu vàng, làm đầu tàu gương mẫu đi đầu tiên, khi thì chui vào lùm cây rậm rạp, khi thì nắm nhánh cây đánh đu, khi thì nhảy lên một tảng đá lớn… Đột nhiên, nó giống như bị người khác ấn nút dừng lại, ánh mắt lấp lánh nhìn vách đá cách đó không xa, cái mũi nhỏ nhẹ nhàng hít hít, cái đuôi không kìm được vẫy vẫy.

“Sao vậy, Bánh Trôi Nhỏ? Ngươi phát hiện cái gì à? “Dư Tiểu Thảo sớm chiều ở chung với Tiểu Bổ Thiên Thạch hơn nửa năm, đối với mỗi cử động của nó tuy không rõ như lòng bàn tay nhưng cũng biết được một hai. Nhìn biểu tình chuyên chú của nó, nhất định là có phát hiện.

[Linh khí, linh khí dày đặc! Còn dày hơn so với linh khí mà linh chi nhân sâm ở Đồng Nhân Đường tỏa ra! Trước mắt nhất định có sơn trân địa bảo!] Lỗ tai con mèo vàng nhỏ nháy nháy vài cái, lại vội vàng chạy về hướng vách đá kia.

“Bánh Trôi Nhỏ, từ từ đã!” Dư Tiểu Thảo rất tin tưởng năng lực cảm giác của Tiểu Bổ Thiên Thạch, đồ vật có thể khiến nó khẩn trương và kích động như vậy, nhất định không tầm thường. Dư Tiểu Thảo gạt bỏ cỏ dại mọc um tùm cao nửa người ra, cố sức leo lên trên.

“Cẩn thận!” Triệu Hàm nhanh tay lẹ mắt tóm lấy cánh tay Tiểu Thảo, kéo Tiểu Thảo suýt nữa đã ngã vào rãnh sâu bị che khuất sau bụi cỏ, “Nhìn dưới chân một chút! Cẩn thận bị ngã!”

“Cảm ơn Hàm ca! Bánh Trôi Nhỏ chạy sang bên kia rồi, ta phải tìm nó về!” Dư Tiểu Thảo vẫn còn sợ hãi, dưới sự giúp đỡ của Triệu Hàm vượt qua rãnh sâu kia, cẩn thận đi qua bụi cỏ.

Triệu Hàm đi trước mở đường, gặp phải khó khắn đều nhắc nhở nàng vài câu, cuối cùng vẫn không yên tâm nói: “Nếu không thì muội chờ ở chỗ này, ta đi tìm mèo của ngươi về, thế nào?”

Khóe miệng Dư Tiểu Thảo giật giật, thầm nghĩ: Ngươi thật sự nghĩ Tiểu Bổ Thiên Thạch là mèo con thật à, muốn bắt là bắt được chắc?

“Bánh Trôi Nhỏ sợ người lạ, ta sợ nó thấy huynh còn chạy xa hơn! Bánh Trôi Nhỏ dừng lại ở phía trước, vẫn là ta tự mình đi xem sao thôi!” Vách đá phía trước, trong một bụi cỏ xanh, con mèo vàng nhỏ phát sáng dưới ánh mắt trời, như viên kim cương vàng chui vào trong phỉ thúy vậy.

Chờ đến khi hai người vất vả vượt qua bụi cây, đi tới dưới vách đá đã nhìn thấy con mèo nhỏ đang cào móng, cố gắng đào một gốc thực vật trong bùn đất, từ xa nhìn giống như một con marmot* đang bận rộn đào đất vậy.

(*) Marmot: động vật có vú thuộc họ sóc, bộ gặm nhấm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui