Nông Viên Tự Cẩm

"Bây giờ nhiệt độ càng lúc càng ấm lên, đừng để trong thời gian quá lâu. Hôm nay ta mang vịt cho Chu tam thiếu ăn thử, nếu hắn cảm thấy ngon, thì mới nói chuyện hợp tác!” Dư Tiểu Thảo cười nhàn nhạt nói.

“Tốt, tốt! Thẩm cũng không chậm trễ thời gian của ngươi, đi sớm về sớm, thẩm chờ tin tốt của ngươi!” Trong lòng Mao thị rất ngạc nhiên, nhanh như vậy Tiểu Thảo đã nghĩ ra công thức nấu ăn mới, cũng mong ông chủ Trân Tu Lâu có thể nhìn trúng công thức nấu ăn của Tiểu Thảo, số vịt khó bán của nhà nàng ta có thể bán được giá cao.

Hai chị em vẫy tay chào Mao thị, đuổi con lừa nhỏ “Đi nào, đi nào!” đi ra cửa thôn.

“Ôi chao! Đây không phải hai khuê nữ sinh đôi nhà Đại Hải sao! Đi đâu thế? Nếu như đi thị trấn, cho đại nương đi nhờ một đoạn đường được không?” Giọng nói chua ngoa kì quái này khiến cho người nghe cảm thấy không thoải mái.

Tiểu Thảo tập trung tinh thần nhìn lại, hóa ra là Hùng thị bình thường vẫn hay chơi với Lý thị. Quả nhiên dáng người không phụ lòng họ của bà ta. Hùng thị này lưng hùm vai gấu, vừa đen vừa thô kệch, còn khó nhìn hơn cả gấu đen nữa!

Tục ngữ nói: Vật họp theo loài, như Hùng thị và Lý thị vậy, vừa lười vừa tham ăn, còn thường xuyên ba hoa sau lưng người khác. Vì chuyện này mà nhóm phụ nhân trong thôn gần như đều bị bà ta nói móc hết. Trừ Lý thị ra, toàn thôn Đông Sơn khó tìm được người thứ hai có thể nói chuyện với bà ta.

Tiểu Thảo thật sự không muốn cho bà ta đi nhờ, không chỉ bởi nhân phẩm của bà ta, chủ yếu vẫn sợ cân nặng hơn 100 cân của bà ta sẽ khiến Tiểu Hôi nhà nàng mệt chết.

Nhưng mà, người cùng thôn, nếu như không cho bà ta đi nhờ, lại sợ bà ta đi khắp nơi nói xấu nhà nàng. Tiểu Thảo nặn ra một nụ cười giả lả, nói: “Lưu gia bá mẫu, lên đây đi!”

Hùng thị ừ một tiếng, leo lên từ sau xe, động tác đó suýt chút nữa khiến cho Tiểu Hôi không thể đứng vững lên được. Tiểu Hôi rất có linh tính quay đầu lại nhìn kêu vài tiếng “be be” phản đối.

“Đây là con lừa sắp chết lần trước nhà ngươi mua à? Mạng lớn thật đấy, lại có thể qua khỏi! Nhưng mà có vẻ gầy, không được việc!” Hùng thị không nhìn lại cân nặng của mình mà lại chê con lừa nhà Tiểu Thảo không đủ khỏe, đúng là đủ cực phẩm.

Tiểu Liên nhanh nhẹn nói: “Con lừa khỏe mạnh gọi là lừa lớn phải tốn bao nhiêu bạc chứ? Lưu bá mẫu, ngươi cho chúng ta mượn bạc, chúng ta sẽ đổi một con lừa khác để kéo xe…”

“Khụ…” Hùng thị bị chặn đến nghẹn họng, dừng một chút nói: “Nếu ta có tiền để dành đã sớm mua một con, nhưng trong nhà lại không có xe, nếu không lúc về nhà mẹ đẻ có thể cưỡi!”

Tiểu Thảo nghĩ trong đầu: Với dáng người này của bà, đừng nói là lừa, ngay cả con ngựa khỏe nhất cũng chưa chắc đã chống đỡ được loại cân nặng bậc này!

Hùng thị lại nói tiếp: “Hơn nữa, nhà các ngươi bán đồ kho, lại bán rau, nhất định kiếm được không ít tiền! Trong thôn ai không biết lão nhị Dư gia bấu víu nhà giàu trên thị trấn, chỉ cần người ta tùy tiện chỉ tay cũng đủ cho các ngươi ăn dùng không hết rồi. Mua lừa còn cần mượn tiền của ta sao?”

Dư Tiểu Thảo không muốn để ý tới bà ta, lặng lẽ kéo áo Tiểu Liên, ám chỉ nàng ấy đừng đáp lời. Nhưng Hùng thị là loại không có mắt, vẫn thoải mái nói: “Tiểu Liên, các ngươi đi thị trấn làm gì?”

Tiểu Thảo nhàn nhạt nói: “Không có gì! Đi mua một ít gia vị nấu đồ kho mà thôi.”

Hùng thị lại nói: “Nhà ngươi bán đồ kho kiếm được nhiều tiền nhỉ? Nghe đại bá mẫu của ngươi nói, một ngày ít nhất cũng kiếm hơn trăm văn tiền. Vậy một tháng không phải kiếm được ba, bốn lượng bạc sao? Ôi chao ôi! Nhà trưởng thôn cũng chưa chắc giàu như nhà ngươi.”

Con trai lớn của trưởng thôn và người khác vào nam ra bắc làm ăn, kiếm chút bạc. Con trai nhỏ xuất thân tú tài, được huyện lệnh coi trọng, làm gia sư văn chương. Nhà có hơn trăm mẫu ruộng, là nhà giàu bậc nhất trong thôn. Hùng thị so Dư gia với nhà trưởng thôn, đây là đặt cả nhà nàng trên lửa nóng đó!

Dư Tiểu Thảo nhíu mày, có vẻ không vui nói: “Đồ nhắm một văn tiền, trừ đi tiền vốn, còn lại bao nhiêu chứ? Không đủ cho chi tiêu hằng ngày. Hôm nay chúng ta đi thị trấn mua gia vị và hương liệu, mỗi lần đi như vậy đều tốn một hai lượng bạc! Nhiều loại gia vị, chưa đến một tháng đã dùng hết! Lưu gia bá mẫu, ngươi tính xem, còn lại bao nhiêu lời?”

Đôi mắt Hùng thị xoay vòng, nói: “Còn phải mua hương liệu sao? Có những hương liệu nào? Nói ta nghe xem?”

Dư Tiểu Thảo liếc bà ta một cái, dứt khoát nói: “Công thức bí truyền là duy nhất, xin lỗi ta không thể nói!”

Hùng thị lẩm bẩm vài câu, khó chịu bĩu môi. Nàng ta mơ ước công thức bí truyền nấu đồ kho của Dư gia từ lâu rồi. Từ khi nàng ta biết mẹ chồng nàng dâu Trương thị lấy công thức từ chỗ Tiểu Thảo, Lý thị là cái loại không có đầu óc, không biết đã bị nàng ta lôi kéo bao nhiêu lần.

Đáng tiếc, công thức bí truyền luôn bị Trương thị cất giữ, dù không làm ăn được cũng không để người khác được lợi. Hơn nữa, nàng ta cũng nghe nói, công thức bí truyền nấu đồ kho đã bị Trân Tu Lâu mua lại, bình thường Trương thị ở nhà hoành hành ngang ngược, thật ra lại là người nhát gan sợ phiền phức. Bà ta sợ để lộ công thức ra ngoài, Chu gia ở trấn Đường Cổ có thể một tay che trời sẽ ra tay với bà ta. Vì thế mà Trương thị đã âm thầm đốt công thức. Đương nhiên Hùng thị không thể dò la gì từ chỗ bà ta.

Hùng thị có họ hàng với gấu này không ngốc chút nào, ngược lại rất khôn khéo. Bà ta không dò la được gì từ chỗ Lý thị, nên nghĩ moi tin từ miệng chị em Tiểu Thảo dễ dàng hơn? Kết quả lại bị một câu nói của Tiểu Thảo chặn họng, Trong lòng Hùng thị thầm hỏi thăm tám đời tổ tiên Dư gia.

Sau đó, Hùng thị nói gì hai chị em Tiểu Thảo đều không để ý bà ta, bà ta cũng không cảm thấy mất mặt. Người như Hùng thị, càng để ý bà ta bà ta càng cố ý nâng mũi cao hơn mặt, cứ mặc kệ bà ta thôi!

Đến cửa thành trấn Đường Cổ, hai chị em Tiểu Thảo lấy lí do không cùng đường, bỏ lại Hùng thị! Hùng thị còn cố gắng đi theo hỏi khi nào hai chị em về thôn, vẫn muốn ngồi nhờ xe.

Tiểu Thảo nói: “Chúng ta phải ở thị trấn cả ngày, chiều tối đón tiểu đệ về nhà. Lưu gia bá mẫu nếu có chuyện thì giữa trưa có thể dùng xe lừa ở thôn bên cạnh trở về…”

“Không sao! Ta thì có chuyện gì? Cứ quyết định vậy đi, chiều tối ta ở cửa thành chờ các ngươi, còn phải ngồi nhờ xe các ngươi trở về nữa!” Đùa chứ, ngồi xe ở thôn bên cạnh tốn một văn tiền. Một văn tiền có thể mua được một cái màn thầu lớn. Hùng thị đâu có ngu!

Hai chị em trước tiên đi chợ rau, mua gia vị nấu đồ kho. Tiểu Thảo đặc biệt chạy tới lui vài tiệm mới mua đủ hương liệu nấu vịt muối Nam Kinh. Rồi mua hai con vịt mập mạp, mang thẳng tới Trân Tu Lâu.

“Dư cô nương, sao hôm nay lại có thời gian rảnh tới đây thế?” Đại chưởng quỹ Trân Tu Lâu thấy Tiểu Thảo như thấy thần tài, mặt đầy tươi cười. Hắn nhìn vịt trong tay Tiểu Thảo, trong mắt lóe lên ánh sáng, vội vàng đón tiếp.

Dư Tiểu Thảo vừa định nói gì, lại bị một giọng nói quen thuộc sau lưng cắt ngang: “Chu chưởng quỹ, hôm nay còn có phòng không?”

Đại chưởng quỹ có vẻ ngượng ngùng liên tục xin lỗi: “Xin lỗi, Viện trưởng Viên! Từ hai ngày trước đã kín phòng rồi, nếu không… Ta ghi tên cho ngài, xếp ngày gần nhất được không?”

“Hết phòng… Có thể mua được gà quay là được rồi! Để cho lão phu con gà quay, không có vấn đề gì chứ?” Người tới chính là đại tham ăn hàng thật giá thật - đại nho Viên Tư Niên. Đi bên cạnh ông là tiểu tham ăn tiềm tàng Viên Duẫn Hi.

Vẻ mặt đại chưởng quỹ có chút khó xử, sau bếp chỉ có đầu bếp Vương có thể quay ra món gà quay mùi vị chính gốc, một mình hắn bận rộn từ sáng đến tối, có thể quay được năm sáu chục con gà đã là cực hạn. Trừ phần để lại cho các phòng đã đặt trước, ba mươi con còn lại đã sớm được bán ra ngoài.

Nhưng mà, người tới là Viện trưởng thư viện Vinh Hiên, vẫn nên nể mặt đại nho đương thời. Đại chưởng quỹ chần chừ một lát, nói: “Nếu không… ngài chờ đến tối, để ta bảo Vương mập tăng ca quay thêm cho ngài một con!”

Tuy Viên Tư Niên là một đại tham ăn thâm niên nhưng không phải loại không biết lý lẽ, ông hơi tiếc rẻ nói: “Vậy thôi, lão Vương đã bận rộn cả ngày rồi! Không thể thêm gánh nặng cho hắn! Trước tiên chúng ta đặt trước một con gà quay, ngươi nhìn xem xếp nhanh nhất thì bao giờ lấy được. Cũng phải đặt phòng nữa, như vậy có thể ăn được hai con gà quay rồi! Ôi lão Vương này, lúc nào có thể cho đồ đệ xuất sư nhỉ?”

Ánh mắt Viên Duẫn Hi lộ ra thất vọng, nhưng đã chuẩn bị tâm lý từ sớm: “Gia gia, đã nói rồi mà! Phòng ở Trân Tu Lâu nhất định phải đặt trước, đến cùng ngày dù có sớm đi nữa cũng phí công!”

Viên Tư Niên phùng mang trợn mắt nói: “Không phải hôm nay rảnh rỗi không có việc gì làm sao! Muốn xem xem có phải mèo mù vớ được chuột chết không… Xem ra chuột chết không dễ gặp, ha hả!”

Chuyển mắt, tầm nhìn của Viện trưởng Viên bị hai cô bé nhìn giống nhau như đúc hấp dẫn: “Ôi? Đây không phải là… Đây không phải là tỷ tỷ của Dư Phàm sao? Là tiểu cô nương nấu đồ ăn đặc biệt ngon ấy! Không lẽ lão phu đói bụng hoa mắt? Sao lại xuất hiện hai tỷ tỷ của Dư Phàm vậy?”

Khuôn mặt lão luyện tuấn tú của Viên Duẫn Hi run rẩy một chút, nhắc nhở: “Gia gia, người ta là tỷ muội sinh đôi. Dáng vẻ giống nhau thôi!”

“Ôi! Thảo nào, hóa ra là sinh đôi, ta còn nghĩ rằng mình đói đến hôn mê đó!” Viên Tư Niên vuốt râu cười nói, “Các ngươi ai nấu ăn ngon hơn thế? Lần trước mang đến món ruột già xào, ta ăn còn chưa đã. Kể cả tay nghề của lão Vương cũng kém xa Dư nha đầu…”

“Viện trưởng Viên ngài quá khen rồi! Ta chỉ là có sở trường đặc biệt phối nước kho mà thôi, sao có thể so với Vương đầu bếp đã nổi danh với tài nấu nướng thành thạo mấy chục năm chứ?” Dư Tiểu Thảo rất có hảo cảm với đại tham ăn này, không nhịn được cười tủm tỉm nói.

Viên Tư Niên mỉm cười gật đầu, nói: “Không kiêu ngạo không nóng nảy, rất có tiềm năng trở thành đầu bếp nổi tiếng. Nếu như ngươi là đầu bếp ở Trân Tu Lâu, lão phu nhất định ngày nào cũng tới, bữa nào cũng ăn…”

“Gia gia, lương bổng của người đủ để ngày ngày tới ăn cơm sao?” Viên Duẫn Hi ở bên cạnh phá đám.

“Lương bổng của ta không đủ, không phải còn có cha ngươi sao? Là nhi tử đương nhiên phải hiếu thuận lão tử không phải sao? Ta cũng không tin, đường đường là Tể tướng đương triều không trả nổi tiền cơm cho ta?” Viên Tư Niên trừng mắt, lỗ mũi hừ một tiếng.

Ánh mắt ông lại chuyển, thấy vịt muối đã ướp trên tay Tiểu Thảo đang cười ngây ngô, nhất thời sáng mắt lên: “Dư nha đầu, ngươi cầm trên tay cái gì vậy? Vịt sấy khô à?”

Thời đại này, gà vịt thịt cá ăn không hết đều dùng cách sấy khô để bảo quản, cũng khá giống cách bảo quản vịt muối đã ướp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui