Nông Viên Tự Cẩm

Đầu bếp Vương xuất thân trong gia tộc chuyên nấu bếp biết rõ, phàm là đầu bếp có chút danh tiếng, ai không che giấu món ăn sở trường đặc biệt nhất của mình chứ, rất sợ bị người học mất. Tiểu cô nương trước mắt này lại truyền công thức bí mật ra ngoài mà chẳng lăn tăn chút nào. Ông ta ngượng ngùng xoa xoa tay, nói: "Dư tiểu cô nương, nếu không... Ngươi về nhà hỏi người trong nhà một chút rồi hãy quyết định?"

"Không cần hỏi, đây là ta do chính ta nghĩ ra được, người trong nhà cũng không hề biết đâu! Không tin, ngươi hỏi ca ta đi!" Dư Tiểu Thảo xua xua tay không để trong lòng.

Sau khi Chu tam thiếu gia nhận được đáp án khẳng định ở chỗ Dư Hàng, suy nghĩ một chút, nói: "Được! Vậy ta đây sẽ nhận lấy phần đại lễ này của ngươi. Về sau nếu ngươi gặp phải chuyện gì, cứ việc đến nhà cũ Chu gia ở trên trấn tìm ta!"

Dư Tiểu Thảo cong miệng cười, thầm nghĩ: Tiểu tử à, chỉ chờ những lời này của ngươi đấy!

"Đúng rồi! Bây giờ thời tiết tương đối nóng, dầu hào này tốt nhất nên để ở trong hầm băng, hơn nữa không thể vượt qua một tháng!" Dư Tiểu Thảo sờ sờ bạc trong lòng ngực, dặn dò một phen, chuẩn bị cáo từ.

"Yên tâm đi! Chỗ dầu hào này nhìn nhiều, lấy lượng khách của Trân Tu Lâu, có thể sử dụng được tám ngày mười ngày đã coi như không tồi rồi!" Đầu bếp Vương cẩn thận cất dầu hào vào vại, dường như đang vuốt ve ôm ấp trân bảo tuyệt thế, thật lâu vẫn luyến tiếc buông xuống.

Lúc này, khách hàng của Trân Tu Lâu dần dần nhiều lên, công việc của nhà bếp cũng bận lu bù. Chu Tử Húc dặn dò đưa cả món rau cải trộn dầu hào vào thực đơn tiệc mừng thọ của huyện lệnh Ngô.

Đầu bếp Vương lấy bào ngư ra, tính toán sẽ xử lý những con bào ngư này như thế nào để có thể làm thành mỹ vị chấn động lòng người đây.

Dư Tiểu Thảo nhịn không được nhắc nhở một câu: "Có thể làm thành “bào ngư hấp tỏi”, nếu như thực khách không ăn được vị tỏi, còn có thể dùng dầu hào thay thế tỏi! Dầu hào có thể nấu được rất nhiều món ngon, đầu bếp Vương từ từ suy nghĩ nhé."

Hai anh em được Chu tam thiếu gia và chưởng quầy Tưởng tự mình đưa tiễn ra khỏi Trân Tu Lâu. Lúc này, trùng hợp công tử của huyện lệnh Ngô từ từ trường tới thẳng đây và thấy một màn như vậy.

Chu tam thiếu gia ở trước mặt rất nhiều công tử danh môn đều không kiêu ngạo không siểm nịnh, lại có thể lễ độ với đối một đôi huynh muội quần áo tả tơi không tốt hơn ăn mày bao nhiêu như vậy. Cậu ta cực kỳ kinh ngạc, không nhịn được hỏi: "Chu tam thiếu, hai vị kia là ai, ngay cả huynh cũng nhìn bằng con mắt khác vậy?"

Chu Tử Húc chắp tay, khôi phục dáng vẻ vân đạm phong khinh ngày xưa: "Ngô huynh, hôm nay sớm như vậy sao? Đi, đi nào! Ta mới tìm được mấy lạng trà Vân Vụ cực phẩm, thơm nồng ngọt vị, màu sắc trong suốt. Rất khó tìm được!"

Phẩm trà là nhã hứng duy nhất của Ngô công tử, nghe vậy lập tức quên luôn tò mò đối với hai anh em ở sau đầu, theo tay Chu Tử Húc cùng đi vào nhã gian.

"Ca! Chúng ta đi dạo phố đi! Huynh muốn ăn gì, muội mời!" Dư Tiểu Thảo có tiền tự tin hẳn, sống lưng ưỡn thẳng tắp, đầy khí thể mạnh mẽ của kẻ có tiền.

Dư Hàng buồn cười chọc cái trán nàng, có vẻ hơi mang cô đơn nói: "Trong nhà lại không chia ra ở riêng, tất cả thu nhập đều phải nộp lên. Nhiều bạc thế này, nếu như bị nãi nãi biết được, nhất định sẽ lại không được an bình. Ta thấy hay là..."

Dư Tiểu Thảo che lại túi tiền trong ngực, vẻ mặt cảnh giác nhìn cậu, không vui nói:

"Cha chúng ta săn thú bắt cá kiếm tiền nộp lên vẫn còn chưa đủ nhiều sao? Cả đại gia đình nhà chúng ta, còn cả nhà tiểu thúc đi học ở trên thị trấn, không phải đều cha nuôi à? Chuyện nuôi gia đình có người lớn là đủ rồi! Khoản thu nhập thêm nho nhỏ của chúng ta này cũng không cần để cho bọn họ biết được!"

Dư Hàng còn muốn nói gì nữa, Dư Tiểu Thảo đã vội vàng ngắt lời cậu: "Nộp lên! Nộp lên! Mọi người quá nhường nhịn nãi nãi rồi! Huynh tính chút đi, tiền cha nộp lên có bao nhiêu dùng ở trên người chúng ta? Số bạc này huynh không được nói cho người khác biết, nếu không huynh không phải ca ta!"

Thấy thái độ Tiểu Thảo kiên quyết, Dư Hàng không hề nói gì nữa, chỉ là luôn miệng dặn dò nói: "Vậy muội phải cất giữ cho thật cẩn thận, đừng để cho nãi nãi và người đại phòng biết..."

"Ta làm việc, huynh yên tâm!" Dư Tiểu Thảo vỗ bộ ngực cam đoan. Chỉ cần bạc đã vào tay, Tiểu Thảo vô cùng thỏa mãn, vui vẻ kéo ca ca bắt đầu hành trình đi dạo phố lần đầu ở tiên cổ đại.

Dư Tiểu Thảo vừa đi dạo, lại vừa điều tra giá cả các mặt hàng, ví dụ như cửa hàng lương thực, bột kê, bột khoai, những lương thực phụ đó giá bốn văn tiền một cân; tinh bột mì giá mười văn tiền một cân, có rất ít loại gạo phương bắc, giá cũng chỉ mười bốn văn tiền một cân thôi.

Thịt heo loại tốt giá hai mươi văn nửa cân; gà còn sống béo mập giá bốn mươi văn tiền một con...

Mặc dù triều đình đang bình ổn giá hàng, dân chúng vừa mới trải qua vài năm cuộc sống yên bình, phần lớn dân cư cũng không khác gì so với thôn Đông Sơn, vẫn đang trải qua cuộc khó khăn túng thiếu.

Dư Tiểu Thảo càng dạo trong lòng càng cảm khái: Vẫn là xã hội mới tốt hơn! Khi còn nhỏ cho dù khổ, cũng không khổ bằng cuộc sống bây giờ! Dư Tiểu Thảo đã quen với việc là chị cả trong nhà, đã quen với việc đặt gánh vác hết tất cả trách nhiệm lên vai, bắt đầu yên lặng tính toán làm như thế nào để mau chóng phát tài, để mọi người trong nhà được trải qua cuộc sống không buồn lo chuyện ăn mặc.

"Bánh bao nhân thịt đây! Bánh bao thịt thơm ngào ngạt đây!" Người bán hàng rong lớn tiếng rao vang dội, cắt ngang suy nghĩ của nàng.

Ọt ọt ục ục... Sáng sớm đã ra khỏi nhà nên hai anh em còn chưa được hạt cơm nào vào bụng, bụng không hẹn mà cùng xướng lên bài ca ngũ tạng.

Dư Tiểu Thảo sờ sờ cái bụng khô quắt, ngửi mùi hương bánh bao phiêu tán trong không khí, vẫy vẫy nắm tay nhỏ, lớn tiếng nói: "Đi thôi! Ăn bánh bao nào!"

"Cho bốn cái bánh bao nhân thịt đi, hai canh bát trứng gà!" Tiểu Thảo đi đến chiếc bàn thấp bên ven đường ngồi xuống, không quên gọi Dư Hàng cùng đến đây dùng cơm. Đại tửu lâu ta không có tiền thì thôi, quán ven đường có thể ăn thoải mái chứ!

Dư Hàng và cha vào thành chưa bao giờ dám tiêu tốn một văn tiền. Tiểu muội vừa vung tay lên đã tiêu luôn mười mấy văn tiền. Phải biết rằng, hơn mười mấy văn đã sắp có thể mua được một cân gạo trắng, một cân rưỡi bột mì rồi...

"Ta... Ta ăn màn thầu đơn giản, uống nước là được..." Dư Hàng định dùng một văn tiền để giải quyết bữa sáng.

Dư Tiểu Thảo biết ngày thường cậu đã quen tiết kiệm thành quen liền tỉnh bơ đếm mười hai đồng tiền, lặng lẽ đưa cho tiểu tử bán điểm tâm. Tiểu tử nhanh nhẹn lấy luôn ra bốn chiếc bánh bao, lại bảo vợ hắn vợ múc hai bát canh bưng lên.

"Ấy! Đồ ăn đã mua, tiền cũng đã thanh toán! Mau ăn nhanh lên nào!" Dư Tiểu Thảo cầm một cái bánh bao, nhất quyết nhét vào trong tay Dư Hàng. Bản thân mình cũng cắn một ngụm thật lớn.

Ừm… bánh bao nhân thịt ở thời cổ đại đúng là hàng thật giá thật! Da mỏng, nhân nhiều, vừa ăn một ngụm đã thấy vô cùng thơm ngon! Có lẽ là đói quá mức, Tiểu Thảo cảm thấy rốt cuộc không có món nào thơm ngon hơn bánh bao nhân thịt.

Một ngụm bánh bao một ngụm canh trứng gà, hai cái bánh bao một chén canh xuống bụng, Tiểu Thảo thỏa mãn vỗ chiếc bụng no căng. Ôi thật no! Xuyên tới mấy ngày nay, từ trước tới nay chưa bao giờ được ăn dễ chịu như vậy! Có tiền vẫn là tốt nhất! Tiểu Thảo càng thêm kiên định ý muốn giữ lại tiền riêng.

Dư Hàng dù sao cũng là một đứa trẻ mười tuổi, thấy muội muội ăn ngon như vậy, nhịn không được lặng lẽ cắn miếng bánh bao. Ăn xong một miếng thứ nhất liền không dừng lại được nữa, trong bất tri bất giác đã ăn xong toàn bộ đồ ăn xuống bụng. Vuốt bụng nhỏ đã phình phình, hơi có chút ngượng ngùng cười.

"Bánh bao nhà này ăn quá ngon! Mua về cho cha mẹ và Tiểu Thạch Đầu một chút đi!" Dư Tiểu Thảo vẫn luôn không có thói quen ăn mảnh. Tiểu Thạch Đầu, tỷ tỷ có đồ ăn ngon luôn nhớ đến mấy người, đủ thành ý rồi nhỉ?

Chân mày đẹp của Dư Hàng nhíu lại: "Mua cho cha mẹ và đệ đệ muội muội, tất nhiên cũng không thể thiếu của những người khác! Nhưng nếu nãi nãi biết được nhất định sẽ truy vấn nguồn gốc tiền từ đâu. Đến lúc đó phải trả lời như thế nào?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui