Dưới ánh mắt sùng bái của con gái, Phòng Tử Trấn có chút lâng lâng nói: "Tối ngày hôm qua đã đến rồi. Nhưng vì quá muộn nên mới nghỉ ngơi ở trên thị trấn. Sáng sớm hôm nay đến bến tàu, bị hương vị món kho của nhà con dẫn ra con sâu tham ăn, nghe báo cáo qua loa xong rồi vội vội vàng vàng chạy về. Đi Kinh thành mấy ngày nay, đặc biệt muốn ăn đồ ăn khuê nữ của ta nấu!"
Dư Tiểu Thảo ra vẻ mặt ủ mày ê, thở dài, nói: "Cha nuôi, không biết cha về sớm, nguyên liệu nấu ăn chuẩn bị thiếu thốn, làm sao đây?"
Phòng Tử Trấn không nỡ nhìn dáng vẻ không vui của con gái, vội vàng an ủi: "Nữ nhi ngoan, con nấu bất cứ món gì cha nuôi cũng thích ăn! Giống như cái gì mà rau xà lách sốt dầu hào này, cà tím om dầu này, cà chua xào trứng này... Tiện tay hái vài loại rau mọc trong vườn thôi, con gái của ta cũng có thể làm ra món ăn ngon thượng hạng."
Dư Hải nhìn dáng vẻ cha hiền con thảo của hai người, trong lòng ê ẩm, giống như bảo bối mình yêu thương nhất bị cướp đi vậy. Thật ra thì, con gái nhận Phòng huynh làm cha nuôi cũng không tệ, có thêm một người thương con bé, còn bảo vệ con bé như vậy. Haizz... Con gái nhà mình đi theo chàng, gần như chưa có một ngày được hưởng phúc, chàng thật vô dụng, ngay cả con gái cũng không bảo vệ được!
Dường như Tiểu Thảo cảm nhận được tâm trạng của cha ruột mình, xoay người cho chàng một gương mặt tươi cười sáng rỡ, nói: "Cha, sao hôm nay trở về trễ vậy? Chẳng lẽ món kho bán không được tốt ạ?"
Dư Hải vội vàng điều chỉnh lại cảm xúc, nặn ra một nụ cười với con gái, nói: "Món kho bán hết rất sớm. Không phải gặp được Phòng huynh ở trên bến tàu sao? Cha nghĩ lại trong nhà không có đồ ăn gì ngon nên đi chợ mua vài cân thịt ba chỉ, còn có xương sườn mà con thích nữa."
Người bây giờ mua thịt sẽ chọn mấy miếng nhiều thịt béo mập. Xương sườn là mấy loại xương không có bao nhiêu thịt, nếu không phải vì Dư Tiểu Thảo thích, Dư Hải cũng sẽ không mua. Cũng may, giá của xương sườn không cao, tiền mua một cân thịt có thể mua tới hơn hai cân!
"Có xương sườn ạ! Quá tốt rồi, trưa nay sẽ ăn canh giun thìa biển nấu xương sườn! Canh thơm vị ngon, tuyệt đối sẽ khiến cho mọi người ăn rồi vẫn muốn ăn nữa!" Dư Tiểu Thảo làm ra vẻ rất vui mừng, muốn giúp cha xua đi nỗi buồn.
Mặt mũi Dư Hải hơi giãn ra một chút, chàng nhẹ giọng nói: "Giun thìa biển? Đúng rồi, hôm nay các con đi đào giun thìa biển thành quả như thế nào? Tiểu Thảo chưa bao giờ đào giun biển, chắc đào không được đúng không?"
Tiểu Liên ở một bên cười nói: "Cha, cha đừng xem thường tiểu muội. Muội ấy còn đào được nhiều hơn con nữa. Chúng con là người đào được nhiều nhất trong thôn, bán được hơn hai lượng bạc đấy! Còn kiếm được nhiều hơn cha bận bịu ở bến tàu cho tới trưa nữa!"
Dư Hải tán thưởng nhìn hai cô con gái nhỏ, cười nói: "Con gái của cha thật giỏi!"
"Dĩ nhiên! Cũng không nhìn xem là con gái của ai!" Dư Tiểu Thảo ngẩng đầu nhỏ lên, một dáng vẻ vênh váo nhếch mũi lên trời.
Phòng Tử Trấn ha ha cười to, nói: "Đúng, đúng! Không hổ là con gái của Phòng Tử Trấn ta! Giống ta!"
Dư Tiểu Thảo cố tình làm ra vẻ ghét bỏ, nhìn gương mặt đầy râu quai nón của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại, nói: "Cha nuôi, sao con cảm thấy cha không giống đang khen con cho lắm? Nếu giống cha, con còn nhìn được hay sao?" Vừa nói, vừa sờ mặt mình một cái, vẻ mặt lo lắng.
Dáng vẻ oán giận và lời nói đùa giỡn của nàng chọc cho mọi người đều bật cười. Tiếng cười của Phòng Tử là lớn nhất, không phục nói: "Khuê nữ! Con có biết vì sao cha nuôi của con muốn để râu không? Nhớ khi xưa cha nuôi con còn trẻ, cũng là tướng mạo đường đường, tuấn tú lịch sự, ở trên chiến trường được gọi là “Tiểu tướng mặt ngọc”. Ta ghét bỏ cái biệt hiệu này quá ẻo lả, khuôn mặt trông cũng không có sức uy hiếp cho nên mới để cho khuôn mặt đầy râu như vậy. Nếu như cha nuôi của con cạo sạch râu, chắc chắn sẽ không thua kém Triệu bá bá con đâu!"
"Không tin! Nói mà không có bằng chứng, cạo xong mới biết được!" Dư Tiểu Thảo ra vẻ "Cha đang khoác lác" không đáng tin, làm Phòng Tử Trấn kích động đến thiếu chút nữa cạo râu tại chỗ!
Cười cười nói nói trở lại nhà cũ Dư gia. Dư Hàng mới vừa tưới xong ruộng dưa. Cậu buông đòn gánh trong tay xuống, nghe thấy tiếng cười thì xoay người lại. Trên mặt cậu hiện lên nụ cười ấm áp, nói: " Phòng bá bá trở lại rồi ạ! Mau ngồi xuống uống ly nước nghỉ ngơi một lát đi."
Tiểu Thảo xách giỏ chứa sá sùng tới giếng bên cạnh hậu viện, chuẩn bị rửa sạch làm bữa trưa. Liễu thị giặt quần áo bên cạnh giếng, nhìn một giỏ sâu mập mạp nhiều thịt, tóc gáy cũng sắp dựng lên. Nàng ấy quở trách nhỏ giọng nói: "Con đào mấy con trùng này làm gì vậy? Nhìn thật dọa người!"
Tiểu Thảo chọc sá sùng đang ngọ nguậy trong rổ giống như bảo bối, giọng đầy hưng phấn nói: "Mẹ, mấy con sá sùng này đúng là nhìn thấy khó chịu, nhưng ăn rất ngon. Ngoài làm thức ăn, còn có thể làm thành sá sùng khô, mài thành bột cho vào món ăn còn làm cho món ăn thơm hơn! Để con đi tìm mấy cây xiên trúc dạy mẹ cách rửa sá sùng!"
Dư Tiểu Thảo chạy về tiền viện, nhờ cha nạo giúp đỡ mấy cây xiên trúc nhỏ hơn chiếc đũa nhỏ một nửa, sau đó kéo Tiểu Liên chạy về phía hậu viện. Dư Hải kêu lên ở sau lưng nàng: "Có cần cha giúp không!"
"Không cần! Cha ngồi uống trà với cha nuôi đi!" Giọng nói trong trẻo của Dư Tiểu Thảo truyền tới từ hậu viện.
Liễu thị nhìn sá sùng mềm mềm, cố nén cảm giác khó chịu trong lòng cầm lên một con, hỏi: "Thứ này phải làm như thế nào? Rửa trong nước một chút là được rồi?"
"Không được! Trong bụng sá sùng có túi cát và cát, nếu làm không sạch sẽ thì không thể ăn được. Con có một cách rửa sá sùng tiện lợi nhất. Mọi người nhìn này, đầu tiên bỏ sá sùng vào trong nước, đâm xiên trúc vào từ một bên đầu đến giữa thân thì đâm ra, từ từ lật một nửa sá sùng lại. Sau đó lại đâm từ một bên đầu khác, cứ như vậy đâm đến chỗ vết cắt này, lật luôn một nửa còn lại. Nhìn đi, bên trong chính là cát và các loại nội tạng, rửa sạch trong nước là được!" Dư Tiểu Thảo vừa giảng giải vừa làm mẫu. Bàn tay nhỏ bé của nàng thoăn thoắt linh hoạt, rất nhanh đã rửa sạch một con sá sùng.
Trong lúc nàng làm mẫu, Tiểu Liên cũng cầm một con ở trong tay học theo nàng. Mặc dù động tác có chút vụng về, nhưng cũng hoàn thành nhiệm vụ đẩy nội tạng của sá sùng ra, dùng nước rửa sạch rất tỉ mỉ.
Liễu thị cũng không phải là người kiểu cách, nhanh chóng vượt qua chướng ngại trong lòng, lật sá sùng lật đến thuận tay. Ba mẹ con đều là người nhanh nhẹn, chớp mắt đã rửa xong ba cân sá sùng. Dư Tiểu Thảo sợ vẫn chưa làm sạch cát bên trong, còn đặc biệt dùng nước sạch rửa thêm mấy lần.
Lúc nàng xuất hiện ở tiền viện lần nữa, phát hiện trong sân có thêm một người. Tập trung nhìn kỹ, thì ra là Chu tam thiếu Chu Tử Húc đã lâu không gặp. Hơn một tháng qua, hắn vẫn luôn ở trên công trường bên bến tàu, người cũng phơi nắng đến đen đi một tầng. Nhưng những vất vả và cố gắng của hắn cũng không hề uổng công, cuối cùng xưởng dầu hào cũng đã xây dựng xong. Cũng đã trang hoàng đơn giản, có lẽ tháng sau là có thể đưa vào sử dụng được rồi.
"Tam thiếu, đúng là khách lâu không gặp nha! Hôm nay ngọn gió nào thổi huynh tới đây vậy?" Dư Tiểu Thảo đùa giỡn với hắn.
Phòng Tử Trấn nhìn Chu tam thiếu từ trên xuống dưới giống như đề phòng cướp. Thiếu niên nhỏ này có quan hệ gì với con gái nuôi của hắn? Thái độ con gái nói chuyện với nó sao lại thân thiết như vậy?
Chu tam thiếu ha ha cười một tiếng, nói: "Gió Tây Bắc chính gốc! Ta chạy về từ bến tàu, xưởng của chúng ta sẽ có thể hoạt động trong mai đây thôi. Tin tức tốt này nhất định phải chia sẻ với muội đầu tiên. Hôm nay nấu món gì ngon, ta có thể ăn ké một chút hay không!"
Tiểu tử thối! Nói chuyện với con gái lão tử tùy tiện như vậy, không biết là có suy nghĩ bất chính gì với con gái không nữa? Không được! Con gái tốt như vậy, hắn phải trông chừng thật kỹ!
Phòng tướng quân, người nghĩ nhiều quá rồi. Tuổi mụ của Tiểu Thảo quá lắm cũng chỉ mới mười tuổi mà thôi, một đứa nhóc con có thể khiến người ta nổi dậy cái suy nghĩ bất chính gì? Cũng không phải là bị bệnh ái nhi*!
*Ái nhi: Là bản năng hay ham muốn tình dục lâu dài và liên tục, phần nhiều hay toàn phần đối với trẻ em chưa đến tuổi thành niên
Phòng Tử Trấn bày ra dáng vẻ người làm quan, ho khan hai tiếng, nói: "Ngươi chính là Tam thiếu của Chu gia xây nhà xưởng ở bến tàu đúng không? Ngươi xây nhà ở bến tàu đã được phê chuẩn chưa? Bây giờ bến tàu đang xây lại, tất cả đều phải làm theo quy hoạch..."
Chu tam thiếu tuổi còn trẻ đã có thành tựu trên thương trường như hôm nay, đương nhiên có mạng lưới giao thiệp của riêng mình, biết người trước mặt là người phụ trách công việc xây dựng bến tàu, vội vàng khom người chào lần nữa, nói: "Vị trí xưởng của tiểu tử cách bến tàu một khoảng nhất định, cũng không có va chạm với việc xây lại bến tàu."
"Hửm? Sao ngươi biết xưởng của nhà ngươi không ảnh hưởng tới việc quy hoạch cảng mới?" Phòng Tử Trấn nhìn không vừa mắt thằng nhóc như con gà luộc (vừa gầy vừa yếu) này, quyết định làm khó dễ hắn.
Chu tam thiếu buồn bực trong lòng, mình đắc tội với khâm sai đại nhân khi nào vậy? Ngài ấy hình như đang cố tình gây sự với hắn vậy. Nhưng trên mặt hắn vẫn kính cẩn lễ phép nói: "Trước khi tiểu tử chuẩn bị xây xưởng đã xác nhận với huyện lệnh đại nhân lần nữa, vì vậy..."
Phòng Tử Trấn cau mày, nói: "Cái xưởng này của ngươi có lẽ đã bắt đầu lên kế hoạch xây dựng từ mấy tháng trước rồi đúng không? Khi đó quy tắc chi tiết của việc xây lại bến tàu còn chưa được công bố, ai cho ngươi tự tin rằng xưởng của ngươi sẽ không ảnh hưởng đến việc xây dựng bến tàu?"
Đang lúc Chu tam thiếu bị Khâm sai đại nhân truy hỏi đến đầu đầy mồ hôi, Dư Tiểu Thảo nghe thấy một hai câu, nhô đầu ra hỏi: "Cha nuôi, xưởng của chúng con làm trở ngại việc quy hoạch bến tàu hay sao? Vậy phải làm sao bây giờ? Vất vả lắm mới xây xong, chẳng lẽ còn phải đợi mấy tháng mới được xây xưởng lại lần nữa?"
Xưởng của chúng con? Có ý gì? Con gái, đây là khuỷu tay hướng ra bên ngoài đấy! Không được, nhất định bóp chết thứ vừa nảy sinh này ở trong nôi mới được!
Phòng Tử Trấn lại gần, nhỏ giọng nói với Dư Tiểu Thảo: "Con gái, chuyện mở xưởng của người ta có liên quan gì tới chúng ta? Con đừng quan tâm tới chuyện này!"
"Chuyện này sao có thể không liên quan tới con được? Xưởng dầu hào con cũng có hai phần cổ phần đó! Đi vào sản xuất trễ một ngày, con sẽ được chia lợi nhận trễ một ngày! Cha nuôi, cha mau nghĩ cách đi!" Trong khoảng thời gian này Dư Tiểu Thảo thật sự không thiếu tiền. Vịt hoa quế ở Trân Tu Lâu bán rất đắt hàng, mỗi tháng nàng được chia ít nhất hơn ngàn lượng. Nhưng có ai ngại tiền trong tay nhiều đâu? Bạc trắng lóa đương nhiên là càng nhiều càng tốt rồi!
Phòng Tử Trấn trợn tròn mắt: Được lắm tiểu tử, vô duyên vô cớ tặng cho con gái hắn hai phần lợi nhuận, dám nói không có âm mưu, quỷ cũng không tin! Muốn dùng hai phần lợi nhuận lừa đi con gái bảo bối của hắn hả, không có cửa đâu! Đừng nói là cửa, ngay cả cửa sổ cũng không có!
Phòng Tử Trấn hung dữ trợn mắt nhìn Chu tam thiếu một cái, cúi người xuống tận tình khuyên bảo: "Khuê nữ, mấy người không biết tại sao cho không cổ phần, chúng ta cũng không thể lấy được! Nếu như con thiếu tiền, cha nuôi có! Đợi xây xong bến tàu, cha nuôi chọn đoạn đường có địa thế tốt nhất mua mấy cái cửa hàng cho con, con muốn tự mở tiệm hay là cho thuê thu tiền đều tuy ý con. Cổ phần kia, chúng ta không cần lấy được không?"