Nông Viên Tự Cẩm

Sủng vật của ai người đó thương, Dư Tiểu Liên lấy vỏ dưa, học theo dáng vẻ của em trai nhỏ gọt bỏ vỏ xanh, đút ruột xanh còn dư lại cho Tiểu Hôi. Lừa lông ngắn, có thể nói là càng vất vả công lao càng nhiều. Bọn họ đến bến tàu bán món kho, hoặc là đi thị trấn đi chợ, chân cũng không cần phải chịu khổ, cho nên Tiểu Liên chăm sóc nó vô cùng tỉ mỉ.

Lừa lông ngắn bây giờ với lúc vừa tới hoàn toàn giống như hai con lừa khác nhau. Chẳng ai nghĩ tới, con lừa bệnh đến sắp không đứng nổi, gầy thành một bộ xương ban đầu, có thể trở thành dáng vẻ béo mập khỏe mạnh, lông láng mịn như bây giờ. Lừa lông ngắn không chỉ dáng dấp tốt, sức chân cũng không thể chê.

Lần trước trở về từ thị trấn cùng với lừa nhà Mã đại thúc ở thôn bên cạnh. Xe lừa nhà Mã đại thúc là xe không trở về, xe lừa của Dư gia thì chưa đầy vật phẩm. Cho dù như vậy, Tiểu Hôi cũng bỏ xa con lừa của Mã gia năm sáu dặm đường.

Đó còn là lúc chưa đổi bánh xe đấy! Bây giờ người trong lên thị trấn đều thích ngồi xe lừa của Dư gia. Tại sao? Bánh xe lừa của Dư gia người ta chính là bánh xe cao su đó, không những chạy nhanh, đi trên đường núi cũng không lắc lư nhiều lắm. Nếu không phải Dư gia không đón khách đi thị trấn, Mã gia đã sớm không làm nổi rồi!

Nghe nói, trong thị trấn chỉ có Chu gia, Huyện thái gia mới có thể mua được bánh xe cao su. Xe lừa mới của Dư gia là do Chu tam thiếu tặng. Bây giờ, toàn bộ thôn Đông Sơn có ai không hâm mộ Dư gia, có thể được ông chủ nhỏ của Trân Tu Lâu xem trọng, còn dính được rất nhiều ánh sáng của Chu tam thiếu nữa!

Dư Tiểu Thảo mơ hồ nghe thấy những lời đồn đãi này, trong lòng hết sức giận dữ: Cái gì gọi là các nàng dính ánh sáng của Chu tam thiếu? Không có nàng, việc làm ăn của Chu tam thiếu có thể hưng thịnh như vậy sao? Không có nàng, một tửu lâu mới như Trân Tu Lâu, có thể đứng đầu dưới sự chèn ép của Phúc Lâm môn và mấy cái tiệm cũ nhanh như vậy sao? Không có nàng, Chu tam thiếu hắn có thể được ông nội hắn trọng dụng mà đào tạo như gia chủ đời kế tiếp sao?

Rốt cuộc ai dính ánh sáng của ai? Ba đại pháp bảo gà quay, vịt hoa quế, dầu hào khiến cho Trân Tu Lâu phát tài. Dầu hào, bột ngọt, chao chống đỡ cả xưởng gia vị, đơn đặt hàng tới nườm nượp. Những công thức này là do ai cho? Chu tam thiếu hắn chỉ là ra vẻ, chế cho nàng một chiếc xe lừa mà thôi, sao lại biến thành nàng ôm đùi hắn rồi!

Ngày hôm sau, lúc Chu Tử Húc phong trần mệt mỏi đi đến, không hiểu tại sao lại bị Dư Tiểu Thảo dùng ánh mắt xem thường trừng mắt mấy lần.

"Sao vậy? Ta đắc tội muội khi nào?" Chu Tử Húc không hiểu gì gãi gãi cằm, rất là buồn bực hỏi.

Dư Tiểu Thảo lại liếc mắt trừng hắn, nói: "Không có gì? Vừa nãy mắt ta bị co giật thôi? Hôm nay ngọn gió nào thổi Tam thiếu ngài tới đây vậy? Không phải lại muốn ăn ké nhà ta nữa chứ?"

Chu Tử Húc vô cùng cẩn thận nói chuyện với Tiểu Thảo đang âm dương quái khí: "Gần đây xưởng khá bận rộn, cho nên có không có thời gian tới thăm muội, không lẽ muội tức giận vì chuyện này?"

Sự khinh bỉ của Dư Tiểu Thảo cao đến sắp lên trời rồi... ngươi là cây hành cây tỏi nào? Quá đề cao mình rồi đó? Bản cô nương bận rộn đến chân cũng sắp để sau gáy rồi, rảnh đâu mà quan tâm bao lâu huynh tới một lần? Tức giận? Cần vậy sao?

Hơn nửa tháng không gặp, hình như Chu Tử Húc lại lớn hơn, cũng đen hơn rất nhiều. Mặt trắng nhỏ lúc đầu, bây giờ đã sắp thành màu đồng rồi. Chậc chậc, ai nói một trắng che ba xấu? Người ta đẹp sẵn, đen một chút cũng không xấu đi, còn có khí thế đàn ông hơn nữa! Nhưng mà, nhìn qua hình như lại gầy đi không ít...

"Gần đây rất bận sao?" Cuối cùng Dư Tiểu Thảo cũng đại phát từ bi quan tâm hỏi một câu.

Chu Tử Húc cảm động đến rơi nước mắt... thật sự chính là kích động đến rơi nước mắt: "Tiểu Thảo, muội không biết xưởng gia vị chúng ta phát triển thế nào đâu! Trước đây khi mới sản xuất, ta sợ bột ngọt và chao bán không được nên mở tiệc mời mấy ông chủ trong kinh và mấy Phủ thành ở gần đó tới Trân Tu Lâu. Chủ đề chính là những món ăn có sử dụng gia vị bột ngọt của chúng ta, mặc dù đều là những món ăn bình thường, nhưng hương vị lại thơm ngon hơn nhiều. Còn có một vài món ăn làm bằng chao... Đúng như dự đoán, những ông chủ lớn kia đều rối rít dò hỏi bí quyết. Ta lập tức nhân cơ hội đưa danh thiếp của Hải Thiên ra. Lúc kết thúc, còn đưa cho mỗi người một túi bột ngọt nhỏ và một chai chao nhỏ. Kết quả như thế nào, ngươi đoán thử xem?"

"Còn có thể thế nào? Đương nhiên là đơn đặt hàng như hoa tuyết bay tới rồi..." Dư Tiểu Thảo vô cùng lạnh nhạt tuyên bố kết quả.

So với sự bình tĩnh của nàng, Chu tam thiếu càng lộ vẻ kích động hơn: "Tiểu Thảo, muội đúng là thần cơ diệu toán, đoán quá đúng!"

"Dừng! Chuyện trong dự kiến, kích động gì chứ?" Dư Tiểu Thảo kiêu ngạo nói, "Sản phẩm mà Tiểu Thảo làm ra, nhất định là tinh phẩm! Đi theo ta, có thịt ăn!"

Phụt... Chu tam thiếu bị dáng vẻ kiêu ngạo của nàng chọc cười, sờ sờ cái đầu quả dưa nhỏ vẫn chưa tới bả vai mình, khen ngợi một tiếng: "Cái đầu này của muội lớn lên như thế nào vậy? Vì sao lại có nhiều chủ ý ly kỳ cổ quái như vậy? Chậc chậc, mọi người đều nói chủ ý đè người không lớn nổi, quả nhiên không sai..."

"Chu! Tử! Húc!" Dư Tiểu Thảo xù lông: "Mắt huynh mù à? Ai nói ta không lớn nổi? Trước kia ta thấp hơn Tiểu Liên nửa cái đầu, bây giờ đã bằng tỷ ấy rồi! Ngươi cho là mọi người đều giống như huynh, chỉ to xác mà không có đầu óc hay sao? Một tháng chỉ bằng một đại tra (khoảng cách giữa ngón cái và ngón giữa, chúng ta gọi là một zhǎ), ngươi được phân đuổi chứ gì?"

"Được rồi, được rồi! Coi là ta nói sai, được chưa?" Chu Tử Húc xoa xoa tóc nàng, nhếch môi cười tiếp tục chia sẻ vui vẻ của mình với nàng, "Xưởng gia vị của chúng ta, từ lúc đưa ra thị trường tới nay, không chỉ bán sạch mấy ngàn cân hàng tích trữ ban đầu, còn có đang thiếu đơn của cả đống đơn đặt hàng. Ta lại điều thêm một đám người hầu trong nhà tới đây, ban ngày ban đêm chia làm hai ca sản xuất vẫn không kịp với số lượng đơn đặt hàng. Đơn đặt hàng một tháng này đều sắp xếp đến nửa năm sau! Ta chỉ đếm bạc thôi cũng sắp gãy tay rồi."

"Được tiện nghi còn khoe mẽ!" Nghĩ đến bạc trắng lóa, bên trong cũng có ba phần lợi nhuận của nàng nữa, khóe miệng của Dư Tiểu Thảo cũng hơi nhếch lên.

Chu Tử Húc vẻ mặt đưa đám kể khổ với nàng: "Đây là xưởng của hai chúng ta, nhị lão bản là ngươi thì hay rồi, mọi việc đều mặc kệ cho chưởng quỹ. Từ khi mở xưởng tới này, ngươi chưa từng đi nhìn thử lần nào, ngươu tin tưởng ta thật đấy!”

"Tam thiếu, có một câu tục ngữ, biết nhiều khổ nhiều! Lúc đầu không phải đã nói, ta chỉ phụ trách công thức, những chuyện khác đều do Chu tam thiếu huynh toàn quyền phụ trách hay sao. Huynh giỏi giang như vậy, thân là thiên tài buôn bán hiếm có của Chu gia, ta không tin tưởng huynh thì tin tưởng ai đây?" Dư Tiểu Thảo hết sức chắc chắn.

Chu Tử Húc giả vờ thở dài, nói: "Ai! Muội thì tốt rồi, chỉ chờ được chia tiền, chỉ khổ ta thôi! Lâu nhất có khi còn ngẩn ngơ trong xưởng gần mười ngày. Mẹ ta còn tưởng là ta mất tích, đặc biệt chạy đến bến tàu thăm ta!”

Dư Tiểu Thảo mới không thèm tin hắn: "Huynh có nhiều thuộc hạ như vậy đều là bọn bất tài sao? Chu quản gia đâu, còn có gã sai vặt Tư Mặc của huynh nữa? Có người giúp mà không cần, ngốc à?"

Chu Tử Húc trợn mắt nhìn nàng một cái, nói: "Hai người bọn còn bận hơn ta, Chu quản gia cũng coi xưởng là nhà, từ khi xưởng mở tới nay còn chưa về nhà lần nào. Vợ của quản gia cũng đóng gói mang theo bọn nhỏ dời tới ký túc xá công nhân rồi! Tư Mặc hắn đặc biệt phụ trách vận chuyển hàng hóa, nhất là dầu hào, không dễ bảo quản, đường xa hắn còn phải đi theo làm đá nữa! Có khi hắn còn phải ở trên đường hơn cả tháng. Muội không biết đâu, chuyến thuyền hàng vận chuyển đi Giang Nam vừa rồi, Tư Mặc hắn lại đi theo rồi!

"Sau này, việc làm ăn của chúng ta sẽ càng ngày càng lớn, huynh phải tranh thủ đào tạo thêm mấy người thân tín. Chỉ có Chu quản gia và Tư Mặc, mệt chết hai người bọn họ cũng không đủ!" Dư Tiểu Thảo rơi vào trầm tư.

Chu tam thiếu thở dài, nói: "Thân tín không phải dễ tìm như vậy a! Thứ quan trọng nhất của xưởng chúng ta chính là công thức, nô tì trung thành đã khó tìm, còn phải đề phòng đại phòng bên kia..."

Dư Tiểu Thảo đột nhiên nói: "Huynh có thể chia ra một phần lợi nhuận để cuối năm chia hoa hồng cho nhân viên. Nhân viên quản lý chia nhiều hơn một chút, công nhân viên bình thường thì chia ít một chút. Cứ như vậy, lời lãi của xưởng sẽ có liên quan tới tất cả mọi người, tin rằng sẽ không có ai đi làm tổn hại lợi ích của mình..."

Chu tam thiếu xuất hiện một loại cảm giác hiểu ra, hắn vỗ đùi, nói: "Ý kiến này hay! Trở về ta sẽ bàn bạc thật kỹ với Chu quản gia nên làm việc thế nào... Tiểu Thảo, muội thật là phúc tinh của ta. Đầu óc này, rốt cuộc là trông như thế nào vậy?”

"Đầu óc của huynh trông thế nào vậy? Không có so sánh không có tổn thương, khi có huynh, ta mới trở nên thông minh hơn rất nhiều!" Dư Tiểu Thảo và Chu tam thiếu giống như là oan gia vậy, không tổn thương hắn thì trong lòng không thoải mái, "Mau ngồi nghỉ một lát, buổi trưa làm món ăn ngon cho huynh!"

"Ha ha!" Chu Tử Húc bị tổn thương cũng không tức giận, mà còn cười ngây ngô không ngừng, "Ít nhất cũng đã hơn nửa tháng chưa được thưởng thức tài nấu nướng của Tiểu Thảo rồi, nghĩ đến lại thấy sợ..."

"Hừ! Hoa ngôn xảo ngữ, phi gian tức đạo*!" Phòng Tử Trấn vừa vào viện môn liền nghe thấy tiếng của tiểu tử thối Chu gia kia, cho nhà mình khuê nữ rót mê hồn thang, tức giận hừ hừ tiến vào.

(*) Hoa ngôn xảo ngữ, phi gian tức đạo: lời ngon tiếng ngọt, không trộm cũng là cướp.

Chu Tử Húc vẻ mặt đau khổ, nhỏ giọng nói: "Phòng đại nhân, ta đắc tội ngài khi nào vậy, ngài đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với tiểu tử!"

Phòng Tử Trấn trợn mắt nhìn hắn một cái, nói: "Sau này cách xa khuê nữ của ta một chút! Khuê nữ của ta vẫn còn nhỏ, không phải ngươi có thể nhớ thương đâu!"

Mặt Chu Tử Húc sắp đỏ như gan heo, lắp bắp nói: "Phòng... Phòng đại nhân, ngài... Ngài hiểu lầm rồi! Ta xem Tiểu Thảo, giống như muội muội ruột của mình vậy, không... Không có suy nghĩ gì khác!" Vì sao lúc nói mấy lời này lại thấy có chút chột dạ nhỉ?

"Không có suy nghĩ gì thì tốt!" Lúc này Phòng Tử Trấn mới thấy Chu Tam vừa mắt hơn một chút, nói, "Nếu như lão tử phát hiện ngươi có tâm địa gian xảo gì đó, không đánh ngươi đến mặt nở hoa, lão tử không mang họ Phòng!"

"Cha nuôi!" Dư Tiểu Thảo đã bắt đầu bận rộn ở trong bếp, không nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, đưa đầu ra nở một nụ cười ngọt ngào, "Trưa nay muốn ăn cái gì?"

"Thịt heo chưng miến! Trứng muối mới làm có thể ăn được chưa? Nấu canh trứng muối thịt nạc đi, cắt thêm một đĩa trứng muối... Trưa nay thời tiết quá nóng, không biết dưa hấu chín chưa, ta đi bảo Dư huynh đệ giúp ta chọn một quá về giải khát một chút!”

Phòng Tử Trấn cũng không phải là ăn không uống không, từ sau khi hắn tới Dư gia ăn chùa uống chùa, Dư gia đã không cần mua bột gạo dầu thịt rau gì đó nữa. Những thứ này, đều được Phòng Tử Trấn bao thầu hết rồi!

Vốn là hắn muốn đưa một nửa lương cho Tiểu Thảo, Tiểu Thảo không những không muốn, còn tức giận với hắn, mấy ngày không chịu nói chuyện với hắn, Phòng Tử Trấn bị dọa sợ cũng không nhắc tới chuyện có tiền hay không nữa, chẳng qua những đồ vật này nọ trong nhà cũng nhiều hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui