Dư Tiểu Thảo bận đến miệng khô lưỡi khô, lúc này mới ngồi xuống uống ngụm nước cho đỡ khát. Thấy người không mua được dưa hấu mặt đầy thất vọng, nàng lắc lư đống tiền đặt cọc người khác đã đóng. Chỉ cần là người đã đặt trước nàng sẽ để lại dưa hấu, sẽ không tạo ra tình trạng tới muộn rồi không mua được.
Rất nhiều người đều đã đặt tiền đặt cọc, nàng ghi lại biên lai cho người mua bằng những nét chữ và số Ả Rập có chút non nớt. Kiểu chữ và dáng chữ nàng viết còn có hiệu quả đề phòng bị làm giả. Bởi vì ngày hôm sau, có một tên du côn cầm biên lai tới lấy dưa hấu, bị Dư Tiểu Thảo liếc mắt một cái đã nhận ra ngay. Người kia còn muốn tranh cãi lại bị Dư Tiểu Thảo giơ ra tờ biên lai viết theo kiểu “Cụt tay cụt chân”, cuối cùng không thể cãi được nữa. Bị người giúp đỡ trong cửa hàng là Lý Lực đưa đến nha môn.
Thật ra thì, qua truyền miệng, việc cửa hàng dưa Đường Cổ có quan hệ với nha môn toàn bộ người trấn Đường Cổ không có mấy ai không biết. Tên du côn này đúng là đùa trên họng súng, lập uy cho cửa hàng dưa. Đánh một trận thị uy như vậy, sau này không ai dám có ý xấu với cửa hàng dưa nữa.
Sau khi treo tấm biến “Dưa hấu đã bán hết, ngày mai tới sớm” trên cửa hàng, Dư Tiểu Thảo cúi người muốn nhấc rương tiền lên, mặt đỏ lên dùng hết sức mà cái rương vẫn vững như Thái Sơn nằm ngay ngắn trên bàn. Lý Lực ở bên cạnh nhìn thấy, cười đến ngã lên ngã xuống!
“Ngươi biết hôm nay bán được bao nhiêu dưa hấu không? Hai xe ít cũng hơn một trăm quả. Dù chỉ bán một quả ba lượng, cũng phải hơn ba trăm lượng! Ngươi tay nhỏ chân nhỏ, còn nghĩ muốn nhấc cái rương này à?” Lý Lực vén tay áo lên, lộ ra cánh tay rắn chắc, dễ dàng nhấc cái rương lên kẹp dưới nách, hỏi: “Nói đi, đi nơi nào? Ta giúp ngươi mang qua!”
“Đi Trân Tu Lâu phía đối diện! Bận cả buổi sáng, Lý thúc ngươi không đói sao? Đi, đi ăn cơm!” Dư Tiểu Thảo đoán tiệc rượu bên kia chắc còn chưa bắt đầu, bây giờ qua là vừa kịp lúc.
Lý Lực kẹp cái rương tiền, sải bước đi đến Trân Tu Lâu. Đồ ăn của Trân Tu Lâu, với giá đó không phải ai muốn ăn là có thể ăn. Lương bổng của hắn, một tháng không ăn không uống chưa chắc có thể ăn một bàn đồ ăn như thế này đâu! Hôm nay đúng là cơ hội hiếm có, hắn được sải tay ăn một bữa no nê.
Dư Tiểu Thảo và cái rương tiền được dẫn đến bàn ăn Phòng Tử Trấn chiêu đãi những vị khách không phú thì quý. Viện trưởng Viên vừa vào cửa đã trêu ghẹo nói: “Ôi! Tiểu trưởng quỹ của chúng ta cuối cùng cũng tới! Hôm nay làm ăn không tệ nhỉ, khẳng định đủ tiền trả hai bàn đồ ăn!”
Tiểu Thảo vốn đang đắm chìm trong niềm vui sướng kiếm được tiền, nghe vậy khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức biến sắc! Đúng rồi! Tiền chi cho một phòng ăn của Trân Tu Lâu không có một trăm lượng bạc là không được. Nếu như gọi tất cả món ăn trong bảng tên và món ăn đặc sắc, hơn hai trăm lượng bạc cũng chưa chắc đã đủ. Trời ạ! Vậy hôm nay không phải là nàng làm không công sao?
Phòng Tử Trấn thấy dáng vẻ gục đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn than khóc, đáng thương hề hề của con gái nuôi, đau lòng nói: “Hôm nay khuê nữ ta khai trương cửa hàng, người làm nghĩa phụ như ta giúp đỡ chiêu đãi khách là chuyện nên làm! Tiểu tử Chu gia, tiệc rượu hôm nay ta đãi!”
Chu Tử Húc đã sớm nhìn thấy bộ dạng mê tiền của Tiểu Thảo, biết lúc này thật sự đau lòng bạc còn chưa ấm tay, vội cười nói: “Phòng đại nhân, sao có thể để ngài trả tiền? Không lừa các vị, đồ ăn bán chạy nhất trong lâu chúng ta gồm đồ ăn dùng dầu hào, gà quay, vịt hoa quế đều là công thức nấu ăn Tiểu Thảo nghĩ ra. Có thể nói, nếu như không có Tiểu Thảo cũng chưa chắc có Trân Tu Lâu ngày hôm nay. Hai bàn đồ ăn này coi như quà cảm ơn của ta với Tiểu Thảo, đừng nói chuyện tiền nong làm gì!”
Vừa nghe không cần dùng bạc của mình, cô bé mê tiền Tiểu Thảo này nhất thời mặt mày hớn hở. Nhìn đống đồ ăn đầy ắp tỏa ra mùi thơm mê người trên bàn, nàng đứng dậy, nâng chén lấy trà thay rượu, kính tất cả mọi người ở đây nói: “Hôm nay cửa hàng nhỏ khai trương, không ngờ rằng có nhiều người đến chúc mừng như vậy, có chút chiêu đãi không chu toàn, xin mọi người bỏ qua cho. Tiểu Thảo lấy trà thay rượu, kính mọi người một chén, mời...“
Người trẻ tuổi nhất ở đây cũng lớn hơn cha của Tiểu Thảo, thấy một cô bé trắng trẻo nghiêm túc nâng chén nói chuyện như người lớn, mọi người đều cảm thấy rất thú vị, nhao nhao cười lên, rất biết nể mặt mũi nàng mà bưng chén rượu lên uống một hớp.
Tiểu Thạch Đầu thông minh rót rượu cho khách quý, Dư Tiểu Thảo lễ phép chu đáo mời mọi người ăn cơm. Diêu lão thái gia nhìn hai đứa trẻ lại có thể xử lý cục diện này, không khỏi cười nói: “Dư gia thật biết dạy con, những tôn tử nhà ta ở tuổi này còn đang nũng nịu tranh sủng khóc nhè đấy!”
“Không phải có câu: Hài tử nhà nghèo sớm phải lo việc gia đình sao! Tôn tử nhà ngài đều lớn lên trong phú quý, đương nhiên không cần giống chúng ta rồi. Diêu gia gia, ta rót rượu cho ngài, cảm ơn nhà các ngươi trước nay đều ủng hộ nhà ta!” Ở kiếp trước Dư Tiểu Thảo cũng biết một chút việc xã giao, nên cũng coi là thành thạo.
Diêu lão thái gia sảng khoái uống sạch chén rượu Tiểu Thảo rót, cười ha ha nói: “Là rau nhà các ngươi ngon! Từ sau khi ăn rau nhà ngươi, rau người khác bán đều không có hương vị như vậy! Trước đây ta thích ăn thịt nhất, gần như không ăn rau. Bây giờ một bữa cơm không có rau nhà các ngươi ta đã cảm thấy ăn không ngon rồi! Nhìn ta bây giờ xem, rất có sức lực, những bệnh cũ trước kia cũng khá hơn nhiều rồi, hắc! Rất tốt! Ta cảm thấy, nguyên nhân lớn nhất là ăn rau nhà các ngươi…”
“Nghe ngài nói, rau nhà chúng ta cũng đâu phải linh đan diệu dược, nào có thần kỳ như ngài nói chứ? Ta cũng học chút y lý ở chỗ xích cước đại phu, biết người ăn nhiều rau sẽ có lợi cho sức khỏe! Trước đây sức khỏe của ngài không tốt là do không thích ăn rau. Bây giờ thích ăn rồi nên sức khỏe sẽ tốt hơn! Không có nhiều quan hệ với rau nhà chúng ta đâu!” Dư Tiểu Thảo không muốn để người khác biết bí mật rau nhà mình, vội vàng giải thích.
Diêu lão thái gia vẫn cảm thấy là do công lao của rau Dư gia: “Đó cũng là do rau nhà các ngươi tươi ngon mọng nước, hương vị rất tốt nên ta mới ăn được! Cuối cùng vẫn là công lao rau nhà các ngươi!”
Lúc này Chu Tử Húc cười nói: “Diêu lão gia tử, Tiểu Thảo, hai người đừng một người cố sức khen ngợi một người hết sức khiêm tốn nữa. Lão gia tử, rau Trân Tu Lâu chúng ta dùng cũng do nhà Tiểu Thảo cung cấp, ngài thích thì ăn nhiều một chút!”
Huyện lệnh Ngô vừa ăn món xà lách xào dầu hào vừa gật đầu nói: “Đồ chay xào với dầu hào của Trân Tu Lâu hương vị ngon tuyệt! Sau này chưa chắc có cơ hội ăn…”
Chu tam thiếu vội nói: “Ngô thúc thúc, chi nhánh của Trân Tu Lâu ở kinh thành của chúng ta đã khai trương được mấy tháng rồi, ngài ở kinh thành cũng không sợ không ăn được đồ ăn có dầu hào. Hơn nữa, cửa hàng gia vị ở kinh thành của chúng ta có bán dầu hào. Bây giờ trong nhà bếp của rất nhiều đại quan quý nhân đều có loại gia vị này.”
Diêu lão thái gia cũng rất thích món xà lách xào dầu hào này, nghe vậy thì lập tức nói: “Đường Cổ cũng có nơi bán dầu hào sao? Bây giờ nhà chúng ta mua cũng quá không đầy đủ, lại bỏ qua tin tức quan trọng như vậy.”
“Lão gia tử, cửa hàng bên cạnh Trân Tu Lâu kinh doanh chính là gia vị Hải Thiên của chúng ta. Ngoài dầu hào còn có bột ngọt và chao. Sau này sẽ có càng nhiều loại gia vị hơn. Nếu như cần thì cứ phái người tới mua. Ta sẽ giảm giá 20% cho ngài…” Chu Tử Húc đúng là có thiên phú làm ăn.
Huyện lệnh Ngô cười cười sở trưởng dẫn dắt của hắn, nói: “Ngươi đó! Ăn một bữa cơm cũng không quên chào hàng!”
Ngô công tử vừa gặm cánh gà quay vừa nói: “Tiểu Húc, gia vị nhà các ngươi còn cần chào hàng sao? Ta lại nghe nói, có rất nhiều người xếp hàng cũng không mua được đó!”
Chu Tử Húc khiêm tốn nói: “Đó là phải cảm ơn sự ủng hộ và yêu thích của mọi người…”
Mọi người cười cười nói nói, vui vẻ ăn chung. Nhất là đĩa dưa hấu được bưng lên, đầu bếp rất khéo tay trang trí vô cùng đẹp, khiến cho mọi người luyến tiếc không buông. Dưa hấu ngọt dịu, được mọi người khen ngợi rất nhiều.
Lúc tan cuộc, Tiểu Thảo tặng mỗi người hai quả dưa hấu đã để lại mang về thưởng thức. Tiệc rượu hôm nay xảy ra rất bất ngờ, tuy khiến cho Tiểu Thảo trở tay không kịp nhưng cũng coi như mọi người đều vui vẻ.
Buổi chiều Tiểu Thảo phải về thôn Đông Sơn, Phòng Tử Trấn ở lại cửa hàng dưa. Vì lo công việc ở cửa hàng dưa, kể cả Phòng Tử Trấn lẫn hai thuộc hạ của hắn đã mấy ngày không ra bến tàu rồi. Tiểu Thảo cảm thấy không được hay lắm, nghĩ muốn thuê người tới trông cửa hàng.
Thuê ai bây giờ? Đầu tiên nhân phẩm người này phải tốt, đầu óc linh hoạt, tốt nhất biết cách điều hành một cửa hàng. Tiểu Thảo về đến nhà, bàn bạc với cha mẹ, cảm thấy người phù hợp với việc này là mợ cả Hàn thị.
Mợ cả chính trực hiền lành, lúc Dư gia gặp khó khăn nàng ấy đã lén lút lấy số tiền bản thân tích góp được chi viện nhà nàng. Hàn thị còn có kinh nghiệm làm ăn ở bến tàu, sau này việc làm ăn ở cửa hàng dưa cũng sẽ không cháy hàng như hôm nay, sau khi ổn định rồi, một người trông coi chắc là không thành vấn đề.
Nhờ người truyền tin, xế chiều hôm đó Hàn thị đã tới rồi. Còn có bà ngoại của Tiểu Thảo và hai cậu cùng đến.
“Đứa nhỏ này, không lo được cũng không nói sớm! Con đó, mẹ không biết phải nói con sao nữa, chuyện gì cũng muốn tự mình chèo chống!” Bà ngoại Tiểu Thảo gõ nhẹ trán Liễu thị, đau lòng quở trách.
Liễu thị cúi đầu cười nói: “Chỉ hái dưa hấu hai ngày, có chút bận thôi mà. Con đã lấy chồng, sao có thể làm phiền mẹ chứ?”
“Người trong nhà, còn nói gì phiền phức hay không chứ?” Hàn thị lưu loát giúp nàng ấy sắp xếp xe, chuẩn bị đi theo chuyển dưa hấu lên thị trấn. Nàng ấy ngay cả quần áo cũng mang đến, sau này sẽ ở lâu dài trong cửa hàng!
Cậu cả của Tiểu Thảo, đang nói chuyện bán dưa hấu với Dư Hải: “Ta thấy hai chiếc xe chưa chắc đủ cho nhà đệ dùng, chuyện mượn xe lừa hay là bỏ đi. Đừng chậm trễ việc làm ăn của nhà đệ!”
Tiểu Thảo ngắt lời nói: “Cữu, cữu đừng lo lắng chuyện này! Chu tam thiếu nói nhà hắn còn một chiếc xe ngựa bình thường không hay dùng. Ta có thể mượn hắn.”
“Đứa nhỏ này, lại phiền Chu thiếu gia rồi!” Dư Hải bất đắc dĩ lắc đầu nói.
Dư Tiểu Thảo làm mặt quỷ nói: “Hắn tự nguyện cho con mượn mà! Hơn nữa xe ngựa nhà hắn cũng không dùng đến, cho con mượn còn là vật tẫn kỳ dụng* đó! Cữu, mọi người dùng xe ngựa của Chu gia, có thể chở được nhiều dưa hơn!”
(*) Vật tẫn kỳ dụng: vật dùng đúng chỗ, người dùng đúng việc, dùng hết khả năng.
“Nếu như có xe ngựa vậy thì dễ dàng rồi! Ta bàn bạc với nhị cữu con rồi, dưa hấu là loại trái cây quý, trong trấn có các ngươi là đủ rồi. Chúng ta chuẩn bị đi phủ thành, nơi đó có nhiều người giàu hơn, chắc chắn sẽ bán hết!” Liễu Phái quyết đoán hơn em vợ nhiều.
Dư Tiểu Thảo ủng hộ: “Cữu, hai người chuẩn bị khi nào xuất phát? Ngày mai nghĩa phụ của ta có chuyện trở về phủ thành một chuyến, nếu như đến kịp, mọi người có thể đi cùng hắn. Đến lúc đó có nghĩa phụ làm chỗ dựa, sẽ không có lưu manh ác bá gì dám gây khó dễ cho mọi người đâu…”
Phủ thành không thể so với địa phương nhỏ như Đường Cổ này, người dân khá chất phác. Bây giờ dưa hấu đúng là trái cây hiếm có, khó tránh khỏi sẽ khiến người khác đỏ mắt. Có tôn đại thần Phòng Tử Trấn này làm chỗ dựa, hai huynh đệ Liễu Phái nhất định sẽ không chịu thiệt thòi!