Nông Viên Tự Cẩm

Chu Tuấn Hi lạnh lùng liếc mắt nhìn, không kiên nhẫn trong lòng biến thành tức giận. Hạ Phù Dung này muốn nhảy nhót kiểu gì hắn không quan tâm, nhưng liên quan đến hắn thì hắn sẽ không dễ dàng cho qua: “Hạ cô nương nói vậy không đúng rồi! Tiểu cô nương người ta mở cửa làm ăn, buôn bán công bằng, có gì mà không dám thu tiền? Hay là Hạ cô nương cảm thấy mười lượng bạc này Chu gia ta không trả được?”

“Không! Ta không có ý này…” Thấy Chu nhị công tử cuối cùng cũng nhìn thẳng nàng ta, nhưng ánh mắt rất chán ghét, Hạ Phù Dung nhất thời luống cuống chân tay. Ở trước mặt Chu công tử, nàng ta nên nhẫn nại, không nên bị con tiện nha đầu kia khích bác mà mất kiềm chế, khiến cho nàng ta mất mặt trước mặt Chu nhị công tử. Đều là lỗi của nha đầu đê tiện kia!

Tự mình gây sự với người khác, còn đẩy tất cả lỗi lầm lên người người ta, gặp phải loại cực phẩm như vậy thật khiến người ta choáng váng!

Chu Tuấn Hi ôm dưa hấu đi ra ngoài, ánh mắt Hạ Phù Dung lại giống như nam châm bị hấp dẫn vậy, luôn chăm chú nhìn bóng hình cao lớn đó, thật lâu sau cũng không dời ra chỗ khác.

Dư Tiểu Thảo nhìn thấy cũng xấu hổ thay nàng ta. Ánh mắt đưa tình triền miên không dứt như vậy, còn ngay trước mặt trưởng bối, thật sự được sao?

“Phù Dung! Đừng để ta phải hối hận khi đưa con đi cùng!” Phòng phu nhân không hề che giấu thất vọng của nàng ấy với Hạ Phù Dung, giọng nói cũng nghiêm hơn nhiều.

Hạ Phù Dung không cam lòng thu hồi tầm mắt, căm giận trừng mắt nhìn Tiểu Thảo đang đứng một bên xem náo nhiệt, trong lòng không ngừng giận cá chém thớt: Đều là nha đầu đê tiện đó đoạt mất sự cưng chiều của cô mẫu, trước đây cô mẫu chưa từng nỡ nặng lời với nàng ta!

Dư Tiểu Thảo đáng thương lại lần nữa nằm không cũng trúng đạn.

“Phù Dung, qua đây! Ta giới thiệu cho con, đây là nghĩa nữ dượng con mới nhận, cũng là biểu muội của con. Con lớn hơn con bé mấy tuổi, sao này hai tỷ muội phải chung sống thật tốt đó.” Phòng phu nhân nhận ra cháu gái ngầm có địch ý với Tiểu Thảo, phải ra tay dặn dò trước.

“Nghĩa mẫu, cháu gái người đương nhiên là tỷ tỷ ta, người yên tâm đi, chúng ta sẽ hòa thuận.” Dư Tiểu Thảo thân thiết kéo tay Hạ Phù Dung, nhẹ nhàng lay lay nói, “Biểu tỷ, nơi này của chúng ta cũng có chỗ chơi vui đó! Có thể lên núi đào rau củ dại, bắt gà rừng, cũng có thể xuống biển mò sò biển, nhặt hải sản… Đúng rồi! Ngày mai ta đưa tỷ đi đào giun thìa biển nhé! Giun thìa biển ở đây khá mập, còn to hơn đầu ngón tay ta, rất dài, mềm mềm, sờ thấy thịt, giống như một con giun lớn vậy…”

Nha đầu gian xảo này biết kiểu tính cách tiểu thư khuê các như Hạ Phù Dung rất sợ mấy loại sâu bọ linh tinh, nàng còn cố ý miêu tả sá sùng rất sống động. Quả nhiên Hạ Phù Dung nghe xong sắc mặt trắng bệch, dùng sức hất tay Tiểu Thảo ra, còn đẩy nàng một cái, hét lên: “Cút ngay! Tiểu tiện dân dơ bẩn!”

Dư Tiểu Thảo bị đẩy đến lảo đảo, lưng đụng vào khung cửa phát ra tiếng vang thật lớn. Khóe mắt nàng ngậm nước mắt (không phải giả vờ mà là thật sự bị đụng đau), khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, đáng thương vô tội nói: “Nghĩa mẫu, hình như biểu tỷ không thích con… Không thích con cũng không nên mắng chửi người chứ! Đều là con cái được cha mẹ thương yêu, con cũng là bảo bối trong lòng cha mẹ, chỗ nào dơ bẩn, chỗ nào hèn hạ chứ?”

Sự nhẫn nại trong lòng Phòng phu nhân sắp bị biểu hiện hôm nay của cháu gái mài mòn sạch rồi. Nhìn mặt mũi không thèm che giấu chán ghét của Hạ Phù Dung, nghĩ trước đây nàng ta hiểu chuyện, đơn thuần… Ha ha, hóa ra cũng là vì diễn cho mình xem thôi! Bây giờ biết Phòng gia nhận con nuôi, hy vọng thất bại nên không thèm che giấu tính cách thật của mình sao?

“Tiểu Thảo, qua đây, để nghĩa mẫu nhìn xem có bị thương không?” Phòng phu nhân kéo tay Tiểu Thảo, nhẹ nhàng vuốt phần lưng bị đụng trúng của nàng.

“Nghĩa mẫu, đau…” Tiểu Thảo cảm thấy lưng mình nhất định bị sưng tím tụ máu rồi. Không ngờ rằng một nha đầu nhìn có vẻ yếu đuối lại có sức lực như vậy, không lẽ kích thích của nàng mạnh đến vậy hả?

Phòng phu nhân nhớ tới tiếng động của cú va chạm vừa rồi, trong lòng biết Tiểu Thảo không giả vờ, nàng ấy có chút thương tiếc an ủi: “Tiểu Thảo, đi vào nội viện, nghĩa mẫu thoa thuốc giúp con, sẽ hết đau nhanh thôi.”

Vừa nói nàng vừa nắm bàn tay nhỏ bé của Tiểu Thảo, cùng hai đại nha hoàn đi xuyên qua cửa hàng tới sân trong. Lúc đi qua Hạ Phù Dung còn chẳng thèm liếc mắt nhìn lấy một cái.

Phòng phu nhân lúc chưa gả đi là đích nữ trưởng phòng, từ nhỏ lớn lên bên cạnh lão thái thái. Hạ gia dù bên trong hỗn loạn, nhưng trong sân vườn lão phu nhân lúc nào cũng yên tĩnh. Vì thế mà Phòng phu nhân lớn lên quang minh lỗi lạc, tính cách yêu ghét rõ ràng. Nàng ấy thích ai thì chỉ mong sao có thể mang đến cho người đó tất cả những điều tốt đẹp nhất, không thích ai thì trực tiếp lơ luôn kẻ đó.

Trong Hạ gia lục đục không yên, những lục đục trong đó không phải Phòng phu nhân không biết. Vốn nghĩ rằng đứa cháu gái Hạ Phù Dung này sẽ giống như nàng ấy là một đóa phù dung trong sáng không nhiễm bùn hôi của Hạ gia, không ngờ rằng tất cả đều là con bé giả vờ để lừa gạt nàng ấy. Đối với người lừa gạt tình cảm của mình, Phòng phu nhân ban đầu yêu thích bao nhiêu thì sau đó sẽ càng chán ghét bấy nhiêu.

Hạ Phù Dung làm bạn với cô mẫu gần năm năm ở Phòng gia, đương nhiên rất hiểu tính cách cô mẫu. Thấy Phòng phu nhân đi qua không thèm liếc mắt nhìn mình, nàng ta nhất thời hoảng hồn, vội vàng giải thích: “Cô mẫu, vừa rồi con bị… biểu muội dọa sợ. Người cũng biết cháu gái sợ côn trùng nhất. Tình thế cấp bách mới làm biểu muội bị thương, con xin lỗi nàng…”

Đã như vậy rồi còn không biết mình sai ở đâu sao? Ôi, lần này đúng là nàng ấy sơ sót… Bước chân của Phòng phu nhân chỉ hơi dừng một chút, cũng không thèm quay đầu lại tiếp tục bước về phía trước.

Dư Tiểu Thảo lại nhẹ nhàng thoát khỏi tay nàng ấy, quay đầu nghiêm mặt nói: “Biểu tỷ, chúng ta chạy nhảy ở trên núi bị thương cũng là chuyện khó tránh khỏi, nên việc ngươi làm ta bị thương, ta không trách ngươi. Điều ta tức giận là ngươi lại dùng lời nói ác độc như vậy nhục mạ ta! Ngươi không những tổn thương lòng ta mà con phơi bày bộ mặt thật của mình ra trước mặt người khác! Tuy ta xuất thân nông dân, nhưng cũng biết đạo lý “Ác ngữ thương nhân lục nguyệt hàn”(1), trong thôn chúng ta chỉ có phụ nữ đanh đá mới mắng chửi người khác trước mặt mọi người thôi!”

(1) Ác ngữ thương nhân lục nguyệt hàn: một lời cay độc hại người lạnh sáu tháng.

Hạ Phù Dung nghe vậy nét mặt lại trở nên vặn vẹo: Ngày sinh tháng đẻ của nha đầu thối này nhất định khắc nàng ta! Không những cướp đi sự cưng chiều của cô mẫu với nàng mà còn ở trước mặt cô mẫu thấy sơ hở là bắt lấy vu khống hãm hại bôi đen nàng ta! Không được, nàng ta phải để cô mẫu biết được bộ mặt thật của Dư Tiểu Thảo!

“Cô mẫu, vừa rồi con cũng không muốn nói nữa. Nhưng mà biểu muội lại so sánh con với mấy thôn phụ đanh đá trong thôn nàng, cô mẫu…” Hạ Phù Dung rút khăn tay ra lau nước mắt trên khóe mắt, cúi đầu ra vẻ nàng ta mới là người bị bắt nạt.

Phòng phu nhân khẽ thở dài, nói: “Hai ngày nữa ta sẽ sai người đưa ngươi về Kinh thành. Địa phương nhỏ như trấn Đường Cổ, Phù Dung ngươi ở lại không quen được đâu.”

“Cô mẫu, đừng đuổi con đi! Con sẽ quen, con sẽ quen mà!” Hạ Phù Dung nhất thời bối rối. Trở về Kinh thành ư? Chủ nhân phủ tướng quân trong Kinh thành đã đi ra ngoài, chắc chắn sẽ không đưa nàng ta về phủ tướng quân, nhất định sẽ đưa nàng ta về Hạ gia. Nàng ta đã mười ba tuổi, nếu như bị đưa về Hạ gia, nhất định sẽ bị gả đến một nhà quan viên quyền cao chức trọng nào đó làm thiếp để đổi lấy lợi ích cho Hạ gia. Sau khi lão thái thái qua đời, Hạ gia càng ngày càng loạn.

Phòng phu nhân cảm thấy mình đã nói đủ rồi, hy vọng cháu gái có thể tự giải quyết tốt việc này. Nàng ấy nhàn nhạt nói: “Không quay về thì phải chuẩn bị tốt tinh thần chịu khổ. Phải nhớ kỹ, ta tới đây không phải để hưởng phúc mà là vì không muốn dượng ngươi lo lắng khi làm việc!”

“Con nhớ rồi, cô mẫu!” Hạ Phù Dung nghẹn ngào nói, đây cũng không phải giả vờ, nàng ta thật sự sợ hãi.

“Nghĩa mẫu, sao trước khi tới đây người không báo trước với nghĩa phụ một câu?” Dư Tiểu Thảo thấy Hạ Phù Dung đã bị dạy bảo, vội vàng kéo tay Phòng phu nhân, nhẹ nhàng lay lay hỏi.

Phòng phu nhân vuốt tóc nàng, vừa dắt nàng vào nội viện vừa nói: “Ừ! Vốn muốn làm nghĩa phụ con bất ngờ mà. Sao con biết ta không báo trước?”

“Hôm nay nghĩa phụ đi phủ thành giải quyết việc công. Nếu như biết hôm nay nghĩa mẫu đến, nghĩa phụ nhất định sẽ không để người đi một mình…” Dư Tiểu Thảo cười hì hì ngẩng đầu lên, ánh mắt trong sáng vô tư, không cố ý lấy lòng cũng không cẩn thận thăm dò.

Cứ như vậy, nàng đã coi Phòng phu nhân là người thân nhất rồi, dù bản thân nói gì làm gì người thân nhất cũng sẽ không thực sự giận nàng. Phòng phu nhân cuối cùng biết rõ tại sao nàng ấy luôn cảm thấy có một tầng xa cách với Hạ Phù Dung…

Phòng phu nhân nhẹ nhàng gõ đầu Tiểu Thảo, giả vờ tức giận nói: “Tiểu nha đầu con giỏi lắm, gan cũng to nữa! Lại dám trêu nghĩa mẫu con! Chờ nghĩa phụ con trở về ta phải cáo trạng con mới được!”

Dư Tiểu Thảo lộ ra dáng vẻ bé gái sợ sệt, cố ý dùng giọng nói run run nói: “Không muốn! Nếu nghĩa phụ biết con đắc tội nghĩa mẫu, kiểu gì cũng muốn đánh gãy chân con… Ca nương tha mạng…”

Phòng phu nhân buồn cười trước biểu hiện diễn xướng xuất sắc của nàng, mặt cuối cùng không nhịn được phì cười ra tiếng. Nàng ấy ngồi xổm xuống, ôm thân hình nhỏ gầy mềm mại của Tiểu Thảo vào trong ngực, trong giọng nói mang ý cười: “Con đúng là một tiểu nha đầu tinh quái, sao có thể thú vị như vậy nhỉ? Khó trách nghĩa phụ con khen con không dứt miệng!”

Hạ Phù Dung đi theo sau hai người lúc này sắp xé nát khăn tay trong tay rồi. Cô mẫu từ trước đến nay chưa từng đối xử với nàng ta thân thiết như vậy, dù nàng ta có cố gắng biến thành dáng vẻ cô mẫu thích đi nữa, từ đầu đến cuối cô mẫu vẫn có một tầng xa cách với nàng ta. Tại sao! Tại sao mới chỉ là lần đầu gặp mặt nha đầu đê tiện này đã có thể đạt được tình yêu thương không chút rào cản nào của cô mẫu chứ?

Được mẹ nuôi ôm, Dư Tiểu Thảo cũng không có phúc hưởng thụ, nàng a ui kêu thành tiếng: “Đau, đau! Nghĩa mẫu, lưng con đau!”

Phòng phu nhân nhớ tới vết thương trên lưng nàng, vội vàng ôm nàng như ôm trẻ con, bế Dư Tiểu Thảo lên bước nhanh vào phòng.

Dư Tiểu Thảo ngồi trên khuỷu tay của mẹ nuôi, ôm cổ mẹ nuôi, trong lòng không biết nói gì hơn: Tuổi giả của nàng cũng đã gần mười tuổi, còn ôm nàng như đứa trẻ hai, ba tuổi vậy, nếu bị người khác nhìn thấy thì sẽ mất mắt lắm đó! Nhưng mà mẹ nuôi nhìn có vẻ yếu đuối mà cũng có sức lực thật đó. Không lẽ là vì phu xướng phụ tùy(2), học võ với cha nuôi?

(2) Phu xướng phụ tùy: chồng hát vợ theo, người vợ phải nghe theo người chồng.

“Phu nhân, để ta làm cho!” Người hầu tâm đắc Linh Lung của Phòng phu nhân vội muốn tiếp nhận Dư Tiểu Thảo.

“Không cần, vài bước đường mà thôi, ta ôm được!” Phòng phu nhân không muốn buông tay bé gái mềm mại thơm tho này ra. Nếu như nàng ấy cũng có con gái, chắc cũng yêu kiều đáng yêu như thế này nhỉ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui