Nông Viên Tự Cẩm

Linh Lung và Trân Châu liếc mắt nhìn nhau, xem ra Dư Tiểu Thảo rất có sức nặng trong lòng phu nhân! Ít nhất cũng vượt qua vị tiểu thư đã sống ở phủ tướng quân mấy năm kia. Ánh mắt hai người ngầm nhắc nhở lẫn nhau: Sau này không thể khinh thường đối xử lạnh nhạt với tiểu thư mới được nhận nuôi này!

Dư Tiểu Thảo lại ngượng ngùng lên tiếng: “Nghĩa mẫu, con cũng không phải tiểu hài tử. Con có thể tự đi, không muốn người nhọc công.”

“Con có nặng bao nhiêu đâu? Bao cát năm mươi cân ta vác còn không tốn chút sức nào. Con lại là trẻ con, dù bế ba đứa nữa ta cũng không mệt!” Phòng phu nhân đặt Tiểu Thảo trên giường giống như chăm sóc em bé mới sinh vậy, cởi áo khoác cho nàng.

“Để con tự làm đi…” Dư Tiểu Thảo mặt đỏ đến mang tai, cởi áo ngoài ra. Không ngờ động tác hơi mạnh động đến vết thương sau lưng, đau đến nhe răng trợn mắt.

“Con đó, cũng đừng cậy mạnh!” Phòng phu nhân để nàng nằm xuống giường, vén áo trong màu trắng lên. Thấy ở tấm lưng gần như trắng nõn trong trong suốt có một vết bầm tím vô cùng rõ ràng và dữ tợn.

Đừng nói Phòng phu nhân đau lòng không thôi, ngay cả Trân Châu và Linh Lung cũng hít một ngụm khí lạnh. Đây thực sự rất đau đó, nếu đổi lại là một bé gái khác đã sớm đau đến khóc òa lên rồi, vậy mà tiểu thư vẫn nhịn đau không muốn phu nhân tức giận…

Phòng phu nhân lấy ra một bình sứ tinh xảo từ trong thuốc nàng ấy luôn mang theo bên người, bên trong là “Hóa ứ tán” được ngự ban. Nàng ấy cẩn thận rót thuốc vào trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng đặt lên vết bầm tím ở tấm lưng nhỏ gầy kia. Hóa ứ tán phải dùng lực mới có thể khai thông kinh mạch, làm tan máu bầm. Phòng phu nhân sợ cô bé không chịu được, đầu tiên nhẹ nhàng xoa, sau mới tăng thêm lực.

Dư Tiểu Thảo đầu tiên “hừ hừ” hít khí lạnh, không lâu sau liền oái oái hét ầm lên: “Đau, đau, đau… Nhẹ một chút, nghĩa mẫu người nhẹ tay thôi!”

“Nhịn một chút, nếu như không dùng lực sẽ không có hiệu quả…” Phòng phu nhân miệng thì trìu mến an ủi mà lực trên tay lại không giảm chút nào. Dư Tiểu Thảo tiếp tục thét chói tai, tay chân đều dùng sức đạp giường khiến ván giường cũng phát ra tiếng “thùng thùng”.

Trân Châu và Linh Lung cúi đầu cố gắng nín cười. Tiểu thư bây giờ giống như một con cá mắc cạn vậy, không phải giả vờ mà còn rất đáng yêu.

Hạ Phù Dung cắn chặt răng, ghen ghét nhìn nha đầu thối kia không ngừng kêu đau. Cô mẫu rất thiện vị, lúc nàng ta mới đến phủ tướng quân cũng chỉ là đứa nhỏ bảy, tám tuổi, cô mẫu thân thiết nhất cũng chỉ nắm tay xoa đầu nàng ta. Nha đầu nhà quê dơ bẩn này có tài đức gì mà được cô mẫu ôm trong ngực, còn tự mình thoa thuốc cho nàng! Hóa ứ tán được ngự ban chính là đồ quý trên thị trường ngàn vàng khó mà mua được, nha đầu đê tiện này sao xứng với thứ quý giá như vậy?

Nhưng Dư Tiểu Thảo lại không hề muốn vinh dự này, chỉ là một ít máu bầm mà thôi, về nhà để Tiểu Bổ Thiên Thạch thổi một hơi tiên khí vào lưng nàng là không sao rồi. Tại sao nàng lại phải chịu nỗi khổ này chứ?

Phòng phu nhân cười ha ha, vỗ nhẹ mông bé gái không chịu nằm im này, hù dọa nói: “Nghiêm túc chút nào, cẩn thận tay chân đập phải giường. Nếu như đập trúng là lại phải chịu đau nữa đó.”

Nghe vậy, Dư Tiểu Thảo giống như máy móc nhỏ bị ngắt điện vậy, lập tức ngoan ngoãn, nhưng miệng kêu đau tiếng sau cao hơn tiếng trước. Đứa trẻ khóc còn có sữa ăn, nàng thực sự không muốn ra vẻ “Cắn răng cũng phải nuốt máu xuống” đâu!

“Sao thế này, đây là?” Mợ cả Hàn thị và bà ngoại Diêu thị phụ trách chuyển hàng tới, vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng hét như heo bị chọc tiết của Tiểu Thảo, vội vàng chạy qua xem xét. Thấy máu bầm trên lưng con bé, hai người cũng đau lòng không thôi.

Tiếng kêu trong miệng Dư Tiểu Thảo bỗng nhiên dừng lại, nàng xoay đầu cười yếu ớt với mợ cả và bà ngoại, nhẹ giọng nói: “Bà ngoại, đại cữu mẫu, con không sao! Chỉ sơ ý đụng vào cửa thôi, thoa ít thuốc sẽ ổn thôi. Đúng rồi, đây là nghĩa mẫu của con, tới từ Kinh thành!”

Mẹ chồng nàng dâu Diêu thị biết Tiểu Thảo nhận một vị quan làm cha nuôi. Vừa nghe đối phương là mẹ nuôi của Tiểu Thảo, đây không phải là vợ quan đến chơi sao? Hai người phụ nữ trung thực tay chân luống cuống đứng bên cạnh ấp úng cười.

Phòng phu nhân nở nụ cười ấm áp với hai người, ôn nhu nói: “Về sau đều là người thân cả rồi, đừng câu nệ như vậy.”

Dư Tiểu Thảo thấy dáng vẻ không biết làm thế nào cho phải của bà ngoại và mợ vả, bèn cười nói: “Bà ngoại, đại cữu mẫu, không biết chỗ Lý thúc có bận rộn không, hai người tới giúp thúc ấy đi, con thoa xong thuốc cũng sẽ qua đó.”

Hàn thị vừa gật đầu vừa nói: “Trước mắt cũng không có chuyện gì bận rộn cả, có ta và bà ngoại con là được rồi. Con bị thương, cứ ở đây nói chuyện với nghĩa mẫu đi!”

Hạ Phù Dung tràn đầy khinh thường với lời nói và hành động của hai người đàn bà nông thôn điển hình này, thân thích của nha đầu chết tiệt kia đúng là chẳng có chút trọng lượng nào.

“Khổ hình” của Dư Tiểu Thảo cuối cùng cũng kết thúc, nàng thả lỏng chân tay nằm sấp trên giường giả chết. Phòng phu nhân bị nàng chọc cười không dừng được, vỗ vỗ cái mông nhỏ đầy thịt của nàng nói: “Đừng nghịch nữa, mau dậy mặc quần áo, đừng để cảm lạnh.”

Dư Tiểu Thảo ngồi dậy, hoạt động tay một chút, lưng quả thực không đau như lúc nãy. Nàng chậm rãi mặc quần áo, miệng hỏi: “Nghĩa mẫu, lát nữa người về thị trấn nghỉ ngơi hay cùng mọi người trở về thôn Đông Sơn?”

Công việc của cha nuôi không khác giám sát công trình là bao, bến tàu muốn xây xong cũng phải tốn ba, bốn năm nên hắn mua luôn một căn nhà ở thị trấn. Nhưng mà cha nuôi cũng rất ít khi ở nhà trên thị trấn, phần lớn thời gian đều ở nhà Triệu gia dưới chân núi Tây Sơn. Bởi vì nơi đó gần nhà Tiểu Thảo, rất tiện cho việc sang ăn cơm chùa.

Phòng Tử Trấn đã sớm nói chuyện này với vợ mình ở trong thư, Phòng phu nhân suy nghĩ một lát rồi nói: “Với hiểu biết của ta về nghĩa phụ con, chàng trở về từ phủ thành nhất định sẽ trực tiếp về thôn Đông Sơn. Vậy ta chờ chàng ở thôn Đông Sơn thôi!”

Dư Tiểu Thảo ngoan ngoãn gật đầu nói: “Vâng! Sáng sớm nay nghĩa phụ đã ra roi thúc ngựa đi phủ thành, chắc tầm này cũng đến nơi rồi. Chắc là sẽ nghỉ ngơi ở phủ thành một đêm, mai mới có thể trở về! Tuy điều kiện trên thị trấn tốt nhưng dù sao cũng là nơi lâu ngày không ai ở, việc dọn dẹp khá phiền phức. Thôn Đông Sơn tuy đơn sơ nhưng cách nhà con khá gần, có thể giúp đỡ lẫn nhau. Nghĩa mẫu, người đi đường dài như vậy chắc cũng đói bụng rồi nhỉ? Con mời người sang Trân Tu Lâu ăn bữa cơm ngon…”

Một bữa cơm trong Trân Tu Lâu ở Kinh thành ít nhất cũng tốn hơn trăm lượng bạc, ăn một lúc tốn ba trăm năm trăm lượng là chuyện bình thường. Phòng phu nhân biết điều kiện nhà con gái nuôi, tuy cửa hàng dưa làm ăn không tệ nhưng nếu có thể tiết kiệm tiền cho con gái thì cứ tiết kiệm vậy.

“Nghe nghĩa phụ con nói tay nghề của con không tệ. Nghĩa mẫu muốn ăn thử đồ ăn con nấu.” Phòng phu nhân sờ mái tóc đen nhánh của con gái, trong lòng thầm khen tóc con gái thật đẹp. Nàng ấy đâu có biết hơn nửa năm trước mái tóc đen bóng này khô chẳng khác nào cái ổ rơm để đun bếp!

Dư Tiểu Thảo ngẫm lại phòng bếp vắng vẻ trong sân, vì bận mở cửa hàng, dụng cụ trong bếp còn chưa chuẩn bị đầy đủ, chứ đừng nói đến gia vị. Nàng cắn môi, nhỏ giọng nói: “Nghĩa mẫu, phòng bếp trong cửa hàng cái gì cũng không có. Không bột đố gột nên hồ, cũng sắp trưa rồi, người nói con phải làm thế nào để nấu đồ ăn cho người chứ? Người muốn ăn thì tối nay con nhất định sẽ vào bếp thể hiện tài năng cho người! Cơm trưa vẫn là ăn tạm ở Trân Tu Lâu đi…”

Ăn cơm ở Trân Tu Lâu còn nói là ăn tạm? Nếu như bị người khác nghe thấy thực sự là muốn bị đánh mà! Trân Tu Lâu bởi vì ra mắt món ăn mới mà người kéo đến ùn ùn không dứt, ngay cả phòng ăn cũng bị đặt trước kéo dài tận mấy ngày sau đó. Nếu như không đặt trước đừng hòng ăn được mỹ thực ở Trân Tu Lâu!

Hạ Phù Dung híp mắt, mím môi cười trộm: Một đứa con gái nhà quê còn muốn phùng má giả làm người có tiền mời cô mẫu ăn cơm ở Trân Tu Lâu sao? Một bàn cơm bình thường ở Trân Tu Lâu cũng tốn vài chục lượng bạc, bán dưa hấu cả ngày cũng chưa chắc đã kiếm được nhiều như vậy. Đợi lát nữa nàng ta nhất định nhân cơ hội này gọi mấy món ăn nổi tiếng ở Trân Tu Lâu để cho nha đầu kia đau lòng vì tiếc tiền mới thôi! Ăn cơm ở Trân Tu Lâu, đừng nói là nàng ta, kể cả những quý nữ mắt mọc trên đỉnh đầu ở kinh thành cũng không có cơ hội thường xuyên đến ăn cơm!

Cũng sắp đến trưa rồi, Tiểu Thảo bận rộn từ khi trời còn chưa sáng, lúc này đã đói đến bụng dán vào lưng rồi. Nàng nói chuyện phiếm với mẹ nuôi rồi đi cùng mẹ nuôi đến Trân Tu Lâu cách đó không xa.

Lúc đi ngang qua cửa hàng, nàng cười với bà ngoại và mợ cả nói: “Bà ngoại, đại cữu mẫu, thừa dịp giờ cũng không có nhiều khách chúng ta qua nhà đối diện ăn chút gì đi!”

Diêu thị nhìn quần áo tơ lụa trên người Phòng phu nhân, toàn thân khí phái. Ngay cả hai người hầu phía sau ăn mặc còn đẹp hơn hai người, trong lòng có chút tự ti, liên tục xua tay nói: “Con đi với nghĩa mẫu con đi! Cửa hàng không thể không có người trông, lát nữa chúng ta mua hai cái bánh hấp ăn cho qua bữa cũng được!”

Tiểu Thảo cũng biết dù bà ngoại và mợ cả đi cùng cũng sẽ ăn không thoải mái nên không cố mời nữa, nói: “Lát nữa con để tiểu nhị bưng vài món ăn sang. Bà ngoại, đại cữu mẫu, gà quay và vịt hoa quế của Trân Tu Lâu hương vị không tệ. Lát nữa hai người ăn thử xem có hợp khẩu vị hay không!”

“Không cần, không cần đâu! Lại gà lại vịt sẽ tốn nhiều tiền lắm đó! Có tiền cũng không nên tiêu phí như vậy, ta ăn bánh hấp là được rồi!” Mợ cả cũng không đồng ý để Tiểu Thảo tiêu tiền hoang phí.

Các nàng ấy cũng không biết Dư Tiểu Thảo ăn cơm ở Trân Tu Lâu trước nay đều không phải trả tiền. Nói gì thì nàng cũng là đối tác của ông chủ Trân Tu Lâu, số bạc giúp bọn họ kiếm được đủ để nàng ăn những bữa cơm xa xỉ mấy đời liền đó!

Nhưng mà đúng vào giờ ăn cơm nên trong Trân Tu Lâu đầy ắp khách. Mấy người ngoài vùng đến đây chơi biết được bàn ăn đã được đặt trước tới tận ba ngày sau, mặt đầy thất vọng rời khỏi lâu.

“Hình như không thừa bàn.” Phòng phu nhân dắt tay con gái nhỏ không buông. Nghe được mấy người nơi khác tới bên cạnh nói chuyện trong thất vọng, cúi đầu nhẹ giọng nói với Tiểu Thảo.

Hạ Phù Dung cũng mặt đầy thất vọng, không kìm được nói: “Biểu muội, ngươi không phải là biết gần đây Trân Tu Lâu không thể đặt được bàn ăn mới cố ý giả vờ hào phóng mời chúng ta ăn cơm ở chỗ này chứ!”

“Phù Dung!” Con gái nhỏ có chút lòng hư vinh là có thể hiểu, Phòng phu nhân cũng không vì vậy mà không vui, nàng ấy sợ con gái thẹn quá hóa giận, vội quát lớn cháu gái mình.

Hạ Phù Dung càng tức, không vui hừ một tiếng nói: “Cô mẫu, người còn che chở nàng nữa! Người nhìn xem, ngay cả người có thân phận như Chu nhị công tử cũng không chắc đặt được bàn, nói gì đến một tiểu nông nữ bình thường như nàng?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui