Nông Viên Tự Cẩm

Ông nhớ rất rõ lúc đó người vợ Lưu thị hiền lành của ông sức khỏe không tốt, trong nhà cũng rất nghèo, nhưng vẫn vui vẻ chào đón mẹ con em họ. Lúc mới đầu, cái gì Trương thị cũng tranh làm, đối xử với hai đứa con của ông còn tốt hơn con ruột của bà ta, cũng rất tận tâm chăm sóc chị họ đau ốm. Ông cũng không nói gì nhiều, chỉ là mỗi ngày đi sớm về muộn đánh cá, đi biển chu cấp cho sinh hoạt gia đình.

Dưới sự chăm sóc cẩn thận của Trương thị, có một lần bệnh của Lưu thị có chuyển biến tốt, ngay cả đại phu cũng nói uống xong hai toa thuốc là có khả năng khỏi hẳn. Nhưng mà trăm triệu lần không ngờ rằng sau khi uống xong hai toa thuốc, bệnh của Lưu thị lại nặng trở lại.

Của cải trong nhà có thể bán lấy tiền đều đã bán hết, nơi có thể mượn tiền cũng đã mượn, thuốc cũng uống liên tục nhưng bệnh của Lưu thị không có chuyển biến tốt. Sức khỏe bà ấy vốn đã suy nhược, kéo dài hơn một tháng cuối cùng cũng không tránh được cái chết.

Sau khi Lưu thị qua đời không lâu, ông cảm thấy trong nhà không thể không có đàn bà chăm lo, mà khoảng thời gian đó Trương thị lại chăm chỉ lạ thường, lại đối xử tốt với bọn nhỏ, bèn cưới bà ta làm vợ kế. Lúc bắt đầu, bà ta còn xử lý mọi chuyện công bằng, nhưng sau khi lão tam được sinh ra, Trương thị bắt đầu thiên vị. Nhất là sau khi lão tam đi học, Trương thị tính toán chi li từng văn tiền một, đều vì đóng học phí cho lão tam…

“Đúng! Không sai!” Trương thị gần như cười lớn một cách điên cuồng, nhìn chằm chằm xà nhà, giống như đang nói chuyện với người nào đó, “Biểu tỷ tốt của ta! Là ta đổi thuốc của ngươi, để cho ngươi bệnh vốn đang chuyển biến tốt mất mạng ha ha! Ta cũng chỉ vì tốt cho hai đứa con của ngươi thôi! Nếu ngươi còn không chết thì phải bán hai đứa trẻ đi lấy tiền mua thuốc cho ngươi!”

Dư lão đầu nghẹn họng trân trối nhìn Trương thị mặt mũi dữ tợn. Hóa ra Lưu thị không phải chết vì bệnh mà là bị Trương thị hại chết… Ông trăm triệu lần không ngờ rằng, hơn hai mươi năm qua người bên gối lại là một con rắn độc cắn người.

Ngoài cửa sổ, Dư Hàng và Tiểu Thảo mặt đầy kinh hãi nhìn nhau. Tiểu Thảo che miệng, không dám tin tưởng nói: “Bà nội ruột của chúng ta lại bị lão thái bà kia hại chết! Bà ta hại chết bà nội ruột của chúng ta, còn rất hà khắc với cả nhà ta, chẳng lẽ không sợ bà nội trở về tìm bà ta sao?”


Dư Hàng cắn chặt răng, nhỏ giọng nói: “Lão thái bà này chuyện xấu nào không làm, ông trời đương nhiên sẽ trừng phạt bà ta! Tối nay bà ta kỳ lạ như vậy, không lẽ là bà nội chúng ta tìm bà ta tính sổ?”

“A… đừng giết ta! Ta biết sai rồi! Ta không nên đổi thuốc của ngươi, không nên gả con gái ngươi cho một tên đã góa vợ ở xa, không nên cắt xen lượng cơm của con trai con dâu và các cháu ngươi, không nên lợi dụng lúc bọn nó khó khăn nhất đuổi ra khỏi nhà! Ta đã khai báo hết rồi, đừng câu hồn ta, đừng lôi ta đi... tương lai con trai ta muốn thi Trạng nguyên làm quan lớn, tương lai ta còn phải làm mẹ quan lớn! Tha cho ta đi!” Nội tâm sợ hãi của Trương thị rốt cuộc dâng lên áp đảo, không hề phát cáu hung dữ nữa mà khóc lóc thảm thiết quỳ gối trên giường đất dùng sức dập đầu với xà nhà, phát ra tiếng vang ầm ầm.

Ở trong mắt Trương thị, Lưu thị mặc áo dài trắng tóc dài rối tung gắt gao nhìn chằm chằm bà ta bằng đôi mắt chảy máu, vươn tay móng tay mọc rất dài ra bóp cổ bà ta. Bà ta lập tức khó thở, nghẹn thở đến mức trợn trắng mắt.

Dù nội tâm Dư lão đầu chấn động rất mạnh nhưng nhìn Trương thị dùng sức hai tay rất lớn tự bóp cổ mình, nghẹn đến xanh cả mặt, mắt trợn trắng, lưỡi cũng sắp thò ra ngoài. Ông không thể trơ mắt nhìn một người chết ngay trước mặt mình, vội dùng sức cạy tay bà ta ra.

Trương thị giống như một con cá xa nước, cảm thấy mình sắp chết rồi. Trong lòng bà ta vô cùng hối hận. Ban đầu sau khi bà ta mang con trai trốn khỏi nhà chồng, ngay cả cha mẹ, ca ca ruột cũng không muốn nhận bà ta, mà chị họ vào lúc bà ta khó khăn nhất lại cưu mang giúp đỡ bà ta, không để bà ta chết đói. Bà ta không nên lấy oán báo ơn, đổi thuốc của chị họ, hại chết bà ấy. Nhưng đây cũng là số mệnh an bài, ai bảo bà ta thích anh rể chứ? Chị họ không chết, làm sao bà ta có thể gả cho người tốt như anh rể, ở nhà nói một là một chứ? Dù bây giờ trong lòng Trương thị thấy hổ thẹn, nhưng không hối hận.

Trương thị dùng sức lực lớn nhất bóp cổ mình, khiến cho Dư lão đầu phải xuất sức lực toàn thân, vất vả lắm mới cạy tay bà ta ra.


Trương thị ho sặc sụa, ánh mắt mê mang nhìn Dư lão đầu, bắt lấy cánh tay ông như bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng vậy, phát cuồng nói: “Biểu tỷ, không thể trách ta! Muốn trách thì trách biểu tỷ phu quá tốt, hắn là nam nhân tốt điển hình trong lòng ta, tính tình tốt, biết lo cho gia đình, trong nhà ngoài ngõ đều tốt… Đúng! Đều do biểu tỷ phu đối xử quá tốt với ta nên ta mới động lòng hắn. Hắn mới là đầu sỏ, ngươi muốn lấy mạng thì tìm hắn đi, đừng tìm ta, đừng đến tìm ta!”

Vừa nói bà ta vừa liếc xung quanh, thấy cái chăn trên giường đất bèn nhào qua, kéo chăn trùm kín người, trốn ở trong run lẩy bẩy.

Dư lão đầu không dám tin tưởng nhìn Trương thị. Vợ chồng như đôi chim rừng, tai vạ ập đến tự lực cánh sinh. Quả nhiên là vậy, Trương thị cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt thật ích kỷ bạc bẽo của mình, giữa việc giữ mạng sống của mình và bạn già, bà ta dứt khoát bảo vệ mình, đẩy bạn già cùng chung sống hơn hai mươi năm của mình ra.

Ngoài cửa sổ, hai anh em đang nghe trộm ở góc tường đột nhiên phát hiện phía sau truyền đến tiếng hít thở dồn dập. Hai người giống như thỏ con bị hoảng sợ, lưng dán tường, hoảng sợ nhìn sau lưng bọn họ. Nhưng lại phát hiện cha họ đang cố sức kìm nén đau thương nắm chặt nắm tay. Cha tới từ lúc nào vậy, cha cũng nghe được lời của bà già kia phải không?

Hôm nay Dư Hải biết được sự thật về cái chết của mẹ ruột mình, mà hơn hai mươi năm qua chàng lại gọi kẻ thù giết mẹ ruột mình là mẹ, loại cảm giác đau điếng người này không phải bất cứ ai cũng chịu đựng được!

Trong mắt mèo vàng nhỏ đi cùng hai anh em Dư Hàng lóe lên tức giận. Nó vẫy vẫy móng trước, một tia sáng vàng nhỏ như tơ nhện xuyên qua tường bắn vào đầu Trương thị.


“A…” Trương thị lật ngược chăn lên, biểu cảm trên mặt càng thêm kinh hoảng, bà ta nắm chặt tay áo mình, thét lên: “Không cần kéo ta theo! Ta nhận tội, tất cả đều là lỗi của ta! Cho ta một cơ hội hối cải được không? Con trai của ta còn chưa thi tú tài, con gái ta sắp xuất giá, bọn nó không thể không có mẹ!”

“Con trai con gái ngươi không thể không có mẹ, vậy lúc đầu con gái đáng thương và đứa con trai bảy tám tuổi của ta thì không cần mẹ sao? Nếu như ta chết đi, ngươi có thể đối xử tử tế với con của ta thì cũng thôi, con gái ta bị ngươi gieo họa chưa đủ sao? Người lòng dạ xấu xa như ngươi, lúc ra ở riêng gần như chỉ để một nhà con trai ta tay không ra ngoài. Bây giờ gặp khó khăn lại không biết xấu hổ đòi tiền nó, vừa đòi đã muốn hai trăm lượng!” Ở trong ý thức của Trương thị, bà ta phải đối mặt với từng đợt chất vấn của chị họ.

“Một nhà của con trai ta, những năm qua còn chưa làm đủ vì con trai ngươi à? Sao ngươi còn lòng tham không đáy như vậy, muốn ép khô nó tới giọt máu cuối cùng mới chịu dừng tay phải không? Con gái ngươi là con, không lẽ con gái ta không phải sao? Không được, hôm nay ngươi không thể không đi cùng ta đến địa phủ một chuyến! Người mưu mô hại tính người như ngươi, hại con của người khác, nhất định phải bị đày xuống mười tám tầng địa ngục!”

Trương thị thấy Hắc Bạch vô thường bên người Lưu thị dùng xiềng xích quấn quanh cổ bà ta, vội vàng cố gắng giãy giụa cuối cùng: “Biểu tỷ, ta sai rồi! Ta thật sự sai rồi! Ta không nên vì ham muốn cá nhân mà hại chết ngươi! Không nên ngược đãi cả nhà Đại Hải! Ta sửa, sau này ta nhất định sẽ sửa, cho ta một cơ hội sửa đổi đi. Sau này ta không dám nữa… Đừng bắt ta! Ta không muốn xuống địa ngục!”

Dư lão đầu nhìn khuôn mặt nước mắt đầm đìa của Trương thị, mái tóc hoa râm loạn như một đống rơm, cả người giống như bị bệnh sốt rét không ngừng run rẩy, bộ dạng thực sự rất giống một con cá sắp chết. Tuy trong lòng tức giận bà ta hại chết vợ cả, còn làm ra nhiều chuyện đáng xin lỗi với con cái của vợ cả. Nhưng mà dù sao bà ta cũng là mẹ ruột của con trai út và con gái út của ông, là bạn già đã chung gối với ông hơn hai mươi năm.

Con gái út đã vì nhà trai giữ đạo hiếu mà thủ tiết ba năm, nếu như trong ba năm này, Trương thị xảy ra chuyện gì, việc cưới hỏi của con bé không biết có giữ được nữa hay không. Ba năm sau con bé lớn hơn, nếu như lại bị từ hôn, vậy đời này của con gái ông coi như xong.

Dư lão đầu thở dài thật sau, hơn hai mươi năm này, mặt mũi Lưu thị đã phai mờ trong tâm trí ông. Người, vẫn là phải giữ người sống mới được!


“Thúy Vân! Ta biết nàng chết oan, nhưng oan oan tương báo khi nào mới dứt? Ta biết nàng là người hiền lành, ngay cả gặp phải chó con bị thương cũng phải giúp nó băng bó. Cái nhà này tạm thời không thể không có Trương thị, xin nàng đại phát từ bi bỏ qua cho bà ta lần này đi! Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ giám sát bà ta, tuyệt đối không để bà ta kiếm chuyện với nhà Đại Hải nữa! Nàng nể mặt cái mặt già này của ta tha cho bà ta một mạng đi!” Dư lão đầu giống như già đi vài tuổi, trong giọng nói yếu ớt toát ra vài phần tang thương.

Trương thị cũng rất có tố chất thần kinh mà lớn tiếng bảo đảm: “Biểu tỷ, ngươi bỏ qua cho ta lần này, phần đời còn lại ta sẽ dùng để chuộc tội, ta thề với trời, sau này không dám gây phiền phức cho nhà Đại Hải nữa, ta sẽ đối xử thật tốt với nhà Đại Hải…”

“Không cần!” Dư Hải không nhịn được nữa, một cước đạp văng cửa vọt vào chính phòng, cười nhạt với Trương thị vẫn còn đang dập đầu với xà nhà: “Ý tốt của ngươi ta không nhận nổi! Ta cũng không muốn giống mẹ ta, nuôi ong tay áo, cuối cùng bị bạch nhãn lang mình nuôi hại chết!”

Trương thị tóc tai bù xù, rúc vào trong góc giường, thấy Dư Hải đi vào, con ngươi co rút lại: Sao Dư Hải lại ở đây? Rốt cuộc hắn đã nghe được những gì rồi?

Dư lão đầu ho khan một tiếng, không đủ tự tin nói: “Đại Hải, dù sao bà ta cũng là trưởng bối của con…”

“Bà ta đáng được coi là trưởng bối sao? Con không có loại trưởng bối hại chết mẹ con! Con hận, hận mình nhận kẻ gian làm mẹ hơn hai mươi năm, hận chính mình nhìn vợ con bị người khác bắt nạt lại không thể làm được gì, hận mình ngu ngốc giao hết tất cả bạc kiếm được cho người đã giết mẹ con, nuôi người đã giết mẹ con…” Cả người Dư Hải đều run rẩy, lời nói cũng là hét ra!

Đối mắt với ánh mắt tràn đầy thù hận của Dư Hải, ánh mắt Trương thị tràn đầy sợ hãi, thất vọng và bi ai. Sau này bà ta không thể lợi dụng thân phận mẹ kế bắt Dư Hải làm gì nữa, bà ta trở thành kẻ thù giết mẹ chàng. Dư Hải không báo thù thay mẹ chàng đã là may mắn lắm rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận