Nàng dùng sức ép mình phải tỉnh táo lại, nhìn hai tên áo đen che mặt phía trước, lớn tiếng quát hỏi: "Các ngươi là ai? Ta chỉ là con của một ngư dân, không thù không oán với các ngươi, có phải nhận lầm người rồi không?"
Kẻ áo đen che mặt nhìn nhau một cái, người lùn hơn cười gằn một tiếng hỏi: "Ngươi là Dư Tiểu Thảo của thôn Đông Sơn đúng không?"
Lòng Tiểu Thảo trở nên nặng nề, nếu đã nói ra tên của nàng thì chắc chắn không thể nhận lầm người rồi. Nàng đưa mắt nhìn một vòng xung quanh, lòng hoàn toàn lạnh đi. Nơi này chính là đoạn đường núi vắng vẻ nhất, một bên là vách đá dốc đứng, một bên là khu rừng rậm rạp, đúng là một nơi tốt để giết người diệt khẩu hủy thi diệt tích!
Hai kẻ che mặt kia một trước một sau ngăn chặn tất cả đường lui của nàng, bụi cây ở rừng rậm bên cạnh còn cao hơn so với nàng, nếu muốn nhanh chóng chui vào né tránh gần như là chuyện không thể nào. Còn vách đá bên kia thì khỏi nói tới, nhảy xuống chắc chắn cả xương cốt cũng không còn. Làm sao đây? Chẳng lẽ hôm nay nàng phải bỏ mạng xuống hoàng tuyền hay sao?
Dư Tiểu Thảo âm thầm hít một hơi, trầm giọng nói: "Không sai, ta đúng là Dư Tiểu Thảo! Nhưng mà, ta tự nhận mình chưa từng làm chuyện thương thiên hại lý gì, cũng không nghĩ ra mình có kẻ thù gì đó. Vì sao hai vị tráng sĩ không nói một lời đã động đao động thương rồi?"
Giọng nói của người kia cao lanh lảnh, nghe có chút chói tai: "Khặc khặc... Có người dùng hai trăm lượng mua mạng của ngươi, về phần là ai - tới địa phủ mà hỏi đi!"
"Bánh Trôi Nhỏ, ngươi đâu rồi? Nếu còn không ra đây, chủ nhân của ngươi sẽ hương tiêu ngọc vẫn đó!" Dư Tiểu Thảo ở trong lòng liều mạng gọi Tiểu Bổ Thiên Thạch. Gia hỏa này, bình thường lúc không cần nó thì nó sôi nổi lắm, thời điểm mấu chốt thì lại không thấy mặt mũi đâu!
Giọng nói của Tiểu Bổ Thiên Thạch chậm rãi xuất hiện trong đầu nàng: [Hừ! Không được kêu ta là Bánh Trôi Nhỏ, đặt cái tên gì mà chả có chút oai phòng nào. Đổi cái khác đi!]
"Bây giờ là lúc xoắn xuýt về cái tên hay sao? Có phải ngươi muốn ta chết rồi đổi một chủ nhân khác hay không hả?" Dư Tiểu Thảo bị nó chọc giận đến quên mất sợ, dáng vẻ trợn mắt trừng trừng khiến hai tên cướp nhìn nhau một cái, trong lòng cực kỳ buồn bực - tiểu nha đầu này chẳng lẽ sợ đến ngốc rồi à?
Tiểu Bổ Thiên Thạch chậm rãi nói: [Thật ra ta cũng muốn đổi một chủ nhân lợi hại một chút, nhưng mà... Ai! Không gặp được người có từ trường giống nhau, rất khó trói buộc ấy! Bản thần thạch không thể không bất đắc dĩ chấp nhận một chủ nhân như ngươi, đành chịu thôi]
"Nếu đã không thể đổi một chủ nhân khác, vậy sao còn không nhanh ra tay giúp ta?" Dư Tiểu Thảo bị chọc cho tức chết, cái tên không đứng đắn này, bây giờ đã là lúc nào rồi mà còn lề mề vậy hả!
Tiểu Bổ Thiên Thạch nhàn nhã nói: [Yên tâm đi, chưa đến lượt ta phải ra tay đâu! Mạng của ngươi lớn như vậy, không chết được đâu!]
Lúc này, hai tên cướp đã mất hết kiên nhẫn, lại vung đại đao lên xông về phía Dư Tiểu Thảo. Dư Tiểu Thảo bị dọa sợ giật mình, thấp người chui vào dưới đáy xe lừa. Hai tên cướp chém vào khoảng không, lúc đang muốn khom người đâm xuống dưới xe, đột nhiên có một trận tiếng vó ngựa truyền tới, một tiếng quát trong trẻo vang lên: "Ban ngày ban mặt còn dám đánh người cướp bóc, cho là triều Đại Minh không có vương pháp hay sao?"
Cứu tinh cuối cùng cũng tới rồi! Dư Tiểu Thảo kích động đến chảy cả nước mắt (ngươi chắc là không phải do sợ chứ?), nàng thở phào nhẹ nhõm một hơi, mặc cho thân thể xụi lơ dưới đáy xe lừa.
Hai tên cướp nhìn lại theo tiếng gọi, chỉ thấy một con bạch mã đang phi nhanh đến đây, theo tiếng ngựa hí, một bóng người nhanh nhẹn bay từ lưng ngựa lên cao, đáp xuống xe lừa cách đó không xa. Hai tên cướp này chỉ là côn đồ bình thường trên thị trấn, lúc người nọ tìm bọn họ, bọn họ thấy tiền nổi lòng tham, hơn nữa còn nghe đối phương nói đó chỉ là một tiểu cô nương trói gà không chặt mà thôi, cho nên mới đồng ý nhận đơn này.
Đừng thấy bọn họ thoạt nhìn độc ác, nhưng trong lòng rất căng thẳng. Bình thường bọn họ chỉ khoa tay múa chân ức hiếp mấy người thành thật trên thị trấn, hoặc là tụ tập đánh hội đồng gì đó thôi, mua bán giết người cũng mới làm lần đầu. Lúc này, thấy chuyện bị lộ, người tới còn là người có võ công, đương nhiên không dám hiếu chiến, xách đao lên chạy còn nhanh hơn thỏ.
Chu Tuấn Hi từ xa đã nhìn thấy hai tên áo đen che mặt đang giơ đại đao về phía tiểu cô nương, cho là kẻ ác chặn đường cướp bóc, bèn cưỡi ngựa yêu chạy như bay tới, đang chuẩn bị khai triển quyền cước thấy việc nghĩa ra tay tương trợ. Ai ngờ, hắn vừa đáp xuống đất, chân vẫn còn chưa đứng vững, hai tên kia đã bị dọa chạy rồi.
Nhưng mà, nếu hắn đã đụng phải thì sao có thể để hai tên cướp kia chạy thoát được? Vừa nhảy lên mấy cái đã đuổi kịp hai tên cướp kia. Cho là sẽ có một trận chiến ác liệt, ai ngờ hai tên này chỉ được cái mã ngoài, đánh hai ba cái đã bó tay chịu trói rồi. Chu Tuấn Hi vẫn chưa thỏa mãn - sao dễ đánh bại vậy chứ?
Trên mặt hai tên cướp chảy hai dòng nước mắt giống như sợi mì: Đại ca, có thể đừng ra tay ác vậy không?
Lúc Dư Tiểu Thảo chui ra khỏi gầm xe thì nhìn thấy một cảnh thế này: Một tên cướp bị một anh đẹp trai mặc đồ trắng đạp bay, đụng vào trên thân cây to rồi lại bắn trở về, miệng phun máu tươi nằm trên đất nửa ngày không dậy nổi; tên còn lại bị vặn tay quỳ rạp mặt áp sát xuống đất, nàng nghe thấy rõ ràng một tiếng "răng rắc" giòn tan vang lên, đoán chừng cánh tay kia đã bị phế rồi!
Tập trung nhìn lại, anh đẹp trai mặc đồ trắng này còn rất quen mặt, đây không phải là con trai thứ mấy của Tĩnh Vương phi hay sao? Dù sao cũng con trai của Vương phi! Không nghĩ tới thân là công tử của phủ Tĩnh Vương lại có võ công cao cường như vậy.
"Ấy? Ngươi không phải là con gái nuôi của Phòng tướng quân sao? Ngươi chọc phải ai vậy? Còn dẫn tới họa sát thân?" Chu Tuấn Hi thấy rõ dáng vẻ tiểu nha đầu mặt mày xám tro bò ra khỏi xe, ngạc nhiên nhận ra là người quen, không khỏi hỏi.
Dư Tiểu Thảo vỗ vỗ bụi đất trên người, lẩm bẩm trong miệng: "Ta cũng muốn biết rốt cuộc là ai muốn cái mạng nhỏ của ta?"
Chu Tuấn Hi khẽ nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi nói: "Nhà của ngươi cũng bình thường, nếu như cướp tiền có lẽ sẽ không chọn ngươi. Tiểu cô nương, ngươi suy nghĩ kỹ xem, gần đây có từng đắc tội ai không? Hay là nhà ngươi có từng gây thù với ai đó?"
Dư Tiểu Thảo dùng ngón tay trỏ gãi gãi mặt, để lại mấy vết xám tro trên đó mà không biết. Nàng nhíu mày, suy nghĩ: Nếu nói có thù oán, Trương thị kia có lẽ miễn cưỡng được xem là một người. Nhưng mà, Trương thị dù sao cũng chỉ là một người phụ nữ quê mùa, không lớn gan tới mức thuê người giết người. Hơn nữa, dựa vào dáng vẻ keo kiệt của Trương thị, chắc chắn bà ta sẽ không nỡ bỏ ra tiền thuê kẻ khác giết người. Về phần những người có thù khác ngoài bà ta... Nàng thật sự không nhớ nổi.
Chu Tuấn Hi thấy tiểu nha đầu tự quẹt mặt mình thành con mèo hoa nhỏ, vẻ mặt đau khổ mất cả nửa ngày cũng nghĩ không ra kết quả, chỉ có thể từ bỏ nói: " Được rồi, ta thấy không bằng đưa hai người này đến nha môn, đánh xuống một trận gậy, chắc chắn chúng sẽ chịu khai ra!"
"Hảo hán tha mạng, hảo hán tha mạng!" Hai tên cướp vừa nghe nói phải gặp quan liền sợ hãi, cướp của giết người theo luật là phải mất đầu đấy!
Tên cướp cao hơn lớn tiếng khóc la: "Tiểu nhân đáng chết, nhất thời thấy tiền sáng mắt mà nhận chuyện xui xẻo này. Tiểu nhân xin thề, đây là lần đầu tiên. Sau này tiểu nhân không dám nữa, xin hảo hán đại phát từ bi thả tiểu nhân đi!"
Tên cướp lùn cũng vội vàng dập đầu nói: "Đúng vậy, đúng vậy! Sau này tiểu nhân chắc chắn sẽ thay đổi. Xin hảo hán đại phát từ bi, tha cho tiểu nhân lần này!"
Dư Tiểu Thảo hừ lạnh một tiếng, hung hãn đá tên cướp bị trói thành bánh chưng một cái, lạnh lùng nói: "Tha cho các ngươi? Nếu như không phải Chu công tử kịp thời chạy tới, các ngươi sẽ tha cho ta sao? Nói đi, ai sai khiến các ngươi tới đây?"
Chu Tuấn Hi có chút tán thưởng nhìn tiểu cô nương trước mắt. Trải qua tình cảnh nguy hiểm vừa rồi, nếu đổi thành tiểu cô nương khác đã sớm bị dọa khóc đến rối tinh rối mù rồi, sao còn dám đối mặt với bọn cướp mà bình tĩnh tra hỏi chứ?
Tên cướp cao khóc lóc nói: "Là một tiểu cô nương trông giống nha hoàn tìm tới hai anh em bọn ta, đưa hai trăm lượng bạc kêu bọn ta mai phục ở đây. Chỉ cần hai anh em bọn ta ném một người một xe là ngươi xuống vách đá, làm ra hiện trường không cẩn thận rơi xuống vực, hai trăm lượng bạc kia lập tức thuộc về bọn ta! Bà cô nhỏ ơi, xin cô đại phát từ bi, đừng đưa chúng tôi cho quan phủ! Tiểu nhân không dám nữa đâu!"
"Làm ra hiện trường không cẩn thận rơi xuống vực? Vậy các ngươi vác đại đao chém về phía ta, dáng vẻ hận không thể băm ta thành trăm mảnh cũng không giống như lời các ngươi nói cho lắm nhỉ?" Dư Tiểu Thảo bình tĩnh nhìn tên cướp đầu trâu mặt ngựa ẩn sau khăn che mặt, hỏi.
Tên cướp cao vội lắc đầu nói: "Đại đao kia là dùng để dọa người thôi, hoàn toàn chưa mài bén! Hai anh em bọn ta nghĩ, bà cô ngươi quá lắm chỉ là một tiểu cô nương không có bao nhiêu hiểu biết, sau khi dọa ngươi hôn mê sẽ tiện hành động hơn, cho nên..."
Dư Tiểu Thảo cầm một thanh đại đao lên nhìn thử, đúng là chưa mài. Hai tên cướp cầm đao vẫn chưa được mài chặn đường giết người, đúng là ngốc mà! Khó trách Chu công tử chỉ mới xuất hiện, hai tên này đã nhấc chân bỏ chạy rồi!
"Nói đi! Rốt cuộc là ai xúi giục ngươi tới đây, thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị. Sau khi thành thật khai ra, nói không chừng bà cô đây sẽ mềm lòng mà tha cho các ngươi đấy?" Dư Tiểu Thảo chỉ muốn biết cuối cùng là ai ác như vậy, còn muốn lấy cái mạng nhỏ của nàng.
Tên cướp cao vẻ mặt sợ hãi, luôn miệng nói: "Thật sự chỉ là một đứa nha hoàn tìm đến bọn ta, tiểu nhân cũng không biết nàng ta là ai nữa! Nhưng mà nhìn quần áo mà nha hoàn kia mặc, chắc chắn là nha hoàn của nhà có tiền."
Nha hoàn của nhà có tiền? Nhà có tiền nàng quen trên thị trấn quá lắm chỉ có hai ba nhà mà thôi, bình thường cũng không có qua lại nhiều, càng không có thù oán, ai sẽ mua người giết nàng chứ?
Tên cướp lùn rõ ràng là một người có đầu óc, mắt hắn ta đảo qua đảo lại, hỏi một câu: "Có phải chỉ cần nói là ai bỏ tiền thuê bọn ta, các ngươi sẽ thả bọn ta ra hay không?"
Mắt Dư Tiểu Thảo sáng lên, hỏi: "Ngươi biết?"
Tên cướp lùn gật đầu nói: "Lúc ấy khi nha hoàn kia tìm tới hai anh em chúng ta chỉ đưa một nửa bạc, nói là một nửa còn lại sau khi xong chuyện sẽ trả tiếp. Lúc đó tiểu nhân suy nghĩ nhiều, sợ xong chuyện sẽ bị quỵt tiền, cho nên lặng lẽ đi theo sau lưng nha hoàn kia, thấy sau khi nàng ta vòng mấy vòng trên thị trần thì đi vào một căn nhà..."
"Vào một căn nhà? Nhà ai?" Dư Tiểu Thảo căng thẳng trong lòng, liên tục truy hỏi.
Trong mắt tên cướp lùn hiện lên một tia gian trá, trả giá nói: "Các ngươi thả hai anh em ta ra rồi thì ta sẽ nói cho các ngươi biết."
"Thả các ngươi? Nếu như ngươi lừa người, hoàn toàn không biết người mua là ai, thả các ngươi rồi ta đi tìm ai đây?" Dư Tiểu Thảo cũng không ngốc, đương nhiên không sẽ mắc lừa, nhưng mà nàng vẫn cam đoan nói:"Các ngươi yên tâm, chỉ cần tìm được thủ phạm thật phía sau màn, ta thề sẽ không đưa các ngươi lên quan phủ, cũng sẽ không lấy mạng các ngươi!"
Tên cướp lùn chỉ là đánh cược một lần thôi, hắn nhìn Chu công tử, sau khi được Chu công tử cam đoan thì mới nói: "Nha đầu kia vào một bên cửa, bên trong hình như có người đón nàng ta. Trên cửa nhỏ không có dấu hiệu, tiểu nhân bèn đi vòng qua cửa chính, thấy trên đó viết hai chữ to..."