Nông Viên Tự Cẩm

Dư Tiểu Thảo tuy đã nấu ăn và nấu món kho mười mấy năm, sở trường của nàng cũng không phải nấu món ăn dân dã, chỉ có thể ở một bên giúp đỡ thêm gia vị. Nhưng đã nhiều ngày nàng không được ăn thức ăn mặn, tất nhiên rất không thể kháng cự lại món thỏ rừng nướng đang tỏa hương thơm ngào ngạt hấp dẫn.

Triệu Hàm dùng vạt áo lau đi mồ hôi trên mặt, nhìn biểu cảm trông mong của hai chị em Tiểu Thảo, không khỏi bật cười: “Đừng vội, rất nhanh có thể ăn rồi. Hôm nay bắt được thỏ rừng rất mập, mùi vị nhất định không tệ!”

Mỡ thỏ rừng khi nướng nhỏ xuống dưới đống lửa phát ra tiếng nổ tí tách, ngọn lửa cháy bùng lên, mùi thịt nướng ngào ngạt quanh quẩn trong khe núi, hấp dẫn con sâu thèm ăn trong bụng hai chị em.

Lúc nước dãi của Dư Tiểu Thảo sắp rơi xuống từng giọt thì thịt thỏ nướng vàng thơm rốt cuộc cũng ra lò rồi! Đối mặt với thịt thỏ rừng nướng nóng hổi, hai chị em không biết phải làm sao.

Khuôn mặt anh tuấn của Triệu Hàm mang đầy ý cười, khẽ lắc đầu rồi lấy một con dao sắc ra, chính là con dao vừa rồi dùng để lột da thỏ rừng.

Cậu dùng nước suối rửa sạch con dao thật cẩn thận, cắt cho hai chị em mỗi người một cái chân sau của con thỏ, thịt nơi đó ngon mềm nhất.

Bởi vì có hai đứa trẻ nên lúc Triệu Hàm nướng thịt không cho bao nhiêu gia vị cay. Sau khi chia cho hai chị em khoảng nửa cân chân sau, cậu lại rắc bột ớt và thì là lên trên.

Dư Tiểu Thảo cũng rất thèm, quấn Hàm ca ca đòi rắc một chút lên phần của nàng. Dù chỉ là một tầng mỏng gia vị nhưng cũng khiến cho hương vị món thỏ rừng nướng tăng thêm một phần hấp dẫn. Tiểu Thảo ăn đến mồ hôi đầy đầu, miệng cũng đỏ lên. Ăn cay cũng phải từ từ tập.

Tiểu Thạch Đầu vừa ăn thịt thỏ nướng không thêm cay, vừa nhìn nhị tỷ vừa thổi phù phù ăn vừa hút khí lạnh, cay tới nỗi chảy nước mắt. Trong lòng thấy rất lạ: Nếu ớt cay khiến cho người ta đau khổ như vậy, tại sao nhị tỷ và Hàm ca ca còn cho vào chứ? Đúng là không hiểu nổi bọn họ, rõ ràng là tự ngược mà!

Cậu bé ăn từng miếng thịt thỏ rừng thơm ngào ngạt, cảm thán hôm nay còn vui hơn cả đón năm mới nữa: Buổi trưa được ăn bánh bao thịt, buổi chiều lại ăn thịt nướng. Loại cảm giác này thật sự không phải đang nằm mơ chứ?

Ăn xong thỏ nướng, “Chim ngói ăn mày” cũng đã chín. Đập vỡ lớp bùn thật dày, lông chim ngói đều dính hết trên bùn, đập một cái là hết sạch. Màu đỏ óng ánh sáng ngời, mùi thơm của hương liệu trong bụng chim và mùi vị thịt của chim ngói hòa quyện cùng nhau, hương thơm xông vào mũi, thịt tươi mới non mềm, vào miệng giòn tan thơm ngon.

Sau khi hai tỷ đệ Tiểu Thảo ăn hết một chân sau của thỏ, đối mặt với món dân dã hương thơm ngào ngạt như vậy cũng không nhịn được mà ăn thêm mấy miếng, no đến mức xoa bụng lớn tiếng kêu a ui.

Triệu Hàm buồn cười nhìn bọn họ, hái được mấy cái lá to, dùng nước rửa sạch, bọc lại chỗ thịt thỏ và thịt chim ngói còn lại: “Chỗ thịt nướng này hai đứa mang về nhà chia cho Tiểu Sa và Tiểu Liên, đừng để Hắc Tử thấy. Nếu không hai đứa cũng không có phần ăn đâu!”

Dư Tiểu Thảo thấy cậu mới ăn mấy miếng thịt nướng, có chút ngại ngùng hỏi: “Hàm ca, huynh bận rộn một buổi chiều, không ăn nhiều một chút sao?”

“Những món này ta đã ăn chán rồi! Trong mắt ta, ăn cải xanh đậu hũ còn ngon hơn đấy!” Triệu Hàm nửa thật nửa giả nói. Thật ra một nhà bình thường, một năm có thể ăn hai bữa thịt cũng đã không tệ. Cho dù gia đình săn bắn cũng không thể nào ngày ngày ăn thịt, ăn chán thịt ư, sao có thể chứ?

Tiểu Thảo biết cậu muốn để dành chỗ thịt nướng cho anh em Dư gia thì trong lòng rất cảm động. Ánh mắt nàng nhìn thấy có mấy con cá đang xoay mình nhảy lên bên trong lọ sành vỡ, khuôn mặt lộ vẻ tươi cười nói: “Hàm ca, cho huynh nếm thử tay nghề của ta, cá nướng bí chế.”

Nói là “bí chế”, dù sao nướng cá không phải sở trường của Tiểu Thảo, trong hoàn cảnh gia vị có hạn, có thể nướng những con cá lớn bằng bàn tay ngoài cháy trong mềm đã không dễ dàng gì. Bên ngoài còn rắc một lớp bột ớt và bột thì là, ngửi mùi rất thơm.

“Ăn thử xem thế nào?” Dư Tiểu Thảo tự nhận kỹ năng nấu nướng của bản thân cũng không tệ, đối với lần đầu nướng cá này vẫn rất tự tin.

Mỗi nhánh cây xâu hai con cá thiểu, Triệu Hàm đưa lên mũi ngửi một chút, không có mùi lạ, lấy hết can đảm cắn một ngụm.

Ừm? Mùi vị thật không tệ! Vốn đang nghi ngờ Tiểu Thảo nằm trên giường lâu ngày, mười ngón tay chưa từng dính nước có thể nướng đồ ăn hay không? Không ngờ thịt cá vừa vào miệng, trước mặn sau cay, đúng là hiếm có.

“Thế nào? Thế nào ạ?” Tiểu Thảo vừa nướng một xâu cá khác, vừa lộ ra ánh mắt mong chờ hỏi.

“Ngon lắm! Tay nghề không tệ!” Vì chứng tỏ nhận xét của mình, Triệu Hàm há to miệng gặm cả xâu cá.

Cá thiểu ở đây sống tự do, thịt chắc nịch, ăn ngon lại không có xương. Dù chỉ dùng nước trong thêm muối nấu canh cũng rất ngon miệng.

Mặc dù bụng Tiểu Thạch Đầu đã to như trái bóng vẫn chảy nước miếng nhìn chằm chằm cá nướng trên tay Triệu Hàm.

Dư Tiểu Thảo vô cùng buồn cười, xé xuống một miếng cá nhỏ từ xâu cá vừa nướng xong, an ủi nói: “Đệ không thể ăn nữa, cẩn thận bị đầy bụng đấy. Chỉ có thể nếm thử một chút thôi nhé!”

Triệu Hàm thấy Tiểu Thạch Đầu tinh tế nhấm nháp miếng cá trong miệng, dáng vẻ luyến tiếc như một con mèo nhỏ tham ăn, bật cười: “Sơn cốc này bây giờ chỉ có ba chúng ta biết, muốn ăn cá nướng, lần sau Hàm ca lại đưa hai đứa tới là được rồi!”

Sau khi Triệu Hàm ăn mấy xâu cá nướng, nhìn sắc trời cũng không còn sớm, liền cầm lấy lọ sành trong tay Tiểu Thảo, lại đưa hai tỷ đệ trở về làng chài Đông Sơn.

Lúc đi về không cần đi đường vòng tránh bẫy nên tốc độ nhanh gấp đôi so với lúc đi. Cho dù vậy, bọn họ vẫn bỏ lỡ thời gian ăn cơm tối.

Quy định từ trước đến nay của Dư gia là: Ai ở bên ngoài bỏ lỡ giờ ăn cơm thì chỉ có nước nhịn đói thôi! Muốn ăn chế độ riêng, đừng có mơ!

Nhưng bánh ngô nhạt nhẽo vô vị, cháo vô cùng tanh nồng còn khó nuốt kia, Dư Tiểu Thảo cũng chẳng thèm làm gì! Trong tay có tiền, lòng không hoảng hốt. Hơn chín lượng bạc trong ngực này là tiền vốn làm ăn của nàng, phải giấu thật kỹ.

Triệu Hàm định đưa hai chị em về nhà, nhưng vừa tới cửa thôn thì thấy hai huynh muội Dư Hàng và Tiểu Liên đang đứng chờ.

“Ca, đại tỷ tỷ! Hàm ca bắt được thỏ rừng và chim ngói, nướng lên ăn ngon lắm. Đệ để giành lại chút thịt nướng cho hai người này!” Tiểu Thạch Đầu khoe mẽ chạy tới, chia thịt thỏ, thịt chim ngói được gói trong lá cây cho Dư Hàng và Tiểu Liên.

Dư Hàng dùng tay nhẹ nhàng lau đi vết bẩn trên mặt Tiểu Thạch Đầu, cốc đầu cậu bé một cái, nói: “Đệ lại nhận ân tình của người khác rồi. Nếu là con mồi của Hàm ca, huynh ấy đã đồng ý với đệ chưa hả?”

Tiểu Thạch Đầu sờ đầu, cười ha ha nói: “Là Hàm ca để dành cho hai người. Huynh ấy không chịu ăn, đệ biết làm sao được ạ!”

Dư Hàng không muốn nhận thịt nướng trong tay Tiểu Thạch Đầu: “Hàm ca, huynh mang về cho Triệu gia gia và thím ăn đi …”

Triệu Hàm trợn mắt nhìn cậu, nghiêm mặt nói: “Làm sao? Mấy đứa gọi ta một tiếng Hàm ca, mời mấy đứa ăn một bữa thịt nướng thì thế nào? Nếu còn nể mặt Hàm ca thì mau ăn đi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui