Nông Viên Tự Cẩm

Bánh đúc của Dư gia tuyệt đối cung không đủ cầu. Ngay cả hành khách trên thuyền cũng lại đây xem náo nhiệt rồi mua một bát trở về nếm thử. Thử một lần tuyệt đối không thể quên được hương vị, người một nhà chia nhau một bát bánh đúc khẳng định ăn không đã nghiền, lại sẽ cho người hầu tới mua lần thứ hai. Mà bánh đúc của Dư gia bán chạy quá mức, thường thường lần thứ hai tới đây chưa chắc có thể mua được. Thậm chí có người còn chờ rất lâu chỉ vì để được nhấm nháp một chút hương vị bánh đúc!

Mấy sọt rau câu biển Dư Tiểu Thảo mang đến rất nhanh đã nấu xong rồi. Một nồi bánh đúc căn bản cung không đủ cầu. Vốn dĩ ăn bánh đúc không đỡ đói, ăn một chén không được bao lâu lại đói bụng, chờ đến thời gian nghỉ ngơi tiếp theo, nhóm công nhân trên bến tàu sẽ lại qua ăn thêm một chén vừa giải nhiệt lại đỡ thèm.

Tiểu Thảo làm mì lạnh, lượng tiêu thụ cũng không tệ. Đặc biệt là lúc một nồi bánh đúc vừa bán xong, một nồi khác còn chưa kịp nấu xong, công nhân không chờ kịp sẽ gọi một bát mì lạnh. Không nghĩ tới hương vị mì lạnh cũng đạt được vị ngon nhất định, điều này mang đến cho bọn họ sự ngạc nhiên và vui mừng ngoài ý muốn. Phần bột để làm mì dư lại, cho dù là bột mì trắng hay bột các loại hạt thô đều được bán hết trước buổi tối.

Chờ đến thời gian cơm chiều, lúc nhóm công nhân lại đây, quán nhỏ của Dư gia đã không còn gì để bán. Sau khi tiễn từng đám công nhân trên bến tàu đang cảm thấy mất mát đi, cả nhà Tiểu Thảo dọn dẹp quầy hàng chuẩn bị về nhà.

Lúc này, một thiếu niên không cao, vừa đen vừa khỏe bước nhanh đi tới, hắn cười lộ ra hàm răng trắng muốt: "Nhị thúc, Tiểu Thảo, đang muốn dọn quầy à? Có cần ta giúp một tay không?"

Lúc này Tiểu Thảo mới nhận ra thiếu niên đen khỏe trước mặt này là anh họ Hắc Tử không có quan hệ huyết thống với nàng. Tuy rằng Dư Hải rất ít khi lui tới đại trạch bên kia nhưng đối với Hắc Tử cái gì cũng không biết này, chàng vẫn rất giữ hòa khí: "Hắc Tử à! Đói bụng ư? Trong thùng còn có một bát bánh đúc Tiểu Thảo muội muội của ngươi để lại cho ta ăn, cầm lấy ăn đi!"

Mấy tháng này, Dư Hắc Tử quả thực có thể dùng “thoát thai hoán cốt” để hình dung. Cậu ta chẳng những tiếp tục kiên trì làm việc chân tay nặng nhọc, còn trở thành công nhân chính thức ở bến tàu, thủ hạ bên cạnh Lục ca. Công nhân chính thức được lĩnh tiền lương theo tháng, mỗi tháng còn có hai ngày nghỉ phép, làm tốt còn được khen thưởng. Trở thành công nhân chính thức, không bao giờ sợ không có việc làm hay không có nguồn thu vào nữa.

Hắc Tử cần cù chăm chỉ làm việc mấy tháng, một thân thịt mỡ sớm đã luyện thành cơ bắp tinh tráng, tuy vóc dáng có chút lùn nhưng cũng có vẻ rắn chắc lên không ít. Những cộng sự khác ở bến tàu đã từng có người thử dò hỏi cậu ta có vợ hoặc vị hôn thê gì hay chưa, muốn gả con gái của mình cho thiếu niên vừa có khả năng lại khéo đưa đẩy này. Hắc Tử nhờ người tỉ mỉ khảo sát mấy nhà, lựa chọn được một người con gái vừa đoan chính lại thiện lương có khả năng của một nhà, sau đó để cha mẹ cậu ta đến cầu hôn.

Lý thị vốn dĩ định tìm cho con trai một cô nương của nhà có của cải không tồi ở thị trấn, người nàng ta nhìn trúng là cháu họ nhà mình. Nhị ca của nàng ta có một tiệm tạp hóa ở thị trấn, sau khi sinh ra đứa cháu gái họ này, vì một lần bị thương ngoài ý muốn, nhị ca nàng ta không thể có thêm con nữa, tuy nói nhận một đứa con trai của nhà đại ca làm con dưỡng già nhưng nhà nhị ca của cải phong phú, dù ít cũng sẽ chia một nửa cho cháu gái họ của nàng ta. Điểm Lý thị nhắm đến chính là chủ ý này!

Nhưng Hắc Tử lại quá hiểu người biểu tỷ lớn hơn cậu ta một tuổi này, đều nói cháu ngoại giống cô, biểu tỷ cũng ham ăn lười làm giống như mẹ của cậu ta, hơn nữa còn béo như heo, mặt béo tới mức giống như khuôn mặt trương phình của người chết trôi mấy ngày. Mà người biểu tỷ này của cậu ta được nhị cữu cưng chiều đến tận trời, tính tình kiêu căng, một chút không như ý thì ngay cả cha mình nàng ta cũng dám chỉ mặt mắng.

Nếu là Hắc Tử lúc trước, nói không chừng sẽ nghe theo sự sắp xếp của mẹ, vì tài sản của nhà nhị cữu mà ngoan ngoãn đính hôn với biểu tỷ. Nhưng qua mấy tháng ở trên bến tàu này, thứ được rèn luyện không chỉ là thân thể cậu ta, những công nhân thiện lương mà thuần phác ở trên bến tàu cũng đã dùng hành động của bọn họ ảnh hưởng đến giá trị quan của Hắc Tử.

Cậu ta của bây giờ cũng không phải không thể kiếm tiền, cậu ta của bây giờ tuy rằng chỉ là một công nhân nhỏ bé, nhưng một tháng cũng có một lượng bạc tiền công, nuôi một nhà bốn miệng ăn tuyệt đối không thành vấn đề. Tương lai, nếu cậu ta có thể làm thật tốt còn có thể thăng chức lên làm trưởng công nhân, một tháng có thể được nhận hai lượng bạc, nếu có thể được Lục ca thưởng thức đề bạt làm đốc công, lương tháng có thể đạt tới năm lượng bạc. Cậu ta làm mấy tháng, trong tay ít cũng có năm sáu lượng bạc để tiết kiệm, làm gì còn muốn hy sinh hạnh phúc của bản thân chỉ vì tiền tài.

Suốt mấy tháng này, cậu ta đã nhìn thấu, cưới vợ vẫn nên cưới người như nhị thẩm, vừa thiện lương lại có khả năng, trong nhà ngoài ngõ đều có thể lo liệu. Nhìn nhà của nhị thúc bây giờ mà xem, người một nhà cần cù làm việc, càng ngày càng rực rỡ. Nhìn lại nhà mình, cha thì không có bản lĩnh gì, mẹ là người chai dầu đổ cũng không biết đỡ, hơn nữa bà nội lại giữ hết tiền bạc trong nhà, người một nhà đến lương thực khô cũng ăn không đủ no.

Cho nên, sau khi tìm hiểu con gái của mấy nhà đồng sự, cậu ta chọn con gái của một nhà có gia cảnh nghèo khó nhất. Hai năm trước, vợ chủ nhà này chết bệnh, vì để chữa bệnh cho bà ấy mà vài mẫu đất cằn trong nhà đều bán đi, người một nhà hoàn toàn dựa vào tiền lương làm tạp vụ của một mình ông ta để sống.

Con gái của nhà này là chị lớn trong nhà, sau khi mẹ qua đời, việc thu thập vườn rau và chăm sóc bốn người em việc đều rơi xuống đầu một mình nàng ta. Người con gái này cũng là một người có khả năng, mười mấy tuổi đã có thể lo liệu mọi việc trong nhà gọn gàng ngăn nắp, trước nay quần áo trên người em trai em gái đều sạch sẽ, mụn vá cũng được khâu không chút cẩu thả, vừa nhìn đã biết hẳn là người biết sống! Cưới vợ, đương nhiên phải cưới người như vậy!

Lúc đầu Lý thị còn không muốn, nhưng Hắc Tử chỉ nói một câu đã khiến nàng ta thay đổi chủ ý: "Mẹ, con cưới vợ chứ không phải cưới một tổ tông về! Dáng vẻ kia của biểu tỷ, người có chắc nàng ta sẽ làm việc giúp người chứ? Hay nàng ta sẽ chăm sóc người lúc về già chứ? Nàng ta như vậy, ngay cả nhị cữu nhị cữu mẫu cũng có thể mắng xối xả, người có thể chịu nổi tính tình của nàng ta không?"

Lý thị suy nghĩ một chút, đúng vậy! Cháu gái nàng ta như vậy, ngay cả nấu nước cũng không biết nhóm lửa, về sau khi tách ra ở riêng, rốt cuộc ai hầu hạ ai chứ? Vẫn là con trai có lòng hiếu thảo, biết cưới một người vợ về hầu hạ nàng ta!

Lý thị, ngươi đã suy nghĩ nhiều rồi. Con trai ngươi cũng không phải nhị thúc của cậu ta, là kẻ ngu hiếu, đừng thấy trước kia cậu ta lăn lộn không tiếc, nhưng cậu ta vẫn biết thương vợ mình. Mà người vợ cậu ta nhìn trúng này cũng không phải Liễu thị tính tình nhu nhược, cái gì đáng làm mới làm, lời nên nói nàng ta cũng dám nói. Con trai lại phần lớn đứng về phía con dâu, ở trên mặt quan hệ mẹ chồng nàng dâu, Lý thị cũng không thể chiếm được thế tốt rồi!

Những chuyện này đều là mãi sau này mới nói. Bây giờ, bến tàu chia thành hai ca, ca đêm và ca ngày. Hôm nay Dư Hắc Tử làm ca ngày, lúc này lại đúng giờ tan tầm, nhìn thấy ba cha con nhị thúc đang dọn dẹp quầy cho nên lại đây xem có cần giúp đỡ gì hay không.

Sau khi giúp Tiểu Thảo xếp sọt dụng cụ lên xe lừa, Hắc Tử cũng không từ chối thịnh tình của nhị thúc, bèn ăn hết bát bánh đúc giải nhiệt mát lạnh kia. Chuyện một nhà nhị thúc bán bánh đúc hôm nay, cậu ta đã sớm nghe qua nhóm nhân viên tạp vụ nói. Dù sao cũng là thân thích, cậu ta sợ bị người ta cho rằng mình đi ăn chùa uống chùa, ngày thường lúc Tiểu Liên tới bán món kho, nếu không nhờ người đến mua một phần trở về thì cậu ta cũng sẽ nhịn ăn không đi đến mua món kho.

Hôm nay cũng như thế, khi nhóm nhân viên tạp vụ ba hoa chích choè món bánh đúc ăn ngon đến tận trời, cậu ta cũng phải cố nén không lại đây. Nhìn thấy nhà nhị thúc dọn quầy, cậu ta mới dám lại đây. Không nghĩ tới nhị thúc còn để lại riêng một chén cho mình.

Ăn bánh đúc xong, Hắc Tử muốn trả tiền nhưng lại bị Dư Hải quở trách một hồi, nói người trong nhà còn nói chuyện có tiền hay không tiền sao? Nhưng cũng chỉ là một bát bánh đúc mà thôi, cậu ta đưa tiền khiến cho nhị thúc tức giận... Người còn bảo cậu ta về sau khi đói bụng hay nóng thì cứ tới quầy ăn một bát bánh đúc hoặc một bát mì lạnh giải nhiệt. Một bút không thể viết ra hai chữ được, đừng khách sáo như vậy. Về sau hai muội muội còn cần nhờ người đường ca như cậu ta chống lưng nữa!

Nói chuyện cả buổi, Hắc Tử lại bối rối nhắc lại chuyện tiền nong lần nữa. Sau này, khi có thời gian rảnh, Hắc Tử sẽ lại tới đây giúp đỡ bưng bát hay rửa bát đũa gì đó. Tiểu Thảo mời cậu ta ăn bánh đúc mì lạnh gì đó, cậu ta cũng sẽ không nhắc lại chuyện tiền nong nữa, nhưng khi làm việc giúp đỡ thì sẽ càng làm hăng say hơn!

Dọn xong xe lừa giúp nhị thúc, Hắc Tử và ba người nhà nhị thúc cùng trở lại thôn. Những đứa trẻ ăn cơm xong ra ngoài cửa thôn chơi đùa nhìn thấy chị em Dư gia trở về, sôi nổi đi lên vây quanh, mồm năm miệng mười hỏi: "Tiểu Thảo, nghe San Hô nói ngươi muốn mua rau câu biển nhặt được ở bờ biển, có thật không?"

"Tiểu Liên, món rau câu biển ăn giống như cỏ kia cũng có thể bán lấy tiền ư? Không phải San Hô lừa chúng ta chứ?"

"Tiểu Thảo, hôm nay ta nhặt được đầy một sọt đó, các ngươi đừng nói không mua nhé!"

"Đúng vậy, đúng vậy! Vì nhặt rau câu biển, đến cả cắt cỏ heo ta cũng quên, bị mẹ ta mắng một trận nữa! Đừng để chúng ta bận bịu một hồi không công nhé..."

Tiểu Thảo bị tiếng tranh cãi làm đầu ong ong, cuối cùng cũng tìm được một kẽ hở, nàng vội mở miệng bảo đảm: "Yên tâm, tin tức này là ta bảo San Hô nói ra, tuyệt đối sẽ không để các ngươi phải làm không công! Các ngươi đưa rau câu biển đến nhà ta, ta về đến nhà nghỉ ngơi chút rồi sẽ cân cho các ngươi!"

Mấy đứa trẻ tập trung ở cửa thôn chờ chị em các nàng vừa nghe vậy bèn rối rít chạy về nhà, sợ bản thân chạy chậm, Dư gia thu mua đủ rau câu biển rồi sẽ không mua của bọn chúng nữa.

Dư Tiểu Thảo về đến nhà tắm nước ấm, thay một bộ quần áo mới rồi khoan khoái đi ra cửa, nhìn thấy bọn trẻ tụ tập đầy trước cửa nhà mình, trong tay mỗi người bọn họ đều xách theo một cái sọt, bên trong không nhiều thì ít rau câu biển.

Dư Hải đau lòng con gái vất vả, để Tiểu Thảo ngồi một bên, chàng tự mình ra trận thu mua rau câu biển giúp con gái. Khó trách người ta thường nói: Người nhiều lực lượng lớn. Đừng thấy sọt của một đứa trẻ cùng lắm chỉ năm cân rau câu biển, nhưng bọn họ có rất nhiều người đấy! Cứ thu mua một đường như vậy, ước chừng mua được một lúc một, hai trăm cân, thiếu chút nữa sọt nhà Tiểu Thảo cũng không đủ dùng.

Chu San Hô xách theo một chuỗi tiền đồng, vô cùng hài lòng quơ quơ. Hôm nay tỷ tỷ chỉ ở nhà thêu của hồi môn của nàng ấy cũng bị huy động ra bờ biển nhặt rau câu biển nữa! Thu hoạch được không nhỏ, ước chừng bán được hơn bốn mươi văn tiền đó! Tuy nói gần đây nhà nàng nuôi gà đã phát tài, hơn bốn mươi văn tiền cũng không đáng kể chút nào, nhưng dù sao cũng do nàng làm việc mà kiếm được, hơn nữa mẹ nàng đã nói, chỗ tiền này đều sẽ cho nàng tự mình giữ. Lần này, nàng cũng có tiền riêng! Sau này, nàng muốn nhặt thêm nhiều rau câu biển hơn nữa, làm giàu thêm cho kho bạc nhỏ của mình!

Liễu thị đứng ở trong viện buồn rầu nhìn từng sọt rau câu biển. Theo kinh nghiệm của nàng, mỗi lần con gái nghĩ ra những công thức mới mẻ, ba ngày đầu việc buôn bán sẽ rất sôi động, kế tiếp sẽ dần dần vững vàng lên. Tuy việc buôn bán hôm nay không tồi nhưng cũng chỉ bán được mươi, mười lăm cân bánh đúc. Mà chỗ này ước chừng có đến một hai trăm cân, thời tiết lại nóng như vậy, nếu chừng đó rau câu biển này bị hỏng thì phải làm sao đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui