Tia nắng ban mai cắt qua bầu trời màu xanh lam, gió biển thôi qua mang đến mát lạnh nhè nhẹ. Một nhà Dư Hải lại bắt đầu một ngày bận rộn.
"Đại Hải ca, có thể xuất phát chưa?" Chú Xuyên Trụ cùng thôn xách theo mấy cây cương sắt đã được mài sắc nhọn, hứng thú bừng bừng đẩy cửa lớn của Dư gia bước vào, không nhịn được mà thúc giục.
Dư Tiểu Thảo đang ở rửa mặt, nhìn thấy "hung khí" trong tay chú Xuyên Trụ, kinh ngạc hỏi: "Xuyên Trụ thúc, thúc chuẩn bị lên núi săn thú sao? Vậy thúc phải thất vọng ra về rồi, mẹ cháu sẽ không để cha lên núi đâu."
Liễu thị một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, chuyện Dư Hải bị gấu đen cắn lần trước đã dọa nàng quá sợ hãi rồi, bây giờ nói gì nàng cũng không để Dư Hải đi săn nữa. Dư Hải cũng vì đau lòng phu nhân, vì để phu nhân yên tâm, đã thề từ sau sẽ không lên núi nữa.
Lưu Xuyên Trụ cười ha hả lắc lắc cương trong tay, nói: "Những thứ này cũng không phải dùng để săn thú! Đây là dùng để săn cá mập! Cửa hàng khô trên Phủ thành ra giá cao thu mua vây cá. Cha cháu là một tay bắt cá mập giỏi nổi danh khắp làng trên xóm dưới. Trước kia khi nhà gia gia cháu chưa mua thuyền mới, ta và cha cháu chính là cộng sự săn cá mập tốt nhất."
"Bắt cá mập? Vậy cũng rất nguy hiểm, cha cháu có thể đồng ý không?" Dư Tiểu Thảo dùng nước muối súc miệng sạch sẽ sau đó trừng lớn đôi mắt lo lắng hỏi.
Dư Hải xách một chuỗi lưới đánh cá đặc chế đi ra từ hậu viện, nhìn về phía con gái nhỏ nói: "Hai ngày trước cha đã hẹn với Xuyên Trụ thúc của con hôm nay sẽ ra biển, con ngoan ngoãn ở nhà đừng chạy loạn! Chờ cha săn được cá mập sẽ làm cho con một cái áo chống nước!"
Dư Tiểu Thảo chớp đôi mắt, tỏ vẻ đáng yêu nói: "Cha, bây giờ Tiểu Liên đang rất bận bịu, căn bản không có thời gian đi biển, con mặc áo chống nước của tỷ ấy là được. Cha... con chưa bao giờ nhìn thấy cảnh săn cá mập nữa, mang theo con đi đi, con sẽ ngoan ngoãn trên thuyền, sẽ không gây thêm phiền phức cho người!"
Trên biển không giống như đất liền, lúc nào cũng có thể có nguy hiểm. Hơn nữa, cá mập chính là động vật hung mãnh ở biển, nó cũng không ăn chay, nếu lỡ như con gái nhỏ bị làm sao, mẹ con bé, cha nuôi mẹ nuôi con bé còn không xé xác hắn?
Dư Hải dùng thái độ kiên quyết cự tuyệt Tiểu Thảo: "Không được! Nếu con muốn ra biển, ngày nào đó cha sẽ mang con đi xem một chút. Săn cá mập cũng không phải giỡn chơi, con vẫn nên ngoan ngoãn ở nhà đi!"
Dư Tiểu Thảo thấy tỏ ra đáng yêu cũng không có hiệu quả, hậm hực đi vào phòng bếp ăn cơm sáng. Đột nhiên, tròng mắt nàng đảo nhanh như chớp, cắn môi thầm nghĩ: Cha không mang theo con đi, chẳng lẽ con lại không tự đi được sao? Con có Tiểu Bổ Thiên Thạch hộ thể, trốn vào trong nước đi theo không phải là được à?
Tiểu Thảo xác định ý tưởng trong lòng xong, nàng giả bộ buồn bã ỉu xìu, nhanh chóng ăn cơm sáng xong, sau đó đưa cha và chú Xuyên Trụ lên thuyền đánh cá Lưu gia mới đặt mua.
Dư Hải nhìn thoáng qua con gái đang hăng hái vẫy tay với mình, trong lòng luôn cảm thấy có chút không quá yên tâm, lại dặn dò lần nữa nói: "Thảo Nhi, nếu con muốn bơi lội, vậy chỉ nên bơi hai vòng ở khu vực nước cạn, ngàn vạn lần đừng bơi xa. Thể lực của con không đủ, cẩn thận bơi không thể trở lại!"
"Con biết rồi, cha! Người chớ dong dài, Xuyên Trụ thúc cũng đã chờ sốt ruột rồi!" Dư Tiểu Thảo ngoài miệng vẫn đồng ý với cha. Nhưng Dư Hải và Lưu Xuyên Trụ chân trước mới vừa đi, chân sau nàng đã vội chạy về nhà thay giày đi nước ra tới, chọn một chỗ không người, ngay lập tức nhảy xuống biển.
Hôm nay bầu trời quang đãng, ánh sáng chói chang chiếu thẳng lên trên bãi cát vàng óng, không có một gợn mây hay một tia gió nhẹ. Nơi xa nhất, ở ngay điểm giao giữa bầu trời và biển lớn, màu xanh chậm rãi lan tỏa đến tận bờ cát bên này. Nước biển xanh thẳm tựa như sắc trời, trong vắt, từng đợt sóng lóe lên những tia sáng màu bạc chói lọi.
Dư Tiểu Thảo bơi về phía biển, dựa vào linh lực của Tiểu Bổ Thiên Thạch, nàng tựa như đang trôi dạt ở trên mặt biển, dùng tay bịt miệng, kêu gọi về phía đại dương sâu thẳm: "Tiểu Bố... Tiểu Bố...”
Tiểu Bổ Thiên Thạch lười biếng nhắc nhở: [Tiết kiệm chút sức lực đi! Bản thần thạch đã ám chỉ với con cá heo nhỏ rồi, chỉ cần ngươi xuất hiện dưới biển, nó có thể tìm được ngươi một cách chính xác!]
Tựa như phản ứng với lời nói của Tiểu Bổ Thiên Thạch, không qua bao lâu, con cá heo nhỏ đáng yêu ngoan ngoãn kia đã xuất hiện ở trước mặt Tiểu Thảo. Mấy ngày nay, Tiểu Thảo luôn bận rộn việc buôn bán trên bến tàu, khi về đến nhà sắc trời cũng đã tối rồi, làm sao có thời giờ xuống biển chơi với con cá heo nhỏ?
Con cá heo nhỏ mừng rỡ vạn lần bơi vòng quanh Tiểu Thảo vai vòng, thỉnh thoảng còn dùng cái đầu bóng loáng nhẹ nhàng cọ cọ vào cánh tay của Tiểu Thảo tựa như đang làm nũng, lại luôn miệng kêu "Nha... Nha... ", giống như đang trách cứ Tiểu Thảo mấy ngày này bỏ mặc nó.
Tiểu Thảo nhẹ nhàng vuốt ve đầu cá heo nhỏ, cười nói: "Biết rồi! Không phải ta đã tới sao? Sau này suốt mùa hè, ta sẽ thường xuyên tới chơi với ngươi! Bây giờ, giao cho ngươi một nhiệm vụ, mang ta đuổi theo một con thuyền đánh cá. Có thể làm được không?"
Cá heo nhỏ giống như nghe hiểu lời nàng nói, hạ thấp đầu từng chút từng chút một xuống dưới mặt biển, sau đó nhanh chóng đưa Tiểu Thảo ngồi lên lưng, nhanh chóng bơi về hướng mà nàng chỉ.
Tiểu Thảo ngồi trên lưng cá heo nhỏ, cảm giác bản thân tựa như đang ngồi trên một chiếc motor trên biển, một đường cửa gió vượt sóng bay nhanh ở trên mặt biển. May mắn dọc đường đi không gặp phải thuyền đánh cá gì đó, nếu không nói không chừng sẽ bị coi trở thành hải yêu nữa!
Bây giờ phần lớn thuyền đánh cá đều chạy dựa vào sức người hoặc sức gió. Tuy rằng tìm kiếm một chiếc thuyền đánh cá giữa đại dương mênh mông là một chuyện vô cùng tốn công, nhưng nếu bơi theo hướng gió vậy sẽ tìm được chuẩn xác không sai. Cũng may có Tiểu Bổ Thiên Thạch thỉnh thoảng lại chỉ điểm phương hướng cho nàng, Tiểu Thảo rất nhanh đã đuổi theo kịp thuyền đánh cá của cha nhà mình.
Tiểu Thảo sợ bị cha nhìn thấy, vội thúc giục tiểu cá heo nhỏ lẻn xuống dưới mặt biển sau đó mới chậm rãi bơi tới gần thuyền đánh cá. Thuyền đánh cá dựa vào sức gió bơi về phía biển sâu nhất. Dư Tiểu Thảo bèn lợi dụng linh lực kết giới của Tiểu Bổ Thiên Thạch, vẫn luôn bơi ở phía dưới thuyền đánh cá, thỉnh thoảng còn trêu đùa mấy con cá nhỏ tò mò vây lại đây.
Ước chừng qua một canh giờ, Tiểu Thảo cảm giác bản thân cũng sắp trở thành một con cá biển rồi, thuyền đánh cá trên đỉnh đầu mới dừng lại.
Lúc này công cụ bắt cá mập còn rất đơn sơ, chỉ là một tấm lưới đánh cá, một chuôi cương mà thôi. Đầu tiên Dư Hải mang mồi - một miếng thịt cá đã lau máu gà - thả ra khắp bốn phía thuyền đánh cá, sau đó dùng một khối trúc nhẹ nhàng gõ vào thân thuyền, muốn mượn âm thanh hấp dẫn cá mập tới.
Dư Tiểu Thảo nhảy xuống từ trên lưng cá heo nhỏ, lặng lẽ bơi tới bên cạnh miếng thịt cá kia, còn nhẹ nhàng dùng tay chạm chạm vào. Cá heo nhỏ ở bên cạnh nàng, tò mò đánh giá miếng đồ ăn tươi ngon này, mở miệng muốn nuốt nó vào.
Tiểu Thảo vội vàng ngăn cản nó, đây chính là mồi câu hấp dẫn cá mập, bên trong được cắm rất nhiều móc câu bằng sắt, nếu lỡ ăn vào rất có thể sẽ mất mạng!
Đến cả thức ăn cũng không cho ăn, cá heo nhỏ tỏ vẻ không vui, làm như giận dỗi bơi tới cách đó không xa, kêu thị uy vài tiếng với thuyền đánh cá, sau đó thỉnh thoảng lại nhảy lên mặt nước vài cái phát tiết bất mãn trong lòng.
Lưu Xuyên Trụ cười ha hả mà nhìn con cá heo biển nhỏ cách đó không xa, mở miệng nói: "Đúng rồi! Không dẫn cá mập tới, nhưng một con cá heo biển lại tới. Đại Hải ca, nếu là hôm nay vận khí không tốt không săn được cá mập, bắt con cá heo biển nhỏ trở về cũng không tồi!"
Dư Hải hơi kỳ quái nhìn con cá heo nhỏ kia đang bơi qua bơi lại vòng quanh thuyền đánh cá, con này hẳn vẫn là cá heo nhỏ còn chưa thành niên, không biết vì sao lại thoát ly quần thể, cũng không biết sợ người.
Chờ đợi cá mập mắc câu cần phải cực kỳ kiên nhẫn. Hai người lấy cơm sáng đã chuẩn bị từ trước ra, nhàn nhã ăn uống trò chuyện, ngược lại cũng không tịch mịch. Chỉ khổ Dư Tiểu Thảo phải ngâm mình ở trong nước. Nàng giống như con cá nhỏ, chậm rãi bơi lội dưới mặt nước, thỉnh thoảng lại giống như nhà thám hiểm tìm được "bảo tàng" ngoài ý muốn từ đáy biển. Đáng tiếc nàng ra cửa không mang theo công cụ, bằng không thu hoạch cũng thật không ít đâu! Xem ra, nếu có thể lặn sâu xuống đáy biển thì sẽ thu hoạch được rất nhiều sản vật phong phú!
"Khi nào cá mập mới có thể tới chứ?" Dư Tiểu Thảo cảm giác mình sắp ngủ đến nơi rồi, nàng bảo Tiểu Bổ Thiên Thạch dùng linh lực làm một cái lồng để nàng có thể thoải mái nằm trong đó.
Tiểu Bổ Thiên Thạch khoe khoang nói: [Có muốn bản thần thạch ra tay đưa cá mập tới giúp cha ngươi hay không?]
"Được đấy, được đấy! Mau lên, giúp cha ta sớm săn được cá mập, nói không chừng trở về còn có thể kịp giờ ăn cơm trưa nữa!" Dư Tiểu Thảo vừa nghe thấy Bổ Thiên Thạch có thể dẫn cá mập tới, lập tức lấy lại tinh thần.
Tiểu Bổ Thiên Thạch yên lặng phóng ra linh lực. Nó bắt chước loại hương vị cá mập thích, hơn nữa có thể truyền tới rất xa rất xa...
Không bao lâu, Tiểu Thảo đã nhìn thấy từ phía xa có cá mập đang bơi tới. Nàng nhanh chóng gọi cá heo nhỏ về, bây giờ không rút lui, chẳng lẽ muốn trở thành bữa ngon của cá mập sao?
Từ từ! Rốt cuộc là tình huống gì đây? Vì sao nàng bị đàn cá mập vây quanh? Tiểu Bổ Thiên Thạch không đáng tin này, lại đưa đàn cá mập tới như vậy? Đây không phải là muốn nàng bị phanh thây chứ?
[Lo lắng gì chứ? Có bản thần thạch che chở còn sợ bị cá mập ăn? Đồ nhát gan!] Lồng linh lực của Tiểu Bổ Thiên Thạch có thể ngăn cách tất cả các mùi vị cho nên nhóm cá mập không thể phát hiện ra Tiểu Thảo! Tiểu Bổ Thiên Thạch còn rất chu đáo dùng linh lực làm một cái lồng khác vây quanh cá heo nhỏ. Cá heo nhỏ là bạn của Tiểu Thảo, cũng được xếp vào trong phạm vi bảo vệ của nó.
Tiểu Thảo vừa định thở phào nhẹ nhõm, lại nghe thấy chú Xuyên Trụ trên thuyền đánh cá kinh hô một tiếng: "Đại Hải ca, làm sao bây giờ? Chúng ta bị đàn cá mập vây quanh!"
Người có kinh nghiệm săn cá mập đều biết, một con cá mập không đáng sợ, đáng sợ chính là một đám! Nếu đàn cá mập bị chọc giận, có thể lật một chiếc thuyền đánh cá rắn chắc dễ như trở bàn tay.
Tiểu Thảo nhíu mày, nhìn đàn cá mập chậm rãi tới gần thuyền đánh cá. Con cá mập đầu tiên đã đi tới cạnh thuyền đánh cá, đang há to miệng cắn miếng mồi kia...
Không được, cha gặp nguy hiểm! Nàng đến nghĩ cách dẫn cá mập đi nơi khác!
Nàng ghé xuống trên lưng cá heo nhỏ, nhẹ giọng trấn an cá heo nhỏ đã bị dọa ngây người. Con cá heo nhỏ được Tiểu Thảo đặt tên là Tiểu Bố này chưa từng gặp qua nhiều cá mập hung mãnh như vậy, trong lòng nó chỉ có duy nhất một suy nghĩ "trốn trốn trốn!"
Lúc này, Tiểu Thảo chỉ cho nó một phương hướng, cá heo nhỏ không cần nghĩ ngợi ngay lập tức cõng nàng xông ra ngoài. Dần dần, cá heo nhỏ phát hiện những con cá mập đó giống như bị mù, cho dù nó cách chúng nó rất gần, cũng chưa từng bị phát hiện. Cá heo nhỏ tựa như yên lòng hơn, cũng dần thả chậm tốc độ lại.
Lúc này, đàn cá mập đã bao vây quanh thuyền đánh cá của Dư Hải bọn họ, mà con cá mập cắn mồi câu kia bị nhiều lưỡi câu liên tục đâm vào miệng, đang liều mạng giãy giụa. Dư Hải giữ cần câu, vài lần suýt chút nữa bị nó lôi xuống biển.
Lưu Xuyên Trụ cầm cương nhắm về phía con cá mập kia nhưng thật lâu vẫn chưa dám xuống tay. Hắn biết, nếu lúc này đâm bị thương con cá mập kia, mùi máu tươi sẽ kích thích những con cá mập khác bắt đầu công kích. Đến lúc đó, thuyền đánh cá nhỏ bé này có thể trụ vững hay không cũng là vấn đề. Một khi hai người rơi xuống nước, những con cá mập đói đến đỏ mắt kia sẽ bỏ qua bọn họ sao?
Dư Tiểu Thảo vừa quay đầu nhìn lại đã thấy được nguy cơ của thuyền đánh cá, nàng vội bảo Tiểu Bổ Thiên Thạch lại phóng xuất linh lực dẫn dụ cá mập ra lần nữa, nàng cưỡi cá heo nhỏ dùng tốc độ nhanh nhất để bơi về phía xa.
Con cá mập cắn phải mồi câu liều mạng giãy giụa chỉ muốn thoát khỏi lưỡi câu kia khiến cho thuyền đánh cá kịch liệt đung đưa. Nếu không phải hai người đều là những người đi thuyền giỏi, chỉ sợ thuyền đã bị lật từ lâu. Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ hôm nay phải bỏ mạng ở chỗ này ư? Dư Hải và Lưu Xuyên Trụ đều lâm vào trong tuyệt vọng...